Chương 967: Đại Ca Trở Về 1
Chương 967: Đại Ca Trở Về 1Chương 967: Đại Ca Trở Về 1
Quách Linh Tê nói ngay: "Ta có phiên phức gì đâu?"
Quách Hoàn cười cười: ˆSao ta lại nghe nói ngươi và công chúa Huệ An đua ngựa, còn suýt đụng người ta?"
Quách Linh Tê biu môi nói: "Không phải ngựa của ta suýt đụng phải người, là nàng, nàng không bằng người khác, đến cả cưỡi ngựa cũng không giỏi, ngươi không thể trách tat"
Ngón trỏ của Quách Hoàn cào cào mũi nàng ta: "Đừng bắt nạt công chúa Huệ An."
Quách Linh Tê ghen ty nói: "Nàng là công chúa, ta chỉ là một quận chúa nho nhỏ, sao đến lượt ta bắt nạt nàng?”
Quách Hoàn cười, đặt tách trà vào khay nha hoàn đang bưng, kéo tay muội muội rồi vô tình chạm vào vết thương của Quách Linh Tê khiến Quách Linh Tê đau đớn hít hà.
"Làm sao vậy?" Hắn ta nhìn cánh tay Quách Linh Tê: "Ngươi bị thương?”
Quách Linh Tê che lại cánh tay, không nói lời nào.
"Đưa đại ca xem." Quách Hoàn vén tay áo Quách Linh Tê, nhìn vết roi chưa biến mất trên cánh tay: "Sao lại thế này? Ai đánh?"
Giọng điệu của hắn ta rất bình tĩnh, nhưng bọn nha hoàn đứng bên cạnh lại bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Hai mắt Quách Linh Tê đỏ hoe, ấm ức sụt sịt: "Tổ phụ không cho ta nói lung tung..."
Ngày ấy sau khi công chúa Huệ An đến Ngự Thư Phòng tố cáo Quách Linh Tê một trận, Cảnh Tuyên Đế tức khắc truyền Quách thừa tướng vào Ngự Thư Phòng, chất vấn ông ta dạy dỗ cháu gái thế nào, dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ giơ roi hăm dọa công chúa
Còn nói có biết Tô cô nương là đại phu của Thái Hậu không, nàng ta cũng dám đánh cả Tô cô nương, ý gì đây? Muốn đánh chết đại phu của Thái Hậu, làm Thái Hậu bệnh mãi không dứt sao?
Quách thừa tướng bị hàng tá tội danh đập cho run người, vừa về nhà đã mắng cháu gái một trận nhớ đời.
Quách Hoàn nhẹ giọng nói: "Ngươi nói cho đại ca, không tính là nói lung tung.
Quách Linh Tê nói với giọng điệu vô cùng uất ức: "Là đại tiểu thư mà Tần gia vừa nhận về... Nàng lấy roi đánh ta..."
Quách Hoàn lẩm bẩm nói: "Tần gia... tiểu nha đầu được bệ hạ chỉ hôn cho Vệ Đình?”
Quách Linh Tê kinh ngạc: "Đại ca ngươi biết?"
"Trên đường về có nghe danh." Quách Hoàn nói: "Tại sao nàng đánh ngươi?"
Quách Linh Tê nhỏ giọng nói: "Ta hất đổ nghiên mực lên người nàng, ta muốn dạy nàng một bài học, ai bảo nàng không biết tự lượng sức mình, dám đoạt vị hôn phu với ta!"
Quách Hoàn vuốt ve cái gáy của muội muội, nhẹ giọng hỏi: "Sau đó nàng lấy roi quất ngươi?"
Quách Linh Tê lầu bầu nói: "Đâu chỉ vậy? Nàng còn lấy mực hắt vào người ta."
Quách Hoàn lạnh nhạt: "Thế à?"
Quách Linh Tê nức nở: "Thật ra nàng quất ta ngược lại cũng không có gì, đau một hồi cũng hết, nhưng... nghĩ đến việc Đình ca ca sẽ cưới nàng... Ta... Ta..."
Nàng ta nhào vào lòng Quách Hoàn, nước mắt lăn dài.
Quách Hoàn ôm lấy vai muội muội, nhẹ giọng trấn an: "Ngươi yên tâm, Vệ Đình sẽ không cưới người khác, đại ca cam đoan với ngươi.'
Hẻm Lê Hoa.
Tô Tiểu Tiểu tới ngày, mấy ngày nay luôn thấy buồn ngủ, Vệ Đình không đánh thức nàng, dậy sớm đến cửa hàng mua cơm cho cả nhà.
Từ khi nhận được bó hoa do Vệ phu nhân cắm, hắn đi đường như có gió.
Ba cục bông nhỏ cũng dậy rồi, Đại Hổ nghiêm túc đứng tấn ở hậu viện.
Nhị Hổ cũng bắt chước cậu bé đứng tấn.
Tiểu Hổ không đứng, cậu lẻn vào phòng ông bô xấu xa.
Ông bô xấu xa mới mang về một lọ hoa, trông rất đẹp nhưng một hai không cho chúng sờ vào.
Tiểu hài tử chính là như vậy, càng không cho sờ, chúng càng phải sờ.
Cậu bé dời một băng ghế qua, dam lên rồi ôm lọ hoa xuống.
Dù đã qua ba ngày, nhưng vì chăm sóc đúng cách nên những bông hoa trong chiếc bình này vẫn nở rộ ướt át và xinh đẹp.