Chương 968: Đại Ca Trở Về 2
Chương 968: Đại Ca Trở Về 2Chương 968: Đại Ca Trở Về 2
Tiểu Hổ bặm môi ôm bình hoa đi tìm Tứ Hổ: "Tứ Phủ, ngươi xem, phát phát!"
Tứ Hổ ngửi nó bằng chiếc mũi cực kỳ nhanh nhạy của mình.
Sau đó, Tứ Hổ ngoạm một cái ăn sạch lọ hoal
Tiểu Hổ dạy một tháng cũng không dạy được Tứ Hổ gặm xương, ai ngờ Tứ Hổ không cần thây dạy cũng biết gặm hoal
Tiểu Hổ khờ luôn!
Vệ Đình mua xong bánh bao đi về, Tiểu Hổ vội thả bình hoa lại chỗ cũ.
"Con làm gì đó?”
Vệ Đình bắt ngay tại trận.
Tiểu Hổ lắc đầu: "Không làm gì hết."
Ánh mắt Vệ Đình dừng lại trên cành hoa trơ trụi, lạnh ngắt: "Hoa đâu rồi?"
Tiểu Hổ giật mình xua tay: "Không phải Tứ Phủ ăn!"
Vệ Đình siết chặt nắm tay.
"À, thế ai ăn?"
Mắt Tiểu Hổ xoay một vòng, chỉ ra hậu viện: "Đại Phủ!"
Đại Hổ, người luôn bị đệ đệ vu oan giá họa: "..."
Vệ Đình tin cậu mới là lạ.
Hay lắm, mình mới ra ngoài mua bánh bao, nhóc con đã hô biến mất luôn hoa nương hắn tặng cho hắn.
Không cho nhóc con một bài học, nó sẽ không nhớ lâu!
Vệ Đình vén tay áo lên.
Tiểu Hổ cảm giác cái mông nhỏ của mình nhức nhức.
Cậu chạy vọt ra ngoài!
“Gia gia! Gia gial”
"Kêu gia gia cũng vô dụng, hôm nay con nhất định phải ăn đòn!"
Tô Thừa hiếm khi được nghỉ ngơi một ngày, nằm trên giường ngủ trời đánh cũng không tỉnh.
Tiểu Hổ đành dời trận địa, dùng hết sức lực như lúc đánh Đại Hổ mà chạy vào phòng Tô Tiểu Tiểu, lồm cồm bò lên giường: "Nương! Nương! Chíu mệnh!"
"Làm sao vậy?" Tô Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng hỏi.
"Cha muốn đánh tai" Tiểu Hổ cáo trạng. Tô Tiểu Tiểu ôm lấy nhóc con: "Tại sao hắn đánh con?"
Tiểu Hổ vô tội nói: "Mất phát phát rồi, Tứ Phủ ăn sạch."
Tô Tiểu Tiểu giật mình, hoàn toàn thanh tỉnh: "Con lấy hoa của cha con đi cho Tứ Hổ ăn?"
Con trai, không phải nương không giúp con, mà nương thật sự không giúp được...
Vệ Đình rốt cuộc không xông thẳng vào, đứng ở cửa lạnh lùng nói: "Tự con ra đây chịu đòn di
Tiểu Hổ chui vào 6 chăn: "Tiểu Phủ không muốn bi oánh (đánh)! Tiểu Phủ không muốn bị đau mông!"
Giò mới biết đau, thế lúc nãy đã làm gì?
Trong ba thằng nhóc, đứa nổi loạn nhất chính là Tiểu Hổ.
Sớm biết vậy đã nói với Tiểu Hổ, con mà đụng vào thì không rút tay về được, nó chắc chắn không sờ dù chỉ một cái lá.
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Thôi, giúp con lần này."
Phiên phức to, biện pháp bình thường không giải quyết được, đành dùng ra đòn sát thủ —— mỹ nhân kết
Tô Tiểu Tiểu vén tóc ra một bên, kéo kéo vạt áo, lộ ra... xương quai xanh mượt mà nõn nà.
Lát nữa không khiến hắn phun máu mũi, tên nàng sẽ viết ngược lại!
Nàng đi vào phòng Vệ Đình, do dự một lát, hít sâu một hơi.
Duỗi cánh tay béo múp của mình, mạnh dạn đẩy cửa phòng ral
Phanhl
Một tiếng vang lớn.
Có con quái vật khổng lồ nào đó bị đập bẹp dí lên tường.
"Ủa? Vệ Đình đâu?"
Bầu trời kinh thành trong hơn, cung học lại tiếp tục kỳ thi cưỡi ngựa bắn cung.
Mà lần trước, Vệ Đình bởi vì bị thương nên đã xin nghỉ phép vài lần, hôm nay cũng trở về giảng bài kiêm giám thị.
Hai người ngồi trên xe ngựa Vệ gia, lắc lư đi hướng hoàng cung.
Tô Tiểu Tiểu đưa cho Vệ Đình một túi chườm đá lạnh: "Cái kia tan rồi, đổi túi mới đi."
Vệ Đình đen mặt, đổi túi chườm mới, đắp tiếp lên trán mình.
"Đắp mũi nữa." Tô Tiểu Tiểu ngập ngừng nói.
Vệ Đình lạnh lùng nói: "Muốn cười thì cười đi."
"Sao ta lại cười chứ? Ta đau lòng còn không kịp." Tô Tiểu Tiểu nói, rút khăn ra phủi một cái rồi che miệng lại: "Hu hu..."
Vệ Đình: "..."
Tính ra cũng không ngờ, mình đứng sau cửa định mở giúp nàng, nha đầu này lại như lao ra chiến trường, thấy chết không sờn đẩy mạnh cửa, trực tiếp đè mình vô tường bẹp dí.
Kiểu moi cũng không moi ra nổi...
Một đứa con gái sao lại mạnh như vậy...