Chương 1003: Cao Thủ Đối Kháng 1
Chương 1003: Cao Thủ Đối Kháng 1Chương 1003: Cao Thủ Đối Kháng 1
Vừa dứt lời, Phù Tô đã bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Quách Hoàn...
Tất nhiên đang ở đó.
Dù sao hắn ta và thiếu gia đã hết sức cẩn thận, xác định không nhâm phòng, cũng xác định Quách Hoàn không có cơ hội chạy trốn từ cửa trước cửa sau.
Nhưng vấn đề là... trong phòng không chỉ có một mình Quách Hoàn.
Người nhà họ Vệ cũng ở đây!
Vệ lão thái quân, Chử thị, Lý thị, Trần thị, Lam thị, Tưởng thị, cùng với Lý ma ma ở một bên hau hạ nước trà, đều là vẻ mặt ngạc nhiên hiếu kỳ nhìn hắn ta.
Phù Tô đạp cửa xong chân còn chưa kịp thu hồi, cứ như vậy cứng giữa không trung, động cũng không được, bất động cũng không được.
Lam thị nhíu mày nói: "Phù Tô ngươi gan lớn lắm, phòng này mà cũng dám đạp cửa!"
Quách Hoàn vẻ mặt mờ mịt: "Hắn là..."
Vệ lão thái quân trừng mắt nhìn Phù Tô: "Thị vệ của quý phủ."
Phù Tô trước kia là ám vệ bên người Vệ lão thái quân, sau đó được Vệ lão thái quân phái đi bảo vệ Vệ Đình... Thực tế là đi theo dõi Vệ Đình, dần dần từ tối đến sáng, bây giờ là một hộ vệ trắng trợn.
Quách Hoàn giật mình nhìn Phù Tô: "Ngươi vừa rồi... Là đang gọi ta sao?"
"Ta... Cái đó..."
Phù Tô á khẩu không trả lời được, lui ra, lách tới bên cạnh Vệ Đình, dùng âm lượng chỉ có hai người hỏi: "Thiếu gia, làm sao bây giờ?"
Môi Vệ Đình bất động, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"
Ai có thể nghĩ đến tình huống này?
Bọn họ là tới bắt nội gián câu kết cùng Bạch Liên Giáo, ai xuất hiện ở gian phòng này chính là nội gián, nhưng trước mắt, cả nhà hắn đều ở đây.
Chẳng lẽ muốn bắt cả nhà hắn?
"Thiếu gia, có bắt hay không?"
"Ngươi nói xem?”
"Ta cảm thấy vẫn là không bắt đi... Thức ăn trong đại lao không được ngon lắm..."
Vệ Đình: "..."
Vệ lão thái quân trâm giọng nói: "Hai người các ngươi ở cửa thì thâm cái gì? Nếu đã tới thì vào đây ngồi xuống!"
Vệ Đình bình tĩnh bước vào: "Tổ mẫu, đại tẩu, nhị tẩu, tam tẩu, tứ tẩu, ngũ tẩu, Lý ma ma."
Hắn chào hỏi từng người một.
Quách Hoàn vốn ngồi bên cạnh Vệ lão thái quân, thấy Vệ Đình tới, vô cùng lễ phép nhường chỗ cho Vệ Đình.
Vệ Đình việc nhân đức không nhường ai ngồi ở giữa hắn ta và Vệ lão thái quân.
Vệ lão thái quân lạnh lùng nói: "Náo loạn một lúc, người tốt đều bị con dạy hư!"
Rõ ràng là Úy Trì Tu dạy hư, Vệ Đình tỏ vẻ không đội nổi cái nồi (*) này.
(*) Ý chỉ không muốn lãnh tội hộ Uý Trì Tu.
"Tiểu Thất, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Chử thị hỏi.
Phù Tô đạp cửa hô to Quách Hoàn, không chỉ vô lễ, còn rất kỳ quái, giống như hắn ta biết trước Quách Hoàn đang ở đây.
Vệ Đình mặt không đổi sắc nói: "A, ta ở dưới lâu nhìn thấy biểu ca, đi lên chào hỏi biểu ca, Phù Tô hơi kích động, mong biểu ca thứ lỗi."
Quách Hoàn ôn hòa cười: "Không sao, đều là huynh đệ trong nhà."
Vệ lão thái quân trừng mắt nhìn Vệ Đình: "Tiểu tử thối mồm mép!"
Vệ Đình tự động lý giải những lời này thành - Tôn tử bảo bối của ta ngoan ngoan nhất thiên hạ, soái nhất thiên hạ.
"Tổ mẫu cùng chư vị tẩu tẩu sao lại tới nơi này?" Hắn nói ra nghi hoặc trong lòng.
Chử thị ôn nhu nói: "Buổi sáng chúng ta đi đón Hi Nguyệt, trên đường về phủ gặp Hoàn Nhi nên cùng ra ngoài ăn cơm."
Quách Hoàn cười cười: "Ta vốn định vào Thiên Hương lâu đối diện, ai ngờ khách đã chật kín, nên sang bên này, nghe nói thức ăn nơi này cũng không tệ, hẳn là rất hợp khẩu vị của lão thái quân và chư vị biểu tẩu."
Vệ Đình bất động thanh sắc nhìn Quách Hoàn một cái.
Nụ cười của Quách Hoàn vẫn như cũ, không nhìn ra chút sơ hở nào.