Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 47

Cạch.

Ngay khi khuôn mặt của Lục Lệ Hành xuất hiện trên màn hình điện thoại thì Kỷ Khinh Khinh đã nhanh chóng úp điện thoại xuống dưới giường.

Đêm hôm khuya khoắt Lục Lệ Hành không ngủ mà còn call video cho cô làm gì?

Lẽ nào anh cũng giống cô không ngủ được sao?

Nhưng anh không ngủ được thì gọi cho cô làm gì chứ?

Vẻ mặt Kỷ Khinh Khinh tràn đầy nghi ngờ, cô nghịch nghịch mái tóc xơ rối của mình rồi cầm lấy điện thoại để sát vào mặt.

Vừa rồi Lục Lệ Hành còn đang không hiểu tại sao màn hình điện thoại lại biến thành màu đen thì đột nhiên nửa khuôn mặt phóng đại của Kỷ Khinh Khinh xuất hiện trên màn hình, anh bất ngờ không kịp đề phòng lùi ra sau, bị con mắt to trên màn hình của cô doạ cho giật mình.

Kỷ Khinh Khinh nhìn mình trong vieo, hình tượng hoàn hảo, sau đó cô tỏ ra không có chuyện gì hỏi anh: “Muộn thế này rồi anh còn gọi cho tôi, có chuyện gì sao?”

Lục Lệ Hành ngây ra.

Ngoài cửa là tiếng móng vuốt cào cào, ngay sau đó lại truyền tới tiếng chó sủa.

Lục Lệ Hành hoàn hồn, anh nói: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói với cô là Tư Tư đã quen ở đây, dì Bùi cũng rất thích nó.”

“Dì Bùi thích là được. Hôm nay muộn quá rồi, hôm nào anh rảnh rỗi thì gọi điện cho tôi nhìn Tư Tư một chút nhé.”

Lục Lệ Hành ừ một tiếng đồng ý.

“Ông nội vẫn khoẻ chứ?”

“Ông vẫn khoẻ.”

“Dì Bùi thì sao?”

“Dì Bùi cũng rất khoẻ.”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu.

Hai người ăn ý giữ im lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên rất ngượng ngùng.

“Cô…”

“Anh…”

Hai người không ai bảo ai đồng thanh nói rồi đột nhiên không ai nói gì nữa.

“Còn có chuyện gì sao?”

Lục Lệ Hành ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Bao giờ cô quay phim xong?”

“Vẫn còn sớm mà, thuận lợi thì khoảng nửa tháng nữa, còn nếu như tiến độ bị kéo dài thì cũng có thể là hai ba tháng cơ.”

“Hai ba tháng ư… lâu như thế à?”

Kỷ Khinh Khinh nghi ngờ hỏi anh: “Sao vậy?”

“Không có gì, tôi hỏi thế thôi.”

Cuộc nói chuyện của hai người lại rơi vào im lặng một lần nữa.

“Hôm nay anh vội vàng quay về như thế, có phải là công ty đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

Lục Lệ Hành gật đầu: “Ừ, có một dự án của công ty xảy ra chút vấn đề thế nên tôi mới vội vàng trở về.”

“Xảy ra vấn đề ư, có nghiêm trọng không?”

Việc liên quan đến phương hướng phát triển của công ty trong tương lai tất nhiên quan trọng rồi. Hội đồng quản trị có người gây rối, mấy cổ đông còn cấu kết với nhau tạo áp lực mong rằng có thể thay đổi phương hướng hoạt động của công ty. Những người này đều có chuẩn bị còn Lục Lệ Hành thì rơi vào thế bị động.

Nhưng anh cũng không định nói những chuyện này cho Kỷ Khinh Khinh biết.

“Không nghiêm trọng.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Kỷ Khinh Khinh nhớ lại việc chiều nay hai giờ Lục Lệ Hành đã lên bay máy bay, công ty xảy ra chuyện chắc chắn anh sẽ tới công ty giải quyết công việc luôn. Một người cuồng công việc như Lục Lệ Hành chắc có lẽ giờ này anh mới về nhà nghỉ ngơi. Bây giờ cũng sắp mười một giờ rồi, đi đường mệt mỏi cộng thêm làm việc liên tục nữa, sao giờ này anh còn chưa đi ngủ?

“Bây giờ anh vẫn còn làm việc sao?”

Lục Lệ Hành nhìn tập tài liệu trong tay: “Ừ, công ty còn có việc vẫn chưa giải quyết xong.”

“Vậy có phải là tôi làm phiền anh làm việc không?”

“Không phải, đúng lúc tôi đang nghỉ ngơi.”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu.

“Hôm nay cô quay phim thế nào?”

“Cũng tạm, thuận lợi lắm, sau khi anh đi tôi lại quay lần nữa, chỉ NG hai lần thôi.” Nhắc đến cái này Kỷ Khinh Khinh mặt mày hớn hở cười nói: “Anh biết không? Hôm nay đạo diễn Chu còn khen tôi nữa đấy, ông ấy bảo tôi rất có tiềm năng, cũng rất có thiên phú. Chỉ cần tôi chú tâm thì một thời gian nữa thôi tôi có thể cân được cả bộ phim rồi.”

“Vậy sao? Cô có chắc là không phải ông ta đang nịnh cho cô vui không?”

“Ông ấy nịnh tôi vui làm gì chứ? Đến cả chị Tĩnh Vân làm sai ông ấy còn mắng kìa không nể gì kìa.”

“Cũng phải, nếu như cô không có khả năng thì ông ta cũng sẽ không khen cô đâu. Không tồi, vậy thì cô phải cố gắng nhiều vào đấy.”

Kỷ Khinh Khinh mỉm cười, đột nhiên cô lại nhớ đến cái gì đó, ra vẻ thần bí nhìn Lục Lệ Hành, cô tiến gần lại màn hình điện thoại rồi khẽ nói: “Anh biết không? Hôm nay tôi biết được một tin tức cực kỳ nóng hổi của chị Tĩnh Vân đấy!”

Lục Lệ Hành nhướng mày: “Tin tức nóng hổi gì?”

“Chị Tĩnh Vân có bạn trai rồi, hôm nay tôi nhìn thấy tin nhắn của chị ấy…” Kỷ Khinh Khinh vội vàng giải thích: “Nhưng mà anh đừng hiểu lầm, chỉ là do tôi vô tình trông thấy thôi, lúc tôi đang đọc kịch bản thì đột nhiên điện thoại chị ấy có tin nhắc gửi đến nên tôi mới đọc được.”

“Cô đã nói chuyện này với ai chưa?”

“Tôi chưa! Sao tôi có thể bép xép chuyện này với người khác được chứ, người trong showbiz chúng tôi đều coi trọng quyền riêng tư và tình trạng hôn nhân lắm đấy. Với cả có một số fans họ không thích nghệ sĩ mình thích có bạn trai bạn gái đâu. Có lẽ là chị Tĩnh Vân muốn dành cho fans một bất ngờ cũng nên.”

“Người trong showbiz các cô đều rất coi trọng quyền riêng tư và tình trạng hôn nhân sao…” Lục Lệ Hành nghiền ngẫm mấy từ này “Cô cũng rất để ý chuyện này sao?”

“Tất nhiên rồi! Anh không biết đâu, bây giờ có một số fans rất cực đoan, bọn họ là fans nam hoặc là fans nữ của nghệ sĩ. Khi nghệ sĩ có bạn trai hoặc bạn gái thì bọn họ sẽ thoát fans.” Kỷ Khinh Khinh nghĩ một lát rồi nói: “Tuy hiện giờ fans của tôi không nhiều nhưng tôi nghĩ rằng rồi có một ngày tôi sẽ trở nên nổi tiếng thôi!”

“Cách nghĩ thì khá được nhưng cô vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn.” Lục Lệ Hành dò hỏi cô: “Hôm nay ông nội hỏi tôi một chuyện.”

“Chuyện gì thế?”

“Ông hỏi tôi chuyện đám cưới của chúng ta.”

Kỷ Khinh Khinh trợn mắt.

Lục Lệ Hành nhỏ giọng hỏi cô: “Cô có ý kiến gì không?”

“Đám cưới…” Kỷ Khinh Khinh chần chờ một lúc.

Cô từng trông chờ vào đám cưới của mình, nhưng đó phải dựa trên nền tảng tình yêu của cả hai người mới được. Cô và Lục Lệ Hành cũng không có quá nhiều tình cảm với nhau. Nếu làm đám cưới thì chẳng phải tất cả mọi người sẽ đều biết cô là vợ của Lục Lệ Hành sao. Lục Lệ Hành sẽ đồng ý sao?

Kỷ Khinh Khinh híp mắt nhìn Lục Lệ Hành, nếu như anh đã chủ động đưa ra ý kiến này thì chắc hẳn anh cũng đồng ý rồi nhỉ?

Lục Lệ Hành thấy cô do dự không đưa ra câu trả lời thì thấy hơi hối hận, anh không nên nhắc đến chuyện này mới phải.

Làm đám cưới cũng đồng nghĩa với việc quan hệ giữa hai người sẽ được công khai, Kỷ Khinh Khinh coi trọng sự nghiệp của mình trong showbiz như vậy thì làm sao cô bằng lòng chuyện làm đám cưới được chứ?

Lúc kích động nói ra câu này anh đã có tâm trạng gì vậy trời? Lục Lệ Hành nghi ngờ rồi nghiêm túc tự hỏi lại chính mình.

“Tôi không…”

“Thôi bỏ đi.” Lục Lệ Hành lại nói: “Chuyện này để sau rồi nói.”

Kỷ Khinh Khinh nuốt mấy chữ “Tôi không có ý kiến gì cả” lại: “Vậy bao giờ anh đi ngủ?”

“Cô thì sao?”

Kỷ Khinh Khinh giả vờ giả vịt cầm lấy kịch bản lật hai trang: “Đọc xong đoạn này tôi sẽ đi ngủ.”

“Tôi đọc xong tập tài liệu này sẽ đi ngủ.”

Hai người nhìn nhau một cái rồi cúi đầu việc ái người đấy làm, người thì đọc kịch bản người thì đọc tài liệu.

Hai người ăn ý không ai tắt điện thoại.

Không ai nói chuyện, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng trang giấy lật mở.

Kỷ Khinh Khinh đọc kịch bản một lúc, cô cảm thấy rất kỳ lạ, những lời thoại cô đọc thuộc làu làu buổi sáng thế nhưng giờ đây trong mắt cô chúng lại biến thành những con chữ tối nghĩa khó hiểu, giống như cô không biết mấy chữ này vậy.

Cô cố gắng đọc tiếp, lật sang trang bên thì lại nghe thấy tiếng Lục Lệ Hành lật trang giấy, trái tim vốn dĩ đang thấp thỏm bỗng dưng ổn định lại giống như một điều thần kỳ vậy.

Lục Lệ Hành chăm chú đọc tài liệu nhưng không hiểu vì sao những từ tiếng Anh anh từng đọc nhanh như gió giờ lại biến thành từng chữ cái luẩn quẩn trong đầu anh mãi, anh không đọc hiểu từ nào cả.

Nghe thấy tiếng thỉnh thoảng lật kịch bản của Kỷ Khinh Khinh, dường như anh còn nghe thấy cả tiếng thở của cô nữa. Còn cảm nhận được sự tồn tại của cô giống như Kỷ Khinh Khinh vẫn luôn ngồi bên cạnh anh như thường ngày vậy.

Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn Kỷ Khinh Khinh đang nghiêm túc đọc kịch bản trong video, tóc phía sau xoã ra một ít, vừa khéo rơi xuống chiếc mũi cao thẳng của cô. Cô giơ tay vén tóc sang một bên để lộ cái tai xinh xắn thường xuyên đỏ bừng lên, rồi sau đó cô tiện tay lật sang trang khác.

Lục Lệ Hành hơi dựa ra sau, nhắm mắt lại chợp mắt một xíu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, không biết kim giờ sắp chỉ mười hai giờ từ khi nào, Kỷ Khinh Khinh ngáp một cái, cô cảm thấy có phần mệt mỏi, cô nhìn video thì thấy Lục Lệ Hành đã nhắm mắt dựa ra sau ghế rồi.

“Lục Lệ Hành?”

Không có phản ứng.

Kỷ Khinh Khinh nghĩ một lúc, cẩn thận thăm dò: “Tên khốn kia?”

Vẫn không có phản ứng.

Kỷ Khinh Khinh bỏ kịch bản xuống, vẽ lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Lục Lệ Hành trên màn hình rồi thở dài nói: “Thật ra tôi không có ý kiến gì về việc làm đám cưới cả.”

Lục Lệ Hành mí mắt giật giật mở mắt ra, đôi mắt ẩn chứa ý cười nhìn Kỷ Khinh Khinh: “Không có ý kiến gì à?”

Kỷ Khinh Khinh tưởng anh ngủ rồi nhưng cô lại không ngờ anh đang giả vờ ngủ.

Những lời cô nói còn bị anh nghe thấy rõ ràng như thế, khuôn mặt cô đỏ bừng lên ngay lập tức, cô giơ tay chạm vào màn hình liên tục, luống cuống cúp máy.

Lục Lệ Hành nhìn màn hình tối om, khẽ mỉm cười.

“Call video một giờ, giá trị sinh mạng cộng thêm hai điểm, giá trị sinh mạng hiện tại là năm trăm hai mươi bảy giờ.

Sáng hôm sau Kỷ Khinh Khinh vẫn thức dậy lúc bảy giờ make up như thường ngày rồi tám giờ tới đoàn phim. Tuy tối qua đã làm ra chuyện đáng cười nhưng cũng thành công khiến cô đi ngủ sau năm phút, cô ngủ một mạch tới tận bảy giờ sáng, tinh thần phơi phới.

“Khinh Khinh à, hôm nay công việc quay phim của cô khá nặng đấy, không chịu được thì cứ nói với tôi, đừng cố quá nhé. Chúng ta cố gắng bảo đảm chất lượng nên khó mà giữ được số lượng được.”

“Tôi nhớ rồi ạ.”

Cả ngày quay phim bận rộn đến cả thời gian uống nước Kỷ Khinh Khinh cũng không có. Không phải là nghe đạo diễn Chu hướng dẫn kịch bản thì cũng là khớp thoại với diễn viên khác. Bận rộn đến trưa, khoảng một giờ chiều, Ôn Nhu đang cầm điện thoại cho Kỷ Khinh Khinh thì nhận được cuộc gọi video Lục Lệ Hành gọi tới.

Ôn Nhu vội vàng nói: “Tổng giám đốc Lục, chị Khinh Khinh đang quay phim, e là không có thời gian…”

“Cô đứng đó mở camera sau quay tình hình lúc cô ấy quay phim cho tôi xem.”

Ôn Nhu mở camera sau rồi bắt đầu quay Kỷ Khinh Khinh.

“Nghe đây, nhiệm vụ của cô chính là không được để cô ấy rời khỏi khung hình, nếu làm tốt tôi sẽ tăng lương cho cô.”

Ôn Nhu chỉ là một trợ lý nhỏ, vừa nghe đến hai chữ tăng lương thì nhiệt huyết sôi trào: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục ạ! Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để chị Khinh Khinh rời khỏi ống kính đâu!”

Lục Lệ Hành gật đầu nhìn Kỷ Khinh Khinh đang nói chuyện với đạo diễn Chu rồi anh tiếp tục vùi đầu vào xử lý công vịệc.”

Trần Tình vào phòng đưa báo cáo: “Tổng giám đốc Lục, đây là báo cáo anh cần.”

“Ừ, cô để đó rồi ra ngoài đi.”

Tiếng Kỷ Khinh Khinh truyền tới trong video: “Ôn Nhu, em làm gì vậy.”

“Chị Khinh Khinh, tổng giám dốc Lục đang call video với chị này.”

Trần Tịnh nhíu mày mỉm cười.

Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cô ta.

Trần Tình vội vàng gật đầu: “Tổng giám đốc Lục, không còn việc gì khác thì tôi đi trước đây ạ.”

Nói xong cô ta bèn rời khỏi văn phòng.

Ở bên kia điện thoại, Kỷ Khinh Khinh nhìn thấy Lục Lệ Hành trong video: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Chẳng phải lúc trước tôi có nói với cô là mỗi ngày ít nhất cũng phải call video năm tiếng sao?”

“Thế nhưng chẳng phải anh đang bận làm việc à, chỗ tôi bên này ồn ào lắm sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?”

Lục Lệ Hành vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh đeo tai nghe Bluetooth lên, ngay lập tức chỉ có anh mới nghe thấy những lời cô nói còn người khác thì không.

“Sẽ không.”

“Vậy thì được, thế tôi đi quay phim trước đây.” Nói xong Kỷ Khinh Khinh lại đưa điện thoại cho Ôn Nhu, sau đó lại nhìn về phía Ôn Nhu đang giơ tay ra cầm lấy điện thoại: “Vất vả cho em rồi, sau này chị sẽ tăng lương cho em.”

Nhận được hai lần tiền thưởng, ôn Nhu vô cùng hưng phấn nói: “Em cảm ơn chị Khinh Khinh.”

Có nhân viên đoàn phim thấy Ôn Nhu cứ giơ điện thoại lên thì tò mò hỏi: “Ôn Nhu, sao tôi cứ thấy cô giơ điện thoại lên mãi thế? Đang quay video hậu trường à?”

“Không phải, tôi đang quay chị Khinh Khinh thôi.

Staff nhìn thoáng qua người trong màn hình điện thoại, trông thấy Lục Lệ Hành ở góc phải nhỏ trên màn hình điện thoại thì giật mình hoảng sợ.

“Thế cô cứ từ từ mà quay nhé… từ từ quay…”

Ngài Lục đang call video với Kỷ Khinh Khinh ư?

“Này này này, mấy người biết tin gì chưa? Lúc nãy tôi trông thấy trợ lý của Kỷ Khinh Khinh cầm điện thoại quay cô ấy đấy.”

“Thì quay một ít cảnh hậu trường cũng bình thường thôi mà?”

“Không phải thế, không phải đang quay hậu trường mà là hai người đang call video ý!”

“Ý cô là sao?”

“Là ngài Lục, tôi nhìn thấy ngài Lục đang làm việc trên màn hình điện thoại! Ôn Nhu đang quay lại dáng vẻ chị Khinh Khinh đang làm việc, còn Lục Lệ Hành ở đầu bên kia xem ý.”

“Không phải chứ? Là ngài Lục hả?”

“Còn không phải vậy sao! Tôi đã nói rồi mà, chị Khinh Khinh vừa tới đoàn phim là tổng giám đốc Lục đã tới rồi, nhất định là vội vàng theo chị Khinh Khinh tới đây đấy. Tại bây giờ anh ấy bận việc của công ty nên đành phải đi thôi, chỉ là vẫn không yên tâm chị Khinh Khinh ở bên này.”

“Ở đoàn phim đóng phim chứ có gì đâu mà không yên tâm?”

“Sao không yên tâm á?  Chuyện lúc trước giữa chị Khinh Khinh và Thẩm Vi Vi, cô nói xem có yên tâm nổi không?”

“Cô nói thế thì tôi cũng thấy hơi cấn thật… Xem ra chị Khinh Khinh chính là tình yêu đích thực của anh Lục nhỉ?”

“Chứ còn gì nữa.”

Mấy người đưa mắt nhìn Ôn Nhu đang cầm điện thoại, lại nhìn Kỷ Khinh Khinh đang quay phim, họ nhìn nhau, đều nhìn ra sự thật không thể tin nổi trong đôi mắt của đối phương.

Không chỉ có bọn họ không dám tin thôi đâu mà nhân viên trong công ty của Lục Lệ Hành cũng không dám tin nữa.

Nghe nói tổng giám đốc Lục trăm công nghìn việc lúc rảnh rỗi còn không quên call video với một nghệ sĩ nữ nào đó. Đây là tin tức truyền ra từ văn phòng trợ lý của tổng giám đốc Lục đấy. Tuy không nói tên của nghệ sĩ nữ kia ra, mọi người không ai biết đó là ai nhưng chính vì không biết là ai nên càng thêm đặc sắc thần bí, trở thành chuyện cho mọi người bàn tán lúc rỗi rãi.

Mọi người đều đang đoán xem người phụ nữ có thể chiếm lấy Lục Lệ Hành là ai.

Có người đoán đó là một nghệ sĩ nữ đang hot, dù sao thì lúc tham gia party hai người đã bị chụp lại những ảnh thân mật cười nói với nhau mà. Tuy sau khi những ảnh này bị phát tán trên mạng đã bị xoá sổ hết rồi nhưng nó vẫn trở thành đề tài để mọi người trong công ty bàn tán sôi nổi.

Có người đoán là Kỷ Khinh Khinh, dù sao thì có người trong giải trí Thiên Ngu nói là tổng giám đốc Lục đã tặng bó hoa chín mươi chín bông kia cho Kỷ Khinh Khinh mà. Nhưng cũng có không ít người không cho là thế. Nói thế nào thì nói tiếng tăm của Kỷ Khinh Khinh vẫn còn đó. Có nhiều người cho rằng tổng giám đốc Lục anh minh sáng suốt của bọn họ sẽ không lựa chọn một người phụ nữ tiếng tăm bại hoại như thế đâu.

Cho tận đến trưa, trợ lý tới đưa cơm trưa cho Lục Lệ Hành tình cờ nhìn thấy một cô gái trông rất bình thường trong video. Đó là một cô gái lạ hoắc nhưng thích cười, điều đó đã chấm dứt được trận suy đoán mù quáng này của bọn họ.

Người phụ nữa ấy là ai không quan trọng, quan trọng là người phụ nữa kia không hề xinh đẹp, nhưng cô ấy cũng có một ưu điểm là thích cười!

Có thể thấy tổng giám đốc Lục không thích phụ nữ đẹp mà chỉ thích phụ nữ thích cười thôi.

Thậm chí còn có người đồn đại ác hơn, lúc tổng giám đốc Lục nhìn thấy một nhân viên bình thường nở nụ cười trước cửa thang máy thì đã cho người đó lên chức hơn ba bậc.

Trong một thời gian ở Lục Thị đâu đâu cũng trông thấy những nụ cười rạng rỡ, không khí làm việc giữa các đồng nghiệp cũng được cải thiện hơn trước.

“Tổng giám đốc Lục, năm phút nữa bắt đầu họp, mọi người đã có mặt đầy đủ cả rồi ạ.”

Lục Lệ Hành gấp tài liệu lại, anh cầm lấy điện thoại rồi đi đến phòng họp. Trần Tịnh đi phía sau anh nên có thể nhìn thấy rõ hình ảnh trên màn hình điện thoại của anh, là trường quay.

Giờ cũng gần một tháng rồi mà vẫn còn call video ư?

Trần Tịnh không nói lên lời, xem ra tổng giám đốc Lục rất để ý đến Kỷ Khinh Khinh nhỉ.

Nghĩ thế cô ấy mỉm cười ôm chặt tài liệu vào trong lòng rồi đi theo Lục Lệ Hành đến phòng họp.

Lục Lệ Hành tốn gần một tháng mới giải quyết được đám cổ đông đã lên tiếng phản đối, anh cũng đã giải quyết xong xuôi việc bản quyền nghiên cứu kỹ thuật gây ra tranh cãi rồi. Các phòng ban lo lắng suốt nửa tháng nay, họ sợ là nếu dự án bị huỷ bỏ thì sẽ bị thất nghiệp. Có thể nói cuộc họp lần này chính là để trấn an lòng người.

Phó tổng giám đốc của công ty đang giải thích với trưởng phòng các phòng quan trọng lý do tại sao dự án bị đình trệ một tháng nay và cả phương án phát triển trong tương lai của công ty nữa. Lục Lệ Hành đeo tai nghe Bluetooth, vừa nghe phó tổng giám đốc nói vừa thỉnh thoảng lướt nhìn hình ảnh trên màn hình điện thoại, anh chăm chú nhìn vào đó.

Cảnh quay hôm nay của Kỷ Khinh Khinh rất quan trọng, là cảnh quay đóng máy của cô.

Đó là cảnh nữ phụ sau khi trở nên độc ác, sau khi đấu trí đấu dũng với nam chính xong, cuối cùng là cảnh cô đỡ một đao cho nam chính rồi chết trong lòng anh ta.

Vết máu đỏ sẫm trên ngực lan tận đến cỏ trên mặt đất, trước khi chết Kỷ Khinh Khinh nói hết tất cả tình cảm cô vẫn luôn đè nén trong long với nam chính ra, hình ảnh bàn tay đầy máu giơ ra giữa không trung, cuối cùng vẫn chưa chạm vào được sống mũi cao thẳng của nam chính thì đã nặng nề rơi xuống.

Tưởng Tố nhìn người phụ nữ không còn sức sống nằm trong ngực mình, anh ta nhớ tới sự ngây thơ đơn thuần lúc trước của cô, nhớ tới cô từng bước từng bước trở nên độc ác, là anh ta đã khiến cô thay đổi, cũng là anh ta đã huỷ hoại cô.

Có lẽ sẽ có hối hận, có lẽ sẽ có tiếc nuối và cả đau khổ nhưng cuối cùng tất cả những cảm xúc hỗn loạn hoá thành một nụ hôn tạm biệt, chấm dứt mối duyên phận kiếp này của hai người họ.

Lục Lệ Hành nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau thì vẻ mặt anh trở nên u ám ngay lập tức.

“Tổng giám đốc Lục, về dự án lần này, anh còn gì muốn bổ sung nữa không?”

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lục Lệ Hành.

Nhưng sau đó Lục Lệ Hành lại không nói gì cả, gương mặt anh trầm xuống, áp suất xung quanh lập tức giảm xuống. Mọi người đều ngây ra, đặc biệt là phó giám đốc kia, ông ta nhớ lại những gì mình nói vừa nãy một lần nữa.

Ông ta đã nói gì sai sao?

May thay Trần Tịnh đứng một bên đã kịp thời phản ứng, cô ta lên tiếng nhắc nhở Lục Lệ Hành: “Tổng giám đốc Lục?”

Lúc này Lục Lệ Hành mới hoàn hồn lại, anh nhìn mọi người trong phòng họp rồi tháo tai nghe Bluetooth xuống.

Tất nhiên, khi Lục Lệ Hành tháo tai nghe Bluetooth xuống anh sẽ không thể nghe thấy tiếng đạo diễn Chu trong điện thoại.

“Cắt! Tốt lắm! Tưởng Tố, nụ hôn cắt ghép lần này cậu làm tốt lắm, lần này qua. Khinh Khinh, chúng mừng cô hôm nay đóng máy!”

“Khinh Khinh chúc mừng cô nhé.”

Thích Tĩnh Vân tặng hoa tươi cho cô: “Chúc mừng cô đóng máy nhé.”

Kỷ Khinh Khinh nhận lấy hoa tươi, cô vui vẻ nói: “Cảm ơn đạo diễn Chu trong thời gian này đã dạy bảo tôi ạ, cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi trong thời gian này.”

“Khinh Khinh, không phải tôi nói cô đâu, nhưng cô cũng không thể từ chối cảnh hôn cả đời được?”

Kỷ Khinh Khinh mỉm cười yếu ớt nói: “Việc này để sau rồi nói."
Bình Luận (0)
Comment