Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 48

Cuối cùng, một tháng lẻ ba ngày, Kỷ Khinh Khinh thành công đóng máy.

So với thời gian dự kiến là hai đến ba tháng, tất nhiên, dự tính này là tính theo tình huống Kỷ Khinh Khinh bị NG vô số lần.

Một tháng này biểu hiện của Kỷ Khinh Khinh không chỉ thuyết phục được nhân viên đoàn làm phim mà cả đạo diễn Chu cũng nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Ai ngờ được, một tháng trước, Kỷ Khinh Khinh ngay cả lời thoại theo kịch bản cũng không đọc nổi, một tháng sau lại không cần đạo diễn Chu giảng giải cũng có thể diễn được.

Kỷ Khinh Khinh cầm hoa mà Thích Tĩnh Vân đưa tới, hỏi đạo diễn Chu: "Đạo diễn Chu, tối nay có lịch quay không?"

"Tất cả mọi người ai cũng chờ cô đóng máy để được mời cơm, tôi có thể sắp xếp lịch quay được chắc?"

"Vậy được, tối nay tôi làm chủ, mời mọi người ăn cơm, cảm ơn mọi người trong khoảng thời gian này đã chăm sóc tôi." Nói xong nhìn về phía hai diễn viên chính của đoàn phim: "Không biết chị Tĩnh Vân và anh Tưởng Tố có thể cho em cơ hội này không?"

Một tháng qua, quan hệ của Kỷ Khinh Khinh và các diễn viên khác không chỉ đã ổn hơn nhiều, có lẽ bị ép ổn hơn, nhưng những người bị “Kỷ Khinh Khinh” ngang ngược bắt nạt lúc trước đã hơi thay đổi thái độ với cô.

Thích Tĩnh Vân và cô không chỉ không có ngăn cách gì, trong khoảng thời gian ở chung này đã bằng lòng quen thân với Kỷ Khinh Khinh, lập tức nửa thật nửa đùa nói: "Tất nhiên là được, ngày nào chị cũng nhớ mong bữa cơm này đấy."

Tưởng Tố cũng nhận lời: "Buổi tối nhất định sẽ tới."

Thích Tĩnh Vân và Tưởng Tố đều đồng ý, trong đoàn phim ngoại trừ một diễn viên gạo cội lớn tuổi cơ thể không được tốt, còn đâu những diễn viên trẻ ai cũng đồng ý.

Lúc cắt bánh ga-tô, vừa quay đầu lại đã thấy Ôn Nhu đứng cách cô không xa cầm điện thoại quay cô.

Kỷ Khinh Khinh lập tức đi qua, chắc Lục Lệ Hành cũng đã biết tin tức cô đóng máy, đang muốn nói với anh ngày mai cô bay về, nhưng lúc liếc nhìn video lại chỉ thấy khoảng không.

"Anh ấy đâu?"

"Hình như tổng giám đốc Lục đang họp."

Chắc bên kia tắt mic, Kỷ Khinh Khinh không nghe thấy âm thanh buổi họp.

"Vất vả cho em rồi, đưa điện thoại cho chị đi, ăn đi ăn bánh ga-tô rồi nghỉ ngơi đi."

Ôn Nhu cười gật đầu.

Kỷ Khinh Khinh chỉnh sang chế độ camera trước, một bóng người lướt qua màn hình điện thoại của Lục Lệ Hành, sau đó điện thoại bị cầm mất, gương mặt của Lục Lệ Hành xuất hiện trên màn hình.

"Đóng máy rồi?"

Trên mặt Kỷ Khinh Khinh còn dính bơ, cô lau đi rồi cười nói: "Ừ, ngày mai tôi có thể..."

"Khinh Khinh, ăn thêm bánh ga-tô đi." Là giọng của Tưởng Tố.

"Đến ngay đây."

Phòng họp rộng như vậy chỉ còn lại một mình Lục Lệ Hành, nghe thấy đầu kia của Kỷ Khinh Khinh có giọng nói của đàn ông, nhíu mày: "Ai vậy?"

"Là anh Tưởng Tố, không phải tôi đóng máy sao? Anh ấy tặng một chiếc bánh ga-tô, gọi tôi qua ăn bánh."

Tưởng Tố Tưởng Tố, lại là Tưởng Tố.

Trong khoảng thời gian này, anh thấy rất rõ, Kỷ Khinh Khinh và Tưởng Tố có không ít cảnh diễn chung, anh đã nhiều lần thấy hai người chụm chung một chỗ xem kịch bản, cùng ăn cơm, thỉnh thoảng còn cùng đùa giỡn, dưới sự quan sát của anh, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt.

Từng cảnh từng cảnh thoáng qua trước mắt Lục Lệ Hàng, sắc mặt anh càng khó coi.

"Không được ăn!"

Kỷ Khinh Khinh nhìn anh đầy kỳ lạ.

Lục Lệ Hành trầm giọng nói: "Cô nhìn cô xem đã béo thành cái gì rồi."

Kỷ Khinh Khinh sờ mặt mình: "Đâu có béo, mấy ngày nay tôi vẫn luôn được khen, có ai bảo tôi béo đâu."

"Đó là do ngày nào họ cũng ở cùng cô nên không nhìn ra, tôi không thế, cô tự sờ cằm đi, còn đống thịt trên mặt nữa."

Lục Lệ Hành nói như thật làm cho Kỷ Khinh Khinh thật sự nghi ngờ, cô béo thật sao?

"Khinh Khinh, mau tới đây, để phần bánh cho em rồi này."

Kỷ Khinh Khinh vừa sờ vừa nhéo mặt, do dự từ chối nói: "Chị Tĩnh Vân, mọi người cứ ăn đi, bây giờ em không muốn ăn lắm."

Cô rất thích hình tượng hiện tại của mình, chuyện này liên quan đến dáng vẻ của cô trên TV, hình ảnh trên ti vi là quy chuẩn đánh giá, béo thêm tý nữa rất dễ bị antifan chế giễu.

Lục Lệ Hành nhớ lại cảnh vừa rồi Tưởng Tố hôn Kỷ Khinh Khinh trong video, quả thực như có một cây gai đâm vào tim anh, nhổ ra rất khó chịu, mà không nhổ lại càng khó chịu.

"Công việc của anh hiện tại thế nào rồi? Lần trước anh nói có một dự án, giờ sao rồi?"

"Ừ, xử lý xong rồi."

"Xử lý xong rồi?... Không bận nữa?"

"Ừ, không bận nữa."

Kỷ Khinh Khinh thử dò xét nói: "Ngày mai chắc khoảng năm giờ chiều tôi xuống sân bay..."

"Chú ý an toàn."

"... Ồ." Kỷ Khinh Khinh bĩu môi.

Đều đóng máy, người khác có người tới đón, sao cô lại không chứ?

Thôi bỏ đi, tổng giám đốc Lục bề bộn công việc, châm chước được.

"Còn việc gì không?"

"Không còn việc gì."

"Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi còn chút việc, cúp máy trước."

Màn hình đã tắt.

Ôn Nhu bưng một miếng bánh nhỏ đến cho cô: "Chị Khinh Khinh ăn bánh đi, bánh ngon lắm."

Kỷ Khinh Khinh liếc nhìn miếng bánh thơm phức béo ngậy, nuốt ngụm nước miếng.

"Không ăn, giảm béo!"

Ôn Nhu nhìn Kỷ Khinh Khinh cao một mét sáu tám, nặng chưa đến 50kg, gật đầu, dưới cái nhìn chằm chằm của Kỷ Khinh Khinh, cho bánh vào miệng.

Lục Lệ Hành bên này vừa tắt gọi video, đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Trần Tịnh chờ ở ngoài, hoàn toàn không dám quấy rầy sự riêng tư của ông chủ.

"Chiều nay có sắp xếp gì không?"

Trần Tịnh liếc nhìn lịch trình: "Chiều nay anh có hai cuộc họp."

"Rời sang ngày kia."

Trần Tịnh đồng ý.

Buổi tối, đoàn phim tụ tập khui không ít rượu, Kỷ Khinh Khinh cầm ly rượu, nhìn hai bàn lớn đầy người: "Khoảng thời gian này nhờ có mọi người chăm sóc mà tôi có thể thuận lợi đóng máy, một tháng ở chung với mọi người tôi thấy vui, nếu có cơ hội, mong sẽ có cơ hội hợp tác lần hai với mọi người."

Bữa cơm này Kỷ Khinh Khinh uống không ít, những điều không hài lòng và khúc mắc trong quá khứ, đứng trước văn hóa bàn rượu đều biến thành mây khói.

Sau khi ăn xong, toàn bộ nhân viên đoàn phim ít nhiều đều hơi say, Kỷ Khinh Khinh vẫn còn tỉnh táo, được Ôn Nhu từ từ dìu về phòng.

Biết tối nay phải uống rượu nên đã thu dọn đồ đã trong phòng tứ trước, vì say rượu nên ngủ thẳng đến trưa hôm sau mới tỉnh, sau khi chào tạm biệt đoàn phim thì đến thẳng sân bay, năm giờ chiều hạ cánh.

Khung cảnh sân bay quen thuộc làm Kỷ Khinh Khinh vừa xuống máy bay cảm thấy giống như đã rất lâu mới quay về.

Ôn Nhu và người đại diện Tần Việt ngồi cạnh cô, mấy người trở về im hơi lặng tiếng, theo lý mà nói, không có khả năng antifan chặn ở sân bay, nhưng không ngờ vừa ra đến cửa ra, khoảng chục cô gái tầm mười tám tuổi chạy từ bốn phương tám hướng tới, vây Kỷ Khinh Khinh vào giữa, ai ai cũng nhìn cô đầy căm ghét.

"Kỷ Khinh Khinh cút ra khỏi giới giải trí đi!"

Câu khẩu hiệu này vang lên to rõ trước mặt Kỷ Khinh Khinh.

Kỷ Khinh Khinh nhìn những gương mặt ngây ngô trẻ tuổi này bất đắc dĩ bật cười.

"Bảo vệ!" Tần Việt và Ôn Nhu vây Kỷ Khinh Khinh vào giữa, hai ba nhân viên sân bay đến tách đám người ra, nhưng hình như cũng không ăn thua.

Tiếng bước chân dồn dập hướng tới chỗ bọn họ.

"Kỷ Khinh Khinh cút ra khỏi giới giải trí đi!" Tiếng hét cao vút, một cô gái đeo khẩu trang màu đen, lưng đeo cặp đen ném bình nước vào Kỷ Khinh Khinh.

Kỷ Khinh Khinh còn chưa kịp phản ứng, đã được một bóng người quen thuộc ôm vào ngực, chai nước đập vào cánh tay người đó.

Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu, nhìn thấy hàng mày nhíu chặt của Lục Lệ Hành - người đang che chở cho cô.

Kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Lục Lệ Hành vẫn như vậy, nhưng khuôn mặt lại u ám, uy nghiêm hơn bình thường khiến Kỷ Khinh Khinh còn đang hoảng hốt bỗng trở nên yên tâm.

Anh tùy tiện liếc một cái, quét mắt qua mười mấy cô gái, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Sau đó nhân viên an ninh chạy đến, vây quanh mười mấy cô gái ra.

Lục Lệ Hành bảo vệ Kỷ Khinh Khinh trong ngực, che kín cho cô, không cho người khác nhìn thấy, sau đó ra khỏi sân bay, lên xe rời đi.

Trên xe, Kỷ Khinh Khinh nhìn Lục Lệ Hành, nhớ ra vừa rồi cánh tay anh bị chai nước đập trúng.

"Tay anh không sao chứ?"

Lục Lệ Hành không để tâm: "Không sao."

Đây là lần đầu tiên Kỷ Khinh Khinh mặt đối mặt với antifan, vừa nãy lúc antifan kích động cô thực sự không biết nên làm thế nào.

May mà Lục Lệ Hành tới.

"Không phải nói không tới đón tôi sao? Tại sao lại tới?"

Lục Lệ Hành không trả lời câu hỏi này của cô mà hỏi một câu: "Không biết đi lối khách vip à?"

Kỷ Khinh Khinh cũng không ngờ sao họ lại biết được hành tung của cô, mà còn rảnh rỗi đến sân bay chặn cô: "Tôi tưởng mình đã đủ im lặng rồi, nhưng không ngờ..."

"Bây giờ cô là ngôi sao, lần sau nhớ đi cửa vip đấy."

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, thể hiện đã nhớ kỹ.

Nhìn những tòa nhà cao tầng quen thuộc dần dần lùi lại ngoài của xe, cuối cùng cũng không còn là vùng quê hoang vu nơi quay phim nữa, Kỷ Khinh Khinh khẽ cười.

Cuối cùng đã về rồi!

Về đến nhà họ Lục, vừa xuống xe Kỷ Khinh Khinh đã vội vàng bước nhanh vào biệt thự nhà họ Lục.

Ông Lục và dì Bùi đang tưới cây ở trước cửa sổ sát đất, Kỷ Khinh Khinh rời nhà đã hơn hơn một tháng rồi, thật sự như cách ba thu.

"Ông nội! Dì Bùi! Con về rồi đây!"

Ông Lục quay đầu nhìn, lập tức nở nụ cười, thả thùng tưới nước trong tay xuống: "Xem ai đã về này? Sao về mà không nói trước với ông một tiếng?"

Kỷ Khinh Khinh tiến lên ôm chặt ông Lục một cái: "Không phải cháu muốn cho ông một bất ngờ sao?" Nói xong, lại ôm dì Bùi một cái.

Dì Bùi tỉ mỉ ngắm cô, đột nhiên thở dài, với nói ông Lục: "Cô chủ đóng phim bên ngoài một tháng vất vả quá, gầy đi rồi."

Gầy?

Hôm qua Lục Lệ Hành còn nói cô mập, dọa cô sợ đến mức lúc ngoài cơm ra còn không dám ăn đồ ngọt.

"Vậy tối nay cô nấu nhiều món ngon cho Khinh Khinh đi, bồi bổ một chút."

"Vâng, không thành vấn đề, tôi đi chuẩn bị ngay!"

Tư Tư chạy đến chân Kỷ Khinh Khinh, ngửa đầu vẫy đuôi nhìn cô, hiển nhiên vẫn còn nhớ cô.

Kỷ Khinh Khinh ngồi xổm xuống xoa cái đầu đầy lông của Tư Tư: "Tư Tư, một tháng không gặp, dì Bùi nuôi em mập như vậy."

Tư Tư vô cùng ngoan ngoãn cạ cạ đỉnh đầu vào lòng bàn tay cô.

"Ngoan quá."

Lục Lệ Hành từ ngoài đi vào, sau lưng là trợ lý đang mang đồ của Kỷ Khinh Khinh lên lầu, sau khi nói mấy câu, sâu kín nhìn Kỷ Khinh Khinh một cái rồi lên phòng làm việc.

Nhân lúc dì Bùi chuẩn bị cơm tối, Kỷ Khinh Khinh nói chuyện với ông Lục, kể cho ông cụ nghe những chuyện lý thú trong đoàn phim.

"Đúng rồi, ông nội, suýt chút nữa quên mất, cháu có quà cho ông đấy."

"Đứa bé này, về là tốt rồi, còn mau quà làm gì?" Tuy nói thế nhưng khuôn mặt ông cụ đầy sự vui vẻ.

"Đây là loại rượu thuốc rất nổi danh ở chỗ cháu quay phim, nghe nói là chữa bệnh xương khớp rất tốt, cháu tìm bác sĩ giám định rồi, không gây hại gì cho cơ thể ông, nếu ông bằng lòng thì dùng thử xem."

Ông Lục cười tủm tỉm nhận lấy: "Được, ông nhận."

"Thưa ông, mợ chủ, cơm tối xong rồi." Dì Bùi cười rồi định đi lên lầu: "Tôi đi gọi cậu chủ xuống."

Bữa tối mà dì Bùi nấu hầu như là những món Kỷ Khinh Khinh thích, ông Lục và dì Bùi không ngừng gắp thức ăn vào bát của Kỷ Khinh Khinh, liên tục nói gầy quá, phải ăn nhiều một chút.

Kỷ Khinh Khinh liếc nhìn Lục Lệ Hành, đáy mắt mang theo nghi ngờ “Không phải tôi béo lắm sao”.

Lục Lệ Hành làm như không thấy, tập trung ăn cơm.

Được ăn đồ dì Bùi làm, Kỷ Khinh Khinh ăn thỏa thích, bữa cơm này là bữa cô thấy thỏa mãn nhất trong một tháng qua.

Ăn xong cơm tối, ông cụ Lục và dì Bùi rất hiểu chuyện dàng thời gian riêng cho đôi vợ chồng nhỏ lâu ngày gặp lại, thậm chí còn không quên dắt Tư Tư đi.

Tàu xe vất vả cả một ngày quả thật hơi mệt, Kỷ Khinh Khinh lên lầu muốn chợp mắt một chút rồi mới tắm rửa, quần áo cũng không cởi, mơ mơ màng màng nằm thẳng lên giường.

Lục Lệ Hành đang hơi nghiêng người đọc sách trên ghế sa lon, thấy Kỷ Khinh Khinh lại gần, mí mắt khẽ nhấc, nhìn cô một cái rồi tiếp tục chăm chú đọc sách.

Ngay lúc Kỷ Khinh Khinh mơ mơ màng màng sắp ngủ, bên tai lại vang lên giọng nói của Lục Lệ Hành.

"Cô có quay cảnh hôn à?"

Kỷ Khinh Khinh thật sự buồn ngủ, lời của Lục Lệ Hành không hề nghe vào tai, chỉ vô ý thức miễn cưỡng ừ một tiếng đáp lại anh.

Lục Lệ Hành cắn chặt răng, giọng nói đầy u ám: "Cô không ngại à?"

Mắt Kỷ Khinh Khinh đã không mở nổi, lại lơ mơ ừ một tiếng.

Quyển sách trên tay Lục Lệ Hành có dấu vết bị siết chặt.

Cũng đúng, công việc của diễn viên là đóng phim, hôn có là gì.

Huống chi anh và Kỷ Khinh Khinh ngoại trừ quan hệ hôn nhân ra lại không có tình cảm gì khác, anh đâu cần thiết phải can thiệp vào chuyện công việc của cô?

Không cần thiết.

Bọn họ không liên quan gì đến nhau.

Lục Lệ Hành khoan dung rộng rãi nghĩ.

Anh cúi đầu tiếp tục đọc sách, những mấy chữ này như biến thành những đoạn văn tối nghĩa khó hiểu nhất vậy, đọc mà không vào đầu.

"Kỷ Khinh Khinh."

Kỷ Khinh Khinh xoay người lại, cố gắng hé mí mắt nhìn anh: "Chuyện gì?"

"Cô là con dâu nhà họ Lục, sau này ở ngoài phải chú ý hơn, tránh người ngoài đàm tiếu."

Cơn buồn ngủ của Kỷ Khinh Khinh đã giảm hơn phân nửa, vì lời nói của Lục Lệ Hành mà cẩn thân suy nghĩ một lần.

Lời này quá kỳ quái, làm như cô là kiểu phụ nữ không tuân thủ đạo đức, hay làm chuyện bậy bạ ở bên ngoài.

Bò dậy, chống nửa người trên nhìn anh: "Tôi làm sao?"

"Cô đóng cảnh hôn với diễn viên khác, là công việc của cô không sai, nhưng cô có nghĩ cho ông nội không, nếu ông nội nhìn thấy, ông sẽ nghĩ thế nào." Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cô, trầm giọng nói: "Ông nội không phải người trẻ tuổi, không chấp nhận được suy nghĩ tự do của thế hệ trẻ, cho nên sau này những cảnh thân mật sẽ tìm thế thân hoặc từ chối không đóng."

"Tôi có thể giải thích với ông nội, tôi và Tưởng Tố vẫn..."

Lục Lệ Hành cao giọng, cắt lời cô: "Giải thích cái gì? Cô và người khác đã hôn rồi cô còn giải thích cái gì?"

Kỷ Khinh Khinh nhìn anh, nhìn rất lâu.

Kích động như vậy làm gì?

Xuống giường, tiến đến trước mặt anh, đột nhiên nói: "Anh Lục, anh thế này, không phải đang ghen chứ?"

Lục Lệ Hành ngây người, cười nhạo, tùy tiện đặt sách sang một bên.

"Tôi ghen? Tôi ghen với Tưởng Tố? Tôi ghen việc anh ta và cô hôn môi? Kỷ Khinh Khinh, cô..."

Kỷ Khinh Khinh buồn bã nói: "Có biết xấu hổ không?"

Bốn chữ này đã trở thành câu cửa miệng của Lục Lệ Hành, lúc nào cũng dùng để nói cô.

Nhưng cô không biết xấu hổ còn tốt hơn Lục Lệ Hành không hiểu phong tình, huống chi, cô không biết xấu hổ chỗ nào?

Một tháng qua, cô có là đầu gỗ cũng biết Lục Lệ Hành thích cô.

Một tháng này, Lục Lệ Hành theo cô đến trường quay phim, theo cô đi đóng phim, ra mặt thay cô, gọi video một tháng trời không thiếu ngày nào, rõ ràng là thích cô còn gì? Còn giả vờ trước mặt cô!

"Nếu không phải ghen, vậy tự tôi qua nói rõ ràng với ông nội bộ phim này không có cảnh hôn? Không có cảnh hôn bộ phim không còn linh hồn!"

"Ngụy biện gì đấy?"

"Có đôi khi phải có cảnh hôn để thăng hoa, cảnh hôn của tôi và Tưởng Tố chính là như vậy, anh ấy cần dùng một cái hôn để lột tả được tình cảm mà anh ấy dành cho tôi. Nhưng..." Kỷ Khinh Khinh nhìn anh: "Nếu anh đã nói, anh không muốn tôi đóng cảnh hôn, vậy tôi nghe lời anh, không nhận."

Lục Lệ Hành cố giữ bình tĩnh, ánh mắt thâm ý nhìn Kỷ Khinh Khinh, lần đầu tiên tự cảm nhận được cảm giác mất khống chế.

"Kỷ Khinh Khinh, tôi nói cho cô biết, cô đừng có suy nghĩ lung tung, tôi chỉ đứng dưới góc độ của ông nội mà lo lắng, tôi và cô không có bất cứ tình cảm gì, tôi không có hứng thú với cô, chúng ta chỉ có đính hôn, sẽ không có chuyện vượt quá giới hạn!"

"Không có hứng thú?"

"Không có!"

"Không thích tôi?"

"Không thích!"

Mạnh miệng.

Biết tổng giám đốc Lục sĩ diện, Kỷ Khinh Khinh nói có lệ: "Được được được, tôi biết rồi, anh Lục, không còn chuyện gì thì tôi đi tắm đã."

Nói rồi xoay người vào phòng tắm.

"Cảnh! Báo! Tử! Vong! Mời hôn lên ba chỗ khác nhau trên cơ thể vợ ngài Kỷ Khinh Khinh."

"Không hôn! Trừ giá trị sinh mạng đi!"

"Nhắc nhở thân thiện, giá trị sinh mạng của ngài không đủ để trừ, bị tức chết tại chỗ, ngài chấp nhận sao?"
Bình Luận (0)
Comment