Tương Tư Gửi Nơi Đâu - Miss Kim Tử

Chương 40

Ngoài cửa sổ, trăng tròn như cái đĩa.

Nhìn Cố Trường Quân nằm ngủ bên cạnh, A Vô nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Ta tha thứ cho chàng.”

Cuộc sống mới ngắn ngủi mấy mươi năm, yêu một người không dễ dàng, việc gì lại phải tra tấn lẫn nhau?

Lúc này, Cố Trường Quân mở mắt ra, trong mắt còn ngái ngủ, nhưng ánh sáng lập loè kia có nghĩa là hắn lúc này vô cùng kích động.

“A Vô, nàng thật sự tha thứ cho ta tư?”

A Vô gật đầu, nói: “Coi như ta lại đánh cuộc một lần.”

Năm năm trước, vào đêm thành thân, nàng lấy cuộc sống của mình để đặt cược, kết quả thua thảm hại. 

Năm năm sau, nàng tha thứ cho Cố Trường Quân, lại lấy cuộc sống còn lại của mình để đặt cược, kết quả như thế nào nàng cũng không biết, nhưng nàng đồng ý tin Cố Trường Quân một lần nữa.

Nàng đúng là rất ngốc, nhưng trước mặt tình yêu, có ai mà không ngốc chứ?

Cố Trường Quân ôm chặt A Vô, hứa hẹn: “Ta sẽ không để nàng phải thất vọng.”

A Vô cười khổ: “Ai mà biết được.”

Cố Trường Quân không nói nhiều, cho dù nói nhiều cũng không bằng dùng hành động thực tế để chứng minh. 

Trận chiến này đến đột nhiên, đi cũng nhanh chóng. Không đến hai tháng chiến tranh đã kết thúc.

Ngày chiến thắng trở về, Y Nhân và Tiểu Nha đứng chờ ở cửa thành.

Vì không muốn để người khác chú ý, A Vô đến trước.

Khi nhìn thấy A Vô, Tiểu Nha khóc nức nở, Y Nhân cũng đỏ mắt.

“Xin lỗi, là ta quá lỗ mãng, về sau làm việc nhất định sẽ nói trước cho các ngươi.”

“A Vô tỉ tỉ, tỉ không sao là tốt rồi…”

Sau khi đoàn tụ, Y Nhân hỏi: “A Vô, tỉ có định về Giang Nam không?”

Lần này, A Vô trả lời ngay, “Khẳng định phải về rồi, Bách Hoa Lâu ở Giang Nam chính là nhà của chúng ta!

Chỉ là nhà của nàng, từ một đã biến thành hai rồi.

Cố Trường Quân vội vàng trở về từ trong cung, phát hiện người đã chạy rồi, chỉ để lại một phong thư.

A Vô hồi Giang Nam.

Tam Hoàng tử tựa như không ngoài ý muốn, ngược lại vui sướng khi người gặp họa nói: “Hoàng huynh, hình như nữ nhân của huynh chạy rồi!”

Cố Trường Quân liếc nhìn hắn một cái rồi nói nói: “Từ giờ trở đi, ta có việc cần làm, việc quân doanh phó thác hoàn toàn cho ngươi.”

Tam hoàng tử trợn tròn đôi mắt, “Ta vừa mới trở về, còn chưa xử lý việc của mình đâu, huynh đã giao tất cả sự vụ cho ta à? Huynh…”

Không chờ Tam hoàng tử oán giận xong, Cố Trường Quân đã lên ngựa.

“Ngươi tốt nhất là cầu nguyện ta mau chóng mang A Vô về, nếu không sau này những việc này đều do ngươi quản.”

Nói xong, ngựa chạy như bay đi.

Nhìn bụi đất cuồn cuộn, Tam Hoàng tử giật giật khoé miệng: “Đồ trọng sắc khinh đệ, đồ vô nhân tính!”

Nửa tháng sau, tại Bách Hoa Lâu.

Nhìn Cố Trường Quân ở bên cạnh, sắc mặt của Y Nhân vô cùng xấu, “Cố Vương gia, ngài còn muốn ăn vạ ở đây bao lâu?”

Nửa tháng trước, bọn họ vừa mới về đến nơi, phía sau Cố Trường Quân đã tới gõ cửa. Suốt nửa tháng sau đó hắn vẫn luôn ăn vạ ở nơi đây. Y Nhân nghĩ mọi cách cũng không đuổi được hắn đi.

“Bổn vương rất vừa lòng với nơi này, tạm thời không định rời đi!”

Cố Trường Quân vốn là định mang A Vô về kinh thành, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện ra Giang Nam cũng không tệ lắm, rời xa sự hỗn loạn của triều đình, lại thường xuyên hẹn A Vô đi chơi khắp nơi, chuyện vui thú như thế, hắn rất thích, sao có thể bỏ được?

Y Nhân nghiến răng nghiến lợi, “Thân là Vương gia, ngươi ăn ở miễn phí như thế nghe có được không?”

Cố Trường Quân búng tay một cái, trong phòng tức khắc xuất hiện một người mặc áo đen, người áo đen đó lấy ra một chồng ngân phiếu rất dày đặt lên bàn, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

“Chỗ ngân phiếu này coi như là phí đặt chân của ta ở đây.”

Những chuyện có thể dùng tiền để xử lý đều không có gì.

Y Nhân tức giận vô cùng. Lúc này, A Vô tiến vào, thấy hai người đang đấu võ mồm, nàng vừa định xoay người đi ra ngoài, Y Nhân đã gọi nàng lại: “Đi đâu? Mau đem nam nhân của tỉ cút đi!”

“Cố Trường Quân, chàng lại ầm ĩ với Y Nhân cái gì thế? Bắt nạt trẻ con vui như vậy sao?”

Nghe được hai chữ trẻ con, Y Nhân trợn mắt với A Vô: “Hai người các ngươi đều cút đi cho ta!”

Sau đó, Cố Trường Quân cùng A Vô đều bị ném ra ngoài.

Ngoài cửa, hai người liếc nhau, nhịn không được mà cười to.

“Có muốn đi uống một chén không?” Cố Trường Quân hỏi.

A Vô cười nói: “Thủ hạ của chàng lại đi đào rượu hoa đào của Y Nhân hả? Cẩn thận hắn tính sổ với chàng.” 

Nói rồi, hai người đi về phía hậu viện. 

Cuộc sống nơi này thật bình tĩnh, cũng an nhàn, nhưng A Vô biết, Cố Trường Quân không thể nào ở đây với nàng cả đời.

Sau khi uống rượu, A Vô nói, “Cố Trường Quân, Y Nhân nói đúng, chàng cũng nên trở về đi!”

“Vậy nàng có cùng về với ta không?”

“Có, nhưng mà trước khi hết năm ta sẽ phải về, ta đã đồng ý ăn tết với Y Nhân và Tiểu Nha rồi.” 

Cố Trường Quân gật đầu, “Đến lúc đó ta trở về với nàng.”

Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người giống như đều học được cách thông cảm với đối phương. 

Bình Luận (0)
Comment