Ba ngày sau, Cố Trường Quân cùng A Vô hồi kinh.
Tại Cố vương phủ.
Vì muốn để A Vô tẩy trần, Cố Trường Quân đã tổ chức một bữa tiệc, chính thức tuyên bố thân phận của A Vô.
Tiền viện, đèn đuốc sáng trưng, các vị khách chuyện trò vui vẻ.
Hậu viện, lạn đến nỗi không có chút độ ấm nào.
Tuy còn hai tháng nữa mới đến tết, nhưng ngày trời đông giá rét đến hơi sớm, gió lạnh thổi qua, có lẽ còn có tuyết rơi sớm.
Tuyết Uyển.
Lâm Khuynh Tuyết đã điên điên khùng khùng một tháng, đột nhiên gọi người tới trang điểm cho nàng.
Nhưng kể từ khi nàng bị bỏ rơi, không ai đồng ý đến viện này của nàng, nàng gọi nửa ngày mà không có một hạ nhân nào tới.
Phía trước cửa sổ, từng đợt gió lạnh thổi đến, Lâm Khuynh Tuyết tóc rối bù lạnh đến nỗi run rẩy.
Lúc này, cửa bị người đẩy ra.
Lâm Khuynh Tuyết ngẩng đầu, chỉ thấy A Vô mặc một bộ đồ xinh đẹp lộng lẫy đứng ở cửa.
Thế đạo có luân hồi, lúc trước nàng là tiểu thư thừa tướng cao quý, A Vô chỉ là một kẻ ăn mày xuất thân hèn mọn, hiện giờ A Vô ngồi trên vị trí Vương phi, nàng trở thành người bị bở rơi nơi hậu viện.
Phụ thân bị bỏ tù, mẫu thân biến mất, huynh trưởng bị tội phản bội, mà nàng lại sống không bằng chết, toàn bộ Lâm gia đều bị huỷ hoại.
Lâm Khuynh Tuyết cười lạnh, “A Vô, là thua rồi.”
Lúc này, tuyết rơi nhẹ theo gió to vào cửa, không khí vừa lạnh vừa ẩm ướt.
A Vô từng bước đi tới gần Lâm Khuynh Tuyết, trong tay nàng cầm một chiếc trâm bạc, đúng là đồ trang sức duy nhất trên người Tiểu Mai, sau trận hoả hoạn, Tổng Quản nhìn thấy cây trâm, sau đó hai năm lại giao vào tay nàng.
Trâm bạc toả ra ánh sáng lạnh lẽo, Lâm Khuynh Tuyết nhận thấy gì đó, hét to: “Đừng tới, đừng tới đây..”
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”
Nếu chết, chẳng qua là xong hết mọi việc, chắc chắn không phải là phương pháp trả thù tốt nhất.
Nói rồi, A Vô mạnh mẽ vạch xuống, giữa mặt của Lâm Khuynh Tuyết xuất hiện vết máu
“Aaaa!” Lâm Khuynh Tuyết ôm mặt thét chói tai.
Trâm bạc dính máu, trở thành màu sắc duy nhất trên cây trâm không có sắc màu.
Mắt của A Vô màu đỏ tươi, nàng nói: “Ta muốn ngươi sống cả đời để chuộc tội!”
Nói xong, hai lão ma ma khoẻ mạnh đi vào, một tay kéo Lâm Khuynh Tuyết lên “Ngươi không phải là thích hư vinh sao? Vậy thì nửa đời sau ngươi sống tại am ni cô đi!”
Làm bạn với thanh đăng nơi phật môn, có lẽ là nguyện vọng của một số người, nhưng đó chắc chắn không phải là mong muốn của Lâm Khuynh Tuyết. Để nàng đi am ni cô còn không bằng giết nàng.
Lâm Khuynh Tuyết liều mạng giãy giụa, “Ta muốn gặp Vương gia…”
Lão ma ma che miệng của nàng lại, nhét nàng vào bao tải, ném lên xe ngựa.
Sau khi xe ngựa đi xa, A Vô móc khăn tay ra, dùng sức lau đi vết máu trên mặt, lau rồi, A Vô quỳ trên mặt đất, khóc lên.
Đại thù đã báo, nhưng nàng lại không có cảm giác sung sướng gì.
Cho dù nàng làm nhiều, Tiểu Mai cũng không thể nào sống lại.
Gió gào thét, tuyết bay dừng trên mặt A Vô, đột nhiên nàng giống như thấy được hình ảnh Tiểu Mai đã giữ chặt cửa.
Rõ ràng đã sắp chết, Tiểu Mai vẫn còn cười nói lời cảm ơn đối với nàng.
Thật là một đứa trẻ ngốc…
Sau khi khóc lớn một trận, A vô đứng lên, trở về viện mà trước kia nàng ở, tự tay hạ táng trâm bạc dưới gốc cây đại thụ.
Tất cả mọi chuyện đều đã qua đi, nàng nên đi về phía trước.
Hai tháng sau.
Chỉ còn nửa tháng nữa là Tết, A Vô chuẩn bị quay về Giang Nam ăn tết.
Hôm nay dọn dẹp hành lý, Cố Trường Quân lưu luyến đi theo phía sau nàng, cầu xin: “A Vô, nàng không thể chờ ta hai ngày sao? Chờ đến khi ta xử lý xong mọi chuyện, ta tự mình đưa nàng về Giang Nam.”
Những lời này, Cố Trường Quân từ hôm qua nói đến hiện tại, A Vô sắp chán ngấy rồi.
“Cố Vương gia, từ khi nào nàng lại thành như vậy? Dù sao rất nhanh ngài cũng sẽ tới, sao cứ phải so đo một ngày hai ngày?”
Cố Trường Quân ôm lấy A Vô, đầu dựa vào vai A Vô nói: “Ta nhớ nàng…”
A Vô trợn mắt, “Đừng buồn nôn như thế, ta phải đi.”
Mười ngày sau.
Phố hẻm ở Giang Nam, náo nhiệt vô cùng.
Có lẽ là vì sắp tới tân niên, ai cũng mang vẻ mặt vui mừng.
“Y Nhân ca ca, huynh muốn mua toàn bộ đồ vật ở trên phố à?” Tiểu Nha chống nạnh hỏi.
Đi theo bọn họ ra ngoài còn có ba hạ nhân, nhưng mà chỉ chưa tới nửa ngày, trong tay của ba hạ nhân đều đầy đồ vật, mà Y Nhân vẫn còn có vẻ như dạo chưa đủ vui vẻ.
Tiểu Nha vừa nói xong, Y Nhân đã chui vào trong đám người xem xiếc ảo thuật
A Vô đi theo phía sau bọn họ, chỉ cười không nói.
Đêm ba mươi.
Tiếng pháo trúc vang lên, mọi nhà đoàn viên liên hoan.
A Vô dường như cảm thấy tinh thần không yên, Y Nhân và Tiểu Nha ham chơi, hai người đang ở cửa đốt pháo hoa.
Pháo HOa bay lên trong đêm tối, nổ thành từng đoá hoa xinh đẹp.
“Lại một năm nữa…” A Vô cảm khái nói.
Trên nền tuyết, một người đàn ông cao lớn đi về phía A Vô.
“Sau này mỗi năm ta đều ở cạnh nàng.”
A Vô cười, “Chàng tới vừa kịp lúc, vừa vặn chuẩn bị ăn cơm.”
Cố Trường Quân ôm chầm lấy A Vô, khẽ hôn nàng một chút.
Cả năm này, không giống với mọi năm, thân nhân đầy đủ.
Pháo Hoa bùng nổ, đêm tối sáng lung linh.
Trong bóng tối, mười ngón tay của hai người đan vào nhau.
Cuộc sống bình đạm hạnh phúc như thế, khiến người ta vô cùng thoả mãn rồi.
(Hết)