Vào năm Sở Lâm Lang ba mươi bốn tuổi, không biết vì sao mà phu quân vốn luôn bận rộn với chuyện chính vụ của nàng lại đột nhiên dành thời gian ra muốn nghỉ ngơi vài ngày, tiện thể đưa nàng ra ngoài du ngoạn sơn thủy.
Theo lời Tư Đồ Thịnh nói thì Quang Vũ bệ hạ đã lên ngôi gần mười năm, ngài dẫn theo hoàng hậu và hai nhi tử mình hai lần xuống phía Nam, một lần đi Thái Sơn, năm ngoái cũng dẫn hoàng hậu đi một chuyến đến Tú Châu ở phía Tây.
Chỉ vì hoàng hậu vô tình nói rằng thấy trên sách nói rằng cá không vảy ở đó ăn rất ngon, nhưng phải là cá vừa được câu lên mới tươi ngon.
Thường xuyên du ngoạn như vậy thật đúng là không ra thể thống gì.
Nếu không phải Quang Vũ đế từ khi lên ngôi đã thu phục được Phụ Thủy, cải cách chế độ thuế kho, làm ngân khố dồi dào thì chỉ riêng việc du ngoạn thường xuyên đã có thể bị ngòi bút của sử quan viết thành một hôn quân lười biếng rồi.
Tư Đồ Thịnh với tư cách là tể tướng phải làm gương sáng cho bệ hạ, không thể không chỉ ra chỗ bất ổn của đế vương.
Quang Vũ đế nghe xong lại cho hai bên tả hữu bãi lui rồi nói mấy câu thì thầm với tể tướng Tư Đồ đại nhân - "Ngươi đây đâu phải khuyên can, rõ ràng là ghen tị muốn quấy phá mà thôi! Là phu nhân nhà ngươi nghe hoàng hậu kể chuyện du ngoạn cũng hâm mộ muốn ra ngoài chơi phải không?"
Tư Đồ Thịnh dùng khuôn mặt chính trực, biểu tình nghiêm túc nhưng lời nói lại có chút không ăn nhập: "Bệ hạ thánh minh, hóa ra người đều biết. Người có muốn giảm bớt chính vụ cho vi thần, để vi thần cũng rảnh rang dẫn thê nhi ra ngoài chơi không?"
Hoàng đế vuốt chòm râu ngắn ngủn trên cằm, chỉ cười mà không đáp.
Lúc trước nếu không phải tên này bày mưu tính kế thì hắn đâu cần bó buộc trong thâm cung này, mỗi lần ra ngoài chơi một chút đều phải vắt óc tìm cớ?
Chí hướng chưa thỏa của hắn kiếp này giờ chỉ còn một cái: đó là không biết khi nào hắn mới có thể dẫn theo Nhã Xu của hắn, đi khắp danh sơn đại hà.
Vì chí hướng hùng vĩ này, hắn thật sự chỉ hận không thể để đại nhi tử của mình lớn nhanh hơn, đến lúc đó hắn có thể ném ngôi vị hoàng đế này cho nhi tử, để tên Tư Đồ Thịnh này hết lòng phụ tá, còn hắn thì có thể tiếp tục sống những ngày tiêu dao tự tại.
Chỉ là không ngờ, Tư Đồ đại nhân vốn cuồng chính vụ lại đến trước mặt hắn xin được nghỉ đi chơi. Nếu Tư Đồ Thịnh nghỉ ngơi thì những chuyện chính vụ rườm rà kia nên do ai xử lý?
Quân thần hai người đã quen biết nhau quá lâu, đều là sâu trong bụng của nhau, Tư Đồ Thịnh vừa nhìn dáng vẻ của bệ hạ liền biết hắn đang vắt óc muốn từ chối chuyện mình xin nghỉ.
Vì thế Tư Đồ Thịnh cũng không nhanh không chậm tung ra đòn sát thủ: "Kỳ thực thần cũng biết rằng kỳ tuyển tú sắp đến, thần không nên xin nghỉ mà nên giúp bệ hạ sắp xếp danh sách tuyển tú, đề cử thêm nhiều mỹ nữ từ các nơi, sung mãn hậu cung vì bệ hạ!"
Quang Vũ đế Lưu Dực nghe lời này liền nhịn không được mà trợn mắt thấp giọng nói: "Ngươi dám?"
Mấy năm nay kỳ thực Tư Đồ Thịnh đã thay Lưu Dực chặn không ít kiếp đào hoa, dập tắt ý nghĩ muốn tiến cống mỹ nữ vào hậu cung cho bệ hạ của các vị đại thần.
Hắn nhắc đến chuyện này rõ ràng là có ý uy h**p - nếu không để hắn dẫn thê tử ra ngoài chơi thì hắn sẽ để hậu cung Lưu Dực bốc cháy lửa.
Nếu thật sự như vậy chỉ e là bệnh cũ của Nhã Xu sẽ lại tái phát, vì ghét bẩn mà đem sàn của cả hậu cung lau đến phát thủng.
Nghĩ vậy, Quang Vũ đế liền lập tức dịu mặt, đau lòng vỗ vai hiền thần biểu thị rằng hắn cũng nên nghỉ ngơi rồi, y sẽ tìm tả tướng và mấy vị đại thần chia việc của hắn, để hắn có hơn một tháng trời nghỉ ngơi cho tốt.
Và thế là Tư Đồ Thịnh từ chỗ bệ hạ vẫn luôn coi hắn như con lừa mà dùng đã tống tiền được kỳ nghỉ dài hơn tháng, hắn chuẩn bị cũng dẫn Sở Lâm Lang ra ngoài du sơn ngoạn thủy, ăn cá tươi không vảy.
Nghe tin sắp được đi chơi, đại nữ nhi Di Nhi và nhị nhi tử Dũng ca nhi đều cười đến tít mắt, Lão tam Hoành ca nhi mới tập đi dù không rõ nguyên do gì cũng, mặc cái quần hở đũng mà đứng trong viện nhảy nhót theo tỷ tỷ và ca ca.
Ai ngờ phụ thân lại biểu thị rằng không muốn dẫn theo ba tiểu tử này cùng đi. Hắn muốn cùng mẫu thân chúng ra ngoài du ngoạn riêng, cũng để mẫu thân chúng thả lỏng một chút.
Nghe xong lời này, mặt hai hài tử lớn liền lập tức biến thành trái mướp đắng, chúng lao vào lòng mẫu thân khóc lóc, biểu thị rằng mình một khắc cũng không rời được mẫu thân, bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy, thiếu đi sự giúp đỡ của chúng, mẫu thân ăn hỏng dạ dày thì phải làm sao?
Tiểu tử còn lại tuy không rõ ngọn ngành nhưng thấy tỷ tỷ và ca ca đều cùng ôm mẫu thân liền cũng di chuyển đôi chân ngắn, lảo đảo bước qua, dùng cái đầu to chen ra một chỗ rồi cũng rưng rưng nước mắt chui vào lòng mẫu thân.
Điểm yếu của Lâm Lang chính là mấy quả trứng đáng yêu nàng đã sinh ra này, thấy chúng khóc lóc thảm thương, nàng liền trừng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh, hỏi hắn kích động bọn nhỏ làm gì?
Ngay lúc này, lão đại Di Nhi lại mang dáng vẻ lệ rơi như hoa lê quay người lao vào lòng hắn, cầu xin phụ thân dẫn theo nàng, nàng lớn rồi cũng hiểu chuyện rồi, không giống như hai đệ đệ sẽ gây rối đâu.
Nhìn gương mặt giống y hệt Lâm Lang lúc nhỏ, Tư Đồ Thịnh có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
Và thế là cả đại gia đình lên thuyền khởi hành, bắt đầu khoảng thời gian du ngoạn hiếm có.
Lần này họ vừa đi du ngoạn xuống phía Nam, vừa muốn đến Lĩnh Nam xem vườn trái cây của mẫu thân ở đó.
Mẫu thân Tôn thị của Lâm Lang lúc trước sau khi bị nữ nhi đưa đến Lĩnh Nam lại rất thích ở lại nơi đó. Tuy nơi đó thời tiết nóng bức nhưng người ở đó đều không tệ.
Đặc biệt là ở đây, mẫu thân đã quen một vị Đường viên ngoại cũng kinh doanh vườn trái cây, là người góa thê tử ở tuổi trung niên, lúc này mới phát hiện ra nam nhân Lĩnh Nam còn có thể tẩm bổ người hơn cả trái cây.
Tôn thị bây giờ mới biết hóa ra trên đời cũng có nam nhân không thích rượu chè, tính tình lại mềm mại như bông, đối đãi với nữ tử vô cùng khách khí.
Cho dù Lâm Lang đã mấy lần đến đón mẫu thân về Kinh, mẫu thân nàng luôn ở chưa đầy tháng đã vội vàng trở về Lĩnh Nam.
Năm năm trước, mẫu thân Tôn thị đã chính thức tái giá vào Đường gia. Khi bà viết thư trưng cầu ý kiến Lâm Lang, Lâm Lang tất nhiên là không phản đối.
Nàng biết mẫu thân ở Sở gia đã bị đánh đến sinh ra bóng ma tâm lý, mỗi lần nhìn thấy nam nhân đều có chút run rẩy. Một nam nhân có thể khiến mẫu thân nàng hạ quyết tâm tái giá, bất luận xấu đẹp thế nào, tính tình và phẩm hạnh chắc chắn là vô cùng tốt.
Hơn nữa Tôn thị thân là nhạc mẫu của tể tướng Đại Tấn, cho dù bà có không cẩn thận mà gả nhầm người cũng không phải sợ gì! Đời người ngắn ngủi, dù thế nào cũng phải học cách tiến về phía trước một bước.
Vậy nên lần này Lâm Lang ngoài việc muốn đi xem mẫu thân thì nàng cũng tiện thể muốn xem vị kế phụ được mẫu thân khen hết lời trong thư thế nào.
Hành trình lần này của họ vừa khéo đi ngang qua Giang Khẩu.
Đó là nơi gặp gỡ khi xưa của hai người, tất nhiên phải nán lại một chút.
Lần này Tư Đồ Thịnh mặc vi phục xuất hành nên không kinh động đến quan phủ địa phương. Hai người để lại hài tử ở trên thuyền, dẫn theo mấy tên tôi tớ và nha hoàn mặc thường phục ra ngoài.
Lâm Lang không sợ gặp lại người nhà Sở gia.
Lúc trước khi mẫu thân viết thư nghĩa tuyệt với Sở Huy Thắng, nàng cũng đã chặt đứt liên hệ với Sở gia, chỉ qua lại với đại tỷ ở Kinh thành.
Chỉ là sau này khi nàng gả cho Tư Đồ Thịnh rồi, Sở Huy Thắng không biết nghe tin tam nữ nhi đã bay lên cành cao, trở thành tể tướng phu nhân từ đâu mà mang theo nhi tử mong mỏi đến nhận thân, tiện thể cũng cầu một chức quan.
Lâm Lang còn chưa kịp ra mặt, một mình Tư Đồ Thịnh đã đuổi thẳng cổ đôi phụ tử đó.
Cũng không biết là vị Tư Đồ từng nổi danh là ác quan đã dùng thủ đoạn gì mà nghe nói đôi phụ tử đó y phục không chỉnh tề, hôn mê bất tỉnh rồi bị người ta phát hiện trong một hố mộ hoang.
Sau đó phụ tử hai người họ trở nên hồ ngôn loạn ngữ, lảo đảo một đường bỏ đi, từ đó không bao giờ đặt chân đến Kinh thành một lần nào nữa.
Ngay sau đó cả nhà Sở gia cũng dời khỏi Giang Khẩu, đi nơi khác để mưu sinh.
Nghe nói Chu Tùy An lại dọn về Giang Khẩu. Sự nghiệp của hắn ở Kinh thành không mấy thuận lợi, sau đó hắn dùng tiền bạc để được điều về quê cũ, cũng coi như biến tướng của cáo lão hồi hương.
Sau đó cũng nghe nói rằng hắn lại cưới thê tử, đó cũng là một nữ nhi nhà thương hộ không đọc thông viết thạo.
Diên Nhi viết thư nói với Lâm Lang, nàng nói rằng kế mẫu là người keo kiệt, so đo từng đồng, vậy nên tổ mẫu Triệu thị chịu rất nhiều tủi dưới tay kế mẫu.
Triệu thị tất nhiên cũng biết tin Lâm Lang liên tiếp sinh mấy hài tử.
Khi Chu Tùy An say rượu, hắn cũng sẽ đập chén trách móc mẫu thân mình vì sao lúc trước không chịu cho Sở thị chút thời gian, người ta cũng không phải là không thể sinh được, nàng sớm đã đi cầu quẻ, quẻ nói rằng mệnh nàng sẽ góp thành hai chữ hảo! Chỉ là Chu gia không có phúc phận nhận lấy hai chữ này!
Triệu thị tức đến mức chỉ có thể khóc lóc mắng nhi tử bất tài, rõ ràng là hắn trăng hoa rồi đuổi tức phụ đi, liên quan gì đến bà bà như bà chứ?
Mỗi lần nghe người ta trộm nói mấy lời như Chu gia có mắt không tròng, bức hiền phụ phải rời đi, ấn đường Triệu thị liền biến thành màu đen rồi về nhà khóc lóc thút thít không ngừng.
Năm năm trước, Lâm Lang đã nhờ người ra mặt, khéo léo sắp xếp để bà mối đến cửa, se duyên cho Diên Nhi một mối không tệ.
Ngoài Diên Nhi biết rõ trong lòng ra thì người nhà Chu gia đều tưởng rằng người tốt như vậy là bánh từ rơi từ trên trời xuống, nào hay đó là do Lâm Lang ra sức đằng sau.
Chỉ là kế mẫu Diên Nhi có lòng dạ bất chính, không muốn cho Diên Nhi của hồi môn làm thể diện.
Diên Nhi cũng không hé răng nửa lời, vào ngày xuất giá, của hồi môn của nàng được khiêng ra từ nhà bên, làm chói lòa mắt của kế mẫu.
Chu Tùy An cũng ngây người, hỏi ra mới biết là tể tướng phu nhân ở tận Kinh thành đã chuẩn bị của hồi môn cho dưỡng nữ trước kia của mình.
Cho dù kế mẫu nhìn đến đỏ mắt cũng không tiện chiếm đoạt của hồi môn của kế nữ.
Chỉ là gả nữ nhi xong rồi, phụ nhân chanh chua kia lại nhốt Chu Tùy An lại đánh một trận, nghi ngờ rằng hắn đã sớm biết, chỉ giấu một mình nàng ta!
Lần này khi Chu Tùy An tìm thê tử đều vô thức so sánh với Lâm Lang mà tìm. Đáng tiếc là bảo vật vô giá Lâm Lang chỉ có một trên đời!
Tuy hắn tìm được một nữ tử có tính tình bộp chộp nhà thương hộ nhưng phẩm hạnh của nữ tử này sao có thể sánh được với Sở thị? Chu Tùy An cho dù hối hận cũng chỉ có thể cay đắng nuốt vào trong lòng.
Nhà chồng Diên Nhi cũng ở Giang Khẩu, vậy nên lần này Lâm Lang cũng sẽ đi thăm Diên Nhi, tiện thể cho nàng chút thể diện ở nhà chồng.
Lâm Lang đi trên con đường quen thuộc mà trong lòng có chút cảm khái. Nàng không ngờ rằng mình lại du ngoạn Giang Khẩu một lần nữa, còn trở thành thê tử của nam nhân bên cạnh và dẫn theo ba hài tử của họ đi du ngoạn.
Những việc này là điều mà mười năm trước khi nàng trở lại Giang Khẩu ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ.
Nghĩ vậy, nàng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn ở bên cạnh, hắn vẫn anh tuấn và mê người như vậy, nắm chặt lấy tay nàng, thong dong trên con đường xưa, thỉnh thoảng còn hỏi nàng rằng có nhớ khi trước hắn từng theo sau nàng, từ con đường này đến bến tàu để bán tượng đất nhỏ không?
Lâm Lang cười gật đầu nói: "Lúc đó chân chàng ngắn, đuổi cũng không kịp ta, cũng không muốn gọi người, chỉ cố gắng chạy theo sau ta, thật đặc biệt đáng yêu..."
Hắn đâu phải chân ngắn? Chỉ là cái đầu thấp hơn nàng một chút mà thôi!
Nhưng loại đề tài từng thấp bé hơn Lâm Lang đúng là điều cấm kỵ của tể tướng đại nhân.
Hắn nhịn không được mà đưa tay véo mặt Lâm Lang: "... Tối nay ta phải tự mình đo một chút, bây giờ nàng và ta, ai chân ngắn hơn?"
Lâm Lang nhìn ánh mắt của hắn liền biết việc hắn muốn làm không chỉ đơn giản là đo chiều dài của chân, nàng nhịn không được mà thừa dịp ngõ vắng, xung quanh không có người lén hôn lên mặt hắn.
Gương mặt của Tư Đồ Thịnh cũng trở nên nhu hoà, hắn thuận thế ôm Lâm Lang vào lòng.
Điều này khiến đám tôi tớ và nha hoàn phía sau đều tự giác ngoảnh mặt đi, nhưng họ cũng nở nụ cười hiểu ý: Tể tướng đại nhân và phu nhân thật sự mười năm ân ái vẫn như ngày đầu!
Ai có thể nghĩ đến một tể tướng nghiêm túc trước mặt người khác, ở trước mặt phu nhân nhà mình luôn thâm tình như thiếu niên lang mới biết yêu?
Giờ thì sau khi tể tướng đại nhân và phu nhân thì thầm một hồi, hai người lại đi mua một cái rổ tre ở ven đường rồi xin mấy đoạn ruột cá từ người bán cá...
Hai vị chủ tử này định làm gì đây?
Họ đi theo một đường đến ruộng lúa ngoại ô rồi có chút ngây ra.
Họ chỉ thấy người chỉ dưới một người trên vạn người của Đại Tấn, đường đường là tể tướng đại nhân lại cởi giày, xắn ống quần, xách một đoạn ruột cá buộc bằng cỏ tranh rồi đi sâu vào ruộng lúa... thành thạo bắt cua lên.
Mà phu nhân ở bên cạnh lại như một nha đầu nông thôn, hái hai lá sen to từ ao nước bên cạnh, một lá tự đội, một lá thì đưa lên đầu Tư Đồ đại nhân...
Khi Tư Đồ đại nhân bắt được một con cua to hơn bàn tay lên, phu nhân liền mỉm cười rạng rỡ như một thiếu nữ rồi la lớn rằng muốn bắt thêm nhiều nữa.
Nhìn từ xa mơ hồ như một đôi thiếu niên thiếu nữ, đang cùng nhau trải qua những tháng ngày vô tư, hồn nhiên.
Lúc này tiếng ve sầu mùa hạ ngân dài như mùa hạ của nhiều năm trước, người không thay đổi, lòng cũng chưa từng đổi thay.
Mãn thụ lâm lang, tuý ngoạ quỳnh chi đầu. (Cây đầy châu ngọc, say sưa nằm trên cành quỳnh.) (*)
Vốn là hai trái đắng đã từng bỏ lỡ nhau, sau khi trải qua biết bao chua chát, vào lúc chín muồi, ngọt ngào nhất lại tìm về bên nhau, rồi chẳng bao giờ xa cách...
—
(*Giải thích: Tên của nữ chính (Lâm Lang) mang nghĩa là châu ngọc. Quỳnh" (琼) là một loại ngọc đẹp, tượng trưng cho sự thanh cao, quý giá và đẹp đẽ. "Cành quỳnh" (琼枝) có thể hiểu là cành cây quý giá, nơi "châu ngọc" (琳琅 - Lâm Lang) kết lại. Hình ảnh "say sưa nằm trên cành quỳnh" là đích đến, là sự viên mãn mà họ có được sau bao gian truân, là hiện thân của tựa đề "Tuý Quỳnh Chi")