Mà ngay lúc này lại có tiếng hét thất thanh vang lên, chỉ thấy Đào Tán trừng mắt không dám tin nhìn Đào thị trong vũng máu rồi lao đến, gào khóc thảm thiết.
Biến cố này khiến Dương Nghị sửng sốt trừng to mắt, y không rảnh nhìn nhị nhi tử khóc lóc bi thương, chỉ nhìn về Tam hoàng tử, không dám tin mà hỏi: "Ngươi... sao không ở hoàng tự?"
Lưu Dực nhìn Dương Nghị đang giãy dụa muốn đứng dậy rồi trầm giọng nói: "Ngươi muốn hỏi, vì sao ta không bị đống thuốc nổ ngươi giấu trong bụng tượng Phật nổ chết ư?"
Dương Nghị không ngờ hắn lại biết một cách chi tiết như vậy, y mệt mỏi ngã ra sau: "Ngươi... sao lại biết được? Chẳng lẽ là..."
Nói xong, y lại trừng mắt nhìn Đào Tán đang ôm Đào thị gào khóc, tên phế vật thành sự thì ít, bại sự thì nhiều, chắc chắn là Đào Tán đã tiết lộ tin tức ra ngoài!
Tư Đồ Thịnh vẫn im lặng nãy giờ lúc này lại lên tiếng: "Nếu như không làm cái này ở Tây Bắc thì hẳn có lẽ đã thành công..."
Khi Dương Nghị gây rối ở Tây Bắc, thứ y dùng là thuốc nổ lưu huỳnh chưa cải tiến.
Lúc đó y vừa tìm được thợ thủ công tinh thông loại đồ vật này nhưng lại không mấy yên tâm với thứ mà thợ thủ công làm ra, vậy nên y liền tìm cơ hội để thử một chút, sau đó để thợ thủ công tiếp tục cải tiến.
Sau đó y lại thử nghiệm nhiều lần mới có ánh lửa bay lên tận trời như vừa rồi ở hoàng tự.
Nghe Tư Đồ Thịnh hỏi vậy, Dương Nghị chợt tỉnh ngộ ra, y trừng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh: "Là ngươi..."
Tư Đồ Thịnh không trả lời, bởi vì tuy hắn cũng đang lần theo manh mối, điều tra âm mưu phía sau Dương Nghị.
Nhưng người thật sự phát hiện ra điều khác thường lại là phu nhân Sở Lâm Lang của hắn.
Lần trước khi nổ bom ở Tây Bắc, Lâm Lang đã bị thứ mùi đó xông đến mức nôn mửa không ngừng.
Chỉ là sau đó nàng lại phát hiện mình có thai, liền chỉ cho đó là ốm nghén mà thôi.
Nhưng vào ban ngày khi nàng đang kiểm tra hoàng tự, lúc đi đến trước tượng Phật vàng, nàng lại bị thứ mùi gần như không thể nhận ra xông vào mũi, cơn ốm nghén đã lâu không đến của nàng lập tức có phản ứng, nàng phải bước ra ngoài điện để nôn mửa.
Kỳ thực lúc đó Lâm Lang còn chưa kịp phản ứng, chỉ cho rằng tượng Phật vàng mới làm xong, còn chưa tan hết mùi.
Mãi đến khi nàng gặp Đào Tán, từ lời nói của hắn mới phát hiện ra chút dị thường.
Đến đây, Lâm Lang liền ra vẻ tẩu tử, an ủi Đào Tán vài câu.
Đào Tán lại như gà con mất gà mẹ, hắn đã hoang mang rất lâu. Khi nghe Lâm Lang nói: "Dù thế nào thì ngươi và Tư Đồ đại nhân đều giống nhau, đều là hậu duệ của lão tướng quân Dương Tuần trung lương, chỉ cần giữ lòng ngay thẳng, bất kỳ ai cũng không thể xóa bỏ được điều này", nỗi bất an và hoảng sợ trong lòng hắn liền không thể kìm nén nổi, hắn lúng túng nói ra chuyện tên phụ thân phản quốc của hắn từng lén đến tìm hắn.
Trong lòng Lâm Lang giật thót một cái nhưng bề ngoài nàng không để lộ ra, nàng dùng kỹ năng thẩm vấn mình học được từ vị từng là Thiếu khanh Đại Lý Tự, Tư Đồ Thịnh đến mức xuất hoá nhập thần.
Đào Tán một khi đã lỡ lời liền nói hết không giấu giếm gì, hắn nói Dương Nghị tìm hắn, lấy việc giải cứu Đào thị ra uy h**p, bắt hắn đưa bản đồ địa hình hoàng tự và bố phòng cho y.
Hơn nữa vào mấy đêm mà tượng Phật vàng bị chia thành mấy khối lớn, chưa hoàn toàn được lắp ráp xong, Dương Nghị đều tìm hắn, bắt hắn nghĩ cách điều vệ binh Hoàng tự đi, để người của y lẻn vào hoàng tự.
Còn việc họ làm gì trong chủ điện thì Đào Tán phải rời đi xa cũng không biết, hắn chỉ mơ hồ đoán rằng bọn họ sẽ làm ra một đại sự vô pháp vô thiên.
Lời Dương Nghị dặn hắn phải rời đi trước khi trời tối, Đào Tán cũng vì không nỡ nhìn mỹ nhân trong mộng ngày xưa phải chịu thiệt mới học đòi nói ra.
Lâm Lang bề ngoài mỉm cười lắng nghe nhưng sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.
Đào Tán nói xong lại cảm thấy hối hận, hắn chỉ biết hoảng sợ nhìn Sở Lâm Lang, Lâm Lang đứng dậy rồi lạnh lùng nói: "Nếu thật sự muốn cứu mẫu thân ngươi, vì sao ngươi không nói sớm? Ngươi tưởng rằng nếu Dương Nghị thành công sẽ để mẫu thân ngươi sống sao?"
Nói xong, nàng lại lớn tiếng sai người trông chừng Đào Tán rồi xoay người ra khỏi hoàng tự, vừa khéo nàng lại gặp Tư Đồ Thịnh đi cùng Tam hoàng tử đến...
Nghe xong tất cả, Dương Nghị vẫn không hiểu: "Nếu các ngươi đã phát hiện ra bí mật trong tượng Phật vàng, vì sao không dời thuốc nổ đi? Khụ khụ... chẳng lẽ chỉ là để trêu đùa ta, để ta vui mừng xong lại một lần nữa chứng kiến hy vọng tan thành mây khói?"
Tam hoàng tử lại thở dài một hơi, hắn quay đầu lại nhìn về phía ánh lửa giữa núi hoàng tự còn chưa tắt.
Tư Đồ Thịnh sớm đã quay lưng lại, không nhìn Dương Nghị nữa, hắn cũng đang nhìn về hướng hoàng tự rồi trầm giọng nói: "Nửa đời sau của ngươi gần như không làm được việc gì đúng, nhưng lần này ta hi vọng hành động này của ngươi có thể đoàn kết sĩ khí trong triều, tăng thêm trợ lực cho phương Bắc..."
Nghe lời trưởng tử mình nói, Dương Nghị có chút sửng sốt, không hiểu lời hắn nói có ý gì.
Nhưng Lưu Dực lại hiểu tâm sự của Tư Đồ Thịnh.
Cho dù đại chiến phương Bắc có đại thắng nhưng tâm tư phản chiến trong triều vẫn rất nặng. Mấy lão thần cố chấp trong triều vẫn lấy thất bại Phụ Thủy ra nói, họ nói rằng binh gia vô thường (*), cho dù có là thần chiến như Dương Tuần chẳng phải cũng có lúc gãy mũi tên sao?
(*Binh gia vô thường: chiến tranh không có định số. Ý nghĩa: thắng thua là chuyện bình thường, không ai luôn thắng)
Đã đánh lui được sự tiến công của Kinh quốc rồi, cũng phô bày đủ quốc lực rồi, chỉ cần hai bên đều an thủ biên giới đã định là được rồi, vì sao còn phải lao sư động chúng(*), thu phục lại Phụ Thủy?
(*Lao sư động chúng: khiến quân đội vất vả, huy động dân chúng.)
Vậy nên vụ nổ hoàng tự hôm nay là lời can gián của Tư Đồ Thịnh với Lưu Dực - người có thể rút ra xa một chút, nhưng vụ nổ hôm nay nhất định phải làm!
Đêm nay người ở lại hoàng tự không chỉ có mấy hoàng tử như Dương Nghị tưởng mà còn có mấy vị lão thần phản chiến trong triều và hậu bối đã làm quan trong phủ của bọn họ, tất cả đều bị Thái tử tạm thời triệu tập đến hoàng tự.
Vào ban đêm, Thái tử lấy cớ bụng đói mà đem toàn bộ những người cầu nguyện trong đại điện gọi đến sân xa chủ điện để cùng ăn ngoài trời, cũng để cho những người này tận mắt thấy thế nào gọi là bên cạnh không có chỗ ngủ yên, nếu không có lòng đề phòng thì nguy nan quốc gia cũng sẽ ập đến mà không báo trước như vậy.
Mảnh vỡ tàn tích của vụ nổ đó bay đầy trời, quả thực đã khiến những người có mặt lúc đó sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, liên tục kinh hãi nói rằng nếu không phải Thái tử đói bụng thì chỉ sợ tất cả bọn họ đều đã phải đi chầu trời.
Thái tử cũng sai người bắt tên tay sai đã lẻn vào hoàng tự mà Đào Tán đã khai ra, "vạch trần" thân phận của bọn chúng, đó chính là đám thị vệ thân cận của phò mã Kinh quốc ở phương Bắc.
Lần này bọn chúng đến chính là muốn nổ chết hoàng tử Đại Tấn, làm lung lay sĩ khí quân tâm Đại Tấn!
Vụ nổ này ngoài việc nổ vỡ một pho tượng Phật vàng lớn hao tài tốn của của dân thì còn nổ tan tất cả tiếng nói phản chiến trong triều!
Những lão thần cố chấp này nếu còn không nghĩ đến sống chết của bách tính nơi biên quan, chỉ muốn an hưởng phú quý thái bình của họ thì cũng nên nghĩ xem bản thân họ và con đàn cháu đống của mình cũng suýt nữa đã chết trong thuốc nổ của Kinh quốc.
Dương Nghị sửng sốt, lúc này y mới hoảng hồn hiểu ra, hóa ra tên trưởng tử này của y lại học theo lối cũ của y khi làm ra vụ bắt cóc nữ học ở Lục Châu, dùng chiêu cố ý khơi mào tranh chấp!
Chỉ là lần này Đại Tấn đã có binh hùng tướng mạnh, tất cả đều đã vào vị trí, có thể nói là vạn sự đều đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông!
Vụ nổ này đã huỷ bỏ đi tất cả tiếng nói phản đối, có thể tưởng tượng rằng không lâu về sau, binh mã Đại Tấn sẽ phản công thay vì cố thủ, một đường tiến công đến phương Bắc...
Nghĩ vậy, y chỉ biết mệt mỏi cười lớn: "Tính toán đủ hết mọi mưu kế, cuối cùng lại thành toàn cho giang sơn vạn dặm của tên cẩu hoàng đế kia! Dương Giới Hành! Ngươi cũng xứng làm con cháu Dương gia sao!"
Tư Đồ Thịnh thậm chí còn không muốn nhìn mặt phụ thân mình thêm lần nào, hắn chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: "Vong hồn của tổ phụ vẫn còn ở Phụ Thủy, ta muốn đón tổ phụ và các tướng lĩnh đồng liêu của ông đường đường chính chính trở về nhà..."
Nói xong hắn liền cất bước đi xuống núi.
Vết thương của Dương Nghị đã trở nặng, hẳn y cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Tư Đồ Thịnh không muốn nhìn cảnh y hấp hối.
Thân phụ từng khống chế hắn hơn nửa đời, giờ đây lại sắp tắt thở, y vẫn cố chấp gào thét, chấp nhất với lòng muốn báo thù lệch lạc của mình. Tư Đồ Thịnh không thể nói nên cảm giác trong lòng hắn, chỉ lạnh lùng vô cảm muốn nhanh chóng rời đi.
Khi hắn bước đi được mười mấy bước, từ sau lưng truyền đến tiếng hét của Dương Nghị: "... Ở ngõ Hồ Lô sâu nhất của Kinh thành, ta đã mua một trang viện, dưới nhà chính có chôn đồ... Đó là đồ mà ta để lại cho con và mẫu thân con. Nếu con rảnh thì hãy đi xem đi... Ha ha, nửa đời ta, cuối cùng tất cả bề bộn đều trở thành công cốc... Con nói đúng, vong hồn của phụ thân vẫn còn chưa được đón về, ta lại không có mặt mũi nào gặp lại ông ấy!"
Lưu Dực vẫn còn chưa đi, thấy tình hình này hắn liền trầm giọng nói: "Dương tướng quân, đừng nói nữa, ngươi càng nói chuyện máu chảy càng nhiều..."
Hắn đã gọi ngự y theo hầu đến xem có thể chẩn trị cho Dương Nghị không.
Dương Nghị dù sao cũng là phụ thân Tư Đồ Thịnh, xét đến mặt mũi của bằng hữu mình, hắn có lẽ có thể miễn tội chết cho Dương Nghị nhưng phải giam cầm y suốt đời.
Dương Nghị dường như cũng hiểu được ý hắn, y nhếch miệng cười: "Làm gì vậy? Nể mặt mũi của tên nghịch tử kia của ta mà tha cho ta một mạng sao? Không cần đâu, hắn có một tên phụ thân như ta, cả đời mới không ngẩng mặt lên nổi... Hắn luôn oán ta không quan tâm hắn... Giờ ta cũng nên quan tâm hắn một chút, để hắn dứt hết mối lo bị người đời dị nghị..."
Nói đến đây, Dương Nghị thu lại ánh mắt nhìn về phía bóng lưng nhi tử mình, y đột nhiên đứng dậy rồi nhảy một cái, ngay trước mặt Thái tử Lưu Dực và Đào Tán vẫn đang khóc lớn mà nhảy xuống vách đá.
Một đời của y cũng như từng đứng trên đỉnh cao của nhân sinh rồi bất ngờ ngã xuống mà rơi xuống vực...
Tư Đồ Thịnh đã đi không tính là xa, hắn nghe được động tĩnh, cũng nhìn thấy rất rõ.
Đào Tán vẫn ôm mẫu thân mình khóc lớn, hắn thậm chí còn chưa kịp mở miệng chất vấn phụ thân vì sao lại hại mẫu thân, lại tận mắt nhìn thấy Dương Nghị ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, chỉ nói vài lời với Tư Đồ Thịnh xong liền rơi xuống vực sâu.
Cứ như rằng ngoài Tư Đồ Thịnh ra thì hắn không phải hài tử của Dương gia...
Nghĩ vậy Đào Tán liền không chịu nổi nữa, hắn vừa khóc lớn vừa đứng dậy, cũng muốn nhảy vực để trốn tránh.
Hắn đã giúp Dương Nghị nổ tung hoàng tự, nghĩ đến thì hẳn cũng phạm phải tội lăng trì, chi bằng hắn cứ thế mà chết đi cho sạch sẽ!
Nhưng lần này Lưu Dực đã mau tay nhanh mắt, hắn dùng một tay kéo Đào Tán đang khóc lóc ầm ĩ lại.
Không có cách nào khác, phu nhân Tư Đồ từng cầu xin hắn, nói rằng hài tử này đầu óc có chút không được tỉnh táo nhưng bản chất không hề xấu, mong Thái tử nể tình hắn cuối cùng vẫn hối cải, tỉnh ngộ mà bảo toàn cho hắn.
Hôm đó mãi đến khi trời sáng, Tư Đồ Thịnh mới mang một thân đầy mùi rượu về phủ.
Sở Lâm Lang vì không yên tâm mà lúc trời hửng sáng, nàng đã phái người đến phủ Thái tử dò hỏi, cũng biết được chuyện Dương Nghị nhảy vực.
Nhìn Tư Đồ Thịnh một thân đầy mùi rượu, Sở Lâm Lang đau lòng dìu hắn nằm xuống, sau đó dùng khăn ấm lau mặt cho hắn.
Nàng hiểu vì sao Tư Đồ Thịnh khó chịu.
Một nam nhân trọng tình trọng nghĩa như vậy, sao có thể không chút nào quan tâm đến thân phụ chứ?
Chỉ là thứ Dương Nghị vẫn luôn cho Dương Giới Hành nhỏ bé là sự xa cách và lạnh nhạt, cho Tư Đồ Thịnh trưởng thành là sự lợi dụng và máu lạnh.
Loại đau khổ và dày vò này, chỉ sợ ngoài bản thân Tư Đồ Thịnh thì bất cứ ai cũng không thể cảm nhận được.
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang chỉ có thể đau lòng ôm lấy nam nhân này, mặc cho hắn hồ ngôn loạn ngữ, phát tiết nỗi đau của mình trong lòng nàng.
Tư Đồ Thịnh vẫn luôn không đi tới trang viện mà Dương Nghị nói.
Thứ mà Dương Nghị chôn cùng lắm cũng chỉ là thứ y tự cho là bù đắp cho lỗi lầm với mẫu tử hắn mà thôi.
Tư Đồ Thịnh nhỏ tuổi bất lực có lẽ sẽ cần, nhưng giờ thì cả hắn lẫn Ôn thị đều không cần nữa.
Hôm đó sau khi Tư Đồ Thịnh tỉnh rượu, hắn nhất quyết không nhắc đến cái chết của Dương Nghị, chỉ mang theo dáng vẻ lạnh lùng và bình tĩnh như trước kia, toàn tâm dốc sức vào chuyện công vụ.
Vụ nổ hoàng tự lần này đã triệt để nổ tan tiếng phản đối trong triều đình.
Khối vàng bị vỡ vụn thu thập lại có thể sung cho quân lương.
Chỉ là ngày hôm đó lão hoàng đế hôm đó vẫn bị kinh hãi, hôm đó có người truyền lầm, nói rằng Tam hoàng tử và các hoàng tử khác đã bỏ mình ở Hoàng tự.
Lão hoàng đế nghe xong liền lập tức nghẹn một ngụm đờm già, mắt trợn ngược rồi ngất đi.
Tuy sau đó lại có người báo lại, nói rằng đó là truyền lầm nhưng tìm khắp nơi đều không thấy lão thái giám nói dối lúc ban đầu, chuyện ai đã sai khiến ông ta lại càng không thể biết được.
Lần này bệ hạ ngất đi rồi không tỉnh lại nữa. Ba ngày sau liền có quốc tang, sau đó Lưu Dực chính thức lên ngôi, quốc hiệu là Quang Vũ.
Sau đó là một trận phản công lớn về phương Bắc, Tư Đồ Thịnh được phong làm Đốc Chiến Sứ thay mặt bệ hạ đích thân tới tiền tuyến để cổ vũ sĩ khí.
Lần đi này liền hơn sáu tháng.
Lâm Lang lúc này đã bụng to vượt mặt, tuy nàng không thể ở yên nhưng nàng cũng biết tầm quan trọng của việc an thai tháng này.
Tư Đồ Thịnh không ở bên cạnh nàng, nàng càng phải biết bảo vệ bản thân, không gây thêm phiền não cho Tư Đồ Thịnh ở tiền tuyến.
Chỉ là phủ nàng lại thường xuyên có người đến.
Mọi người đều đồn rằng ngày Tư Đồ Thịnh từ tiền tuyến trở về chính là lúc hắn được phong làm tể tướng. Bởi vì lão tể tướng hai tháng trước đã về quê dưỡng lão, thế nhưng vị trí của ông vẫn luôn bỏ trống, do tả tướng (*) thay mặt quản lý, bệ hạ mãi vẫn chưa công bố ai sẽ là tân tể tướng.
(*Tả tướng: Kiểu như phó tể tướng, thấp hơn tể tướng 1 bậc.)
Điều này đã rất rõ ràng rồi, ngài muốn chừa vị trí cho người hiện đang không ở Kinh thành, dù sao thì tân đế còn yêu quý Tư Đồ Thịnh hơn cả tiên đế.
Chỉ là lần này không ai dám buông nửa câu nghi ngờ sự sủng ái của bệ hạ.
Phương Bắc liên tiếp gặt hái thắng lợi, ngay mấy hôm trước tiền tuyến đã truyền về chiến báo, Phụ Thủy bị nước địch chiếm mười mấy năm, cuối cùng cũng đã thu phục lại được!
Công lao kinh thiên và vĩ đại như vậy, ngoài những tướng sĩ đã hăng hái tắm máu nơi sa trường thì phần lớn đều là nhờ Tư Đồ Thịnh!
Giờ hắn có công lao thu phục lại thất địa, được phong vương bái tướng cũng có ai dám nghi ngờ nửa câu?
Cứ như vậy, khách khứa liền tấp nập đến phủ Tư Đồ. Lâm Lang đang mang thai không chịu nổi mấy chuyện này, nàng liền lấy cớ an thai để từ chối khách, cũng tính là được thanh nhàn tự tại chút.
Ngay mấy ngày hôm trước, nàng đã theo sự dặn dò của Tư Đồ Thịnh mà sai người an bài Đào Tán đi tòng quân.
Tư Đồ Thịnh nói rằng việc có đổi lại họ Dương hay không là chuyện của Đào Tán. Nhưng muốn xứng danh hậu bối chân chính của Dương gia thì còn phải xem bản thân hắn có cố gắng không.
Đào Tán nghe Lâm Lang chuyển lời đã trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng hắn gật đầu nhận lấy thiện ý của huynh trưởng.
Nàng có thể từ chối mọi khách khứa khác, nhưng có một vị quý khách, Sở Lâm Lang không thể từ chối được, chỉ có thể thay y phục, tự mình ra nghênh đón.
"Là bổn cung không biết điều, mắt mong mỏi đến làm phiền ngươi, ngươi sẽ không trách ta quấy rầy sự thanh tĩnh chứ?" Hoàng hậu Đào Nhã Xu mặc thường phục, vừa nghịch món tiểu y phục mình mang đến cho Lâm Lang, vừa trêu chọc nàng.
Lâm Lang vừa cười vừa bóc hạt dẻ Tây Vực tiến cống cho hoàng hậu: "Tiểu dân sao dám? Dám ghét bỏ người, chẳng lẽ ta không cần đầu nữa hay sao? Hơn nữa, ta ở trong phủ đã nhàn rỗi đến phát ngán rồi, người đến thăm ta, ta đương nhiên là cảm kích vô cùng!"
Có những tình bằng hữu chính là duyên phận cả đời.
Tình cảm khuê mật chí giao của Sở Lâm Lang và Đào Nhã Xu chính là như vậy.
Ai mà không biết rằng hoàng hậu yêu quý Sở thị vô cùng, ngay cả sự yêu quý của bệ hạ với Tư Đồ đại nhân so ra vẫn chưa bằng.
Sở thị thậm chí không cần cung bài mà bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung gặp hoàng hậu. Hoàng hậu thấy nàng có thai còn ban cho nàng vinh dự miễn lễ.
Người ta đều nói Sở thị quá biết lấy lòng, với một xuất thân chẳng ra gì, nàng ta không chỉ được gả cho nhất phẩm đương triều mà còn trở thành chí giao của hoàng hậu.
Người kể chuyện dân gian đều cảm thấy trải nghiệm của Sở thị quá đỗi truyền kỳ, là hình mẫu tốt để có thể kiếm tiền liền lần lượt biên soạn ra truyện Sở thị, hăng say suy diễn ở tửu lâu, trà thất.
Chính Sở Lâm Lang khi rảnh rỗi cũng sẽ đội mũ trùm đến trà lâu nghe truyện tiếu lâm ba văn tiền này.
Vậy nên khi nàng thấy hoàng hậu đến, nàng liền nóng lòng kể một đoạn mình mới nghe, đoạn này nói chính xác nàng đã kết giao với hoàng hậu ở thư viện như thế nào.
Cũng phải bội phục sự bịa đặt của mấy người kể chuyện này, thế mà còn diễn dịch ra câu chuyện như hoàng hậu khi còn là nữ học tử gặp đường đầy bùn lầy, Sở thị liền cởi áo choàng của mình, phủ phục xuống mặt đất để Đào hoàng hậu giẫm qua.
Chính vì vậy mà Đào hoàng hậu mới cảm thấy Sở thị biết điều, cũng càng thích nàng hơn.
Sở Lâm Lang vừa kể vừa chê cười, Đào hoàng hậu lại tức giận ném vỏ hạt dẻ: "Đúng là một lũ tiểu nhân nông cạn, đây là coi ngươi thành cung nhân thái giám chuyên luồn cúi hay sao? Còn nằm xuống bùn đất để người ta giẫm? Là biên không ra chuyện gì hay sao?"
Sở Lâm Lang thấy nàng lại nổi giận liền cười nói: "Ta đây còn chưa giận đâu, ngươi cũng mau nguôi giận đi, vừa mới hết tháng ở cữ, không thể nổi giận được."
Hai tháng trước, Đào Nhã Xu đã hạ sinh một hoàng tử, đó là một tiểu tử tròn vo mập mạp.
Vì kỳ sinh của Nhã Xu quá sớm nên tân đế liền hoãn lại hai tháng báo hỉ với quần thần, sau đó lại sai thái y nói là sinh non, cuối cùng cũng có thể che giấu được tháng sinh, tránh cho Nhã Xu bị người ta dị nghị.
Vậy nên Đào hoàng hậu lúc này hẳn là còn đang "ở cữ", lần này nàng lén ra ngoài cũng coi như cải trang vi hành để hít thở chút không khí.
Nhã Xu nghe câu không để bụng của Sở Lâm Lang lại không chịu, nàng giơ tay sai người lấy giấy bút, sột soạt viết một đoạn.
Đây chính là đoạn Sở Lâm Lang dũng cảm cứu đồng học ở Lục Châu lúc trước.
Chỉ là đoạn này cũng không dùng bút pháp tả thực, trong đó còn có cảnh Sở thị nương tử lắc mai rùa bấm tay tính toán, tính ra có người ám toán rồi nàng ngước nhìn thiên tượng, vũ phiến luân cân (*), bày mưu tính kế, chỉ huy thị vệ, dùng kỳ mưu đánh lui kẻ địch, khiến hoàng hậu cảm kích, từ đó kính phục Sở nương tử.
(*Vũ phiến luân cân: thành ngữ Trung Quốc miêu tả dáng vẻ của bậc mưu lược tài ba - tay cầm quạt lông chim, đầu đội khăn lụa xanh, thái độ thong dong tự tại, phong thái tiêu sái.)
Tóm lại, Sở nương tử dưới ngòi bút của Đào hoàng hậu là một kỳ nữ như thần minh tái thế!
Sở Lâm Lang xem xong liền cảm thấy cái này còn vô lý hơn cho nàng nằm dưới đất để hoàng hậu lót chân!
Đào Nhã Xu lại rất hài lòng nói: "Ngươi trong lòng ta chính là nữ Gia Cát Lượng! Cũng đâu phải là vô lý, rõ ràng đây là diễn nghĩa được văn chương tô điểm một cách vừa phải!"
Nói xong, nàng liền dặn thái giám đem bản thảo này phát tán ra ngoài, để các tiên sinh trà lâu sửa lại một chút, sau này ai dám kể thành Sở nương tử nịnh hót xu nịnh, nằm dưới đất để lót chân thì sẽ bị vả miệng hai mươi cái!
Sở Lâm Lang cười khổ lắc đầu, nàng không ngờ một lời nói thuận miệng của mình lại vô duyên vô cớ gây hoạ cho các tiên sinh kể chuyện.
Khó trách Tư Đồ Thịnh nói rằng người ở địa vị cao thì càng nên cẩn thận từ lời nói đến hành động, quả nhiên là như vậy.
Sau này nàng không dám nói bậy trước mặt Đào Nhã Xu nữa.
Đáng tiếc là cơn nghiện viết sách của Đào hoàng hậu lại hoàn toàn bị khơi dậy, nàng còn định viết đoạn vào dịp trà yến của thư viện, Sở nương tử tài tình kinh người đã lấy ra một bài thơ kinh diễm làm choáng ngợp mọi người, sau đó nàng dùng tài cầm kỹ làm mai mối, khiến Tư Đồ đại nhân ngưỡng mộ.
Sở Lâm Lang nghe mà có chút đau bụng, nhịn không được mà vừa ôm bụng vừa hỏi: "Tư Đồ đại nhân thích nghe tiếng đàn bông (*) sao? Ta đâu biết đánh đàn chứ? Hoàng hậu nương nương, người đây không phải..."
(*Đàn bông: là một nghề thủ công cổ truyền - dùng cung gỗ đập bông gòn để làm cho bông xốp lên. Tiếng "bộp bộp" khi đập bông nghe rất đơn điệu và chán tai. Ở đây Sở Lâm Lang đang tự chế nhạo mình rằng nàng chơi đàn dở như tiếng đập bông - ồn ào, không du dương chút nào.)
Còn chưa đợi nàng nói ra 3 chữ "vô căn cứ" có chút l* m*ng thì bụng nàng truyền đến một trận co thắt đau đớn.
Sở Lâm Lang không rảnh để đôi co thêm, chỉ có thể nói trong khoảng nghỉ của cơn co thắt t* c*ng: "Không... không ổn rồi, ta đây có lẽ là... sắp sinh rồi!"
Nàng sớm đã an bài thái y mà Tư Đồ Thịnh sắp xếp trước khi đi ở trong phủ và ba bà đỡ lành nghề.
Đào hoàng hậu vừa gọi người, bọn họ đã đến đông đủ, từng người đều chuẩn bị cho việc đỡ đẻ đâu vào đấy.
Đào Nhã Xu mới sinh không lâu, nàng vẫn còn sợ hãi với sự hung hiểm khi sinh con.
Cho dù có người bảo nàng tránh đi, nàng cũng không chịu đi, nhất quyết ở bên cạnh Lâm Lang.
Nhưng ngay lúc này trước cổng phủ lại vang lên một tiếng vó ngựa, Tư Đồ Thịnh vốn phải một tháng sau mới có thể theo đại quân khải hoàn hồi triều lại một thân phong trần mệt mỏi, trở về Kinh thành sớm một tháng.
Hóa ra Tư Đồ Thịnh vẫn luôn tính kỳ sinh của Lâm Lang, khi chiến sự tiền tuyến đã ổn định, hắn liền dẫn theo người hầu cận, một đường phi ngựa ngày đêm không nghỉ, cuối cùng cũng có thể trở về Kinh thành sớm.
Chỉ là hắn không ngờ mình lại về chính xác như vậy, vừa khéo đúng lúc Lâm Lang sinh con.
Đào Nhã Xu vốn định vào phòng sinh liền chợt dừng bước, nàng mặc cho Tư Đồ Thịnh không để ý đến lời khuyên can của bà đỡ mà vào phòng sinh, nàng nhất thời không tiện quấy rầy một nhà đoàn viên bọn họ.
Sau khi vất vả hết hai canh giờ, một tiếng khóc nỉ non, lanh lảnh của hài tử truyền ra.
Bà đỡ cười tươi bước ra báo, nói rằng phu nhân sinh một nữ oa nhi bảy cân(*), trông trắng trẻo và bụ bẫm, xinh đẹp vô cùng!
(*Bảy cân bên Trung Quốc = 3 cân 5 lạng bên mình.)
Đào Nhã Xu chậm rãi thở phào rồi dựa vào cạnh cửa phòng sinh.
Lúc này bà đỡ đặt bọc tã lót đã được bọc kỹ vào lòng Lâm Lang, còn nam nhân người đầy bụi bặm lại đang ôm mẫu tử nàng, vui mừng đến rơi lệ, cứ mãi ôm Lâm Lang mà không chịu ngẩng đầu.
Lâm Lang cũng đong đầy nước mắt hạnh phúc, nàng không ngừng v**t v* gò má mềm mại còn vương mỡ thai của hài tử.
Đào Nhã Xu nhìn một lúc rồi lặng lẽ lui ra, mỉm cười chuẩn bị hồi cung.
Ngoài tài cầm kỹ làm mai mối, đợi nàng về cung rồi còn phải viết thêm một đoạn khổ tận cam lai sinh được quý nữ!
Tiểu oa nhi kia đẹp thật, đôi mắt giống Lâm Lang y đúc, toát lên linh quang vô tận, không biết lớn lên sẽ để tên tiểu tử nhà nào chiếm hời?
Chỉ là không biết nhi tử nàng sau này có thể cưới được viên minh châu này của Tư Đồ gia không?
...
Vào năm Quang Vũ, Đại Tấn thu phục lại thất địa Phụ Thủy, truy địch ba nghìn dặm, khiến Kinh quốc không dám tái phạm.
Tư Đồ Thịnh thụ mệnh lúc lâm nguy, không phụ hoàng ân, được phong làm tể tướng, phụ tá tân đế chuyện quốc sự.
Sử sách ghi chép rằng Tư Đồ công cúc cung tận tụy, lần lượt phụ tá ba đời đế vương.
Cả đời y vĩ đại, ngay cả chuyện lấy thê tử cũng khác người thường. Năm y bốn mươi tuổi được hoàng đế phong làm An Quốc công, hậu thế đời sau được thừa hưởng thế tập, thực ấp.
Thê tử Sở thị của y tuy là người tái giá nhưng lại là một kỳ nữ, tể tướng phu nhân cả đời thuận lợi, sinh được hai nữ hai nam, góp lại thành hai chữ "hảo".
Thoại bản về nàng không biết do ai biên soạn mà thật sự xuất hiện không ngừng ở trà lâu, khiến người ta bàn tán say sưa...