Tuý Quỳnh Chi

Chương 126

 
Giờ Thái tử Lưu Dực đã thay mặt xử lý chuyện triều chính, nghe nói khi bệ hạ tỉnh táo cũng biểu thị ý muốn thoái vị dưỡng bệnh, để Lưu Dực sớm đăng cơ.

Nội phủ đã nhận được thánh chỉ tương quan liền bắt đầu chuẩn bị sắp xếp cho việc tân đế đăng cơ.

Lâm Lang biết sắp tới Đào Nhã Xu sẽ rất bận rộn. Tháng của nàng ấy so với nàng còn lớn hơn nhiều, không nên vất vả như vậy.

Vậy nên vào ngày khai quang của chùa, nàng tự xung phong nhận việc khai quang tượng Phật mới, dù sao thì lúc trước khi nàng được phong Nghi nhân cũng chính là nhận việc cầu phúc của hoàng tự, với chuyện này nàng cũng đã quen thuộc rồi.

Đợi đến khi nàng sắp xếp ổn thỏa những việc vặt này, Thái tử và Thái tử phi cứ đến đốt một nén hương, cầu vì bệ hạ là được rồi.

Bây giờ người Nhã Xu cũng rất nặng nề, nếu có người giúp đỡ tất nhiên sẽ rất tốt nhưng Lâm Lang cũng mang thai, làm như vậy sẽ vất vả, chỉ mong nàng đừng mệt nhọc.

Lâm Lang chỉ cười nói: "Cũng không phải nhất định phải là ta tự tay bày đèn Phật, ta chỉ là xem trước một vòng xem xem có gì bất ổn không thôi, sẽ không mệt người đâu!"

Nhã Xu thấy có lý mới mỉm cười đáp ứng.

Trước đây khi Sở Lâm Lang đến hoàng tự chỉ ngồi một cỗ xe ngựa của mình, tự đi rồi lại tự về rất thoải mái.

Mà lần này nàng xuống xe ngựa lại thấy trước sơn tự có mấy vị tăng nhân và Lục vương phi đã đến sớm cùng với mấy vị phu nhân của các đại thần đều đang đợi nàng, thật sự có chút giật mình.

Khi mọi người tươi cười đón chào, Lâm Lang mới thật sự ý thức được, mình hiện giờ không chỉ có thân phận cá chép vàng của hoàng thất mà còn là phu nhân của trọng thần nhất phẩm của triều đình Tư Đồ Thịnh.

Nhìn mọi người a dua nịnh hót, dùng gương mặt tươi cười đón chào, Sở Lâm Lang không cần lắc mai rùa cũng biết vận quan của phu quân mình hẳn sẽ thăng thêm một bước nữa.

Trong đó Lục vương phi là thân thiết nhất, nàng ấy không gọi nàng là Sở phu nhân nữa mà mở miệng liền gọi sư mẫu.

Tư Đồ Thịnh là phu tử của Lục hoàng tử, vậy nên gọi Sở Lâm Lang là sư mẫu liền tỏ ra đặc biệt thân thiết.

Lục vương phi tuy gọi đến thân thiết nhưng kỳ thực trong lòng nàng ta cũng rất bấp bênh.

Dù sao lúc trước khi Sở Lâm Lang náo loạn hoà ly với Chu gia, nàng ta cũng từng kéo phe. Tuy rằng sau đó nàng ta nghe lời Lục hoàng tử, đối xử với Sở thị cũng còn tính là hòa nhã.

Nhưng lúc đó nàng ta tuyệt không nghĩ đến, Tư Đồ Thịnh lại cưới Sở Lâm Lang, người từng là quản sự trong phủ của mình.

Nghĩ kỹ lại, Lục vương phi phát hiện khắp nơi mình đều sơ sót.

Hiện giờ Tứ hoàng tử và tiền Thái tử đã lần lượt ngã ngựa, mà Tư Đồ Thịnh lại đứng vững không đổ, cùng với Tam hoàng tử đột nhiên xuất hiện tạo nên dáng vẻ quân thần hòa hợp.

Sở Lâm Lang cũng tình như tỷ muội với Thái tử phi Đào Nhã Xu.

Lần này không cần Lục hoàng tử dặn dò, Lục vương phi cũng biết mình nên hành sự thế nào. Nàng ta sợ nhất chính là Sở thị ghi hận, nhớ kỹ mối hận giành phu quân của nhị muội Tạ Du Nhiên.

Vậy nên khi đón được phu nhân Xu Mật Sử Sở thị ở trước sơn tự, Lục vương phi liền càng thêm cẩn thận, tươi cười nói chuyện nhị muội Tạ Du Nhiên đã hoà ly với Chu Tùy An.

Dưới sự an bài của phụ thân Tạ Thắng, Tạ Du Nhiên cũng sắp tái giá. Chỉ là nàng ta bị gả đi rất xa, ở vùng Chiết Thành ven biển, người nàng ta gả là một góa phu họ Thương bốn mươi tuổi, gia đạo thịnh vượng, chức quan lục phẩm, dưới gối có ba nhi nữ của thê tử quá cố để lại.

Tạ Thắng biết tính tình nhị nữ nhi của mình nên ông cũng lo lắng hết lòng, đặc biệt chọn một tân lang là người có tính tình cứng rắn, có thể chế ngự được tính tình của Tạ Du Nhiên.

Hơn nữa nàng ta còn gả xa, khó có thể ỷ thế Tạ gia và tỷ phu nàng, nhất định phải thu liễm tính tình mà an phận sống qua ngày.

Chỉ là nam nhân đó cũng không phải dạng người mà Tạ Du Nhiên thích, trông hắn có chút mập mạp, so với công tử Vương gia mà lúc trước Tạ Du Nhiên chướng mắt thì càng giống con cóc hơn.

Tạ Du Nhiên tất nhiên là không đồng ý, nhưng Tạ Thắng lại nói môn thân này cũng là nàng ta trèo cao.

Dù sao thân thể nàng ta đã tổn thương, khó có thể sinh nở, người biết gốc rễ ở Kinh thành ai chịu lấy nàng? Vị này tuy tuổi tác lớn chút nhưng đã có nhi nữ rồi, nhi tử lớn cũng đã có công danh, tiền đồ vô lượng.

Không xét đến tuổi tác và dung mạo thì điểm nào không hơn tên Chu Tùy An vô dụng kia?

Quan trọng nhất là phụ mẫu của Thương đại nhân đều đã mất, Tạ Du Nhiên gả qua sẽ không bị bà bà khinh thường.

Tạ Du Nhiên ở Chu gia cũng coi như đã nếm đủ khổ sở, nàng ta vạn lần không ngờ nhân duyên mình trăm phương nghìn kế giành từ Sở Lâm Lang lại không ra gì như vậy, càng không ngờ rằng mình sẽ sa sút đến mức giống như Sở thị, không thể sinh nở được nữa.

Trải qua nỗi đau mất con và khắc khẩu không ngừng với Triệu thị, lần này Tạ Du Nhiên cuối cùng cũng nghe lời phụ thân, gật đầu đồng ý gả xa đến Chiết Thành.

Chỉ là chuyện gả cho một lão nam nhân có tuổi tác gần bằng phụ thân mình khiến Tạ Du Nhiên hoàn toàn không có không khí vui mừng, cả ngày nàng ta đều ủ rũ trong phủ, chỉ đợi mấy hôm nữa sẽ rời khỏi Kinh thành.

Sở Lâm Lang nghe Lục vương phi nói vòng vo kể ra chuyện này, tất nhiên nàng cũng hiểu ý của nàng ta.

Nàng cười nói với Lục vương phi: "Đợi Nhị tiểu thư xuất giá, ta và Tư Đồ đại nhân tất nhiên sẽ chuẩn bị một phần lễ. Tư Đồ đại nhân có thể thực hiện hoài bão hùng vĩ trong lòng hoàn toàn là nhờ sự đề bạt của Lục hoàng tử lúc trước. Chàng thường nói với ta, tuy Lục điện hạ là học sinh của chàng nhưng Lục điện hạ đại trí giả ngu, tính tình khoáng đạt, khiến chàng được không ít lợi. Ân oán của ta với Tạ nhị tiểu thư chẳng qua là do một nam nhân tâm chí không kiên định, thấy lợi quên nghĩa gây ra, những thị phi đó ta cũng đã sớm quên rồi. Hơn nữa, nếu không có những biến cố này, ta và Tư Đồ đại nhân cũng vô duyên kiếp này. Ngài nói đây có tính là tạo hóa trêu người không? Ngài cũng nên khuyên Tạ nhị tiểu thư học cách buông xuống, thế gian này, sinh ra là nữ tử đã vạn phần không dễ dàng. Nếu còn vướng bận mấy chuyện xưa cũ thì đúng là mang theo gánh nặng tiến về phía trước, thật đúng là không nên!"

Những lời này của nàng tuy như khuyên giải Lục vương phi và Tạ nhị tiểu thư nhưng kỳ thực là uyển chuyển biểu thị với Lục vương phi, cho dù mình đã một sớm bay cao cũng sẽ không tính toán chuyện cũ, không có ý gây phiền phức cho Tạ gia.

Đây cũng là lời thật lòng của Sở Lâm Lang.

Hiện giờ tuy Tam hoàng tử sắp lên ngôi hoàng đế. Nhưng với tân đế kế vị, việc mài giũa với bách quan cũng là một đại khảo nghiệm. Tư Đồ Thịnh với tư cách là trọng thần tân quý, việc ứng xử với các lão thần tử lại càng là một cửa ải khó nhằn.

Nàng thân là thê tử Tư Đồ Thịnh, không muốn mượn thế lực của phu quân mà gây thù chuốc oán cho hắn ở khắp nơi. Còn với hạng người như Tạ Du Nhiên, Sở Lâm Lang cảm thấy mình đã tiến về phía trước quá xa rồi, thật sự lười quay đầu lại nhìn.

Lời của nàng khiến Lục vương phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tính tình của Sở nương tử này vẫn sảng khoái như vậy, cho dù giờ đã trở thành phu nhân của quan viên cũng không có chút khí thế của tiểu nhân đắc chí, chỉ riêng điểm này đã khiến người ta âm thầm gật gù tán thưởng.

Hành trình tiếp theo chính là kiểm tra việc cầu phúc sắp được tiến hành và thưởng thức tượng Kim Phật lớn đã được dời vào hoàng tự. Tượng Phật khổng lồ này là do danh thủ khéo tay điêu khắc ra, thật khiến người xem phải kính nể.

Dưới sự chỉ dẫn của tăng nhân trong chùa, Sở Lâm Lang chuyên chú xem một lúc.

Nhưng cơn buồn nôn đã lâu không xuất hiện lại đột nhiên ập đến.

Nàng còn chưa kịp nói chuyện, dưới sự dìu dắt của nha hoàn đã phải bịt miệng chạy ra ngoài Phật điện, nôn khan một hồi.

Khi nàng ngẩng đầu lên lại thấy Đào Tán đang ở một góc thiên điện, có chút lúng túng bất an nhìn về phía mình...

Tư Đồ Thịnh không nhận người đệ đệ cùng phụ khác mẫu này.

Sở Lâm Lang vốn cũng nên tránh hiềm nghi nhưng Đông Tuyết ở bên cạnh rót trà cho Sở Lâm Lang lại kinh ngạc phát hiện ra Sở Lâm Lang đã mang nụ cười trên gương mặt, đi về phía Đào Tán vốn đã xoay người định rời đi.

"Đào tự quan, lâu rồi không gặp!"

Đào Tán hoảng hốt quay đầu lại, hắn nhìn Sở Lâm Lang rồi không biết nên nói gì cho phải.

Chàng thiếu niên tuổi chưa lớn mấy ngày nay đã trải qua cảm giác trời sập đất lún.

Hắn cũng mới biết rằng mình còn có một người huynh trưởng đang sống trên đời. Mà nữ tử hắn từng âm thầm ngưỡng mộ lại trở thành tẩu tử của hắn.

Đào Tán càng không ngờ rằng mẫu thân mình lúc trước có thể gả vào Dương gia là dựa vào một thủ đoạn không mấy danh dự. Cũng chính vì vậy mà huynh trưởng của hắn mới không nhận hắn...

Mẫu tử hắn sống nương tựa lẫn nhau, vì sự chán ghét của bệ hạ mà mẫu thân hắn bị giam lỏng trong miếu am, hắn đi khắp nơi cầu cứu chỉ liên tiếp ăn bế môn canh, thậm chí ngay cả ngoại tổ phụ hắn cũng không để ý đến hắn.

Nhà ấm mà Đào Tuệ Như tỉ mỉ dựng cho nhi tử mình đột nhiên sụp đổ, Đào Tán trong tình huống hoàn toàn không phòng bị mà hứng chịu cơn bão đầu tiên của cuộc đời đã bị quất đến mức bàng hoàng, bất lực.

Hện giờ tuy hắn vẫn là tự quan nhưng khắp nơi đều bị người xa lánh, vậy nên vào một ngày như hôm nay, hắn không dám đứng gần phía trước.

Không ngờ rằng tẩu tử Sở Lâm Lang của hắn lại đột nhiên bước qua, mang theo ý cười tới chào hỏi hắn.

Hắn theo bản năng muốn ứng phó vài câu rồi vội vàng rời đi. Nhưng Sở Lâm Lang lại nhìn ra ý của hắn, nàng nhanh chóng chặn trước người hắn, mang theo ý vị thâm trường nói: "Ta vẫn luôn kính trọng Đào công tử. Lúc trước công tử không chê ta học thức thô thiển, thay ta soạn thảo thư nhà làm việc thiện, ta cũng luôn ghi nhớ trong lòng. Những ân oán của phụ mẫu vốn cũng không liên quan đến tiểu bối. Dù thế nào thì công tử cũng là đệ đệ của Tư Đồ đại nhân, cho dù bề ngoài chàng không nhận nhưng trong lòng vẫn nhớ đến công tử... Chỉ mong Đào công tử đừng vì Vong Trần cư sĩ mà oán giận Tư Đồ đại nhân!"

Những lời tỏ thiện ý này của nàng đã khiến Đào Tán trở thành gà con tìm được gà mẹ, hắn hận không thể vỗ cánh nhỏ, bay vào lòng tẩu tử tìm an ủi.

Đáng tiếc là hắn không dám l* m*ng, chỉ có thể vừa rơi lệ, vừa nghẹn ngào nói: "Ta... ta sao có thể trách huynh trưởng được? Chỉ là những chuyện này đột nhiên ập đến, khiến người ta có chút không chịu nổi..."

Sở Lâm Lang ngẩng đầu nhìn xung quanh không có ai khác, liền dịu dàng nói: "Đi, chúng ta đến trà thất bên cạnh ngồi một chút, ta cũng có rất nhiều lời muốn nói với Đào công tử..."

...

Phía trước cửa núi hoàng tự vẫn luôn ngựa xe như nước, hoàn toàn trái ngược với sự tĩnh lặng của cấm tự phía sau núi.

Vì địa thế phía sau núi mà chỉ cần leo lên vách đá của cấm tự liền có thể thu hết sự náo nhiệt của hoàng tự phía trước núi vào tầm mắt.

Đào Tuệ Như bị người khống chế, bà ta đã đứng ở vách đá này rất lâu rồi.

Bà ta liếc mấy tên hán tử áo đen áp giải mình rồi lại nhìn người nam nhân cao lớn đứng ở phía trước nhìn ra xa liền cười lạnh một tiếng: "Ngươi lại dám xông vào Kinh thành sao? Chẳng lẽ ngươi không biết đại nhi tử của ngươi hận ngươi đến tận xương, nếu biết ngươi ở đây, hắn nhất định sẽ muốn trừ khử cho bằng được sao?"

Nghe xong lời của bà ta, Dương Nghị từ từ xoay người, trong đôi mắt trừng Đào Tuệ Như tràn ngập sự khinh bỉ đến tận xương tủy.

Y cũng gần đây mới biết, Đào Tuệ Như này đóng vai trò gì trong thất bại Dương gia năm đó.

Chẳng qua chỉ là phu thê cãi nhau, vậy mà bà ta lại lấy Dương gia ra để trả thù!

Năm đó vì sao y lại mê muội tâm trí mà rơi vào mưu kế của ác phụ này, sai một bước liền vạn bước sai. Đến mức khiến Ôn thị bị ép phải phát điên, mà phụ thân y cũng chiến tử sa trường, cuối cùng Dương gia rơi vào kết cục tru di cả nhà.

Bây giờ vì Kinh quốc gặp thất bại liên tiếp mà cục diện Dương Nghị ở Kinh quốc cũng rơi vào thế bất lợi! Thê tử hiện giờ của y không biết vì sao lại biết được chuyện y vẫn luôn nuôi dưỡng tiền thê ở bên cạnh mà nổi giận với y, mọi chuyện hoàn toàn trở nên náo loạn.

Dương Nghị không để ý rằng lúc trước y cưới công chúa này cũng chỉ là do tình thế bó buộc, lòng y tràn ngập hận thù, sao có thể sa vào ôn nhu hương của nhi nữ tình trường?

Vậy nên y dứt khoát rời khỏi Kinh quốc, dẫn theo tử sĩ y nuôi dưỡng đến đô thành Đại Tấn.

Thời gian không đợi người, cơ hội hiếm có này y đã chờ đợi rất lâu rồi!

Tất cả ân oán vướng mắc, cứ để hôm nay giải quyết hết đi!

Vậy nên cho dù Đào Tuệ Như có lớn tiếng mắng nhiếc, Dương Nghị cũng không động lòng, chỉ nhìn đám người từ hoàng tự dần dần tản đi, nhiều xe ngựa lần lượt quay về, chỉ còn mấy cỗ xe ngựa của Thái tử, Lục hoàng tử và các hoàng tử khác chưa rời đi.

Vì bệ hạ lâm bệnh nặng mà chư vị hoàng tử cũng tận chút hiếu đạo, muốn thắp đèn thâu đêm, trước mặt Kim Phật mà cầu phúc vì bệ hạ một đêm.

Dương Nghị chờ chính là cơ hội này, mắt y trừng không chớp về phía hoàng tự, nhìn ánh đèn yếu ớt âm u không rõ ràng trong hoàng tự.

Khi chuông báo canh giờ tối lại vang lên, hoàng tự đột nhiên vang lên một tiếng động kinh thiên, chỉ thấy phía hoàng tự khói bụi ngập trời, lửa bốc lên cao đến tận trời, dường như nghìn vạn pháo hoa đang nổ vang.

Đào Tuệ Như không kịp đề phòng mà ngã xuống đất, bà ta ngây ngốc nhìn ngọn lửa xông tận trời của hoàng tự, một lúc sau, bà ta như sói mẹ bị thương mà gào thét: "Tán nhi! Tán nhi của ta nhất định đang trực trong hoàng tự! Ngươi... ngươi đã làm gì!"

Bà ta bị giữ phải đứng trên vách đá nhìn một hồi lâu như vậy, nếu còn không nghĩ ra trong chuyện này có bàn tay của Dương Nghị, thì bà ta thật sự bị ngốc rồi!

Dương Nghị biết các hoàng tử thức đêm trong hoàng tự lúc này đã bị nổ đến tan xương nát thịt.

Trong các hoàng tử đó cũng bao gồm hài tử mà tên cẩu hoàng đế kia yêu thương nhất...

Không lâu nữa, tin tức tập thể các hoàng tử mất mạng sẽ được truyền vào cung.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh phải đau lòng đến đứt từng khúc ruột như thế nào?

Hắn muốn để tên cẩu hoàng đế kia hiểu, nhà tan cửa nát, chỉ còn lại một mình rốt cuộc là cảm giác gì!

Cái gọi là giết người tru tâm (*), so với tự tay giết tên cẩu hoàng đế kia còn khiến người ta hả hận hơn!

(*Giết người tru tâm: giết người - giết thể xác phải trừng phạt tâm/diệt tâm - phá hủy tinh thần, ý chí. Nghĩa tổng thể là giết người còn chưa đủ, phải phá hủy luôn tinh thần, ý chí, danh dự của họ.)

Nghĩ vậy, Dương Nghị liền nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến mức nước mắt theo gò má nhiễm phong sương cũng tuôn rơi.

"Ta làm gì ư? Ta cùng lắm chỉ là lấy ngươi ra uy h**p, thuyết phục hài tử đó vẽ bản đồ bố phòng hoàng tự rồi lại lén mở cửa, để người của ta vào thôi! Trong bụng tượng Phật mới kia có nhét thuốc nổ lưu huỳnh đủ để xông đến tận trời mà ta đã nhờ người chế tạo tỉ mỉ, thế nào, uy lực không tệ chứ! Ha ha ha..."

Đào Tuệ Như lúc này lòng chỉ nghĩ đến nhi tử, bà ta muốn phát điên lên: "Vậy... ngươi có báo cho Tán nhi, bảo hắn rằng đêm nay đừng trực, sớm phải rời khỏi Hoàng tự không?"

Sắc mặt Dương Nghị lạnh lùng, y nói: "Hắn là tự quan, hoàng tử đều ở đó, hắn lại lấy cớ rời đi, chẳng phải là khiến người ta sinh nghi sao? Hắn cũng là nhi tử Dương gia, vì huyết hải thâm thù của Dương gia mà hy sinh tính mạng thì sao? Dù sao oan khuất của Dương gia, không phải đều do tiện nhân ngươi gây ra sao! Hắn thay mẫu thân trả nợ cũng là lẽ đương nhiên!"

Tuy Dương Nghị cũng báo cho Đào Tán rằng đêm nay giờ Tý phải lấy cớ đi vệ sinh, tránh xa chủ điện.

Nhưng mấy chuyện này y lười kể cho độc phụ này, nhìn bộ dạng đau lòng khó nhịn của bà ta mới khiến người hả hận!

Đào Tuệ Như lại tưởng Dương Nghị thật sự tàn nhẫn như vậy, nỡ hy sinh Tán nhi để hoàn thành đại kế báo thù của y!

Bà ta nhất thời hận đến nỗi răng đều cắn đến mức muốn chảy máu: "Dương Nghị, ngươi là kẻ súc sinh còn không bằng! Nếu thật sự muốn báo thù thì châm lửa ban ngày chẳng phải sẽ càng tổn hại đến lương tướng và hiền thần Đại Tấn sao? Nhưng ngươi lại không, chẳng qua chỉ là để tên tiện chủng Tư Đồ Thịnh kia có thể kịp thời rời khỏi hoàng tự! Chẳng lẽ trong mắt ngươi, chỉ có hài tử mà nữ nhân điên kia sinh ra mới là thân sinh của ngươi, còn Tán nhi thì không phải sao?"

Lời bà ta còn chưa dứt, Dương Nghị đã đưa tay tát mạnh bà ta một cái: "Im miệng! Ngươi cũng xứng nói đến nàng sao! Hôm đó Giới Hành thành hôn, ở trước cửa ta đã nhìn thấy rõ ràng hành vi quỳ xuống cầu tước vị không biết xấu hổ của ngươi! Người hiền hòa như nàng vì sao đột nhiên lại phát điên? Lúc đó rốt cuộc ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ?"

Nếu nói trước đây Dương Nghị không kiên nhẫn với chuyện hậu trạch, hoàn toàn không hiểu được nỗi tủi thân của Ôn thị nhưng hôm đó Sở Lâm Lang mặc hỉ phục đứng trước cửa, tái hiện lại hành vi đê tiện của Đào thị năm xưa một cách có đầu có đuôi.

Người yếu đuối như Ôn thị như một con thỏ nhỏ hiền lành vậy, rốt cuộc là bị người ép đến mức nào mới có thể phát điên?

Nghĩ vậy. Dương Nghị liền chậm rãi rút dao ra, y đã lừa nhi tử Đào Tán, cho dù Đào Tán có giúp y nổ tung hoàng tự, hắn cũng không định giúp nhi tử cứu mẫu thân hắn.

Độc phụ này nhất định phải chết!

Đào Tuệ Như sao không nhìn ra ý định của y, bà ta lại bật cười thành tiếng thật ác độc rồi hung hăng nhổ một bãi nước bọt lên mặt y: "Cả nhà Dương gia bị giết can hệ gì đến ta? Nếu khi ngươi bị bắt, giống như bao nam tử tâm huyết khác dùng thân tuẫn quốc, không hy vọng có thể sống tạm thì sao lại mang tai họa diệt môn đến cho Dương gia? Chẳng qua là ngươi lại dùng sắc đẹp để câu dẫn công chúa Kinh quốc, sống lay lắt qua ngày mà thôi! Sao? Giờ lại đổ lên người ta, vậy thì ngươi mới được tính là sạch sẽ rồi chứ? Kẻ đáng giết nhất chính là ngươi! Ngươi là tên bất trung bất hiếu, không xứng làm phụ thân, không xứng làm phu quân! Rõ ràng đã hứa hôn với ta lại quay đầu đi cưới tiện nhân Ôn thị. Cưới nàng rồi ngươi lại không hỏi han, chê nàng đa sầu đa cảm! Đợi sau này cưới ta rồi ngươi lại thấy Ôn thị dịu dàng nhỏ bé, đem nàng nuôi như ngoại thất... Ta nhổ! Kiếp này ta mù mắt mới cố chấp nhảy vào hố lửa như ngươi, mẫu tử ta cả đời đều bị ngươi hại!"

Bà ta mắng đến mức mặt mày trở nên dữ tợn, lại thêm sự hiểu lầm rằng nhi tử mình đã không còn trên nhân thế này, bà ta còn mong đợi gì nữa?

Nửa đời góa bụa còn có nỗi đau mất con đều do nam nhân trước mắt gây ra...

Đào Tuệ Như đã hoàn toàn không muốn sống nữa, nhưng trước khi chết, bà ta nhất định phải kéo nam nhân trước mắt cùng xuống địa ngục!

Lời của bà ta câu nào cũng đâm trúng khúc mắc trong lòng của Dương Nghị, y không thể nhịn được nữa mà giơ đao đâm về phía bụng dưới của Đào Tuệ Như.

Đào Tuệ Như không tránh né mà như đón nhận, dang tay ôm chặt lấy Dương Nghị.

Cùng lúc bụng bà ta đau nhói, bà ta cũng lấy con dao cắt giấy giấu trong tay áo, hung hăng đâm vào lưng Dương Nghị!

Nhát đâm này bà ta đã dùng hết toàn lực, giống như cả đời bà ta một lòng một dạ như con thiêu thân lao đầu vào lửa!

Dương Nghị kêu lên một tiếng rồi dùng hết sức đẩy Đào Tuệ Như ra.

Bụng Đào Tuệ Như đã bị đâm thủng, máu tươi theo mũi đao xuyên qua nhỏ giọt, mặt mũi bà ta co giật rồi ngã xuống đất. Bà ta suy sụp kêu lên mấy tiếng "Tán nhi, mẫu thân thực xin lỗi con..." rồi mang theo nước mắt không cam lòng, miệng phun máu từ dạ dày trào ra, cuối cùng bà ta trợn mắt, cứ thế mà rời khỏi trần thế.

Lưng Dương Nghị bị đâm đến trọng thương, dưới sự dìu dắt của thuộc hạ, y mệt mỏi ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

Tuy vết thương nghiêm trọng nhưng ánh lửa phía trước núi quá an ủi lòng người!

Chỉ là nghĩ đến chuyện Tam hoàng tử này là nhi tử quá kế của cố nhân Liêu Trung Xương, Liêu Trung Xương yêu thương hắn như thân sinh, Dương Nghị liền thấp giọng nói: "Trung Xương, đừng trách ta, ai bảo hắn là cốt nhục thân sinh của tên cẩu hoàng đế kia!"

Nói xong lời này, y liền muốn đứng dậy xuống núi.

Nhưng y vạn lần không ngờ đến, ngay sau lưng y lại vang lên giọng nam tử trong trẻo và hùng dũng: "Liêu tiên sinh sẽ không trách ngươi, bởi vì trong lòng ông ấy, ngươi đã không xứng làm người!"

Dương Nghị kinh ngạc quay đầu lại, y nhìn thấy Tam hoàng tử vốn nên chết cháy lại dẫn theo nhân mã, cùng với Tư Đồ Thịnh đứng ở một ngọn núi nhỏ không xa sau lưng y.
 

Bình Luận (0)
Comment