Tuý Quỳnh Chi

Chương 125

 
Lời van xin thống khổ này khiến Đào Tuệ Như vốn đang giả vờ yếu ớt không kịp đề phòng.

Lời cầu xin dối trá của bà đứng trước nước mắt tuôn trào như suối của Ôn thị liền trở nên không đáng một đồng.

Người đứng xem bên cạnh cuối cùng cũng thu lại sự đồng tình với Đào thị một mình nuôi nhi tử lớn khôn, nhớ lại năm đó bà ta đã hại Ôn thị phải chia lìa với nhi tử còn trong tã lót như thế nào.

Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận. Năm đó Đào thị này nếu không giành giật lấy Dương Nghị thì sao đến mức rơi vào tình cảnh đáng thương như ngày hôm nay? Giờ vào ngày đại hỉ của kế tử, bà ta lại kéo huynh trưởng và nhi tử mình chạy đến cửa phủ người ta làm ầm ĩ muốn nhận thân?

Rốt cuộc là mượn cái mặt dày này từ đâu mới có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ bậc này?

Nhất thời không còn ai nhiệt tình muốn chạy đến hòa giải nữa. Dù sao thì khuyên Tư Đồ Thịnh phải tha thứ cho kẻ chủ mưu bức điên thân mẫu mình chỉ sợ sẽ bị sét đánh, vì quá tạo nghiệt rồi!

Đào Tuệ Như ngàn tính vạn tính, chỉ là bà ta lại không tính đến Tư Đồ Thịnh đã tìm được Ôn thị.

Nữ nhân điên này nói năng không biết lựa lời, đâu cần biết là trước mặt hay sau lưng người ta? Cái gì cũng có thể nói ra hết!

Bà ta có hơi hoảng hồn, chỉ có thể cố gắng dịu giọng nói: "Ôn muội muội, muội bệnh rồi, không biết mình đang nói bậy bạ gì đâu..."

Nhưng một câu xưng hô tỷ muội này lại hoàn toàn làm Ôn thị đau đớn. Bà có chút điên loạn bật cười một tiếng: "Muội muội? Hay thật cho một câu muội muội! Ngươi trăm phương nghìn kế xưng hô tỷ muội với ta nhưng trước mặt phu quân và thúc bá huynh tẩu của hắn lại cố ý vô tình nói ra những lời than phiền của ta với ngươi, khiến cho Dương Nghị luôn cãi nhau với ta, còn ta thì bị thân thích Dương gia càng ngày càng xa lánh. Ta lại hoàn toàn không hay biết gì, còn tưởng rằng ngươi chỉ là vô tâm mà thôi! Mãi cho đến khi ta thấy ngươi xiêm y không chỉnh tề, nằm trên giường cưới của ta và Dương Nghị, ta mới hiểu, ngươi là người có loại tâm tư này! Đào Tuệ Như! Ta không giành lại được với ngươi, vậy thì nhường người cho ngươi vậy! Cầu xin ngươi, thuyết phục Dương Nghị để ta mang nhi tử đi! Thịnh nhi không có ta sẽ sống rất khổ, thực sự rất khổ..."

Lời Ôn thị tuy rời rạc nhưng câu nào câu nấy đều chứng thực những chuyện xấu xa năm xưa của Đào Tuệ Như!

Chưa kể đến Đào Tán nghe mà chỉ biết trợn mắt há mồm, Đào Hải Thịnh là người đầu tiên không thể chịu nổi.

Tuy ông yêu thương muội muội mình nhưng cũng cần có mặt mũi.

Năm đó chuyện muội muội mình và Dương Nghị bị Ôn thị bắt quả tang đã gây ra sóng to gió lớn giữa hai nhà, ông cũng biết rất rõ ràng chuyện này.

Chỉ là ông ta cũng giống Đào Tuệ Như, vạn lần không ngờ tới Ôn thị đã bị đưa đi xa lại xuất hiện trước mặt huynh muội họ một lần nữa, còn dùng từng câu từng chữ thấm đẫm huyết lệ tố cáo hành vi ác độc năm xưa của muội muội mình!

Trong lúc nhất thời, tâm tình áy náy vì chuyện xưa cũ ùa đến, Đào Hải Thịnh mới phát hiện chuyện mình dẫn muội muội và điệt tử đến nhận thân có điều không ổn!

Sao ông lại quên mất muội muội mình đâu phải gả vào Dương gia theo cách bình thường? Nàng thiếu nợ đôi mẫu tử đó quá nhiều!

Nghĩ vậy, khí thế của Đào Hải Thịnh lập tức bị rút ngắn đi, ông cũng không muốn để muội muội mình giằng co với một phụ nhân điên.

Ông kéo muội muội mình, muốn rời đi ngay lập tức nhưng Ôn thị lại nổi lên ý niệm cố chấp, bà gắt gao nắm chặt tay Đào Tuệ Như không buông, còn liên tục khóc lóc cầu xin bà ta hãy trả lại nhi tử cho mình.

Sở Lâm Lang biết bà bà mình nhất định đã bị kích động vì oán hận xưa cũ, cảm xúc có hơi bất ổn, nàng vội vàng chạy đến kéo bà rồi nhỏ giọng khuyên nhủ, muốn dẫn bà về hậu trạch trước.

Nhưng Ôn thị ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng, chỉ một mực muốn dây dưa với Đào thị.

Sắc mặt Đào Tuệ Như tím đen, dù bà ta nói gì cũng đều bị tiếng khóc kêu của Ôn thị che lấp.

Bà ta bị dây dưa mãi không buông đến phát phiền, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa mà lấy tay đẩy Ôn thị, miệng còn oán giận nói: "Nữ nhân điên này! Là Dương Nghị không cần ngươi nữa, can hệ gì đến ta!"

Ôn thị yếu ớt nhất thời bị đẩy đến mức lảo đảo lùi lại, Sở Lâm Lang vội đưa tay đón nhưng khi nàng nhìn thấy bóng người xuất hiện phía sau liền vội thu tay lại.

Ôn thị được một vòng tay rộng lớn vững vàng ôm lấy, đồng thời cũng có một giọng nói trầm thấp bên tai vang lên: "Mẫu thân, người đang tìm con sao? Con vẫn luôn ở bên người mà!"

Ôn thị hoang mang quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, toát lên khí thế vô cùng sắc bén hiện ra trước mắt...

Người này với hài tử gầy yếu trong ký ức của bà có vài phần giống nhau, đặc biệt là đôi mắt chuyên chú nhìn bà kia, thật khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy ấm áp trong lòng...

Hắn... gọi bà mẫu thân..., đúng rồi, người này gần đây vẫn luôn ở bên cạnh bà, cho bà uống thuốc, nặn tượng đất, cảm giác đó, dường như rất lâu trước đây, bà đã từng cùng hắn ở một chỗ rất lâu...

Ôn thị nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ biết ngây ngốc nhìn chàng trai trẻ này.

Tư Đồ Thịnh an ủi mẫu thân xong liền đỡ bả vai bà, để thị nữ và bà tử hộ tống bà về phòng.

Sau đó hắn xoay người lại, lạnh lùng nhìn Đào Tuệ Như rồi nhạt giọng nói: "Thánh ý bệ hạ là sai ngươi thanh tu ở miếu am, ngươi lại lén chạy ra là muốn vi phạm thánh ý sao? Đào đại nhân, ngài dung túng cho một phụ nhân đã nghĩa tuyệt với Dương gia đến trước cửa phủ ta náo loạn, rốt cuộc là có tâm tư gì?"

Mặt mũi Đào Hải Thịnh giờ đây đã không còn chút gì, ông vô cùng hối hận về hành động ngày hôm nay.

Lúc trước sao ông lại bị ma quỷ làm mê muội tâm trí, không suy nghĩ thật kỹ đã dẫn muội muội đến nhận thân? Chuyện sóng to gió lớn hôm nay nếu bị phụ thân ở nhà biết... chẳng phải ông ấy sẽ lại mắng ông là không biết suy nghĩ sao?

Ông căng da đầu muốn tìm một bậc thang để mình và muội muội bước xuống thì lúc này tế tử Thái tử của ông cũng đi theo ra cửa.

Đào Hải Thịnh như tìm được một cái cọc cứu mạng. Ông ta đang định để tế tử Thái tử giải vây cho mình, nào ngờ Thái tử còn chưa kịp để ông mở miệng đã lên tiếng: "Tư Đồ đại nhân, nhạc phụ ta vốn có lỗ tai mềm, chắc lại bị Đào thị lừa gạt mới làm ra chuyện hồ đồ này. Bà ta đã lén chạy ra, vậy thì ta sẽ sai người đưa bà ta về là được, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, không cần phải vướng bận chuyện này..."

Nói xong, Thái tử liền phất tay sai người khiêng Đào Tuệ Như, muốn đưa bà ta về miếu am.

Lúc trước bệ hạ đày Đào thị đến miếu am cũng là hạ chỉ bằng miệng mà thôi, người hành sự bí mật, cũng coi như cho Đào gia chút thể diện. Sau này có người hỏi cũng có thể nói là Đào thị một lòng hướng Phật, tự nguyện xuất gia.

Nhưng hôm nay trước mặt nhiều khách khứa như vậy, Thái tử lại sai người trói Đào thị đi, rõ ràng là không để lại cho Đào gia chút mặt mũi nào.

Từ nay về sau, Đào gia sẽ trở thành trò cười của Kinh thành!

Đào Hải Thịnh cho dù đuối lý cũng bị sự l* m*ng của tế tử chọc tức đến mức mặt đỏ tía tai, ông bước mấy bước đến trước mặt Thái tử, gấp đến giậm chân nói: "Điện... điện hạ, sao người lại hành sự như vậy, dù sao nàng cũng là cô cô của người mà!"

Thái tử nghe xong liền mỉm cười, hắn đưa tay nắm lấy tay Đào Hải Thịnh, thuận thế xoay lưng lại với mọi người, kéo ông sang một bên rồi thấp giọng nói: "Nhưng ta càng là trượng phu của Nhã Xu! Đào thị này năm lần bảy lượt hãm hại Nhã Xu, khiến mạng nàng luôn trong tình cảnh nghìn cân treo một sợi tóc. Ngài là phụ thân nàng, đã không bảo vệ Nhã Xu thì thôi lại khắp nơi đều thiên vị ác phụ này! Hôm nay bà ta có thể lớn mật quấy rối như vậy, không phải là dựa vào thế lực Đào gia và ngài sao? Ta phải thay nhạc phụ làm dao sắc chặt đay rối, tránh để ngài phải đại nghĩa diệt thân, xé rách mặt mũi với muội muội mình, chẳng phải là rất tốt sao?"

Đào Hải Thịnh bị Thái tử nói đến cùng đường, ông đang định biện giải hiềm khích giữa Nhã Xu và Đào Tuệ Như đều chỉ là hiểu lầm, Thái tử lại hoàn toàn trầm mặt xuống: "Nhạc phụ nếu còn một mực cố chấp, không phân biệt phải trái thì chỉ khiến thân sinh cốt nhục của ngài lạnh lòng mà thôi! Nhã Xu trước đây vốn không muốn nhận các người, hiện giờ xem ra cũng có vài phần đạo lý, là cô nhiều chuyện, không nên khuyên nàng. Người làm phụ thân không biết đau lòng cho nữ nhi như ngài, thật hiếm thấy trên đời!"

Đào Hải Thịnh nghe lời nói nặng nề này của Thái tử, một lần nữa lại có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sao ông ta lại quên mất, người trước mắt này ngoài là tế tử của mình còn là quân chủ trong tương lai!

Lôi đình mưa móc đều là ơn vua! Chớ nói đến chuyện Đào thị vào miếu am là thánh ý của bệ hạ lúc trước.

Cho dù có là do Thái tử hạ xuống, ông ta dám phản bác sao? Trong lúc nhất thời Đào Hải Thịnh cuống quýt quỳ xuống, hướng về phía Thái tử điện hạ nhận lỗi.

Lưu Dực nhìn vị nhạc phụ không biết trời cao đất dày của mình mà có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Xét đến chuyện vì mặt mũi của Nhã Xu, hắn tất nhiên là không tiện trừng phạt thật nặng vị nhạc phụ này.

Nhưng những chuyện xảy ra ở đây, hắn đã phái thái giám quản sự Đông cung của mình tự mình truyền báo cho Đào quốc công đang ở trong phủ.

Còn việc nên quản giáo thế nào tên nhi tử không biết tiến bộ cũng không biết điều của mình, đó là chuyện của Đào quốc công.

Vậy là dưới sự ra mặt của Thái tử, vở kịch náo loạn trước cửa phủ Tư Đồ đã được tuyên bố kết thúc.

Khách khứa lần lượt ngồi vào vị trí, tất cả đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trong đám người vừa rồi vây xem lại có một người đội nón lá, ẩn trong góc tường một hồi lâu không rời đi.

Vừa rồi khi Ôn thị xuất hiện trước mặt mọi người, y ẩn trong đám đông, tham lam nhìn bóng hình mảnh mai của bà, hận không thể lập tức dẫn bà đi.

Nhưng câu nói thống khổ của Ôn thị "ta không cần chồng, chỉ cần nhi tử" lại đâm vào trái tim y thật sâu.

Nữ tử yếu ớt từng chỉ nhìn mỗi mình y, giờ đây lại không muốn nhớ đến y nữa...

Loại cảm giác cô độc như bị cả trời đất vứt bỏ lại một lần nữa ập đến trong lòng Dương Nghị.

Y ở phương Bắc khổ tâm bố trí nhiều năm nhưng tất cả chuẩn bị lại vì một trận thiên tai cỏ khô mà trở nên không thuận lợi.

Hy vọng muốn nhờ tranh chấp giữa hai nước, báo thù tên cẩu hoàng đế kia cũng vì thế mà tiêu tan. Còn tên cẩu hoàng đế kia lại bệnh nặng sắp chết.

Nếu để hắn cứ bình yên chết già như vậy, oán hận nhà tan cửa nát của y chẳng phải sẽ phải cùng tên cẩu hoàng đế kia đến nơi chín suối, không còn có ngày có thể phát tiết ư?

Nghĩ vậy, Dương Nghị lặng lẽ che kín bản thân trong chiếc áo choàng, nhìn Đào Tán bị cữu cữu mình cứng rắn kéo đi, khuôn mặt vương đầy nước mắt, khóc lóc thút thít rồi kiên quyết xoay người rời đi...

Lại nói đến hôn lễ của Lâm Lang lần này, nàng không ngồi lại giường lâu.

Sau khi dập tắt vở kịch khôi hài của huynh muội Đào gia trước cửa phủ, Đào Nhã Xu lại kéo nàng đến chỗ không người, thấp giọng biểu thị lòng tạ lỗi với nàng.

Sở Lâm Lang cười nói: "Người khác không biết chứ ta còn không biết môn đạo Đào gia của ngươi sao? Chuyện của phụ thân và cô cô ngươi thì có can hệ gì đến Thái tử phi? Hiện giờ ngươi và ta đều có thai, không được lo những chuyện phiền lòng đó. Hết thảy cứ để nam nhân lo!"

Đào Nhã Xu nghe những lời hùng hồn của nàng mà bật cười, sau đó nàng không dám quấy rầy đến đêm động phòng hoa chúc của Lâm Lang nữa.

Con đường nhân duyên của nàng đã gian nan nhưng con đường nhân duyên của khuê mật này của Sở nương tử còn gian nan hơn nàng gấp trăm lần.

Hiện giờ nàng ấy cũng coi như đã có người mình thương yêu, cuối cùng nhân duyên cũng tu thành chính quả, chỉ mong đôi phu thê này sau này cũng có thể bạc đầu giai lão, yêu thương và dìu dắt nhau...

Tiễn Đào Nhã Xu đi rồi, Lâm Lang không về tân phòng mà sai nha hoàn nấu thuốc, tự mình mang đến cho bà bà Ôn thị.

Hôm nay cũng là lần đầu tiên Ôn thị chủ động nhắc đến nhi tử Thịnh nhi của bà.

Lâm Lang hiểu điều này có ý nghĩa gì với Tư Đồ Thịnh, điều này cũng nói rõ Ôn thị đã không còn mắc kẹt trong vòng xoáy tình yêu năm xưa, cuối cùng bà cũng có thể ngẩng mắt nhìn nhi tử đã bị bà bỏ qua từ lâu.

Vậy nên khi Ôn thị vừa uống thuốc, vừa hỏi nàng vì sao lại mặc hỉ phục, Lâm Lang chỉ cười nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ của nhi tử người, ta làm tức phụ người có được hay không?"

Ôn thị có chút khó hiểu nói: "Nhưng hắn còn nhỏ như vậy, sao lại cưới ngươi lớn tuổi như vậy? Chẳng lẽ ngươi là tức phụ được nuôi từ bé?"

Lúc này trong nhận thức của Ôn thị, nhi tử bà vẫn là tiểu nam hài ở Giang Khẩu, sao có thể cưới một tức phụ lớn như vậy?

Sở Lâm Lang cười khẽ nói: "Ta đúng là lớn hơn chàng, ừm... coi như là tức phụ được nuôi từ bé đi!"

Ôn thị chợt bừng tỉnh rồi thấp giọng hỏi: "Nhưng... nếu hắn lớn lên lại không thích ngươi thì làm sao?"

Lâm Lang để Ôn thị nhìn mặt nàng rồi nói: "Mẫu thân, người xem ta đẹp thế này, hắn thích lắm!"

Ôn thị gật gật đầu, biểu thị Lâm Lang quả thật rất xinh đẹp, nhưng bà vẫn không yên tâm mà thấp giọng nói: "Nhưng ta nhớ, nhi tử thích tiểu cô nương nhà cách vách, luôn bắt cua cho nàng ấy ăn, hôm qua ngón tay hắn còn bị kẹp đến chảy máu nhưng vẫn muốn bắt cho nàng ấy ăn..."

Ký ức của Ôn thị mơ hồ, dường như bà coi chuyện cũ ở Giang Khẩu gây ấn tượng sâu sắc hơn như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.

Lâm Lang nghe xong, nụ cười càng trở nên dịu dàng hơn, nàng chải tóc giúp Ôn thị rồi nhẹ nhàng nói: "Hắn cũng bắt cho ta ăn rồi, ăn ngon lắm!"

Chỉ là khi nàng nói những lời này lại không biết Tư Đồ Thịnh đang dựa ở bên cửa, lặng lẽ nhìn hai nữ nhân quan trọng nhất đời hắn.

Khi Lâm Lang dỗ Ôn thị uống thuốc ngủ xong, nàng vừa xoay người lại liền vừa khéo bốn mắt chạm nhau với Tư Đồ Thịnh.

Hắn đưa bàn tay lớn của mình ra, nắm lấy bàn tay mềm mại của Lâm Lang rồi dắt nàng cùng quay về tân phòng.

Lúc này ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu sáng đôi tân nhân dưới trăng.

Tư Đồ Thịnh trầm giọng nói: "Phải làm sao đây? Ta vốn định cho nàng một hôn lễ không tiếc nuối, không ngờ rằng cuối cùng lại khiến nàng không được thanh tịnh, suốt một ngày trời, nhìn lại đâu đâu cũng toàn là tiếc nuối."

Lâm Lang ôm lấy cánh tay hắn, dựa đầu lên người hắn, có chút lười biếng đáp: "Tiếc nuối chỗ nào? Ta được gả cho người mình muốn gả, đó là chuyện mà trước đây ta còn không dám mơ tới. Đây là ngày viên mãn nhất đời ta..."

Tư Đồ Thịnh nghe vậy liền ôm chặt lấy tân nương trong lồng ngực.

Những điều này cũng là chuyện mà trước đây hắn không dám mơ, hôm nay hoa đẹp trăng tròn, mẫu thân nằm trong phòng ngủ say giấc nồng, còn nữ tử hắn thích nhiều năm thì mang hài tử của hắn, bình yên dựa trong lòng hắn.

Hắn lưu lạc hơn mười năm, vậy mà giờ lại có cảm giác như đã thật sự có một mái nhà mình thuộc về... Giây phút này, dù hắn vốn không tin quỷ thần cũng không nhịn được mà thầm cảm tạ trời cao, để hắn có thể có sự viên mãn như này...

Tin vui Tư Đồ Thịnh cưới thê tử cùng với trò khôi hài trước cửa ngày hôm đó rất nhanh đã được truyền đi khắp các phủ đệ Kinh thành.

Nghe nói hôm đó Đào quốc công sau khi biết chuyện náo loạn của nhi nữ mình đã tức giận đến mức nổi một trận lôi đình!

Lại một lần nữa, ông cầm gia pháp tự tay trừng phạt, đánh cho Đào Hải Thịnh đến mức da tróc thịt bong.

Sau đó Đào quốc công còn triệu tập trưởng lão Đào gia, đuổi Đào Tuệ Như và Đào Tán ra khỏi gia phả của Đào gia.

Đào gia quá lớn, rễ sâu cành dày, không cần phải cùng một miếng thịt thối mục nát.

Nữ nhi này của ông lòng báo thù quá mạnh, mọi oan nghiệt đều do tính không chịu thua của nàng kích động mà ra.

Lúc trước Dương gia gặp nạn, ông đã bảo vệ nữ nhi này một lần.

Nhưng lần này, nàng muốn kéo theo huynh trưởng, thậm chí cả Đào gia cùng nàng chết chìm thì vạn lần không thể được!

Đào quốc công nói với nhi tử mình rằng nếu ông còn liên hệ nửa điểm với Đào Tuệ Như thì kẻ tiếp theo bị trục xuất chính là ông ta!

Giờ chuyện Thái tử lên ngôi đã định sẵn rồi, trước đó Đào gia đứng về phe của tiền Thái tử đã khiến phu thê Thái tử trong lòng không vui, nếu còn hành sự sai nửa bước thì vinh quang mấy đời sẽ sụp đổ trong sớm tối.

Đào Hải Thịnh lớn đến giờ chưa từng bị phụ thân mang ra trước mặt trưởng lão trong tộc mà quở trách không nể mặt mũi như vậy.

Ngoài xấu hổ muốn chui xuống đất thì ông biết, phụ thân làm vậy cũng là cho Tư Đồ Thịnh và Thái tử xem.

Sau khi cơn ngu muội bị muội muội xúi giục qua đi, Đào Hải Thịnh cũng hối hận vô cùng.

Mình rõ ràng sắp thành quốc trượng, thật vinh quang biết bao? Vì sao lại ngu ngốc mà đắc tội Tư Đồ Thịnh!

Tư Đồ Thịnh hiện giờ đang nổi bật trên triều đình. Nhiều người đều truyền nhau rằng, một khi Thái tử lên ngôi, Tư Đồ Thịnh này rất có thể được phong tướng nhập các. (*)

(*Phong tướng nhập các: Phong làm tể tướng, vào nội các. Nội các là bộ máy quyền lực cốt lõi thời cổ đại.)

Đến đây thì Đào Hải Thịnh cũng hết ý định để điệt tử Đào Tán nhận tổ quy tông.

Chỉ cần không hoàn toàn ngu ngốc cũng có thể thấy, cho dù Tư Đồ Thịnh không có ý định kế thừa hầu vị của Dương gia thì người hắn không nhận cũng đừng hòng nhặt của lợi, đội danh nghĩa Dương gia!

Thậm chí phụ thân ông Đào quốc công còn đuổi Đào Tán ra khỏi Đào gia, để hắn về trang viện của mẫu thân hắn sống một mình, coi như đã phân rõ giới hạn với Đào gia.

Đào Tán quỳ trước cổng lớn Đào gia, đau khổ cầu xin ngoại tổ phụ cứu mẫu thân mình nhưng thấy không có kết quả gì, hắn cũng chỉ có thể khóc lóc sướt mướt quay trở về.

Ngoại tổ phụ có gửi cho hắn một phong thư, đại ý là bảo hắn ở Hoàng tự làm việc cho tốt.

Dù sao loại quan chức nhàn rỗi như này không có can hệ gì lại có thể bảo đảm cả đời ăn mặc của hắn. Hắn bây giờ cũng đã lớn rồi, nên hiểu chuyện một chút, vạn lần đừng vì chuyện của mẫu thân hắn mà dây dưa khắp nơi. Dù sao đây cũng là thánh mệnh của bệ hạ, hắn có bản lĩnh gì mà vi phạm thánh mệnh?

Lại nói đến Lâm Lang sau khi thành thân một tháng liền bị thái y hạ lệnh phong túc, dù là đâu nàng cũng không được đi, phải dưỡng thai đến một tháng sau mới có thể đi lại.

Dù sao nàng vốn mang thể hàn, là thân thể khó thụ thai, đây lại là thai đầu, nhất định phải cẩn thận gấp mười phần.

Sở Lâm Lang chịu bí bách ở nhà một tháng, đợi đến ngày có thể đi lại tự do, nàng liền nóng lòng muốn ra ngoài phủ hít thở chút không khí.

Thái tử phi hiểu rõ nhất tính tình của vị đồng học này của mình, nàng đã sớm an bài một trà yến, mời Lâm Lang và các bạn đồng học thân thiết cùng tụ tập.

Hai ngày nữa hoàng tự sẽ thay tượng Kim Phật, nghe nói tượng Phật mới được tạc rất to lớn, có thể chọc thủng nóc chùa.

Vậy nên mấy hôm trước, hoàng tự cũng đã sửa lại mái nhà, nâng lên cao hơn rất nhiều, chỉ nhìn từ xa ngọn chùa cao vút đã có thể tưởng tượng được sự hùng vĩ của tượng Phật mới này.

Bệnh tình của bệ hạ dần trở nặng, vào ngày khai quang tượng Phật mới, Thái tử cũng phải đích thân đến để thay phụ hoàng cầu phúc.

Nhã Xu liền định mời Lâm Lang cùng đi, dù sao thì khai quang tượng Phật cũng là việc có thể nhiễm phúc khí, về cơ bản thì quan viên hiển quý Kinh thành đều sẽ đến dự.
 

Bình Luận (0)
Comment