Tuý Quỳnh Chi

Chương 124

 
Đào Hải Thịnh vừa rồi mắng cẩu nô tài quá thuận miệng, nhất thời có chút leo lên lưng cọp khó xuống, chỉ có thể ấp úng quay lại nói: "Là ta vô lễ, tưởng ông ấy là hạ nhân... Sớm biết vị này là bộ tướng thân cận bên Dương lão tướng quân ta đã..."

Chưa đợi Đào Hải Thịnh nói xong lời xuống bậc thang, Sở Lâm Lang đã quay sang nhìn Đào Tuệ Như, lạnh lùng nói: "Vong Trần cư sĩ, không phải bệ hạ sớm đã cho ngươi đến miếu am thanh tu, ngươi không thích hợp bước vào hồng trần nữa, cho dù ngươi không phải người xuất gia cũng không nên xuất hiện ở phủ Tư Đồ!"

Lúc trước dưới sự giúp đỡ của Thái tử, Đào Tuệ Như vi phạm thánh mệnh, sau đó thì bỏ đi, nếu thật sự bị bệ hạ luận tội thì bà ta sẽ phạm vào tội kháng chỉ khó thoát.

Nhưng trong lòng bà ta không quá hoảng loạn. Bởi bà ta từ chỗ Đào Hải Thịnh đã biết tình hình lão hoàng đế trúng gió càng ngày càng nghiêm trọng, ông ta đã méo miệng lệch mắt, nói không nên lời nữa rồi.

Lúc này hoàng đế chỉ là ngọn nến trong gió, miễn cưỡng lắm mới chống đỡ được mà thôi, sao rảnh mà quản bà ta có ở miếu am hay không!

Hiện giờ Thái tử đã bắt đầu khống chế thực quyền, tuy bà ta có mối quan hệ không tốt với phu thê Thái tử nhưng dù sao bà ta cũng là thân cô cô của Đào Nhã Xu!

Chỉ cần có huynh trưởng chống đỡ, Đào Nhã Xu không thể chưa làm hoàng hậu đã nóng lòng muốn trả thù thân cô cô mình chứ!

Hôm nay cho dù lại bị bắt về miếu am, bà ta cũng liều hết, nhất định phải bắt tên Tư Đồ Thịnh kia tự miệng thừa nhận thân phận huynh đệ của Đào Tán!

Tán nhi vô tội! Hắn có làm chuyện xấu gì đâu, đáng lý nên thừa kế tước vị, kéo dài hương khói cho Dương gia!

Nghĩ vậy, mượn lời Sở Lâm Lang, Đào Tuệ Như bịch một tiếng quỳ trước mặt tân nương, khuôn mặt lã chã nước mắt: "Lâm Lang, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Ngươi và hài tử Tư Đồ Thịnh kia muốn giết, muốn lăng trì đều được. Ngươi đừng vì trách ta mà trút giận lên Tán nhi, hắn một lòng kính yêu huynh trưởng, luôn tự hào mình là tôn nhi của tổ phụ mình! Hôm nay hắn cầu xin những người làm trưởng như chúng ta dẫn hắn đến, cũng là muốn gửi huynh trưởng một lời chúc mừng chứ không có ý gì khác!"

Đào Tuệ Như đã quen việc giả yếu ớt, bà ta khóc thảm thiết, thân thể mềm nhũn như không thể chịu nổi.

Theo lý thì bà ta đúng là trưởng bối của Sở Lâm Lang, trưởng bối quỳ vãn bối, dù nói thế nào cũng khó nghe.

Nếu Lâm Lang hiểu chuyện, biết thức thời thì nên lập tức đỡ Đào Tuệ Như dậy, dập tắt tranh chấp, để huynh đệ khác mẫu của phu quân vào cửa uống chén rượu nước.

Dù sao cũng đều là ân oán của huynh đệ trong nhà mình, nếu trong trường hợp này làm lớn chuyện lên sẽ tỏ ra là người không biết đại cục, không có khí độ và trí tuệ của đương gia chủ mẫu.

Lâm Lang lại dùng vẻ mặt thản nhiên mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc vị ni cô già này khóc lóc thảm thiết, sau đó lại nhìn về phía Đào Hải Thịnh mặt đầy lúng túng, rồi liếc mắt nhìn Đào Tán từ nãy giờ vẫn chưa hiểu tình hình, còn đang há hốc mồm, ngây ngốc nhìn nàng.

Nàng cười rồi trước tiên sai người đỡ Đào Tuệ Như dậy. Nhưng Đào Tuệ Như lại biểu thị rằng nếu Lâm Lang không tự mở miệng tha thứ cho bà ta thì bà ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy.

Kiểu vô lại ép người ta phải tha thứ như này, nếu đổi lại là một nữ tử mặt mỏng, coi trọng danh tiếng thì không chừng se thực sự có chút tác dụng.

Đáng tiếc là với Lâm Lang, hành vi vô lại này nửa phần cũng không dung thứ được.

Nàng dứt khoát mặc kệ Đào Tuệ Như quỳ, ngữ điệu lạnh lùng nói: "Vong Trần cư sĩ, ngươi sao vô lý thế. Hôm nay ngươi không có thiếp mời lại nhất định phải xông vào phủ Tư Đồ dự lễ, làm khó chủ nhân, mà ngươi miệng lại luôn kêu huynh trưởng đệ đệ, rốt cuộc là từ đâu luận ra vậy? Phu quân ta là do tổ phụ lúc lâm chung gửi gắm, quá kế cho cố nhân Tư Đồ, kế tục hương khói nhà họ Tư Đồ, là đích trưởng tử Tư Đồ gia. Còn nhi tử ngươi lúc trước vì để bo bo giữ mình cho bảo thân, theo họ kẻ làm mẫu thân ngươi mà quá kế vào gia phả Đào gia. Ta chưa từng nghe nói chuyện người đã quá kế ra ngoài rồi còn có thể lại xưng huynh gọi đệ với bổn gia. Cho dù Đào gia không để ý nhưng Tư Đồ đại nhân lại không phải kẻ thấy lợi quên nghĩa, ngươi để chàng nhận cái gọi là đệ đệ là muốn đẩy Tư Đồ đại nhân vào chỗ bất nghĩa ư?"

Bất kể là triều đại nào thì quá kế kéo dài hương khói, điều kiêng kỵ nhất chính là nhi tử nuôi lớn rồi lại ầm ĩ đòi nhận tổ quy tông.

Mà Tư Đồ Thịnh tuy vì tổ phụ mà tranh được sự minh oan của bệ hạ lại từ chối nhận tổ quy tông, không kế thừa hầu vị của Dương lão tướng quân, tiếp tục ở lại gia phả họ Tư Đồ để báo đáp công ơn dưỡng dục của dưỡng mẫu.

Tấm lòng và cách hành sự như vậy khiến bất kỳ ai cũng phải âm thầm kính phục.

So sánh với nhau, hành vi để nhi tử nhảy qua nhảy lại này của Đào Tuệ Như quả thật khiến người ta khinh thường!

Bên cạnh có người nhịn không được mà thì thầm bàn tán: "Đều là cho ra bên ngoài quá kế, sao lại luận huynh luận đệ? Chẳng lẽ là thấy Tư Đồ đại nhân phong quang liền mặt dày đến nhận họ hàng?"

Đào Tuệ Như bị Sở Lâm Lang dùng lời mỉa mai châm chọc nhưng vẫn nghiến răng bất động: "Lúc trước Tán nhi đổi họ hoàn toàn là do ta vì bảo toàn chút huyết mạch cuối cùng của Dương gia tự ý làm chủ. Hắn một lòng ngưỡng mộ tổ phụ mình, luôn cầu xin ta giúp hắn nhận tổ quy tông. Người Dương gia suy tàn. Hiện giờ người có quan hệ huyết mạch cũng chỉ có hai huynh đệ bọn họ mà thôi! Tư Đồ đại nhân vì hương khói của Tư Đồ gia mà không chịu nhận tổ quy tông, điều này tất nhiên đáng kính. Nhưng cũng không thể để Dương lão tướng quân không có người truyền thừa hương khói! Ta cầu Tư Đồ đại nhân nhận Tán nhi, không phải là ép ngài bất hiếu mà là hi vọng ngài có thể công nhận Tán nhi là người kế thừa hương khói Dương gia, thay ngài kéo dài dòng dõi cho Dương gia!"

Nói xong, Đào Tuệ Như liền bắt đầu dập đầu xuống đất, miệng lẩm bẩm cái gì đó như bà ta đã phạm tội nghiệt sâu nặng, không nên đắc tội Tư Đồ đại nhân và Sở phu nhân. Cứ như thể Đào Tán không thể nhận tổ quy tông, hoàn toàn là lỗi do đôi phu thê này ghi hận mà ngăn cản.

Lại nói đến Đào Tán, hắn vẫn luôn không rõ tình hình.

Mẫu thân hắn hồ đồ, đang làm phụ nhân nội trạch tốt đẹp, vì sao phải dính líu đến chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với tiền Thái tử, hại hắn ngay cả chức tự quan thanh nhàn cũng không làm được, phải đi khắp nơi trốn chạy theo bà.

Bây giờ khó khăn lắm mới về được chỗ cữu cữu, cữu cữu và mẫu thân hắn lại muốn kéo hắn tới dự hôn lễ của Tư Đồ Thịnh.

Nhưng bọn họ lại bị người chặn ở cửa phủ, rơi vào tình cảnh cãi vã ầm ĩ, khiến hắn cũng trở nên lúng túng đến mức mặt mũi sưng phồng.

Hắn định khuyên mẫu thân về, nhưng mẫu thân lại trừng mắt nhìn hắn, bảo hắn đừng quấy rối.

Mãi đến khi Sở thị mặc hỉ phục rực rỡ, phượng quan đầy châu ngọc xuất hiện trước mắt hắn, hắn mới chợt biết người gọi là huynh trưởng của hắn cưới về một tân phụ, tân phụ đó lại là mỹ nhân lưu luyến không rời trong giấc mộng lúc nửa đêm của hắn!

Trong lúc nhất thời, thiếu niên lần đầu nếm trải được mùi vị chua xót, cay đắng đến mức mí mắt cũng sưng phồng theo, trong lòng hắn chỉ ngây ngốc nghĩ: Nàng gả cho Tư Đồ Thịnh, chẳng phải chính là... tẩu tử của hắn sao? Nếu sớm biết sẽ như vậy, hắn vốn nên...

Nhưng vốn nên cái gì, Đào Tán nhất thời cũng hỗn loạn không có chủ ý. Bởi lúc đó người ở bên cạnh đều nói rằng Sở thị này không thể sinh nở, xuất thân thấp hèn, không đáng để cưới vào cửa.

Hắn tuy không thích nghe nhưng lại thấy cũng có mấy phần đạo lý. Hắn ngưỡng mộ Sở thị vốn thuần tuý là si mê chứ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cưới phụ nhân này vào cửa.

Ai ngờ, phụ nhân bị người khác cho là không đáng cưới này lại có ngày mũ phượng khăn quàng, trở thành tân phụ của quan viên nhất phẩm, trở thành một nữ tử cao không thể với!

Nhưng ngay khi hắn còn chưa thoát khỏi sự suy sụp tinh thần vì thất tình, mẫu thân hắn lại mặc kệ tất thảy, không ngại ngần gì mà đập đầu về phía Sở Lâm Lang, vì dùng lực quá mạnh mà trán vỡ ra, nhất thời trở nên máu me đầm đìa.

Đây... đây khác gì ăn mày đến cửa để xin xỏ?

Đào Tán nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng, dưới hành vi mặc kệ không để ý gì của mẫu thân, lòng tự tôn của chàng thiếu niên đã hoàn toàn nổ tung thành vô vàn mảnh vụn.

Không đợi Sở Lâm Lang nói, hắn liền chạy nhanh qua, muốn kéo mẫu thân dậy: "Mẫu thân, rốt cuộc mẫu thân đang làm gì? Con khi nào muốn về Dương gia nhận tổ quy tông? Mẫu thân mau đứng lên đi!"

Đào Tuệ Như chỉ cảm thấy sao nhi tử mình ngốc thế?

Bà ta đâu phải đang cầu người mà là nhân cơ hội ngàn năm có một như này bày ra đủ trò. Vậy nên bà ta mới hành sự hèn mọn như vậy, thành khẩn quỳ xuống để nhận lỗi.

Ngày sau nếu phu thê Tư Đồ kia còn làm khó dễ bà ta, dù là vì lòng dạ hẹp hòi, bà ta cũng có thể đến chỗ huynh trưởng khóc lóc cầu xin huynh trưởng che chở.

Bà ta không chỉ muốn quỳ trước phu thê Tư Đồ mà còn muốn quỳ trước phu thê Thái tử, người ở thế yếu dù sao cũng ít đi rất nhiều e ngại so với lúc ở thế thượng.

Bà ta chính là hoàn toàn đánh liều gạt đi hết tự tôn cũng phải quỳ cho ra tiền đồ mà nhi tử mình xứng đáng có!

Sở Lâm Lang cũng không ngờ rằng Đào Tuệ Như lại không cần đến tự tôn như vậy, cứ thế mà quỳ xuống đất cầu xin được tha thứ.

Nhưng thấy bộ dạng này của bà ta, Sở Lâm Lang càng cảm thấy may mắn vì mình là người ra ngoài ứng phó với phụ nhân vô liêm sỉ này.

Nếu Tư Đồ Thịnh ra thì hắn chỉ là một nam nhi hùng dũng, dù ứng đối thế nào với cái gọi là kế mẫu dập đầu cũng đều sẽ để lại chút câu chuyện, ảnh hưởng đến thanh danh quan trường của hắn.

Ngay lúc này có người đã thấy nhạc phụ của Thái tử, Đào Hải Thịnh mặt mày đầy vẻ lúng túng, họ liền bắt đầu "tốt bụng" làm người hòa giải, lần lượt bước qua khuyên bảo: "Thôi, thôi, đều ở Kinh thành ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, vào ngày đại hỉ như này, đừng làm ầm lên khó coi vậy, giờ cứ mời người vào, uống một chén rượu nhạt đi!"

Đào Tuệ Như như vậy lại khiến người ta nhớ đến việc bà ta một mình nuôi lớn nhi tử Đào Tán không dễ dàng gì, nhiều người không biết hành vi đê tiện của bà ta trong bóng tối liền bước qua giúp đỡ bà ta, muốn chuyện lớn hoá nhỏ, đầu tiên là dừng ồn ào trước đã rồi hẵn nói.

Nhưng Lâm Lang hoàn toàn không muốn cái gọi là thanh bình giả dối.

Hôm nay trừ phi nàng chết, nếu không thì nàng tuyệt đối sẽ không để Đào Tuệ Như bước vào cửa phủ Tư Đồ.

Nghĩ vậy, nàng cất ngữ điệu lạnh lùng nói: "Vong Trần cư sĩ, ngươi vẫn nên chết cái tâm đó đi! Hôm nay ngươi không uống không được chén rượu hỉ này đâu. Nếu ngươi nhất định phải mặt dày mày dạn, để Tư Đồ đại nhân nhận thân với Dương gia, thân mẫu Ôn thị của Tư Đồ đại nhân còn đang ở trên đại đường kia kìa. Chàng có thân mẫu, không cần người làm kế mẫu đã nghĩa tuyệt với Dương gia như ngươi đến làm trưởng bối."

Nghe xong lời này, đồng tử Đào Tuệ Như chợt co rút mạnh, bà ta thật sự không biết Tư Đồ Thịnh lại tìm được thân mẫu Ôn thị của hắn!

Ôn thị kia... vậy mà vẫn còn sống trên đời!

Sở Lâm Lang thấy dáng vẻ quyết liều mình bằng mọi giá của Đào Tuệ Như, nàng cũng dứt khoát không ngại mất mặt, cùng nhau lắc ra chút chuyện xấu trong nhà đi.

Nghĩ vậy, nàng nhìn các vị khách khứa đang hòa giải ở bên cạnh, cất cao giọng nói: "Ta thấy trong chư vị có nhiều người tuổi tác lớn, hẳn cũng biết chuyện năm đó. Bà bà Ôn thị của ta năm đó bị cái gọi là tỷ muội khuê mật Đào thị này cùng mấy vị thúc bá, huynh tẩu Dương gia cùng nhau mưu tính, đuổi ra khỏi Dương gia. Lúc đó Dương lão tướng quân không có nhà, Ôn thị tính tình yếu đuối hơn, bà là nữ tử yếu đuối gả chồng xa, không có thân tộc để dựa vào, nhi tử thì vẫn còn trong tã lót, bà bị khi dễ đến mức không chỗ tố cáo, rơi vào kết cục mẫu tử chia lìa, trở thành ngọn cỏ cô đơn không nơi nương tựa. Những chuyện cũ này chỉ cần là người già trong Kinh đều biết rõ ngọn nguồn, Đào Tuệ Như, ngươi có mặt mũi nào mà dám chạy đến trước mặt phu quân ta giả làm trưởng bối? Ngươi tưởng qua nhiều năm như vậy rồi sẽ không có ai biết chuyện xấu ngươi năm đó dụ dỗ trượng phu khuê mật rồi bị nàng bắt quả tang trên giường sao?"

Lời này vừa thốt ra đã khiến mọi người xôn xao, nhất thời không ai qua đỡ Đào Tuệ Như nữa, dù sao thì nếu Sở thị có thể nói ra những lời này, nhất định không phải là thuận miệng vu oan người ta.

Loại chuyện xấu trong nhà như này, nếu không phải bị người giẫm lên mặt, dồn vào chân tường thì ai lại có thể nói ra.

Nếu bọn họ tốt bụng mà một hai khuyên Lâm Lang phải tiếp nhận vị kế mẫu từng hãm hại bà bà mình thì thật đúng là không coi phu thê Tư Đồ Thịnh là người nữa rồi, chẳng khác nào ép bọn họ phải ăn phân vậy...

Hơn nữa những chuyện này của Đào Tuệ Như, năm đó cũng được âm thầm lưu truyền trong các phủ đệ của Kinh thành, chỉ là vì e ngại thế lực của Đào gia mà không ai đem chuyện này gièm pha ra ngoài mà thôi.

Giờ những chuyện ấy lại bị Sở Lâm Lang nói ra, lời đồn cũng được chứng thực, khiến người ta lập tức nhớ lại chuyện gièm pha mình đã quên.

Đào Hải Thịnh cũng không ngờ được nữ tử trẻ tuổi này vừa mở miệng ra đã nói chuyện xưa, rốt cuộc nàng ta nghe từ đâu vậy? Chẳng lẽ là Tư Đồ Thịnh nói cho nàng?

Chỉ là phụ nhân này thật đúng là không biết chừng mực, nàng ta nói ra mấy chuyện xưa kia của trưởng bối làm gì? Chẳng lẽ nàng ta không sợ Tư Đồ Thịnh cũng mất mặt theo sao?

Ông lập tức tức giận nói: "Ngươi... phụ nhân này dám vu ngậm máu phun người! Ôn thị mắc bệnh hiểm nghèo, bị Dương gia hưu bỏ, can hệ gì tới Tuệ Như!"

Sở Lâm Lang nhìn ông ta rồi lạnh lùng nói: "Đào đại nhân, với tư cách là huynh trưởng, ngài một lòng bảo vệ muội muội tất nhiên là khiến người kính phục. Nhưng những chuyện xưa này không phải hoàn toàn không có người làm chứng. Không may trong tay ta lại vừa khéo có chút ít, nếu ngài không phục, ngày mai chúng ta cứ đến nha môn tố cáo, thẩm tra lại chuyện năm xưa. Ngài rõ ràng biết bà ta đã làm những gì đối với Tư Đồ Thịnh, lại nuông chiều để bà ta chạy đến cửa phủ ta vào ngày đại hỉ, khiến phu thê ta thêm phiền lòng, muốn chúng ta vì cái gọi là thanh danh mà phải nhún nhường, đó là chuyện không thể! Bà ta đã không biết xấu hổ mà nhất định phải quỳ xuống, vậy xin hãy đổi chỗ khác, ta ngại máu bà ta dơ, làm bẩn bậc đá nhà ta!"

Nói xong, nàng hoàn toàn không nể mặt vị nhạc phụ của Thái tử mà gọi gia đinh tới, bảo họ múc nước sạch tạt rửa mặt đường, tránh cho khí bẩn khó ngửi xông vào người quý khách trong phủ.

Tính toán sai sót duy nhất của Đào Tuệ Như hôm nay chính là Sở Lâm Lang vào ngày đại hỉ lại không ngồi trên giường động phòng mà lại xách giá y chạy ra đối chất với bà ta.

Sở thị này đanh đá khó chơi, bà ta đã hoàn toàn được lĩnh giáo qua. Phụ nhân này có xuất thân thấp hèn, hoàn toàn không có sự kiêng kỵ, rụt rè của các tiểu thư khuê các.

Sở thị có thể đứng trước mặt nhiều người như vậy nói ra chuyện xưa bà ta dụ dỗ Dương Nghị, nếu còn muốn tiếp tục giằng co cùng nàng ta, phụ nhân này thực sự có thể cho bà ta biết thế nào là hoàn toàn khó coi!

Bà ta vừa định đứng dậy, gia đinh đã tạt từng thùng nước qua, không chỉ tạt ướt một thân Đào Tuệ Như mà ngay cả Đào Hải Thịnh và Đào Tán ở bên cạnh cũng bắn tung tóe, ướt đẫm cả y phục.

Đào Hải Thịnh đâu từng chịu mất mặt như vậy? Ông ta đang định gầm thét với Sở Lâm Lang lại thấy sau lưng Sở Lâm Lang có một nữ tử trung niên gầy yếu đang đứng.

Ông ta nhìn thấy vô cùng quen mắt, nhìn kỹ, hoá ra đó là Ôn thị, tức phụ Dương gia năm đó.

Thì ra sau khi xem lễ xong, Ôn thị vốn nên về phòng nhưng không biết sao, bà lại có chút bồn chồn bất an, đi đi lại lại trong hoa viên của phủ trạch.

Thị nữ hầu hạ bà đều đã nhận được dặn dò của Tư Đồ đại nhân, chỉ cần không nguy hiểm thì ai cũng không được hạn chế Ôn thị đi lại trong phủ.

Kết quả là cứ như vậy, sự náo động trước cửa phủ cũng thu hút Ôn thị đi qua, đúng lúc này bà nhìn thấy cảnh tượng ở trước cửa.

Khi khuôn mặt có hơi già nua của Đào Tuệ Như hiện ra trước mắt Ôn thị, nó liền như một thanh đao găm, đâm thẳng vào trái tim bà.

Đồng thời cũng xua tan sương mù của nhiều chuyện đã quên và gợi lên tất cả.

Bà ngây ngốc nhìn Đào thị vốn luôn lanh lợi, xử sự khéo léo trước mặt bà đang quỳ bên chân một nữ tử mặc hỉ phục khóc lóc cầu xin điều gì đó.

Mà tân nương tử kia lại không mảy may động lòng, nàng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng khiển trách đôi huynh muội kia, mắng cho họ mặt mày chật vật, không chống đỡ nổi.

Ôn thị nhất thời lại không thể phân rõ hiện thực và mộng ảo.

Nữ tử mặc áo cưới này, chẳng phải là hình tượng mà bà khao khát trở thành sao? Nàng có thể thong dong trấn định ứng phó với Đào Tuệ Như tâm cơ thâm trầm này chứ không như bà, cuồng loạn, chỉ có thể tuyệt vọng giơ dao lên, g**t ch*t nam nhân mà bà từng yêu thương...

Năm đó Ôn thị phát điên, ngoài sự ức chế sau khi sinh con, bị Dương gia xa lánh thì nhiều hơn là bà còn tự ghét chính bản thân mình, bà hận vì sao mình lại hành sự nóng vội, trong tình huống đó lại không thể kiềm chế được lý trí mà làm thương tổn Dương Nghị.

Lúc đó ngực Dương Nghị máu me đầm đìa, Ôn thị thật sự tưởng rằng mình đã giết người, nhất thời chịu k*ch th*ch quá độ mà dẫn đến hành vi trở nên điên loạn.

Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi Dương Nghị đón bà về bên cạnh, bà cố ý quên đi chuyện xưa, bệnh tình mới có chuyển biến tốt.

Tận mắt nhìn thấy Dương Nghị còn sống, lại quên đi đoạn chuyện xưa đau khổ đến không muốn sống nữa kia, bà mới có thể yên ổn trốn trong một góc nhỏ, trải qua những ngày bình yên, coi như mọi thống khổ trên đời này đều không tồn tại.

Nhưng cho dù bà có cố ý quên đi, trong một góc ký ức vẫn luôn có một bóng hình nhỏ bé, quanh quẩn bên bà.

Tiểu hài tử đó gọi bà là mẫu thân, giặt y phục, nấu cơm cho bà, còn nặn cho bà nhiều tượng đất đẹp, kể về sự hâm mộ trong lòng hắn khi nhìn thấy những hài tử khác có mẫu thân.

Nhưng giờ hắn đã tìm được bà, hắn sẽ luôn ở bên bà. Một thân thể nhỏ bé như vậy mà khi ôm bà lại như một đôi cánh ấm áp mạnh mẽ bao bọc lấy bà, cho bà một thoáng an bình.

Vậy nên cũng sẽ lúc hài tử này ngủ, bà sẽ lén hôn lên má nó, giống như rất lâu rất lâu trước đây, bà cũng từng hôn một tiểu oa nhi trong tã lót như vậy...

Chỉ là sau này, hài tử này lại không thấy đâu nữa, bà giật mình khi thấy hắn trong mơ, mơ hồ nhớ ra mình dường như có một nhi tử.

Chỉ là gần đây lại có một nam nhân trẻ tuổi có vóc dáng cao lớn, luôn xuất hiện trước mặt bà, hắn sẽ tỉ mỉ cắt móng tay, rửa mặt cho bà, còn ngồi bên cạnh bà, nặn tượng đất cho bà.

Mỗi khi nhìn thanh niên này, bà sẽ luôn vô thức nhớ đến hài tử từng bầu bạn ở bên cạnh bà...

Hắn cũng gọi bà "mẫu thân", nói rằng hắn đã tìm bà lâu lắm rồi, hắn sẽ luôn ở bên cạnh bà, mẫu tử không còn chia lìa nữa.

Vậy nên khi nhận ra Đào Tuệ Như, tất cả chuyện xưa đều tranh nhau ùa đến.

Lần đầu tiên Ôn thị không còn vướng bận tình yêu và sinh tử với Dương Nghị mà bà nhớ ra, mình quả thật từng sinh một nhi tử, đôi mắt của hắn rất to, toát lên linh khí vô tận. Tổ phụ hắn đặt tên hắn là Giới Hành. Nhưng Ôn thị một chút cũng không thích cái tên này, bà đặt cho hắn một nhũ danh gọi là "Thịnh nhi", ngụ ý là sức sống mạnh mẽ, cũng mang ý nghĩa là tiền đồ tươi sáng.

Bà muốn hài tử của bà không cần yếu đuối như bà, trở thành một nam nhi đỉnh thiên lập địa...

Nhưng hài nhi của bà bây giờ ở đâu? Sao bà không nhìn thấy hắn?

Nghĩ vậy, bà loạng choạng bước đến trước mặt Đào Tuệ Như, hướng về bà ta thống khổ kêu lên: "Đào Tuệ Như, ngươi muốn giành phu quân với ta thì cứ lấy đi. Ta chỉ cầu xin ngươi, đừng giả vờ quan tâm chăm sóc ta trước mặt người khác, càng đừng cố ý tiếp cận ta! Ta không giành lại được ngươi, ngươi muốn gì thì cứ lấy đi. Nhưng ngươi phải trả lại nhi tử cho ta, hắn còn nhỏ... hắn không thể không có mẹ! Ta không cần gì hết, ta chỉ cần nhi tử của ta!"

 

Bình Luận (0)
Comment