Tuý Quỳnh Chi

Chương 123

 
Nhìn Tư Đồ Thịnh cưỡi ngựa lớn, Đào Tuệ Như suýt nữa đã nghiến nát răng mình.

Bệ hạ lại có thể tha thứ cho hậu duệ của Dương gia như hắn quả thật nằm ngoài dự đoán của Đào Tuệ Như. Nhưng nếu đã như vậy, Đào Tán cũng là hậu duệ Dương gia, lẽ ra hắn cũng nên được đối đãi tốt mới phải!

Nghĩ vậy, bà ta dùng mũ trùm cẩn thận, che đi khuôn mặt mình, xoay người biến mất trong đám đông.

Mà mẫu tử Chu gia cũng xuất hiện ở trong đám đông, không phải đến để xem náo nhiệt mà là hôm nay Triệu thị kéo nhi tử và nữ nhi mình vào thành để mua sắm đồ, tiện thể cũng tìm một bà mối đáng tin cậy nói chuyện hôn sự cho nhi tử và nữ nhi mình, vô tình đúng lúc đụng phải Sở Lâm Lang xuất giá.

Ngoài ra công sự của nhi tử bà ta gần đây rất không thuận lợi, cấp trên luôn gây khó dễ. Triệu thị thay Chu Tùy An sầu lo, quyết định để hắn mặt dày đi tìm Lục hoàng tử nhờ nói giúp một tiếng.

Cho dù hai người không còn là huynh đệ cột chèo nhưng dù sao Chu Tùy An cũng coi như thuộc hạ cũ của hắn, cũng phải nghĩ đến chút tình xưa, cho người ta một con đường sống chứ!

Nhưng trước đó họ đến Lục vương phủ lại không gặp được ai, hỏi ra mới biết, phu thê Lục hoàng tử vội đi dự hôn lễ của Tư Đồ đại nhân.

Vì khi Chu Tùy An về nhà tuyệt không mở miệng nhắc chuyện Sở Lâm Lang tái giá nên Triệu thị không biết Tư Đồ Thịnh cưới ai.

Khi bọn họ quay về lại gặp đoàn xe rước dâu dài ở trên phố, Triệu thị liền dừng bước tò mò ngó xem.

Chu Tùy An ở bên cạnh lại thần sắc bi thương, ngây ngốc nhìn bóng hình xinh đẹp ngồi trong kiệu hoa rèm châu kia.

Ba năm trước, hắn nằm mơ cũng không ngờ, mình sẽ tiễn Lâm Lang gả cho người khác trong khoảnh khắc hoang đường này.

Nữ tử xinh đẹp có nụ cười duyên dáng kia đã cùng hắn trải qua thời thiếu niên gian khổ nhất, thật sự sắp gả làm thê tử của người khác, không bao giờ có thể gương vỡ lại lành với hắn nữa...

Sao hắn lại vô ý đánh mất bảo vật trân quý nhất đời này?

Nghĩ vậy, nước mắt nóng hổi liền trào ra khỏi hốc mắt Chu Tùy An, hắn nghẹn ngào khóc thành tiếng.

Lúc này, Triệu thị cũng từ trong tiếng bàn tán hưng phấn líu ríu của mọi người xung quanh mà nghe ra tân nương tử là ai.

Bà ta không tin nổi mà quay đầu xác nhận với nữ nhi Chu Linh Tú.

Sao có thể? Tức phụ hạ đường mà Chu gia chê, sao quay đầu lại đã gả cho đại quan nhất phẩm, chạm là bỏng tay trên triều đình, hơn nữa còn tam thư lục lễ, hồng trang mười dặm như vậy?

Bà ta lại quay đầu hỏi Chu Tùy An, những cái này đều là thật sao? Tư Đồ Thịnh kia rốt cuộc là trúng tà gì lại muốn cưới Sở Lâm Lang.

Tất cả hối hận bất cam đều dưới sự giục hỏi liên tục của Triệu thị mà cuối cùng cũng bùng nổ và phun trào ra.

"Có gì lạ? Nàng không xứng với mũ phượng khăn quàng, kiệu tám người khiêng sao? Một nữ nhân tốt như vậy chỉ có mẫu thân bắt bẻ, chê bai mọi mặt, nhìn trái nhìn phải đều không vừa mắt thôi!"

Triệu thị không ngờ rằng nhi tử vốn hiếu thuận lại nói chuyện lớn tiếng với mình như vậy.

Tức đến mức lúc đầu bà còn chưa kịp hoàn hồn, mãi đến khi Chu Tùy An bỏ bà lại, xoay người phẩy tay áo bỏ đi mới tỉnh lại, bà tức giận giậm chân mắng: "Sao giờ lại đổ lên đầu ta, ta chê bai nàng khi nào? Không phải chính ngươi rước Tạ thị sao chổi kia vào cửa, hơn nữa nàng ta cũng không đẻ được, có gì đáng để lưu luyến..."

Thấy mẫu thân càng nói càng quá đáng, Chu Linh Tú vội bịt miệng mẫu thân mình lại: "Nương, người đang nói bậy nói bạ gì vậy? Người thật sự coi người ta vẫn là tức phụ nhà mình hay sao? Giờ người ta là Nghi nhân đường đường được ngự tứ, phong thưởng, còn là thê tử của đại quan nhất phẩm. Người không nghe thấy sao? Hồng trang dài một đường này, một nửa đều là đồ ngự tứ của bệ hạ. Người còn nói bậy chính là muốn hại cả nhà chúng ta đó!"

Nghe nữ nhi mình nhắc nhở như vậy, Triệu thị mới hậm hực ngậm miệng lại.

Quả thật Sở Lâm Lang bây giờ có thể ra vào cung, người nàng kết giao cũng toàn là bậc quyền quý Kinh thành, sớm đã không phải người mà mấy quan quyến thất phẩm ngoại ô như bọn họ có thể bám víu.

Triệu thị biết tức phụ cũ này của mình có chút bản lĩnh, nhưng chưa từng nghĩ rằng nàng rời khỏi nhà Chu gia rồi lại có vận may lớn như vậy!

Khó trách nhi tử lại nổi giận mà phát hoả với bà. Khi Sở thị chưa rời khỏi Chu gia, cuộc sống của Chu gia quả thật là mỗi ngày một tốt hơn...

Chẳng lẽ chuyện bệ hạ cho rằng nàng là cá chép cát tường lại là thật? Vậy mà bà lại vô ý đem món bảo bối vượng phu nghi gia này, chắp tay dâng cho người khác...

Sở Lâm Lang ngồi trong kiệu hoàn toàn không để ý sự náo loạn không thể nhận ra nơi góc phố, nàng cẩn thận chỉnh lại phượng quan trên đầu rồi mỉm cười nhìn về phía trước.

Cho dù nàng có biết mẫu tử Chu gi ởa ở bên đường, nàng cũng sẽ không cho người cũ chuyện xưa nửa phần ánh mắt.

Khi hoa kiệu đến phủ Tư Đồ, Tư Đồ Thịnh đã bước đến trước kiệu, đưa bàn tay to ra, đỡ Lâm Lang xuống kiệu.

Quan Kim Hòa dẫn một đám đồng học nữ học, ở bên cạnh cười tươi và đọc to lời chúc mà họ đã soạn cho đôi tân nhân.

Những nữ tử này đều là thiên kim của vương hầu trong triều, có người đã gả chồng, người mà họ gả cũng đều là bậc quyền quý trong triều.

Họ tụ tập như vậy, cao giọng đọc lời chúc phúc, ca ngợi cho đồng học là chuyện trước đây chưa từng có.

Hơn nữa ngay cả Thái tử phi cũng có mặt để cùng đọc lời chúc.

Không có cách nào khác, nhân duyên Sở Lâm Lang ở nữ học quá tốt, lần gặp nguy ở Lục Châu, cả sư lẫn trò đều nợ nàng một phần ơn cứu mạng!

Vậy nên ai cũng đáp ứng chuyện đến chúc mừng hôn lễ cho Sở nương tử.

Càng phô trương như vậy lại khiến những người dự lễ giảm bớt sự coi thường với tân nương tử.

Người đời chỉ nói Sở nương tử có xuất thân thấp hèn, là thư nữ thương hộ nhưng lại quên nữ tử này kết giao rộng rãi, hơn nữa người kết giao toàn là quý nữ trong triều.

Không nói đến những cái khác, chỉ riêng tình bạn của nàng với Thái tử phi còn thân thiết hơn cả tỷ muội, nghe nói Sở nương tử không cần nộp bái thiếp yết kiến, có thể tự do ra vào phủ Thái tử.

Giờ chuyện Tam hoàng tử sắp đăng cơ đã là chuyện đinh đóng cột rồi. Vậy nên trên thực tế thì Sở nương tử chính là kết nghĩa tình thâm với hoàng hậu tương lai!

Nghĩ thông điểm này, không ai dám coi thường xuất thân của Sở nương tử nữa.

Tư Đồ Thịnh kia cũng là người tinh ranh, nếu Sở Lâm Lang hoàn toàn không có bản lĩnh thì sao được Tư Đồ đại nhân để mắt tới?

Vốn tưởng rằng Dương gia ngoài Dương Nghị đã đào tẩu thì không còn thân quyến trưởng bối nào nữa, Tư Đồ Thịnh và Sở Lâm Lang thành lễ, đại khái hẳn là phải tế bái bài vị của người đã khuất.

Nhưng trên đại đường thành lễ rõ ràng có một phụ nhân trung niên dung mạo xinh đẹp, tiếp nhận sự bái lạy của hai người.

Hỏi thăm lẫn nhau mới biết phụ nhân này chính là Ôn thị phát điên bị Dương gia hưu bỏ năm đó, là thân mẫu của Tư Đồ Thịnh.

Ôn thị bây giờ bệnh tình đã ổn định, phần lớn thời gian đều nói chuyện mạch lạc.

Chỉ là giờ bà ngồi trên lễ đường đèn đỏ treo cao, khắp nơi đều là lụa đỏ, vẫn có đôi lúc bà mơ hồ, mơ hồ nhớ lại, mình dường như cũng từng ở lễ đường như vậy, cùng một người dập đầu, hứa hẹn bạc đầu giai lão...

Thị nữ ở bên cạnh an ủi bà, nói đợi đôi tân nhân bái lạy bà xong, bà có thể đi nghỉ ngơi.

Tư Đồ Thịnh và Sở Lâm Lang đều biết mẫu thân sợ mệt, đặc biệt là Sở Lâm Lang với tư cách là tân nương hoàn toàn không có chút e thẹn mà kéo tay Tư Đồ Thịnh, sải bước đi trước, vội hành lễ thiên địa.

Tư Đồ Thịnh tất nhiên hiểu rằng Sở Lâm Lang đau lòng mẫu thân hắn nên mới gấp gáp như vậy, hắn cũng mỉm cười mặc cho Lâm Lang kéo, sau khi bái thiên địa xong liền quỳ trước mặt mẫu thân dập đầu.

Ôn thị luôn cảm thấy hai người trẻ tuổi này thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mắt mình, tuy không rõ hai người đó là ai nhưng bà cũng không ghét họ.

Bà nghe theo lời nhắc nhỏ của thị nữ ở bên cạnh, nhận chén trà mà hai người dâng lên, nhấp vài ngụm rồi lại đeo vòng ngọc thị nữ đưa qua lên cổ tay Lâm Lang.

Nhưng khi nhìn thấy vòng ngọc gia truyền của Dương gia vốn ở trên cổ tay Lâm Lang, bà lại sửng sốt, mơ hồ nhớ lại mình dường như cũng từng đeo chiếc vòng này...

Sau khi đôi phu thê thành lễ xong, Lâm Lang vốn nên được Tư Đồ Thịnh dẫn dắt tiến vào động phòng.

Tư Đồ Thịnh dặn thị nữ dìu mẫu thân đi nghỉ xong liền nắm tay Lâm Lang xoay người đi về phía động phòng.

Nhưng ngay lúc này, chỗ cửa vào lễ đường lại xuất hiện một trận náo loạn.

"Ai dám cản ta? Ta là kế mẫu của Tư Đồ đại nhân, nhi tử ta là huynh đệ cốt nhục chí thân của hắn! Hôm nay chúng ta đến tặng lễ mừng, còn cần phải có thiếp mời sao?"

Hóa ra Đào Tuệ Như dẫn theo nhi tử Đào Tán cùng huynh trưởng Đào Hải Thịnh, thêm mấy tên tôi tớ bưng lễ vật cùng đến dự hôn lễ.

Đào Hải Thịnh có thiếp mời, vốn nên có thể thuận lợi đi qua.

Nhưng hôm nay ở cửa đón khách còn có Thất gia, ông liếc mắt đã nhận ra Đào Tuệ Như, liền lập tức phái người chặn bà ta lại.

Đào Tuệ Như sớm đã dự liệu, biết rằng hôm nay mình không thể dễ dàng đi qua, đây cũng là lý do bà ta khổ sở cầu xin huynh trưởng, để ông giấu phụ thân dẫn mình đến.

Tội kỷ chiếu của bệ hạ đã minh oan cho Dương Tuần, vậy thì Tán nhi lý ra cũng nên nhận vinh quang của hậu duệ Dương gia.

Nhưng Tư Đồ Thịnh đã từ chối tước vị, bệ hạ cũng không nói khẳng định Đào Tán là người được thừa kế tước vị, càng không có bất kỳ phong thưởng nào với Đào Tán.

Đào Tuệ Như có chút đứng ngồi không yên. Năm đó chuyện bán đứng Dương gia, sau đó tính kế Tư Đồ Thịnh và Sở Lâm Lang đều là ý của một mình bà ta, có liên quan gì đến Tán nhi?

Nếu cứ âm thầm như vậy, Tán nhi lại mang họ Đào, chẳng phải sẽ hoàn toàn vô duyên với ân sủng của Dương gia?

Cho dù Tư Đồ Thịnh hận bà ta đến tận xương, có lòng muốn báo thù bà ta, bà ta cũng phải ép Tư Đồ Thịnh nhận Đào Tán là đệ đệ cùng phụ khác mẫu của hắn!

Ôm ý nghĩ đập nồi dìm thuyền như vậy, Đào Tuệ Như không còn để ý đến lễ nghi đại gia nữa, cũng hoàn toàn mất đi dáng vẻ vân đạm phong khinh của người tu hành, bà ta liều hết thảy, đứng ở cửa lớn tiếng ồn ào: "Tư Đồ Thịnh đã thừa nhận mình là đích tôn của Dương Tuần, vì sao không chịu nhận đệ đệ? Dương gia suy tàn, chỉ còn hai huynh đệ nên càng phải nương tựa lẫn nhau! Chẳng lẽ hắn vinh hoa phú quý thì có đạo lý không nhận thân đệ? Linh hồn lão tướng quân Dương Tuần trên trời há có thể nhắm mắt?"

Đào Hải Thịnh cũng bị hạ nhân của phủ Tư Đồ ngăn cản đến tức giận cùng cực.

Muội muội này của hắn số khổ, tất cả đều tại tên Dương Nghị kia mà ra! Một mình phải chịu cay đắng nuôi nấng hài tử khôn lớn, há dễ dàng sao?

Giờ khó khăn lắm mới đợi được ngày bệ hạ minh oan cho Dương gia, muội muội có ý tốt muốn để huynh đệ Dương gia nhận nhau, hạ nhân của phủ Tư Đồ lại chó cậy thế chủ, ngăn cản mẫu tử muội muội ông, thật sự nực cười hết sức!

Vì thế ông ta cũng lớn tiếng quát mắng đám người Thất gia, miệng toàn mấy lời như cẩu nô tài, mắt chó khinh người.

Tư Đồ Thịnh lúc trước khi từ chối phong thưởng tước vị của bệ hạ chính là mang ý nghĩ muốn dụ Đào Tuệ Như ra.

Ác phụ này lòng dạ gian trá, nếu mặc kệ bà ta ẩn náu trong bóng tối, chẳng phải là đang để lại mối họa hay sao, vậy nên hắn để lại một miếng mồi ngon ngọt, dụ rắn độc ra khỏi hang.

Chỉ là Tư Đồ Thịnh vẫn đánh giá thấp âm mưu và độ mặt dày của kế mẫu này.

Bà ta ôm tâm tư thừa dịp lúc hôn lễ mà náo loạn trước mặt mọi người, định ép hắn nhận Đào Tán làm đệ đệ.

Tư Đồ Thịnh không thể không thừa nhận, trên đời này có hai nữ nhân mà hắn có chút khó lường tâm tư, một là tri kỷ Lâm Lang, người còn lại chính là kế mẫu độc ác, luôn nằm ngoài dự tính này.

Nghĩ vậy, hắn áy náy nói với Lâm Lang: "Nàng trước tiên cứ về động phòng đi, ta đi xử lý một chút, rất nhanh sẽ quay lại."

Hắn vốn định cho Lâm Lang một hôn lễ hoàn mỹ không tiếc nuối. Ai ngờ vẫn bị sâu bọ quấn thân, đến cửa náo loạn.

Lâm Lang hiểu ý hắn rồi mỉm cười với hắn. Nàng cũng không phải thiếu nữ đương thì, há lại để ý mấy chuyện hôn lễ hoàn mỹ hay không hoàn mỹ?

Hơn nữa, gặp ác phụ Đào Tuệ Như kia một lần so với ngồi trên giường động phòng một mình còn thú vị hơn nhiều!

Nghĩ vậy, nàng thản nhiên nói: "Chúng ta đã thành lễ bái thiên địa, ta đã là thê tử chàng, vậy thì việc trong phủ này chính là việc của ta, chàng không cần đối chất với bà ta, cứ đi tiếp khách uống rượu đi!"

Tư Đồ Thịnh cau mày, hắn không muốn để nàng mặc lễ phục đi xử lý loại chuyện dơ bẩn này nhưng Lâm Lang lại thấp giọng nói: "Dù sao bà ta cũng từng mang danh nghĩa kế mẫu của chàng, trường hợp này có không ít quan ngự sử đều dòm ngó ngôn hành của chàng. Ta không phải quan trong triều, chỉ là một phụ nhân vô tri. Họ không có lập trường để bắt bẻ lỗi lầm của ta. Chàng cứ đi uống rượu, ngoan, nghe lời! Đừng qua đây, chàng đến, ta sẽ khó kết thúc mọi chuyện."

Thấy nàng dùng giọng điệu như dỗ hài tử, Tư Đồ Thịnh nhịn không được mà trừng mắt nhìn nàng, nhưng thấy nàng nóng lòng muốn ra cửa, cuối cùng hắn cũng gật đầu rồi xoay người đi tiếp khách..

Còn Lâm Lang thì tự vén tấm màn che mặt, xoay người rồi nói với Đông Tuyết và Hạ Hà ở phía sau: "Đi, ra cửa xem là kẻ vô liêm sỉ nào lại lấy ngày này để chạy đến nhận họ hàng!"

Khi Lâm Lang mặc hỉ phục thêu vàng xuất hiện ở cửa, Đào Hải Thịnh dưới sự xúi giục của muội muội mình đang đỏ mặt tía tai, kéo cổ áo Thất gia quát mắng om sòm.

Khách khứa đứng xem cũng không ít.

Thất gia ngại ông ta là văn quan, cũng là phụ thân của Thái tử phi nên không vặn gãy cổ tay ông ta, chỉ mặt lạnh, mặc cho ông ta kéo cổ áo quát mắng.

Sở Lâm Lang thấy vậy liền nhướn đôi mày mảnh mai, cất giọng nói: "Đào đại nhân, dạo này tâm hoả quá vượng hay sao mà chạy đến phủ ta hô hào mắng người vậy?"

Đào Hải Thịnh quay đầu thấy tân nương tử đã xuất hiện ở cửa, ông ta sửng sốt rồi đột nhiên nhớ ra, dù sao đây cũng là hôn lễ nhà người ta, ông ta hò hét om sòm như vậy đúng là có chút không cho chủ nhân ở đây thể diện.

Nhưng giờ ông ta đường đường là nhạc phụ của Thái tử, trong lòng cũng có chỗ dựa nên thấy Sở Lâm Lang đi tới vẫn còn tức giận chưa nguôi: "Xin Sở phu nhân thứ tội, không phải ta cố ý quấy rầy hôn lễ, thực sự là hạ nhân phủ ngươi không có mắt, chặn điệt tử và muội muội ta không cho vào. Loại nô tài mắt chó khinh người này, thật sự không mắng không được!"

Sở Lâm Lang bước qua, tự tay chỉnh lại vạt áo lộn xộn cho Thất gia rồi lại cung kính hành lễ với Thất gia: "Thất gia, năm đó ngài theo Dương lão tướng quân vào sinh ra tư, cho dù lão tướng quân thay ngài cầu xin một chức quan có phủ trạch, ngài cũng uyển chuyển từ chối. Danh tiếng Mãnh tướng Tuỳ Thất thiên phu trảm, lúc đó trong quân ai mà không biết? Năm đó ngài cứu Tư Đồ đại nhân từ chiến trường chín chết một sống trở về, vốn chàng định đối đãi với ngài như bậc cha chú trưởng để phụng dưỡng tuổi già nhưng ngài lại không chịu được an nhàn, nhất định phải đảm nhiệm việc ở trong phủ, hôm nay bị người thô lỗ mắng nhiếc như vậy, là hai tiểu bối ta và Tư Đồ Thịnh sơ sót, khiến người ta hiểu lầm ngài là hạ nhân của phủ ta!"

Lời này vừa nói ra lập tức khiến người xung quanh xôn xao. Phủ Tư Đồ này quả nhiên là ngoạ hổ tàng long, ngay cả một lão đầu trông như xa phu gác cổng lại là công thần, bộ tướng bên cạnh Dương tướng quân ngày xưa.

Bây giờ Tư Đồ phu nhân đối với lão giả này cung kính bao nhiêu thì Đào Hải Thịnh vừa rồi lại th* t*c và vô lễ bấy nhiêu.

Đào Hải Thịnh cũng vạn lần không ngờ đến lão đầu gầy đen vừa rồi bị ông ta gọi là cẩu nô tài lại là ân nhân cứu mạng Tư Đồ Thịnh, đang dưỡng lão ở trong phủ.
 

Bình Luận (0)
Comment