Tuý Quỳnh Chi

Chương 122

 
Chu Tùy An hôm nay đến là hi vọng Lâm Lang có thể hồi tâm chuyển ý.

Tuy mẫu thân Triệu thị có ý để hắn tái hôn với Doãn thị. Nhưng Doãn thị ngày hôm đó được tận mắt chứng kiến Triệu thị và Tạ Du Nhiên ẩu đả lại nhớ về bóng ma bị bà bà trước kia khinh rẻ mắng nhiếc.

Lần này đến, Doãn thị sớm đã phát hiện Chu gia không ổn. Trước kia Chu gia gia đạo thịnh vượng, mọi thứ đều ngăn nắp, dường như sau khi đổi nữ chủ nhân đã hoàn toàn thay đổi.

Đủ loại chi tiết khiến Doãn thị nghi hoặc và mơ hồ, hoài nghi mình trước kia rốt cuộc là si mê Chu Tùy An, hay là gia đình quan lại ấm áp, dễ chịu do Sở thị xây dựng.

Mà lần này sau khi chứng kiến bà bà và tức phụ tranh chấp lại khiến nàng hạ quyết tâm, ngay ngày hôm đó đã cầu xin mẫu thân dẫn theo nàng đi, không bao giờ nhắc đến chuyện gả cho Chu gia nữa.

Tuy Triệu thị có ý muốn giữ lại nhưng Chu Tùy An lại thở phào nhẹ nhõm.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cái gì mà truyền thừa nối dõi, tất cả đều không quan trọng bằng việc giành lại Sở Lâm Lang.

Cho dù không có nhi tử, dưới gối chỉ có độc một nữ nhi thì đã sao?

Hắn tha thiết muốn Sở thị quay lại, để hết thảy rối loạn được trở lại quỹ đạo.

Tuy trước kia hắn có lỗi với nàng, nhưng dù sao cũng là phu thê đồng hành với nhau từ những ngày niên thiếu, lần này hắn nhất định sẽ trân trọng Lâm Lang, tuyệt đối không tái phạm sai lầm.

Nhưng không ngờ, Lâm Lang lại đột nhiên mở miệng nói muốn gả chồng.

Chu Tùy An không nhịn được mà sửng sốt, trực giác hắn cảm thấy Lâm Lang đang nói dối gạt người.

Nhưng khi hắn nhìn vào sân, mấy cái rương lộ liễu dán chữ hỉ kia đâm mắt Chu Tùy An đau nhói.

Hắn cứng họng thất thanh một lúc rồi vẫn không dám tin mà hỏi: "Nàng... muốn gả cho ai?"

Sở Lâm Lang còn chưa kịp mở miệng, Chu Tùy An đã nóng lòng nói: "Lâm Lang, nàng vạn lần đừng giận dỗi mà gả chồng. Cho dù người đó có tốt đến đâu, sao có thể sánh được phu thê từ niên thiếu? Chẳng lẽ hắn là góa phu, dưới gối đã có nhi nữ, không để ý đến chuyện nàng không thể sinh nở? Loại phu thê nửa đường này ở với nhau lâu dài sẽ phát sinh vấn đề, nàng há lại không cân nhắc đến chuyện này?"

Chu Tùy An hiểu rõ tính cách không chịu làm thiếp của Lâm Lang. Tuy nàng giờ giàu có nhưng lựa chọn về nhân duyên vẫn eo hẹp.

Thời khắc then chốt này, Chu Tùy An chỉ có thể chọn cân đo lợi hại, muốn Lâm Lang hồi tâm chuyển ý.

Lâm Lang liếc nhìn Diên Nhi đang sợ sệt ngồi bên cạnh, nàng không muốn để Chu đại nhân quá khó coi trước mặt hài tử.

Vậy nên nàng không đợi Chu Tùy An nói xong lời hạ thấp nàng đã chỉ đi thẳng vào vấn đề: "Tư Đồ đại nhân chưa từng thú thê, là lần đầu thành hôn, không tính là phu thê nửa đường, Chu đại nhân không cần lo lắng thay ta!"

Tuy Sở Lâm Lang đã nói từng câu từng chữ rõ ràng nhưng Chu Tùy An lại như không hiểu lời nàng, hắn ngây ngốc lặp lại: "Tư Đồ đại nhân? Nàng nói Tư Đồ Thịnh? Chuyện này... sao có thể?"

Tuy hắn không biết chuyện cung biến trong Kinh thành trước đó. Nhưng tội kỷ chiếu mà bệ hạ tự ban lại được dán ở bảng thông báo các châu huyện.

Vậy nên Chu Tùy An cũng nghe nói sự tình Tư Đồ Thịnh kỳ thực là hậu nhân của Dương Tuần.

Lúc đó còn có đồng liêu bàn tán, hóa ra cô thần Tư Đồ Thịnh lại là hậu duệ trung lương, xem bệ hạ tự mình hạ thánh chỉ, dáng vẻ muốn chính danh cho Dương Tuần, Tư Đồ Thịnh này sau này sẽ một thân vinh quang, tiền đồ vô lượng.

Thần tử trẻ tuổi vô cùng được thánh sủng như vậy, sao lại cưới một nữ tử tái giá như Sở Lâm Lang?

Chẳng lẽ là Lâm Lang cuối cùng cũng chịu làm thiếp rồi?

Ngay khi Chu Tùy An nói năng lộn xộn, chất vấn Lâm Lang sao lại đổi ý, cam tâm khuất phục trước quyền quý, đột nhiên bên ngoài có tiếng vang lên: "Chu đại nhân, xin hãy cẩn thận lời nói, nơi này không phải phủ của ngài, đừng ở trước mặt vị hôn thê của ta nói bậy nói bạ!"

Nói đến đây, Tư Đồ Thịnh đã bước vào.

Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là vừa tan triều, một thân quan phục của đại quan nhất phẩm sáng lóa, đè cho Chu Tùy An giờ chỉ có thất phẩm tự động thấp đi mấy tấc, lúc nói chuyện cũng không tích góp nổi khí thế.

Tư Đồ Thịnh thấy dáng vẻ Chu Tùy An dẫn nữ nhi mình đến liền lập tức đoán ra tâm tư của hắn.

Hắn và Lâm Lang sắp thành lễ, không mong loại người như Chu Tùy An quấy rầy tâm tình tốt đẹp của Lâm Lang.

Vậy nên hắn dùng sắc mặt lạnh nhạt, giọng điệu trầm thấp nói: "Ta và Lâm Lang là Tế tửu đại nhân làm mối, lập hôn thư, đủ cả tam thư lục lễ chính đáng. Chu đại nhân và vị hôn thê của ta không thân không quen, xin hãy tránh hiềm nghi, sau này nếu không mời, xin đừng tự tiện đến thăm!"

Tư Đồ Thịnh nói lời này hoàn toàn với giọng điệu của nam chủ nhân nơi đây.

Chu Tùy An bị đè áp đến nói không nên lời, thở không ra hơi, chỉ có thể nhìn ánh mắt dịu dàng mà Sở Lâm Lang nhìn Tư Đồ Thịnh mới hiểu lời nàng nói muốn gả chồng hoàn toàn là thật!

Lâm Lang nàng... sao có thể như vậy? Hoàn toàn không đếm xỉa đến tình phu thê nhiều năm, xoay người liền muốn gả cho Tư Đồ Thịnh?

Ngay khi còn đang mơ hồ, Chu Tùy An vì tuyệt vọng mà có chút mất kiểm soát miệng lưỡi: "Các ngươi... các ngươi có phải từ khi ở Liên Châu đã làm ra chuyện bất chính rồi phải không! Vậy nên Sở Lâm Lang ngươi mới cương quyết muốn hoà ly với ta! Khó trách ngươi vừa rời nhà Chu gia liền đến phủ hắn làm quản sự! Ta lại ngốc nghếch không nhìn ra, còn nhờ Tư Đồ đại nhân ngươi thay ta chăm sóc nàng... Ta thật sự đã bị các ngươi lừa..."

Lâm Lang nghe hắn nổi lòng nghi ngờ mà nói bậy cũng giận đến sôi máu, thật muốn giơ tay tặng hắn hai cái tát, bảo hắn tỉnh táo lại đi.

Nhưng nàng đang mang thai, sợ động đến thai khí.

Tư Đồ Thịnh lại thay nàng ra tay dạy dỗ Chu Tùy An.

Một cái tát không chút nương tay vung lên mặt Chu Tùy An, đánh hắn liên tục phải lùi lại, không phân biệt được đông tây nam bắc.

Tư Đồ Thịnh lạnh lùng quát mắng: "Ngươi không những không biết lựa lời mà còn có tâm địa dơ bẩn! Tính cách Sở thị chẳng lẽ ngươi không rõ? Nếu không phải ngươi khiến nàng tích lũy đủ thất vọng, nàng sao chịu rời bỏ ngươi mà đi? Lâm Lang là nữ tử có phẩm đức và thanh khiết nhất ta từng thấy. Nàng bỏ ra bao nhiêu tâm huyết ở Chu gia, ngươi càng nên biết rõ! Ngươi nợ nàng nhưng trả được mấy phần? Lại còn vô liêm sỉ như vậy, bịa đặt ra mấy thứ dơ bẩn vô căn cứ! Chu Tùy An, đừng đổ lỗi của mình cho người khác nữa! Là nam nhi đại trượng phu, nói ra lời nhục mạ phẩm hạnh của tiền thê, chẳng lẽ ngươi không thấy xấu hổ sao?"

Tuy bản thân Tư Đồ Thịnh sớm đã có ý với Lâm Lang.

Nhưng khi Lâm Lang hoà ly, thậm chí rất lâu sau khi nàng hoà ly, hai người bọn họ đều tuân thủ quy củ, chưa từng vượt rào nửa bước!

Hắn sao có thể để tên Chu Tùy An này nói bậy nói bạ được?

Chu Tùy An ăn cái tát này đau điếng, sau cơn thất vọng, tức giận đến cùng cực, sự hổ thẹn của hắn cuối cùng cũng bị cái tát này đánh ra.

Đúng vậy, lúc đó Lâm Lang bị gia sự vướng bận, cả ngày dù ở trong hay ngoài nhà đều bận rộn không ngừng, đâu phải loại phụ nhân nhàn rỗi chỉ biết v* v*n ong bướm, ăn không ngồi rồi?

Lúc này Diên Nhi bên cạnh cũng không chịu nổi. Nàng giờ cũng coi như nửa đại cô nương rồi, nhà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đều nhìn thấy hết.

Bây giờ thấy mẫu thân sắp gả người, mà phụ thân lại đang nói bậy nói bạ, chẳng còn chút phong độ nào, ngay cả thân khuê nữ như nàng cũng không nhìn nổi, chỉ bước qua kéo tay áo phụ thân: "Phụ thân, phụ thân xem phụ thân nói toàn những lời gì đi! Mau đi thôi! Con... con xấu hổ vì phụ thân!"

Nói xong, nàng quay người lại, hướng về phía Lâm Lang hành lễ: "... Mẫu... Sở nương tử, Tư Đồ đại nhân, xin tha thứ cho sự vô lễ của phụ thân ta. Ông ấy trước khi ra khỏi cửa có uống chút rượu, đó là những lời nói bậy khi say, xin hai người đừng để bụng!"

Chu Tùy An nghe lời này còn không phục, muốn biện giải rằng mình không có uống rượu.

Nhưng ánh mắt Diên Nhi trừng mắt nhìn hắn... lại giống Sở thị y như đúc.

Quả nhiên là hài tử do tay nàng nuôi lớn, trong sự áp chế huyết mạch cũng giống hệt nhau, điều này lại khiến Chu Tùy An quen thói ngậm miệng, sau đó mặc cho Diên Nhi cáo từ với Sở thị rồi kéo hắn ra khỏi phủ.

Đợi đến khi ra khỏi cổng phủ, Diên Nhi lên xe ngựa trước, từ trên cao nhìn xuống Chu Tùy An, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Có phụ thân nào mất mặt như vậy sao? Không biết còn tưởng người đuổi thê tử trước, ôm đàn tỳ bà khác không phải là phụ thân! Thấy mẫu thân có mối nhân duyên tốt như vậy, không lên tiếng chúc mừng thì cũng thôi, lại còn không biết quản miệng mình? Phụ thân tưởng Tư Đồ đại nhân vẫn là mưu sĩ hoàng tử nhỏ bé ở Liên Châu sao? Người ta bây giờ đã là quan lại mấy phẩm rồi, không phải chỉ cần một bãi nước miếng đã đè chết được phụ thân rồi sao? Hôm nay con vốn không muốn cùng phụ thân đến đây, nhưng phụ thân cứ đòi dẫn con đi! Đến rồi cũng không tốt đẹp gì, mở miệng là lại nói mấy lời đắc tội người ta như vậy... Con đã tạo nghiệt gì chứ? Sao lại có một phụ thân như vậy!"

Dáng vẻ mảnh mai của nàng nhìn vẫn như một hài tử nhưng công phu mắng người lại lão luyện vô cùng, thật giống với Sở Lâm Lang y như đúc!

Chu Tùy An muốn quát mắng nàng ngỗ nghịch bất hiếu, sao lại dám nói chuyện với phụ thân như vậy nhưng Diên Nhi lại hùng hồn nói: "Còn không mau lên xe! Đứng đó làm gì nữa?"

Chu Tùy An quen thói nghe lời mà lên xe ngựa, khi ngồi lên xe, hắn cũng không biết vì sao bi thương lại dâng lên, oà khóc nức nở trước mặt nữ nhi mình.

Diên Nhi không muốn nhìn cảnh tượng mất mặt của phụ thân nữa, lại nghĩ đến chuyện Sở Lâm Lang một mực kiên trì cho nàng đọc sách, để sau này có thể tô điểm cho bản thân, thoát khỏi Chu gia.

Bây giờ nàng mới hoàn toàn hiểu tâm ý của mẫu thân, cũng buồn thương bản thân mình không phải nữ nhi thân sinh của Sở thị.

Nhưng mẫu thân có thể gả cho một nam tử oai phong như Tư Đồ đại nhân, Diên Nhi thật sự vui mừng thay mẫu thân từ tận đáy lòng.

Khổ tận cam lai, cho dù là phúc phận dày nặng đến đâu, mẫu thân nàng đã khổ sở, vất vả bao năm qua cũng xứng đáng!

Đại quan nhất phẩm Tư Đồ Thịnh đương triều đột nhiên thành hôn khiến các phủ đệ Kinh thành như nồi bị nổ tung.

Dù sao thì ngay cả trong kịch cũng không dám viết ly kỳ như vậy.

Sở Lâm Lang có xuất thân và trải nghiệm như nào mà có thể gả cho thanh niên tài tuấn như Tư Đồ Thịnh. Phải biết rằng Tư Đồ Thịnh không phải bình dân áo vải mà là đích tôn của đại tướng quân Dương Tuần đã mất!

Nhất thời có mấy mụ phụ nhân lắm điều đoán rằng chẳng lẽ nhân duyên này là do bệ hạ an bài?

Cho dù bệ hạ có hạ tội kỷ chiếu, chính danh cho Dương Tuần nhưng rốt cuộc vẫn hơi e ngại huyết thống của Dương gia. Để Tư Đồ Thịnh cưới một phụ nhân hạ đường không thể sinh nở, đây không phải rõ ràng là muốn đứt đoạn hương khói nhà người ta sao?

Hơn nữa Sở thị còn hay ghen, dường như trước kia chính là vì tiền phu nạp thiếp mới làm ầm lên rồi hoà ly. Như vậy thì chẳng phải là Tư Đồ đại nhân cưới một sư tử Hà Đông không thể sinh nở vào cửa sao?

Hay là Sở thị này khi làm quản sự cho Tư Đồ Thịnh đã nắm được nhược điểm gì của hắn, ép nam nhân này không thể không chịu hứa cho vị trí chính thất?

Và thế là có vô số lời đồn nổi lên từ bốn phía về đoạn nhân duyên không tương xứng này.

Nhưng bất luận có thế nào cũng không thể làm hôn lễ này dừng lại.

Sở Lâm Lang cuối cùng cũng ngồi kiệu tám người khiêng, mặc giá y rực rỡ, chính thức xuất giá.

Tuy là thành hôn vội vàng nhưng ban thưởng của Thái tử phi và thái hậu hậu hĩnh, kim khí ngọc thạch, tráp hồng, gia cụ, vải vóc chăn đệm, bệ hạ còn bổ sung thêm mười kiệu ban thưởng, cộng với sính lễ mà Tư Đồ Thịnh tích lũy nhiều năm lấy ra bù vào, gộp lại cũng đáng gọi là mười dặm hồng trang liên miên bất tận.

Mà Sở Lâm Lang thì một thân mũ phượng khăn quàng được bệ hạ ban thưởng lại càng quý giá vô cùng!

Chỉ khi bề thế như này mới khiến người ta chợt nhớ ra, thương phụ xuất thân thấp hèn này có nhân mạch vô cùng lợi hại.

Nàng không chỉ là Cẩm Lý Nghi nhân mà bệ h* th*n phong, có thể ra vào cung của thái hậu mà còn là đồng học thân thiết của Thái tử phi tân nhiệm, nghe nói tình cảm của bọn họ như tỷ muội, ngay cả lần thành lễ này cũng là Thái tử và Thái tử phi đích thân đến làm người chứng hôn!

Một nữ tử bình dân bị ruồng bỏ lại dựa vào sức lực của bản thân tạo ra cục diện này, hơn nữa dung mạo nàng còn yêu mị, động lòng người, đúng thật là một mỹ nhân!

Bởi vậy nên nếu nghĩ lại, nói Tư Đồ đại nhân bị ép hôn cũng không thoả đáng.

Vì nam tử lạnh lùng từng nổi danh là ác quan, hôm nay ngồi trên lưng ngựa, nụ cười trên khuôn mặt của hắn lại chưa từng tản đi.

Hơn nữa thỉnh thoảng hắn còn quay đầu nhìn tân nương tử ở trong kiệu, biểu hiện này chẳng khác gì nam tử nóng lòng muốn vào động phòng, nhìn sao cũng không giống như bị ép buộc, cưới một phụ nhân không xứng đôi!

Vì thế mà một số lời đồn thất thiệt, trước mặt đôi tân nhân này đã có chút tự sụp đổ.

Khi Lâm Lang ngồi trong kiệu cao, rèm châu ngọc nhẹ nhàng lắc lư va chạm cũng chính là tâm tình lúc này của Lâm Lang.

Vào giờ phút này, nàng ăn mặc lộng lẫy ngồi trong cỗ kiệu nhưng vẫn mơ hồ như ở trong mộng, vẫn không dám tin rằng mình thật sự đang gả cho Tư Đồ Thịnh.

Lúc này, nam nhân mặc hồng y ngồi trên ngựa cao phía trước quay đầu lại nhìn nàng chăm chú rồi mỉm cười với nàng qua rèm kiệu.

Nàng nhịn không được mà mỉm cười, lần này, nàng lại một lần nữa gả chồng. Nhưng nàng không có sự bồn chồn hoang mang của tân nương, chỉ có sự kiên định và ngọt ngào muốn sống nốt quãng đời còn lại cùng nam nhân trước mắt.

Đoàn rước dâu cùng tiếng nhạc liên miên bất tận. Hai bên đường là đám đông tụ tập như núi như biển.

Trong đám đông xem náo nhiệt, có một nữ tử méo mó cả khuôn mặt dưới sự che đậy của mũ trùm dày nặng.

Đó chính là Đào Tuệ Như mất tích đã lâu cùng nhi tử mình.

Lúc trước khi Thái tử bị phế truất, bà ta sợ hành tung của mình sẽ bị lộ, sau đó vì sợ bị liên lụy, bà ta liền dẫn theo nhi tử không hiểu chuyện vội vàng bỏ trốn.

Trước khi rời đi, bà ta đã tiết lộ ẩn tình thân thế của Tư Đồ Thịnh cho Thái tử, chính là cố ý muốn hại tiền đồ của Tư Đồ Thịnh, muốn hắn chết không chỗ chôn!

Lúc đầu tình thế phát triển cũng tính là thuận lợi, đúng như bà ta dự đoán, Tư Đồ Thịnh bị tống giam, thậm chí tính mạng còn gặp nguy hiểm.

Nhưng bà ta vạn lần không ngờ đến sau đó mọi chuyện lại đảo chiều đến chóng mặt, Tư Đồ Thịnh không chỉ bình an vô sự mà bệ hạ còn tự tay soạn tội kỷ chiếu, công bố với thiên hạ, sám hối chuyện năm đó hấp tấp, liên lụy đến người nhà công thần, nhục mạ thanh danh của Dương Tuần lão tướng quân.

Bệ hạ còn hạ chiếu truy phong thế tập hầu vị cho Dương Tuần.

Điều này có nghĩa là, chỉ cần là hậu duệ đích hệ của Dương Tuần đều có thể thừa kế hầu vị!

Nhưng Tư Đồ Thịnh kia lại không biết tốt xấu, uyển chuyển từ chối lời đề nghị của bệ hạ cho hắn đổi lại họ Dương, muốn tiếp tục làm nhi tử quá kế của Tư Đồ gia.

Đào Tuệ Như lén liên lạc với huynh trưởng mình mới biết được những tình hình này, sau đó bà ta không còn tâm muốn ẩn cư nữa.

Cho dù Tư Đồ Thịnh hận bà ta đến tận xương cũng không thể không thừa nhận, Đào Tán chính là huynh đệ cùng huyết mạch với hắn!

Vì tiền đồ rực rỡ của nhi tử, Đào Tuệ Như có thể liều hết thảy. Việc đầu tiên chính là phải để Tư Đồ Thịnh nhận Đào Tán làm huynh đệ.

Vậy nên hôm nay Tư Đồ Thịnh thành lễ, khách khứa đứng đầy cửa, đây chính là thời cơ tốt nhất để huynh đệ nhận thân!

Đào Tuệ Như sớm đã nghĩ kỹ, cũng nguyện đặt cược tất thảy để nhi tử mình có thể kế tục hầu vị!

 

Bình Luận (0)
Comment