Người bệnh nặng cũng có chút mệt mỏi, cuối cùng ông nhìn về phía hài tử mà mình yêu quý nhất.
Nhi tử giống ông y như đúc này đang kế tục sinh mệnh của ông, hơn nữa trong tương lai không xa, hắn còn phải kế tục sự hưng thịnh của Đại Tấn.
Ông phải để lại trợ lực cho nhi tử mình chứ không phải tai họa.
Nếu Tư Đồ Thịnh đã coi trọng tổ phụ của mình nhất, ông phải trả lại cho Dương Tuần một phần tôn vinh trong sạch, để trong lòng Tư Đồ Thịnh không giữ oán hận, cũng coi như để lại cho nhi tử một hiền thần hữu ích.
Nghĩ vậy, ông chỉ có thể bất đắc dĩ nói với nhi tử: "Dương Tuần tướng quân cả đời vinh quang, quả thật không nên bị tên nhi tử bất hiếu bất trung kia liên lụy... Trẫm dù sao cũng có lỗi với Dương Tuần... Nên làm như thế nào để Dương lão tướng quân được minh oan, con cứ xem rồi làm đi..."
Theo ý bệ hạ là muốn truy phong Dương Tuần, minh oan chính danh cho ông.
Nhưng khi lão Tam cầm một phong "tội kỷ chiếu" (*) đã được soạn sẵn để ông đóng dấu phát hành, lão hoàng đế tức đến mức một ngụm đờm già bị nghẹn lại, ông run tay chỉ vào tam nhi tử của mình, nửa ngày mới ho ra.
(*Tội kỷ chiếu: Chiếu cáo tội của bản thân.)
"Ý con là gì? Cho rằng mình thành Thái tử rồi là có thể tùy ý làm bậy, ép trẫm làm việc?"
Thấy phụ hoàng nổi giận, Lưu Dực vẫn dùng vẻ mặt thản nhiên nói: "Nhi thần không dám, chỉ là phụ hoàng người đã nói để con xem rồi làm. Theo con thấy, phong tội kỷ chiếu này là quân tử đã thẳng thắn vô tư với nhau rồi. Thiên tử nhận sai, không phải là làm tổn hại thánh minh, mà là thể hiện sự yêu quý của phụ hoàng với Dương Tuần lão tướng quân. Còn vị trí Thái tử cũng là ân thưởng của phụ hoàng, nếu phụ hoàng thấy nhi thần không gánh nổi, nhi thần nguyện nhường hiền, theo nhi thần thấy, Lục đệ là người khiêm tốn hiền lương, kỳ thực so với nhi thần còn thích hợp hơn."
Lưu Dực nói lời này không phải là vì giận dỗi, mà là lời thật lòng. Trong khát vọng cuộc đời hắn, có thu phục phương Bắc, có cùng Nhã Xu nâng khăn sửa túi nhưng không có chuyện ngồi trên ngai vàng cô độc này, làm một quân vương trên vạn người.
Nếu phụ hoàng chịu thu hồi thánh mệnh, hắn nguyện làm hiền thần phò tá Lục đệ, tuyệt không oán hận.
Hắn nói lời thật lòng, mà hoàng đế cũng biết tính cách thẳng thắn của nhi tử này. Hắn quá giống mẫu thân mình, chưa từng coi trọng thứ gọi là công danh lợi lộc.
Nhưng chính lời thật tình từ tận đáy lòng này lại khiến bệ hạ tức đến mức thở hổn hển.
Nếu lão Lục đáng dùng thì sao tiền Thái tử có thể yên ổn ngồi ngôi vị quốc trữ nhiều năm như vậy?
Ông vất vả mong đợi một hài tử tài hoa xuất chúng, am hiểu dân sinh, sao có thể để hắn tùy ý làm bậy, đi sống một cuộc sống nhàn vân dã hạc được?
Thừa nhận lỗi lầm của thiên tử với thiên hạ quả thật coi như cho Dương Tuần một lời giải thích, cũng có thể dập tắt oán khí của Tư Đồ Thịnh, khiến hắn từ nay không có cớ phản quân bất trung...
Thế là lão hoàng đế nhịn giận, cầm phong tội kỷ chiếu kia lên, sau khi xem từng câu từng chữ, sắc mặt cũng biến đổi mấy lần, cuối cùng ông ném cho Lưu Dực: "Văn tự thô sơ! Sửa lại đi rồi để trẫm ấn ký!"
Cứ như vậy, qua mấy lần phụ tử khẩu chiến, một phong tội kỷ chiếu có câu chữ tha thiết cuối cùng cũng được tuyên thị với thiên hạ.
Thiên tử chính miệng thừa nhận sự anh dũng chiến đấu đến cùng của Dương Tuần lão tướng quân trong trận Phụ Thủy năm đó, càng quở trách tội câu kết hãm hại trung lương của tiền Thái tử và phế vương Thái Vương.
Mà bệ hạ thì tự mình thừa nhận mình đã trách phạt quá nặng với Dương gia năm đó, biểu thị tội của tên nghịch tử Dương Nghị của Dương gia không đủ để che lấp công lao to lớn của Dương Tuần.
Vậy nên ông truy phong Dương Tuần làm Trung Dũng Hầu, thế tập thừa tước, thực ấp ngàn hộ, do thân tôn Tư Đồ Thịnh của Dương Tuần thừa kế tước vị.
(*Thế tập thừa tước: Tước vị được truyền đời, con cháu kế thừa. Thực ấp ngàn hộ: Được hưởng thuế/tô của 1000 hộ dân.)
Tội kỷ chiếu này ban xuống thật sự khiến cả triều chấn động.
Nhiều đại thần không nắm được tình hình đều không ngờ rằng tin đồn ầm ĩ trước đó lại là thật, Tư Đồ Thịnh quả thật là cá lọt lưới của vụ diệt môn Dương gia năm đó!
Càng không ngờ rằng bệ hạ lại ân thưởng Dương gia như vậy, không những minh oan chính danh mà còn thừa nhận sự đối đãi bất công của mình với Dương gia năm đó...
Nhất thời thật sự khiến đám quần thần không hiểu đầu đuôi, càng không biết Tư Đồ Thịnh rốt cuộc đã rót thứ thuốc mê hồn gì cho bệ hạ mà có thể vinh quang vô hạn ra khỏi thiên lao.
Tư Đồ Thịnh lại vào cung tạ ơn bệ hạ và uyển chuyển nói lời từ chối đề nghị nhận tổ quy tông, đổi lại họ Dương của bệ hạ.
"Dưỡng mẫu của thần đối đãi thần ân trọng như núi, ơn dưỡng dục nặng hơn ơn sinh thành. Dưỡng mẫu chỉ có mình thần là nhi tử thừa tự trong gia phả, nếu thần đổi lại họ Dương chính là bất hiếu với dưỡng mâu. Hơn nữa Dương gia còn lưu lại một mạch huyết thống khác, hương khói tước vị của Dương gia cũng có thể do người đó thừa kế thay!"
Ý trong lời này chính là uyển chuyển từ chối phong thưởng và hầu tước của bệ hạ với hắn, càng không có ý đội danh nghĩa hậu duệ Dương gia mà khai tông lập phủ.
Điểm này lại nằm ngoài dự đoán của lão hoàng đế.
Ông có chút kinh ngạc nhìn Tư Đồ Thịnh rồi hỏi: "Ngươi đã nghĩ kỹ rồi sao? Một mạch khác mà Dương gia để lại chính là nhi tử của kế mẫu ngươi mà! Giờ hắn còn không mang họ Dương mà mang họ Đào."
Tư Đồ Thịnh vẫn không lay động, chỉ cung kính đáp: "Họ của người chỉ là một ký hiệu để đánh dấu, thần họ gì đều không thay đổi được sự kính mộ tổ phụ của thần."
Nếu nói lão hoàng đế hạ tội kỷ chiếu là bất đắc dĩ vì tình thế bức bách, vì danh tiếng minh quân của mình mà làm.
Vậy thì bây giờ, sau khi nghe những lời bất ngờ này của Tư Đồ Thịnh, ông thật sự đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn đối với vị thần tử trẻ tuổi này.
Người này quả thật là kiểu người trọng tình trọng nghĩa, hoàn toàn khác với lão tử phản quốc của hắn.
Hắn đối đãi với dưỡng mẫu còn ân trọng như vậy, đủ thấy đây tuyệt đối không phải hạng người bạc tình bạc nghĩa.
Lòng dạ của Tư Đồ Thịnh quả xứng đáng là đại trượng phu.
Nghĩ đến việc mình từng động niệm muốn ban tử cho vị thần tử trẻ tuổi này, hoàng đế nằm trên giường bệnh lại thở hổn hển rồi ho vài tiếng, ông không thể không thừa nhận, trong chuyện nhìn người, mình quả thật không bằng nhi tử Lưu Dực.
Một phong tội kỷ chiếu mất mặt thừa nhận sai lầm nóng vội của mình đã phạm khi nóng giận nhưng lại lưu lại một hiền thần có tài vì Đại Tấn, đáng giá!
Nghĩ vậy, lão hoàng đế lại ho một trận dữ dội, từ khi phát bệnh đến nay, quốc sự và gia sự dây dưa lẫn nhau, lại thêm nỗi áy náy nhiều năm xâm chiếm, cả đêm ông đều gặp ác mộng liên miên.
Khi thì thấy Dương Tuần thân đầy máu me, ôm đầu người trong lồng ngực, hỏi ông có đối xử tốt với người Dương gia hay không. Khi thì Phương Lương phi mà ông yêu thương nhất rơi huyết lệ, hỏi ông vì sao lại sủng ái gian phi nhiều năm như vậy...
Những điều này đã hao mòn sức khỏe của ông một cách nghiêm trọng, trong mùi thuốc tràn ngập cung điện, ông cũng biết thời gian của mình đã không còn nhiều. Chỉ là ở dưới suối vàng có nhiều người khiến ông không có mặt mũi nào để gặp họ...
Mong rằng Dương Tuần đã nguôi ngoai oán khí, đừng lại đến quấn lấy mình.
Sở Lâm Lang sau khi nghe nói rằng Tư Đồ Thịnh uyển chuyển từ chối lời đề nghị đổi lại họ Dương của bệ hạ lại không bất ngờ chút nào.
Bệ hạ đã quá không hiểu Tư Đồ Thịnh rồi!
Hắn thà chết cũng không làm "Dương Giới Hành". Hắn kính ngưỡng tổ phụ mình bao nhiêu thì càng hận tên phụ thân Dương Nghị của mình bấy nhiêu!
Nếu đổi lại họ Dương, chẳng phải cũng gián tiếp thừa nhận mình là nhi tử của Dương Nghị sao?
Vậy nên cái họ Dương đó, Tư Đồ Thịnh thà bị đánh chết cũng không muốn đổi!
Còn tước vị mà bệ hạ dùng để bù đắp thiếu sót, trong mắt Tư Đồ Thịnh cũng chỉ là một sự bù đắp vô dụng, không cần cũng được!
Cứ như vậy, tên Đào Tán kia lại vô duyên vô cớ nhặt được của hời, đáng tiếc là vị mẫu thân chim sợ cành cong của hắn không biết đã dẫn hắn đi đâu rồi.
Có phải mẫu thân như vậy, Đào Tán cũng thật đủ xui xẻo, chỉ mong vị tự quan ngây ngô kia đầu óc tỉnh táo, tâm tư đừng méo mó, tiếp tay cho giặc theo mẫu thân hắn...
Sở Lâm Lang đang nghĩ ngợi trong lòng thì Đông Tuyết ở bên cạnh hưng phấn giơ mẫu thêu lên hỏi: "Đại cô nương, người xem cái này làm mặt chăn cưới có được không?"
Đúng rồi, lúc này nàng đang cùng các nha hoàn trong phủ gấp rút chuẩn bị của hồi môn.
Tư Đồ Thịnh không thể đợi được nữa nên đã định hôn kỳ của họ vào năm ngày sau, dù sao thì Lâm Lang cũng đã có thai, tháng không thể đợi người.
Chỉ là cứ như vậy, muốn chuẩn bị đủ của hồi môn có hơi gấp, may mà nàng có nhiều tiền, việc cũng dễ làm hơn, nhiều cửa hàng đều có thành phẩm có sẵn, nếu không quá kén chọn thì có thể chọn ra rất nhiều thứ ra dáng.
Ngoài ra, ban thưởng từ thái hậu trong cung và Thái tử phi Đào Nhã Xu cũng đã đến rồi, nguyên mấy xe lớn được ban thưởng, cho dù có là người kén chọn nhất nhìn những ban thưởng này cũng không chê vào đâu được.
Tuy Sở Lâm Lang là lần thứ hai gả chồng, nhưng nhiều nghi thức của hôn lễ chính nàng cũng không rõ lắm.
Dù sao thì lúc trước khi nàng gả vào Chu gia, ngoài một cái chăn mới thì ngay cả nến hỉ cũng không mua nổi, đều là tự mình nàng mua sáp trắng, bên ngoài nhuộm màu, giả làm nến đỏ.
Lần này khi chuẩn bị hồi môn lại như lần đầu xuất giá, dù là Lâm Lang hay các nha hoàn đều hào hứng đến phấn chấn.
Khi Lâm Lang đếm số lượng chén bát sứ lại thoáng thấy Hạ Hà đi vào, mang vẻ mặt dở khóc dở cười.
"Sao vậy?"
Hạ Hà tuy không muốn nói ra nhưng Lâm Lang đã hỏi đến lại không thể không đáp, nàng liền nhẹ giọng đáp: "Chu đại nhân dẫn Diên Nhi đến gõ cửa, người giữ cửa không đáp ứng, chạy đến hỏi ta xem có nên truyền lời không."
Sở Lâm Lang không ngờ vào thời điểm then chốt này, Chu Tùy An lại dẫn Diên Nhi tìm đến biệt viện ngoại ô Kinh thành của nàng.
Tên tiền phu này của nàng hiện giờ đã sa sút đến mức phải đi làm việc ở huyện nha ngoại ô Kinh thành, nghe nói trước đó vì xử lý công việc không tốt mà phẩm cấp cũng bị giáng xuống, giờ đã xuống hàng thất phẩm.
Nếu hắn tự mình đến thì Sở Lâm Lang tuyệt đối sẽ không gặp. Nhưng hắn lại dẫn theo Diên Nhi, Lâm Lang sợ là chuyện của hài tử, nàng nghĩ ngợi rồi sai Hạ Hà mời người vào trong nhà.
Đã rất lâu rồi nàng không gặp Chu Tùy An, tên thư sinh mặt mày ôn nhuận như ngọc ngày xưa giờ đã trở nên có chút tiều tụy, không còn là dáng vẻ công tử phong lưu, tinh tế từ đầu đến chân như trước, thậm chí khóe mắt và vầng trán hắn cũng mang chút dấu vết lao lực của tuổi tác, nhìn qua cả người như đã đã già hơn hơn mười tuổi.
Trong nhà không có phu nhân chủ sự thay hắn ta lo liệu chuyện khói lửa nhân gian, gió sương mưa bão, Chu Tùy An giờ cũng coi như chân đã chạm đất, cuộc sống cơm áo gạo tiền đã hành hạ hắn đến mức không còn vẻ tiêu sái được nữa.
Lâm Lang cũng không nhìn hắn, chỉ mỉm cười gọi Diên Nhi qua, cúi đầu hỏi thăm tình hình học hành gần đây của nàng, không có gì bất ổn nàng mới quay đầu nhìn Chu Tùy An: "Chu đại nhân, sau này nếu Diên Nhi nhớ ta, ngài cứ sai gia bộc đưa nàng qua là được, ta sẽ phái người hộ tống nàng về, ngài không cần theo đến cửa, miễn cho tình ngay lý gian, để người ta có cớ nói bậy."
Chu Tùy An bây giờ cũng đã quen với thái độ lạnh nhạt của Lâm Lang với hắn, hắn chỉ biết lúng túng cười rồi đột nhiên mở miệng: "Lâm Lang... Ta đã hoà ly với Tạ thị rồi..."
Hả? Sở Lâm Lang nghe lời này mà cảm thấy sửng sốt.
Trước đó nàng đi Tây Bắc, khi về rồi lại xảy ra cung b**n th** tử, còn có chuyện Tư Đồ Thịnh phải vào ngục.
Tất cả trải nghiệm của nàng đều dồn vào việc cứu Tư Đồ Thịnh, thật sự không có tâm tư dò la biến cố của Chu gia.
Chu Tùy An kỳ thực cũng không biết tình hình gần đây của Lâm Lang.
Về cung biến và biến cố của Tư Đồ Thịnh đều là cơ mật mà chỉ trọng thần trong triều rõ ràng.
Loại quan viên nhàn rỗi bị đẩy ra châu huyện ngoại ô Kinh thành như hắn làm sao mà rõ nhiều như vậy!
Hắn chỉ biết mấy hôm trước, trong Kinh thành không biết có biến cố gì mà cổng thành rất khó ra vào thôi.
Hắn càng không biết chuyện Lâm Lang sắp xuất giá, chỉ là cuối cùng hắn cũng thoát khỏi Tạ thị mới hưng phấn dẫn Diên Nhi đến, ý đồ muốn ôn chuyện với Lâm Lang, xem xem có thể khiến cuộc sống rối loạn của mình trở lại bình thường, khiến Sở thị quay đầu hay không.
Hắn quá khao khát cuộc sống trước kia cùng Sở thị.
Lâm Lang trước tiên là cau mày nghe chuyện, chỉ qua vài câu, nàng liền đoán ra đầu đuôi sự việc.
Đại khái chính là chuyến thăm của vị tiểu thư Doãn Tuyết Phương yếu liễu đào tơ kia đã khiến Tạ Du Nhiên như con nhím nổi gai.
Thủ đoạn của Doãn tiểu thư, Sở Lâm Lang đã được lĩnh giáo qua. Đó là trăm phần yếu đuối, vạn phần bất lực.
Nhưng dưới sự yếu đuối bất lực này lại là sự dòm ngó, câu dẫn phu quân người khác một cách lộ liễu.
Đáng tiếc là Tạ thị không phải Sở Lâm Lang, càng không có thủ đoạn mượn lực đánh lực của nàng, đối mặt với vị khách yếu đuối đột nhiên đến nhà liền tức giận, la lối, khóc lóc mắng chửi người, chỉ vào mũi mẫu tử Doãn thị bảo họ cút đi.
Việc này khiến bà bà Triệu thị đã mời người đến sao có thể chịu nổi? Lại thêm oán hận của bà ta với Tạ Du Nhiên đã khiến Chu gia liên tiếp mất hai hài tử cùng lúc bùng nổ, bà ta liền đứng trước mặt mẫu tử Doãn thị, hung hăng tặng Tạ Du Nhiên hai cái tát.
Tạ Du Nhiên có thể chống đối ngay cả phụ thân tướng quân của mình, từ nhỏ đến lớn, nàng ta đâu từng mất mặt, nhục nhã trước mặt người khác như vậy, hơn nữa còn để tiểu tiện nhân Doãn thị kia chứng kiến cười nhạo nàng ta.
Tức giận đến cùng cực, Tạ Du Nhiên lại giơ tay tặng lại Triệu thị hai cái tát.
Cuối cùng bà bà và tức phụ vật lộn một chỗ, khiến người ta phải mở rộng tầm mắt, Chu Tùy An cũng sợ đến ngây người, trong lúc nhất thời hắn thậm chí còn quên cả can ngăn.
Khi hắn hoàn hồn lại, Tạ Du Nhiên đã giật đứt hai lọn tóc của Triệu thị.
Đại Tấn vốn coi trọng hiếu đạo. Hành vi tức phụ ra tay đánh bà bà như vậy, cho dù có là công chúa gả thấp cũng không nên làm.
Lúc đó đôi bà bà tức phụ ẩu đả đã khiến hàng xóm xung quanh đều trèo thang nhìn qua tường thấy rõ mồn một, lập tức câu chuyện được xôn xao truyền đi láng giềng xung quanh.
Chức quan của Chu Tùy An dù nhỏ cũng không thể để mẫu thân bị thê tử đánh, hắn tức giận, báo quan xin hưu thê.
Theo luật lệ Đại Tấn, nếu lấy tội danh đánh bà bà mà bị hưu, không chỉ bị nhà chồng hưu thê mà còn phải đến nha môn lĩnh trượng.
Vì thế mà hai ông bà Tạ gia không thể giả chết được nữa, chỉ có thể cứng đầu cứng cổ đến nhận lỗi với Triệu thị và xin được hoà giải.
Nhưng dù là Triệu thị hay Chu Tùy An cũng đều chán ghét Tạ thị đến không chịu nổi. Mà Tạ Du Nhiên cũng ghê tởm tên vô dụng chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt như Chu Tùy An!
Tạ Du Nhiên thậm chí còn nghĩ đến sự kiên quyết đòi hoà ly của Sở thị trước kia.
Lúc đó nàng chỉ cảm thấy Sở Lâm Lang ngu ngốc, không chịu nghĩ thông, bây giờ nàng mới hiểu, trước kia khi Sở thị đòi hoà ly đại khái cũng là cảm giác thoải mái như được bò ra khỏi hố phân như này!
Hai người đều không muốn sống cùng nhau nữa thì làm sao khuyên giải đây? Chỉ là vì Tạ Du Nhiên không gánh tội danh đánh bà bà, liên lụy đến thanh danh cửa nhà Tạ gia, Tạ gia đành phải bồi thường bằng đống của hồi môn của Tạ Du Nhiên, chỉ để Tạ Du Nhiên tay trắng ra khỏi cửa để đổi lấy một phong thư hoà ly.
Triệu thị vừa nghe có tiền liền vội vàng đồng ý, cứ như vậy mà tiễn biệt với Tạ thị.
Sở Lâm Lang nghe Chu Tùy An nói xong liền không nhịn được mà cười khổ lắc đầu.
Vị bà bà trước kia này của nàng vẫn cứ như ếch ngồi đáy giếng vậy! Mấy món của hồi môn đó dù là mới cũng đáng bao nhiêu tiền? Bà ta đồng ý như vậy đúng là đem tiền đồ và sự nghiệp của nhi tử mình đền hết vào rồi!
Nếu Tạ thị bị hưu thì Chu gia chính là người bị hại, có nha môn lập án, Tạ gia cho dù có bị đánh rơi răng cũng tuyệt đối không dám có tâm tư muốn báo thù, tránh cho thanh danh làm quan của Tạ Thắng bị tổn hại.
Nhưng bây giờ hai nhà lại là hoà ly, Tạ gia còn bồi thường nhiều bạc như vậy, người ta sẽ nghĩ Triệu thị kia chính là hung thủ ép Tạ Du Nhiên đến mất lý trí mà ra tay đánh người.
Tạ gia cho dù có muốn trả thù cũng hoàn toàn không phải e ngại, kiêng dè lời của người ta nữa!
Chu Tùy An này lại tưởng vạn sự đại cát, mắt trông mong chạy đến chỗ nàng cầu tái hợp lại.
Sở Lâm Lang bây giờ không phải là dâu hiền của Chu gia, nàng lười phân tích tình thế với hắn, chỉ là trước khi Chu Tùy An nói ra những lời khiến nàng chán ghét hơn, nàng chỉ vào đống rương hòm chất như núi trong sân rồi nói: "Chu đại nhân, ta sắp gả chồng rồi. Trong phủ còn việc bận, không tiếp đãi đại nhân thêm được nữa, nếu ngài không có việc gì, đến lúc đó có thể đến uống một chén rượu hỉ."