Tuý Quỳnh Chi

Chương 120

 
Tam hoàng tử lại không đồng ý, hắn đưa tay ngăn nàng lại, dùng vẻ mày nghiêm túc nói: "Nếu vào cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng là nước xa không cứu được lửa gần. Nếu ngươi không muốn đi, ta sẽ nghĩ cách ngăn cản thay ngươi."

Nhưng Lâm Lang lại lắc đầu. Bệ hạ đã chịu thu hồi thánh mệnh, sai người rút lại rượu độc, nhất định là trong suy nghĩ đã có chút thay đổi.

Nếu nàng không dám đi lại tỏ ra là trong lòng có quỷ, càng tăng sự nghi ngờ trong lòng hoàng đế, sự giúp đỡ trước đó của Tế tửu đại nhân sẽ uổng phí hết.

Nghĩ vậy, nàng lắc đầu, thấp giọng nói: "Ta phải đi!"

Tam hoàng tử cũng hiểu lý do nàng kiên trì, hắn thở dài nói: "Ta vừa khéo cũng muốn đến hầu bệnh phụ vương, vậy ta sẽ cùng ngươi vào cung!"

Cứ như vậy, Tam hoàng tử và Sở Lâm Lang cùng vào cung kiến giá.

Nhưng khi đến cửa ngự cung, Tam hoàng tử lại bị chặn ở bên ngoài cửa tẩm cung, bệ hạ chỉ triệu một mình Sở Lâm Lang vào trong.

Khi Sở Lâm Lang quỳ trước long sàng hành lễ xong liền nghe thấy giọng nói run rẩy mơ hồ: "Ngươi tiến lên chút, trẫm nhìn không rõ ngươi!"

Sở Lâm Lang nghe lời này liền thuận thế ngẩng đầu lên một chút, nàng thấy lão hoàng đế được thái giám đỡ ngồi dậy đã gầy đến mức biến dạng, khi nói chuyện, khóe miệng còn ch** n**c miếng.

Xem ra hoàng đế lần này thật sự bệnh nặng, loại trúng gió này chỉ cần có chút sai sót, người sẽ đi ngay.

Nàng vội quỳ bò lên mấy bước để bệ hạ có thể nhìn rõ nàng.

Hoàng đế nhìn vị cẩm lý nương tử mà ngày xưa ông vẫn không để ý lắm, có chút cảm khái nói: "Nghe Tề công nói, ngươi và Tư Đồ Thịnh sớm đã định hôn ước?"

Sở Lâm Lang không tiện giấu giếm, nàng liền thành thật nói: "Lúc đó Tư Đồ đại nhân vẫn còn trong hiếu kỳ, theo cách làm dân gian, chỉ âm thầm định hôn ước, còn hôn kỳ thì phải đợi hiếu kỳ của chàng qua rồi mới nói. Vì thế, ngoài người chứng hôn thì không tiện rêu rao với bên ngoài."

Hoàng đế nghĩ đến tình cảnh Tế tửu Tề công dẫn các lão thần liều mạng cầu tình cho đôi phu thê chưa cưới này, ông liền cười lạnh một tiếng: "Hai ngươi nhân duyên trong triều đúng là tốt, chỉ là từ khi nào ngươi đã biết thân thế thật của hắn?"

Về điểm này, Sở Lâm Lang sớm đã thống nhất khẩu cung với Tề công.

Tề công lo nàng mang tội lừa vua nên ông bảo nàng làm như mình không biết, khi Tề công lấy ra di thư của Dương Tuần mới biết.

Hoàng đế cũng lười đào sâu chuyện thân thế của Tư Đồ Thịnh.

Giờ ông bị bệnh tật quấn thân, thấy di thư của lão thần yêu quý ngày xưa, quả thực đây như một đòn cuối đánh gục ông, tấn công ông khiến ông không kịp đề phòng, đồng thời cũng gợi lên bao buồn thương tiếc nuối.

Dương Tuần là người thế nào, ông đã quá rõ ràng. Ông hối hận năm đó đã diệt môn Dương gia, lòng áy náy hổ thẹn này cũng đến từ Dương Tuần.

Nếu thân tôn của Dương Tuần giờ chỉ là một thanh niên trồng ruộng ngoài đồng, lão hoàng đế sẽ không chút do dự mà ban tước vị tôn vinh cho thanh niên này, cũng coi như bù đắp phần thua thiệt với Dương Tuần.

Nhưng tôn nhi Dương Tuần lại là nhân vật ngoạ hổ tàng long như vậy, tẩm ngẩm tầm ngầm đã là đại thần phụ chính trong triều, được ông trọng dụng.

Điều này khác gì việc đột nhiên phát hiện mình đang nằm bên cạnh một con hổ dữ? Nhỡ đâu Tư Đồ Thịnh vẫn ôm hận chuyện diệt môn Dương gia, vậy những việc hắn có thể làm, quả thực là không thể tưởng tượng.

Lão hoàng đế tự biết mình không còn sống lâu, ông không muốn để lại một mối họa ngầm như vậy bên cạnh Thái tử.

Nghĩ vậy, ông lạnh lùng hỏi: "Ngươi đã là vị hôn thê của hắn, lúc đó cũng hiểu rõ hắn nhất, ngươi nói xem hắn đối với trẫm có mấy phần hận?"

Sở Lâm Lang có chút kinh ngạc ngẩng đầu nói: "Bệ hạ mắt sáng biết nhìn người, hẳn là cũng rõ ràng tính cách của Tư Đồ đại nhân nhất. Nếu chàng có lòng hận, hẳn sẽ quấy nhiễu triều đình đến trời long đất lở. Sao lại có người hận ngài như vậy? Thà tự mình mệt mỏi với đống sổ sách công văn cũng phải quản lý giang sơn của kẻ mình hận được yên ổn? Chàng ấy vẫn luôn cung kính với bệ hạ! Hẳn ngài là người phải rõ nhất."

Những điều Sở Lâm Lang nói trong lòng lão hoàng đế cũng đều rõ mồn một, đây cũng là chỗ mà ông luôn nghĩ mãi không ra.

Vì sao Tư Đồ Thịnh không hận ông?

Mục đích Sở Lâm Lang vào cung hôm nay chính là để xóa bỏ mối nghi ngờ của bệ hạ.

Nàng nghĩ ngợi rồi bình tĩnh đáp: "Một nữ tử có xuất thân và trải nghiệm như nô gia, trong mắt nam nhân khác chỉ sợ chỉ đáng để làm thiếp. Nhưng đại nhân lại nguyện dùng lễ đối đãi, hứa hẹn cho nô gia một phần nhân duyên. Nam tử như vậy, tuyệt đối không phải là người tầm thường, trong chuyện đánh giá phải trái cũng có cách nhìn riêng. Có lẽ trong lòng đại nhân, quốc sự luôn đặt trước gia sự, nếu có thể ổn định vạn dặm sơn hà, thu phục được cố thổ mà tổ phụ chưa lấy lại được mới là tâm nguyện lớn nhất của đại nhân! Còn người Dương gia đối với đại nhân mà nói, ngoài tổ phụ mình ra, những người khác đều chỉ cho chàng sự lạnh nhạt và nhục nhã... Bệ hạ có lẽ không biết, mẫu thân chàng là bị kế mẫu chàng ép điên rồi bị huynh tẩu của Dương Nghị mưu kế, đuổi ra khỏi Dương gia. Chàng từ nhỏ đã mang tiếng có "giống điên", bị người Dương gia xa lánh, chưa từng nhận một chút tình phụ tử của tên phản thần Dương Nghị, lại phải gánh tội phản quốc của Dương Nghị, thật sự là có chút... bất công!"

Lão hoàng đế cũng biết chút tin đồn Dương Nghị hưu thê năm đó, nhưng từ miệng Lâm Lang nghe lại trải nghiệm tuổi thơ của Tư Đồ Thịnh, ông không khỏi cũng có chút động lòng.

Cứ như vậy cũng khiến ông hiểu vì sao Tư Đồ Thịnh lại thờ ơ với chuyện diệt môn Dương gia. Chắc hẳn bản thân Tư Đồ Thịnh cũng hận người Dương gia đến tận xương tủy!

Hơn nữa lời này của Sở Lâm Lang cũng chỉ ra cách làm người và hành sự của Tư Đồ Thịnh.

Lão hoàng đế nhịn không được mà nhớ lại sự kiên quyết và dứt khoát của Tư Đồ Thịnh khi xin được cải cách ruộng chức điền.

Lúc đó việc đó quả thực là lấy tiền đồ và tính mạng của mình đi chọc tổ ong vò vẽ, nhưng Tư Đồ Thịnh vẫn làm.

Nếu là vì báo thù trả hận thì thật sự không cần tốn nhiều tâm huyết như vậy.

Nghe nói võ công của Tư Đồ Thịnh không tệ, thời gian quân thần ở chung một chỗ có rất nhiều, nếu có dị tâm thì cơ hội ra tay cũng quá nhiều.

Hài tử đó có tính cách thật sự rất giống tổ phụ Dương Tuần của hắn, là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, hành sự chưa từng tùy tiện và hèn hạ...

Nghĩ vậy, lão hoàng đế khẽ thở dài.

Biết Tư Đồ Thịnh là tôn nhi của người đó, ông lại nghĩ đến cử chỉ và hành động của vị thần tử trẻ tuổi này, dường như toàn là dấu ấn của lão thần Dương Tuần.

Không biết có phải vì tuổi tác quá lớn mà mấy năm gần đây ông luôn hoài niệm về vị lão thần này.

Khi ông còn là Thái tử, Dương Tuần đã cùng ông thân chinh biên cương, hai người là quân thần, cũng là huynh đệ đồng bào.

Đã từng có lúc, ông và Dương Tuần cũng như Tư Đồ Thịnh và Lưu Dực bây giờ, cũng từng cùng nhau sát cánh, đối mặt với sa mạc hùng vĩ, bày tỏ hoài bão của mỗi người.

Nhưng giờ đây, thân ông đã nửa chôn vào hoàng thổ rồi vẫn sợ chết vô cùng, ông không luyến tiếc quyền thế đế vương, mà là không có mặt mũi nào để gặp lại cố nhân đã khuất.

Đặc biệt là sau khi xem di thư của Dương Tuần, nỗi lòng áy náy của lão hoàng đế đã hoàn toàn bị kích phát, đây cũng là nguyên nhân ông triệu Sở Lâm Lang vào cung, nhưng lại tránh không gặp Tư Đồ Thịnh.

Sở Lâm Lang há lại không biết sự giằng xé của bệ hạ?

Bây giờ hoàng đế đã có chút hối hận, chỉ là hơi khó xuống ngựa, không biết nên bước xuống bậc thang này thế nào mà thôi.

Nghĩ vậy, Lâm Lang trịnh trọng dập đầu tâu với bệ hạ: "Lòng bệ hạ yêu thương thần tử, miễn tội chết cho Tư Đồ đại nhân, ta và đại nhân đều cảm tạ đến rơi lệ. Nếu bệ hạ không muốn gặp lại Tư Đồ đại nhân thì đuổi chàng đi làm nông ở vùng quê nghèo khó là được. Tư Đồ đại nhân hẳn là rất giỏi trồng trọt, mỗi năm sẽ thu hoạch thêm nhiều lương thực, cống thêm nhiều thuế ruộng cũng coi như bản thân hắn đã dốc hết sức lực vì quốc gia."

Nghe xong lời này, lão hoàng đế cũng phải bật cười một tiếng: "Ngươi muốn để hắn đi trồng ruộng? Hắn có biết không?"

Sở Lâm Lang cúi đầu thành khẩn nói: "Lôi đình mưa móc đều là ơn vua, bệ hạ chịu ban thưởng, hắn đương nhiên sẽ vui vẻ nhận lấy. Hơn nữa sống bằng nghề nông cũng không có gì không tốt. Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, nhìn mạ non trong ruộng lớn lên từng chút một so với lo lắng việc nước thì thảnh thơi hơn nhiều. Tư Đồ đại nhân thường nhắc với ta những ngày ở cùng goá mẫu Lý thị cùng trồng ruộng nuôi gia đình, chàng làm quan chính là vì muốn để nhiều bách tính hơn có cuộc sống thái bình an ổn, có ruộng để cày, có hi vọng có thể liên tục nhú mầm như mạ non. Nếu làm quan mà vô dụng, thật sự không bằng về nhà trồng ruộng còn hơn."

Kỳ thực lời như vậy hoàng đế cũng đã từng nghe từ miệng Tư Đồ Thịnh. Lúc đó tiếng xấu của hắn ở trong triều bị lan xa, bị các quan viên bị tước bỏ ruộng chức điền buộc tội như một đám chó dại.

Lúc đó ông cũng từng hỏi Tư Đồ Thịnh có hối hận khi chọc vào tổ ong vò vẽ này không.

Thanh niên đó lại dùng đôi mắt bình tĩnh, rất thản nhiên mà đáp: "Chỉ cần thần và bệ hạ có cùng tâm nguyện, những lời buộc tội kia có gì phải sợ?"

Nghĩ vậy, bệ hạ lại khẽ thở dài.

Thanh niên này có khí chất làm người thực sự quá giống tổ phụ hắn.

Loại khí chất ngẩng cao đầu làm người đó khiến người ta không thể không sinh lòng yêu thích.

Nghĩ vậy, bệ hạ quay đầu lại nhìn Sở Lâm Lang.

Nhân tài như Tư Đồ Thịnh lại chọn một nữ tử hạ đường làm thê tử thật sự khiến người ta bất ngờ. Nhưng Sở nương tử này ngoài nhược điểm là có xuất thân thấp hèn, có một đoạn hôn nhân quá khứ ra thì không chê vào đâu được.

Hoàng đế nghe thái giám phục mệnh nói, Tân Mai Nghi nhân này chỉ với một chiếc giày thêu hoa đã ngăn được Tư Đồ Thịnh uống rượu độc.

Vào thời khắc nguy nan lại không chịu rời đi một mình, quả thật là một nữ nhân có thể nắm tay suốt cuộc đời.

Tư Đồ Thịnh có ý định lập gia thất cũng tốt, có ràng buộc mới biết e ngại.

Nghĩ vậy, ông cũng bỏ ý định để Sở Lâm Lang đi hòa thân, chỉ vẫy tay cho Sở Lâm Lang lui xuống rồi lại triệu Tam hoàng tử vào điện.

Sở Lâm Lang không tiện đợi Tam hoàng tử trước cửa cung nên nàng liền về phủ Tam hoàng tử trước rồi đợi tin.

Đào Nhã Xu cũng đã về rồi. Lần này nàng về Đào gia kỳ thực cũng là ý của Tam hoàng tử.

Dù sao trước kia Tư Đồ Thịnh đã đắc tội nhiều người trong triều, lần này đột nhiên hắn vào ngục, nhất định sẽ có người thừa cơ bỏ đá xuống giếng.

Mà chỉ cần ổn định Đào gia, để Đào công ra mặt là có thể trấn áp chút lời buộc tội của quần thần, không gây sóng gió trên triều đường.

Tất nhiên, đây cũng là cơ hội để Thái tử tân nhiệm Lưu Dực biểu thị thái độ với Đào gia.

Người Đào gia rốt cuộc có nguyện ý cắt đứt quan hệ với phế Thái tử hay không, hoàn toàn xem biểu hiện của Đào gia lần này.

Đào công là người từng trải, tất nhiên là ông hiểu ý Thái tử. Tân Thái tử đã có tâm bảo vệ Tư Đồ Thịnh, ông đương nhiên cũng phải biết điều, sẽ không thừa nước đục thả câu vào thời điểm then chốt này.

Chỉ là nhi tử Đào Hải Thịnh lại không biết đã nghe lời gì từ Đào Tuệ Như từ miếu am trở về nhà, bị một nhóm đại thần có thù oán với Tư Đồ Thịnh xúi giục mà soạn một phong tấu chương, buộc tội Tư Đồ Thịnh giấu giếm thân phận, lừa đời lấy tiếng, tâm địa bất chính, muốn liên hợp mấy vị đại thần buộc tội Tư Đồ Thịnh.

Nếu không phải tôn nữ Đào Nhã Xu kịp thời phát hiện và ngăn cản, tấu chương này đệ trình lên chính là đang chống đối tân Thái tử!

Đào quốc công tức giận đến nỗi không thể giữ nổi thái độ của từ phụ nữa, chỉ sai gia bộc hành gia pháp. Sau khi đánh nhi tử một trận xong, ông lại bắt hắn phải quỳ ở từ đường, ngẫm lại cho tỉnh mình đã ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng thế nào.

Còn Đào Tuệ Như, tuy khi Thái tử bức vua thoái vị, bà ta đã được trở về Đào gia nhưng khi Thái tử bị bắt giam, bà ta đã sớm nghe tin mà dẫn theo nhi tử cùng biến mất không rõ tung tích.

Sở Lâm Lang nghe Đào Nhã Xu kể xong trải nghiệm ở Đào gia mà tâm tình vẫn không thể giãn ra được.

Lòng vua khó đoán, tuy khi nàng vào cung, nhìn dáng vẻ bệ hạ dường như đã có chút buông bỏ nhưng không đến phút cuối cùng, không ai biết được trong lòng lão hoàng đế giấu là thiện, hay là ác.

Ngay khi gần đến lúc hoàng hôn, xe ngựa của Tam hoàng tử cuối cùng cũng quay về cửa vương phủ.

Sở Lâm Lang vội cùng Đào Nhã Xu ra đón, khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn phía sau Tam hoàng tử, Sở Lâm Lang chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay, hai chân trở nên mềm nhũn, nếu không có nha hoàn ở bên cạnh đỡ thì nàng đã suýt quỳ xuống đất.

Tư Đồ Thịnh vội bước hai bước đến rồi ôm chặt lấy nàng, có chút trăm mối cảm xúc mà thấp giọng nói với nàng: "Lâm Lang, ta về rồi!"

Sở Lâm Lang ôm chặt lấy thân thể hắn, mãi đến giây phút này hắn đã an toàn, nỗi bất an tích tụ mấy ngày qua của nàng cuối cùng mới có thể tuôn trào, nàng vùi đầu vào trong lòng hắn khóc nức nở.

Tư Đồ Thịnh cũng đau lòng ôm lấy nàng, mặc cho nàng khóc lóc một lúc mới dỗ: "Đừng khóc nữa, cẩn thận bảo bảo trong bụng nàng không chịu nổi."

Đào Nhã Xu bên cạnh giật mình, nàng thấp giọng hỏi: "Sở nương tử, ngươi... có thai rồi?"

Thấy Sở Lâm Lang nước mắt lưng tròng gật đầu, Đào Nhã Xu suýt nhảy cẫng lên vì vui mừng. Sở nương tử vẫn luôn không thể mang thai, chẳng lẽ nửa đời trước khổ sở của nàng đã cảm động trời xanh mới có thiện quả (*) này?

(*Thiện trong chuyện tốt, chuyện thiện, quả trong 'nhân quả')

Nàng cũng biết mình không nên quấy rầy cuộc đoàn tụ của Tư Đồ Thịnh và Sở Lâm Lang, sau khi chúc mừng họ xong liền để họ rời đi trước.

Tư Đồ Thịnh dẫn Lâm Lang về phủ của mình.

Để tránh hiềm nghi, sau khi Tư Đồ Thịnh dời vào phủ này, Lâm Lang liền không bao giờ đến cửa nữa.

Trong phủ tuy có chút tôi tớ nhưng phòng ngủ của hắn vẫn là cảnh tượng lộn xộn của một nam nhân độc thân.

Sở Lâm Lang theo bản năng muốn dọn dẹp một chút lại bị Tư Đồ Thịnh ôm lên rồi đặt lên giường: "Nàng đã mệt nhiều ngày như vậy, mau nghỉ ngơi chút đi, muốn ăn gì, để ta bảo phòng bếp làm cho nàng."

Lâm Lang ngoan ngoãn nằm trong chăn, nàng nghĩ ngợi rồi đáp: "Ta muốn ăn củ sen xào nhỏ mà chàng làm, và cả bánh thịt hương rượu tào nữa."

Tư Đồ Thịnh rất giỏi làm mấy món ăn Giang Khẩu, bây giờ nghĩ đến nàng đều phải ch** n**c miếng.

Mấy ngày nay nàng đều không thể an tâm mf ăn cơm, bây giờ đột nhiên cảm thấy rất đói.

Tư Đồ Thịnh gật đầu rồi đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Tin hắn vào ngục đã được truyền đi khắp Kinh thành, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hơn nửa hạ nhân trong phủ đã lĩnh tiền công rồi bỏ đi.

Vậy nên trong phòng bếp ngay cả trù nương chính cũng không có. May mà hắn vốn quen tự mình làm lấy, trước khi vào quan trường cũng thường làm cơm cho dưỡng mẫu. Hắn rửa rau rồi chuẩn bị nguyên liệu cũng rất nhanh.

Khi hai món mà Lâm Lang gọi được bày lên trên bàn, hai người cầm bát cơm, cuối cùng cũng có thể an tâm ăn cơm ngon miệng.

Khi Lâm Lang hỏi vì sao bệ hạ lại thống khoái thả người như vậy, Tư Đồ Thịnh liền nói: "Trận náo loạn này của nàng khiến hoàng đế cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống được. Cho dù ta có vô ý tự chết bệnh trong ngục cũng sẽ khiến ngài mang tiếng tuổi già bạo ngược, tàn hại cô nhi mà công thần gửi gắm. Lưu Dực nói với bệ hạ rằng cho cùng vẫn là Lưu gia bọn họ nợ Dương Tuần tướng quân chưa trả hết. Dương Tuần tướng quân năm đó thất bại là có nguyên nhân, thậm chí còn không thoát khỏi can hệ với tiền Thái tử, vậy thì bệ hạ không thể sai lầm thêm lần nữa. Tuy ân thưởng trách phạt của thiên tử, người làm thần tử đều nên vui vẻ nhận lấy nhưng đôi khi thiên tử nhận sai cũng không phải là làm nhục thánh minh, mà càng khiến sử sách, hậu nhân nể phục. Chỉ là điểm này, người thường rất khó mà làm được thôi."

Lưu Dực nói chuyện với phụ hoàng mình vốn đều dùng miệng lưỡi phu tử giảng sử, từ luận sự đến luận lý đều không biết nịnh hót hay chừng mực gì hết.

Nhưng lời thẳng thắn này lại đi vào lòng bệ hạ.
 

Bình Luận (0)
Comment