Tuý Quỳnh Chi

Chương 119

 
Lão hoàng đế cầm phong thư đã ố vàng, không biết có phải vì bệnh lại bắt đầu phát tác mà tay ông bắt đầu run lẩy bẩy.

Ông có ý muốn nói gì đó nhưng nhất thời bị đờm nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời.

Thịnh Hải thấy vậy liền vội nói với mấy vị lão thần: "Mời chư vị về đi, thân thể bệ hạ thật sự không chịu nổi k*ch th*ch bên ngoài!"

Tề lão cũng biết long thể bệ hạ không khỏe, nhưng ông càng sợ bệ hạ sẽ vì nhất thời đầu óc không tỉnh táo mà hại chết công thần quốc gia.

Vậy nên trước khi đứng dậy, ông lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Sở thị nóng lòng muốn cứu phu quân, không chỉ đến phủ ta cầu tình, dường như phủ của các lão trong triều, nàng đều đã bái cả. Chuyện Tư Đồ Thịnh là hậu duệ Dương gia sớm muộn gì thiên hạ cũng biết. Bệ hạ cho dù không muốn dùng đến hắn nữa, cũng nên cho hắn một phần thể diện coi như ban thưởng. Hắn là hài tử do Dương lão tướng quân tự tay nuôi lớn, từ nơi chiến trường chín chết một sống trở về. Nếu cứ vô thanh vô tức như vậy mà ra đi sẽ làm lạnh lòng tướng sĩ phương Bắc!"

Phụ tử Lý gia ở phương Bắc thì không cần nói, họ đều là cựu bộ trước kia của Dương Tuần. Mà nghĩa quân mới quy thuận gần đây, người nào lại không ngưỡng mộ uy danh của Dương lão tướng quân?

Nếu vào thời khắc then chốt này, bệ hạ vì hắn là người của Dương gia mà ban tử, vậy thì tướng sĩ phương Bắc vốn có mối liên hệ mật thiết với Tư Đồ Thịnh thật sự sẽ phẫn hận.

Lão hoàng đế tuy bị bệnh nhưng sao lại không nghe ra ý ngầm trong lời của Tề lão?

Ông nhất thời cũng càng ho dữ dội hơn, không nói nên lời.

Đợi đến khi các đại thần đều lui ra ngoài. Thịnh Hải mới đỡ ông rồi vỗ lưng, cuối cùng cũng vỗ ra phần đờm nghẹn trong cổ họng ông.

Thịnh Hải thấy bệ hạ đã có thể hít thở đều trở lại, cũng không dám hỏi đến chuyện còn cần đưa rượu không, chỉ cẩn thận xoa bóp huyệt tay để lưu thông máu cho bệ hạ.

Qua một lúc, bệ hạ cuối cùng cũng mở miệng: "Thịnh Hải, ngươi nói xem Tư Đồ Thịnh này ẩn náu bên người trẫm lâu như vậy, rốt cuộc là giấu giếm tâm địa gì?"

Thịnh Hải nhìn sắc mặt bệ hạ rồi cẩn thận nói: "Nô tài ngu dốt, sao dám phỏng đoán lòng người? Nhưng vị Tư Đồ đại nhân này nếu chỉ một mực muốn thăng quan, hẳn đã có nhiều con đường tắt tốt hơn và nhanh hơn. Chỉ là vị này dường như chuyên thích gặm xương cứng, nếu nhìn từ công sự hắn làm thì không thể tìm ra lầm lỗi gì."

Hoàng đế nặng nề nhắm đôi mắt lại, bởi vì Thịnh Hải nói đúng. Dương Giới Hành này nếu chỉ là vì người Dương gia mà báo thù thì hắn sớm đã có vô số cơ hội để ra tay, nếu nói dã tâm của hắn còn lớn hơn, muốn lật đổ giang sơn vậy thì những gì hắn làm quả thật có chút đi ngược lại, hắn làm những việc khổ cực mà đám quan lại gian xảo sẽ không đời nào chịu làm.

Nghĩ vậy, hoàng đế liền mở mắt, trầm giọng hỏi: "Rượu kia đã đưa đi chưa?"

Thịnh Hải vội nói: "Trước đó bệ hạ sai người đưa đi, cũng không thu hồi thánh mệnh, rượu kia đã đưa đến thiên lao rồi..."

Lão hoàng đế vừa nghe mắt đã lập tức trợn tròn, sau một trận ho dữ dội lần nữa, ông mới thở hổn hển nói: "Còn... còn không sai người đuổi theo lấy rượu về!"

Thịnh Hải vừa nghe cũng lập tức giật bắn người, ông nhất thời như con thỏ duỗi chân, vội vàng chạy ra ngoài gọi người đuổi theo lấy rượu độc về.

Ông gấp gáp tính toán thời gian, hắn là lúc này rượu đã được đưa đến rồi.

Chỉ mong Tư Đồ đại nhân đừng vội uống, nếu không thì đây chính là tiểu quỷ Diêm Vương đã dọn đường, dù là đại la thần tiên cũng không cứu được hắn!

Lại nói đến lúc này ở bên thiên lao, Tư Đồ Thịnh theo thói quen thường ngày, sau khi hắn viết xong mấy trang tập viết chữ ngày hôm nay liền nghe thấy động tĩnh từ ngục giam bên cạnh.

Chỉ thấy có hai thái giám đi cùng ngục tốt, bưng một cái khay đi về phía ngục giam của hắn.

Tư Đồ Thịnh nhìn bình rượu được chạm trổ tinh mỹ kia liền lập tức đoán ra lai lịch của rượu này.

Hắn chậm rãi đứng dậy, thần sắc phức tạp nhìn bình rượu đó, đợi cửa ngục được mở ra, hắn nhìn thái giám đưa rượu rồi nhàn nhạt nói: "Thân thể bệ hạ có khỏe không?"

Thái giám đưa rượu mặt không biểu cảm nói: "Có tân nhiệm Thái tử bầu bên cạnh, long thể bệ hạ nhất định sẽ khang kiện! Tư Đồ đại nhân, rượu ngon thiên tử ban thưởng đã được hâm nóng rồi, nhiệt độ rất vừa phải, ngài vẫn nên uống khi còn nóng đi!"

Tư Đồ Thịnh gật đầu rồi giơ tay nhận lấy chén rượu, hắn đang định ngửa cổ uống cạn thì một chiếc giày thêu hoa còn mang hơi ấm đột nhiên bay đến, hung hăng đập vào mặt Tư Đồ Thịnh.

"Không được uống!"

Sở Lâm Lang vừa kịp thời đến không thể nào hình dung được sự kinh hãi vừa rồi của mình khi nhìn thấy Tư Đồ Thịnh cầm chén rượu độc, lòng nàng gần như đã vỡ tan ngay lúc ấy.

Nàng thậm chí còn sợ ngôn từ của mình không đủ mạnh mẽ, chỉ có thể vội vàng cởi giày ném.

Hắn điên rồi! Hoàng đế ban rượu, hắn liền uống? Chẳng lẽ hoàn toàn quên còn có người đang đợi hắn sao?

Khi Sở Lâm Lang lao tới, giật lấy chén rượu trong tay hắn, hung hăng đập xuống đất, nàng ôm chặt lấy Tư Đồ Thịnh gào khóc: "Không được uống!"

Tư Đồ Thịnh không ngờ Sở Lâm Lang lại dám xông vào thiên lao, thấy thân thể yếu đuối trong lồng ngực khóc đến run rẩy, nhất thời hắn cũng đau lòng mà ôm chặt lấy nàng, thấp giọng hỏi: "Sao nàng lại đến đây? Nơi này quá ẩm ướt, nàng mau ra ngoài đi!"

Sở Lâm Lang lại ôm chặt lấy eo hắn không buông, nàng khóc nức nở: "Ta ra ngoài làm gì? Chàng đã không chút do dự mà chuẩn bị lên đường, chẳng lẽ là muốn không đoái hoài gì mà bỏ lại một mình ta? Chàng đã hứa sẽ luôn bên ta, tuyệt không để ta lại một mình cô đơn!"

Nghĩ đến chuyện nếu mình đến muộn một bước, từ nay nàng sẽ vĩnh viễn cách biệt Tư Đồ Thịnh, thân thể Sở Lâm Lang lại nhịn không được mà run rẩy, không thể kìm được tiếng khóc.

Người đang mang thai sao có thể trải qua cảm xúc thăng trầm như vậy?

Tư Đồ Thịnh vội ôm lấy Lâm Lang, dỗ nàng nói rằng hắn sẽ không sao, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Tam hoàng tử đi theo sau lưng Sở Lâm Lang!

Hắn bây giờ ăn mặc cũng tính là ra dáng một con người, một thân áo mũ minh bào quốc trữ nhưng làm việc vẫn không ra gì như trước!

Hắn vậy mà lại Lâm Lang đến đây, để nàng nhìn một màn thương tâm như vậy!

Không phải họ sớm đã quyết định rồi sao? Bệ hạ đã nghi ngờ hắn, vậy thì nhất định ngài sẽ để bụng, đã vậy thì chi bằng hắn sớm thoát thân, từ bỏ thân phận Tư Đồ Thịnh.

Vậy nên Tư Đồ Thịnh định thuận nước đẩy thuyền, nhận lấy tử tội mà bệ hạ ban.

Tất nhiên, Tam hoàng tử Lưu Dực cũng sớm đã an bài, hắn sẽ để người của hắn đổi rượu độc của bệ hạ, để Tư Đồ Thịnh có thể thong dong "chịu chết" và việc sẽ an bài thi thể thế nào để Tư Đồ Thịnh có thể kim thiền thoát xác.

Đến lúc đó, Tư Đồ Thịnh có thể hội hợp với Lâm Lang đang đợi ngoài thành, trước tiên là đến phương Bắc trước, chỉ cần cục diện phương Bắc ổn định, hắn cũng không còn tiếc nuối gì mà có thể dẫn Lâm Lang và mẫu thân hắn cùng về Lĩnh Nam trồng trái cây.

Tất cả đều đã được an bài ổn thỏa, ai ngờ tên Lưu Dực này lại không ra bài theo những gì đã thương lượng trước mà làm ra một màn này.

Vậy nên Tư Đồ Thịnh vừa dịu dàng an ủi Lâm Lang, vừa tức giận trừng mắt nhìn Lưu Dực.

Lưu Dực vẫn theo thói quen muốn vuốt râu mình, nhưng cuối cùng chỉ có thể sờ cái cằm trơn nhẵn, giả vờ bày ra vẻ mặt vô tội: "Là Sở nương tử nhất định đòi ta dẫn nàng đến gặp ngươi một lần. Ta cũng bị ép bất đắc dĩ mà thôi!"

Tư Đồ Thịnh lại trực giác sự việc không hề đơn giản như vậy.

Tam hoàng tử dẫn Lâm Lang phá vỡ cục diện họ vốn đã thương lượng xong, chẳng lẽ... trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Ngay khi lão thái giám bên cạnh âm dương quái khí thúc giục Tư Đồ đại nhân mau uống chén rượu thiên tử ban, trong cung lại có người đến, chạy đến thở hồng hộc nói: "Người dưới nhầm, ban nhầm rượu, bệ hạ sai ta đuổi theo để lấy rượu đã ban về, Tư Đồ... Tư Đồ đại nhân, ngài tuyệt đối đừng uống!"

Tư Đồ Thịnh nghe lời này liền không nhịn được mà quay đầu nhìn Tam hoàng tử, dùng ánh mắt lặng lẽ hỏi hắn, trong cung lại xảy ra biến cố gì?

Phải biết rằng từ khi hoàng đế biết thân thế của hắn đã cực kỳ kiêng dè!

Thậm chí ngay cả tam nhi tử của mình ông cũng không chịu gặp, chính là chặt đứt ý muốn Lưu Dực cầu tình cho hắn. Hơn nữa hoàng đế còn không thẩm vấn hắn, rõ ràng là vì kiêng kỵ, muốn nhanh chóng loại bỏ mối hậu hoạn này.

Trong tình hình như vậy, hắn thật không nghĩ ra Lưu Dực có thể làm gì để thay đổi thánh tâm, khiến bệ hạ buông bỏ đề phòng với hậu duệ của Dương gia.

Đợi mấy tên thái giám lần lượt quay về phục mệnh, Lưu Dực cũng cho đám tả hữu lui, lúc này hắn mới đơn giản thuật lại với Tư Đồ Thịnh về sự to gan lớn mật của Sở Lâm Lang.

Tư Đồ Thịnh lặng lẽ nghe, trong lòng hắn biết lời Tam hoàng tử nói hẳn đều là sự thật!

Chuyện giả mạo di thư của Dương Tuần quả thật là việc Lâm Lang có thể làm ra!

Nhưng bệ hạ có thể vì thế mà thay đổi thánh ý lại hơi ngoài dự đoán của Tư Đồ Thịnh.

Sở Lâm Lang vừa rồi đã nghe bệ hạ thu hồi rượu độc, cuối cùng nàng cũng có thể an tâm, vì nàng biết mưu kế công tâm của mình rốt cuộc cũng có tác dụng, ít nhất là khiến bệ hạ tạm thời dừng sát tâm.

Nàng nhìn Tư Đồ Thịnh trừng mắt nhìn mình, tưởng rằng hắn đang tức giận nàng tự tiện giả mạo di thư của tổ phụ hắn liền ấp úng giải thích: "Tuy thư là giả. Nhưng tình nghĩa bên trong đều là thật! Dương lão tướng quân chính là người như vậy, Tam hoàng tử xem qua thư qua lại của lão tướng quân và phụ thân ngài ấy liền quen thuộc với cách hành ngôn của lão tướng quân, cũng biết con người của ông ấy. Vậy nên ngài ấy chỉ thay lão tướng quân nói ra những lời chưa kịp nói, báo cho bệ hạ biết. Ngài ấy cũng là vì muốn tốt cho chàng, chàng... đừng trách Tam hoàng tử!"

Lưu Dực vừa nghe liền thấy nương tử này tuy có vẻ tốt bụng muốn giải thích thay hắn nhưng thực tế lại có ý muốn đổ thừa!

Hắn vội nói: "Ta đều chỉ làm theo ý nàng, chau chuốt lại văn từ một chút mà thôi. Công lao này đều là của Sở nương tử đây, ta không tranh công với nàng đâu!"

Đáng tiếc là hắn vác cái nồi mà không thể truyền cho ai.

Tư Đồ Thịnh liếc hắn một cái: "Ngươi và ta sớm đã ước định, nhưng ngươi lại đột nhiên đổi ý, cùng nàng làm ra chuyện hồ nháo này, rốt cuộc là ngươi có tâm gì vậy?"

Tam hoàng tử thấy Tư Đồ Thịnh đã nhìn thấu, hắn dứt khoát không giả bộ nữa, chỉ dùng vẻ mặt vô tội nói: "Ta vốn có thể sống cả đời nhàn vân dã hạc, đảm một cái chức nhàn ở Công bộ, thật tự tại biết bao? Nhưng giờ cả ngày mệt mỏi với đống công văn, trăm ngàn cơ sự, mệt như chó vậy. Trong tình hình này, tên thủ phạm như ngươi lại định cởi giáp về quê, sống cuộc sống điền viên mục ca, ngươi có nghĩ đến cảm nhận của kẻ đường đường là quốc trữ như ta không?"

Một đường đẩy hắn lên vị trí Thái tử, đặt hắn ở trên lò nướng không thể xuống được, Tư Đồ Thịnh lại muốn dẫn thê nhi chuồn đi sống cuộc sống nhỏ của mình? Mơ đi!

Muốn nướng thì mọi người cùng bị nướng đi, ai cũng đừng hòng chuồn êm!

Vậy nên khi Lưu Dực nghe kế hoạch của Sở Lâm Lang, thật sự hai mắt hắn đã sáng rực, cảm thấy kế này cực diệu!

Vì thế hắn tỉ mỉ chế tác di thư giả sau đó liên hợp với Tế tửu đại nhân và các lão thần, nóng lòng rêu rao thân thế của Tư Đồ Thịnh, cũng đưa thân phụ hoàng của hắn lên giàn nướng, tiếp nhận sự nướng ngoài giòn trong mềm này.

Mọi người đều bị lửa cháy đốt mông, tâm thái của kẻ bị ép làm quốc trữ như hắn cũng bình thản hơn nhiều.

Tư Đồ Thịnh cũng đoán ra tâm tư nhỏ không thể cho ai biết của vị quốc trữ này, hắn không nhịn được lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta một cái.

Lưu Dực lại sảng khoái cười lớn một tiếng, hắn vẫy tay, để bằng hữu ở riêng với người trong lòng, còn mình thì khoanh tay rời khỏi thiên lao.

Chờ một lát nữa hắn còn phải đưa Sở Lâm Lang về, tiện thể cũng muốn đi mời một vị sư phụ.

Nhã Xu hiện đang mang thai, khẩu vị cũng trở nên đặc biệt, nàng vừa từ nhà ngoại về, nói muốn ăn bánh đường hoa quế mình từng ăn ở Giang Khẩu.

Hắn vất vả lắm mới tìm được một lão sư phụ lão luyện, đang định mời người vào phủ để giải thèm cho vương phi của hắn!

Đợi Tam hoàng tử đi rồi, Tư Đồ Thịnh mới nói với Lâm Lang về kế hoạch ban đầu của mình: "Không cho nàng vào thành, chính là sợ nàng nghe những chuyện trong đó mà cảm thấy lo lắng. Không ngờ rằng nàng vẫn vào thành."

Sở Lâm Lang giờ mới biết, Tư Đồ Thịnh vốn định giả chết, làm một phen kim thiền thoát xác.

Nhưng nàng cũng biết rằng để hắn phải đưa ra quyết định này, không phải là không còn cách nào khác.

Cách làm từ giã sự nghiệp trên đỉnh vinh quang này, đại khái cũng liên quan đến việc nàng có thai.

Tuy nàng sớm đã có dự định nếu vạn bất đắc dĩ thì sẽ về Lĩnh Nam, nhưng nàng thật sự không thể tưởng tượng, một người nam nhân hùng tâm tráng chí như Tư Đồ Thịnh sẽ đội nón lá tre, làm nông ở thôn quê.

Vậy nên nàng không hối hận việc mình đã làm, chỉ dùng hai tay nâng mặt nam nhân lên, rất nghiêm túc mà nói: "Dương lão tướng quân đỉnh thiên lập địa, không thẹn với bách tính, chiến tử nơi sa trường, vốn là chuyện nên được ca tụng thiên thu vạn đại! Nhưng một đại anh hào như vậy, ngay cả một phần mộ từ đường tử tế cũng không có! Chàng là trưởng tôn của ông ấy, cũng là một lòng vì dân, làm quan thanh liêm, chưa từng làm việc gì gian trá, tư lợi cho chính mình! Cho dù bệ hạ muốn ban tử cũng phải cho một cái danh quang minh chính đại, có thể thấy được ánh sáng! Chỉ một chén rượu độc để ban tử, khác gì g**t ch*t một con chó? Chàng phạm lỗi gì? Cho dù có phải giả chết, vì sao phải chết nhục nhã như vậy? Chàng là nam nhân của ta, ta quyết không để chàng vì ta và con mà chịu ủy khuất như vậy!

Cục diện thời thế bây giờ sớm không còn như lúc chiến bại Phụ Thủy.

Lúc trước khi hành vi xấu xa của Thái Vương bị vạch trần, nguyên nhân thật sự khiến Dương Tuần thất bại đã không còn là bí mật!

Hơn nữa theo tình hình chiến sự phương Bắc tiến hành thuận lợi, công lao to lớn ngày xưa của Dương Tuần lão tướng quân lại được các trà lâu thi nhau kể lại.

Một dũng tướng như vậy há có thể bị một đạo thánh chỉ xóa bỏ được?

Giờ nàng nhờ Tế tửu đại nhân làm lớn chuyện, còn an bài nhân thủ, truyền chuyện Tư Đồ Thịnh là hậu nhân của Dương Tuần đi khắp Kinh thành, đến mọi phố lớn ngõ nhỏ của Đại Tấn.

Xem xem lão hoàng đế có muốn bày ra cái mặt già giả nhân giả nghĩa, sau lưng lại muốn đuổi tận giết tuyệt trung lương của Dương gia thế nào!

Giờ xem ra, nàng quả thật đã đoán trúng tâm tư của hoàng đế, rốt cuộc cũng khiến ông dừng tay, rút lại rượu độc đã ban.

Nhưng thánh chỉ thả Tư Đồ Thịnh mãi vẫn chưa được ban xuống, lòng Sở Lâm Lang vẫn có chút bất an, không biết lão hoàng đế hồi quang phản chiếu kia lại sẽ gây ra chuyện gì.

Nghe lời Lâm Lang nói, Tư Đồ Thịnh không nói gì nữa, chỉ đau lòng ôm chặt lấy nữ nhân ở trong lòng. Nàng hiểu chí hướng của hắn và tận lực bảo vệ hắn và di nguyện của tổ phụ.

Đời này hắn có tài đức gì mà được nữ tử này hết lòng như vậy?

Chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Tư Đồ Thịnh không muốn nàng lưu lại thiên lao quá lâu, nơi đây rất nặng khí bẩn, không phải chỗ mà nữ nhân có thai nên ở.

Sau khi lưu luyến không rời, nói chuyện thêm một lúc, Sở Lâm Lang mới dưới sự dẫn đường của người mà Tam hoàng tử cố ý để lại, ra khỏi thiên lao.

Nàng vừa ra đã có thái giám trong cung đợi nàng sẵn, nói bệ hạ có chiếu, triệu nàng vào cung yết kiến.

Tam hoàng tử đứng bên cạnh nghe xong liền nhanh chóng nhìn về phía Sở Lâm Lang.

Xem ra bệ hạ đã biết chuyện Sở Lâm Lang ồn ào trong thiên lao, muốn gặp Tân Mai Nghi nhân.

Sở Lâm Lang hôm nay đến thiên lao cũng là mang tâm chín chết một sống, vậy nên khi nàng nghe khẩu dụ này liền nghĩ ngợi chút rồi phúc lễ: "Bệ hạ đã triệu gọi, mời công công dẫn đường, ta lập tức sẽ đến yết kiến thánh nhân!"
 

Bình Luận (0)
Comment