Tuý Quỳnh Chi

Chương 118

 
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang biết mình phải nhanh chóng nghĩ cách, tìm hiểu tình hình bây giờ của Tư Đồ Thịnh.

Vào giờ khắc này nàng hoàn toàn không để ý đến an nguy của mình, nhanh chóng quyết định muốn đến phủ Tam vương tử một chuyến.

Quan Kỳ có chút nóng nảy, hắn vội nói: "Nhưng Tam hoàng tử rõ ràng bảo ta nhắc nhở ngài đừng vào thành mà!"

Sở Lâm Lang đưa tay vò rối tóc mình, dặn Đông Tuyết ở bên cạnh đi thôn làng gần đó mua ít áo váy vải thô, cũ rách, sau đó nàng ngồi xổm xuống, vốc một nắm cát bụi xoa lên mặt và cổ mình.

Quan Kỳ giật mình, hỏi nàng đang làm gì vậy. Sở Lâm Lang lanh lợi nói: "Nếu ta ngồi xe ngựa vào thành, nhất định sẽ bị người nhận ra, còn nếu ta cải trang thành nông phụ vào thành bán hàng thì có thể che mắt được.

Khi Đông Tuyết tìm được y phục Sở Lâm Lang liền bắt chước cách ăn mặc của nông phụ trang trại mà nàng từng thấy, gói mái tóc rối bù bằng tấm vải xanh rồi mặc áo váy có vài miếng vá, mặt và cổ cũng vì bôi cát bụi mà trông không còn trắng nữa.

Nàng cắt lại phần tóc mái, để chúng lủng lẳng che khuất đi đôi mắt sáng ngời của mình. Nhìn qua thật giống một nông phụ.

Đông Tuyết và Quan Kỳ cũng ăn mặc như vậy, họ đánh xe lừa chở phân thuê từ trang trại, chở một xe thùng phân không vào thành.

Quả nhiên như Sở Lâm Lang dự đoán, thủ vệ Kinh thành cho vào dễ ra khó.

Trọng điểm kiểm tra đều là người phải ra thành, trong những người vào thành, họ cũng chỉ chú tâm kiểm tra xe ngựa.

Còn ba người bọn họ thì bẩn thỉu, giống như ba viên phân lừa vậy, lại thêm xe lừa chở phân mùi không được dễ ngửi, tên giữ cổng thành nhăn mày rồi vẫy tay cho họ lái xe lừa vào cổng thành.

Vào thành rồi, Sở Lâm Lang còn thật sự dẫn Quan Kỳ, bắt đầu thu gom thùng đi tiểu đêm của từng nhà.

Sau khi mang thai, mũi nàng cực kỳ nhạy, vậy nên khi ngồi trên xe lừa này, nàng thật sự muốn nôn.

Nhưng nghĩ đến Tư Đồ Thịnh thân hiện đang chịu cảnh bị giam cầm, Sở Lâm Lang chỉ có thể dùng sức bóp lòng bàn tay mình, cố nhịn cơn buồn nôn.

Nàng nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ, thấp giọng nói: "Bảo bảo ngoan, chúng ta cùng đi đón phụ thân về nhà, con đừng quấy, về sẽ cho con ăn mứt mơ chua."

Khi họ men theo đường đến cửa sau của Tam vương phủ, tiểu đồng mở cửa không nhận ra Sở Lâm Lang, chỉ không kiên nhẫn mà xua đuổi. Sở Lâm Lang lại thấp giọng nói: "Đi, nói với chủ tử nhà ngươi, cố nhân thư viện cầu kiến."

Giọng nói phát ra từng thanh âm rõ ràng này không giống một nông phụ bình thường.

Tiểu đồng kia ngẩng đầu liền thấy Sở Lâm Lang vén mành đầu, lộ mắt nhìn hắn.

Lúc này hắn mới nhận ra người đến thăm là Sở nương tử thường tới lui trước kia.

Làm tiểu đồng giữ cửa đều phải là người lanh lợi hiểu ý, có thể tùy thời đón khách hoặc ngăn khách, không để chủ nhân phải khó xử.

Hắn vừa thấy cách ăn mặc này của Sở Lâm Lang liền đoán ra tình thế bất ổn, Sở nương tử đến đây thăm một cách bí mật, hắn liền lớn tiếng nói: "Ngoại viện có mấy thùng đêm quá nặng, các ngươi tự vào khiêng đi."

Nói xong hắn liền để mấy người bọn họ vào ngoại viện rồi nói: "Mời Sở nương tử chờ chút, ta đi bẩm báo với Tam hoàng tử ngay."

Chẳng bao lâu sau, tiểu đồng kia đã dẫn Sở nương tử vào nội viện. Sở Lâm Lang bảo đám người Quan Kỳ trước tiên là kéo xe phân đi, tránh gây chú ý ở hậu viện của Tam vương phủ. Còn nàng thì theo tiểu đồng, rẽ con đường nhỏ vắng vẻ đến thư phòng của Tam hoàng tử.

Lúc này Tam hoàng tử Lưu Dực đang đi vòng vòng trong thư phòng, thấy Sở Lâm Lang bước vào, nhìn cách ăn mặc của nàng, hắn cũng bất đắc dĩ lắc đầu: "Gan ngươi cũng quá lớn. Tư Đồ Thịnh đã dặn ta không để ngươi vào thành, ngươi lại cố tình vào, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

Sở Lâm Lang trước tiên là hành lễ, chúc mừng Tam hoàng tử được lập làm quốc trữ.

Lưu Dực nghe lời này lại ngượng ngùng xoa mặt mình: "Trở thành Thái tử thì có ích gì? Bệ hạ bây giờ hoàn toàn không gặp ta, ta có muốn cầu tình cho Tư Đồ Thịnh cũng không làm được!"

Nói xong, hắn liền kể lại đơn giản tình hình gần đây của Tư Đồ Thịnh.

Hóa ra trong thời gian Thái tử đang thao túng triều chính, Đào Tuệ Như đang khổ tu trong am ni cô đã nhận được tin, trăm phương nghìn kế viết thư cho Thái tử.

Đại khái bà ta cũng không chịu nổi cuộc sống khổ hạnh của một người thật sự xuất gia, không chịu nổi nữa, bà ta liền nói ra bí mật giấu trong lòng cho Thái tử, muốn Thái tử nhớ đến vị cô mẫu khổ mệnh này của hắn, cứu bà ta ra.

Thái tử nghe được tin này, lúc đó hắn đã hưng phấn đến mức xoay tròn tại chỗ, có cảm giác như "hóa ra là vậy", kh*** c*m báo thù rửa hận cuối cùng cũng được khuây khoả.

Vậy nên lúc đó Thái tử đón Đào Tuệ Như ra, dẫn bà ta vào cung một chuyến, nói ra bí mật thân thế của Tư Đồ Thịnh trước giường bệnh của bệ hạ.

Thái tử lúc đó cảm thấy chuyện mình kế vị đã nắm chắc phần thắng, việc nói rõ tất cả trước mặt phụ hoàng hoàn toàn là vì khúc mắc muốn báo thù của hắn.

Hắn muốn để phụ hoàng biết, đại thần được người yêu quý tín nhiệm rốt cuộc là thứ yêu ma quỷ quái gì! Hắn chính là đeo trên lưng huyết hải thâm thù, ẩn náu bên cạnh phụ hoàng muốn báo thù!

Vì muốn nhìn vẻ mặt hối hận của phụ hoàng, Thái tử mới nóng lòng vạch trần thân phận Tư Đồ Thịnh là nhi tử của Dương Nghị.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng Tư Đồ Thịnh lại phản kích nhanh đến vậy. Hắn vừa mới dẫn người vào cung, sau đó Tư Đồ Thịnh đã uy h**p gia quyến của Trần Phóng, thuyết phục thái hậu trợ giúp, một lần nữa phản công vào hoàng thành.

Chỉ là dù sao hắn cũng đã chuẩn bị cho Tư Đồ Thịnh một phần đại lễ.

Vậy nên bệ hạ mới âm thầm đợi Tư Đồ Thịnh bình định loạn ép cung của Thái tử mới đột nhiên ra tay, lừa Tư Đồ Thịnh vào cung rồi giam giữ.

Hiện giờ bệ hạ ngay cả Tam hoàng tử mà ông yêu thương nhất cũng không chịu gặp, xem ra là ông đã quyết tâm bí mật xử trí Tư Đồ Thịnh.

Suy đoán của Sở Lâm Lang quả nhiên thành sự thật, nàng chậm rãi ngồi xuống, cố gắng để mình trấn định lại.

Theo sự hiểu biết của nàng về hoàng đế. Bệ hạ sớm đã hối hận về quyết định nhất thời muốn xử lý Dương gia năm đó.

Nhưng sai lầm mà thiên tử phạm phải, cần gì phải sám hối với người đời?

Hoàng đế càng cảm thấy mình sai, lại càng có thể sợ người khác biết.

Mà Tư Đồ Thịnh luôn giấu giếm thân phận xuất hiện bên cạnh bệ hạ, để người ở tình huống bị động như vậy biết được bí mật, nhất định điều này sẽ khơi dậy mười phần cảnh giác của bệ hạ.

Tuy Tam hoàng tử đã liên lạc với lão thần đi cầu tình cho Tư Đồ Thịnh.

Nhưng Tam hoàng tử càng cầu tình, chỉ sợ sát tâm của bệ hạ càng nặng. Bởi người tuyệt đối không cho phép quốc trữ tương lai để lại mối họa ngầm như vậy bên cạnh.

Nghĩ vậy, đầu Sở Lâm Lang liền có chút đau.

Tam hoàng tử lại cảm thấy nỗi khổ của đôi tình nhân này mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, hắn thấp giọng nói: "Ngươi có biết, bệ hạ để lễ quan tiếp tục cách làm của đại ca ta, muốn ban phong hào cho ngươi, để nàng tiếp tục đến Kinh quốc hoà thân... Ngươi vẫn nên đi đi, ta nhất định sẽ đưa ngươi đi an toàn, chuyện còn lại để ta thu xếp!"

Đúng vậy, nàng và Tư Đồ Thịnh đã có qua lại thân mật, chắc hẳn bệ hạ cũng đã từng nghe thấy.

Trước đây nàng thân thiết với thái hậu bao nhiêu, bây giờ bệ hạ nghĩ lại sẽ nghi ngờ bấy nhiêu, việc đưa nàng đi như vậy vừa là trừng phạt Tư Đồ Thịnh dối trên lừa dưới, cũng là dứt bỏ đi mối họa ngầm này.

Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang biết rằng mình không thể tiếp tục do dự nữa. Nàng phải làm gì đó, khiến bệ hạ e ngại khi ra tay trừ khử người.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tam hoàng tử, lên tiếng hỏi: "Ta nghe Nhã Xu nói, bút pháp của điện hạ rất cao cường, hơn nữa bút lực mô phỏng cũng không tệ, ta muốn viết một phong thư, không biết điện hạ có thể hạ bút được không? Ngoài ra, ta còn muốn làm một việc, cũng cần có điện hạ phối hợp. Chỉ là những việc này đều hơi đại nghịch bất đạo, không biết điện hạ có chịu không?"

Lưu Dực không chút do dự nói: "Cho dù bây giờ ta đã nhận tổ quy tông, nhưng trong lòng ta vĩnh viễn là bằng hữu chí cốt Tĩnh Hiên của Tư Đồ Thịnh, ngươi cứ nói, không cần kiêng dè."

Sở Lâm Lang gật đầu, giờ nàng cũng đã rơi vào cảnh muốn đập nồi dịp thuyền (*) - nếu bệ hạ đã muốn giữ mặt mũi, vậy thì để nàng liều xem, xem bệ hạ còn che nổi cái mặt này không!

(*Đập nồi dìm thuyền: nghĩa đen là đập vỡ nồi nấu cơm, đánh chìm thuyền đò, nguồn gốc từ câu chuyện Hạng Vũ trong trận Cự Lộc đã cho quân đập vỡ nồi, đánh chìm thuyền sau khi qua sông, chỉ mang 3 ngày lương khô, thể hiện quyết tâm tất thắng, không còn đường lui. Nghĩa bóng của câu này là cắt đứt mọi đường lui, quyết tâm chiến đấu đến cùng, không chừa lối thoát cho bản thân.)

Nghe Sở Lâm Lang nói xong, Lưu Dực cũng trợn mắt há mồm.

Trước đây hắn cũng đã từng nghe Tư Đồ Thịnh nói qua, vị nương tử này có lá gan lớn đến kỳ lạ. Nhưng nếu không cùng trải qua chuyện này, Lưu Dực vẫn chưa hiểu đủ mức độ lớn gan của nàng.

Nàng nói mấy lời này... cũng được sao?

Sở Lâm Lang thong dong nói: "Ta và Tư Đồ đại nhân đã từng cùng đến hoàng tự, từng xem bia văn của Dương lão tướng quân ở đó, ta đã bảo Quan Kỳ đến chùa in lại bia văn Dương lão tướng quân, còn lại về phần cách hành ngôn và nhuận bút, đều nhờ cả vào điện hạ!"

Công nhân công tâm (*)! Muốn quân vương một đời hạ đao lưu tình, trước tiên là phải đánh vào lòng người!

(*Công nhân công tâm: Muốn tấn công một ai đó phải tấn công trái tim của họ trước.)

Phải xem bút lực của Lưu Dực có đủ dùng hay không, có thể viết ra hiệu quả mà nàng muốn thể hiện hay không. Dù sao thì đây cũng là một trận quyết chiến, không có đường lui!

...

Lại nói đến bệ hạ ở trong cung, sau khi thái y châm cứu, bệnh tình của ông đã giảm đi chút ít, chỉ là hành động vẫn bất tiện.

Ông dựa vào Thịnh Hải đỡ dậy, ngồi dậy uống chút thuốc, tiện thể cũng hỏi tình hình Tư Đồ Thịnh trong thiên lao thế nào.

Thịnh Hải thành thật đáp: "Vẫn như mọi ngày, mỗi ngày đều ăn cơm ngủ nghỉ, không gây ồn ào không làm ầm."

Hoàng đế nghe xong liền cười lạnh một tiếng, giọng nói của ông vô cùng mơ hồ: "Thật đúng là trầm ồn, kẻ có tâm cơ như vậy, vậy mà trước kia trẫm lại không phát hiện... Cũng khó trách hắn có thể ẩn náu bên cạnh trẫm lâu như vậy!"

Kẻ có tâm cơ sâu như vậy, sao có thể lưu lại được? Hơn nữa người này không chỉ làm lung lạc lòng ông, còn có kết giao rất thân thiết, xưng huynh gọi đệ với hài tử Lưu Dực kia!

Nếu nói lúc trước lão hoàng đế vẫn luôn có lòng áy náy với Dương Tuần, thì khi biết Tư Đồ Thịnh chính là tôn tử của Dương Tuần, nỗi lòng dâng trào ấy chỉ còn lại là sự sợ hãi.

Ông sợ kẻ luôn ẩn náu bên mình là oán hồn đến để đòi nợ máu!

Giờ ông lại rơi vào tình cảnh như này, tuyệt đối không thể để lại một mối họa ngầm cho hài tử Lưu Dực kia!

Vai kẻ ác... thôi cứ để ông làm vậy.

Bệ hạ nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn cảm xúc một chút, muốn bảo Thịnh Hải chuẩn bị một bình rượu độc ban cho kẻ kia ở trong ngục.

Nhưng ngay lúc này bên ngoài cung lại có người tới báo, nói là Tề lão dẫn theo hai vị lão thần đến gặp.

Lúc này cung loạn vừa mới được bình định, chuyện Tề lão đến không bình thường, bệ hạ gật đầu rồi bảo cung nhân dẫn ba vị lão thần vào nội điện.

Vẻ mặt Tề lão nghiêm túc, sau khi vào tẩm cung ông liền quỳ xuống đất nói: "Bệ hạ, thần có việc bẩm báo."

Lão hoàng đế khoác áo choàng, dùng gương mặt mệt mỏi hỏi: "Cho Tề lão an tọa."

Tế tửu đại nhân là nguyên lão ba triều, là người đức cao vọng trọng, bệ hạ sớm đã miễn cho ông mấy lễ nghi phiền phức này, vậy nên chuyện Tế tửu đại nhân hành đại lễ như hôm nay vốn không nhiều.

Nhưng sau khi nghe bệ hạ cho an toạ, Tề công vẫn không chịu đứng dậy, chỉ dùng mặt mày ngưng trọng nói: "Thần nghe bệ hạ muốn để Tân Mai Nghi nhân thụ phong hòa thân liền cảm thấy rất không ổn, khẩn cầu bệ hạ thu hồi lại thánh mệnh!"

Hoàng đế nghe lời này liền nhíu mày, lạnh lùng nói: "Là Tân Mai Nghi nhân không muốn, nên mới nhờ các lão đến cầu tình sao?"

Sớm đã nghe Sở nương tử này thông minh khôn khéo, quả nhiên là nàng ta có rất nhiều cách, vậy mà lại có thể thuyết phục Tề lão đến cầu tình.

Tế tửu đại nhân nghe được sự hoài nghi của hoàng đế, chỉ dùng vẻ mặt thong dong nói: "Tân Mai Nghi nhân không hề đến cầu vi thần. Chỉ là... vi thần từng làm chứng nhân định thân cho Tân Mai Nghi nhân, nàng đã kết hôn thư với người, sao có thể đi Kinh quốc hòa thân được? Thần với tư cách là người chứng hôn, nhất định phải báo cho bệ hạ biết, tránh cho bôi nhọ danh dự của bệ hạ!"

Lão hoàng đế nghe xong liền trầm giọng nói: "Đã là định thân thì vẫn chưa phải là thành thân. Nàng là người thích hợp nhất để hòa thân, đã như vậy rồi thì hôn thư trước đó có thể bị hủy bỏ..."

Tề công vừa nghe liền đột ngột ngẩng đầu, ông có chút không dám tin, bệ hạ lâm bệnh một trận lại trở nên vô lý như vậy.

Tính tình cứng đầu của một lão thần trong ông cũng bị k*ch th*ch, ông ngẩng đầu cất giọng nói: "Người định hôn ước với Sở thị chính là Tư Đồ đại nhân. Tuy nàng chưa chính thức bái đường với Tư Đồ đại nhân nhưng người chứng hôn, hôn thư đều có cả, không thể giả mạo! Nàng là vị hôn thê của thần tử, bệ hạ lại muốn gả nàng cho đám man di, dám hỏi bệ hạ, chuyện hoang đường này đã từng xuất hiện ở triều đại nào?"

Bệ hạ bị lời Tề công làm chọc giận. Thái hậu từng than phiền với ông, nói rằng Tề công là người khó chơi, giờ ông cũng coi như đã được lĩnh giáo.

Lão đầu này thật là đáng ghét, vừa mở miệng đã muốn quy ông vào loại hôn quân ngu xuẩn, nhục mạ hôn thê của thần tử.

Lão sống dai này cũng nên ban một bình rượu độc, để ông ta cùng Tư Đồ Thịnh đối ẩm trong ngục!

Còn Sở thị, nếu nàng ta trở thành góa phụ thì có tái giá cũng không tính là bôi nhọ thanh danh!

Tề công cũng đã nhìn ra ý giận trên mặt bệ hạ nhưng ông lại không thấy sợ chút nào.

Từ miệng Sở Lâm Lang, ông đã nghe nói về hoàn cảnh của Tư Đồ Thịnh, cũng đã nghe về bí mật thân thế của Tư Đồ Thịnh.

Tiểu tử này hóa ra lại là ái tôn của lão hữu Dương Tuần, là một hài tử đáng thương sống sót từ nơi chiến trường trở về!

Năm đó Dương Tuần chết trận sa trường, Tề công vì quốc gia, vì bằng hữu mà khóc thương ba ngày ở nhà, đến mức bệnh nặng không dậy nổi, hôn mê nhiều ngày ở nhà.

Đợi đến khi thân thể ông được điều dưỡng thoả đáng mới bất ngờ nghe từ miệng nhi tử mình sự tình Dương gia bị diệt môn. Lúc đó ông đã tức giận đến mức lại lâm bệnh nặng một trận, hối hận mình bệnh không đúng lúc, không kịp ngăn lại hành động nóng vội của bệ hạ.

Thế nhưng Dương gia vẫn còn có hậu duệ, hơn nữa còn là đại tôn nhi do Dương Tuần tự tay nuôi lớn.

Hôm nay trước khi vào cung, Tề công đã lập di chúc cho nhi tử, ông ôm lòng dù có chết cũng muốn tận lực bảo vệ hậu duệ này của Dương gia!

Nghĩ vậy, ông lại nói: "Ngoài ra, ta nhận ủy thác của cố nhân, dâng một phong thư di bút của Dương công, trình lên bệ hạ!"

Nói xong, ông lấy từ trong lòng ra một phong thư đã úa vàng cũ nát, để Thịnh Hải ở bên cạnh trình lên bệ hạ.

Lão hoàng đế nhìn lá thư mà Thịnh Hải mở ra, với những nét chữ từng rất quen thuộc hiện ra trước mắt.

Thư này... vậy mà lại là thư do Dương Tuần viết cho ông!

Quân thần đã từng gắn bó thân thiết, tất nhiên là sẽ quen thuộc với nét chữ cho đến ngữ khí luận điệu của nhau.

Khi nét chữ mạnh mẽ và quen thuộc của Dương Tuần hiện ra trước mắt, cho dù quân vương có lòng vững như sắt, không biết vì sao mà sống mũi ông cũng bắt đầu có chút cay.

Phong thư này hẳn là di bút của Dương Tuần trước trận chiến cuối cùng mà ông xuất chinh.

Trong thư, vị lão thần dùng binh như thần này dường như sớm đã dự đoán được trận chiến bại này, ông không chỉ phân tích cụ thể nguyên nhân có thể thất bại của mình, thậm chí ngay cả chiến lược mà bệ hạ nên phòng thủ thế nào sau khi thất bại đều chỉ rõ từng điểm.

Lời thư Dương Tuần biểu thị rằng giờ Đại Tấn đang trải qua loạn trong giặc ngoại, không phải thời cơ tốt để dùng binh với người Kinh, nhưng vì có quân mệnh trong người nên ông chỉ có thể tận sức.

Cho dù có thân có chết nơi sa trường, ông cũng tuyệt đối không oán trách bệ hạ, chỉ là ông vẫn không yên lòng về bệ hạ và xã tắc thiên thu.

Mong rằng bệ hạ có thể nhẫn nhục ổn trọng, nằm gai nếm mật, chuyên tâm trị quốc, hưng thịnh quốc lực. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có tướng sĩ dũng mãnh hơn Dương Tuần ông, san bằng đám giặc man di , thu phục núi sông. Lời sau đó, ông nói rằng mình cũng chỉ là tục nhân, có một người ông vẫn không yên tâm, đó chính là tôn nhi Giới Hành của mình.

Hài tử này có thân thế gian truân, thân mẫu điên loạn, phụ thân và kế mẫu không dung hắn. Nếu ông không còn, hài tử này nhất định sẽ bị người hãm hại, vậy nên ông đã sớm an bài, muốn giao hài tử này cho bằng hữu Tư Đồ gia. Nếu có một ngày, hài tử này thành tài, có thể nguyện trung thành với bệ hạ, vậy thì di nguyện của Dương Tuần ông cũng coi như được kế thừa, chỉ cầu bệ hạ đối xử tốt với hài nhi khổ mệnh này, như vậy thì Dương Tuần ông dù có da ngựa bọc thây cũng không còn tiếc nuối gì!

Từng câu từng chữ trong cả phong thư đều đánh vào lòng bệ hạ.

Hóa ra năm đó khi Dương Tuần xuất chinh đã biết Thái Vương và Thái tử câu kết với nhau, muốn liên thủ để cướp binh quyền, tăng cường thế lực của chính mình...

Nhưng lúc đó biên quan báo nguy, Dương Tuần mang lòng trung quân quyết tử như vậy mà tiến đến chiến trường.

Xem đến cuối, tay lão hoàng đế đã run lên, mấy chục năm qua, nỗi lòng áy náy với Dương Tuần tích lũy theo ngày theo tháng, trong lúc nhất thời đã bị phong thư này kích phát toàn bộ.

Ông thậm chí còn kích động đến mắt ướt lệ nhoà, những giọt nước mắt muộn màng tuôn trào chảy dọc theo những nếp nhăn.

Trước đó khi Tề công xem qua phong thư mà Sở nương tử gửi đến này, ông cũng khóc đến không thể tự kiềm chế được, vỗ ngực ngửa lên trời, hận rằng năm đó không thể ở trên sa trường, cùng Dương Tuần tuẫn quốc.

Vậy nên ông hiểu sự kích động lúc này của bệ hạ lúc này.

Nhưng hôm nay, ông vào cung ngoài việc ngăn cản bệ hạ gả vị hôn thê của Tư Đồ Thịnh còn có một mục đích quan trọng hơn, đó là phải cứu mạng Tư Đồ Thịnh.

Nhân lúc này, ông lại quỳ xuống cầu xin: "Bệ hạ, Tư Đồ Thịnh chính là hài tử mà Dương tướng quân gửi gắm năm đó. Tuy hắn không mang họ Dương, nhưng làm người xử thế, một lòng vì nước không khác gì Dương lão tướng quân! Hài tử này... không nên bị bệ hạ đối đãi như vậy!"

Bệ hạ vẫn nhìn phong thư trên tay, tâm tình có chút thăng trầm bất định.

Người không hiểu lắm về chuyện nhà của Dương Nghị, nhưng nếu phong thư này là thật, vậy thì hài tử này quả thật không lớn lên bên cạnh tên phản thần Dương Nghị mà thân thiết với tổ phụ hắn hơn.

Hơn nữa hắn đổi họ Tư Đồ, hóa ra đây là sự an bài gửi gắm của Dương Tuần, nếu để người khác biết về phong thư này, cho dù có người luận tội Tư Đồ Thịnh lừa vua chắc chắn cũng mất lí do chính đáng.

Dù sao thì dân gian quá kế cũng không tiện hỏi tiền trần. (*)

(*Quá kế là đứa con nuôi, tức là trong dân gian, đứa trẻ đã được nhận nuôi thì người ta sẽ không hỏi về quá khứ, xuất thân của đứa trẻ đó.)

Hài tử này đã được tổ phụ chấp thuận, quá kế cho Tư Đồ gia, sau này hắn chính là người kế tục hương khói cho Tư Đồ gia, tất nhiên cũng không tiện đi khắp nơi nói rằng mình là hài tử Dương gia!

Nếu hoàng đế muốn lấy cớ này luận tội xử tử Tư Đồ Thịnh thì về tình về lý hay về pháp đều không thuyết phục!

Hơn nữa từ khi Tư Đồ Thịnh làm quan luôn cẩn trọng tận tụy, một lòng vì triều đình, không hề có chuyện tư lợi, chuyện cải cách ruộng chức điền còn làm mạnh quốc khố, khiến triều đình hiện giờ dư lực để đánh với nước địch.

Trong biến cố Thái tử cấm cung, hắn còn tận lực cứu nguy, bình định loạn cung.

Nếu thân thế của hắn không có ai biết thì không sao, giờ Tề công lại mang đến di thư gửi gắm của Dương Tuần, cầu xin bệ hạ hãy đối xử tốt với tôn nhi khổ mệnh của ông.

Chẳng phải là vì biết ông đã sai người chuẩn bị xong rượu độc, đang định đưa hậu duệ của công thần lên đường rồi sao...
 

Bình Luận (0)
Comment