Tư Đồ Thịnh nói: "Bệ hạ có nhân tâm, lo lắng cho giang sơn xã tắc, sao có thể để nhi tử của mình tương tàn, để lại tiếng xấu ngàn đời? Lúc trước người muốn phế bỏ quốc trữ cũng không hoàn toàn vì tư tâm mà chính là cân nhắc đến sự an ổn sau này của hoàng thất."
Thái hậu cũng biết Tư Đồ Thịnh nói có lý. Hài tử Thái tử này làm hoàng trữ quá lâu, lòng cũng đã có chút nóng vội rồi.
Hắn nhân lúc bệ hạ nguy kịch mà làm ra chuyện này, quả thật là bất trung bất hiếu.
"Hôm nay ngươi đến chỗ ta là hi vọng lão bà tử ta có thể làm được gì?"
Tư Đồ Thịnh ngẩng đầu nói: "Hi vọng thái hậu có thể dẫn lão thần được gặp bệ hạ một lần."
Thái hậu lắc đầu: "Bây giờ ngự cung của bệ hạ đã bị người của Thái tử khống chế, ngay cả bổn cung cũng không đến gần được, làm sao có thể gặp bệ hạ?"
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại rất tự tin nói: "Chỉ cần thái hậu chịu ra mặt khiển trách Thái tử, những chuyện khác đều do thần an bài."
Thái hậu hành sự vốn không quản chính sự. Nhưng lần này, nếu bà không để ý chính là phải nhìn bệ hạ bị thân nhi của mình hại.
Tư Đồ Thịnh đã nói rất rõ ràng rằng Thái tử lên ngôi rồi sau này sẽ có rất nhiều con cháu hoàng thất phải chết, một lão bà tử đã gần đất xa trời như bà thật sự không có gì phải sợ!
Nghĩ vậy, bà cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Được, lão bà tử ta liều một phen vậy!"
Tư Đồ Thịnh thuyết phục được thái hậu liền bắt đầu liên lạc với quần thần.
Còn về việc làm sao để vào cung môn của bệ hạ, hắn quả thật sớm đã an bài xong.
Thái tử dùng người vốn đa nghi, chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên hắn sẽ không chịu giao quyền cho người khác, tất cả đều do tâm phúc Trần Phóng của hắn an bài.
Hiện giờ hắn đã được thăng làm thống lĩnh Cấm quân, nắm giữ eo bài vào cung môn.
Ngay khi vừa vào Kinh, Tư Đồ Thịnh liền bắt chước cách làm đã học được từ Dương Nghị ở Tây Bắc, dẫn đám người Thất gia xông vào phủ Trần Phóng.
Trần Phóng trước đó chỉ là Phó đô chỉ huy sứ, phủ đệ ở Kinh thành cũng không tính là lớn.
Tuy có chút gia đinh nhưng sao có thể là đối thủ của đám người Thất gia được?
Những người Thất gia dẫn theo có rất nhiều huynh đệ giang hồ, lai lịch cũng khá phức tạp, họ làm nghề này cũng rất thuần thục.
Trước tiên là bỏ thuốc mê vào giếng nước, hạ gục cả nhà, rồi bịt miệng trói lại, tất cả đều lặng lẽ không tiếng động.
Làm xong những việc này, Tư Đồ Thịnh liền có thể nói chuyện tử tế với Trần Phóng.
Trần Phóng tuần tra cung điện xong lại phát hiện trên giường tạm nghỉ của mình có một phong thư mà Tư Đồ Thịnh viết cho hắn, nhìn đồ đính kèm trong thư, sắc mặt hắn liền lập tức đại biến.
Đó là một đôi vòng tay vàng của tiểu hài tử, còn có một lọn tóc bạc của lão nương nhà hắn.
Hắn vội sai tâm phúc về nhà xem lại phát hiện cả phủ, ngoài đám hạ nhân hôn mê bất tỉnh thì thê tử, hài tử cùng mẫu thân già đã tám mươi tuổi của hắn đều không thấy đâu.
Khi Trần Phóng đến tẩm cung của thái hậu vẫn còn chút tâm tư, muốn bắt kẻ dám uy h**p mình, nghĩ cách cứu cả nhà.
Tư Đồ Thịnh lại rất tự nhiên, mời Trần thống lĩnh ngồi xuống uống chén trà, tiện thể kể cho vị võ quan không thích đọc sách này nghe chút sử sách.
Để hắn hiểu thế nào gọi là "thỏ khôn chết, chó săn bị luộc".
Trần Phóng nghe xong liền cười lạnh, hỏi Tư Đồ Thịnh có ý gì.
Tư Đồ Thịnh mỉm cười: "Trần thống lĩnh theo Thái tử xem ra cũng không lâu, ta điều tra kỹ thì ngài ban đầu từ một tiểu đoàn luyện thăng đến Phó đô chỉ huy sứ mất chỉ mười năm, rồi lại ở vị trí này bất động, an trí thêm mười năm nữa mới thăng chức chút ít. Trên con đường quan lộ, Thái tử đối với ngài không tính là quá hào phóng!"
Nghe hắn xúi giục, nụ cười lạnh trên mặt Trần Phóng vẫn không xê dịch: "Thái tử đối đãi với ta ân trọng như núi, sao có thể dùng chức quan để đo lường?"
Tư Đồ Thịnh vẫn tiếp tục: "Ngươi ở bên Thái tử rất lâu. Hẳn đã biết con người của hắn. Năm đó hắn bất hòa với Dương gia, vì mưu tính lão tướng quân Dương Tuần mà từng liên thủ với Thái Vương, áp chế mưu lược dụng binh của Dương Tuần, dẫn đến trận chiến bại Phụ Thủy. Lúc đó người được dùng bên Thái tử không phải là ngươi, mà là người tên Trịnh Dũng. Sau đó Dương gia bị tru diệt, chủ trương hòa thân với Kinh quốc của Thái tử được trọng dụng, nhưng Trịnh Dũng mấy năm sau đó lại ngã ngựa mà chết ở doanh trại. Sau đó mới có sự thăng tiến nhanh chóng của Trần thống lĩnh ngươi đây..."
Trần Phóng nghe mà kinh tâm, hắn không biết Tư Đồ Thịnh tuổi không lớn, vì sao lại biết những chuyện cũ như của Trịnh Dũng.
Tư Đồ Thịnh thấp giọng nói: "Năm đó, người đặt đinh dưới yên ngựa của Trịnh thống lĩnh, chính là ngươi có phải không?"
Trần Phóng chột dạ trừng mắt: "Nói bậy! Ta khi nào làm ra chuyện như vậy! Tư Đồ Thịnh, ngươi lớn gan bắt cóc người nhà ta phải nghĩ đến hậu quả! Còn không mau thả người ra!"
Tư Đồ Thịnh sớm đã điều tra rõ lai lịch của Trần Phóng, hắn bình tĩnh nói: "Một cái đinh có thể xóa bỏ đi tất cả công lao. Chỉ vì danh tiếng của Dương gia quá lớn, Thái tử không muốn gánh tiếng xấu hãm hại trung lương. Thái tử sợ có người điều tra ra chuyện này, Trịnh Dũng biết quá nhiều, nhất định không thể để lại. Trần thống lĩnh, tội danh soán quyền giam cầm phụ hoàng so với hãm hại trung lương còn quá đáng hơn. Ngài có tự tin gì để đợi đến khiThái tử thành công, ngài sẽ không phải Trịnh Dũng tiếp theo?"
Lời này nói ra đúng là đâm trúng tâm sự của Trần Phóng.
Hắn hầu hạ Thái tử bao nhiêu năm, sao lại không biết con người của Thái tử?
Hắn theo Thái tử nhiều năm, tuy kiếm được không ít bạc nhưng quan chức lại không lớn.
Chỉ vì Thái tử dùng hắn quá thuận tay, không muốn để hắn thăng chức quá nhanh, đi quá xa, không thể dùng một cách đắc lực nữa.
Đợi đến khi hắn ta làm hoàng đế cửu ngũ chí tôn, những chuyện bẩn thỉu hắn làm cho hắn ta, quả thật không có chỗ dụng võ...
Tư Đồ Thịnh dùng ánh mắt chớp động, thấp giọng nói: "Sự lựa chọn của con người thường chỉ trong chốc lát, nhưng kết quả lại rất khác biệt. Trần thống lĩnh, ngài hiện giờ chính là đang có cơ hội thay trời đổi mệnh như vậy. Chỉ cần ngài chịu bỏ tối theo sáng, ta không chỉ bảo đảm gia quyến ngài sẽ bình an vô sự, còn xin thái hậu chứng thực hành vi của Trần thống lĩnh, tuyệt đối sẽ luận thưởng công thần. Nhưng nếu ngài không chịu nghe theo. Vậy thì nửa canh giờ nữa, chính là lúc cả nhà ngài đầu lìa khỏi cổ!"
Trần Phóng là người đê tiện nhưng lại là đại hiếu tử chí hiếu. Hơn nữa nhà hắn còn là độc đinh, nhi tử hắn khó khăn lắm mới có được giờ chỉ mới năm tuổi.
Tư Đồ Thịnh đã thả đủ mồi, chỉ xem Trần Phóng khi nào thì cắn câu.
Hắn thong thả lại nói: "Trần thống lĩnh, cái gọi là tòng long chi công (*), cũng phải đảm bảo người ngươi theo quả thật là một con rồng. Nếu không thì không chỉ kết cục của ngươi thảm thương mà người nhà ngươi cũng không được an ổn mà chết!"
(*Tòng long chi công: Công lao theo rồng, chỉ công lao của những người theo hầu vua từ lúc chưa thành công, giúp vua lập nghiệp và được phong thưởng.)
...
Tóm lại, Tư Đồ Thịnh nhiều lần bảo đảm để Trần Phóng lập công chuộc tội, và để thái hậu viết ý chỉ bảo mệnh cho hắn, cấm cung bệ hạ mới lộ ra khe hở.
Thái hậu tự mình dẫn các trọng thần nội các xông vào ngự cung của bệ hạ, yết kiến bệ hạ.
Lão hoàng đế tuy bị trúng gió, miệng mắt có hơi méo nhưng vẫn nói được.
Trước mặt thái hậu và các lão thần, ông lập tức hạ thánh chỉ, phế Thái tử, đổi sang lập Tam hoàng tử làm quốc trữ.
Mấy lão thần có thể vào được đều là bậc trung lương, nhìn cảnh tượng lạnh lẽo không có người hầu hạ bên cạnh bệ hạ, ai nấy đều khóc lóc, nước mắt lưng tròng, ngay cả lão thần trước đây kiên quyết phản đối chuyện phế bỏ Thái tử cũng không nói nổi nửa chữ "không".
Thái tử cũng quá nóng vội rồi! Nếu hắn chịu kiên nhẫn chờ đợi thì với thân phận hoàng trưởng tử danh chính ngôn thuận như vậy, bệ hạ sao có thể nói phế là phế được?
Nhưng bây giờ, hắn đã giam cầm bệ hạ còn bao vây phủ của Tam hoàng tử, muốn ép bệ hạ nhường ngôi, thật sự đã đụng hết mọi điều cấm kỵ không thể chạm vào.
Đã như vậy, đại thần nào còn có thể nói lời bênh vực hắn?
Còn ngọc tỷ kim ấn mà Thái tử phái người lục soát cung điện, tìm mãi không ra, kỳ thực ngay từ lúc ban đầu khi xảy ra biến cố cung đình đã được chuyển ra ngoài cung.
Lúc đó một lão thái giám trong tẩm cung của bệ hạ đứng ra, cam tâm dùng mạng để bảo vệ ngọc tỷ cho bệ hạ.
Sau khi ông ta tự sát, Thịnh Hải liền dẫn người giấu kim ấn trong bụng thi thể rồi dùng băng vải quấn lại, cuối cùng cùng với thi thể của các thị vệ bị chém chết khi xảy ra biến cố, tất cả đều được chuyển ra hố sâu Tây Bắc ngoài cung.
Thái tử ở trong cung tìm ngọc tỷ đến mức sứt đầu mẻ trán, sao rảnh xử lý mấy thi thể trong hố sâu kia?
Bệ hạ gắng gượng ngồi dậy, tự tay viết thánh chỉ xong liền run tay, kéo thái giám Thịnh Hải ở bên cạnh mới miễn cưỡng đứng lên được, rồi ông vẫy tay về phía Tư Đồ Thịnh.
Khi Tư Đồ Thịnh quỳ trước mặt lão hoàng đế, lão hoàng đế lại trăm mối cảm xúc nhìn Tư Đồ Thịnh, như xuyên qua hắn để nhìn một người khác.
Cũng không biết có phải vì có bệnh hay không, cơ mặt lão hoàng đế lại không ngừng run rẩy, đôi mắt ẩn trong nếp nhăn tối tăm đều phủ một lớp hoàng hôn âm trầm.
Tư Đồ Thịnh nói với bệ hạ: "Xin bệ hạ yên tâm dưỡng bệnh, có thái hậu nương nương chủ trì đại cục, lại có nhiều lão thần như vậy tu chỉnh càn khôn, không quá ba ngày sẽ bình định biến cố Kinh thành."
Nghe lời này, sắc mặt bệ hạ vẫn âm trầm bất định, chỉ nói: "Ngươi thật sự..."
Nói được nửa câu lại đột nhiên bị nước miếng của mình sặc, lão hoàng đế gấp gáp ho vài tiếng, ngôn từ có phần mơ hồ: "Tư Đồ ái khanh... Giang sơn Đại Tấn ổn định... chỉ... chỉ trông cậy vào ngươi..."
Tư Đồ Thịnh ngẩng mắt nhìn về phía bệ hạ: "Xin bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ cứu Tam hoàng tử, bình định cung loạn!"
Thái tử lúc này vẫn chưa biết phụ hoàng đã lập thánh chỉ trong tẩm cung. Hắn đang ở Đào gia, thương lượng việc đăng cơ với ngoại tổ phụ.
Tuy vẫn chưa tìm được ngọc tỷ kim ấn nhưng hắn không thể đợi được!
Hắn đã ngồi xổm trên vị trí quốc trữ suốt bao nhiêu năm, hắn thật sự không thể đợi thêm một khắc nào nữa. Dù sao thì phụ hoàng cũng đã bị khống chế trong tay hắn, hắn có thể uy h**p thiên tử để sai khiến chư hầu.
Cùng lắm là hắn sai thợ làm lại một ngọc tỷ, ấn tín khác, lấy giả đánh tráo thật, chuyện này hắn vẫn có thể làm ra được.
Nhưng khi hắn đến Đào gia, Đào quốc công và Đào Hải Thịnh lại đều không có ở trong phủ.
Thái tử hỏi ra mới biết, là vì thái hậu thân thể không khỏe nên mới triệu phụ tử Đào quốc công vào cung.
Từ khi xảy ra cung biến, trong lòng Thái tử cảm thấy hổ thẹn nên cũng chưa từng đi gặp tổ mẫu của mình.
Chỉ là thái hậu cho dù thân thể có không khỏe, sao lại không tìm thái y mà tìm phụ tử Đào gia làm gì?
Thái tử trong lòng có chút giật mình, hắn xoay người ra khỏi Đào phủ, chuẩn bị vào cung xem xét tình hình.
Nhưng đi được nửa đường, Trần Phóng lại phái người báo gấp, nói là bệ hạ ở trong tẩm cung không ngừng gọi tên Tam hoàng tử. Mà thái hậu lại vội vã triệu mấy vị đại thần, nói rằng muốn họ cầu tình với Thái tử, thả Tam hoàng tử ra.
Thái tử nghe xong mà ngay chân răng cũng bắt đầu thấy cay đắng, hắn đột nhiên cảm thấy mình để tên quỷ lão Tam này nhảy nhót quá lâu rồi!
Nghĩ vậy, hắn bỗng nhiên bảo phu xe đổi đường, đi đến phủ của Tam hoàng tử.
Tên lão Tam đột nhiên xuất hiện này chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hắn, chỉ có trừ khử Lưu Dực trước, hắn mới có thể yên tâm.
Chỉ là Thái tử vạn lần không ngờ đến việc tâm phúc Trần Phóng của hắn lại bán đứng hắn triệt để như vậy, người hắn phái đến trước phủ Tam hoàng tử vừa mới bí mật bị thay thế mà hắn lại không hay biết gì.
Khi Thái tử bước đến cửa phủ liền bị binh tướng ùa đến đè xuống đất.
Thái tử kinh hãi quát lớn: "Ta là Thái tử đương triều, bọn cẩu tặc các ngươi cũng dám động đến ta!"
Tiếng quát của hắn khi nhìn thấy Tư Đồ Thịnh đứng sau lưng Tam hoàng tử lại im bặt.
Hắn thật sự không nghĩ ra, cho dù nhận được chiếu khẩn, Tư Đồ Thịnh vốn phải mất nửa tháng mới trở về được, vì sao lại xuất hiện ở Kinh thành lúc này.
Nhưng người này xuất hiện lại khiến đầu Thái tử ong ong, ý thức được sự việc có chỗ nào đã bắt đầu lệch khỏi quyx đạo.
Thứ thái tử dựa dẫm chẳng qua chỉ là cái danh quốc trữ, mượn các tâm phúc như Trần Phóng khống chế nội cung.
Mà giờ hắn đã bị người mưu tính, bị đè xuống mà bắt. Thánh chỉ được bệ hạ đóng ngọc tỷ kim ấn ngay sau đó cũng được tuyên đọc, hơn nữa còn có thư tâu của thái hậu và các vị lão thần.
Thái tử vì tội ngỗ nghịch bất kính mà bị phế truất, Tam hoàng tử được đổi lập thành quốc trữ, giúp bệ hạ bệnh nặng xử lý triều chính.
Thái tử bị đè xuống đất, pháp quan cũng rơi rớt, tóc tai bù xù, mắt hắn trợn lên khi nghe Tư Đồ Thịnh tuyên đọc thánh chỉ, lúc nghe đến cuối cùng, hắn đột nhiên bắt đầu cười lớn.
"Thỏ khôn chết! Chó săn bị luộc! Tư Đồ Thịnh, ngươi tưởng ngươi là ai, ngươi tính toán ngàn vạn cũng tuyệt đối không nghĩ ra kết cục của ngươi sẽ là gì!"
Khi Sở Lâm Lang nghe Quan Kỳ nói đến Tư Đồ Thịnh đã bắt được Thái tử, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Thái tử bị bắt, mọi thứ còn lại đều có thể thuận lợi giải quyết. Nhưng khi Quan Kỳ nói đến đây, sắc mặt hắn lại ngưng trọng, giọng còn có chút nức nở: "Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng Tư Đồ đại nhân ngay khi về cung phục mệnh lại bị giam lại ở trong cung, không thể ra được nữa. Không chỉ có ngài mà ngay cả phủ đại nhân ở cũng bị bệ hạ phái người lục soát, đám người Thất gia cũng đều bị bắt. Lúc đó nếu không phải ta vì đến phủ Tam hoàng tử, truyền lời cho đại nhân, chỉ sợ ta cũng đã bị bắt. Tam hoàng tử thấy tình hình không ổn liền phái người đưa ta ra thành tìm ngài, muốn báo cho Sở nương tử một tiếng, tình hình không rõ ràng, ngài nhất định không thể lộ diện!"
Sở Lâm Lang nghe đến đây, hơi thở liền trở nên ngưng trọng, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, nếu không phải Đông Tuyết ở bên cạnh đỡ thì nàng suýt nữa đã ngã quỵ xuống đất.
Tình thế vào cung rồi không thể trở ra như này là điều khiến mọi người ở quan trường đều phải kinh hồn táng đảm!
Tư Đồ Thịnh rõ ràng có công bình loạn, lúc bệ hạ cần dùng người, hẳn phải để hắn cùng Tam hoàng tử xử lý loạn cục.
Nhưng vào thời khắc then chốt này, hoàng đế còn đang trên giường bệnh lại giam giữ Tư Đồ Thịnh cùng tùy tùng, còn sai người phong tỏa phủ đệ của hắn, nhìn thế nào cũng như muốn luận tội!
Đầu Sở Lâm Lang ong ong một hồi, trong đầu nàng chỉ lóe lên thứ, bệ hạ đã trở mặt vô tình như vậy, chỉ có thể là vì một nguyên do, chính là người đã biết thân phận thật của Tư Đồ Thịnh!
Từ khi nàng biết mình yêu một nam nhân không thể lộ ra ánh sáng đã luôn chuẩn bị cho giây phút này.
Nên khi nguy cơ thật sự đến, Sở Lâm Lang lại hết sức bảo mình phải trấn định lại.
Nàng hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: "Tam vương phi còn ở vương phủ không?"
Quan Kỳ lắc đầu: "Tam vương phi trước tiên đã về Đào gia rồi, sau đó lại cùng mẫu thân mình vào cung bầu bạn với thái hậu."
Sở Lâm Lang gật đầu, nàng hiểu ý của Đào Nhã Xu khi làm vậy, đại khái đây cũng là sắp xếp từ trước của Tư Đồ Thịnh.
Hiện giờ cục diện chưa rõ, để phòng Đào gia đứng sai phe, Đào Nhã Xu nhất định phải buông bỏ oán hận cũ với mẫu thân mình, biểu thị ý không tính toán trước sau với Đào gia. Mà nàng mời mẫu thân mình cùng vào cung cũng là biểu thị ý Đào gia tâm ý trung thành với vua, không đứng phe phái nào cả.
Sở Lâm Lang biết, nếu mình l* m*ng xuất hiện ở Kinh thành, chỉ sợ cũng sẽ có cùng số phận với đám tùy tùng của Tư Đồ Thịnh, bị người ta bắt lại tại chỗ.
Nhưng tình thế khó khăn này nhất định phải có người đến giải quyết. Nếu không phải bệ hạ đang lâm bệnh nặng, gặp lúc cung biến thì lòng nghi ngờ của bệ hạ sẽ còn nặng hơn.
Tư Đồ Thịnh chỉ mai danh ẩn tích, ẩn náu bên cạnh bệ hạ, được sủng ái lâu như vậy đã đủ để lão hoàng đế nổi lên sát tâm, muốn trừ khử cho thống khoái!