Tư Đồ Thịnh trực tiếp đưa thư cho Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang mở ra xem kỹ, sắc mặt cũng lập tức trở nên tái nhợt.
Hóa ra ba ngày trước, lão hoàng đế trong một lần triều hội với quần thần, khi bước xuống bậc thềm thì trượt chân, đột nhiên té ngã xuống đất.
Tuy xung quanh có đám thái giám Thịnh Hải đỡ, ngài cũng không ngã nặng lắm nhưng toàn thân lại không được tốt, nửa người đều tê dại, hơn nữa còn có dấu hiệu méo miệng.
Ngự y có kinh nghiệm vừa nhìn đã thấy bệ hạ dường như bị "trúng gió". Tuy châm cứu kịp thời nhưng bệnh tình bệ hạ vẫn không thấy chuyển biến tốt.
Nhưng bệ hạ tuy nói hơi líu lưỡi nhưng thần trí vẫn tương đối tỉnh táo, ông lập tức triệu mấy vị trọng thần vào trong cung, muốn ban chiếu chỉ.
Mấy hôm trước đó, quan hệ phụ tử giữa Thái tử và bệ hạ lại càng thêm căng thẳng. Bệ hạ đã mấy lần trước mặt đại thần quở trách Thái tử không có tài, cũng không chỉ một lần ám chỉ với trọng thần mình muốn phế bỏ trữ vị Thái tử.
Chỉ là vì e ngại mấy trọng thần phản đối nên mới không lập tức thi hành.
Nhưng lần này bệ hạ lâm trọng bệnh lại hạ quyết tâm, muốn nhân lúc mình bị bệnh không mở được miệng mà viết xong chiếu phế bỏ quốc trữ.
Ngay sáng sớm hôm qua, Thái tử nghe tin từ thân tín của bệ hạ đã dẫn người, lấy danh nghĩa là tận hiếu trước giường bệnh phụ hoàng mà phong tỏa cung môn.
Nghe nói hắn đã ép bệ hạ viết chiếu thoái vị để mình sớm kế vị, tránh cho vị phụ hoàng này lại gây ra chuyện gì.
Nhưng bệ hạ cũng không phải là đèn cạn dầu, ông đã sớm sai người giấu ngọc tỷ kim ấn đi, không để Thái tử được như ý.
Hiện giờ trong cung ngay cả hang chuột cũng bị đào lên, khắp nơi đều lục tìm quốc tỷ kim ấn.
Thái tử ở trước điện đại lý quốc chính cũng liên tiếp ban bố những chính sách ngoài dự đoán.
Trước tiên, hắn thay đổi cách bố trí binh lực quanh Kinh thành, thay tướng quân thống lĩnh rồi ngăn cản ý định đến thăm bệ hạ của quần thần.
Hắn còn thay mặt ban chiếu lệnh, phái người đến phương Bắc, muốn thay thế phụ tử Lý Thành Nghĩa, đồng thời hạ lệnh cho Tư Đồ Thịnh lập tức hồi kinh, vào cung yết kiến.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ nhất lại là việc hòa thân với Kinh quốc.
Theo ý hoàng đế là muốn chọn một nữ tử thích hợp trong tông thân hoàng tộc, phong tước hiệu công chúa rồi đi hòa thân với Kinh quốc.
Nhưng Thái tử lại nói phương Bắc hẻo lánh, nữ tử trong tông thân phần lớn đều thân thể yếu ớt, không chịu nổi phong thổ nơi đó.
Trước đây khi hòa thân cũng có tiền lệ nữ quan cung đình được thụ phong rồi gả đi, đã như vậy, chi bằng chọn một người đáng tin ở bên cạnh thái hậu, gia phong rồi gả đi là được.
Nhưng người cuối cùng Thái tử chọn lại không phải nữ quan ở bên cạnh thái hậu, mà là Tân Mai Nghi nhân Sở Lâm Lang thường xuyên vào cung bầu bạn cùng thái hậu!
Theo nguyên văn lời của Thái tử: "Hiện nay biên quan Đại Tấn ta liên tiếp thắng lợi, không cần phải tiến cống nữ tử quý giá để khom lưng quỳ gối. Tân Mai Nghi nhân được thái hậu và bệ hạ sủng ái, không khác gì thân tôn nữ. Nàng ta sinh ra đã yêu mị, lại đã từng gả chồng, biết hầu hạ nam nhân. Nàng ta khéo nịnh nọt, ứng đối linh hoạt, hay lui tới giữa các nhà quyền quý, thân lại mang phúc khí, đến Kinh quốc rồi chẳng phải sẽ như cá gặp nước, gặp đúng chỗ phát huy tài năng sao?"
Và thế là đạo chiếu này được ban xuống, chỉ đợi Sở Lâm Lang quay về Kinh thành liền được phong làm "Đa Phúc đế cơ" mà gả đi phương Bắc.
Tam hoàng tử nghe xong tin liền lập tức phái người đưa thư cho Tư Đồ Thịnh. Chỉ là vương phủ Tam hoàng tử cũng bị phong tỏa, phong thư này gửi đi rất khó khăn.
Hiện giờ khắp Kinh thành đều giới nghiêm, tuy có trọng thần náo loạn trên triều đường nhưng Thái tử vẫn không nhượng bộ, ai cũng không gặp được bệ hạ.
Người sáng mắt tỏ lòng đều biết, Thái tử đang muốn sớm một bước đăng cơ, chỉ thiếu việc tìm được ngọc tỷ kim ấn là có thể thuận lợi kế vị.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta bây giờ về Kinh chính là đưa thịt vào miệng sói, rơi vào thế bị động. Hơn nữa phía Tam hoàng tử hẳn là lành ít dữ nhiều. Một khi Thái tử kế vị, người đầu tiên hắn sẽ không tha chính là tên đệ đệ đột nhiên xuất hiện để tranh sủng này."
Hơn nữa người Thái tử hận nhất chắc chắn là Tư Đồ Thịnh vẫn luôn chống đối hắn.
Nếu không thì đang êm đẹp, Thái tử sao lại nghĩ đến việc gả nàng đi hòa thân với Kinh quốc? Chắc chắn là hắn biết nàng và Tư Đồ Thịnh có tư tình nên Thái tử mới muốn đưa nàng đến chỗ quyền quý Kinh quốc để bị chà đạp.
Đây cũng là sự sỉ nhục lớn nhất với Tư Đồ Thịnh một lòng chủ chiến.
Tư Đồ Thịnh lại xem thư rồi thấp giọng nói: "Nàng không thể về Kinh, tạm thời cùng mẫu thân ta đi Lĩnh Nam đi, đợi tình thế ổn định, ta sẽ đi đón nàng về."
Lúc trước khi Sở Lâm Lang đưa Ôn thị đi, vì sợ bà bị người quen ở Kinh thành nhận ra nên nàng không đưa bà vào Kinh thành mà dặn Đông Tuyết trước tiên cứ thuê trạch viện ở ngoại ô Kinh thành, bí mật an trí Ôn thị.
Tư Đồ Thịnh cũng rất đồng ý cách làm của Sở Lâm Lang, liền để Đông Tuyết làm vậy.
Hiện giờ xem ra, làm vậy lại tránh được Ôn thị rơi vào tay Thái tử, cũng tính là thong thả đi tìm đường lui.
Sở Lâm Lang lại không đồng ý với lời của hắn, Ôn thị tất nhiên phải đi Lĩnh Nam, nhưng nàng sẽ không đi đâu hết, nàng muốn ở bên cạnh Tư Đồ Thịnh.
Thấy Tư Đồ Thịnh còn muốn thuyết phục nàng, nàng trực tiếp đưa tay nắm lấy tay Tư Đồ Thịnh rồi nói: "Vào thời khắc then chốt này, nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta ở bên cạnh cũng có thể nghĩ cách ứng phó, nếu ta đi, chàng không sợ ta sẽ thấp thỏm đến chết sao? Đừng khuyên nữa, chàng mau nghĩ cách gặp Tam hoàng tử rồi nghĩ ra đối sách đi."
Nói đến đây, nàng nghĩ rồi lại nói: "Với tình hình hiện giờ, sợ nhất là Thái tử hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng, phạm ra chuyện ác giết phụ hoàng để soán quyền. Nhưng theo hiểu biết của ta về Thái tử, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không làm vậy."
Tư Đồ Thịnh nhướn mày hỏi: "Vì sao lại nói vậy?"
Sở Lâm Lang cười khổ: "Trước đây vào sinh thần của bệ hạ, thứ các hoàng tử khác tiến cống toàn là mấy món đồ kỳ hiếm, tinh xảo. Chỉ có Thái tử là tiến cống một bình phong vạn phúc do hắn và Thái tử phi hợp lực, một người viết, một người thêu. Bệ hạ lúc đó còn khen Thái tử, nói rằng Thái tử tuy chính vụ không tiến bộ lắm nhưng tấm lòng hiếu thuận lại đáng làm trưởng tử..."
Tư Đồ Thịnh không nghe ra lời này có ý gì đặc biệt, chẳng qua là bệ hạ cố ý cho Thái tử chút thể diện, tùy tiện khen Thái tử vài câu mà thôi.
Sở Lâm Lang lắc đầu, nàng biết Tư Đồ Thịnh là người từ nhỏ đến lớn đều không để ý đến tình phụ tử.
Tuy hắn không cảm nhận được tình phụ thân từ Dương Nghị, nhưng tổ phụ hắn lại hoàn mỹ, thay thế trọng trách của người phụ thân.
Vậy nên chắc Tư Đồ Thịnh không thể hiểu được cảm giác mong muốn được phụ thân công nhận mà Thái tử luôn khao khát.
Khi bệ hạ khen câu này, Sở Lâm Lang ngồi bên cạnh thái hậu đã nhìn thấy rõ ràng khóe mắt Thái tử đã ướt, suýt nữa hắn đã khóc ngay trước mặt các hoàng thân.
Thái tử khao khát sự công nhận của phụ hoàng như vậy, sao có thể tự mình hạ lệnh hành thích vua được. Điều hắn mong muốn nhất, hẳn là sớm có thể kế vị, sau đó lập nên chiến tích minh quân, để phụ hoàng không có gì đáng ngại trên giường bệnh nhìn xem, xem xem lúc trước người đã thiên vị đến mức bất công với hắn như thế nào!
Tư Đồ Thịnh nghe Sở Lâm Lang phân tích một hồi cũng đã nghe ra vài phần đạo lý.
Về chuyện đế vương thao lược, nắm bắt lòng người, Tư Đồ Thịnh đương nhiên là không hề tầm thường.
Nhưng chuyện tình cảm phụ tử như thế này lại không phải là sở trường của hắn, ngược lại đây là điều mà Sở Lâm Lang hiểu rõ nhất.
Nghe nàng nói vậy, Tư Đồ Thịnh cũng hiểu được điểm yếu, khúc mắc của Thái tử.
Đây chính là nhi tử phế vật muốn được phụ thân khen ngợi! Một lòng muốn gây chuyện, làm ra chút việc chỉ để chứng minh sự tồn tại của mình trước mặt người phụ thân không để ý đến hắn.
Nhưng tên bất tài này lại là thái tử của một nước, chuyện hắn có thể gây ra có thể dấy lên huyết vũ tinh phong, khiến bao người nhà tan cửa nát.
Nghĩ vậy, Tư Đồ Thịnh liền thấp giọng nói: "Nàng lén đi tìm đám người Đông Tuyết đi, ta còn phải đi gặp vài người trước."
Sở Lâm Lang biết lúc này hắn có nhiều việc gấp phải làm, dù nàng ở lại cũng vạn lần không thể kéo chân hắn, nàng liền lập tức gật đầu.
Nàng nghĩ ngợi rồi lại không yên tâm mà dặn dò: "Thái tử có thể vững vàng trước mặt người khác bao nhiêu năm, Đào gia mới là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Thế nhưng lần trước Thái tử bị bệ hạ chán ghét, Đào gia lại không hoàn toàn đứng về phía Thái tử. Chàng phải nói với Tam hoàng tử, lúc này, phu thê bọn họ phải tranh thủ phía Đào gia, chứ không phải là ép Đào gia phải ngồi cái ghế lệch..."
Tư Đồ Thịnh gật đầu, hắn nhịn không được lại nhìn nàng: "Nàng từ đầu đến cuối, dường như không lo lắm đến chuyện mình phải hòa thân nhỉ!"
Sở Lâm Lang mỉm cười, ánh mắt nàng kiên nghị nhìn Tư Đồ Thịnh: "Nam nhân của ta còn chưa chết, ta cần gì phải lo mình bị ép gả?"
Tư Đồ Thịnh cũng cười, hắn cúi đầu ôm lấy Lâm Lang, hôn mạnh lên gò má nàng một cái rồi vội vàng bước đi.
Sở Lâm Lang và hắn mỗi người một ngả ở con đường núi, nhìn hắn dẫn người vội vàng cưỡi ngựa đi mất.
Đông Tuyết an trí Ôn thị ở một thôn làng gần với biệt viện ngoại ô Kinh thành của nàng.
Nơi này có phong cảnh tuyệt đẹp, thường có văn nhân mặc khách từ phương xa đến đây tá túc, vẽ lại sơn thủy.
Vậy nên cho dù họ có ở lại đây cũng không ai tò mò đến dò la.
Sở Lâm Lang đến thăm Ôn thị, vì dùng thuốc thích đáng lại thêm được chăm sóc khá chu đáo những năm vừa qua, cảm xúc cũng không có gì quá thăng trầm, mỗi ngày đều thích vẽ tranh, vẽ ra đầy nhà và đầy tường.
Ngoài ra bà còn rất thích chơi một bộ tượng đất nhỏ được mang theo.
Mấy tượng đất nhỏ đó vừa nhìn đã thấy được làm đã lâu, chúng đều được sơn bóng loáng. Trong đó có một tượng là mẫu thân ôm trong lồng ngực, bế một tiểu oa nhi được bọc tã nhỏ bé bằng hạt đậu phộng.
Nhìn kỹ thuật nặn có hơi non nớt, Sở Lâm Lang liền lập tức đoán được đây là tác phẩm Tư Đồ Thịnh nặn hồi nhỏ.
Thấy Lâm Lang đang quan sát, bà mỉm cười nói: "Đẹp không? Nhi tử ta làm cho ta đó."
Sở Lâm Lang biết phần lớn thời gian, ký ức của bà đều dừng lại ở thời thiếu nữ ở Lĩnh Nam.
Nhưng bà đột nhiên nói mình có nhi tử, chẳng lẽ ký ức đã được khôi phục rồi?
Nói xong câu này, chính Ôn thị cũng sửng sốt.
Bà còn chưa gả chồng, sao lại có nhi tử?
Nhưng bà nhớ rõ ràng rằng người nặn tượng đất này là một tiểu nam hài, hắn sẽ tỉ mỉ chải đầu rửa mặt cho bà, còn kể cho bà nghe đủ loại dã sử cổ thi, nặn rất nhiều tượng đất nhỏ cho bà chơi.
Hắn luôn gọi bà là "mẫu thân", khi bà sửa lại, nói mình còn chưa lấy chồng, lấy đâu ra hài tử, mắt hài tử đó sẽ ướt sũng, như một con chó con bị bỏ rơi ven đường...
Thời gian trôi qua lâu, bà cũng lười sửa, chỉ mặc kệ hắn quanh quẩn bên mình, gọi bà là "mẫu thân", thậm chí mỗi khi nhìn thấy tượng đất nhỏ ôm hạt đậu phộng này, bà sẽ mơ hồ cảm thấy, bụng mình thật sự đã từng phình to, có một vật nhỏ thỉnh thoảng lại đá vào bụng mình...
Nghĩ vậy, trên mặt Ôn thị liền chậm rãi hiện lên một nụ cười.
Sở Lâm Lang không quấy rầy bà chìm đắm trong hồi ức nữa, nàng chỉ đứng dậy, đứng ở trong viện, lo lắng nhìn về phía Kinh thành xa xa.
Đôi khi, mơ hồ và vô tri cũng là một loại hạnh phúc, nếu Ôn thị tỉnh táo ý thức được, biết nhi tử mình đang ở sâu trong hiểm cảnh, cố gắng lật đổ càn khôn của thiên hạ, vậy Ôn thị chẳng phải cũng sẽ đứng ngồi không yên như nàng?
Nghĩ vậy, nàng lặng lẽ sờ cái bụng còn khá phẳng, thầm cầu nguyện Tư Đồ Thịnh có thể bình an trở về.
Nàng và hài tử đều mong hắn an toàn vô sự.
Lại qua hai ngày, phía Kinh thành dường như càng lúc càng giới nghiêm gắt gao.
Hạ Thanh Vân cùng về với đám người Sở Lâm Lang. Vết thương của hắn đã dưỡng gần khỏi rồi, hắn liền dẫn tiểu thị cùng ra ngoài dò la tin tức.
Khi hắn trở về cũng mang theo một ít tin tức mới.
Nghe nói sau khi bệ hạ có bệnh, trước tiên là cung môn được đóng chặt. Sau đó là ba con phố gần hoàng cung trong nội thành bị giới nghiêm, nhưng ngay hai hôm trước, ngay cả cổng Kinh thành cũng bị phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập, cả ngày có quan binh khoác giáp trụ đi lại tuần tra, ai nấy đều kinh hoàng bất an.
Còn tình hình trong Kinh thành ra sao, Hạ Thanh Vân cũng không dò la ra được.
Sở Lâm Lang cũng đang cố nghĩ xem, Tư Đồ Thịnh sẽ làm sao để giải quyết tình thế khó khăn trước mắt. Nhưng nếu bệ hạ đang ở trong tay Thái tử, nhìn thế nào đây cũng là một ván cờ không giải được!
Ngay ngày thứ ba, phía Kinh thành có lửa bốc lên trời, dường như đã xảy ra một trận hỏa hoạn lớn.
Sở Lâm Lang nhìn ánh lửa mà tim như nhảy lên tận cổ họng. Nàng không thể ở yên thêm một khắc nào nữa. Nàng sai người chuẩn bị ngựa, muốn đến cổng thành tự mình xem, cũng tiện thể xem có thể dò la được tin tức gì của Tư Đồ Thịnh không.
Nhưng ngay khi xe ngựa đi được nửa đường, Quan Kỳ đã dẫn một đội nhân mã đuổi tới, vừa thấy xe ngựa của Sở Lâm Lang liền lập tức lớn tiếng gọi.
Hóa ra hắn là người Tư Đồ Thịnh phái đến đón.
Sở Lâm Lang thấy hắn đến, trong lòng lập tức buông xuống một nửa, nàng vội vàng hỏi Quan Kỳ, Tư Đồ đại nhân bây giờ thế nào rồi.
Quan Kỳ lại dở khóc dở cười, bảo Sở nương tử đừng quá sốt ruột.
Hóa ra hôm đó, việc đầu tiên Tư Đồ Thịnh làm khi đến Kinh thành chính là nghĩ cách liên lạc với An công công bên cạnh thái hậu trong hoàng cung.
Khi làm Đại lý tự thiếu khanh, hắn đã kết thiện duyên với vị An công công này, trước đây vào lần đầu Sở Lâm Lang yết kiến thái hậu cũng được An công công chiếu cố.
Lúc đó tuy hoàng cung có giới nghiêm nhưng trọng điểm là tẩm cung của hoàng đế và nội viện của các phi tần trong hậu cung.
Còn ngự cung của lão thái hậu lại không có ai canh gác. Dù sao thì thái hậu chưa từng hỏi đến chính vụ, trong mắt Thái tử, vị tổ mẫu này không mấy quan trọng.
Và thế là Tư Đồ Thịnh liền hóa trang giả dạng, nhờ một tiểu thái giám dẫn đường mà hắn đi từ cửa nhỏ chỉ có nội thị điện thái hậu mới biết vào ngự cung thái hậu rồi yết kiến thái hậu.
Về một loạt hành động của Thái tử, thái hậu trong lòng biết rõ nhưng cũng bó tay hết cách.
Trong mắt lão nhân gia bà, nhi tử bị bệnh, tôn tử vội vàng muốn đăng cơ cũng là chuyện không có cách nào khác.
Hơn nữa Thái tử còn mua chuộc cấm quân, nắm giữ triều chính. Chỉ cần phụ tử đừng ồn ào đến mức quá mất mặt, Thái tử cũng đừng quá ép buộc phụ hoàng, mọi người đều giữ được thể diện là được.
Tư Đồ Thịnh lại nghiêm mặt hỏi: "Thái hậu nương nương, nếu người là Thái tử, một khi đăng cơ sẽ dung thứ cho huynh đệ thế nào, hắn liệu sẽ đối xử tốt với Tam hoàng tử, Lục hoàng tử, thậm chí với cả Tứ hoàng tử đã bị biếm đến phương xa không?"
Thái hậu nghe mà sửng sốt. Bà biết tính nết của trưởng tôn mình hẹp hòi và hay ghi hận.
Lúc trước Tĩnh phi có thể ngã ngựa, Thái tử cũng góp không ít sức lực. Nỗi hận của hắn với Tĩnh phi và lão Tứ là mối hận triền miên vô tận.
Hơn nữa từ khi Tam hoàng tử trở về cũng đã cướp đi không ít nổi bật của Thái tử, Thái tử nhất định cũng ôm hận trong lòng, nếu hắn làm vua, chắc chắn là sẽ không đối xử tốt với mấy vị huynh đệ này.
Nghĩ vậy, lòng làm tổ mẫu của bà cũng trở nên nặng trĩu, bà chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Nhưng có thể làm sao đây? Giờ hắn khống chế bệ hạ, ngay cả bổn cung cũng không gặp được thì có thể thế nào?"