Tư Đồ Thịnh thấy nàng như vậy, đột nhiên hắn nhớ lại lúc rời khỏi Kinh thành nàng cũng từng buồn nôn như thế.
Cho dù là có ăn phải đồ hỏng thì lần này thời gian cũng kéo dài quá lâu rồi.
Vậy nên hắn không kịp bận tâm đến việc tiếp tục câu chuyện với Lâm Lang, chỉ nghiêm mặt hỏi: "Nàng đã mời lang trung đến xem chưa?"
Lâm Lang lại thấy đây không phải vấn đề gì lớn - chẳng qua vì mùi lưu huỳnh sau vụ nổ từ xa bay đến, còn có mùi thuốc kỳ lạ xộc vào mũi nàng, nàng mới nổi cơn buồn nôn, chỉ cần ăn chút mơ chua ép xuống sẽ không có việc gì.
Nghe Lâm Lang nói vậy, Tư Đồ Thịnh rất không tán thành.
Chỉ là từ trước đến giờ Lâm Lang xem lang trung đều rất miẽn cưỡng, nàng sợ lang trung kê thuốc đắng cho nàng.
Vậy nên hắn vẫy tay gọi Quan Kỳ đến, bảo hắn đi mời một lang trung đáng tin cậy ở địa phương đến xem bệnh cho Lâm Lang.
Lúc này địa điểm vừa rồi có vụ nổ xảy ra cũng đã được tra rõ, đó là kho hàng lưu chuyển vật tư của địa phương.
Tây Bắc là nơi sản xuất dược liệu.
Lúc trước Lâm Lang đến đây mua đất, thứ nàng nhắm vào chính là dược liệu địa phương có dược tính tốt, cũng rất dễ bán.
Mà phương Bắc dụng binh, đương nhiên là cũng thiếu dược liệu. Cho nên dược liệu thu được từ bên này đều phải phơi khô và gia công ở địa phương rồi mới được vận chuyển ra phương Bắc.
Dương Nghị quả là tên giặc không đi tay không, không đón được Ôn thị nhưng lại thuận tay cho nổ kho dược Tây Bắc.
Việc liên quan đến quân tình, Tư Đồ Thịnh liền lập tức gọi Bạch tri phủ đến để hỏi việc này.
Một trọng địa quân sự như vậy, bình thường đều có trọng binh canh gác, vì sao lại để người ta dễ dàng tiếp cận?
Điều tra tỉ mỉ liền phát hiện ra sự sơ suất của Bạch tri phủ, ông ta điều động nhân thủ kho hàng đến mỏ vàng để duy trì trật tự, hơn nữa còn điều đi không ít người để trông coi cho sự an toàn của phú hộ địa phương Cung gia.
Nghĩ đến binh sĩ tiền tuyến một khi thiếu thuốc sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn, Tư Đồ Thịnh không kìm được lửa giận.
Vậy nên Bạch tri phủ bị đè xuống đất ngay tại chỗ, ngoài việc bị rơi mũ ô sa thì ông ta còn bị nhốt vào ngục lớn.
Lại nói đến Lâm Lang, sau khi nàng ngoan ngoãn chịu để lang trung bắt mạch xong, còn có chút bất an dặn dò: "Lang trung, nếu không quá nghiêm trọng thì có thể không uống thuốc không? Ta sẽ kiêng kị chút là được."
Tên lang trung kia mặt đầy vẻ vui mừng, giơ tay chúc mừng nàng: "Kiêng kị thì nhất định có những thứ phải kiêng kị rồi! Chúc mừng vị nương tử này, ngài đã hoài thai khoảng một tháng rồi!"
Hả? Phản ứng đầu tiên của Lâm Lang là muốn bật cười.
Chỗ Tây Bắc này thật quá không đáng tin rồi, không chỉ có ác bá hoành hành mà ngay cả lang trung cũng là trình độ nửa vời.
Nàng có thai sao? Chẳng phải là bắt nhầm mạch rồi sao!
Nghe Lâm Lang hoài nghi, lang trung lại bất đắc dĩ nói: "Chỉ là hỉ mạch mà thôi, cũng không phải chứng bệnh gì quá khó khăn, phức tạp, lão phu sao có thể nhìn lầm được? Nương tử nếu không tin lão phu thì cứ tìm thêm một người khác đến xem là được."
Sở Lâm Lang lại bảy ra vẻ mặt không dám tin, nàng do dự nói: "Nhưng mà sau khi thành thân ta tám năm đều không có hài tử, lang trung nói, thân thể ta dường như không thể thụ thai được mà!"
Nếu nàng có thể sinh nở thì đã sớm sinh rồi, cần gì ở Chu gia bị bà bà âm thầm mắng nhiều năm như vậy?
Lang trung nghe xong lại giơ tay bắt mạch cho nàng, sau khi xác định là không sai, ông nói: "Thật sự là hỉ mạch. Hơn nữa nhiều năm sau thành thân không thể sinh hài tử, một sớm sinh rồi thì không dừng lại được cũng có rất nhiều người như vậy. Để chắc chắn hơn, nương tử tìm người khác xem cũng được!"
Nói xong, ông liền đứng dậy cáo từ.
Hạ Hà tiễn xong người liền thấy đại cô nương bất động, ngây ngốc ngồi trên ghế, vẫn chưa hoàn hồn được.
Đợi đến khi Hạ Hà lại tìm thêm hai lang trung nữa, hai vị cùng nói giống như người trước đó, rằng Sở Lâm Lang quả thật đã có thai.
Chỉ là Sở Lâm Lang vẫn có chút không phản ứng kịp, có cảm giác như không biết bị thứ gì từ trên trời rơi xuống, đập cho choáng váng.
Nàng thậm chí còn không dám cười, chỉ sợ lang trung chẩn đoán nhầm, để mình mừng hụt một phen.
Giống như trước khi hoà ly, mỗi lần nàng nghi ngờ mình có thai lại bị sự thật tàn nhẫn vả mặt, loại cảm giác như bị hụt chân đó.
Khi Tư Đồ Thịnh xử lý xong công việc trở về liền thấy Sở Lâm Lang vẫn đang ngây ngốc, mặt đầy tâm sự, hắn nhận ra không ổn, vẫy tay gọi Hạ Hà đến, hỏi nhỏ: "Đại cô nương các ngươi làm sao vậy? Đã mời lang trung chưa? Ông ta nói thế nào?"
Kỳ thực Hạ Hà cũng bị lời lang trung đập đến choáng váng.
Trước hết là nàng thay đại cô nương cảm thấy vui mừng, dù sao thì có hài tử là tâm nguyện của đại cô nương bấy lâu nay. Nhưng nàng lại nhịn không được mà lo lắng thay đại cô nương.
Dù sao thì Tư Đồ đại nhân vẫn chậm chạp không nghênh thú đại cô nương.
Hiện giờ chức quan của Tư Đồ đại nhân càng lúc càng lớn, ai mà biết sau này hắn có thay lòng đổi dạ, sau đó cưới một nữ tử danh môn vọng tộc nào khác không?
Vậy nên nàng cảm thấy lời này không nên tự mình nói với đại nhân, nàng chỉ có thể do dự: "Đại nhân... Ngài vẫn nên đi hỏi đại cô nương đi! Lời này do ta nói với ngài, không được ổn lắm!"
Nói xong Hạ Hà thi lễ rồi xoay người đi xuống.
Tư Đồ Thịnh thấy nha hoàn này nói chuyện lấp lửng, chứng tỏ rằng sự tình không hề đơn giản!
Mặt hắn đầy vẻ nghiêm túc, xoay người vào phòng rồi hỏi Lâm Lang còn đang ngẩn người: "Lang trung có nói nàng rốt cuộc mắc bệnh gì không?"
Mãi đến lúc này, Lâm Lang mới phát hiện hắn đã đi vào, nàng cũng mang vẻ mặt dở khóc dở cười như Hạ Hà: "Lang trung tiểu địa phương xem cũng không được chuẩn lắm, hay là... vẫn nên về Kinh thành tìm một lang trung xem lại đi!"
Tư Đồ Thịnh bồn chồn, hắn vươn tay ôm lấy vai nàng: "Rốt cuộc là bệnh gì? Nàng ấp a ấp úng như vậy, là muốn làm ta sốt ruột chết mất sao?"
Tư Đồ đại nhân trưởng thành từ sớm, trước mặt người khác vẫn luôn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, hắn kỳ thực rất hiếm khi có vẻ lo lắng bồn chồn như vậy.
Buổi chiều vừa rồi Lâm Lang kỳ thực đã suy nghĩ rất nhiều. Bao gồm chuyện nếu nàng thật sự có thai, thái độ của Tư Đồ Thịnh sẽ thế nào.
Trải nghiệm của hắn tuyệt nhiên không phải thứ mà người thường có thể so sánh, tuổi thơ cũng không mang chút ngọt ngào nào.
Hắn nói, hắn không biết làm phụ thân như thế nào, cũng không muốn sinh hài tử ra để phải chịu khổ trên đời.
Đây không phải là lời an ủi nàng không thể sinh nở, mà là suy nghĩ thật lòng của Tư Đồ Thịnh.
Từ nhỏ đến lớn, ngoài lúc ở với tổ phụ, hắn gần như không có ký ức đẹp nào khi ở cùng phụ mẫu.
Hắn không chỉ một lần nói hắn sẽ không làm phụ thân, cũng không muốn làm phụ thân.
Lâm Lang không chắc Tư Đồ Thịnh nghe lời lang trung rồi sẽ vui hay buồn.
Nhưng chuyện này cũng không nên giấu hắn, vậy nên Lâm Lang nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nàng vẫn thành thật nói: "Lang trung nói... ta có hỉ rồi."
Quả nhiên, khác với niềm vui sướng của nam nhân bình thường khi nghe tin sắp làm phụ thân.
Nam nhân trước mắt nghe lời nàng xong rõ ràng là đã ngẩn người, nhìn qua giống như bị sét đánh không hoàn hồn nổi vậy.
Nếu nói trước khi nói cho hắn, Lâm Lang còn có chút thấp thỏm.
Nhưng nhìn vẻ mặt hắn không được vui mừng lắm, sự bất an của Lâm Lang lại tan biến ngay lập tức.
Có một khắc, Lâm Lang thậm chí đã nghĩ xong sau này mình sẽ nuôi hài tử một mình thế nào.
Gặp chuyện phiền phức, Sở Lâm Lang chưa bao giờ có thói quen trốn tránh lùi bước.
Nàng bình tĩnh mở miệng nói: "Nếu thật sự có, ta nhất định sẽ giữ lại."
Tư Đồ Thịnh chậm rãi gật gật đầu rồi vẫn không nói gì.
Phản ứng của hắn lại khiến lửa giận của Lâm Lang bốc lên ngay lập tức, nàng nén giận nói: "Ta biết chàng không muốn làm phụ thân, ta cũng sẽ không ép. Sau này hài tử sẽ gọi chàng... Tư Đồ thúc thúc đi, dù sao cũng làm trưởng bối cho hài tử, đến tết đến lễ cứ phát cái bao lì xì cho có là được..."
Nghe lời chọc giận người như vậy, Tư Đồ Thịnh vẫn gật gật đầu, có vẻ như vẫn còn thất thần, không biết là đang nghĩ gì.
Sở Lâm Lang lại bị cái hố mình đào mà vấp một cái đau.
Cái này mà cũng được sao? Hắn thật sự muốn làm một tên phủi tay sao!
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang liền đột nhiên đứng bật dậy, xoay vòng tại chỗ rồi nói: "Hay là... chúng ta vẫn nên tách ra đi. Tránh cho chàng sau này nhìn hài tử lại ngượng nghịu, Sở Lâm Lang ta tài năng khác thì không có, chứ tìm mấy người nam nhân thích hợp làm phụ thân cho nó vẫn dư dả, không cần phiền đến chàng!"
Lần này Tư Đồ Thịnh cuối cùng cũng đã nghe lọt tai, nghe ra Sở Lâm Lang đang nói bậy nói bạ gì đó.
Hắn nhíu mày: "Nàng nói lại lần nữa xem, nàng có bản lĩnh gì?"
Sở Lâm Lang không sợ chết, nàng thật sự nhướn mày nói lại một lần. Tư Đồ Thịnh tức giận đến mức khóe miệng có hơi nhếch lên, hắn nhẹ giọng nói: "Vậy nàng nói xem, nam nhân nào có bản lĩnh sống sót làm phụ thân hài tử của ta?"
Hai chữ "sống sót" kia là từ kẽ răng hắn nghiến răng nói ra.
Nhưng nhìn dáng vẻ Lâm Lang mọc đầy gai nhọn, một bộ dạng đề phòng giống hệt như mèo mẹ muốn bảo vệ con.
Tư Đồ Thịnh cuối cùng cũng phản ứng lại vừa rồi Lâm Lang đã tưởng tượng lung tung cái gì, lại vì sao mà nàng nói vậy.
Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng: "Nàng đang nghĩ bậy nghĩ bạ gì vậy? Hài tử của ta, sao có thể gọi người khác là phụ thân?"
Lâm Lang vẫn thấy nghẹn nơi lồng ngực: "... Nhưng chàng nghe ta có tin vui, lại không vui..."
Tư Đồ Thịnh thấp giọng nói: "Ta vui thế nào được? Tuy chúng ta đã có hôn ước nhưng vẫn chưa thành lễ. Phương Bắc sắp dụng binh, ta cũng không thể đi được... Nhưng nàng lại có hài tử, nếu ta không thể lập tức cho nàng danh phận, sau này nàng và hài tử của chúng ta làm sao đứng trước mặt người ta được?"
Hóa ra đây mới là nguyên nhân mà Tư Đồ Thịnh vừa rồi thất thần.
Nghe Lâm Lang nói nàng có thai xong, trong lòng Tư Đồ Thịnh liền lập tức âm thầm điều chỉnh lại hành trình của mình.
Lâm Lang và hài tử trong bụng đều không thể đợi được. Hắn cần phải vội vàng nghênh thú Lâm Lang vào cửa trước khi đi phương Bắc, để Lâm Lang có thể danh chính ngôn thuận chờ sinh hài tử.
Lâm Lang nghe lời này, đôi mắt trừng to vì nổi giận cuối cùng cũng có chút ướt át, nhưng nàng vẫn hơi do dự: "Nhưng... trước đây chàng từng nói mình không thích hài tử mà!"
Tư Đồ Thịnh nói: "Cũng không phải là không thích... chỉ là ta sợ mình làm phụ thân không tốt... Nếu đã là nàng sinh, chỉ cần hài tử đừng hư và nghịch ngợm, giảo hoạt và tuỳ hứng giống nàng hồi nhỏ, ta nghĩ, ta vẫn có thể chịu được..."
Lời này thật đáng đánh!
Sở Lâm Lang bị chọc cười, nàng đưa tay vặn tai hắn: "Nói bậy, lúc đó chàng đã yêu chết tiểu nha đầu nghịch ngợm đó rồi! Không phải còn thường xuyên trèo tường nhìn trộm ta sao!"
Tư Đồ Thịnh nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng hắn vẫn thẳng thắn thừa nhận: "Mỗi lần ta trèo tường đưa đồ ăn cho nàng, nàng không phải cũng yêu chết ta rồi sao? Mỗi lần con mắt đều long lanh, âm thầm ch** n**c miếng?"
Sở Lâm Lang hồi nhỏ đúng là một nha đầu tham ăn. Lúc đó Tư Đồ Thịnh không ít lần câu cua, mò trứng chim làm đồ ăn cho nàng.
Đến mức vừa nhìn thấy hắn cầm bát trèo lên đầu tường, nàng liền thèm đến ch** n**c miếng, không thể ngừng được...
Cũng chính khoảnh khắc đó, cảm giác bất định quanh quẩn trong lòng Lâm Lang liền tan biến.
Đúng vậy, tuy Tư Đồ Thịnh miệng nói không muốn làm phụ thân, nhưng hắn tuyệt đối sẽ là người phụ thân tốt nhất, biết chăm sóc người khác nhất trên đời.
Nghĩ vậy, nàng cuối cùng cũng an tâm dựa vào lòng hắn, nói ra sự bồn chồn nửa ngày nay của mình: "Nếu lang trung chẩn đoán nhầm, để ta mừng hụt, hoặc thể chất ta không tốt, cuối cùng vẫn không giữ được hài tử này... thì phải làm sao?"
Tư Đồ Thịnh hiểu ý nghĩa của hài tử này với nàng, nó còn vượt xa hơn cả hôn nhân.
Mỗi lần đến phủ người khác dự tiệc đầy tháng, nàng nhìn thấy tiểu oa nhi thơm mùi sữa đều có chút không thể dời mắt được, bước không nổi.
Nàng còn có thể nghĩ đến chuyện bỏ cha lấy con, có thể thấy điều nàng sợ nhất không phải là hắn không chịu trách nhiệm mà là sợ mình không giữ được hài tử trong bụng.
Nhưng nghĩ vậy, hắn lại nhịn không được mà ghen tị với hài nhi còn chưa chào đời.
"Nàng thay vì lo lắng mấy chuyện đó, sao không nghĩ xem có nên chuẩn bị sẵn giá y ở đây không. Chúng ta về Kinh thành phải lập tức thành thân, chẳng lẽ nàng muốn hài tử của chúng ta phải đội cái danh con ngoài giá thú?"
Mãi đến lúc này, Lâm Lang mới nghĩ đến điểm này, nàng ngơ ngác nói: "Cũng đúng!"
Nàng vừa rồi nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng lại quên mất mình vẫn chưa thành thân với Tư Đồ Thịnh.
Tư Đồ Thịnh đã quyết định, hắn đưa Lâm Lang về xong liền lập tức thành thân!
Nhưng chỗ dược thảo Tây Bắc bị phá, nhất định phải nghĩ cách lấp đầy lỗ hổng này mới được.
Lâm Lang nghe xong lại thấy đây là vấn đề rất dễ giải quyết: "Ta trước đây làm qua chuyện buôn bán dược thảo, nhiều dược thảo không giống như lương thực, chỉ cần bảo quản tốt là có thể để được vài năm. Vậy nên nhiều thương nhân dược liệu bên Tây Bắc trong tay đều có hàng tồn. Nếu năm nay giá thu mua không tốt, có người thà đợi thêm hai năm, đợi đến khi có giá tốt mới bán. Vậy nên chỉ cần có thể bỏ ra tiền, không cần lo chuyện thu không được dược thảo cấp ứng, chỉ sợ mấy tên gian thương nghe tin kho dược bị nổ sẽ nâng giá. Việc cấp bách là tranh thủ trước khi tin tức lan truyền mà thu mấy thứ quan trọng vào tay trước."
Nói xong, nàng liền cầm bút giấy, viết ra tên mấy thương nhân dược liệu ở địa phương: "Mấy người này đều là Hà phu nhân giúp ta liên lạc, cũng đã làm qua mấy vụ mua bán, họ làm ăn đều khá ổn thỏa. Ta ra mặt thu mua dược thảo cũng có thể nói giá cả dễ hơn."
Tư Đồ Thịnh tính sơ qua thì khoản tiền mua dược thảo này không phải là con số nhỏ, nếu làm theo quy trình chờ triều đình điều động, chỉ sợ sẽ không kịp. Đợi đến khi giá dược thảo tăng vùn vụt thì có muốn thu cũng không thu về được.
Sở Lâm Lang nghe xong lại không thấy đây là chuyện gì lớn: "Không sao, ta thay chàng trả trước. Đợi đến khi chàng xin được bạc từ triều đình đưa xuống rồi trả lại ta cũng không muộn."
Tư Đồ Thịnh nhướn mày nói: "Nàng lấy ra được nhiều bạc như vậy sao?"
Sở Lâm Lang cảm thấy Tư Đồ Thịnh không hiểu lắm về tài lực hiện giờ của nàng, câu "tùy tiện tìm phụ thân cho hài tử" kia không phải là lời khoác lác.
Vậy nên nàng gõ một con số trên bàn tính rồi hỏi Tư Đồ Thịnh: "Chàng xem gia sản hiện giờ của ta đủ không? Chẳng qua là mua ít dược liệu mà thôi? Chín trâu mất một sợi lông! Cho dù chàng có không trả cũng không sao, cho binh sĩ tiền tuyến phương Bắc dùng chính là quyên góp vì quốc gia, cũng đáng thôi!"
Tư Đồ Thịnh biết nàng làm ăn lớn nhưng không ngờ là giờ nàng đã âm thầm phát tài lớn như vậy.
Nếu đổi thành nam nhân khác, có lẽ trước sự va chạm của con số kinh người này, lòng tự tôn sẽ bị tổn thương đôi chút.
Tư Đồ Thịnh lại cười vô cùng sảng khoái, như ôm lấy con gà mẹ nhỏ đẻ trứng vàng mà nói: "Xem ra ta thật sự phải nhanh chóng cưới nàng vào cửa, nếu không thì một phu nhân giàu sang phú quý như vậy, chẳng phải sẽ bị người ta giành mất sao? Chỉ là ta sợ nếu thân phận của ta bại lộ, sẽ liên lụy đến nàng..."
Sở Lâm Lang biết lý do hắn mãi không chịu cưới mình, nhưng hiện giờ, nàng lại thấy nguyên cớ này cũng không sao cả.
"Tư Đồ Thịnh, nếu chàng thật sự xảy ra chuyện, chẳng lẽ chàng nghĩ ta sẽ mừng rỡ vì đã không thành thân với chàng sao, là ta có thể bỏ đi sao? 'Tử sinh khế khoát, dữ tử thành duyệt' (Sống chết có nhau, cùng người thề hứa), chàng xem ta dùng câu thơ cổ này có đúng không?"
Nàng đọc qua câu này khi đọc sách ở nữ học, hiện giờ cũng có thể khoe chút túi thư với Tư Đồ Thịnh.
Tư Đồ Thịnh trăm mối cảm xúc nhìn đôi mắt trong veo của Lâm Lang, vô cùng trân trọng mà nâng mặt nàng lên, thấp giọng nói nửa câu thơ sau: "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão..." (Nắm lấy tay nàng, cùng nàng già đi)
Trong ánh nến lập lòe, Tư Đồ Thịnh ôm chặt nàng vào trong lòng.
Từ nay về sau, có lẽ họ không còn chỉ là hai người nữa.
Hắn kỳ thực vẫn không chắc mình sẽ trở thành một phụ thân tốt, nhưng hắn biết Lâm Lang nhất định sẽ là mẫu thân tốt nhất trên đời.
Mà điều hắn cần làm chính là cố gắng hết sức, bảo vệ người mình trân quý thật tốt...
Nghĩ vậy, hắn cảm thấy mình quả thật nên về Kinh thành rồi.
Về chuyện dược thảo, đều do Lâm Lang dắt mối nên hết thảy được tiến hành rất thuận lợi.
Thứ nhất là vì chuyện kho dược nổ hôm đó, ngoài bách tính gần đó nghe tiếng ầm ầm thì người khác đều không hay biết.
Thứ hai là số lượng Lâm Lang thu mua rất lớn, nếu có thể giữ được khách hàng lâu năm này thì kiếm ít lại một chút cũng đáng.
Vậy nên Lâm Lang cũng không hề khách khí mà đưa ra giá cả vô cùng hợp lý.
Chuẩn bị xong dược thảo, Hạ Thanh Vân lại vận dụng mối quan hệ, liên lạc với nhiều đội thuyền quen biết để chở hàng, trước tiên là vận chuyển lô dược thảo này ra phương Bắc, tránh cho người Kinh lại ra tay.
Còn Tư Đồ Thịnh thì dẫn Lâm Lang ngựa không dừng vó, vội vàng trở về Kinh thành.
Còn chưa kịp về đến Kinh thành, Tư Đồ Thịnh đã nhận được một phong mật thư được niêm phong bằng sáp đỏ của Tam hoàng tử trên đường trở về.
Tư Đồ Thịnh xem nội dung thư, vẻ mặt liền trở nên nghiêm trọng đến mức dữ tợn.
Lâm Lang bên cạnh nhìn mà cũng có chút lo lắng theo: "Sao vậy? Tam hoàng tử nói gì?"