Dương Nghị nhìn Sở Lâm Lang rồi cũng chỉ cười mà không đáp, kiên nhẫn nói: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Sở Lâm Lang biết ông ta hẳn cũng đã đoán ra rồi, nàng dứt khoát thừa nhận: "Ta quả thật đã đón Ôn bá mẫu đi. Bà đã hoà ly với Dương tướng quân ngài rồi, tiếp tục đi theo ngài là không thích hợp!"
Dương Nghị nghe xong lời này vẫn cười, chỉ là ý cười không chạm đến đáy mắt.
"Sở nương tử, ngươi là người thông minh, nếu biết điều thì hãy giao người ra. Ngươi biết đấy, ta sớm đã phái người theo dõi viện của ngươi, nếu ngươi mang theo nàng thì sẽ tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này!"
Sở Lâm Lang mỉm cười, nàng đưa tay rót đầy một chén rượu cho Dương Nghị: "Ta cũng có hoàn cảnh tương tự với Ôn bá mẫu, nỗi khổ của bà, ta có thể hiểu được vài phần. Nhưng cách hành sự của Dương tướng quân, ta lại không hiểu lắm. Ngài lúc trước đã quyết định buông tay rồi, vì sao vẫn không chịu buông tha cho Ôn bá mẫu? Chẳng lẽ là vì áy náy mà ngài cảm thấy có nghĩa vụ phải chiếu cố bà ấy sao?"
Dương Nghị chưa từng nhắc với ai chuyện hoà ly năm xưa, tất nhiên cũng là vì chưa từng có ai hỏi thẳng mặt như Sở Lâm Lang.
Ông cũng không có gì phải giấu giếm, chỉ có chút thương cảm mà nói: "Năm đó Ôn thị đâm ta bị thương, ta vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh. Vậy nên tờ hoà ly năm đó là do trưởng bối trong tộc tự ý làm chủ. Đợi đến khi ta tỉnh lại, Ôn thị... đã bị đưa đi rồi. Nhưng hài tử Giới Hạnh kia lại cho rằng là ta hưu mẫu thân hắn mà canh cánh trong lòng với ta."
Sở Lâm Lang nghe những điều này lại cười mỉa mai: "Dương tướng quân cho dù có tỉnh cũng đâu thể thay đổi được gì? Ta tuy không từng trải qua chuyện năm đó nhưng cũng có thể đoán ra vài phần. Ôn bá mẫu từ Lĩnh Nam đến đó lần đầu, dù là giọng nói hay thói quen, hẳn đều không giống với các bá mẫu, tẩu tử, trưởng bối trong phủ tướng quân. Ngài quanh năm đều không ở trong phủ, để mình bà ấy bơ vơ không nơi nương tựa, chỉ có thể bầu bạn với Đào Tuệ Như cố ý thân cận với bà ấy. Đào Tuệ Như quen thuộc với thân thích trên dưới Dương phủ, đối nhân xử thế hẳn là cũng cao minh hơn Ôn bá mẫu rất nhiều. Bà ta càng đến thường xuyên, lại càng tôn lên sự hiền lành khéo léo của Đào Tuệ Như, làm nổi bật sự vụng về không thông thạo của Ôn bá mẫu. Đến mức trong lòng ngài cũng âm thầm so sánh, cảm thấy Ôn bá mẫu tuy là một tài nữ có văn chương xuất chúng, nhưng về đạo lý đối nhân xử thế lại vụng về, chỉ có thể đợi khi ngài trở về phủ thì bắt đầu than thở, như một hài tử không lớn nổi..."
Sở Lâm Lang chậm rãi phân tích như vậy, từng câu từng chữ lại tái hiện lại tình cảnh lúc đó.
Ôn thị lúc đó quả thật mỗi lần ông mệt mỏi trở về phủ đều như chịu tủi thân gì lớn lao, liên tục than phiền, buông lời oán giận với ông.
Nhưng những người mà nàng than phiền lại là các thẩm thẩm, tẩu tử đã trông ông lớn lên, sao lại có thể là loại người xấu xa như nàng nói?
Dần dà, ông cũng không chịu nổi sự phiền hà này, cảm thấy Ôn thị quá được phụ mẫu nuông chiều, hoàn toàn không rành đạo lý đối nhân xử thế, không bằng Đào Tuệ Như thông minh hiểu chuyện, hòa thuận với người nhà ông...
Sở Lâm Lang nhìn thần sắc Dương Nghị liền biết những suy đoán này của mình hẳn đều đúng.
Nàng thở dài, nhạt giọng nói: "Dương tướng quân, ngài sớm đã bất công, trở thành đồng lõa của Đào Tuệ Như ép điên Ôn thị. Phong hưu thư đó có phải do ngài tự tay viết hay không, thật sự không quá quan trọng. Chẳng lẽ lúc đó ngài tỉnh thì có thể hiểu nỗi phẫn uất của bà ấy khi phát hiện gian tình của ngài với khuê mật mình, sau đó kịp thời khuyên giải bà ấy hay sao? Từ khi bà ấy gả cho ngài, kết cục của bà ấy đã được định sẵn rồi."
Một lần năm đó của Dương Nghị với Đào Tuệ Như, thật sự là vì ông cãi nhau với Ôn thị, sau đó say rượu, lúc đó xảy ra chuyện gì, bản thân ông hoàn toàn không nhớ.
Ngay cả Đào Tuệ Như cũng nói rằng hai người bọn họ lúc đó chỉ là quá say rượu mới nằm chung một chỗ.
Sau khi Ôn thị phát điên, ông cũng đành phải vì danh tiết của Đào Tuệ Như mà suy nghĩ, dưới sự ép buộc của người Đào gia và mấy vị thúc thẩm Dương gia mà thành thân với Đào Tuệ Như.
Sau đó rất nhiều năm, Dương Nghị cũng từng nghi ngờ vụ say rượu bắt gian này là do Đào Tuệ Như sắp đặt.
Tóm lại trong mắt ông, bi kịch năm đó thật sự là do nhiều sự trùng hợp mà bất đắc dĩ, tuy ông có sai, nhưng tuyệt đối không phải là sai lầm nghiêm trọng nhất.
Nhưng hôm nay tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này lại bày ra mũi nhọn, một phát đã mổ xẻ ra cảnh ngộ tứ cố vô thân của Ôn thị năm đó trong Dương phủ, còn chỉ ra ông cũng là kẻ đồng lõa của Đào Tuệ Như, cùng nhau ép điên Ôn thị.
Sự phân tích có lý có cứ như vậy, so với lời chỉ trích lạnh lùng của tên tiểu tử Giới Hạnh còn khiến ông khó chấp nhận hơn.
Dương Nghị dùng sức đập bàn, lạnh giọng nói: "Ngươi mới bao nhiêu tuổi, ngươi thì hiểu cái gì? Ta vẫn câu nói đó, ngươi mau giao Ôn thị ra, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi!"
Lúc nãy khi nói chuyện, Sở Lâm Lang vẫn liếc nhìn đồng hồ nước trong viện, mà lúc này nàng tính toán thời gian cũng đã gần đủ rồi, mới mỉm cười nói: "Người quả thật là do ta cứu đi, nhưng bây giờ không còn ở chỗ ta nữa."
Dương Nghị nghe lời này liền hung hăng nheo đôi mắt lại, hiển nhiên là ông ta không tin lời Lâm Lang.
Lâm Lang không nhanh không chậm nói: "Ngài cũng nói rồi, nếu ta muốn mang theo bà ấy cùng đi thì tuyệt đối không thoát được, nhưng nếu có người chỉ mang bà ấy cùng đi thì phương pháp lại có nhiều lắm."
Hóa ra ngay sau khi Lâm Lang cứu được Ôn thị liền lập tức nghĩ đến nhỡ đâu có truy binh đuổi theo thì phải làm sao.
Dương Nghị có lá gan lớn và lòng dạ đủ tàn nhẫn, tuyệt không phải là người mà người thường có thể tưởng tượng được.
Đó có thể là người bày ra âm mưu vụ cướp thuyền trên ốc đảo! Nếu hắn đuổi theo một đường thì mấy người nàng mang theo hẳn cũng không thể chống đỡ nổi.
Vậy nên lúc đó Lâm Lang đã thương lượng tỉ mỉ với Thất gia.
Ôn thị là chìa khóa để kiềm chế Tư Đồ Thịnh, nhất định phải đưa bà về Kinh thành an toàn.
Vậy nên ngay khi đến châu huyện Tây Bắc, Sở Lâm Lang đã mượn thuyền chở hàng của cửa tiệm mình đi ngang qua, để Đông Tuyết đi cùng Ôn thị, sau đó lại điều động thêm hai tùy tùng đáng tin, hộ tống bọn họ theo con thuyền không hàng này cùng quay về Kinh thành.
Còn nàng thì theo kế hoạch đi đến Tây Bắc, xử lý việc của Hạ Thanh Vân.
Quả nhiên là nàng đã tập trung được mọi sự chú ý của Dương Nghị ở đây. Ngay khi Dương Nghị phái người bí mật thăm dò bến tàu trạm dịch, con thuyền của Ôn thị đã thuận lợi, không trở ngại gì trên con đường đến Kinh thành.
Bây giờ tính canh giờ thì, con thuyền đó cũng nên rời khỏi địa giới Tây Bắc, chuyển lên quan đạo, không cần e sợ có người đuổi theo nữa rồi.
Dương Nghị nghe đến đây mới hiểu vị Sở nương tử này diễn một "không thành kế" đặc biệt vô cùng.
Ông ta giận dữ bật cười, hỏi Lâm Lang: "Ngươi lấy mình làm mồi nhử, không sợ có đi không có về sao?"
Lâm Lang nhạt giọng đáp: "Kỳ thực ta cũng không ngờ, Dương tướng quân lại không buông được Ôn bá mẫu như vậy, thậm chí còn tự mình đuổi theo đến tận đây. Có thể gặp tướng quân cũng là duyên phận, mong ngài có thể sớm buông tay, cũng tránh cho quan hệ phụ tử càng trở nên xấu đi. Ngài phải tin, Tư Đồ đại nhân sẽ chăm sóc thật tốt cho Ôn bá mẫu."
Nói xong lời này, nàng cũng âm thầm cảnh giác, sợ Dương Nghị sẽ đột nhiên ra tay.
Tính thời gian thì viện binh Lý gia cũng nên đến rồi, chỉ mong Dương Nghị đừng phát điên, mà Thất gia đứng bên cạnh nàng cũng có thể chống đỡ được Dương Nghị...
Ai ngờ sau khi nghe nàng nói xong những lời đó, Dương Nghị trước tiên là giận dữ bật cười, rồi sau đó lại rơi vào trầm mặc thật lâu, dường như đang hồi tưởng chuyện xưa, lại như đang chìm vào miền ký ức đau khổ.
Qua một lúc lâu, ông ta mới nói: "Ngươi nói đều đúng... Nàng quả thật không nên gặp ta."
Những năm vừa qua, tình trạng của Ôn thị đã ổn định hơn nhiều, nhưng dưới tiền đề là bà đã quên mất rằng hai người họ đã thành hôn.
Chỉ cần không nhớ được cuộc sống đau khổ sau khi thành hôn, bà sẽ không rơi vào cảnh khó tự kiềm chế cảm xúc.
Nghĩ vậy, cuối cùng ông cũng ngẩng đầu lên nhìn Sở Lâm Lang: "Hài tử Giới Hạnh kia vốn không phục sự quản giáo của ta. Mẫu thân hắn ở chỗ ta còn tính là tạm ổn. Bây giờ ngươi đã đưa nàng đi rồi, ta chỉ có thể tạm thời để ngươi chịu ấm ức một chút mà giữ ngươi lại thôi."
Nói đến đây, ông ta đột nhiên giơ tay chộp về phía Sở Lâm Lang, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Thất gia xông lên chặn bàn tay lớn của Dương Nghị rồi trầm giọng nói: "Dương Nghị, ngươi vẫn nên đi nhanh đi, nếu không lát nữa ngươi muốn đi, chỉ sợ cũng không đi được đâu!"
Dương Nghị cười lạnh một tiếng: "Chỉ bằng võ công của ngươi mà cũng định chặn ta?"
Dương gia vô khuyển tử(*). Dương Nghị năm đó tòng quân cũng bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất. Sau đó dựa vào thực lực của mình mà từng chút một vươn lên.
(*Dương gia không có con cháu hèn yếu.)
Cho dù là Thất gia cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta. Nói đến đây, ông ta dùng sức vung tay, đánh bay Thất gia ra ngoài.
"Võ công ông ấy không được, vậy còn ta!"
Cùng với âm thanh chưa dứt này, một Tư Đồ Thịnh đầy bụi đường đã đứng giữa viện.
Vạt áo và ống quần hắn còn dính đầy bùn đất, vừa nhìn đã biết hắn đã trèo đèo lội suối, một đường xóc nảy mà đến.
Hóa ra hắn đuổi theo Lâm Lang đi đến phương Bắc nhưng lại gặp thuyền hàng của Lâm Lang giữa đường.
Khi hắn nhìn thấy Đông Tuyết mới biết chuyến đi Tây Bắc của Lâm Lang lại có kỳ ngộ như vậy.
Sau bao năm xa cách được gặp lại mẫu thân, có thể tưởng tượng được sự kích động trong lòng Tư Đồ Thịnh lúc ấy. Nhưng hắn tạm thời không kịp để ý đến Ôn thị, sợ Lâm Lang sẽ gặp bất trắc ở Tây Bắc mà cũng lên thuyền nhẹ tốc hành, một đường đuổi đến phương Bắc.
Thấy nhi tử mình đến, Dương Nghị cũng không để ý.
Tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này càng là kẻ thua trận dưới tay ông.
Xem ra lần trước đánh tên tiểu tử này vẫn chưa đủ mạnh! Hắn còn chưa chịu nhớ giáo huấn.
Nghĩ vậy, Dương Nghị liền đưa tay trái hướng về phía mặt Tư Đồ Thịnh, đợi Tư Đồ Thịnh né sang bên mà tay phải tạo thành nắm đấm nhanh chóng đánh vào lồng ngực Tư Đồ Thịnh.
Tư Đồ Thịnh dùng lòng bàn tay gạt nắm đấm của Dương Nghị ra, tay kia vung chưởng đánh vào bụng Dương Nghị.
Hai người đều là cao thủ võ đạo, thân hình liên tục xoay chuyển trong khoảng một trượng, khi thì nắm đấm đánh ra như gió, khi thì ấn chưởng như sóng thần đập bờ, khi thì biến thành móng vuốt như hổ gầm bình nguyên.
Đánh một hồi, Dương Nghị thầm thấy kinh ngạc trong lòng.
Trước kia tuy Tư Đồ Thịnh có tài nghệ kinh người, nhưng so với ông thì dù sao cũng thiếu đi quá nhiều mài giũa của sinh tử, khi né tránh và tấn công không thể vừa đúng, biên độ động tác quá lớn, cũng không biết lưu lại lực, mỗi lần ra chiêu đều là toàn lực ứng phó, rất nhanh sẽ kiệt sức, sau đó Dương Nghị có thể từ từ đối phó hắn.
Nhưng lần này Tư Đồ Thịnh gần như không có chút động tác né tránh thừa thãi, quyền chưởng cũng có nặng có nhẹ, rõ ràng và lão luyện như ông.
Đây tuyệt đối là đã phát hiện nhược điểm của bản thân trong thực chiến, sau đó thông qua rèn luyện cực khổ điều chỉnh mà ra.
Tuổi già không lấy gân cốt làm năng lực, Dương Nghị mạnh về kinh nghiệm nhưng về thể lực lại không bằng nhi tử đang ở độ cường tráng.
Cứ như vậy nếu không lộ sơ hở thì chính là đang so về sức tiêu hao thể lực.
Đánh thêm một hồi, Dương Nghị toàn thân đã mồ hôi đầm đìa, tim đập đến mức gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, trong tai cũng vang lên tiếng ù ù, ông biết mình đã kiệt sức, không còn sức để đánh tiếp nữa.
Ông đột ngột đánh ra một chưởng sau đó nhảy lùi về sau, cúi người bắt đầu thở hổn hển.
Tư Đồ Thịnh cũng dừng tay, hắn chỉ có chút th* d*c, sau đó lạnh lùng nhìn Dương Nghị.
Nam nhân đã từng vô cùng uy mãnh trên chiến trường, giờ đây cũng đã điểm bạc hai mái tóc, lộ ra dáng vẻ suy sụp tuổi xế chiều.
Nhưng cho dù là vậy, Dương Nghị vẫn cười lạnh nói: "Lần trước bị ta đánh không nhẹ, đây là vì nghẹn một hơi quá lớn mà bỏ ra không ít công sức nhỉ!"
Tư Đồ Thịnh dùng vẻ mặt vô cảm nhìn Dương Nghị đang chật vật, lạnh lùng đáp: "Chỗ ta bỏ ra công sức không chỉ có những thứ này thôi đâu!"
Lần dụng binh phương Bắc này có quy mô lớn, vượt xa tưởng tượng của cả Kinh quốc và triều đình.
Sau khi Tư Đồ Thịnh thuyết phục Thượng Mẫn quy hàng Lý tướng quân, còn có vô số nghĩa quân phương Bắc đều lần lượt quy phục. Các lực lượng lớn nhỏ ngoài biên chế này hội tụ chính là ẩn lực không thể coi thường.
Vậy nên tuy binh lực Lý tướng quân báo lên không hề giấu giếm nhưng trên thực tế lại không chỉ có vậy.
Trận phản công phương Bắc này cũng tuyệt đối không phải như triều đình tưởng tượng, chỉ là chút uy h**p nhỏ trước khi hai nước hòa đàm.
Bất ngờ này giờ đã bắt đầu ở phương Bắc. Ngay khi Dương Nghị lưu lại Tây Bắc, cuộc phản công của phụ tử Lý Thành Nghĩa cũng đồng thời đã bắt đầu.
Nghĩ vậy, Tư Đồ Thịnh lại nói với Dương Nghị: "Nếu ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không lưu lại nơi này mà nên về xem bản đồ, nghĩ xem mình nên đi đâu tiếp theo."
Dương Nghị nheo mắt, lạnh giọng nói: "Ý ngươi là sao?"
Tư Đồ Thịnh nhạt giọng đáp: "Bởi vì không lâu nữa, tin tức ngươi giấu tiền thê ở bên cạnh, bí mật chăm sóc nàng nhiều năm sẽ được truyền đến tai vị vương phi công chúa của ngươi nguyên vẹn. Nghe nói nàng ta rất hay ghen, nếu biết ngươi tam tâm nhị ý như vậy, ngươi nghĩ xem nàng ta có làm ầm lên không? Nếu trên chiến trường Kinh quốc gặp bất lợi, mà ngươi với tư cách phò mã lại vì đuổi theo tiền thê mà đến châu huyện Đại Tấn, vị An Cốc Hãn đa nghi đó sẽ nhìn ngươi thế nào? Ông ta có thể tàn nhẫn mà hạ thủ ngay cả với điệt tử mình đấy!"
Dương Nghị nghe xong liền nhịn không được mà cười ha ha: "Vậy mà ngươi lại là hài tử mà Ôn thị sinh ra! Thật nực cười, nếu nàng có một nửa sự lạnh lùng và xảo trá của ngươi cũng sẽ không yếu ớt đến mức không thể chịu nổi như vậy!"
Dương Nghị cười lạnh vài tiếng, sự đã đến nước này, có tức giận cũng vô ích. Việc cấp bách là nghĩ cách cứu vãn thế cục suy tàn.
Diễn biến tình thế lúc này cũng đã vượt xa dự đoán của ông ta, đã đến nước này rồi, ông ta cũng không nên lưu lại lâu thêm nữa...
Nghĩ vậy, ông ta lạnh lùng nói với Tư Đồ Thịnh: "Ngươi không chịu hợp tác với ta nhưng lại hết lòng vì tên cẩu hoàng đế kia. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu thỏ khôn chết, chó săn cũng bị luộc (*) sao? Một khi tên cẩu hoàng đế kia biết thân thế của ngươi, ngươi sẽ còn không bằng cả chó! Vậy nên ta mới khuyên ngươi, đừng nghĩ đến chuyện trở về Kinh thành nữa!"
(*Ý của câu này là khi thỏ đã bị săn hết, chó săn mất tác dụng nên bị chủ nhân nấu ăn. Ẩn dụ chỉ việc khi công việc đã xong, những người có công bị giết hại hoặc vứt bỏ. Đây là cảnh báo về việc các bậc quân vương bạc nghĩa, sau khi dùng xong kẻ có tài thì loại bỏ.)
Ngay khi ông ta đang nói, đột nhiên vang lên tiếng đá lửa nổ ở nơi không xa.
Tư Đồ Thịnh lập tức xoay người che chắn Sở Lâm Lang ở bên cạnh. Đợi đến khi hắn quay đầu lại, Dương Nghị đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Những mảnh đá vụn nổ tung, có nhiều mảnh bay vào viện Lâm Lang ở.
Có thể thấy rằng nếu Dương Nghị cố ý thì ông ta có thể cho nổ tung cả tòa viện này. Đây cũng là lá bài của ông ta khi đơn thương độc mã đến gặp.
Sở Lâm Lang lòng còn kinh hãi, nàng ôm Tư Đồ Thịnh nói: "Đây là đá lửa kinh khủng gì lại có uy lực như vậy?"
Kẻ cùng đường chớ đuổi, Tư Đồ Thịnh không phái người đuổi theo ông ta.
Trận đại chiến phương Bắc lần này hắn đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Cho dù Dương Nghị có quay về cũng không thay đổi được gì. Hắn cũng biết tính cách Dương Nghị thù hận Kinh quốc từ trong xương tuỷ.
Trước đây Kinh quốc có thế lớn, Dương Nghị lại không có căn cơ, chỉ có thể ẩn nhẫn. Đợi đến khi trận đại chiến này kết thúc, Kinh quốc nội loạn, nếu An Cốc nghi ngờ Dương Nghị, đôi nhạc phụ và tế tử này hẳn sẽ cắn xé lẫn nhau vô cùng dữ dội.
Để ông ta và An Cốc Hãn chó cắn chó, tiếp tục suy yếu nguyên khí của Kinh quốc mới là đạo lý.
Nhưng bây giờ hắn phải dạy dỗ nghiêm khắc Sở nương tử không biết trời cao đất dày này mới là đạo lý!
Nàng tự coi mình là nữ tướng quân sao? Dám một mình đi gặp Dương Nghị, nếu Dương Nghị ra tay, thật sự bắt được nàng thì nàng khác gì mẫu thân Ôn thị của hắn bị giam trong tay ông ta?
Nhưng khi nghe Tư Đồ Thịnh chỉ trích như vậy, Sở Lâm Lang lại tự tin nói: "Cho dù chàng không đến, binh mã của Lý Thành Nghĩa tướng quân cũng sắp tới rồi. Hơn nữa ta đã bàn bạc với Bạch tri phủ, nhân thủ và trọng binh ông ta phái đến đang chờ ở ngoài phủ cách đó không xa. Bạch tri phủ vì nịnh ta mà cũng rất dụng tâm đấy! Dương Nghị đến chắc chắn cũng nghe được tin. Nếu muốn mang ta đi, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng. Hơn nữa Dương Nghị là người kiêu ngạo! Nếu ông ta thật sự chịu tự mình đến gặp ta, chẳng qua chỉ là muốn biết hành tung của Ôn thị. Ta chọc giận ông ta, nhiều nhất là ông ta sẽ ra tay dạy dỗ ta, bên cạnh ta chẳng phải còn có Thất gia sao, há có thể để ông ta dễ dàng ra tay? Hơn nữa, nếu ông ta thật sự bắt được ta, cho dù ta có chết cũng tuyệt đối không để ông ta dùng ta uy h**p chàng!"
Cô nương này lớn gan thật, từ nhỏ đến lớn nàng vẫn trước sau như một, cứ luôn làm mấy chuyện khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Mà lời nàng nói lại như đang gõ vào đầu người ta từng câu từng chữ.
Nghe vậy, Tư Đồ Thịnh muốn bịt cái miệng chọc người giận của nàng, hắn lạnh mặt nói: "Nàng không phải là người mê tín nhất sao? Sao giờ miệng lại nói đầy lời sinh tử cố kỵ vậy? Còn không mau phỉ phui cái miệng cho ta!"
Sở Lâm Lang lại vừa cười vừa ôm lấy eo hắn, nàng thấp giọng nói: "Được rồi, ta sai rồi được chưa, sau này sẽ không nói bừa nữa!"
Khi hai người ôm nhau, đầu óc Sở Lâm Lang vẫn còn lưu lại vụ nổ vừa rồi.
Nàng đang nghĩ, Dương Nghị nếu có thứ này trong tay, ông ta... định sẽ dùng thứ này trên chiến trường sao?
Nghĩ vậy, nàng vừa định mở miệng nói lại có một trận buồn nôn dâng thẳng lên cổ họng.