Lâm Lang lần này không mang Thất gia theo nhưng hai tùy tùng bên cạnh nàng đều là bằng hữu giang hồ mà Thất gia tìm đến, cả tay nghề và lòng gan dạ đều có thừa.
Khi mấy tên sai dịch vây lại, hai người đó liền không chút nương tay mà choang một tiếng, rút đao chém quỷ ở thắt lưng ra, che chắn trước người Sở Lâm Lang.
Họ cũng biết hảo hán khó địch được bốn tay, chỉ có bắt tri phủ mới khiến đám sai dịch kiêng dè. Vậy nên họ đồng thời tiến lên, hung hãn ép về phía tri phủ, có ý muốn ra tay.
Bạch tri phủ biến sắc, ông ta không ngờ nữ tử này và hai tên hộ vệ nàng mang theo lại hoàn toàn không sợ quan uy của ông ta, nếu không phải vô tri giả không sợ, thì là người ta thật sự còn có lá bài đã nắm chắc.
Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường (*), với tư cách là thổ hoàng đế của một phủ, ông ta cảm thấy mình không cần thiết phải mạo hiểm, vẫn nên điều tra cho rõ lai lịch của nữ tử này rồi hẵn quyết định.
(*Thiên chi kim tử, toạ bất thuỳ đường: nghĩa đen là con nhà giàu có ngàn vàng thì càng không ngồi gần mái hiên, vì sợ ngói rơi xuống đầu, nghĩa bóng là người càng giàu có, càng quyền quý thì càng phải trân trọng tính mạng, không đặt mình vào tình huống nguy hiểm.)
Thế là ông ta cười ha ha, nói: "Tân Mai Nghi nhân, ý ngài là gì vậy? Chẳng lẽ ta muốn tìm ngài hỏi chuyện, ngài liền để thủ hạ rút đao chĩa vào ta sao?"
Sở Lâm Lang cũng mỉm cười theo nhưng nàng vẫn không bảo hai tên hộ vệ thu đao, chỉ thuận theo lời Bạch tri phủ mà nói: "Bạch đại nhân thật thích đùa. Ta mới đến quý địa, hai mắt tối om, ai mà nói phủ đệ của ngài có cửa lớn ở đâu ta cũng không biết. Nhà họ bị người ta xông vào thì có liên quan gì đến ta? Vì sao ngài đột nhiên bắt ta đến hỏi chuyện? Hay là ngài cảm thấy, Cung gia quả thật đã làm chuyện gì có thể chọc giận đến ta?"
Bạch đại nhân bị một đòn phản kích, sắc mặt liền lập tức trở nên không được tốt lắm, nhưng vị trí mà ông ta đang đứng không hay, bị hai tên thị vệ của Sở Lâm Lang kẹp ngay ở góc bàn, không thể nhúc nhích được, mấy tên quan sai ngoài cửa cũng như nước xa không cứu được lửa gần.
Vậy nên ông ta cũng không dám nói lời hung ác nữa, chỉ có thể nghiến răng, có chút trợn mắt nói: "Là bổn quan hiểu lầm, Tân Mai Nghi nhân muốn bổn quan tạ lỗi ngài sao?"
Sở Lâm Lang hiện giờ cũng đã nguôi ngoai ý định muốn tìm vị đại nhân này nói lý.
Nơi này là hang ổ của hổ lang, ngay cả phong hào mà thiên tử khâm tứ cũng không dọa nổi mấy tên tham quan gan to bằng trời này.
Lúc này không phải lúc ép ông ta chó cùng rứt giậu.
Vậy nên nàng dịu giọng cười nói: "Nếu ta nhớ không lầm, ngài là thân thích xa của Tân đại nhân Hộ bộ phải không?"
Mí mắt Bạch tri phủ có hơi giật, không biết vị Nghi nhân từ Kinh thành đến này, vì sao lại nhắc đến chuyện này?
Sở Lâm Lang trước khi đến cũng đã tranh thủ điều tra một chút về Bạch tri phủ, nàng tiếp tục thản nhiên nói: "Hiện giờ phương Bắc sắp dùng binh, các châu huyện đều cần các lão lại nhiều năm như các ngài phối hợp chặt chẽ. Nếu làm tốt việc của quan lại thì chuyện thăng chức chỉ trong tầm tay. Tháng trước khi làm tiệc đầy tháng cho tiểu tôn tử ở phủ Tân đại nhân, ta đã nghe Tân phu nhân nhắc đến, Tân đại nhân vốn ở Hộ bộ không nổi danh, chẳng phải vì chuyện phương Bắc dùng binh, làm tốt mấy việc mới được trọng dụng sao? Địa giới của ngài tuy ở Tây Bắc nhưng cũng là nơi trọng yếu tập kết, vận chuyển quân nhu. Thời điểm then chốt này, gây ra chuyện kiện tụng thỏi vàng hay thỏi bạc gì đó, với ngài hay với ta, kỳ thực đều không tốt, tỏ ra là không lo việc lớn. Thế này đi, việc kiện tụng này tạm thời gác lại, đợi chiến sự lắng xuống, ta về Kinh thành rồi nói với Tân đại nhân, ngài lại bỏ chút công sức ra điều tra giúp ta được không?"
Sở Lâm Lang với Tân phu nhân cũng chỉ là có giao tình bình thường, mà Tân đại nhân kia lại đã nhiều lần làm khó Tư Đồ Thịnh trên triều đình.
Nhưng trời cao hoàng đế xa, nàng thật thật giả giả kéo loạn mấy mối quan hệ, Bạch tri phủ này cũng không thể phân biệt được.
Vào thời điểm then chốt này, nàng nhắc đến chuyện Tân đại nhân có thể đề bạt Bạch tri phủ, quả nhiên là khiến trong lòng Bạch tri phủ bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Ông ta vốn tưởng rằng Sở thị này chỉ là có chút môn lộ và vài đồng tiền bẩn, mua được cái phong hào thương phụ mà thôi.
Không ngờ rằng phụ nhân này lại quen thuộc với quan trường và hậu trạch Kinh thành như vậy, xem giọng điệu thì hẳn là cũng thân thiết với Tân đại nhân và phu nhân ông ta lắm.
Nếu thật sự như vậy thì... ông ta khinh thường Sở thị như thế, chẳng phải là đang không cho Tân đại nhân mặt mũi sao?
Nghĩ vậy, ông lại cẩn thận đánh giá lại Sở thị.
Nhìn kỹ thì trang phục toàn thân của Sở thị cũng không hề tầm thường!
Vải vóc trên người và giày dép dưới chân, dường như đều là đồ cung cấp cho hoàng cung, bách tính bình thường không thể có được.
Y phục hôm nay của Sở Lâm Lang thật sự đã rất dụng tâm, toàn thân nàng đều là tặng thưởng của thái hậu. Người có chút từng trải, hẳn đều có thể ít nhất nhận ra rằng bộ y phục này không hề tầm thường.
Bạch tri phủ này cũng tính là đã từng nhìn thấy qua đồ tốt, càng nhìn ông ta càng kinh tâm, nhận ra rằng trước đó mình đã coi thường phụ nhân này rồi.
Nếu chuyện của Cung gia thật sự là do phụ nhân này làm, chẳng phải là đã nói rõ rằng phụ nhân này thật sự có chút năng lực, mới cậy thế không nể nang gì như vậy?
Lúc này trong lòng Bạch tri phủ lại bắt đầu không nắm chắc mà suy đoán lai lịch và chỗ dựa của Sở thị.
Ông cũng vì lời Sở thị mà dần dần bắt đầu có nét hòa hoãn trên mặt, kéo đề tài trở về: "Tân Mai Nghi nhân nói có lý. Bổn quan quả thật vì công vụ bận rộn mà nhiều việc nhỏ trong phủ cũng giao cho thuộc hạ đi làm. Ngài đột nhiên hỏi ta, ta thật sự cũng không rõ lắm... Nhưng nếu đã là chuyện của cửa tiệm của ngài, lát nữa để ta hỏi sư gia, cân nhắc thay ngài làm là được."
Sở Lâm Lang thấy tốt liền biết thu, nàng mỉm cười cảm ơn Bạch tri phủ trước rồi dẫn người quay người ra khỏi nha môn.
Sư gia kia trước đó đã trốn đi rất xa, lúc này lại nhích lại gần hỏi: "Đại nhân, có nên phái người đi bắt bọn họ không?"
Bạch tri phủ nghe lời này lại liếc trừng mắt với ông ta: "Ta hỏi ngươi, vải vóc trên người nàng ta là gì, ngươi có nhận ra không?"
Sư gia kia nghe mà sửng sốt, ông ta chỉ cảm thấy phụ nhân kia toàn thân hoa lệ, thật sự không biết thứ nàng mặc là cái gì, chỉ thấy vải vóc đó lấp lánh, trông đẹp đến kỳ lạ.
Bạch tri phủ rất coi thường vẻ chưa từng trải của sư gia, thở dài giải thích: "Một thân trên người nàng, dùng chính là gấm dệt vàng cung cấp, tấc vải tấc vàng, ngay cả nương nương trong cung, cũng chưa chắc ai cũng có một bộ. Vậy mà nàng lại tùy tiện mặc cả người! Cũng là khi nàng đến gần ta, ta mới nhận ra, thật sự dọa ta toát mồ hôi lạnh. Lai lịch bà nương này tuyệt đối không đơn giản, lại có thể đến tiệc mãn nguyệt phủ Tân đại nhân... Vào thời điểm then chốt này, nếu ta đắc tội nàng, há chẳng phải là tự chuốc hoạ vào thân sao?"
Giống như lời Sở nương tử nói, trước mắt đang dụng binh, vị trí của ông ta lại rất đặc biệt, nếu truyền ra phong thanh tham ô thì rất có thể cũng giống như hai năm trước khi Tư Đồ đại nhân và Lục hoàng tử tuần tra Bắc địa vậy, bị người ta "xử trảm" mất.
Nghĩ vậy, Bạch tri phủ cuối cùng cũng tỉnh ngộ một chút, ông ta quyết định vẫn đừng nên đắc tội thần tiên từ Kinh thành đến, chỉ cần sai người kiểm kê thỏi vàng trước đó trong tiệm rồi trả lại cho Sở thị là được.
Lại nói đến Sở Lâm Lang, đợi đến khi ra khỏi cửa lớn của phủ tri phủ, nàng liền vội vàng hội hợp với đám người Hạ Thanh Vân, quyết định phải lên đường trước, rời khỏi Tây Bắc rồi hẵn tính.
Nàng vốn tưởng những người áp giải Ôn thị đều chỉ là mấy tên tiêu khách nhân sĩ giang hồ mà thôi.
Nhưng nghe Bạch tri phủ nói Cung gia là bị trực tiếp xông vào, còn có cả chuyện bắt cóc người, vậy thì đây tuyệt đối không phải là bọn tiêu khách giang hồ có thể làm ra.
Nàng vất vả lắm mới cứu được Ôn thị, ngàn vạn lần không thể để Ôn thị lại rơi vào tay Dương Nghị, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.
Sở Lâm Lang kể lại đầu đuôi sự việc một cách ngắn gọn với Thất gia, Thất gia liền sai người chuẩn bị xe ngựa, định chạy đến đầu bến sông ngồi thuyền nhanh, còn mình thì ra ngoài một chuyến xem xét tình hình thế nào.
Thất gia sau khi từ bên ngoài trở về lại có thần sắc không mấy lạc quan cho lắm, ông thấp giọng nói: "Trạm dịch bến tàu xuất hiện nhiều gương mặt khả nghi, dường như họ đang tìm người, chúng ta lên đường lúc này nhất định sẽ bị để ý. Nếu gặp bọn họ giữa đường, chỉ sợ lúc đó sẽ càng rắc rối hơn."
Sở Lâm Lang có chút kinh ngạc nói: "Ông ta... sao ở trên đất Tấn cũng có thể lộng hành như vậy?"
Thất gia mở bản đồ quân sự ra rồi chỉ cho Sở Lâm Lang xem địa thế và phương hướng.
Nơi này tuy không phải là phương Bắc, chỉ là ở Tây Bắc nhưng khoảng cách với địa bàn của người Kinh lại có cách mấy dãy núi, nếu có người quen thuộc địa hình dẫn đường, vượt qua sống núi, hẳn có thể rất nhanh đã đến được đây.
Vậy nên ở Tây Bắc có không ít thương nhân Kinh quốc, chuyện tai mắt vô cùng lẫn lộn.
Dương Nghị nhất định là thông qua con đường như chim bồ câu mà biết được tin tức Ôn thị bị bắt cóc, mới vội vàng phái người đến điều tra.
Xem cách ông ta phái người bắt cóc phụ t* c*ng gia, hẳn là có thể dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn.
Sở Lâm Lang thấp giọng hỏi Thất gia: "Ngài xem, chúng ta nên làm thế nào?"
Thất gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Nơi này dù sao cũng là địa bàn của người Tấn, chỉ cần ở trong thành trấn thì không sợ Dương Nghị sẽ gây ra chuyện gì. Ta đã phái người đi thông báo cho Lý Thành Nghĩa tướng quân, nếu ngài ấy có thể điều binh đến bảo vệ chúng ta thì có thể lên đường. Nhưng trước đó, chúng ta vẫn không nên di chuyển..."
Sự thật đã chứng minh, phán đoán của Thất gia là đúng.
Ngay ngày thứ ba sau khi Sở Lâm Lang bái phỏng Bạch tri phủ, đã có người phát hiện thi thể phụ t* c*ng gia bị ném ở bên đường.
Từ trên người họ phát hiện nhiều vết thương, dường như trước khi chết họ đã bị tra tấn nghiêm trọng.
Phụ tử bọn họ là bá chủ lớn ở Tây Bắc, ngày thường vẫn luôn khinh nam bá nữ, đắc tội vô số người, vậy nên mọi người đoán một lúc cũng không biết họ đã đắc tội nhân vật hung ác nào.
Hai cái xác này lại có hiệu lực mạnh mẽ ở chỗ Bạch tri phủ.
Ông ta càng nghi ngờ rằng vụ án mạng này là do vị mệnh phụ Kinh thành ngoại lai Sở Lâm Lang kia gây ra. Tâm địa độc ác như vậy, đúng là không phải phụ nhân tầm thường!
Lại nghĩ đến hai tên thủ hạ của nàng hôm đó, bộ dạng rút đao uy h**p người ấy làm tri phủ chỉ cảm thấy cổ mình rùng một cái lạnh toát.
Thỏi vàng mà ông ta chiếm đoạt trước đó đã thống khoái trả lại đầy đủ, không chỉ vậy, ông ta còn thêm một hộp nhỏ bạc, bên trong rõ ràng là năm trăm lượng bạc mà Khâu thị trước đó đã đưa cho Bạch tri phủ, dùng để chuộc người.
Hạ Thanh Vân thấy vậy còn thắc mắc: "Bạch tri phủ này vốn là người ăn không nhả xương. Lần này ông ta đã nuốt vào bụng rồi sao lại nỡ nhả ra? Đại cô nương, rốt cuộc là cô nương dùng thủ đoạn gì khiến lão gia hiểm độc này phải chịu thua vậy?"
Sở Lâm Lang cười khổ một tiếng, nàng cũng không thể giải thích rõ nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an.
Nếu Bạch tri phủ hiểu lầm nàng là hung thủ thật sự đằng sau vụ án Cung gia, vậy thì một quý nhân từ Kinh thành đến như nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền những lời khó nghe.
Đến lúc ấy, e rằng sẽ có kẻ không mời mà tự đến.
Chỉ là không biết, viện binh của Lý tướng quân khi nào mới đến. Sợ rằng người của Dương Nghị không cần quá nhiều thời gian sẽ điều tra đến chỗ nàng.
Nhưng thủ đoạn của đám tay chân của Dương Nghị, hiển nhiên còn nhanh hơn nàng tưởng tượng.
Ngay ngày thứ hai sau khi thi thể phụ t* c*ng gia được phát hiện, đã có người đến đưa thiếp mời cho Sở Lâm Lang.
Tấm thiếp được mời viết rất khách khí, chỉ nói rằng hi vọng Sở nương tử giao người ra, họ sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhất định sẽ để Sở nương tử thuận lợi trở về an toàn.
Từng câu từng chữ đều ẩn chứa ý uy h**p, nếu Lâm Lang không nghe lời, vậy thì kết cục của phụ t* c*ng gia chính là cái gương.
Sở Lâm Lang xem xong liền cầm bút lên, viết một phong thư hồi.
Ý trong thư của nàng còn đơn giản hơn, ý là nàng muốn mở một gia yến, không biết Dương Nghị tướng quân có thể quang lâm, đến phủ nàng uống một chén rượu nhạt được không?
Tuy bị Dương Nghị uy h**p nhưng toà phủ mà Sở Lâm Lang tạm trú lại không tăng cường cảnh giới.
Vì Cung gia bị cướp bóc mà mấy hôm nay các phú hộ trong châu huyện đều đóng cửa im lìm, trong ngoài phòng đều cho gia đinh tuần tra không ngừng, vào ban đêm, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chó dữ sủa.
So với những môn hộ đóng kín cửa đó thì viện mà Sở Lâm Lang tạm ở lại lỏng lẻo đến mức kỳ cục, môn viện đều hé mở, cũng không thấy có gia đinh tuần tra, hoàn toàn mang cảm giác an nhàn như "mời quý khách đến".
Hạ Thanh Vân vẫn còn có chút lo lắng, hắn hỏi Lâm Lang có nên mua mấy con chó dữ trông nhà không.
Lâm Lang lại lắc đầu: "Chúng ta có chiêu binh mãi mã thế nào cũng không nghiêm ngặt bằng sự cảnh giới của Cung gia. Họ đã có thể ra vào Cung gia như không, vậy thì dù chúng ta có đề phòng thế nào cũng không ngăn được tên trộm đã nhớ thương."
Chính vì nghĩ thông điểm này, Sở Lâm Lang mới cố ý bảo người mở hé môn viện, chuẩn bị diễn một màn "không thành kế" từng được nghe trong môn sử học ở nữ học.
Lâm Lang tự biết mình không phải Gia Cát Khổng Minh, nhưng nàng cược rằng Dương Nghị có bụng Tư Mã Ý.
Nàng từng nghe Tư Đồ Thịnh nói, người dùng binh đánh trận đều sẽ có chút đa nghi.
Nếu không cẩn trọng thì huynh đệ dưới trướng sẽ rơi vào bẫy địch, chỉ sợ có chết trăm lần cũng không đủ.
Vậy nên viện của nàng không hề phòng bị, chính là đang cược xem Dương Nghị có nghi ngờ không, có dám phái người đến xông vào nơi này của nàng không.
Nhưng sự gan dạ của Dương Nghị lại vượt quá dự đoán của Sở Lâm Lang, vào canh giờ mà Sở Lâm Lang mời khách ở trong thư, ông ta lại đến một mình, xuất hiện đúng giờ ở trước cửa phủ Sở Lâm Lang.
Tính ra thì đây là lần đầu tiên Sở Lâm Lang chính thức gặp riêng Dương Nghị.
Khi hai người chạm mặt đều đánh giá lẫn nhau thật kỹ lưỡng.
Dương Nghị từ khi biết có đến phụ nhân Sở Lâm Lang này đã không để nàng vào mắt.
Dù sao nàng ta cũng chỉ là một thương phụ bị ruồng bỏ, nhờ kinh nghiệm nam nữ lão luyện mới khiến tiểu tử còn ngây ngô tình trường như Tư Đồ Thịnh mê muội đến hồn xiêu phách lạc.
Nhưng sau khi gián tiếp giao thủ với nàng mấy lần, Dương Nghị cũng dần dần hiểu ra, vì sao phụ nhân này có thể hấp dẫn nhi tử mình.
Không nói tới dung mạo và tư sắc, chỉ riêng phần gan dạ này cũng đủ khiến Sở thị có vẻ hơi khác biệt rồi.
Trước tiên là lần ở cửa tiệm Kinh thành nàng một mình đấu với con sói dữ Hà Sát kia, sau đó bình yên vô sự mà thoát thân bỏ chạy. Sau đó là lần tình cờ chung đường, nàng dùng thuốc mê hạ gục được nhiều tiêu khách giang hồ có kinh nghiệm lão luyện như vậy.
Giờ đây phụ nhân này lại dùng vẻ mặt mang ý cười thong dong, diễn "không thành kế" với ông ta.
Phụ nhân này rốt cuộc là nhi tử ông đào ở đâu ra vậy? Thật sự... có chút khác biệt.
Dương Nghị hiện giờ cũng đã có chút thu lại lòng coi thường với phụ nhân Sở thị này.
Hôm nay ông ta đơn độc đến cửa là để dằn mặt Sở thị - mấy trò nhỏ của ngươi sớm đã bị ta nhìn thấu rồi. Nhưng ta vẫn có chút kiên nhẫn để đến nói chuyện với ngươi, vạn lần mong ngươi đừng không biết tốt xấu!
Sở Lâm Lang hiểu ý Dương Nghị nhưng lại giả vờ không biết, chỉ sớm đã chuẩn bị một bàn gia yến rồi mời Dương Nghị ngồi.
Dương Nghị liếc nhìn Thất gia đứng bên cạnh rồi cũng thản nhiên ngồi xuống, sau đó ông mở miệng hỏi: "Vậy... Ôn thị thật sự ở chỗ ngươi?"
Sở Lâm Lang mỉm cười, không đáp lại mà chỉ hỏi: "Vậy, phụ t* c*ng gia thật sự là do Dương tướng quân ngài xuống tay?"