Tuy tên quản sự này đuổi khách nhưng Lâm Lang là người rất giỏi nói chuyện, chỉ làm bộ hoàn toàn không hiểu ra ý đuổi khách của hắn, nàng cười hì hì tán gẫu với tên quản sự, nói rằng tối nay trông có vẻ sắp gió, thật là ngưỡng mộ với lều da bò của bọn họ, nhìn qua là biết có thể che gió chắn mưa.
Ngay khi Sở Lâm Lang đang ngồi nói hết bài này đến bài khác, tiểu nha đầu bưng thuốc đã vén rèm lều lên, Sở Lâm Lang sượt qua vai tên quản sự, liếc thấy nữ nhân đang ngồi trong lều.
Tuy đã qua một thời gian dài như vậy nhưng Sở Lâm Lang vẫn nhận ra ngay, nữ tử có ánh mắt hơi ngây dại kia chính là phụ nhân điên Ôn thị từng cách vách nhà nàng!
Xem ra những năm này bà được chăm sóc khá chu đáo, nhìn dáng vẻ đó, tuy so với nữ tử trong trí nhớ có chút thay đổi nhưng gò má đã đầy đặn hơn nhiều, nhìn qua dường như không quá suy nhược.
Sở Lâm Lang không lộ ra điều gì, âm thầm thu hồi ánh mắt rồi cười với tên quản sự: "Nếu thiếu thứ gì cứ mở miệng hỏi, chúng ta ra bên ngoài đều không dễ dàng, giúp đỡ lẫn nhau cũng là điều nên làm!"
Lâm Lang cười lên trước giờ đều mang vẻ mỹ diễm và khả ái, tên quản sự kia vốn thấy nàng nói nhiều ồn ào, trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn bị nụ cười ngọt ngào này cảm nhiễm vài phần, sắc mặt cũng có chút dịu xuống, nói một tiếng cảm tạ trước.
Sở Lâm Lang không nhanh không chậm quay trở về, mãi đến khi vào lều trại của mình, nàng mới nhanh chóng vòng ra bên xe ngựa, nhỏ giọng nói với Thất gia về phát hiện vừa rồi của mình.
Ngay cả Thất gia vốn luôn bày ra bản mặt gỗ, lần này sắc mặt cũng có chút biến đổi, ông gấp giọng hỏi: "Ngươi chắc chắn không nhìn lầm sao?"
Nói xong, ông đứng phắt dậy muốn đi xác nhận.
Lâm Lang vội kéo vạt áo ông lại, thấp giọng nói: "Bọn họ đông người, hơn nữa từng người đều không phải hạng dễ chọc, dù võ nghệ ông có cao cường cũng phải thận trọng hơn..."
Thất gia biết Lâm Lang nói có lý, ông suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: "Đây là biên giới hai châu, là địa giới không ai quản lí, chỉ sợ có tìm quan phủ cầu viện cũng không kịp. Không thể cứng đối cứng với họ, vậy thì chỉ có thể lấy trí..."
Sở Lâm Lang gật gật đầu rồi cũng hạ giọng nói: "Đám người đó đều là người Trung Nguyên, xem ra họ cũng giống những dân tị nạn kia, từ phương Bắc đến đây để tránh nạn. Chỉ là nếu Dương Nghị đã sắp xếp Ôn thị đến đây, chẳng lẽ ở Tây Bắc đã có chỗ nào để dung thân sao?"
Thất gia suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: "Dương Nghị lúc trẻ đi khắp Nam Bắc, ở Tây Bắc cũng đã từng tòng quân, thật sự có mấy bằng hữu nguyện sống chết có nhau, có lẽ đã âm thầm liên lạc với cố nhân để an trí Ôn thị."
Sở Lâm Lang gật đầu, nàng có chút căng thẳng đến mức tự cắn móng tay mình. Nếu là như vậy thì thật sự không thể chần chừ nữa.
Dân phong Tây Bắc hung hãn, bằng hữu Dương Nghị có thể yên tâm giao phó chắc chắn cũng không phải hạng người dễ chơi. Nếu đợi đến khi bọn họ như cường long hội hợp với nhau thì muốn cứu người sẽ khó như lên trời!
Nghĩ vậy, nàng đột nhiên nhớ đến đống đồ tốt mình đã chuẩn bị từ trước.
Từ sau lần gặp nguy hiểm ở ốc đảo, Sở Lâm Lang cũng tính là đã nhận thức được đầy đủ giang hồ hiểm ác thế nào, cái cảm giác bị người cầm dao đuổi theo sau lưng đặc biệt không hề dễ chịu.
Vậy nên lần này Sở Lâm Lang cố ý đến hiệu thuốc bắc, lấy mấy gói thuốc bột mà ở nơi khác không mua được.
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang bảo Đông Tuyết lấy một gói từ trên xe xuống rồi đưa cho Thất gia: "Đây là Tuý tâm tán lang trung dùng để giảm đau, gây mê cho người bị thương, được điều chế từ hoa cà độc phối hợp với mấy vị thuốc, nếu để họ ăn vào, hành sự sẽ thuận tiện hơn nhiều."
Thứ này nếu dùng với liều lượng vừa phải có thể hạ gục một con ngựa cao to, nếu cho mấy người kia ăn vào, đợi họ bất tỉnh, có thể an ổn đưa Ôn thị đi.
Thất gia ước lượng một chút gói thuốc này rồi hỏi Lâm Lang: "Ngươi đã thử qua dược tính chưa?"
Sở Lâm Lang vội gật đầu, cái này là dùng để bảo mệnh, nàng mua về đã thử qua rồi. Quả thực rất linh nghiệm, trong thời gian một nén nhang có thể hạ gục mấy con chó, rót nước cam thảo mới có thể giải độc tỉnh lại được.
Tuy bột thuốc dễ dùng nhưng hôm nay không có gió, không tiện rải lên giữa không trung theo hướng gió, tốt nhất vẫn là uống vào miệng.
Làm sao để đưa đống bột thuốc này vào miệng mấy tên hán tử hộ tống đoàn xe lại là một chuyện khiến người ta vò đầu bứt trán.
Sở Lâm Lang quay lại bếp lửa khu trại của mình, nhìn mấy người bên kia nhóm lửa nấu cơm.
Có lẽ vì củi họ chuẩn bị có hơi ẩm ướt, lửa đốt ra không được lớn mà canh hầm mãi chưa sôi.
Sở Lâm Lang cúi đầu làm một lúc liền tùy tiện cầm một bó củi của khu trại mình, tay kia cầm khăn tay đi qua.
Vừa đi, Sở Lâm Lang vừa cười nói với tên quản sự ngồi ở đó: "Ta thấy củi của các người không được khô, khói quá lớn, đây là củi mà chúng ta vừa nướng qua, khói ít mà lửa lại lớn hơn, nướng lửa hay nấu cơm đều tốt. Nếu các người không đủ dùng thì cứ nói với ta..."
Khi Sở Lâm Lang đi, vòng eo thon lắc lư, dáng đi rất uyển chuyển và yêu kiều, tên quản sự nhịn không được mà phân tâm nhìn một cái.
Chỉ là khi đi đến bên đống lửa, Sở Lâm Lang lại trượt chân một cái suýt ngã, nàng vội vàng vung tay, củi trong tay đều rơi xuống, vung vẩy mấy cái mới đứng vững được, khăn tay trên tay cũng suýt nữa rớt ra.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, tên quản sự không chú ý thấy trong khăn tay vốn cuộn tròn kia còn có bột phấn nhẹ nhàng từ khăn tay cuộn tròn trượt xuống, rơi vào trong nồi...
Tên quản sự kịp thời đỡ lấy Sở Lâm Lang, nói lời cảm tạ củi của nương tử, rồi lại thuận tiện hỏi về hành trình của nương tử chuẩn bị đi đến đâu.
Sở Lâm Lang nói dối mà mắt cũng không chớp, nàng vừa nhiệt tình giúp nha hoàn đốt lửa thêm củi, vừa thuận miệng nói mình họ Cung, nhà ở huyện Viên Ma Tây Bắc, là một phú hộ nổi tiếng trong thành.
Nàng nói vậy cũng không tính là bịa đặt. Bởi vì tên ác bá vu cáo Hạ Thanh Vân, làm Hạ Thanh Vân què một chân chính là Cung gia ở huyện Viên Ma.
Sau khi nhiệt tình hàn huyên một hồi, Sở Lâm Lang lại quay về khu trại của mình.
Vì có sự trợ lực của bó củi mà Lâm Lang đưa, cơm canh khu trại bên cạnh rất nhanh đã nấu xong.
Người đi đường dài thường hay đói, ăn cơm cũng vừa nhanh vừa nhiều.
Rất nhanh, một nồi canh lớn và thức ăn đã được chia sạch.
Thất gia vẫn có chút lo lắng, sợ lượng thuốc Lâm Lang bỏ quá ít, không đủ để hạ gục nhiều người như vậy.
Lâm Lang lại nhỏ giọng nói: "Nhân lúc thay củi cho họ, ta lại thuận tay áo rắc thêm chút, phải đến cả nửa gói!"
Khi Sở Lâm Lang phát hiện tên quản sự vốn đang ngồi trên một tảng đá tiêu thực đang gục đầu xuống, liền biết là lần này bột thuốc mình mua rất thuần, đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi!
Mà các vệ binh canh gác khác trong khu trại cũng như vậy, người người ngã nghiêng ngã ngửa, tất cả đều tê liệt, nằm bẹp dưới đất.
Thất gia vội dẫn theo thủ hạ của mình đứng dậy, đi về phía khu trại đó, khi vén rèm lều lên, nữ nhân trong lều dường như không ăn gì, không bị tê liệt, chỉ là bà cứ hát hò, đối diện với một tấm gương đồng nhỏ rồi tự nói tự cười.
Thấy Thất gia đi vào, nữ nhân cũng không hoảng hốt, chỉ chớp mắt nhìn Thất gia hỏi: "Đoàn đón dâu đến rồi sao? Ta còn chưa chuẩn bị xong!"
Thất gia liếc mắt một cái liền nhận ra, nữ nhân này chính là Ôn thị!
Tình trạng tinh thần của bà tuy có khá hơn lúc ở Giang Khẩu một chút, nhưng dường như vẫn đắm chìm trong giấc mộng đẹp trước khi thành hôn của người thiếu nữ...
Ông không nói mấy lời vô nghĩa, chỉ bước qua ôm Ôn thị lên rồi sải bước bắt đầu quay trở về.
Nhưng ngay lúc này, có mấy người trong khu trại vì ăn không nhiều, không hoàn toàn bị tê liệt, thấy Thất gia muốn mang người đi liền lảo đảo rút dao đi tới.
Người Thất gia mang theo đều là cao thủ giang hồ tay chân lanh lẹ, xoay người liền hạ gục được bọn chúng.
Mà bên Lâm Lang cũng rất nhanh chóng đã thu dọn đồ đạc lên xe ngựa.
Đợi Thất gia cứu được người liền bắt đầu chuẩn bị rời đi.
Khi xe ngựa chạy ra ngoài, Lâm Lang vẫn có chút bất an hỏi: "Mấy người đó... sẽ không đuổi theo chứ?"
Thất gia nói: "Bọn họ hẳn là người Dương Nghị thuê từ tiêu cục đi hộ tống, không phải là kỵ binh Kinh quốc, tuy có chút công phu tay chân nhưng cũng không đến mức sống chết với chúng ta, cho dù có đuổi theo, hẳn cũng không đáng lo. Nhưng để chắc chắn, ta đã chặt trục xe của họ, còn cắt đứt cả chân ngựa, tạm thời bọn họ hẳn là không đuổi kịp."
Lâm Lang nghe xong mới yên tâm, nàng quay đầu nhìn Ôn thị được Thất gia ôm qua.
Trước kia nàng còn quá nhỏ, không biết thưởng thức, bây giờ quan sát kỹ Ôn thị mới thấy bà đẹp thật! Đường nét thanh tú khó tả trên gương mặt Tư Đồ Thịnh hẳn là thừa hưởng từ mẫu thân của hắn.
Chỉ là khác với khí chất kiên nghị mà Tư Đồ Thịnh thể hiện ra, gương mặt đẹp tuyệt trần của Ôn thị lại hiện lên vẻ mong manh dễ vỡ.
Lúc này Ôn thị đang nhìn chằm chằm Sở Lâm Lang, ngón tay hơi co giật nắm chặt, ánh mắt cũng liên tục thay đổi, thấp giọng hỏi: "Nàng... xinh đẹp như vậy, có phải là hồng nhan mới quen của Dương lang?"
Sở Lâm Lang biết bà không giống người bình thường, nhưng bà uống thuốc do nàng gửi đến lâu như vậy, hẳn cũng có tác dụng an thần, vậy nên Lâm Lang thử nói chuyện với bà: "Ta là cô nương nhỏ ở bên cạnh nhà ngài đó, thường cùng chơi với nhi tử ngài, ta tên Sở Lâm Lang."
Nghe vậy, ánh mắt Ôn thị liền có chút thay đổi, bà do dự hỏi: "Nhi tử? Ta có nhi tử rồi sao?"
Từ lời nói mơ hồ của Ôn thị, lòng Sở Lâm Lang lại có chút đau nhói.
Không phải là nàng thương xót Ôn thị, bà luôn lạc lối trong thế giới của mình, cho dù điên loạn cũng coi như bọc cho tâm hồn mình một lớp giáp bảo vệ để không còn rối bời và bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu nữa.
Nhưng còn Tư Đồ Thịnh thì sao? Cho dù nội tâm hắn có rối loạn và điên cuồng đến đâu cũng phải tỉnh táo bước đi trong nhân thế, nếm trải đủ cay đắng mà không có ai che chở.
Ngay cả mẫu thân mà hắn luôn nhớ mong cũng không nhớ hắn nữa...
Nghĩ đến đây, lòng Sở Lâm Lang cũng có chút nghẹn ngào, nàng cố gắng kìm nén cảm xúc đột nhiên dâng trào, tận lực dịu dàng nói: "Nhi tử ngài tên là Giới Hạnh. Hắn rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, luôn giúp ngài giặt y phục, nấu cơm, ngài... không nhớ sao?"
Không biết Ôn thị có nhớ ra không, bà chỉ im lặng không nói nữa, ánh mắt mơ hồ quay ra phía ngoài cửa sổ.
Lâm Lang nhớ rõ lúc Ôn thị ở Giang Khẩu, không phải lúc nào bà cũng phát bệnh, thỉnh thoảng cũng có lúc bà tỉnh táo ngồi bên nhi tử, lặng lẽ nhìn gương mặt gầy gò của con mình.
Trong lòng bà hẳn cũng có một chỗ cho nhi tử mình chứ.
Chỉ đáng tiếc là trong lòng Ôn thị, nhi tử không chiếm vị trí thứ nhất.
Nếu không thì lúc trước bà cũng sẽ không dễ dàng bị Đào Tuệ Như chọc giận và suy sụp đến mất đi lý trí.
Quả nhiên, không bao lâu sau Ôn thị lại hỏi đi hỏi lại: "Dương lang đâu? Chàng không phải đã nói sẽ nhanh chóng đến cưới ta sao?"
Sở Lâm Lang thở dài, nàng cũng không thử đánh thức Ôn thị nữa, chỉ thuận theo lời bà: "Sắp rồi, Dương lang ở quá xa, phải trèo đèo lội suối mới qua được, nàng ngoan nhé, ngủ một lát trước, vài hôm nữa, chàng sẽ đến đón nàng..."
Sở Lâm Lang và đoàn người không đi đến huyện Viên Ma.
Tuy trước đây việc làm ăn của Hạ Thanh Vân đều ở đó nhưng từ khi gặp kiện cáo rồi xảy ra chuyện, vị hôn thê Khâu thị của Hạ Thanh Vân sợ Hạ Thanh Vân lại rơi vào tay mấy tên rắn độc địa phương kia liền đến huyện Du Thụ bên cạnh, thuê một gian phòng rồi mời lang trung chữa bệnh dưỡng thương cho Hạ Thanh Vân.
Khi Sở Lâm Lang đến, Hạ Thanh Vân đang thay thuốc cho bên chân bị thương.
Tên tiểu tử to con cũng coi như là biết chịu khổ nhưng hắn vẫn đau đến mức kêu la ôi ối, nghe mà khiến Khâu thị ở bên cạnh phải liên tục rơi lệ.
Sở Lâm Lang đợi lang trung thay xong thuốc mới bước vào phòng.
Hạ Thanh Vân vừa thấy Sở Lâm Lang đã xấu hổ đến mức suýt quỳ xuống đất: "Đại cô nương, cô mắng ta đi! Đều tại ta không nghe lời cô..."
Về mâu thuẫn của hắn với Cung gia, ngay từ đầu đã nảy sinh vì chuyện đãi vàng.
Chỉ là lúc đó, Sở Lâm Lang dặn dò Hạ Thanh Vân rằng bọn họ là hòa thượng ngoại lai, trong tình huống trời xa đất lạ, chịu chút thiệt thòi là phúc.
Vậy nên cho dù có là miếng thịt trong miệng, cũng phải nhả ra một chút, chia cho lũ sói bản địa một ít.
Như vậy mọi người đều có thịt ăn, cũng sẽ yên ổn vô sự.
Ban đầu Hạ Thanh Vân cũng làm theo như vậy. Đáng tiếc là cái bụng của lũ sói bản địa kia càng ngày càng lớn, cuối cùng lại tham lam vô độ đến mức muốn nhúng tay vào việc buôn bán luyện kim.
Mà Lâm Lang nghe lời này cũng chỉ dặn Hạ Thanh Vân sớm thoái thác cửa tiệm, triệt để kết thúc chuyện làm ăn ở Tây Bắc.
Hạ Thanh Vân lại có chút tham lam, không nỡ bỏ những đơn hàng đến cuối năm, bề ngoài hắn đồng ý với Lâm Lang, nói đã kết thúc việc buôn bán của cửa tiệm rồi.
Kỳ thực bên này hắn vẫn chưa dừng tay, định làm đến cuối năm mới bán cửa tiệm.
Kết quả là hắn xé rách mặt với Cung gia, đám tiểu nhân Cung gia vu khống hắn rồi bị quan sai phát hiện ra trong cửa tiệm luyện kim của bọn họ có túi cát vàng của quan quặng.
Thế là quan phủ lấy danh nghĩa Hạ Thanh Vân câu kết với đám thợ mỏ quan quặng, tư luyện lấy kim quặng mà bắt Hạ Thanh Vân. (*)
(*Giải thích tí là tại sao trước đấy Hạ Thanh Vân và Lâm Lang làm ăn được cái mỏ quặng đấy không sao mà giờ lại thành vấn đề, vì khi đó quan địa phương chưa phát hiện ra. Giờ phát hiện ra rồi là tài sản của quốc gia, mà việc làm ăn của cửa hàng này sau đó Lâm Lang đã lui lại thành mọi người mang vàng tới đãi (lẻ tẻ và ít), nói chung là ăn lãi không nhiều như xưa. Vậy nên khi tìm được trong cửa hàng một túi cát vàng (rất nhiều vàng, khó có thể tích góp lâu mới được) thì họ nghi ngờ là cửa hàng này cùng với đám thợ khai thác ở quặng bắt tay với nhau), vậy nên Hạ Thanh Vân mới bị bắt.)
Bây giờ tuy Khâu thị đã dùng bạc mà cứu được người ra nhưng cửa tiệm luyện kim lại bị quan phủ niêm phong, bên trong còn có những thỏi vàng chưa kịp chuyển ra!
Sở Lâm Lang dịu giọng an ủi Hạ Thanh Vân, nói vật ngoài thân sao quan trọng bằng người?
Hiện giờ hắn không sao là tốt rồi, còn chuyện cửa tiệm, cứ để nàng xử lý là được.
Thế là Lâm Lang lấy sổ sách của cửa tiệm, xoay người liền viết thiếp mời đưa cho tri phủ địa phương.
Vị Bạch tri phủ này là lão lại đã cày cấy ở Tây Bắc hơn mười năm.
Từ huyện trưởng thăng lên tri phủ, không biết có mấy phần bản lĩnh, nhưng xem dáng vẻ giúp đỡ đám du côn địa phương này, hẳn là một kẻ có cái bụng không nhỏ.
Chuyện làm ăn của Sở Lâm Lang ở Tây Bắc, vẫn luôn do Hạ Thanh Vân xuất đầu lộ diện. Nàng thì ẩn sau lưng bất động như núi.
Vậy nên cho dù là Bạch tri phủ hay đám rắn độc địa phương Cung gia cũng chỉ đều biết rằng sau lưng Hạ Thanh Vân dường như có chút thế lực, chứ không biết Sở thị Lâm Lang trên khế ước là ai.
Dù sao thì Sở Lâm Lang cũng là một nữ tử, không vào triều làm quan, đám hào môn, quan lại xa xôi chốn Tây Bắc sao mà biết được?
Vậy nên khi thiếp mời của Lâm Lang được gửi đến, Bạch tri phủ còn bĩu môi nói: "Thứ mèo chó gì cũng có thể gửi thiếp mời cho bổn quan, Tân Mai Nghi nhân là cái gì? Đây là gia quyến của quan viên nào ở Kinh thành?"
Nói xong, ông ta định ném tấm thiếp sang một bên.
Nhưng sư gia bên cạnh đã kịp thời nhắc nhở tri phủ đại nhân: "Nghi nhân thông thường là tước vị chỉ phu nhân bá tước mới được sắc phong, xem ra xuất thân phu gia của vị nữ tử này không hề nhỏ!"
Lời này khiến Bạch tri phủ giật mình, ông ta vội sai người đi mời vị Tân Mai Nghi nhân này đến phủ luận bàn.
Sở Lâm Lang hôm nay đi con đường cáo mượn oai hùm, cáo mệnh phong sắc hay mũ phượng khăn quàng của mệnh phụ, thứ gì nàng cũng không thiếu.
Nàng ăn mặc trang trọng và nghiêm chỉnh như vậy bước vào cửa phủ của tri phủ.
Đợi đến khi ngồi xuống, tri phủ mới hàn huyên hỏi phu gia nàng là ai, Sở Lâm Lang mỉm cười: "Ta và phu quân ly hôn, không nhắc đến hắn cũng được. Vốn cũng chỉ là phụ nhân cô khổ trôi nổi mà thôi, may mà được lão nhân gia thái hậu, còn có thánh đức bệ hạ sủng ái mới có thể thường xuyên vào cung, hưởng chút vinh sủng mà thôi!"
Một tràng lời này khiến tri phủ sửng sốt.
Phụ nhân này bản lĩnh lớn thật, thế mà có thể thường xuyên lộ mặt trước thái hậu và bệ hạ, vậy thì phải là người có lai lịch lớn cỡ nào!
Sở Lâm Lang trong nghề khoác da hổ vốn có thể nói là vô địch. Cứ như vậy, tri phủ càng không dám lơ là.
Chỉ là khi Lâm Lang nói rõ ý mình khi đến, biểu thị mình mới là chủ của tiệm luyện kim, sắc mặt tri phủ liền có chút vi diệu.
Nhất thời ông ta tỏ vẻ cười làm lành, nói rằng nếu ông ta sớm biết, nhất định sẽ chiếu cố chuyện làm ăn của cửa tiệm hơn.
Nhưng lần này tiệm luyện kim của nàng, Hạ chưởng quỹ biết pháp mà vẫn phạm, to gan thu tang vật của kẻ trộm, vậy nên ông cũng đành bất đắc dĩ mà hành sự theo pháp thôi.
Sở Lâm Lang mỉm cười nói: "Lượng luyện kim mỗi ngày của tiệm ta đều có số, ta thấy theo sổ sách, đơn luyện kim đã kéo dài đến cuối năm. Vậy nên từ hai tháng trước, Hạ chưởng quỹ đã không thu cát vàng nữa. Nhưng trong tiệm lại đột nhiên xuất hiện nhiều cát vàng không có trên sổ sách như vậy, hơn nữa hôm đó cửa sau còn có dấu vết bị cạy, chẳng phải là khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ sao?"
Sắc mặt tri phủ có hơi trầm xuống: "Ý Sở nương tử là ngài cho rằng bổn quan vu khống Hạ chưởng quỹ?"
Ông ta trưng ra bộ mặt lạnh lùng, dọa dẫm đám hào môn hương thân trong châu còn được, chứ dọa Sở Lâm Lang thì còn kém xa.
Nàng chỉ ung dung cười nói: "Sao dám hoài nghi được? Chỉ là tiểu nhị của tiệm ta bị người hãm hại, nghe nói có liên quan đến Cung gia ở huyện Viên Ma. Đây lại là một cọc kiện tụng khác, ta tự sẽ tính toán kỹ càng với Cung gia. Chỉ là hiện giờ Hạ chưởng quỹ đã bị phạt, đã bị đánh, có phải cũng nên giải phong toả cho tiệm của ta rồi? Trong tiệm ta còn có thỏi vàng cho thương khách, nếu thiếu số lượng, chẳng phải ta cũng sẽ gặp phiền phức sao?"
Thỏi vàng trong cửa tiệm đó đã sớm bị Bạch tri phủ phái người chuyển đi sạch rồi, há có đạo lý trả lại?
Cho dù nàng có là mệnh phụ từ Kinh thành đến thì đã sao? Đến Tây Bắc rồi cũng phải biết quy củ! Bị kiện cáo, sao có thể không tốn kém chút bạc tiêu tai?
Còn nàng ta nói gì mà bầu bạn với vua, Bạch tri phủ cũng chỉ coi như nghe chuyện vui, cảm thấy Sở thị này nếu có ba phần thì sẽ thổi mười phần.
Nàng ta chỉ là một thương phụ không có bối cảnh, có tài đức gì mà vào cung bầu bạn với vua chứ?
Phần lớn là dùng bạc để mua tước vị, mạ vàng cho chính mình mà thôi.
Bạch tri phủ càng nghĩ càng cmả thấy có lý, thái độ cũng bắt đầu coi thường, càng không để Sở Lâm Lang vào mắt nữa, ông ta chỉ biểu thị rằng có nhiều cát vàng trong tiệm luyện kim không rõ nguồn gốc, những thỏi vàng kia cũng đều được xử lý theo tang vật, đừng mong có thể lấy lại nữa!
Sở Lâm Lang thấy thái độ này của Bạch tri phủ, cũng đoán ra tâm tư của ông ta.
Mấy tên quan tham ở vùng xa xôi này, đúng là càng lúc càng tự coi mình là hoàng đế rồi.
Hôm nay nàng cũng không nghĩ có thể lấy lại được thỏi vàng, chỉ là muốn đến dò hỏi thử, để tính toán sau này, càng không có ý định ở lại lâu.
Vậy nên nàng đứng dậy rồi nhạt giọng nói: "Đã như vậy thì là ta quấy rầy đại nhân rồi, không dám làm phiền, xin cáo từ!"
Nhưng ngay lúc này, có nha dịch lảo đảo chạy đến, lắp bắp bẩm báo: "Đại... đại nhân, không xong rồi! Cung gia bị đám cướp xông vào, vừa vào cửa đã bắt đầu đập phá, phụ t* c*ng lão gia cũng bị người trói đi rồi!"
Bạch tri phủ vừa nghe liền trợn mắt chuyển ánh nhìn về phía Sở Lâm Lang.
Phụ nhân này vừa nói muốn tính sổ với Cung gia, Cung gia liền gặp cướp, chẳng lẽ tất cả đều liên quan đến tiểu phụ nhân trông có vẻ yếu đuối này?
Lại nói đến Sở Lâm Lang nghe những lời này, trong lòng cũng lộp bộp.
Cung gia có thế lớn ở địa phương, đám cướp bình thường sẽ không dám đến cửa giữa ban ngày ban mặt!
Không biết vì sao, Sở Lâm Lang đột nhiên cảm thấy tất cả có lẽ liên quan đến việc nàng thuận miệng nói mình là Cung gia khi cứu Ôn thị.
Không xong rồi, đám người kia lại không chịu bỏ qua mà một đường đuổi đến huyện Viên Ma.
Ngay lúc này, Bạch tri phủ cũng biến sắc, ông ta nghiêm giọng quát: "Người đâu, bắt phụ nhân này lại! Để xem là kẻ nào dám làm loạn ở nơi ta cai quản!"