Cách đơn giản nhất tất nhiên là an trí công chúa ở trong cung, tùy tiện thưởng một phi vị.
Nhưng vị An Cốc Hãn kia lại rất thú vị, nói thẳng là gửi đến là nữ nhi đáng tự hào nhất của ông ta, nếu bệ hạ Đại Tấn coi trọng tình nghĩa hai nước, thì xin như từ phụ, an trí thỏa đáng vị minh châu của Kinh quốc này.
Kinh quốc hiện giờ tuy đang ở thế yếu nhưng lại liên quan đến thiên tai.
Một khi Kinh quốc hồi phục, khó nói được tình hình hai nước sau này sẽ không đảo ngược.
Bệ hạ định tính toán cả ân lẫn uy, cũng định gả công chúa Đại Tấn đi hòa thân.
Cứ như vậy, vẫn nên tôn trọng tiểu công chúa Kinh quốc này một chút.
Người ta đã không khách khí nói tuổi ông đủ để làm phụ thân công chúa rồi, tất nhiên cũng phải chọn cho vị công chúa này một phu quân thích hợp.
Chỉ là cuối cùng nàng ta vẫn là người dị tộc, gả nàng ta cho ai lại thành vấn đề.
Hoàng tử hay trọng thần đều rất thích hợp, chỉ là tuổi cũng không thể quá lớn.
Đại thần trong triều phần lớn đều đã đến tuổi, người nào cũng râu tóc bạc phơ.
So sánh như vậy, dường như chỉ còn Tư Đồ Thịnh chưa có hôn phối.
Hơn nữa thời gian để tang của hắn cũng tính là sắp qua rồi, vừa khéo có thể thay bệ hạ phân ưu.
Khi có đại thần đề cập, không đợi bệ hạ mở miệng, Tư Đồ Thịnh đã lạnh lùng liếc nhìn vị đại thần vừa kiến nghị rồi nói với bệ hạ: "Thần tính tình quái gở, không thích nữ tử dị tộc."
Đâu chỉ là không thích, đại thần chủ chiến với Kinh quốc trong triều chính là Tư Đồ Thịnh cầm đầu. Để Tư Đồ Thịnh cưới công chúa Kinh quốc, không khỏi quá mỉa mai rồi.
Nhưng hắn đã chủ động nói rằng tính tình mình quái gở, thẳng thắn như vậy cũng đủ quyết tuyệt.
Ân thưởng của thiên tử, há cho phép hắn thích hay không thích?
Chỉ là Tư Đồ Thịnh có thể nói không khéo léo như vậy cũng là có lòng tin.
Lão hoàng đế vẫn luôn đối đãi với Tư Đồ Thịnh khoan hòa.
Chỉ vì Tư Đồ Thịnh lúc trước phản bác ý kiến của mọi người, cải cách ruộng chức điền, đi con đường cô thần.
Phần lớn thời gian, hắn đều ít nhiều giữ khoảng cách với các đại thần trong triều, phủ đệ lạnh lẽo bình thường càng không có thói quen thiết yến khách khứa.
Đến tuổi này vẫn chưa thú thê, tuy có lý do khách quan là giữ đạo hiếu nhưng cũng đủ thấy rằng ánh mắt hắn rất cao, không chịu khuất phục trước nữ tử tầm thường.
Hắn đã không muốn cưới, hơn nữa còn đã thẳng thắn nói ra như vậy, nếu còn ép buộc, vậy thì thật sự là đang phế bỏ trọng thần của mình!
Lão hoàng đế không định làm khó cận thần đắc lực của mình liền qua loa bỏ qua vấn đề này.
Ngay khi quần thần tranh luận không ngừng, vị công chúa A Đan Na vẫn luôn chờ ở ngoài điện lại phái người đến đưa thiếp.
Nàng đường đường là đại diện cho Kinh quốc, tuy hai nước giao thù nhưng cũng là chiến chiến đình đình, không có lý do gì để bệ hạ mãi không gặp công chúa.
Tấm thiếp này nghe nói là công chúa vừa rồi ở ngoài điện đã tự tay viết.
Phụ thân nàng, An Cốc Hãn say mê văn hóa Trung Nguyên, mà nét chữ tuyệt mỹ của vị công chúa này cũng có thể thấy bãn lĩnh bút lực của nàng.
Bệ hạ xem từng câu từng chữ đều có lý có cứ, cũng âm thầm gật đầu, không nhịn được mà nảy sinh chút tò mò với vị công chúa Kinh quốc này.
Thế là ngài triệu công chúa vào điện nói chuyện.
Vốn tưởng rằng công chúa man tộc nhất định sinh ra sẽ có tướng mạo nam tính, dung mạo thô kệch.
Nào ngờ rằng vị công chúa này lại có dáng người cao ráo, ngũ quan diễm lệ, nhất thời khiến quần thần nhìn đến chăm chú...
Hôm đó, Tư Đồ Thịnh mãi đến chiều mới ra khỏi cung.
Hôm nay cuối cùng hắn cũng rảnh rỗi, liền đi thăm Lâm Lang.
Lâm Lang nhìn hắn có vẻ mệt mỏi, nhịn không được liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Tư Đồ Thịnh rửa mặt xong liền gối đầu lên đùi Lâm Lang.
"Công chúa kia chỉ đích danh rằng muốn gả cho Tam hoàng tử Lưu Dực." Tư Đồ Thịnh nói ra tình hình triều đình hôm nay.
Sở Lâm Lang có chút nhíu mày nói: "Nàng ta... si mê Tam hoàng tử ngay lần đầu gặp sao?"
Nếu nói là si mê ngay từ lần đầu gặp gỡ thì vị công chúa kia hẳn là nên si mê Tư Đồ Thịnh mới đúng chứ?
Chỉ là Đào Nhã Xu cũng từng uyển chuyển nói ra sự vi diệu khi bệ hạ để Tư Đồ Thịnh và Tam hoàng tử đón dâu, chẳng lẽ bệ hạ cũng muốn từ hai người này chọn ra một người để an trí vị công chúa này?
Dù sao thì một người là trọng thần triều đình, một người là ái tử của bệ hạ, an bài người nào cũng không tính là làm công chúa tủi thân, cũng có thể nói được với phía Kinh quốc bên kia, làm bước đệm cho việc hòa đàm sau này.
Tư Đồ Thịnh hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự thông minh của Lâm Lang. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng: "Bệ hạ xem ra là có ý muốn rèn luyện Tam hoàng tử, muốn xem đế vương thao lược của hắn nên mới sắp xếp hắn đi đón dâu."
Đế vương kỵ nhất là si tình. Nhưng Lưu Dực lại sớm nảy sinh tình cảm với vương phi của mình, ngày ngày gắn bó keo sơn, ngay cả mỹ nhân mà bệ hạ sau này ban thưởng cũng uyển chuyển từ chối.
Nhà bình thường có phu thê hòa thuận, không nạp thiếp cũng không sao. Nhưng vương gia của một nước sao có thể như vậy?
Vậy nên bệ hạ sắp xếp Lưu Dực đi cũng là hi vọng sau này hắn hành sự có thể xuất phát từ góc độ quốc gia.
Dù sao thì hắn cũng không còn là con nhà bình dân, không thể chìm đắm trong khuôn khổ của tiểu môn tiểu hộ.
Việc sắp xếp Tư Đồ Thịnh cùng đi lại là tư tâm của bệ hạ khi làm phụ thân.
Nếu công chúa quá xấu, Tam hoàng tử thực sự không ưa nổi thì dùng mỹ nam tử chưa hôn phối như Tư Đồ Thịnh thay thế cũng tính là chấp nhận được.
Chỉ là Tư Đồ Thịnh đứng trước mặt quần thần, hoàn toàn không định để ý đến khổ tâm của bệ hạ, sớm đã lên tiếng từ chối, miễn cho bệ hạ phải đứng ra ép duyên.
Không ngờ rằng vị công chúa kia lại biết người biết ta, chỉ đích danh muốn gả cho Tam hoàng tử.
Sở Lâm Lang không nhịn được mà nói nhỏ: "Vị công chúa này đúng là nhân vật đáng gờm! Nàng ta quen thuộc chuyện nội vụ sao, chẳng lẽ cũng biết Tam hoàng tử đang được sủng ái? Nhưng... Liễu phu tử có thể đồng ý sao?"
Nếu là Liễu Tĩnh Hiên thì sao hắn có thể đồng ý? Hắn và Đào Nhã Xu đang trong thời kỳ "phu thê son" mới tân hôn, hơn nữa Đào Nhã Xu còn đang mang thai, lúc này nhận một công chúa ngoại quốc vào phủ chẳng phải là phá hoại tình phu thê sao?
Tư Đồ Thịnh cười khẽ nói: "Nàng hiểu phu tử của mình quá... vậy nên vị công chúa kia chỉ đích danh trước mặt, Tam hoàng tử cũng không khách khí mà trực tiếp từ chối ngay trước mặt."
Lúc đó bên cạnh công chúa còn có sứ giả đến đàm hòa của Kinh quốc, nghe Tam hoàng tử từ chối không mấy khách khí, vẻ mặt hắn cũng không được tốt lắm, nói nhiều lời chỉ trích rằng Tam hoàng tử vô lễ.
Nhưng dù vậy, Tam hoàng tử cũng không có ý định nhượng bộ.
Sở Lâm Lang nghe xong liền thở dài: "Phu tử làm vậy tuy đúng. Nhưng trong mắt bệ hạ, hắn đã không qua được bài kiểm tra đế vương thao lược này rồi!"
Với tư cách là thiên tử, có tình phu thê quan trọng gì đáng nói? Để cân bằng lực lượng các đại gia tộc, có nữ tử của đại gia tộc nào mà không được thu nạp vào hậu cung?
Tam hoàng tử làm như vậy, trong mắt bệ hạ hiển nhiên là không đủ tư cách rồi!
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang liền có chút tò mò hỏi: "Không có ai chủ động cầu hôn vị công chúa Kinh quốc kia sao?"
Tư Đồ Thịnh cười khẽ: "Tất nhiên là có, cả Thái tử và Lục hoàng tử đều đề xuất có thể nạp cưới vị công chúa kia, thay lão Tam phân ưu."
"Cuối cùng là gả cho ai?"
Lúc này Tư Đồ Thịnh lại cố tình nói nửa chừng: "Nàng đoán xem?"
Sở Lâm Lang nghĩ ngợi chút rồi đáp: "Vị công chúa kia hành sự thật sự rất thú vị, ta chưa từng nghe nói qua công chúa hòa thân nào có thể đứng trước mặt hoàng đế chọn hôn phu. Nàng có thể bỏ qua người tuyệt sắc nhất trần gian như chàng, chọn Tam hoàng tử, có thể thấy là đã nhắm vào vị trí quốc trữ tương lai. Vậy nên dù nàng chọn ai, chắc chắn sẽ không chọn Thái tử."
Tình cảnh suy tàn của Thái tử, hiện nay đại thần nào trong triều lại không nhận ra? Nếu gả cho hắn, tương lai cũng chỉ là một phi tần của một vị trữ quân bị phế truất mà thôi.
Tư Đồ Thịnh đứng dậy hôn lên gò má nàng: "Với tài năng của nàng, ta nên chiêu mộ vào phủ làm quân sư."
Bởi vì Lâm Lang lại đoán đúng một lần nữa. Vị công chúa kia thấy Tam hoàng tử thà chọc giận lão hoàng đế cũng không chịu cưới nàng liền kiêu ngạo không cố chấp nữa.
Nàng ta thẳng thắn nói Thái tử quá già, có thể làm thúc thúc của nàng ta rồi nên liền bỏ qua Thái tử, nói Lục hoàng tử có khí chất đặc biệt, là loại nam nhân hiếm thấy trên thảo nguyên của họ, nàng nguyện gả cho Lục hoàng tử.
Sở Lâm Lang cảm thấy lời nói này của công chúa Kinh quốc cũng không tính là nói dối, ví như thân hình mảnh mai của Lục hoàng tử, quả thực là hiếm thấy trên thảo nguyên xanh biếc.
Đã quen ăn thịt trâu dê, nay đột nhiên được chuyển sang ăn đậu xào cũng khiến người ta lo lắng một cách kỳ lạ, không biết vị công chúa kia có hợp khẩu vị hay không.
Như vậy thì Sở Lâm Lang cảm thấy Thái tử lúc đó hẳn là rất khó chịu, nghĩ đến tình huống lúc đó mà thấy thẹn thùng thay cho vị Thái tử già.
Hiện giờ hắn đã bị bệ hạ lạnh nhạt, lại còn bị một nữ tử dị tộc sỉ nhục trước mặt quần thần, chắc hẳn là mất mặt không thể chịu nổi.
Thái tử hiện tại ngàn vạn lần đừng chó cùng rứt giậu mới tốt.
Nhưng thấy Tư Đồ Thịnh mệt mỏi như vậy, hiển nhiên là không phải hắn đang lo lắng chuyện hôn phối của công chúa.
Vậy nên sau khi Tư Đồ Thịnh đơn giản kể chuyện hôn nhân của vị công chúa kia, Sở Lâm Lang liền hỏi: "Chàng... sao vậy? Vì sao có vẻ lo lắng như thế?"
Tư Đồ Thịnh nhàn nhạt nói: "Mùa mưa của Kinh quốc sắp đến rồi..."
Sở Lâm Lang nghe Tư Đồ Thịnh nói vậy liền lập tức hiểu ra.
Hiện giờ Kinh quốc thế yếu, một phần lớn là vì nạn đói. Một khi Kinh quốc hồi phục sau trận thiên tai trăm năm có một này, những con hổ báo đã ăn no đủ thịt sẽ hiện ra sức mạnh hoàn toàn khác.
Tư Đồ Thịnh vẫn luôn muốn nhân lúc Kinh quốc thế yếu mà phản công một lần, đánh bại hoàn toàn Kinh quốc, đuổi chúng khỏi vùng đất Phụ Thủy.
Nhưng thái độ của bệ hạ lại không rõ ràng. Với tư cách là một vị thiên tử đã trị vì nhiều năm, lão bệ hạ đã không còn khí phách muốn lập công lớn, để lại tên tuổi trong sử sách như khi còn trẻ.
Đến tuổi này rồi, dù chính sự hay gia sự, ông đều theo đuổi một chữ "ổn".
Cái gọi là "ổn" chính là không thể có nửa phần nguy hiểm, tránh cho ông ở tuổi này rồi lại hành động một cách cực đoan rồi thất bại, để lại vết nhơ trong lịch sử đế vương.
Vậy nên tuy bệ hạ nể trọng Tư Đồ Thịnh nhưng đến lúc quyết định đại phản công lại do dự không quyết, một bên chuẩn bị chiến tranh, một bên lại đàm hòa với Kinh quốc, không muốn hoàn toàn đối đầu với Kinh quốc.
Ông chỉ xem xem có thể dùng tổn thất nhỏ nhất để đạt được lợi ích lớn nhất hay không.
Tư Đồ Thịnh lại là phe kiên quyết chủ chiến, chủ trương muốn dùng chiến tranh để chấm dứt chiến tranh, nhất định phải đánh bại hoàn toàn Kinh quốc, tránh cho họ có tham vọng nam hạ.
Hiện nay quân đội phương Bắc đã sẵn sàng chờ lệnh, Tư Đồ Thịnh cũng chuẩn bị tiến về phương Bắc, chỉ đợi quân Lý gia phản công một lần, thu lại Phụ Thủy.
Nhưng bây giờ hai nước đang đàm hòa, thái độ hoàng đế cũng không rõ ràng, trông thấy kế hoạch Tư Đồ Thịnh khổ tâm bày mưu tính kế bao năm sắp phá sản, khó trách hắn lại mệt mỏi như vậy.
Chỉ là Sở Lâm Lang càng biết rằng điều khiến Tư Đồ Thịnh lo lắng không chỉ dừng lại ở đó, hắn vẫn luôn bị Dương Nghị kiềm chế, đó mới là điều khiến hắn không thể thoải mái nhất.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Tư Đồ Thịnh: "Mấy hôm nay, ta cho Hạ Thanh Vân phái không ít thuyền buôn ra phương Bắc, dọc theo các thành trấn phương Bắc đi lại. Bây giờ chiến sự biên địa đã lắng xuống, nếu mẫu thân chàng còn ở phương Bắc, ta tin rằng, nhất định có thể tìm ra manh mối của bà."
Tư Đồ Thịnh nghe lời này, đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy Sở Lâm Lang.
Hắn vùi mặt vào lòng nàng, không chịu ngẩng đầu, chỉ thấp giọng nói: "Đã lâu như vậy rồi vẫn không có chút manh mối nào, ta thậm chí còn nghi ngờ... có lẽ bà đã không còn nữa."
Sở Lâm Lang biết, Ôn thị là nỗi khúc mắc của Tư Đồ Thịnh.
Nếu Ôn thị thật sự không gặp được hắn dù chỉ một lần, âm thầm chết nơi đất khách quê người như vậy, vậy thì nỗi khúc mắc này của Tư Đồ Thịnh thật sự cả đời không giải được.
Nam nhân trong lồng ngực này, cũng chỉ lúc trước mặt Lâm Lang mới lộ ra chút yếu đuối.
Nhưng Tư Đồ Thịnh sẽ không cho phép mình chìm đắm trong sự yếu đuối quá lâu.
Hắn có chút phát tiết cảm xúc, sau đó liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Chuyện phản kích phương Bắc không thể chậm trễ, cho dù bệ hạ nhất thời không quyết tâm, ta cũng phải hết sức thuyết phục... Vài hôm nữa ta sẽ đi phương Bắc. Nàng một mình ở lại Kinh thành, ta không yên tâm lắm, nàng có muốn đi Lĩnh Nam ở một thời gian không?"
Sở Lâm Lang hiểu hắn lo lắng cho mình nhưng nàng cũng đã lên kế hoạch sẵn, nàng nói với Tư Đồ Thịnh: "Chàng đi rồi, ta cũng sẽ không ở lại Kinh thành. Chuyện làm ăn bên Hạ Thanh Vân, ta vẫn chưa rảnh đi xem, lúc đó vừa khéo đi để giải sầu, đợi chàng về, ta mới trở về Kinh thành."
Tư Đồ Thịnh nghe lời này liền im lặng một chút, giả vờ vô tình hỏi: "Hạ Thanh Vân vẫn chưa thú thê sao?"
Sở Lâm Lang dường như ngửi thấy mùi ghen tuông, nàng không nhịn được cười nói: "Tuy người ta chưa thành thân nhưng ở quê đã định thân rồi, hơn nữa đã cùng làm ăn buôn bán, chàng không cần lo có người nhòm ngó nửa lão nương như ta đâu!"
Tư Đồ Thịnh bị vạch trần tâm sự cũng chút nào hoảng hốt, chỉ nghiêm trang nâng khuôn mặt mềm mại của Sở Lâm Lang lên: "Để ta xem già chỗ nào? Là ta hầm quá lửa rồi sao? Đợi ta nếm thử xem!"
Tính ra thì bọn họ cũng đã mấy hôm không quấn quýt bên nhau.
Hôm nay Tư Đồ Thịnh hiếm khi được đoàn tụ với Lâm Lang, tất nhiên là hắn nóng lòng muốn ăn uống cho thoả thích.
Đáng tiếc là hôm nay thân thể Lâm Lang dường như không được khỏe lắm, vừa mới cởi nhẹ dây lưng ngọc, buông rèm che nửa chừng, Sở Lâm Lang đã cảm thấy một trận buồn nôn xông lên óc, khiến nàng đẩy Tư Đồ Thịnh ra, nằm úp trên giường nôn khan.
Tư Đồ Thịnh vội vàng vỗ lưng nàng hỏi: "Sao vậy?"
Thấy Lâm Lang sau một hồi lâu không đáp lại, hắn lại muốn gọi lang trung.
Lâm Lang kéo hắn lại, miễn cưỡng nén cơn buồn nôn xuống, yếu ớt nói: "Đừng làm phiền người ta, cũng đâu phải bệnh gì lớn. Có lẽ là ta lúc trưa tham ăn, ăn nhiều thêm mấy miếng thịt kho nên vậy. Lát nữa uống chút nước mơ chua, tiêu thực một chút là được."
Nàng vốn không thích xem lang trung, đặc biệt là càng không thích uống thuốc đắng.
Bình thường đã luôn phải uống mấy bao thuốc do danh y mà Tư Đồ Thịnh tìm về điều trị cho nàng thì cũng thôi, đừng để lang trung lại kê đơn thuốc đắng cho nàng uống nữa.
Tư Đồ Thịnh thấy nàng nôn khan nửa ngày cũng không nôn ra gì liền có chút yên tâm lại, hắn dặn nàng nếu còn như vậy, nhất định phải xem lang trung.
Tư Đồ Thịnh không lưu lại chỗ nàng quá lâu.
Hắn còn có công vụ, chạy đi cũng không thoát được, trước khi đi phương Bắc vẫn phải có chút việc phải dặn dò chu đáo.
Lâm Lang cũng đã quen với sự đến rồi lại đi vội vàng của hắn.
Lâm Lang cũng không ngờ rằng ba ngày sau, nàng lại rời khỏi Kinh thành sớm hơn Tư Đồ Thịnh.
Chỉ vì Hạ Thanh Vân gửi thư đến nói rằng hóa ra vì mua bán làm ăn mà hắn xảy ra mâu thuẫn với một tên du côn địa phương ở Tây Bắc, tên du côn kia lại kết hợp với quan phủ, nhốt Hạ Thanh Vân vào ngục.
Người quản sự phía dưới không có cách nào khác, chỉ có thể viết thư thông báo cho Lâm Lang, để chủ nhân đến, nghĩ cách tìm người khơi thông một chút.
Sở Lâm Lang nhận được thư liền phái người đánh tiếng bên Tư Đồ Thịnh.
Sau đó nàng vội vàng dẫn theo Hạ Hà, Đông Tuyết, còn có Thất gia và một đám tùy tùng thủ hạ lên thuyền đi trước.
Tên ác bá mà Hạ Thanh Vân đắc tội rất nổi danh ở Tây Bắc. Lúc trước khi Hạ Thanh Vân làm nghề đãi vàng đã xảy ra xung đột với người đó rất nhiều lần.
Nhưng may mà Hạ Thanh Vân nghe lời Sở Lâm Lang, nhiều lần nhường nhịn mới được yên ổn vô sự.
Chỉ là giờ việc buôn bán đãi vàng cũng sắp kết thúc rồi, sao lại gây ra chuyện rắc rối này?
Một số quan viên có lòng lang dạ sói ở địa phương nhỏ, ỷ vào trời cao hoàng đế xa lại càng độc ác câu kết với đám du côn.
Sở Lâm Lang không dám chậm trễ liền ngồi thuyền nhanh đi thẳng đến Tây Bắc.
Chỉ là khi thuyền mới đi được nửa đường, bên Tây Bắc lại có người gửi thư đến, nói Hạ Thanh Vân ở trong ngục không chịu nổi, đã bị đánh ngất.
May mà vị hôn thê Khâu thị của Hạ Thanh Vân khá gan dạ, chủ động lấy ra năm trăm lượng bạc đưa vào quan phủ, cuối cùng cũng chuộc được người ra, chỉ là một chân của Hạ Thanh Vân có lẽ sẽ để lại tàn tật.
Hạ Hà ở bên cạnh đã khóc lóc thành tiếng. Sở Lâm Lang nghe cũng tức nghẹn ở trong lòng.
Có thể là bị gán cho một tội danh vô cớ.
Năm trăm lượng lại chỉ có thể chuộc về một thương nhân vô tội bị tàn phế. Vị quan địa phương này thật là uy phong lẫm liệt!
Nhưng dù sao thì tính mạng cuối cùng cũng giữ được. Sở Lâm Lang cuối cùng cũng có thể có chút yên tâm mà thong thả lên đường, đến lúc đó lại xem Hạ Thanh Vân bị người ta ám toán như thế nào.
Gần đến khi hoàng hôn, đoàn người bọn họ cuối cùng cũng từ đường thủy chuyển sang đường bộ, đến một khoảng đất bằng bên cạnh đường quan đạo.
Thất gia nói đây là nơi cắm trại thích hợp nhất gần đây, Sở Lâm Lang liền dừng lại quyết định tối nay nghỉ ngơi ở đây.
Buổi tối ăn bánh nướng cuốn thịt, hạ nhân nhặt về ít củi khô, đốt lên để nướng bánh và thịt khô.
Đây hẳn là nơi cắm trại quen dùng của các thương nhân và người qua đường.
Trời càng lúc càng tối, thỉnh thoảng lại có vài ba thương nhân và lữ khách dừng chân nghỉ ngơi ở đây đốt lửa hâm nóng cơm canh, ăn xong phần lớn thương nhân lấy lều trại từ trên lưng ngựa xuống, dựng lên cho hai ba người dùng chung một cái lều nghỉ ngơi.
Tất nhiên cũng có kẻ xa xỉ giàu có hơn, không tiếc nhân lực mà đóng cọc gỗ xuống, căng lều da bò trên đó, trông vô cùng rộng rãi và chắc chắn.
Mặt trời lặn rồi trời trở nên tối hẳn, trên trời dần hiện ra những vì sao lấp lánh.
Lúc này từ xa lại có một đoàn người đến, tiếng bánh xe lạo xạo đè trên cát và tiếng ngựa thỉnh thoảng hí vang hòa thành một làn sóng âm thanh, từ nơi rất xa đã truyền đến nơi cắm trại.
Khi đến gần, Sở Lâm Lang mới phát hiện đây hẳn là đoàn thương nhân hộ tống, hai bên có nhiều hán tử tinh nhuệ cưỡi ngựa bảo vệ một đoàn xe ngựa.
Thất gia ngẩng đầu liếc mắt rồi dừng ánh mắt lại.
Khác với Sở Lâm Lang chỉ là một người ngoài xem náo nhiệt, ông liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác biệt của đoàn này. Mấy tên hán tử bảo vệ kia nhìn qua đều là cao thủ, ánh mắt lạnh lẽo như dao găm, vô cùng khó gần.
Mấy chục người và mấy chục con ngựa di chuyển lặng lẽ không tiếng động lại phối hợp cực kỳ ăn ý, khi di chuyển vị trí không hề loạn, hơn nữa còn xen kẽ lẫn nhau, dù nhìn từ góc độ nào cũng có thể thấy ba bốn người chắn trên đường.
Cách di chuyển này khiến Thất gia không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Ông là người xuất thân là thị vệ tướng quân, tất nhiên là có thể nhìn ra cách hành quân này, thông thường chỉ có đội cận vệ của thủ lĩnh quân đội mới như vậy.
Nhưng cũng khó bảo đảm rằng có một số người xuất thân từ quân ngũ, làm nghề bảo tiêu giữ lại thói quen này.
Đoàn người này đến muộn, chỗ tốt đều đã bị người ta chiếm mất.
Đội ngũ này không chút do dự mà thẳng tiến đến vị trí tốt nhất ở giữa. Vị trí này đã có một nhóm thương nhân nhỏ, thấy đoàn người lớn kéo đến, sắc mặt liền biến đổi, không dám nói gì đã chuẩn bị nhường chỗ.
Một người nam nhân trung niên giống như quản sự từ trong đoàn đi ra, bên cạnh có hai hán tử đi theo, nói chuyện cũng rất khách khí, nói cảm ơn mấy vị thương nhân, sau đó lại sai người giúp dời lều trại, đồ đạc của đám thương nhân sang chỗ khác.
Một số hán tử tinh nhuệ vẫn ngồi trên ngựa, đi vòng quanh bãi đất, ánh mắt lạnh lẽo, chú ý từng cử động nhỏ.
Một số hán tử lại xuống ngựa, đứng lẻ tẻ, vây xe ngựa ở giữa. Sau đó màn xe của mấy chiếc xe ngựa ở giữa được mở ra, ào ào đi xuống một đám gia đinh, trong tay đều cầm công cụ đồ đạc, có người đóng cọc buộc dây dựng lều, có người đào hố xếp bếp đốt lửa. Chẳng mấy chốc đã dựng xong mấy cái lều lớn và bếp lò tạm.
Lúc này lại có người đi xuống từ mấy chiếc xe ngựa ở giữa, vì bị hán tử tinh nhuệ che mất tầm nhìn nên nhìn không rõ lắm, lờ mờ dường như đó là một phụ nhân quấn khăn choàng và mấy nha hoàn.
Thương nhân xung quanh đều bị chấn động, ai nấy đều thì thầm bàn tán xem đây là người nào vậy. Những người này tuy phô trương nhưng rất may là không ngạo mạn, mọi người cũng đều yên ổn vô sự.
Qua một lúc, tiếng ồn ào của đoàn người kia cũng dần nhỏ đi, phần lớn hán tử đều vào lều nghỉ ngơi, chỉ có một phần ít còn ở bên ngoài, dường như đang cảnh giới.
Ngay lúc này, một trận gió nhẹ thổi đến, Sở Lâm Lang đột nhiên hít hít mũi, vừa rồi nàng dường như ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Mùi này mơ hồ và khó nắm bắt, nàng nhất thời không thể xác định, lại dùng sức ngửi thêm mấy hơi. Không sai! Chính là mùi đặc biệt của thang thuốc mà nàng đưa cho Tư Đồ Thịnh, để hắn gửi cho mẫu thân mình!
Lúc đó để xác nhận tính chất thuốc, nàng còn tự tay sắc một thang, tất nhiên cũng nhớ kỹ mùi thơm đặc biệt của thảo dược pha lẫn mùi chua cay này!
Lúc này trên đống lửa khu cắm trại bên cạnh đang treo một nồi thuốc, mùi thuốc bên trong không ngừng lan tỏa ra ngoài...
Sở Lâm Lang dựa vào sự che chắn của khăn choàng, âm thầm quan sát lều trại ở giữa kia.
Xem hướng đi của họ thì cũng giống nhiều bách tính tránh nạn, chuẩn bị đến một biên trấn không xa, nơi đó cách xa chỗ loạn lạc, là một nơi ổn thỏa để dừng chân.
Ngay khi Sở Lâm Lang đang suy nghĩ thì một tiểu nha đầu từ lều trại đối diện đi ra, đang cầm bát định đổ thuốc từ nồi thuốc vào.
Đáng tiếc là nồi thuốc quá nóng, tiểu nha đầu vô ý bị bỏng tay, đau đến mức rụt tay lại, kết quả là làm rơi cái bát bên cạnh, choang một tiếng rồi vỡ thành mấy mảnh.
Ngay khi tiểu nha đầu còn chưa kịp hoàn hồn, Sở Lâm Lang đã nhanh tay nhanh mắt, tùy tiện đổ đồ ăn vặt trong bát của mình, cầm cái bát không chạy qua, giả vờ nhiệt tình nói: "Ta vừa khéo có cái bát thừa, cho ngươi mượn dùng chút."
Tiểu nha đầu sửng sốt, vội vàng nói không cần.
Sở Lâm Lang lại rất nhiệt tình, kiên quyết nhét bát vào tay tiểu nha đầu, còn chủ động lấy khăn tay lót nồi thuốc, muốn giúp nàng rót thuốc, thuận miệng hỏi: "Là ai sinh bệnh vậy? Trên đường còn phải sắc thuốc sao?"
Tiểu nha đầu thuận miệng nói: "Là phu nhân nhà ta..."
Nhưng chưa đợi nàng nói hết câu, tên quản sự kia đã đến, lạnh mặt quát: "Còn không mau đi đưa thuốc, ở đây lải nhải cái gì?"
Tiểu nha đầu liền vội vàng bưng thuốc đi mất.
Tên quản sự kia cười mà như không cười nhìn chằm chằm Sở Lâm Lang, đưa tay ra hiệu mời nàng rời khỏi khu cắm trại của họ.