Nghĩ vậy, trong lòng lão hoàng đế liền nổi cơn giận với kẻ gây họa đã vào cung châm ngòi chuyện thị phi hôm nay.
Nhưng chỉ nhìn bề ngoài sẽ không nhìn ra hỉ nộ của bệ hạ, ông xoay mặt vô cảm hỏi Đào Tuệ Như: "Ngươi nói Tam vương phi dan díu với người khác, có nhân chứng đầy đủ, vậy có từng đi tra hỏi Liễu Tĩnh Hiên không?"
Đào Tuệ Như nghe vậy trong lòng lại mừng thầm, bà ta tưởng rằng bệ hạ rốt cuộc cũng nghe lọt tai liền vội nói: "Các đại nhân Công bộ nói, Liễu đại nhân dường như lại nhận chức nên không đi làm ở Công bộ nữa, thậm chí đã lâu rồi không còn ở Kinh thành. Ngay cả đồng liêu ngày xưa của hắn ta cũng không rõ hành tung. Nô gia cũng không cách nào đi tìm Liễu đại nhân để hỏi."
Bệ hạ nghe vậy, sắc mặt đột nhiên lại trầm xuống: "Vương phủ con ta có tin vui, hai phu thê bọn họ đều vui mừng chờ đợi, vừa khéo có người cô mẫu thân thích như ngươi lại muốn tìm xương trong trứng, mưu tính dò la khắp nơi, nhất định phải bịa đặt ra mấy chuyện gièm pha vô căn cứ. Còn dám bỏ qua Tam hoàng tử, vào cung chạy đến trước mặt thái hậu bàn lộng thị phi!"
Nói đến đây, ngữ khí của hoàng đế đã vô cùng nghiêm khắc.
Đào Tuệ Như cuối cùng cũng nghe ra ý tứ không ổn, bà ta vội vàng ngẩng đầu, muốn biện giải cho mình: "Nhưng bệ hạ, tháng của hài tử Nhã Xu không đúng, nàng một mình giữ vương phủ mấy tháng, sao có thể có thai hơn bốn tháng chứ! Người làm cô mẫu như thần sợ rằng cho dù có lòng thiên vị nàng cũng không có cách nào nhắm mắt nói bừa, giấu bệ hạ và thái hậu!"
Nếu tính tháng thì Đào Nhã Xu có lẽ ngay cả khi còn chưa gả vào vương phủ đã âm thầm có thai rồi! Lão hoàng đế cho dù không muốn chuyện xấu hoàng gia ầm ĩ khắp thành cũng không nên phán bừa, trút giận dữ lên bà như vậy!
Phải biết rằng bà đã rất chu đáo mà đến cung thái hậu tố cáo, không vạch trần chuyện xấu của điệt nữ trước đám đông chính là nghĩ đến điểm này!
Đáng tiếc là tâm tư bệ hạ đã lệch lạc không thể cứu vãn, nhất định muốn bảo vệ danh dự của nhi tử và tức phụ.
Vốn bệ hạ còn thấy Đào thị này đáng thương, lúc trước khi Dương gia bị diệt môn, ông cũng vì tình nghĩa với Đào gia mà tha cho tính mạng bà ta và nhi tử bà.
Sau này, hoàng đế lại vì hối hận với quyết định vội vàng lúc trước, sinh lòng xấu hổ với Dương gia mà càng không nhắm vào mẫu tử bà ta, còn để nhi tử bà ta làm quan tăng.
Nếu bà ta thành thật, an phận làm một người tu hành, đương nhiên sẽ có một phần tiền đồ thái bình an nhàn.
Nhưng Đào thị này lại hoàn toàn không có lòng từ bi của người xuất gia, ngay cả với điệt nữ của mình cũng tàn nhẫn như vậy.
Chuyện xấu hổ trong nhà ai mà không thay người nhà che đậy? Vậy mà Đào thị lại vượt qua phụ thân và huynh trưởng, nhất định phải đến trước mặt thái hậu, đặt điệt nữ mình vào chỗ chết.
Sự tàn nhẫn này nhất định còn có ân oán riêng, bệ hạ đã ngâm mình trong triều đình bao nhiêu năm, sao lại không nhìn ra được?
Hơn nữa bà ta còn xúi giục Thái tử phi cùng đến, chẳng phải là muốn khiến hai nhi tử ông huynh đệ tương tàn sao?
Nghĩ vậy, chút thương hại cuối cùng mà bệ hạ dành cho Đào thị vì áy náy với Dương gia cũng tan biến không còn chút gì.
Ông khép đôi mắt già nua nói: "Đào thị hoàn toàn không có lòng dạ trưởng bối, chuyên châm ngòi thổi gió trong cung, ý đồ đáng giết!"
Người nắm quyền lực tối cao, cho dù có muốn buộc tội người ta vô cớ thì sao? Hoàn toàn không cần phải bày ra lý lẽ hay trình tự gì hết.
Ông lạnh lùng phân phó: "Đào thị lắm mồm, gây chuyện thị phi, sai người tát hai mươi cái. Bà ta thân mặc như người xuất gia lại dính líu chuyện nội trạch thế tục, thật sự là lục căn không tịnh, đã như vậy thì thưởng cho ngươi thanh tu trong chùa, đoạn cho dứt tạp niệm trong lòng đi!"
Nói đến đây đã có thị vệ tiến vào, lôi Đào thị ra ngoài lãnh bản tử vả miệng.
Đào Tuệ Như hoảng hồn, đang định mở miệng biện giải lại bị thị vệ nhanh tay lanh mắt lập tức bịt miệng lại, như nhấc một con gà mái già mà kéo ra ngoài bắt đầu dùng bản tử vả miệng.
Vì bị bịt miệng nên Đào Tuệ Như cho dù có đau đến mức mắt muốn nứt ra cũng không thể kêu lên.
Đợi hai mươi cái tát miệng này đã đánh xong, thị vệ cũng giật khăn tay bịt miệng bà ta xuống, Đào Tuệ Như lúc này răng đã lung lay, nhổ ra ba cái răng kèm máu tươi trong miệng mình.
Còn chưa kịp để bà tiếp tục kêu oan đã bị người lôi kéo ra khỏi cung, bị đưa đến miếu cấm sau núi của hoàng tự.
Bên cạnh miếu cấm đó có một toà am ni cô nhỏ, là nơi chuyên thu nhận phi tần bị phạt đuổi ra khỏi cung.
Đưa đến đó cũng giống như ngồi tù vậy, cả đời không có ngày xuất đầu lộ diện lại.
Mặt mũi Đào Tuệ Như sưng lên, cũng không thể kêu gì, chỉ có thể sốt ruột đạp chân xuống đất, thật sự bà ta không nghĩ ra vì sao lão hoàng đế hôm nay lại phán loạn một trận như vậy, rốt cuộc là có ý gì!
Lại nói đến Thái tử phi, từ lúc Đào Tuệ Như ăn tát, nàng ta đã sợ hãi mà quỳ xuống đất.
Lần trước nàng ta vào cung đã bị một tên man rợ l* m*ng làm kinh hãi, tinh thần vẫn còn chưa hồi phục được!
Lần này vì bị Thái tử ép buộc mà nàng ta phải cùng tứ di mẫu Đào gia vào cung làm một trận mưa gió.
Kết quả là vô tình lại kích phát một trận mưa đá, rơi sao lại đều trúng đầu mình. Thái tử phi sợ đến mức tâm tư bất an, không biết mình sẽ bị phạt thế nào.
Bệ hạ bày ra mặt hổ quở trách Thái tử phi một hồi, trách nàng sao lỗ tai lại quá mềm, bị người ta xúi giục làm ra chuyện thị phi, quấy rầy thanh tịnh vương phủ của hoàng đệ.
Chuyện hôm nay, nếu sau này có nửa điểm tin đồn thì hoàng đế đều sẽ tính lên đầu Thái tử phi.
Còn phía Tam hoàng phi, trước mặt thái hậu và Thái tử phi, bệ hạ dịu dàng an ủi, bảo nàng về phủ dưỡng thai cho tốt.
Mà Lâm Lang hôm nay nhắc nhở bệ hạ đến đây, tránh được một bi kịch diễn ra, lại thêm trước đó nàng có công đi tìm Tam hoàng tử, chỉ là lúc đó không tiện thưởng, hôm nay vừa khéo có thể cùng thưởng luôn, bệ hạ ban thưởng ngàn lượng vàng, đồng thời thăng chức cho nàng làm Nghi nhân ngũ phẩm.
Tâm tư thiên vị này, ngay cả thái hậu cũng có chút nhìn không nổi.
Vừa rồi khi Đào Tuệ Như bị phạt, bà đứng ở bên cạnh nhìn cũng có chút mơ hồ khó hiểu, nhưng bệ hạ đã mở miệng vàng, bà cũng không tiện bác bỏ, tưởng rằng bệ hạ là vì không muốn chuyện xấu lộ ra ngoài mới che đậy như vậy.
Nhưng nếu để Đào Nhã Xu ôm bụng bầu bốn tháng về, một sớm trái chín rụng, chẳng phải sẽ làm loạn huyết mạch hoàng gia sao?
Vậy nên đợi đến khi mọi người đi hết, thái hậu liền nóng lòng hỏi bệ hạ có ý gì.
Bệ hạ thong thả uống một ngụm trà, ông không muốn hủy hoại danh tiếng của nhi tử và tức phụ, chỉ đơn giản giải thích rằng: "Dực Nhi đã về phủ từ sớm ở cùng vương phi rồi. Hắn cũng không ngốc, nếu hài tử trong bụng vương phi không phải của hắn thì hắn có thể nhịn đến giờ sao? Xin mẫu hậu đừng lo lắng, trong lòng trẫm hiểu rõ."
Chỉ một câu đã chặn miệng thái hậu. Tuy bà không hiểu rõ nguyên do, nhưng xem ý bệ hạ thì rõ ràng là không nên tiếp tục truy cứu nữa.
Vừa rồi bệ hạ phạt nặng như vậy, chỉ thiếu điều muốn giết người diệt khẩu, xem ra là có nguyên do.
Rốt cuộc vẫn là lão bà này nhiều chuyện, vô cớ đắc tội người ta.
Không nói đến lời giải thích của hoàng đế với thái hậu, lúc này Đào Nhã Xu được Sở Lâm Lang dìu ra khỏi cung lòng vẫn còn vô cùng sợ hãi.
Mùi vị chén thuốc đình thai kia dường như vẫn vương vấn trong hơi thở, nếu không phải Sở Lâm Lang kịp thời mời bệ hạ đến, cho dù nàng thật sự đâm chết Đào Tuệ Như cũng vô ích.
"Sao phản ứng của ngươi lại nhanh vậy? Ta còn chưa nghĩ ra, ngươi đã nghĩ đến chuyện mời bệ hạ rồi?"
Sở Lâm Lang kỳ thực cũng vô cùng sợ hãi, lúc đó tuy nàng cảm thấy sự việc không ổn nhưng lại không tiện nói thẳng với bệ hạ.
Vậy nên nàng trước tiên là bịa ra sự vụ khẩn cấp nói cho cung nhân nghe, khiến bệ hạ gặp nàng, sau đó nàng lại đem bộ dáng thần côn, nói thẳng rằng hôm nay mình bói quẻ, tính ra bệ hạ hôm nay có một niềm vui, chỉ là niềm vui này đang ngự ở cung thái hậu, nếu lỡ mất giờ sẽ mất đie cơ hội.
May mà lúc đó bệ hạ phê tấu chương đến mệt mỏi, đang muốn đi lại, thấy An nhân Tân Mai này đến nói chuyện với bộ dáng hào hứng hừng hực, nhất thời cũng nổi lòng hiếu kỳ, liền dứt khoát đứng dậy, dẫn theo nàng đi về cung thái hậu.
"Ta nghĩ, nếu cung thái hậu thái bình vô sự, ta còn phải vắt óc bịa thêm một "chuyện vui", tránh cho bị hoàng đế đánh. May mà tứ cô cô ngươi đúng là kẻ gây sự, miễn cho ta phải lừa dối thêm lần nữa."
Đào Nhã Xu đương nhiên biết khuê mật mình là người tinh ranh cỡ nào, cho dù cung thái hậu có gió êm biển lặng, chỉ sợ nàng cũng có thể lấp l**m cho qua.
Bây giờ Đào Nhã Xu chỉ có sự may mắn và cảm kích vô hạn vì đã thoát nạn.
Nếu không có Lâm Lang nghĩa khí tương trợ thì nàng tuyệt đối sẽ không giữ được hài nhie trong bụng.
"Đợi đến khi hài tử sinh ra, ngươi có muốn làm nghĩa mẫu không?"
Nghe lời Đào Nhã Xu, Sở Lâm Lang liền cười nói: "Được chứ, đúng là cầu còn không được, nếu ta thành nghĩa mẫu của hoàng tôn đường đường chính chính, chẳng phải là đi đường sẽ càng oai phong sao?"
Đào Nhã Xu nói ra lời này kỳ thực cũng đã hối hận. Nàng sợ lời nói vô tâm này của mình lại gợi chuyện đau lòng của Sở Lâm Lang.
Nhưng Sở Lâm Lang không phải là người đa sầu đa cảm như vậy, nàng chỉ tươi cười đáp lời, trông có vẻ hoàn toàn không để ý.
Nhã Xu trong lòng thầm thở dài, đúng là một nữ nhân thật tốt!
Có phải trời xanh thấy nàng quá mức hoàn mỹ, mới nhất định phải để nàng có chút thiếu sót?
Nghĩ vậy, Nhã Xu lại thay Lâm Lang cảm thấy đau lòng. Nếu Tư Đồ đại nhân có thể đối tốt với Lâm Lang, đó là tốt nhất.
Nếu hắn không thể, vậy thì Đào Nhã Xu nàng cho dù có phải cùng cực cả đời, cũng quyết không để Lâm Lang phải chịu nửa phần ấm ức!
Lâm Lang nghe lời Đào Nhã Xu lại càng cảm thấy vui hơn: "Chàng sẽ cho ta ấm ức gì, ngươi đừng có oan uổng Tư Đồ đại nhân!"
Đào Nhã Xu lại cười khổ, không biết có nên nhắc nhở Sở Lâm Lang hay không.
Lần này đi đón đoàn hòa thân vốn phải là việc của quan viên Lễ bộ, nhưng người đi lại vừa khéo là Tam hoàng tử và Tư Đồ Thịnh, chẳng lẽ nàng không phát hiện ra điểm bất thường sao.
Nhưng lời đến bên miệng, Đào Nhã Xu lại nuốt xuống, có chuyện vẫn nên đợi thật sự xảy ra rồi hẵn nói.
Nếu không nói ra bây giờ cũng chỉ làm tăng thêm phiền não.
Lại nói đến Thái tử phi, sau khi bị hoàng đế quở trách một hồi liền hồn xiêu phách lạc trở về phủ.
Thái tử sớm đã đi vòng vòng trong thư phòng rồi.
Vừa thấy Thái tử phi về, hắn lập tức nóng lòng hỏi: "Thế nào? Thái hậu có tìm người đến hỏi không? Đào Nhã Xu thật sự có thai sao?"
Thái tử phi ủ rũ nói: "Có, bốn tháng rồi..."
Thái tử nghe xong liền không nhịn được mà mừng như điên nắm tay nàng: "Tốt lắm! Vậy thái hậu có tâu với phụ hoàng không, lại xử trí Đào Nhã Xu thế nào?"
Thái tử phi bĩu môi khóc nói: "Bệ hạ thưởng Đào tứ cô cô hai mươi bản tử vả miệng, giam bà ta ở am tĩnh tâm bên cạnh miếu cấm... còn phạt ta về phủ Thái tử, cấm túc ba tháng!"
Hả? Thái tử nghe mà mắt sắp rơi xuống, nghi ngờ mình đã nghe sót cái gì rồi.
Nhưng sau khi nghe Thái tử phi kể mọi chuyện chi tiết một lần nữa, trong lòng hắn chỉ còn bi phẫn - phụ hoàng, tâm tư thiên vị của người, chỉ cần là của Tam hoàng tử, cho dù không phải là nghiệt chủng của hắn cũng phải bảo vệ sao?
Chỉ là hắn còn chưa kịp bi phẫn xong, thánh chỉ trách cứ của bệ hạ đã xuống phủ Thái tử, bảo Thái tử lập tức vào cung nghe dạy bảo.
Thái tử phi hiểu rõ tính khí của Thái tử, nàng cũng không kịp khóc lóc thương tâm, chỉ vội vàng dặn dò Thái tử: "Điện hạ, lát nữa đến chỗ bệ hạ, ngàn vạn lần đừng bàn chuyện phải trái đúng sai nữa, cũng đừng nhắc chuyện nhà Tam hoàng tử. Người cứ đổ hết lên người thiếp, chỉ nói rằng đây là chuyện phụ nhân nói bậy nói bạ, người hoàn toàn không hay biết gì!"
Thái tử lại giận dữ giậm chân: "Tại sao! Ngoài cốt nhục rơi từ bụng Phương Lương phi ra, đích trưởng tử như ta chẳng lẽ là nhặt từ ngoài đường về! Không biết phân biệt phải trái đúng sai như vậy, phụ hoàng già đến lú lẫn rồi sao?"
Lời này quá đại nghịch bất đạo, dọa cho Thái tử phi phải vội vàng bịt miệng Thái tử.
Thái tử trở tay ôm lấy Thái tử phi, như một đứa hài tử bắt đầu gào khóc.
Hắn đường đường là quốc trữ lại để chính phi hiền lương của mình liên tục bị chịu nhục ở trong cung.
Còn tức phụ của lão Tam thì ngay cả hoài nghiệt chủng cũng được bệ hạ chống lưng!
Giây phút này, Thái tử vừa thay mình, cũng thay cho chính phi của mình cảm thấy đau lòng ấm ức.
Nhưng khóc xong một trận, hắn vẫn phải lau đi nước mắt vô dụng lại thê lương của một người trung niên, ngoan ngoãn vào cung nghe dạy bảo.
Trận dạy bảo này của hoàng đế mắng rất không khách khí, còn quở trách cả sự bất tài trong chính vụ gần đây của Thái tử.
Đế vương tuy luôn quản giáo nghiêm khắc với vương trữ nhưng vẫn cho quốc quân tương lai chút thể diện.
Mà lần này bệ hạ mắng Thái tử trước mặt mấy vị trọng thần, hiển nhiên là đã không nể mặt mũi gì nữa.
Hơn nữa Thái tử hiện giờ trong tay gần như không có thực quyền gì, việc chính vụ trước đây hắn kiêm quản giờ lại bị bệ hạ từng chút một chuyển sang tay Tam hoàng tử.
Điều này có ý nghĩa thế nào, lão hồ ly nào trong triều mà ngửi không ra?
Tuy có lão thần không tỉnh ngộ, lo rằng bệ hạ làm chuyện phế trưởng lập ấu màe sớm dâng thư khuyên can.
Nhưng hồi âm của bệ hạ lại lạnh nhạt một cách khác thường, trên tấu chương chỉ có hai chữ không thăng trầm "Đã biết".
Cứ như vậy, mấy lão thần kia cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì Thái tử tuy không nắm thực quyền nhưng vẫn mang danh hoàng trữ, khiến người ta không thể bắt bẻ được.
Mà Thái tử dường như cũng đã quen với sự lạnh nhạt của phụ hoàng, ngoan ngoãn về phủ làm con rùa rụt cổ.
So với phủ Thái tử sóng êm biển lặng thì Đào gia lại không được thái bình lắm.
Đào Tuệ Như vốn đang bình yên vô sự, vì sao lại cùng Thái tử phi vào cung, lại làm sao mà chọc cho lôi đình nổi giận, bị áp giải đến am tĩnh tâm? Ngay cả Đào quốc công cũng mơ hồ khó hiểu.
Sai người đi dò la thì những người trong cung đều giữ kín như bưng, không ai chịu nói ra hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Đào Hải Thịnh nghe nói muội muội mình ở trong cung bị đánh đến rụng răng liền đau lòng đến mức giậm chân, suýt nữa đã vào cung bái kiến bệ hạ, cầu xin người thương xót Đào thị, thu hồi thánh mệnh.
Ngô thị sợ đến nỗi vội vàng kéo phu quân lại, khuyên ông đừng nhiều chuyện rồi ăn phải một cái tát của Đào Hải Thịnh.
"Chuyện của muội muội thân sinh ta, sao tính là nhiều chuyện được? Lúc nàng vừa sinh ra đã sinh non, nhỏ xíu vậy, ai bế cũng khóc, chỉ có ở trong lòng ta mới ngoan ngoãn, với tư cách là huynh trưởng của nàng, ta sao có thể không quản!"
Ngô thị chẳng ít lần chịu liên luỵ vì Đào Tuệ Như, hôm nay lại ăn một cái tát, trong lòng bà cũng nổi giận: "Muội muội thân sinh của ngươi? Sao không thấy ngươi quản giáo ngôn hành của nàng? Bệ hạ có thể phạt nàng như vậy, đủ thấy nàng ta đã gây ra tội lớn chọc trời! Ngươi còn không biết xem sắc mặt mà muốn vào cung cầu tình cho nàng? Không sợ rằng mình cũng sẽ bị đưa đến chùa cấm làm hòa thượng trọc đầu hay sao? Nàng ta bây giờ còn là hài tử yếu ớt nằm trong lòng ngươi sao? Tâm cơ nhiều đến mức đó, đủ dọa chết người ta rồi, ta thấy, nàng là đã hại chết nhà chồng, giờ lại đến hại nhà mẹ đẻ luône rồi!"
Lời này lại chọc cho Đào Hải Thịnh nổi giận, ông đưa tay lên định đánh Ngô thị tiếp.
Ngay lúc này, Đào quốc công lại bước vào, không nói hai lời mà cho nhi tử mình một cái tát: "Phủ Quốc công là nhà thường dân hương dã sao? Ngươi hễ không hợp ý là lại ra tay đánh chính thất của mình, là muốn làm mất hết mặt mũi nhà ta sao? Hơn nữa Ngô thị nói sai chỗ nào? Tính nết Đào Tuệ Như nhìn ai không vừa mắt là nhất định phải làm người ta tan cửa nát nhà, chẳng phải do ngươi làm huynh trưởng nuông chiều mà ra sao? Ngươi có thời gian sao không đi vương phủ Tam hoàng tử gặp Nhã Xu, hỏi xem rốte cuộc là có chuyện gì."
Đào Hải Thịnh không dám ra oai trước mặt phụ thân, chỉ có thể cúi mi rụp mắt dạ vâng.
Đào quốc công gọi nhi tử vào thư phòng, chỉ có phụ thân tử ở riêng với nhau, lúc này Đào quốc công mới nghiêm mặt nói: "Chuyện muội muội ngươi tạm thời gác sang một bên. Nàng không biết đã cấu kết với Thái tử làm chuyện gì, cùng nhau chọc cho bệ hạ chán ghét, theo ta thấy, bệ hạ đại khái đã nảy sinh ý định phế thừa, chỉ là không biết khi nào mới hạ chiếu."
Đào Hải Thịnh nghe xong giật mình vội hỏi: "Vậy theo phụ thân thấy, ai sẽ trở thành trữ quân tiếp theo?"
Đào quốc công vê râu nói: "Yêu ai thì là người đó thôi! Dù sao thì Đào gia ta đã đứng vững mấy triều không đổ, cũng có căn cơ. Bất kể là ai cũng đều phải nghĩ cách dựa vào cây to hưởng bóng mát cho tốt. Chỉ là vị Tam hoàng tử này dường như không hiểu điểm này. Nhã Xu giận dỗi với nhà mẹ đẻ, hắn không nên lạnh nhạt với Đào gia theo Nhã Xu. Ta thấy qua mấy hôm, vẫn là ngươi làm nhạc phụ hạ mình xuống, để phu thê họ cùng về thăm nhà, mọi người ăn một bữa cơm đoàn viên đi."
Đào Hải Thịnh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Đồng thời ông cũng nghĩ: Chuyện của muội muội, người thường không tiện ra mặt, nếu đến lúc đó ông nhờ Tam hoàng tử ra mặt, hẳn là bệ hạ cũng sẽ cho ái tử một chút mặt mũi.
...
Ngay ngày thứ hai sau vở kịch náo động trong cung này, Tam hoàng tử và Tư Đồ Thịnh mới đón dâu trở về.
Nghe xong chuyện này, Tam hoàng tử còn cố ý vào cung, cảm tạ phụ hoàng đã yêu thương Nhã Xu.
Hoàng đế nói: "Nếu không phải An nhân Tân Mai lắc mai rùa báo tin vui với trẫm, trẫm còn không biết tin vui của phủ ngươi. Vì sao không sớm báo cho trẫm? Cũng tránh cho thái hậu hiểu lầm các ngươi."
Lưu Dực tất nhiên là nhận lỗi với phụ hoàng mình, chỉ nói tháng của hài tử kia không tốt, Nhã Xu cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nên nói với bệ hạ thế nào.
Hoàng đế không phải là muốn trách cứ nhi tử và tức phụ nên ông liền chuyển đề tài, nói đến chuyện họ đi đón đoàn hòa thân.
Công chúa hòa thân của Kinh quốc đã được Tam hoàng tử và Tư Đồ Thịnh đón vào Kinh thành.
Lần này người Kinh quốc lại rất coi trọng việc hòa thân, người được gửi đến là tiểu nữ nhi A Đan Na của An Cốc.
Đây cũng là tiểu công chúa mà Tư Đồ Thịnh được Dương Nghị lần trước ở phương Bắc cố ý nhờ chiếu cố.
Cái gọi là chiếu cố này chính là Tư Đồ Thịnh nhất định phải bảo đảm tiểu công chúa này vào được hậu cung, trở thành phi tần của bệ hạ.
Lý do Tư Đồ Thịnh đi cùng Lưu Dực cũng là vì Dương Nghị đã nắm trong tay quân cờ uy h**p hắn.
Khi đoàn sứ hòa thân của công chúa còn chưa đến Kinh thành, đã có người gửi thư cho Tư Đồ Thịnh, bảo hắn tìm cách cầu khẩn Nhân đế tự mình đón tiếp.
Nhìn bức thư này, Tư Đồ Thịnh có chút không kìm nén nổi sát khí trong lòng.
Hắn không muốn để ý, nhưng trong bức thư còn kẹp một lọn tóc dài lẫn sợi bạc, Tư Đồ Thịnh không thể không nghi ngờ, đây là sợi tóc đứt của mẫu thân mình.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể cùng Tam hoàng tử đi.
Mà công chúa vào kinh rồi lại không được bệ hạ triệu vào cung, chỉ có thể tạm thời an trí ở trạm dịch.
Hoàng đế muốn hỏi ý mấy cận thần xem nên rằng nên an trí củ khoai nóng bỏng tay này thế nào.