Thái tử vốn không muốn để ý đến vị tứ di mẫu này nữa.
Lần trước nghe lời bà ta lại từ khéo biến thành vụng, hắn không chỉ tự mình đưa biểu muội Đào gia đi trợ lực cho Tam đệ mới xuất hiện, còn khiến chính phi của mình bị tên hàng giả Cốc Hữu Kim kia khinh nhục.
Cơn tức này có là ai cũng không thể chịu nổi.
Bây giờ Đào Tuệ Như lại thề thốt, nói rằng bà ta biết bí mật của Tam vương phi, điều này thật sự đã khơi dậy gợi tò mò của hắn, hắn muốn biết Đào Tuệ Như định nói gì.
Chỉ là vị tứ di mẫu này đúng là mật thám trong các phủ đệ ở Kinh thành, biết hắn hôm nay có thiếu chút kiên nhẫn, nên bà ta vừa đến đã nói ra một đoạn bí mật trước khi thành hôn của Tam vương phi.
Hóa ra Đào Nhã Xu này khi còn ở Dung Lâm nữ học lại dám to gan lớn mật, âm thầm nảy sinh tình cảm với nam phu tử Liễu Tĩnh Hiên.
Lúc trước nàng ta vào cung cũng lạnh đạm với bệ hạ, hoá ra là vì có lòng với người khác.
Thái tử nghe xong lông mày liền giãn ra, hắn vội hỏi: "Những gì ngươi nói đều là thật sao? Vậy thì tam đệ của ta chẳng phải là đầu mọc sừng dài mà không hề hay biết? Chỉ là... ngươi chỉ nghe lén chuyện của nàng ta và Sở Lâm Lang thì có ích gì? Phải lấy ra chứng cứ thật mới được!"
Đào Tuệ Như biết Thái tử sợ Đào gia đổi phe nên sớm đã nghĩ kỹ đến chuyện này, chỉ cụp mi rũ mắt nói: "Hai nha hoàn thân cận của Đào Nhã Xu trước khi vào cung đã gả chồng ngay khi nàng ta vào cung. Nếu Thái tử có thể tìm ra họ, cậy miệng họ ra, thứ mà nha hoàn thân cận biết, chẳng phải là sẽ nhiều hơn ta sao?"
Thái tử tuy sớm đã quyết tâm không muốn dây dưa với vị tứ di mẫu này nữa nhưng bây giờ nghe xong lại có chút động lòng.
Hắn cũng biết Đào Nhã Xu trước đây náo loạn rất gay gắt với người nhà, vốn hắn còn không hiểu, nhưng giờ sau khi nghe một tràng lời nói của Đào Tuệ Như, vậy thì mọi chuyện trước đây đều có thể giải thích được rồi.
Hóa ra vị Đào biểu muội Đào này đã có lòng với người khác, vậy nên mới vui vẻ đồng ý gả vào vương phủ của Tam hoàng tử, để thủ thân như ngọc cho người trong lòng!
Nhưng nhìn bộ dạng hôm đó nàng ta và Tam hoàng tử rất tôn trọng và yêu thương lẫn nhau, rốt cuộc đó là diễn trước mắt mọi người hay là nhìn thấy Tam hoàng tử oai phong lẫm liệt liền thay lòng đổi dạ?
Nghĩ vậy, Tam hoàng tử liền cảm thấy, nếu phần tình riêng này của biểu muội có chứng cứ xác thực, lại để Tam hoàng tử kia biết, chỉ sợ dù là nam nhân nào cũng không thể chịu nổi!
Chỉ cần Tam hoàng tử nghi ngờ Đào Nhã Xu, vậy thì Đào gia tất nhiên cũng không thể trông cậy vào lão Tam này nữa.
Nếu Đào gia không đổi phe lúc lâm trận, vậy thì hắn cũng không cần phải sợ hãi.
Giống như lời ngoại tổ phụ nói, hắn là đích trưởng tử của hoàng gia, mẫu thân cũng đường đường là hoàng hậu một nước. Chỉ cần hắn không phạm sai lầm lớn, cho dù có là phụ hoàng cũng không thể tùy theo ý mình mà phế bỏ hắn!
Nhưng lần này, nếu không có chứng cứ rõ ràng thì hắn nhất định sẽ không ra tay.
Mà Đào Tuệ Như kia sau khi ra khỏi phủ Thái tử, trong lòng cũng đầy tính toán.
Thái tử bây giờ không phải chỉ cần nói một hai câu là có thể điều khiển được, vừa rồi tuy hắn nghe cũng động lòng, nhưng vẫn biểu thị với tứ di mẫu rằng nhất định phải có chứng cứ rõ ràng mới được.
Xem ra không thể không tốn chút sức lực, lấy ra chứng cứ Đào Nhã Xu vụng trộm trước khi thành thân mới được.
Nghĩ đến sự si mê của Đào Tán với Sở Lâm Lang, trong lòng Đào Tuệ Như cũng không nhịn được mà bực bội.
Bà không cho rằng nhi tử mình si mê đến mất trí mất rồi mà cảm thấy nhất định là Sở Lâm Lang lại muốn dùng trò yêu mị nào đó, từ miệng nhi tử bà dò la ra chuyện gì, vậy nên nàng ta mới quyến rũ hài tử Đào Tán kia si mê đến ngu muội. Biết đâu phía sau còn có sự xúi giục của tên nghiệt chủng Tư Đồ Thịnh. Nếu không trừ bỏ hai người này, nhi tử bà sao có thể yên ổn?
Lại nói đến Đào Nhã Xu, vì mang thai mà nàng sợ lộ bụng, cũng không tiện về bên ngoại nữa.
Lần cuối nàng về nhà vẫn là khi Lâm Lang đi phương Bắc, mượn cớ mẫu thân nàng bị bệnh, do phụ thân nàng giật dây, nàng mới trở về nhà thăm.
Lúc đó tuy Ngô thị thật sự bị bệnh nhưng chỉ là cảm mạo thông thường. Thái độ khi đó của bà với nàng vẫn có chút lạnh lẽo.
Vậy nên Đào Nhã Xu cũng không tự chuốc lấy không vui, nàng ở lại đó một lúc rồi lấy cớ đi hoàng tự cầu nguyện, sớm rời khỏi Đào gia.
Cho nên khi Liễu Tĩnh Hiên nói với nàng rằng nàng đang có thai, nếu không muốn về nhà mẹ đẻ thì đừng đi, những chuyện còn lại để hắn chống đỡ, trong lòng nàng cảm thấy khoan khoái vô cùng.
Sau đó nàng mới biết, Đào gia tìm Sở Lâm Lang làm thuyết khách, muốn nàng trở vè nhưng lại bị Sở Lâm Lang cự tuyệt.
Khi Lâm Lang đến vương phủ Tam hoàng tử làm khách, Đào Nhã Xu nhịn không được mà nắm tay Lâm Lang, biểu thị lòng cảm kích.
Lâm Lang cười nói: "Tạ ơn ta cái gì? Ta có hơi vô lễ với Ngô phu nhân, ngươi không trách ta là được rồi."
Khi nói lời này, nàng đang giúp Đào Nhã Xu đào hố trong vườn hoa.
Liễu Tĩnh Hiên từ cung mang về cho Đào Nhã Xu một chậu mẫu đơn bệ hạ tự ban thưởng. Vì màu sắc rất đẹp nên Đào Nhã Xu định trồng nó ở trong sân.
Cũng là vì rảnh rỗi nên nàng thậm chí không dùng đến nha hoàn, đợi Lâm Lang đào xong hố, nàng còn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, định tự tay mình đặt bông hoa vào.
Sở Lâm Lang biết tật xấu của Đào Nhã Xu, thấy nàng không chút kiêng dè gì mà dùng tay bốc đất, nàng không nhịn được mà kinh ngạc há hốc miệng, nghi ngờ rằng Nhã Xu ở trước mắt hẳn là đã bị người ta đoạt xác rồi.
Đào Nhã Xu thấy bộ dạng trợn mắt của nàng, nhịn không được mà cười nói: "Liễu... Tam hoàng tử từng nói, thứ trong sạch nhất trên đời này chính là đất. Những gì chúng ta ăn mặc, không gì không được ấp ủ từ đất mà ra. Nếu ngay cả nó cũng chê thì chính là đang quên mất nguồn gốc. Mấy hôm trước chàng còn dẫn ta đi ra đồng, đào khoai tây tươi về ăn đấy."
Xem ra ở cùng với Tam hoàng tử, chứng sợ bẩn của Đào Nhã Xu cũng đã khá hơn nhiều, bắt đầu nhiễm chút khí đất rồi.
Dù sao thì ở trong vương phủ Tam hoàng tử, sẽ không có người luôn nhắc nhở Đào Nhã Xu phải chú ý lễ nghi tiểu thư khuê các, những thứ quy củ kiêng kỵ kia.
Một khi đã mở ra một số ràng buộc thì sẽ vô tình khiến người ta cả thân lẫn tâm đều vui vẻ, sống tự tại hơn một chút.
Hôm nay cả Tư Đồ Thịnh và Tam hoàng tử đều có công vụ, họ phải đi đón đoàn xe hòa thân của Kinh quốc nên sáng sớm đã ra khỏi thành, đến giờ vẫn chưa thấy về.
Hai người cùng trồng hoa, còn cùng nhau ăn cơm trưa, đang nói cười uống trà sau bữa ăn thì nghe gia nhân đến báo, nói là thái hậu trong cung muốn Đào Nhã Xu vào cung tán gẫu.
Lúc này vốn phải là lúc thái hậu nghỉ trưa, thường ngài sẽ không tiếp khách.
Việc đột nhiên đưa ra thông báo đưa người vào cung vốn đã bất thường.
Sở Lâm Lang nghe thánh chỉ này liền không nhịn được mà có chút nghi hoặc. Nhưng Nhã Xu lại nói, đôi khi thái hậu có bệnh chuột rút chân khi ngủ trưa, kỹ thuật xoa bóp của nàng rất hợp ý của thái hậu, có lẽ thái hậu gọi nàng vào cung để xoa bóp.
Dù sao cũng là lời thái hậu, không thể không tuân theo được.
Sở Lâm Lang ngẫm nghĩ chút rồi nói với nàng ấy: "Vừa khéo ta cũng chọn cho thái hậu mấy món đồ thêu đặc sắc của Giang Nam, chi bằng cũng cùng ngươi vào cung luôn."
Đào Nhã Xu đang mong còn không được, thế là hai người liền lên xe ngựa vào cung.
Đào Nhã Xu vào cung trước, còn Sở Lâm Lang thì đợi ở trước cung môn một lúc mới sai người đưa eo bài - eo bài này là của thái hậu ban thưởng cho Sở Lâm Lang, bình thường cho dù không có chiếu vào cung thì chỉ cần nàng bẩm rõ ý đồ, thường cũng được cho qua.
Nhưng hôm nay lại có chút bất thường, thị vệ kia phái người đi bẩm báo, qua một lúc liền dùng vẻ mặt đầy áy náy nói: "Thái hậu hôm nay không được khỏe, không thể gặp An nhân ngài, xin ngài hãy về đi."
Sở Lâm Lang nghe xong liền thấy sửng sốt, nàng cảm thấy sự tình có chút không ổn.
Nếu thái hậu thật sự cảm thấy thân thể không khỏe, không thể gặp khách, vì sao còn cố ý triệu kiến Đào Nhã Xu vào cung?
Cho dù là nhớ vị nữ quan trước kia của mình hay cảm thấy Nhã Xu hầu hạ bên giường bệnh thoải mái thì dù thế nào Nhã Xu cũng đường đường là Tam hoàng tử phi.
Chuyện phụng dưỡng hiếu đạo bên giường bệnh cũng không đến lượt tôn tức phụ (*) đâu! Thái hậu là người coi trọng lễ nghi như vậy, làm sao lại làm ra chuyện hành hạ tôn tức phụ như thế!
(*Tôn tức phụ: Cháu dâu)
Sở Lâm Lang trực giác có điều không ổn nhưng trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười, đem đồ thêu mình mang đến giao cho thị vệ, biểu thị rằng mình vốn cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là đến để đưa đồ thêu của mình cho thái hậu mà thôi.
Ngoài ra thì thân thể thái hậu rốt cuộc là thế nào, nàng cũng có hơi lo lắng.
Gần đây vì An nhân Tân Mai thường xuyên ra vào cung mà thị vệ cũng nhận ra nàng, hắn liền thuận miệng nói: "Lúc sáng, Thái tử phi mang một lang trung vào cung, đúng rồi, vị Vong Trần cư sĩ cũng đến, có lẽ xem ra là có gì bất ổn chăng?"
Sở Lâm Lang nhạy bén nhận ra thị vệ nói là lang trung chứ không phải ngự y, nàng liền cười hỏi: "Sao, là thần y dân gian nổi tiếng nào sao?"
Thị vệ sửng sốt rồi cười nói: "Cái đó ta không biết, chỉ là ngửi thấy trên người ông ta có mùi thuốc, hẳn là hạng lang trung mà thôi..."
Sở Lâm Lang biết hỏi nữa cũng không moi thêm được gì liền cười chào rồi xoay người chuẩn bị ra khỏi cung.
Nhưng đi được vài bước, trong lòng nàng lại luôn cảm thấy bất an.
Thái tử phi từ sau lần bị kinh hãi trong cung, đã lâu rồi không vào cung nữa, thậm chí cung yến lần trước cũng không thấy bóng dáng nàng ta.
Nhưng lần này Thái tử phi không chỉ đến mà còn không chỉ có mình nàng ta, còn mang theo tứ di mẫu Đào gia và một người có dáng vẻ như là một lang trung.
Thái hậu gần đây không bệnh tật gì, không cần phải tiến cử danh y, cho dù xem bệnh cũng sẽ không dùng người Thái tử phi mang từ ngoài cung vào.
Vậy nên việc Thái tử phi đến bất thường nhất định không phải nàng ta tự nguyện mà đến, vậy thì người có thể ra lệnh nàng ta kiềm chế bóng ma trong lòng mà tiến cung, chỉ có thể là Thái tử.
Hơn nữa, còn có vị Vong Trần cư sĩ kia, vì sao lại cùng đến?
Họ đến vào buổi sáng, đến giờ vẫn chưa đi, mà buổi chiều vốn phải là giờ thái hậu ngủ trưa, thái hậu lại cấp triệu Đào Nhã Xu vào cung, điều này lại càng bất thường hơn.
Chỉ trong vài bước chân, Sở Lâm Lang đột nhiên đã nghĩ ra.
Nếu Thái tử phi và lang trung kia chính là nhắm vào Tam hoàng tử phi mà đến thì sao?
Cái cớ gì có thể khiến Thái tử nóng lòng gây khó dễ như vậy? Chẳng lẽ... là thai nhi bốn tháng của Đào Nhã Xu?
Thái hậu không biết nội tình chuyện Tam hoàng tử chính là Liễu Tĩnh Hiên. Để Tam hoàng tử trở về danh chính ngôn thuận, bệ hạ đã giữ kín miệng, chỉ một mực khẳng định Tam hoàng tử vẫn luôn tĩnh dưỡng ở trong vương phủ.
Nếu thái hậu hiểu lầm Đào Nhã Xu khi một mình giữ vương phủ Tam hoàng tử đã trộm cùng người tư thông rồi mang thai, bà nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Bởi vì Đào Nhã Xu đã từng làm nữ quan bên cạnh bà. Nhã Xu không đoan chính, chẳng phải bà không có trách nghiệm trong việc tra xét sao?
Vậy nên thái hậu mới gấp gáp gọi Đào Nhã Xu vào cung xác nhận!
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang liền lập tức cảm thấy gấp gáp.
Nếu thật sự như vậy, Đào Nhã Xu lần này vào cung thực sự là lành ít dữ nhiều. Nàng hiện đang mang thai bốn tháng, là lúc mà thai nhi còn chưa quá ổn định, làm sao chịu nổi sự tra khảo kinh hách này?
Chỉ là bây giờ Tư Đồ Thịnh và Liễu Tĩnh Hiên đều không ở trong thành, chuyện tìm họ về cũng như nước xa không cứu được lửa gần.
Sở Lâm Lang nghĩ ngợi rồi quyết đoán xoay người, nói với thị vệ kia: "Làm phiền bẩm báo lại một tiếng, ta còn muốn gặp bệ hạ, xin ngài nhất định phải thông truyền, ta có sự tình cấp báo muốn bẩm báo với bệ hạ..."
Lại nói đến Đào Nhã Xu lúc này đang quỳ thẳng đứng trong ngự cung của thái hậu.
Vừa rồi bà tử bên cạnh thái hậu đã ấn tay nàng, mời ngự y trong cung bắt mạch cho Đào Nhã Xu.
Khi ngự y bẩm báo với thái hậu, Tam hoàng tử phi đã có mạch tượng ít nhất bốn tháng, cho dù đã chuẩn bị trước, thái hậu vẫn nhịn không được mà hít một hơi thật sâu, đau lòng chỉ vào mũi Nhã Xu: "Ngươi... ngươi lại làm ra chuyện không biết xấu hổ này!"
Thái tử phi ở bên cạnh vội vàng dìu thái hậu, xin thái hậu nguôi giận, tránh tổn hại thân thể.
Vong Trần cư sĩ ở một bên thì lo lắng nhìn điệt nữ của mình, lấy tư thế trưởng bối mà tức giận trách mắng nàng: "Đứa nhỏ nhà ngươi, sao có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy? Quả thực là muốn làm mất hết mặt mũi Đào gia ta mà! Còn không mau nói, nghiệt chủng trong bụng ngươi là của ai?"
Đào Nhã Xu nhìn tình thế trước mắt rồi lại nhìn tên lang trung mà trước khi Tam hoàng tử về phủ, nàng đã sai nha hoàn tìm đến, lén xem bệnh cho nàng, cuối cùng cũng đã nhìn ra manh mối sự việc.
Nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn tứ cô cô của mình rồi cúi đầu nói: "Ta hoài thai sau khi gả vào vương phủ Tam hoàng tử, đương nhiên đó là hài tử của Tam hoàng tử."
Lời này đúng là gạt người! Những người có mặt ở đây đều là bô lão đủ thâm niên ở Kinh thành, ai mà không biết rằng Tam hoàng tử kỳ thực gần đây mới trở về phủ?
Thái hậu nhìn Đào Nhã Xu dầu muối không ăn (*) như vậy, không chút hối lỗi, trong lòng cũng nói không nên lời là sự thất vọng.
(*Ý chỉ người cứng đầu, bướng bỉnh, không nghe lời khuyên răn, không chịu thay đổi thái độ.)
Rốt cuộc là bà quá yêu thương hài tử này, lúc trước bệ hạ chính là thấy nữ quan ở bên cạnh bà không tệ, mới chọn nàng vào vương phủ Tam hoàng tử.
Nhưng bây giờ Đào Nhã Xu lại gây ra chuyện đáng xấu hổ này, chẳng phải là kết thêm khúc mắc giữa Tam hoàng tử và hoàng đế sao?
Ngay lúc này, Đào Tuệ Như lại mở miệng đúng lúc: "Trước đây ta từng nghe nói rằng nàng và một vị phu tử ở nữ học qua lại thân mật, thậm chí vì hắn ta, nàng còn từng náo loạn một trận với mẫu thân, không muốn vào cung. Chẳng lẽ... nàng ta dan díu với cái gì mà Liễu phu tử đó, rồi mang thai nghiệt chủng của hắn ta?"
Thái hậu nghe đến đây lại càng tức giận không thể kiềm chế, cái gì mà phu tử với nữ học sinh? Đây quả thực là chuyện gièm pha không nên nghe vào tai!
Cái gốc rễ tai họa này là từ trong cung bà tuồn ra ngoài, nếu không xử trí sạch sẽ thì làm sao bà còn mặt mũi mà đứng ra chủ chì công đạo với bệ hạ và Tam hoàng tử?
Nghĩ vậy, thái hậu hỏi với Thái tử phi: "Ngươi nói xem chuyện này nên xử lý thế nào?"
Thái tử phi hôm nay vốn không muốn đến, theo nàng ta thấy thì cho dù Tam đệ muội có cắm cho Tam đệ một cái sừng dài thì cũng không phải chuyện mà phủ Thái tử nên xen vào. Nàng ta còn khuyên Thái tử rằng đừng dây dưa với loại người chuyên dò la chuyện nhà người khác để gây họa như Đào Tuệ Như.
Thái tử lúc đầu còn nghe nhưng khi hắn sai người bắt nha hoàn của Đào Nhã Xu sau khi gả đi về thẩm vấn, biết được Đào Nhã Xu trước khi vào cung đã lén đến nhà Liễu phu tử liền lập tức hưng phấn đến mức máu dồn lên đầu.
Đào Tuệ Như kia cũng có bản lĩnh, không biết từ đâu tìm được một tên lang trung đã từng lén xem bệnh cho Đào Nhã Xu, lại từ miệng ông ta xác nhận rằng Đào Nhã Xu đã sớm mang thai.
Trong tình huống đã có chứng cứ vô cùng xác thực như vậy, Thái tử làm sao có thể bỏ qua một cơ hội xúi giục, can gián mối quan hệ giữa Đào gia và Tam hoàng tử?
Thế là hắn xúi giục Thái tử phi vào cung, vạch trần chuyện xấu hổ này.
Nhưng Thái tử phi không muốn một mình đi.
Không có cách nào khác, Thái tử phải để Đào Tuệ Như ra mặt với tư cách là một trưởng bối phát hiện ra sự thất đức của hậu bối, báo lại cho Thái tử phi rồi hai người cùng tâu lên thái hậu.
Đào Tuệ Như tuy có lòng muốn từ chối, nói rằng mình đi nói chuyện này, chỉ sợ sẽ đắc tội huynh tẩu.
Nhưng Thái tử lại âm dương quái khí nói: "Chẳng lẽ tứ di mẫu giết người từ trước đến nay đều mượn tay người khác sao? Ngươi không ra mặt, chẳng lẽ là muốn một đại nam nhân như ta ra mặt tố cáo đệ muội sao?"
Bất đắc dĩ, Đào Tuệ Như chỉ có thể tự mình ra trận, đóng vai một cô mẫu nghiêm khắc vì đại nghĩa diệt thân.
Trước mắt chứng cứ đã có vô cùng xác thực, Thái tử phi và Đào Tuệ Như trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào thì họ cũng không tính là vu cáo, còn chuyện đắc tội người thì bọn họ đã bàn bạc xong rồi, định đẩy cả cho lão nhân gia thái hậu!
Vậy nên khi thái hậu hỏi đến, Thái tử phi liền vội nói: "Cái này... tôn tức phụ cũng thực sự không biết... hay là đợi sinh ra rồi hẵn xử lý..."
"Hồ đồ, một thứ nghiệt chủng, sao có thể để nàng ta sinh ra?"
Mà Đào Tuệ Như đúng lúc này cũng nói: "Mấy chuyện này vốn cũng là chuyện gièm pha hậu trạch, không nên để nam nhân tiền đường nhúng tay vào, đáng tiếc là mẫu thân của Tam hoàng tử đã không còn, trong cung cũng không có hoàng hậu chủ quản chính sự, lại phải vất vả thái hậu ngài đây, dù ngài có xử lý thế nào thì Đào gia ta cũng không oán thán!"
Lời này nói ra liền một phát đẩy hết mọi trách nhiệm lên người thái hậu.
Thái hậu nghe xong lại thấy đúng là đạo lý này, trong lòng bà đã có chủ ý.
Chuyện liên quan đến huyết mạch hoàng gia, tuyệt đối không cho phép lẫn lộn được, nghiệt chủng trong bụng nàng ta một khắc cũng không thể giữ lại.
Chuyện xấu hổ này vốn nên để Tam hoàng tử xử lý.
Nhưng tức phụ này của hắn lại là do bệ hạ làm chủ ban cho, hơn nữa còn từ cung bà đi ra, nếu bà không làm chủ, dọn dẹp sạch sẽ, chỉ sợ sẽ khiến Tam hoàng tử đội sừng cao ngút, nghi ngờ rằng bệ hạ đang khinh thường hắn.
Nghĩ vậy, thái hậu liền vẫy tay nói: "Đi, sai người chuẩn bị thuốc đến, rót cho nàng ta uống! Rồi trước hết là áp giải nàng ta vào hoàng tự đã!"
Đào Tuệ Như nghe những lời này, trong lòng liền không nhịn được mà âm thầm mừng thầm.
Đào Nhã Xu thế mà lại phạm ra chuyện xấu hổ này, thật sự đúng là không thể ngóc đầu lên được mà! Vậy thì bà cũng không cần lo điệt nữ này sẽ một sớm đắc thế rồi báo thù bà ta nữa.
Tất nhiên, vừa rồi bà ta cũng đã nói với thái hậu, Sở Lâm Lang kia cũng biết chuyện xấu của Đào Nhã Xu nhưng vẫn luôn giấu giếm thay nàng ta.
Vậy nên thái hậu hiếm khi phát uy mẫu hậu, sau khi xử lý xong Đào Nhã Xu, người kế tiếp chính là Sở Lâm Lang!
Một tiểu phụ hương dã dựa vào việc khoe khoang vận may, khéo miệng được sủng ái, ban một chén rượu độc cũng là cho nàng ta mặt mũi rồi!
Chỉ là nếu thái hậu g**t ch*t Sở Lâm Lang, chỉ sợ Tư Đồ Thịnh sẽ phải thương tâm đau lòng mà thôi!
Nghĩ vậy, Đào Tuệ Như liền đột nhiên cảm thấy hiếm có mình tinh thần sảng khoái, cho dù có vì thế mà đắc tội huynh tẩu cũng đáng.
Dù sao thì huynh trưởng cũng thương bà ta, lần này lỗi sai cũng ở Đào Nhã Xu, cho dù bà ta có không tố cáo thì nha đầu chết tiệt kia có thể giấu được bao lâu? Do bà ta ra mặt lại càng thể hiện Đào gia hiên ngang lẫm liệt, gia phong chính trực.
Huynh trưởng cho dù có giận bà ta cũng sẽ không giận lâu. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, huynh trưởng đều rất yêu thương bà ta.
Mà ngay lúc này, đã có cung nhân bưng thuốc đình thai đến, chuẩn bị rót cho Đào Nhã Xu uống.
Hôm nay Đào Nhã Xu bị người vạch trần chuyện mang thai, vốn còn mang theo chút xấu hổ. Nhưng hài tử trong bụng nàng vốn chính là của Tam hoàng tử nên nàng cũng không cảm thấy có gì đáng sợ cả.
Chỉ là nàng vạn lần không ngờ tới thái hậu lại bị tứ cô mẫu xúi giục, không thông báo cho hoàng đế và Tam hoàng tử đã muốn cho nàng đình thai.
Đào Nhã Xu biết, nếu nàng uống chén thuốc kia, hài tử của mình sẽ không giữ được.
Vậy nên ngay trước khi thái giám bước tới, nàng đột nhiên đứng dậy, rút cây trâm trên đầu, lao đến trước mặt tứ cô cô, tay trái siết cổ bà ta rồi đặt trâm lên nói: "Không ai được phép đụng vào ta! Ép quá, ta sẽ liều mạng!"
Thái hậu đâu từng thấy qua tư thế này? Bà sợ đến mức thân thể hơi ngả ra sau rồi kêu lên: "Nhã Xu, hài tử nhà ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Bộ dạng này của Đào Nhã Xu mười phần là học từ khuê mật Sở Lâm Lang. Lúc trước khi gặp nguy hiểm ở ốc đảo, dáng vẻ cường hãn của Sở Lâm Lang để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng Đào Nhã Xu.
Lâm Lang từng nói, lúc cần phải đánh cược mạng sống, ngàn vạn lần đừng nương tay khách khí, kẻ ác mới có thể sống sót!
Vào giây phút này, Đào Nhã Xu đã kế thừa bảy phần sự cường hãn của Sở Lâm Lang.
Tay nàng không phải chỉ đang làm bộ, đầu nhọn của cây trâm đã c*m v** cổ tứ cô cô, máu đã bắt đầu rỉ ra ngoài.
Đào Tuệ Như cũng sợ đến mức la hét, liên tục kêu mấy thái giám và thị vệ đừng lại gần.
Ngay khi hai bên giằng co, đột nhiên có người cao giọng nói: "Bệ hạ giá đáo!"
Chưa dứt lời thì hoàng đế đã bước vào, vừa nhìn tình thế trước mắt, ông không nhịn được nhíu mày: "Chuyện này là sao?"
Mà Sở Lâm Lang đi theo sau hoàng đế nhìn tình thế trước mắt, dường như Đào Nhã Xu không bị thiệt liền không nhịn được mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà lúc nàng sắp bước ra khỏi cổng cung đột nhiên nghĩ ra điều then chốt trong đó, sau đó liền chạy đến chỗ bệ hạ cầu cứu.
Nếu không thì theo tình thế này trong cung của thái hậu, Đào Nhã Xu sớm muộn gì cũng chịu thiệt lớn.
Nàng cũng không kịp thi lễ với thái hậu mà chỉ vội vàng bước qua, nói với Đào Nhã Xu: "Mau buông tay ra, đừng làm tổn thương mình, bệ hạ đã đến, đương nhiên sẽ làm chủ cho ngươi."
Mà thái hậu thấy hoàng đế đến lại mang theo chút áy náy, đợi đến khi thị vệ và mấy người không liên quan trong phòng đều lui xuống, bà mới nói ra chuyện xấu của Đào Nhã Xu.
Hoàng đế nghe xong lại không nổi cơn thịnh nộ như thái hậu dự đoán, ngược lại ông lại rũ mi hỏi Nhã Xu: "Ngươi có tin vui rồi?"
Nhã Xu không dám giấu, chỉ có thể vừa quỳ vừa gật đầu.
Đào Tuệ Như che vùng cổ đang chảy máu lại, trong lòng bà ta căm hận vô cùng, bà ta vội nói với bệ hạ: "Bệ hạ, là nhà thần quản giáo không nghiêm, để nữ tử này sinh ra gan to bằng trời, nếu huynh tẩu thần biết nhất định sẽ đánh chết nàng, không dám làm bẩn tai mắt bệ hạ..."
Còn chưa đợi bà ta nói xong, bệ hạ đã lạnh lùng cắt ngang: "Không hỏi đến ngươi, sao lại xen vào như vậy? Thịnh Hải, đi, đỡ Tam hoàng tử phi dậy, nàng ấy mang thai rồi, sao có thể quỳ lâu được?"
Thái độ này của bệ hạ nhất thời khiến cả thái hậu, Thái tử phi và Đào Tuệ Như đều sửng sốt.
Thái hậu tưởng bệ hạ đã tức đến phát điên rồi, chỉ có thể cẩn thận nhắc nhở ông: "Hoàng thượng... nàng đã mang thai bốn tháng rồi!"
Hoàng đế xoay xoay chuỗi hạt Phật ở trong tay rồi hòa ái nói: "Bốn tháng rồi? Tốt lắm. Dực Nhi kia cũng đã già đầu rồi, bây giờ hắn đã có đời sau, trẫm cũng an tâm rồi."
Thái hậu ngồi không yên nữa, bà kéo tay hoàng đế, lo lắng sờ trán ông, hạ giọng nói: "Nhưng bệ hạ, Tam hoàng tử... hắn trở về cũng chưa đến một tháng mà?"
Hoàng đế an ủi vỗ vỗ bàn tay mẫu hậu rồi lại quay mặt nhìn Thái tử phi: "Ngươi nói người dan díu với Tam vương phi là ai?"
Thái tử phi không phải là kẻ gây họa, tình thế vừa rồi thật sự khiến nàng nhìn mà tim đập chân run, nên vừa nghe bệ hạ hỏi, nàng vội vàng tách rời quan hệ với chuyện này: "Ta cũng là nghe tứ cô cô Đào gia nói, bà ấy bảo rằng... bà ấy từng thấy Tam vương phi và Liễu phu tử ở nữ học qua lại thân mật..."
Nghe đến đây, bệ hạ càng gật đầu an tâm.
Lúc trước khi ông nhận thân với Tam nhi tử, đã hỏi nhi tử ông rằng không biết hắn có thích chính phi trước đây cưới cho hắn để xung hỉ hay không. Lúc đó nhi tử liền thẳng thắn thừa nhận với ông rằng lý do hắn nguyện ý đến nhận thân chính là vì Đào Nhã Xu.
Hắn và nàng lưỡng tình tương duyệt đã lâu, kiếp này không phải nàng sẽ không cưới.
Có lẽ vì là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhìn nhi tử có tính tình phóng khoáng và thẳng thắn giống Phương thị, bệ hạ thậm chí không cảm thấy chuyện nhi tử mình và Đào Nhã Xu có tư tình trước khi thành thân có gì không đúng.
Vậy nên so với việc nhi tử và Nhã Xu âm thầm châu thai ám kết (*) trước hôn nhân thì Đào Tuệ Như lấy danh nghĩa là trưởng bối Đào gia, chạy đến cung xúi giục, gây chuyện thị phi này còn đáng ghét hơn!
(*Châu thai ám kết: ăn cơm trước kẻng)
Đặc biệt là khi bệ hạ nhìn thấy chén thuốc đình thai mà thái giám đứng bên cạnh bưng, trong lòng ông càng căm hận vô cùng.
Hôm nay nếu không phải Sở Lâm Lang kịp thời chạy đi thông báo cho ông, chẳng phải trong lòng lão Tam sẽ vì một chén thuốc đình thai của tổ mẫu mà sinh ra rạn nứt với ông sao!