Tuý Quỳnh Chi

Chương 108

Vốn hắn định để Tam hoàng tử này lúng túng trước mặt trọng thần và bệ hạ, không ngờ lại vô tình dựng lên sân khấu cho hắn ta diễn tuồng.

Đồng thời, Thái tử cũng sinh lòng mười phần tò mò với vị lão Tam này - vị lão Tam đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Hắn nâng chén rượu, ánh mắt âm u nhìn Đào Hải Thịnh bước đi về phía nữ nhi và tế tử mới ra lò của mình, hướng về Tam điện hạ thi lễ vấn an.

Trong lòng Thái tử nhịn không được mà nảy ra một lo lắng khác - có tên tế tử chân chính này, Đào gia có còn tiếp tục kiên định đứng về phía hắn không?

Nghĩ vậy, hắn nhịn không được mà trong lòng âm thầm mắng Đào Tuệ Như ngu xuẩn kia!

Lúc trước sao hắn lại tin lời ma quỷ của vị tứ di mẫu kia, đưa đích nữ Đào gia vào vương phủ của Tam hoàng tử.

Thế là lại biến khéo thành vụng, biểu muội gả cho Tam hoàng tử, so với gả cho phụ hoàng của hắn, làm kế mẫu của hắn còn tệ hơn!

Nhất thời, Thái tử đã hối hận đến mức đứt mấy khúc ruột, chỉ có thể liên tục nâng chén, mượn rượu giải sầu.

Lại nói đến Lâm Lang hầu hạ ngồi ở vị trí chủ vị bên cạnh thái hậu, tiện thể cũng chọc cho mẫu tử bệ hạ vui vẻ hòa hợp.

Ánh mắt nàng linh động và tuyệt mỹ, khuôn mặt nghiêng tự nhiên và xinh đẹp của nàng, đương nhiên cũng chiếu vào mắt Đào Tán, tăng lữ hoàng tự ngồi bên cạnh.

Hôm nay hắn cùng cữu cữu và ngoại công cùng vào cung trải nghiệm, chỉ là vị trí hắn phải ngồi sau nhiều, cùng có nhiều công tử trẻ tuổi ngồi chung với hắn, từ xa lắng nghe các vị hoàng tử nói chuyện phiếm.

Đào Tán từ sau lần cùng Lâm Lang chủ trì pháp hội đã không còn giao lưu, vốn không gặp lại thì qua mấy hôm, tình cảm cũng phải nhạt dần.

Nhưng hôm nay, khi nhìn nàng ngồi ở vị trí cao, ngồi bên cạnh thái hậu nở nụ cười duyên dáng, hắn lập tức lại nhớ đến lần trước khi hắn giúp Sở nương tử viết thư nhà, Sở thị cười ngọt ngào với hắn...

Nhất thời, Đào Tán không nhịn được mà nhìn có hơi ngây ngốc say mê, bị người khác nhìn thấy mà không tự biết.

Ngay lúc này, mấy công tử trẻ tuổi ở bên cạnh nhỏ giọng cười: "Nhìn lâu như vậy, coi chừng không thu nổi mắt về!"

Đào Tán mặt hơi đỏ lên, hắn vội vàng che giấu, biểu thị mình vừa rồi đang thất thần, không phải là nhìn người.

Nhưng có người lại ghé sát vào tai hắn: "Ngươi nhìn cũng vô dụng, mọi người đều nói vị An nhân Tân Mai này là tri kỷ của Tư Đồ Thịnh, nàng ta trước đây còn làm quản sự, hạ nhân trong phủ của Tư Đồ Thịnh. Không biết đã bao lâu rồi, hơn nữa bây giờ nàng được sủng ái trước mặt thái hậu. Cho dù có luân phiên cũng không đến lượt ngươi đâu."

Đào Tán cảm thấy mấy công tử này nói chuyện quá đỗi chói tai, nhưng những lời này, hắn cũng đã từng nghe qua, nhất thời không thể phản bác được gì.

Hắn quay mắt nhìn Tư Đồ Thịnh ngồi ở vị trí rất gần phía trước cùng các trọng thần nhất phẩm trong triều, là nơi mà một tăng lữ nhỏ bé như hắn khó có thể với tới.

Nếu hắn là nữ nhi gia, đương nhiên cũng sẽ ngưỡng mộ một người tuổi trẻ đã ở vị trí cao như vậy.

Hắn và mẫu thân hiện giờ đều ở sống nhờ trong phủ của cữu cữu, ăn nhờ ở đậu. Lại liên tưởng đến bản thân hiện giờ co ro trong hoàng tự, ngày ngày cùng một đám tăng nhân làm bạn, không biết đến khi nào mới có thể dừng lại.

Trong lúc nhất thời thiếu niên cuối cùng cũng nếm trải vị đắng cay trong lòng, chỉ một hơi rồi lại một hơi uống rượu. Không biết từ khi nào đã uống hơi nhiều.

Cung yến này tiến hành được một nửa, thái hậu đã mệt không chịu nổi, đứng dậy về cung nghỉ ngơi.

Mà hoàng đế cũng gọi Tam hoàng tử cùng về cung riêng để phụ tử đối ẩm.

Đối với Tam hoàng tử này, hoàng đế có nợ hắn nhiều đến vô kể. Ông giờ mới biết năm đó trước khi Phương Lương phi lâm chung, đã gửi gắm hài tử đi là một quyết định khó khăn và khổ tâm đến nhường nào.

Nếu Tĩnh phi không bị vạch trần, hành động "gửi hài tử đi" của Phương Lương phi nhất định sẽ khiến ông nổi cơn thịnh nộ.

Nhưng sự thật đã chứng minh, ông đã sủng ái Tĩnh phi đã suýt hại mẫu tử Phương thị gần ba mươi năm. Nếu lão Tam lúc đó không được đưa đi, không có mẫu thân che chở thì liệu hắn có thể trưởng thành hay không thật sự rất khó nói.

Bệ hạ vì đuối lý mà không thể quở trách dưỡng phụ mẫu của nhi tử mình.

Hơn nữa, đây không phải lần đầu ông gặp Liễu Tĩnh Hiên. Nhưng vừa khéo lúc điện thí, vì không ưa dáng vẻ lôi thôi của hắn mà đưa vị trí Thám hoa cho Tư Đồ Thịnh.

Đây lại là một lần nợ nần khác của người phụ thân già với nhi tử mình, các loại nợ nần tích lũy nhiều đến mức mỗi lần gặp Tam nhi tử, ông đều có một loại áy náy khó nói nên lời, đương nhiên là muốn thân cận hơn với hắn.

Nhưng tính cách của lão Tam này thật sự rất giống thân mẫu của hắn, làm người vô cùng phóng khoáng và tự nhiên, cho dù là một hoàng tử gặp phải những chuyện ly kỳ như vậy, nhưng hắn vẫn luôn không có bất kỳ oán trách nào, khi ở chung với bậc thiên tử như ông, dù là hạ cờ hay thanh đàm, cũng không thấy sự cung kính và sợ hãi như của các nhi tử khác.

Điều này cũng khiến hoàng đế cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Nhân lúc Tam hoàng tử cùng bệ hạ về cung, không cần phải hầu hạ thái hậu, Sở Lâm Lang cuối cùng cũng có thể ngồi bên cạnh hảo hữu Đào Nhã Xu và trò chuyện với nàng.

Sở Lâm Lang rất biết điều, sau khi biết Tam hoàng tử về phủ nàng đều không đi tìm Đào Nhã Xu.

Dù sao đây mới gọi là "phu thê son" thật sự, sao có thể để người ngoài quấy rầy được?

Chỉ trải qua mấy ngày công phu, cô nương vốn trắng bệch như người giấy, lúc nào cũng có vẻ u ám đã như bông hoa được tưới nước, khóe mắt đuôi mày đều toát lên vẻ ngọt ngào, một dáng vẻ chìm đắm trong hạnh phúc.

Đào Nhã Xu cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Sở Lâm Lang. Sở Lâm Lang vốn còn sợ nàng oán trách việc Tư Đồ Thịnh giấu diếm. Nào ngờ Đào Nhã Xu lại mặt đầy vẻ cảm kích, chỉ biết nắm tay Sở Lâm Lang thì thầm: "Ta sao dám oán trách Tư Đồ đại nhân? Nếu không phải là ngài ấy, ta... cũng sẽ không biết có kết cục thế nào?"

Nói xong, nàng liền ghé sát tai Sở Lâm Lang nhỏ giọng nói: "... Ta có thai rồi, nếu chàng ấy không về, tháng càng lớn, ta sẽ không che giấu nổi!"

Hả! Lâm Lang nghe lời này liền không nhịn được mà giật mình, nàng nhân lúc có tay áo che chắn, vội vàng nhìn eo Nhã Xu, một vòng eo thon nhỏ nhưng lại thấy thân hình dường như đã đầy đặn hơn trước. Tính ngày tháng, cũng phải hơn bốn tháng rồi nhỉ?

Vậy hài nhi này nhất định là thai nhi mà nàng âm thầm có với Liễu Tĩnh Hiên trước khi thành thân!

Không thể không nói rằng vị Đào cô nương này lá gan thật là to!

Trước đó không hé nửa lời với nàng, chẳng lẽ là định tự mình âm thầm sinh con trong quỷ vương phủ kia?

Nhưng bây giờ chuyện làm sao giấu đi ngày tháng cũng không phải là điều mà Sở Lâm Lang cần phải lo lắng, dù sao phụ thân hài tử đã trở về phủ, tự nhiên hắn sẽ nghĩ ra cách.

Khi cung yến kết thúc, Đào Nhã Xu liền hội hợp với Tam hoàng tử từ cung bệ hạ ra, hai người nắm tay nhau cùng trở về phủ.

Sở Lâm Lang ra khỏi cung môn lại có chút phiền muộn ngước lên bầu trời thở dài.

Hôm nay khi nàng nghe tin Đào Nhã Xu có thai, nàng vừa thay nàng ấy vui mừng, vừa gợi lên chuyện đau lòng của mình.

Nếu nàng cũng có thể mang thai thì tốt biết bao, nàng thậm chí còn có thể tưởng tượng, hài nhi có đôi mắt giống Tư Đồ Thịnh sẽ anh tuấn và khôi ngô biết bao!

Nhưng nếu là nữ nhi thì mắt giống nàng vẫn là tốt hơn, nếu không một cô nương đang tốt đẹp lại có mày kiếm mắt sáng quá anh khí thì ...

Lòng đang phiền muộn thì có người bước đến sau lưng nàng, trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Cứ đứng đây mãi không đi?"

Sở Lâm Lang quay đầu nhìn lại mới phát hiện Tư Đồ Thịnh đã đến sau lưng mình.

Lúc này trước cung môn người đã đi gần hết, chỉ còn lại hai người họ còn chưa lên xe.

Tư Đồ Thịnh dường như đã nhìn ra tâm trạng Sở Lâm Lang không ổn, hắn dứt khoát cùng lên xe ngựa của nàng.

Trên xe ngựa, Sở Lâm Lang thấp giọng nói chuyện Đào Nhã Xu có thai. Tư Đồ Thịnh lập tức hiểu Sở Lâm Lang đang phiền muộn vì điều gì.

Hắn nhíu mày nói: "Tiểu hài tử thì có gì hay, cả ngày sụt sịt ch** n**c mũi khóc lóc sau lưng nàng. Nếu nàng muốn nuôi cho vui, ta sẽ bảo Quan Kỳ bế thêm mấy con chó con cho nàng."

Sở Lâm Lang bị lời của Tư Đồ Thịnh chọc cười, nàng trách móc nói: "Không nghe nói qua là không sinh được thì phải ôm chó! Chàng đang mỉa mai ta sao?"

Tư Đồ Thịnh nhìn nàng rồi đột nhiên đưa tay ôm nàng vào trong lòng, hắn trầm giọng nói: "Phương Bắc lại có động thái mới. Có lẽ vài hôm nữa, ta lại phải đi phương Bắc, lần này không thể mang nàng cùng đi, nàng ngoan ngoãn đợi ta ở Kinh thành, đợi ta về, chúng ta sẽ thành thân!"

Sở Lâm Lang nghe vậy liền nín thở một chút: "Phương Bắc... chuẩn bị phản công rồi?"

Tư Đồ Thịnh gật đầu: "Công chúa hòa thân của Kinh quốc đã được đưa đến, xem ý tứ đó, Kinh quốc định đi theo chính sách hòa hoãn. Hơn nữa Kinh quốc còn đưa ra yêu cầu với bệ hạ, muốn cầu hôn một vị công chúa Đại Tấn cho Kinh quốc. Tình hình hôm nay nàng cũng đã thấy, cho dù với tiền đề là thủ thành ở phương Bắc không bị thiệt, vẫn có đại thần lấy cớ lao dân hao của mà phản đối việc dùng binh phương Bắc."

Đối diện với người Kinh quốc đã mềm xương đã trở thành thói quen của một số đại thần trong triều.

Thứ Tư Đồ Thịnh mưu tính không phải chỉ đơn giản là thủ thành, mà thứ hắn muốn đánh ra một trận phản công thật đẹp ở phương Bắc, triệt để cứng đối cứng cùng với toàn thể Đại Tấn từ sau trận chiến bại Phụ Thủy đã không còn có thể thẳng sống lưng.

Sở Lâm Lang nghe xong liền có hơi lo lắng: "Nhưng... bệ hạ có ủng hộ ý tưởng của chàng không?"

Thủ thành và phản công hoàn toàn là hai thứ khác nhau, kết quả của chiến tranh lại càng khó đoán, một khi tiền tuyến thất lợi thì Tư Đồ Thịnh đứng đầu sẽ trở thành Dương Tuần thứ hai, thành vật tế trời.

Nhưng Sở Lâm Lang không muốn khuyên can Tư Đồ Thịnh. Nàng biết hắn từ đâu mà đến, lại chuẩn bị đi về đâu.

Phản kích trận Phụ Thủy, thu hồi lại lãnh thổ mất đi trong trận chiến đó là tín niệm mà Tư Đồ Thịnh bước đến ngày hôm nay từ chiến trường đầy xác chết.

Hai người trong xe ngựa không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nắm chặt tay nhau.

Sở Lâm Lang nhất thời cũng nguôi ngoai nỗi buồn không thể mang thai, chỉ có nỗi thương cảm có thể không lâu nữa lại phải chia ly.

Lại nói đến khi hai người cùng lên xe ngựa, Đào Tán say rượu vừa từ cung môn đi ra, vừa khéo đã nhìn thấy cảnh ấy.

Nhìn Tư Đồ Thịnh công khai lên xe ngựa của Sở nương tử, trong lòng Đào Tán không nhịn được lại nhớ đến lời mấy công tử cùng trang lứa nói trên cung yến.

Kẻ công thành danh toại này, cho dù không cho danh phận cũng có nữ tử đổ xô tới.

Không giống như hắn, chỉ là một tăng lữ nhỏ nhoi, cho dù có hết lòng ân cần cũng không được giai nhân để ý tới.

Nghĩ đến bản thân hắn lúc nãy tan tiệc lấy cớ nói chuyện với Sở nương tử, nàng lại không thèm để ý, Đào Tán trong lòng lại càng thêm ủ rũ.

Nhất thời nương vào men rượu, hắn lên xe ngựa rồi lại một mình bắt đầu gào khóc.

Khi hắn về phủ, Đào Tuệ Như theo thói quen đứng ở cửa đợi đón nhi tử. Vừa thấy nhi tử mình khóc lóc thảm thiết, bà giật mình, tưởng rằng hắn đã gây họa ở cung yến.

Đợi đến khi nghe tiểu thị nói, hắn chỉ là uống nhiều rượu, bà mới có chút yên tâm.

Mấy hôm trước, Đào Tuệ Như sợ Thái tử giết người diệt khẩu mà thật sự trải qua một đoạn thời gian ngày đêm lo sợ, đến bây giờ bà vẫn không dám bước ra khỏi cửa.

Hơn nữa phiền não của bà lại tăng thêm mấy phần. Điều thứ nhất chính là, điệt nữ Đào Nhã Xu đã cá chép hóa rồng, thật sự đợi được một phu quân toàn vẹn.

Ân oán cũ giữa Đào Tuệ Như và điệt nữ không phải một hai câu có thể nói rõ, tóm lại bà không muốn thấy cuộc sống của Đào Nhã Xu quá tốt.

Vậy nên Đào Tuệ Như hôm nay mong nhi tử trở về, cũng là muốn nghe xem tình hình thực giả của đôi phu thê kia trên cung yến.

Nào ngờ nhi tử lại say khướt, miệng còn la lối những lời hoang đường kiểu "Sở nương tử, để ý đến ta", Đào Tuệ Như tức giận véo đùi hắn rồi lại hỏi tiểu thị, có phải Sở Lâm Lang kia lại trêu chọc công tử không?

Tiểu thị trả lời thật lòng: "Sở nương tử không trêu chọc, ngược lại là công tử chúng ta mấy lần nói chuyện với nàng, nàng đều không thèm để ý."

Đào Tuệ Như bực bội bảo tiểu thị lui xuống, lòng nghĩ ngợi rồi sau đó liền đi tìm huynh trưởng cũng vừa từ cung yến về tâm sự.

Đào Hải Thịnh kia mặt đầy hồng quang, thấy muội muội đến liền cười tươi nói: "Muội đến đúng lúc lắm, ta đang nói với tẩu tử muội rằng phu quân của Nhã Xu thật oai phong lẫm liệt biết bao. Vị Tam hoàng tử này, học thức và ngôn đàm đều là hạng nhất, rất xứng với Nhã Xu nhà ta, thật sự là một đôi trời sinh."

Đào Tuệ Như nghe xong cũng mỉm cười nhưng trong lòng lại nghĩ: Chỉ là không biết, vị Tam hoàng tử kia nếu biết rằng vị hoàng phi này trước khi thành thân từng âm thầm nảy sinh tình cảm với phu tử của mình, liệu còn có phải một đôi trời sinh nữa hay không!

Chỉ là ở trên miệng, bà đương nhiên vẫn phải chúc mừng huynh trưởng có được một vị hiền tế.

Đã biết vị Tam hoàng tử này quả thật cũng là một nhân vật đáng để tâm, Đào Tuệ Như trong lòng cũng âm thầm mừng thầm.

Không phải bà thay huynh trưởng vui mừng, mà là Đào Tuệ Như cuối cùng cũng có thể yên tâm, không cần lo Thái tử sẽ muốn trừ khử bà.

Chắc hẳn tối nay ở Kinh thành, người khó ngủ nhất chính là Thái tử!

Bởi vì hắn lo lắng hơn bất kỳ ai chuyện mình sẽ mất đi sự trợ lực của Đào gia. Mà bây giờ, hắn đương nhiên phải cầu được nhiều tai mắt và trợ lực hơn ở Đào gia. Người hữu dụng, sao phải lo bị người ta diệt khẩu?

Vậy nên đến ngày thứ hai, Đào Tuệ Như cuối cùng cũng chải chuốt một phen, ra cửa đến phủ Thái tử mà trước đó bà ta sợ đến mức tránh còn không kịp.

Nghe nói Thái tử phi sau khi bị kinh hãi vẫn luôn đóng cửa không ra, bà ta vừa khéo đến thăm một chuyến, lại nói chuyện với Thái tử về đoạn tình cảm nhỏ của Đào Nhã Xu với phu tử trước khi thành thân.

Nhưng quan trọng hơn là, lần này bà nhất định phải lợi dụng thật tốt Thái tử, nhổ bỏ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Tư Đồ Thịnh và Sở Lâm Lang kia!

Nghĩ đến chuyện nhi tử bà luôn nhắc đến Sở nương tử trong miệng, Đào Tuệ Như nhịn không được mà tức giận trong lòng.

Nữ tử yêu mị, đi đến đâu cũng có thể quyến rũ người! Vậy mà lại khiến Tán nhi ngoan ngoãn của bà mê muội đến mức hồn xiêu phách lạc.

Bà không tin, một thương phụ nhỏ bé ở Kinh thành to lớn này lại có thể tùy ý nàng ta gây sóng gió!

Nghĩ vậy, khi Đào Tuệ Như xuống xe ngựa, vừa thấy quản sự của phủ Thái tử, nụ cười của bà ta lại càng thêm rạng rỡ: "Không biết hôm nay điện hạ có ở phủ không? Đã mấy hôm ta không gặp Thái tử, rất quan tâm đến tình hình của ngài."

Quản sự nhìn bà rồi không mặn không nhạt nói: "Hình như điện hạ từng nói, không hi vọng Đào phu nhân thường xuyên đến phủ?"

Đào Tuệ Như hoàn toàn không để ý mà chỉ cười tươi nói: "Ngươi cứ nói với Thái tử, ta có chuyện quan trọng liên quan đến Tam vương phi muốn báo với điện hạ."

Bà ta quá hiểu thả ra mồi nhử gì mới có thể câu được con cá lớn.

Chỉ sợ Thái tử bây giờ chỉ cần nghe đến chữ "Tam" đều muốn dựng tai lên nghe rồi?

Quả nhiên, chưa đầy bao lâu sau, quản sự kia liền đổi sắc mặt, đầy vẻ tươi cười, mời Đào Tuệ Như vào thư phòng của Thái tử.

Bình Luận (0)
Comment