Tuý Quỳnh Chi

Chương 107

Liễu Tĩnh Hiên vẫn nhớ lần trước Đào Nhã Xu nói với hắn những lời tuyệt tình, đuổi hắn đi.

Lời hắn nói vừa rồi cũng là lấy lại lời Nhã Xu lần trước nói ra trêu chọc nàng tức giận.

Nhưng lời vừa nói ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Đào Nhã Xu, hắn liền có chút hối hận.

Nhìn bộ dạng nàng cầm kéo, những ngày qua, trong lòng nàng không biết đã sợ hãi bao nhiêu. Nhưng cố tình lại phải đứng trước mặt hắn gắng gượng nói ra những lời cứng rắn và vô tình như vậy.

Nghĩ vậy, vẻ mặt Liễu Tĩnh Hiên cũng dần dần mềm mại trở lại.

Khi biết thân thế của mình, Liễu Tĩnh Hiên không phải là không đau khổ giãy dụa, hắn cũng hiểu rõ một khi mình bước vào vòng xoáy quyền lực mà thân mẫu muốn hắn tránh xa thì nếu muốn thoát thân sẽ không còn dễ dàng nữa.

Nhưng nếu hắn không nhận lại thân phận của mình, sẽ có một nữ nhân bị giam cầm trong vương phủ vô chủ này, một mình chịu cảnh tiêu điều.

Hơn nữa giống như Sở Lâm Lang nói, thời thế chính cục bất ổn, làm sao hắn có thể một sống cuộc sống điền viên thảnh thơi, nhàn nhã?

Dù thế nào thì hắn cũng không thể như hài tử chưa hiểu chuyện đời, nhắm mắt mà trốn tránh được.

Nghĩ vậy, hắn thở dài đưa tay kéo Nhã Xu vẫn không dám tin vào lòng mình, thấp giọng nói bên tai nàng: "Lần này, ta sẽ không mang nàng đi mà ở lại bầu bạn nàng được không?"

Đào Nhã Xu run rẩy bờ môi, đưa tay ôm chặt lấy cổ nam nhân, giây phút này, nàng thậm chí không dám hỏi đầu đuôi sự việc.

Nàng sợ hỏi nhiều quá, giấc mơ đẹp thế này sẽ cứ vậy mà vỡ tan.

Cho dù hắn có đang lừa nàng, thì cũng hãy để giấc mơ đẹp này kéo dài hơn một chút.

Liễu Tĩnh Hiên lần này không còn vướng bận thân phận phu tử và học trò nữa, hắn đã là phu quân của nàng, hắn cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận ôm chặt mỹ nhân quấn quýt với hắn trong mơ...

Tin tức vương phủ ma quái này có chủ tử rất nhanh chóng đã lan truyền đi rất xa.

Nhưng đầu đuôi câu chuyện lại khiến người ta mò không ra manh mối.

Lời đồn có đầu có đuôi nhất là Tam hoàng tử do Tư Đồ đại nhân đi phương Bắc tìm về, là người thô lỗ bất tài, thậm chí ở trong cung còn từng sàm sỡ Thái tử phi.

Người đó về vương phủ Tam hoàng tử đêm đầu tiên đã nóng lòng ở vào phòng ngủ của Tam vương phi, đúng là cá chép vượt long môn!

Nhưng người sốc nhất phải kể đến Thái tử!

Hắn hiểu rõ nhất kết cục của Cốc Hữu Kim. Phụ hoàng đã nhìn thấu món hàng giả đó, sớm đã sai người đánh chết hắn, sao còn có thể chạy đến vương phủ Tam hoàng tử tiếp tục giả làm long tự?

Nhưng tai mắt của hắn trong cung đã xác thực không nghi ngờ gì nói với hắn rằng bệ hạ quả thật đã nhận một người làm Tam hoàng tử với sự giúp đỡ của Tư Đồ Thịnh.

Còn nội tình thì tên tai mắt đó cũng không rõ lắm.

Thái tử vừa kinh vừa giận, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, đi thẳng đến phủ Đào quốc công, tìm ngoại tổ phụ bàn bạc kế sách.

Đào quốc công lại cảm thấy Thái tử có hơi nóng vội.

"Điện hạ, ngài nên biết, cho dù bệ hạ có lưu lạc bao nhiêu hài tử ngoài kia, thân phận trưởng tử chính thất của ngài cũng không thể thay đổi. Gặp biến bất kinh mới là đạo làm quân vương!"

Thái tử lại cảm thấy Đào quốc công không hiểu sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn chỉ nói: "Ngài không biết, Tư Đồ Thịnh kia là người gian xảo mưu mô, trước đó hắn đã tìm một tên giả mạo để lừa phụ hoàng, lần này không biết lại tìm ra người nào. Biểu muội hiện giờ là Tam vương phi, không biết khi nào sẽ về nhà ngoại, cũng nên hỏi qua đầu đuôi sự việc."

Đào quốc công thở dài: "Nha đầu đó lúc xuất giá, cãi nhau với mẫu thân nàng không vui. Thành thân đã lâu như vậy, thậm chí còn không chịu hồi môn, đúng thật là có chút vô lý. Để lát nữa ta bảo phụ thân nàng bảo nàng trở về."

Chỉ là Đào quốc công không biết, hiện giờ uy lực của phụ thân Đào gia với Đào Nhã Xu cũng không lớn như trước.

Tuy Đào Hải Thịnh tự tay viết thư cho nữ nhi, nói mẫu thân nàng thân thể không khỏe, bảo nàng về thăm nhưng Đào Nhã Xu cũng chỉ nhẹ nhàng hồi âm một bức thư, nói rằng Tam hoàng tử gần đây thân thể không khỏe, nàng là chính phi, thực sự không thể rời đi.

Lý do như vậy khiến người ta không thể phản bác, lại khiến Ngô thị ở nhà tức giận mắng lớn, không ngờ nữ nhi bà vốn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, gả đi rồi lại như biến thành người khác, bất hiếu và ngỗ nghịch vô cùng.

Nhưng mắng thì mắng, hiện giờ chuyện tìm hiểu rõ vị Tam hoàng tử đột nhiên xuất hiện này là có thân phận gì mới là quan trọng nhất.

Mà quỷ vương phủ kia vốn luôn vắng vẻ môn đình, Đào Nhã Xu gả qua cũng không qua lại với ai.

Dường như chỉ có vị An nhân lục phẩm Sở Lâm Lang là có thể thường xuyên ra vào.

Không có cách nào, Ngô thị chỉ có thể mời Sở Lâm Lang đến, hi vọng nàng từ đó có thể điều hòa, gỡ đi khúc mắc của mẫu tử bọn họ, để Đào Nhã Xu có thể về nhà một chuyến.

Dù thế nào cũng không thể người làm mẫu thân như bà chủ động đến cửa nhận lỗi với nữ nhi chứ?

Khi Sở Lâm Lang đến, nàng được trực tiếp mời đến trước giường bệnh của Ngô thị.

Ngô thị trên đầu quấn khăn rộng, được bà tử dìu dậy, có chút yếu ớt nói với Sở thị tội trạng nữ nhi bất hiếu không chịu về nhà thăm hỏi.

Sở Lâm Lang nghe lời Ngô thị lại cảm thấy cái mà người ngoài có thể gỡ được thì không gọi là khúc mắc.

Hơn nữa nàng quá rõ quá trình mẫu tử họ trở mặt với nhau, bảo nàng khuyên Nhã Xu tha thứ cho cả nhà nàng ấy đã bán nàng ấy đi, xin thứ nàng vô năng.

Vả lại, mấy hôm trước Ngô thị còn nhảy tung tăng đi thăm Thái tử phi bị kinh hãi, sao nói bệnh là lại trở bệnh nặng như vậy?

Theo nàng thấy, cả phòng thuốc thang, lại thêm người mẫu thân bệnh tật trên giường trách nữ nhi bất hiếu, Nhã Xu nếu thật sự trở về cũng bị người mẫu thân này đè chết.

Vậy nên không về là phải rồi!

Nghe xong lời Ngô thị trách móc đầy mùi oán khí, Sở Lâm Lang cũng không khách khí hỏi: "Tính ra, Tam vương phi gả đi đã gần nửa năm rồi. Sao trước đây phu nhân không vội gặp nàng, mà bây giờ lại một ngày cũng không đợi được?"

Ngô thị không ngờ rằng Sở thị bình thường vẫn luôn tươi cười với mình lại đột nhiên mở miệng vạch trần, nhất thời bà sửng sốt, có chút trợn mắt nhìn Sở Lâm Lang.

Sở Lâm Lang ngoài miệng nói lời khiến người ta khó xuống đài được nhưng trên mặt lại mang nụ cười mười phần ngọt ngào, nàng tiếp tục nói: "Phu nhân đừng trách ta nói quá thẳng, chỉ là ta muốn tìm hiểu rõ, cũng tốt cho việc điều hòa tình cảm mẫu tử các người."

Lời này cũng có lý, hơn nữa Sở thị còn tươi cười, vẻ mặt có thiện ý.

Ngô thị chỉ có thể nhịn giận nói: "Ngươi cũng biết tính nàng, trông thì có vẻ thuận theo, kỳ thực lại cứng đầu như trâu, chỉ vì ta ở nhà nói nàng vài câu, nàng đã oán hận thân phụ mẫu của nàng rồi! Nhưng ta dù sao cũng là mẫu thân nàng, mẫu tử còn có chuyện giận nhau qua đêm sao?"

Sở Lâm Lang đợi chính là câu này, nàng khẽ nói: "Phu nhân nói đúng, chỉ cần là mẫu thân thật sự thương yêu nhi nữ, cho dù có lỗi lầm to đến đâu, là nhi nữ cũng nên tha thứ. Chắc hẳn Tam vương phi có hiểu lầm, vì sự lạnh nhạt trước đây của phu nhân mà cho rằng mình bị cả nhà ghét bỏ. Mà bây giờ thân thể Tam hoàng tử đã khỏe lại, xem ra cũng có thể ra ngoài đi lại rồi, phu nhân lúc này vội vàng gặp nàng lại khiến nàng hiểu lầm, cho rằng phu nhân giống các vị thân thích chính phi vương phủ khác, chỉ muốn dò hỏi chuyện mới lạ, hoàn toàn bỏ qua tình thương con của phu nhân."

Mấy lời này nói ra cung kính không thể chê vào đâu được, lại gõ thẳng vào mặt Ngô thị đến xanh tím lại thành một khối, nhưng dù sao bà cũng không tiện phát tác, chỉ có thể không tự nhiên mà nói: "Vậy nên ta mới mời An nhân đến, chính là hi vọng ngươi có thể khuyên nàng, dù sao ngươi cũng rất thân với nàng."

Sở Lâm Lang thấy Ngô thị vẫn chưa hiểu được chỗ then chốt, nàng cũng lười đàn gảy tai trâu, chỉ thẳng thắn nói toạc ra: "Làm nữ nhi, sống ở trên thế gian này vốn không dễ dàng, đầu thai tốt đến đâu, đến lúc chọn hôn phối lại là một lần đầu thai khác, can hệ đến hạnh phúc nửa đời sau. Tam vương phi mệnh tốt, đầu thai vào nhà danh gia vọng tộc như phủ Đào quốc công, chỉ là quy củ phải chịu đương nhiên cũng nhiều hơn loại người hương dã như ta. Bây giờ nàng đã gả cho Tam hoàng tử, nghĩ đến so với lúc ở nhà ngoại phải cẩn thận từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, giờ phải lấy phu quân làm trời. Chỉ cần trong lòng phu nhân luôn nghĩ đến nữ nhi mình, mà không phải thay người khác may áo cưới, ta tin Tam vương phi cũng muốn thường xuyên muốn gặp phu nhân."

Câu cuối cùng này khiến sắc mặt Ngô thị trầm xuống, bà nhướng mày nói: "Không biết câu cuối cùng của An nhân từ đâu mà ra? Ta muốn thay ai hại nữ nhi mình?"

Sở Lâm Lang trong lòng hừ lạnh, nàng nghĩ thầm: "Bà hại con mình còn chưa nhiều sao? Toàn lấy nữ nhi mình ra làm đồ vật tăng vinh thêm sắc cho gia tộc!"

Nhưng bề ngoài nàng lại nở một nụ cười sợ hãi, che miệng nói: "Xin phu nhân thứ lỗi, người cũng biết trước đây ta ít học, nói chuyện không sâu cạn. Hôm nay làm phiền phủ của phu nhân đã lâu, xin cáo từ phu nhân!"

Nói xong nàng liền đứng dậy thi lễ cáo từ, nhưng khi ra khỏi khách sảnh, quẹo một góc phòng lại phát hiện Đào quốc công đang đứng dưới cửa sổ với nhi tử mình Đào Hải Thịnh.

Xem ý tứ thì hẳn là đã nghe hết cuộc đối thoại của nàng và Ngô phu nhân.

Sở Lâm Lang vội nghiêng người tránh, hướng về phía hai vị thi lễ rồi cáo từ ra về.

Ngô thị cũng dưới sự dìu đỡ của bà tử, từ trong phòng bước ra, bà tức giận đến mức không cần giả bệnh, sắc mặt đã tím tái: "Đúng là tiểu nhân đắc đạo! Một thương phụ hạ đường hương dã, có thể bước vào cửa lớn của phủ Quốc công phải nên thắp nhang cao hơn một nén! Thế mà còn làm cao như vậy, bày ra bộ dáng gì chứ!"

Đào quốc công nhìn bóng lưng Sở Lâm Lang đi xa lại suy nghĩ thật lâu, ông xoay người nói với nhi tử, tức phụ: "Lời nàng ta nói, hẳn chính là ý của Nhã Xu. Các ngươi đừng quên, bây giờ nàng không chỉ là nữ nhi các ngươi mà còn là vương phi của Tam hoàng tử được bệ hạ yêu quý nhất. Tình hình vương phủ của Tam hoàng tử, các ngươi đừng ra mặt dò la nữa, cũng đừng ép Nhã Xu trở về. Chỉ chọn chút đồ bổ, lấy danh nghĩa nhạc phụ, nhạc mẫu gửi cho Tam hoàng tử."

Đào Hải Thịnh nghe xong liền sửng sốt, ông thấp giọng nói: "Nhưng Thái tử bên kia còn gấp..."

Đào quốc công ý vị sâu xa nhìn nhi tử mình: "Kiến thức của ngươi chẳng lẽ còn không bằng thương phụ An nhân Tân Mai kia sao? Lời nàng ta chẳng phải đã chỉ ra, đừng để Nhã Xu khó xử giữa phu quân và nhà ngoại sao? Thái tử là ngoại tôn của ta, là thiên tử tương lai, tiền đồ của hắn tự có bệ hạ định đoạt, há là chuyện mà thần tử bọn ta có thể lo được? Hơn nữa, Tam hoàng tử cũng là đích tôn nữ tế của ta, Đào gia ta đứng về phía nào quá lệch cũng không tốt!"

Một tràng nói này cũng khiến Đào Hải Thịnh ngộ ra.

Đúng vậy, cho dù Tam hoàng tử này một sớm được sủng ái, người nên gấp cũng không phải là Đào gia! Nếu lúc này còn có hiềm nghi giúp đỡ Thái tử, sau này chẳng phải sẽ kết oán với Tam hoàng tử sao?

Nhưng giờ điều chưa biết chính là, Tam hoàng tử kia rốt cuộc có lai lịch gì.

Tuy bệ hạ đối ngoại tuyên bố Tam hoàng tử vẫn luôn ở đó, chỉ là bế phủ dưỡng bệnh mà thôi.

Nhưng những lão thần bọn họ trong triều lại biết rõ, căn bản chuyện không phải vậy!

Hài tử được nuôi lớn ở ngoài cung, căn bản không được giáo dưỡng về mưu quyền, thao lược đế vương, nếu liều lĩnh xông vào cuộc chiến tranh quyền giữa các hoàng tử rồi bị Thái tử đề phòng thì sẽ chẳng hay ho gì!

Đào quốc công tất nhiên là hiểu rõ điểm này, ông thở dài: "Cứ xem đã. Sắp đến cung yến trăng tròn, Tam hoàng tử kia thân thể đã "khỏe lại" hẳn cũng sẽ tham dự."

Là lừa hay ngựa, kiểu gì cũng phải dắt ra dạo một vòng.

Phải xem xem vị Tam hoàng tử từ dân gian trở về kia là người thế nào, nếu là người hiểu chuyện nghe lời, mà bệ hạ lại sủng ái, Đào gia lại phải đặt một canh bạc nữa, chuyện hết sức nâng đỡ cũng không phải là không có khả năng.

Mà cung yến trăng tròn sắp tới, đối với hoàng gia mà nói, thật sự là một dịp đoàn viên hiếm có.

Vậy nên bệ hạ tuyên bố sẽ tổ chức thật lớn trong cung.

Đây cũng là lúc mọi người được nhìn tận mắt nhìn thấy chân dung của Tam hoàng tử.

Sở Lâm Lang với tư cách là cá chép hoàng gia cũng nhận được lời mời của thái hậu, cùng thái hậu đến tham dự.

Thái hậu cũng nghe nói rằng chính vì trải nghiệm thời thơ ấu của mẫu thân Sở Lâm Lang mới để lại manh mối hiếm có cho việc tìm kiếm Tam hoàng tử.

Thái hậu đã tận mắt nhìn thấy Tam hoàng tử Lưu Dực. Không cần xác minh thân phận, chỉ cần nhìn dung mạo đã giống y đúc bệ hạ lúc còn trẻ.

Hơn nữa thái hậu thậm chí còn nhìn thấy bóng dáng của tiên hoàng trên người hài tử này. Nhi tử của Phương Lương phi sinh ra thật tốt! Bệ hạ có nhiều hài tử như vậy, không ai giống ông hơn hắn!

Khó trách Linh Vân đại sư nói bát tự của Sở Lâm Lang có lợi cho hoàng gia, phúc vận của cá chép che chở hoàng gia như vậy quả thật là không giả.

Vậy nên bây giờ, thái hậu dù có việc hay không có việc cũng gọi Sở Lâm Lang đến bên cạnh, như nuôi ngọc tỳ hưu tích bên người, luôn ở bên cạnh bà để bà tích lũy chút phúc khí thọ lộc.

Vậy nên trên cung yến, vị trí của Sở Lâm Lang thậm chí còn cao hơn Tư Đồ Thịnh, nàng ngồi bên cạnh thái hậu, như cao hơn mấy bậc thang nhìn xuống núi nhỏ.

Vừa nhìn xuống một cái đã thấy sắc mặt biến hóa của mọi người bên dưới, có thể nói là đủ loại màu sắc.

Đặc biệt là khi Tam hoàng tử "ẩn cư" đã lâu mặc một trường sam đỏ thẫm thêu hoa, đầu đội mũ vàng đầu hổ, dắt theo Tam vương phi cũng ăn mặc hoa lệ xuất hiện trước mặt mọi người, có biết bao ánh mắt đều dán chặt vào họ.

Nhất là Thái tử thậm chí còn trở nên thất thố, hắn bị dung mạo giống phụ hoàng như đúc của nam tử này chấn động, nhất thời không nắm chắc đũa mà làm rơi bộp một tiếng, miếng thịt pha lê đã kẹp lên đều rơi lên áo bào.

Sao lại giống đến vậy! Cho dù hắn vẫn còn nghi ngờ, xúi giục các lão thần đi chất vấn lai lịch bất chính của Tam hoàng tử cũng có chút thiếu lập trường.

Dù sao ai có thể nghi ngờ một hoàng tử giống bệ hạ như đúc, hoài nghi người bệ hạ nhận không phải là thân sinh chứ?

Nghĩ vậy, Thái tử nhịn không được mà giận dữ trừng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh.

Đều tại tên gian thần xảo trá này! Rõ ràng trong tay có manh mối của Tam hoàng tử lại giả vờ không biết, cố ý đi phương Bắc qua loa một chuyến, mang về một món hàng giả, hại hắn mất mặt trước phụ hoàng.

Hắn ta vừa xoay người lại dâng lên một nhân vật như vậy!

Mà phụ tử Đào gia cũng đang nhìn vị đích tôn nữ tế mới ra lò này của mình.

Ngoài việc vị Tam hoàng tử này giống bệ hạ như đúc, thân phận hẳn là không sai ra, dường như nữ nhi Nhã Xu cũng rất hài lòng với vị phu quân đột nhiên xuất hiện này.

Khi bái kiến thiên tử và thái hậu cùng phu quân, lúc trở về ngồi xuống, vị Tam hoàng tử kia rất tự nhiên mà dìu đỡ chính phi của mình, còn tỉ mỉ sửa sang váy cho nàng, họ nhìn nhau cười, thậm chí còn có vài phần ngọt ngào của một đôi tân hôn.

Vì cung yến lần này, Thái tử đã chuẩn bị từ sớm.

Chỉ đợi lúc dùng tiệc mà gây khó dễ cho vị lão Tam đột nhiên xuất hiện này.

Trước khi tham gia cung yến, hắn từng kéo lão Lục Lưu Lăng nói chuyện nửa ngày, đại khái ý hắn là lão Tam đột nhiên xuất hiện này lai lịch không rõ, bọn họ làm nhi tử, không thể không thay phụ thân kiểm tra.

Lúc đó lão Lục gật đầu lia lịa tán thành, nhưng bây giờ nhìn hắn, dường như không có ý nghi ngờ Tam hoàng tử một chút nào, chỉ bày ra khuôn mặt tươi cười nịnh bợ, vểnh mông chạy đến trước mặt vị tam ca đột nhiên xuất hiện này lấy lòng, miệng nói "tam ca dài, tam ca ngắn", bộ dạng như muốn chạy đến trước mặt huynh trưởng tận hiếu.

Thái tử biết mình trước đó mình châm ngòi thổi gió chỉ là công cốc.

Lão Lục này có chỗ này là vô dụng, đó chính là thái độ mềm yếu vô cùng! Lúc này, Thái tử thậm chí còn nhớ tới tứ đệ đang bị lưu đày của mình.

Nếu hắn ta còn ở đây, chỉ sợ không cần hắn phải xúi giục, hắn ta đã nóng lòng gây khó dễ rồi.

Huynh đệ đến lúc phải dùng mới không còn chỗ để uất hận, lúc này hắn mới nhớ đến lão Tứ cũng đã vô dụng.

Hôm nay tuy là gia yến, nhưng đại thần trong triều có máu mặt đều có mặt.

Hắn tuy không tiện gây khó dễ về xuất thân của lão Tam, tránh chọc cho phụ hoàng không vui nhưng lại có thể nhân cơ hội thảo luận thời chính mà lôi kéo lão Tam này phải bước ra trả lời.

Trông giống y hệt thì đã sao? Giáo dưỡng của đế vương đều bắt đầu vỡ lòng từ năm bốn tuổi, hắn theo học biết bao danh sư, há có thể để một hoàng tử lưu lạc dân gian trở về so sánh hơn thua?

Nghĩ vậy, tâm tình Thái tử có chút an định lại, hắn cũng giống lão Lục, cùng vị huynh đệ gặp lại sau bao năm này nâng chén đối ly.

Lão Tam này không nói gì khác, chỉ riêng phần dũng khí cũng không tệ, đột nhiên tham gia một trường hợp có biết bao quyền quý tụ tập như vậy cũng không thấy sợ sệt, ngôn ngữ và cử chỉ đều thong dong và đường hoàng.

Yến tiệc tiến hành được một nửa, dưới ánh mắt ra hiệu của Thái tử, có đại thần ngồi chéo phía đối diện Tam hoàng tử lĩnh hội, cố ý chuyển đề tài về phương Bắc, than thở việc Kinh quốc phái công chúa đến hòa thân, lại nói đến việc mấy hôm trước hưng binh, quốc khố trong triều trống rỗng, chi bằng thừa cơ hội này, thảo luận kỹ việc hòa đàm.

Đây vốn là đề tài tán gẫu sau chén rượu của các đại thần, nhưng có người lại chuyển đề tài hỏi: "Không biết Tam hoàng tử ở lâu trong vương phủ, có hiểu biết gì về tình hình chính trị đương thời ở phương Bắc không?"

Khi nói đến điều này, tiếng nói chuyện trong điện đường đột nhiên trở nên nhỏ đi.

Dù sao các đại thần cũng tò mò, vị Tam hoàng tử đột nhiên xuất hiện này là nhân vật gì, nếu muốn xem người, vẫn phải xem ngôn đàm của người này mới biết trong bụng chứa được mấy lạng mực.

Tam hoàng tử được gọi tên chậm rãi ngẩng đầu, theo thói quen hắn đưa tay vuốt râu, nhưng khi sờ đến cái cằm trơn nhẵn, hắn mới nhớ ra mình đã cạo sạch râu.

Hắn nhìn đại thần vừa nói chuyện, giả vờ như không biết, quay đầu hỏi Tư Đồ Thịnh ngồi bên cạnh: "Tư Đồ đại nhân, xin ngươi giới thiệu giúp ta, vị này là..."

Tư Đồ Thịnh liếc mắt nhìn vị đại thần vừa dẫn đầu kia, nhẹ nhàng nói: "Bẩm Tam hoàng tử, vị đại nhân này là Tân đại nhân của Hộ bộ."

Liễu Tĩnh Hiên nghe xong liền làm ra vẻ ngộ ra: "Tân đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ta tuy không ra khỏi phủ nhưng cũng biết công lao to lớn của ngài. Chỉ là ngài là quan viên Hộ bộ, lại nói vì chiến sự mà quốc khố trống rỗng thì có chút phóng đại rồi đấy? Ta bình thường dưỡng bệnh ở trong phủ, với chuyện chính sự đương thời cũng biết sơ sơ. Lần dùng binh phương Bắc này, quân nhu lương thảo đều là lương thực tích trữ ở biên cảnh, lấy thủ làm chủ. Mà vì chuyện cải cách ruộng chức điền của Tư Đồ đại nhân trước đó, quốc khố kỳ thực đã phong phú hơn nhiều. Còn việc ngài nói là trống rỗng... chẳng lẽ là chỉ, chi phí xây dựng thủy lợi ở phương Bắc mấy hôm trước?"

Một tràng lời nói này của hắn nhất thời làm mọi người sửng sốt.

Liễu Tĩnh Hiên trước đây thường đi phương Bắc, tuy đã trở về Kinh thành nhưng cũng chỉ là đàm luận trong thư viện.

Những vị đại thần trong triều này, phần lớn không nhớ đến một viên quan ngoại phái vô danh tiểu tốt của Công bộ. Nhưng cũng có người cảm thấy giọng nói của hắn quen thuộc, ví dụ như phụ tử Tề công, nhưng Liễu Tĩnh Hiên sau khi cạo râu, dung mạo đã thay đổi rất nhiều, phụ tử Tề gia cho dù có thấy quen thuộc cũng không dám đoán bừa.

Vị Tân đại nhân kia vốn nhận chỉ thị của Thái tử, muốn vị Tam hoàng tử "ẩn cư" này bị xấu mặt, vạn lần không ngờ đến, đề tài ông ta ném ra lại vừa khéo là lĩnh vực Tam hoàng tử gắn bó phương Bắc nhiều năm này am hiểu nhất.

Ông ta nhất thời á khẩu, chỉ có thể dưới ánh mắt mọi người mà ngượng ngùng nói: "Đúng vậy... chi phí xây dựng công sự này, thật sự là không ít!"

Liễu Tĩnh Hiên mỉm cười rồi tiếp tục nói: "Cho dù là người dân thôn dã nhỏ nhất cũng biết, nếu xà nhà gãy thì cho dù có đập nồi bán sắt cũng phải sửa chữa kịp thời, nếu không sẽ rơi vào cảnh nhà tan người chết. Huống hồ thủy lợi phương Bắc càng có lợi cho quân dân một phương, giải quyết được nhu cầu cấp bách về lương thảo. Nếu công sự xây dựng tốt thì có thể ba mươi năm không cần đại tu lại, mà ngân lượng lợi thu được lại là nhận về hàng năm. Tân đại nhân, ngài thay bệ hạ quản lý quốc khố, không thể chỉ tính sổ nhỏ mà bỏ qua sổ lớn!"

Một tràng lời nói này đã chỉ thẳng vào tính cách nhỏ nhen của Tân đại nhân, quản lý quốc khố há có thể như tỳ hưu giữ của, chỉ vào mà không ra?

Mà lời nói của Tam hoàng tử còn có lý có cứ, đối đáp như nước chảy, lại thêm vóc dáng cao lớn và oai hùng của hắn, cùng dung mạo giống với bệ hạ, tự mang theo một cảm giác áp bách của huyết mạch vương gia.

Tân đại nhân bị chất vấn đến mức mồ hôi đầm đìa, liên tục cười làm lành nói đúng.

Thái tử lại nghe mà kinh nghi bất định, trong lòng chấn động vô cùng lớn. Hắn nghi ngờ những lời này đều là tên Tư Đồ Thịnh kia dạy cho hoàng tử hương dã này.

Nếu không thì một hoàng tử vừa mới trở về, sao lại biết rõ nhiều đại sự của quốc gia như vậy?

Lại nhìn bệ hạ ngồi cao trên vị trí chủ tọa, nghe lời lão Tam cũng lộ ra nụ cười từ phụ và sự tán thưởng Thái tử vẫn luôn cầu mà không được!

Điều này khiến lòng Thái tử lập tức cảm thấy đắng chát, trong lòng hắn chỉ nghĩ, nếu Tam hoàng tử này có Tư Đồ Thịnh chống đỡ phía sau, cho dù là bao cát thêu hoa cũng có thể giả dạng thành dáng vẻ một hoàng tử thánh nhân, về lâu về dài, vị trí quốc trữ của hắn chẳng phải sẽ bị đe dọa sao?

Mà các vị đại thần bao gồm phụ tử Đào gia vừa rồi cũng nghe Tam hoàng tử này nói chuyện một cách đĩnh đạc, nhất thời trong lòng cũng giật thót.

Không biết rằng vị Tam hoàng tử này trước đây đã trải qua những gì, lời nói và cử chỉ tuyệt đối không phải hạng tầm thường!

Hơn nữa... họ cũng nhất thời có chút rối loạn, nghi ngờ vị Tam hoàng tử này thật sự đã về Kinh từ sớm, giống như hắn ta đã nói, tĩnh dưỡng ở trong vương phủ nhưng lại thông thuộc biến hóa của thời cuộc.

Nếu thật sự như vậy, lòng dạ của người này quả thật không thể coi thường!

Nhất thời, trong lòng các vị đại thần đều lần lượt dựng lên cân đĩa, đem vị Tam hoàng tử lần đầu xuất hiện trước mặt mọi người này đặt lên bàn cân mà cân nhắc.

Thái hậu già rồi, không nghe rõ cuộc tranh luận của các đại thần phía dưới, bà liền hỏi Sở Lâm Lang bên cạnh: "Bọn họ lải nhải là đang nói gì vậy?"

Sở Lâm Lang cười nói: "Đang tính sổ, so xem ai biết sống hơn!"

Lời giải thích này của nàng lại chọc cười hoàng đế đang ngồi ở vị trí chủ tọa, ông hỏi Sở Lâm Lang: "Theo ngươi thấy, ai tính sổ giỏi hơn?"

Câu này không dễ trả lời, nếu dẫm lên Tân đại nhân, khó tránh khỏi có vẻ cho là Tam hoàng tử kiêu ngạo, bất kính với đại thần.

Sở Lâm Lang chưa bao giờ sợ loại đề tài liều mạng như này, nàng chỉ từ tốn mỉm cười nói: "Nô gia không biết, chỉ thấy mọi người đều đang ra sức tính sổ, bệ hạ có thể kê cao gối mà ngủ ngon rồi. Ít nhất là cuộc sống sẽ ngày càng náo nhiệt. Làm chưởng quầy, thích nhất là khi tiểu nhị và thuộc hạ tận tâm muốn quản sự. Chưởng quầy muốn phủi tay, còn không phải là như vậy sao?"

Một tràng lời nói vô cùng bình dân này lại một lần nữa chọc cười bệ hạ.

Chỉ là trong tiếng cười của bệ hạ, sắc mặt Thái tử lại càng thêm âm trầm.

Bình Luận (0)
Comment