Từ một tháng trước, khi hai phu thê bọn họ chia tay Tư Đồ Thịnh, Liễu lão tiên sinh vì hoài niệm cố nhân nên muốn đi Phụ Thủy tế điếu.
Lúc đó Liễu phu nhân cũng muốn đi cùng nhưng Liễu tiên sinh không chịu, chỉ nói mình muốn gặp riêng cố nhân một lúc.
Liễu phu nhân đợi mãi vẫn không thấy Liễu lão tiên sinh về. Nhất thời bà lòng nóng như lửa đốt liền đi cầu cứu Lý lão tướng quân.
Nhưng sau đó, Liễu lão tiên sinh lại được thủ lĩnh nghĩa quân Thượng Mẫn cứu về. Theo lời hắn ta nói thì là nhận được sự ủy thác của Tư Đồ Thịnh luôn phái theo người âm thầm bảo vệ Liễu lão tiên sinh.
Cũng không biết Liễu lão tiên sinh đã trải qua chuyện gì mà ông không chỉ bị thương, dường như còn có tâm trạng chán nản, sa sút, cứ la lối nói rằng mình tuổi đã già rồi, nói muốn trước khi chết nhìn thấy nhi tử Liễu Tĩnh Hiên của mình.
Thế là phu thê hai người được Lý lão tướng quân phái người một đường hộ tống đến Kinh thành.
Nhưng đến Kinh thành rồi, phu thê họ mãi không gặp được Liễu Tĩnh Hiên.
Liễu phu nhân có thể tìm đến đây cũng là vì có người để lại tờ giấy cho tiểu thị của Liễu Tĩnh Hiên, nói là ở chỗ Sở Lâm Lang có thể tìm được người, nên Liễu phu nhân liền một mình ngồi xe ngựa tìm đến đây trước, muốn Liễu Tĩnh Hiên về xem Liễu phụ đang bị thương.
Khi Liễu phu nhân hỏi nhi tử mình Liễu Tĩnh Hiên có ở đây không, Sở Lâm Lang lại lảng sang chuyện khác, chỉ nói rằng không vội, nàng sai người bưng trà bánh mời lão phu nhân.
Nàng vừa rót trà, vừa hỏi Liễu phu nhân đã bao lâu rồi không đến Kinh thành.
Liễu phu nhân nghĩ ngợi chút rồi trả lời có phần thẫn thờ: "Chắc khoảng hơn ba mươi năm rồi..."
Sở Lâm Lang lại thăm dò hỏi: "Tức là sau khi sinh Liễu phu tử không lâu phu nhân đã rời Kinh thành?"
Liễu phu nhân có chút không tự nhiên mím môi, khẽ nói: "Đúng vậy..."
Sở Lâm Lang nghĩ đến nội dung trong thư Tư Đồ Thịnh liền quyết định nói thẳng: "Liễu phu nhân, ta nghe nói khi bệ hạ đương kim còn là Thái tử, Phương Lương phi trong phủ Thái tử và phu nhân là khuê mật. Lúc trước khi hài tử bà ấy mất tích, phu nhân cũng lo lắng theo phải không?"
Liễu phu nhân không ngờ rằng cô nương trẻ tuổi như Sở Lâm Lang vừa mở miệng đã nhắc đến chuyện cũ hơn ba mươi năm trước trong phủ Thái tử.
Bà lập tức cảnh giác ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng nói: "Sở nương tử nghe chuyện cũ này từ đâu?"
Lời đã đến mức này, Sở Lâm Lang cũng không che giấu nữa, nàng thẳng thắn nói: "Tư Đồ đại nhân vâng mệnh truy tìm tung tích Tam hoàng tử thất lạc, truy tìm một đường mới phát hiện, hài tử năm đó thực ra đã bị người mua đi. Người mua hài tử là một đôi phu thê thành thân đã lâu vẫn không có hài tử. Mà trên người Liễu phu tử có vết sẹo của bọn buôn người, giống y đúc với mẫu thân ta bị bắt cóc năm xưa. Nhưng khi chàng hỏi Liễu phu tử lại không có câu trả lời như ý, liền tò mò điều tra người cũ bên cạnh phu nhân năm đó. Sau đó lại phát hiện Liễu phu nhân năm đó từng mắc chứng thân thể yếu không sinh được, nhưng sau khi ra ngoài Kinh thành một chuyến lại bế về một đứa bé... Mà Phương Lương phi sau khi đau đớn mất con, thân thể vốn gầy yếu lại càng tiều tụy, vậy mà trước khi lâm chung, bà vẫn lê thân thể bệnh tật đến chỗ phu nhân, tự tay giúp hài tử của phu nhân chọn đồ vật đoán tương lai, đặt tên là Tĩnh Hiên..."
"Đủ rồi! Sở nương tử, ngươi nói nhiều như vậy rốt cuộc là có ý gì?" Liễu phu nhân không ngồi yên nổi nữa mà đứng bật dậy.
Sở Lâm Lang cũng đứng dậy, nàng khẽ nói: "Liễu phu tử không phải thân sinh của phu nhân, mà là hài tử bị thất lạc của khuê mật bà, Phương Lương phi phải không?"
Liễu phu nhân vốn không phải là người giỏi nói dối lừa gạt, hơn nữa bà hoàn toàn không phòng bị Sở Lâm Lang sẽ đột nhiên vạch trần mà hỏi như vậy.
Trong lúc bối rối, bà cũng không kịp chối cãi, chỉ muốn xoay người bỏ đi.
Nhưng Sở Lâm Lang sao có thể để bà đi như vậy, nàng chỉ nắm lấy tay lão phu nhân: "Liễu phu nhân, phu nhân đừng tức giận. Ta cũng được, Tư Đồ đại nhân cũng vậy, với các người vốn không phải người ngoài. Hôm nay ta hỏi như vậy không phải cố ý vạch trần thân thế Liễu phu tử. Chỉ là thân phận của ngài ấy đặc biệt, hiện giờ lại liên quan quá nhiều, rất có thể nguy hiểm đến tính mạng các người, nếu không phải bất đắc dĩ, ta nghĩ Tư Đồ đại nhân cũng tuyệt đối không muốn phá hỏng tình mẫu tử của các người. Chỉ là phu nhân cũng phải nói thật với ta, mới có thể sắp xếp kế hoạch thật tốt."
Liễu phu nhân lúc trước ở phương Bắc đã gặp qua Sở Lâm Lang, bà rất thích cô nương đáng yêu này. Nàng có thể ở bên cạnh hài tử Tư Đồ Thịnh kia, đủ thấy là người có phẩm hạnh chu toàn.
Hiện giờ tuy nàng vạch trần thân phận của Tĩnh Hiên, nhưng xem ý tứ thì có vẻ nàng không có ý muốn tranh công tố giác.
Sự đã đến nước này, có chối cãi cũng vô vị, chi bằng cứ nói hết ra cho rồi.
Giống như Sở Lâm Lang nói, hài tử Tư Đồ Thịnh kia cũng không phải loại người tâm địa độc ác.
Nghe ý Sở Lâm Lang thì Tư Đồ Thịnh hẳn sớm đã tra ra manh mối của Tĩnh Hiên nhưng lại giấu kín không nói.
Phần ân tình này, bà phải nhận lấy!
Nghĩ vậy, dưới sự dìu đỡ của Sở Lâm Lang, bà lại ngồi xuống, thở dài kể lại chân tướng năm xưa.
Hóa ra năm đó Phương Lương phi bị kẻ có lòng tính kế mà mất con, nhất thời sốt ruột đến mức lòng rối loạn.
Lúc đó khắp thành giới nghiêm để tìm kiếm khắp nơi nhưng mãi không có kết quả.
Cuối cùng vẫn là Liễu Trung Xương có nhân mạch rộng, tìm bằng hữu giang hồ giúp đỡ, cuối cùng cũng tìm được manh mối, lúc đó ông tự mình dẫn theo bằng hữu giang hồ của mình chặn chiếc thuyền bắt cóc kia.
Đáng tiếc vì vội vàng lên đường, lại còn là địa bàn người ta, người ông mang theo lại ít, nếu cứ cứng đối cứng, chỉ sợ hài tử sẽ gặp bất trắc.
Thế là họ dứt khoát hao tài miễn tai, bỏ ra một khoản bạc lớn, đem hài tử lành lặn trở về.
Lúc đó Liễu Trung Xương vốn định đưa hài tử bình an vô sự trở về.
Nhưng Phương Lương phi nghe nàng đến báo tin liền suy nghĩ thật lâu, sau đó lại cầu xin phu thê họ đừng đưa hài tử trở về.
Lúc đó bệnh ho ra máu của bà đã càng lúc càng nặng, cũng hiểu rõ rằng mình không còn sống được bao lâu.
Nếu phụ thân hài tử chỉ là hương thân sĩ tộc bình thường thì cũng thôi. Nhưng lại vừa khéo ông lại là trữ quân một nước, là bậc chí tôn bệ hạ tương lai.
Lúc đó tình hình của phủ Thái tử rất phức tạp, tuy Thái tử khẳng định là Thái tử phi hại hài tử bà, nhưng Phương Lương phi lại không nghĩ vậy, người hại hài tử bà vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối.
Thái tử yêu ai yêu cả đường đi, sự thiên vị với bà lại có thể khiến hài tử của bọn họ mang họa sát thân!
Bà còn sống còn bị người tính kế như vậy, suýt chút nữa đã không thể gặp lại hài tử của mình. Đợi đến khi bà qua đời, còn ai có thể chăm sóc cho đứa bé này?
Bà không cầu hài tử của mình sau này làm vua làm hầu, chỉ mong hắn có thể lớn lên an lạc vô ưu.
Cũng chính giây phút đó, Phương Lương phi đã đưa ra quyết định vô cùng táo bạo, giao hài tử lại cho phu thê Liễu Trung Xương chăm sóc.
Phu thê họ thương yêu nhau, gia đạo cũng khá giàu có, lại sau khi thành hôn không có con, nhất định sẽ chăm sóc tận tình cho hài tử này, để hắn có thể sống cuộc sống an nhàn vô ưu mà bà luôn mong ước...
Thế là phu thê Liễu gia liền coi hài tử này như con mình, đặt tên là Liễu Tĩnh Hiên, sau khi Phương Lương phi bệnh nặng qua đời liền mang theo hài tử âm thầm rời kinh.
Nói đến đây, Liễu phu nhân liền khẽ nói: "Ta và phụ thân hắn đều không muốn hắn lại đi theo con đường làm quan, nào ngờ hài tử này không biết có phải vì có huyết mạch hoàng gia bẩm sinh, cứ thích lo lắng chuyện quốc gia, dân tộc, thảo luận chính sự với phu tử. Dẫu đã khuyên can hắn mấy lần, hắn vẫn lén vào kinh thi. Phụ thân hắn liền khéo bắt hắn thề phải nuôi râu dài, che giấu dung mạo thật của hắn. Khi nghe hắn điện thí gặp bệ hạ, thật khiến người ta phải muộn phiền cảm khái, không biết có nên trung thành với lời nhờ cậy của cố nhân, hay để hắn đoàn tụ với thân phụ của hắn..."
Sở Lâm Lang hiểu nỗi khổ tâm của Liễu phu nhân, dù sao việc giấu giếm hoàng tử một khi bị phát giác chính là tội lớn có thể lấy mạng.
Đây hẳn cũng là lý do Tư Đồ Thịnh sớm biết chuyện nhưng vẫn giấu kín không nói.
Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất không phải là cố kỵ chuyện tình cảm của Liễu Tĩnh Hiên với phu thê Liễu gia, mà là thân phận của Liễu Tĩnh Hiên không chỉ có mấy người này biết.
Sở Lâm Lang lại trầm giọng hỏi: "Người Liễu tiên sinh ở phương Bắc đi Phụ Thủy... gặp là Dương Nghị phải không?"
Liễu phu nhân giật mình, bà không biết sao Lâm Lang lại biết.
Sở Lâm Lang tiếp tục nói: "Ông ấy nhất định là vô tình bị Dương Nghị dò hỏi, lỡ tiết lộ ra thân phận của Liễu Tĩnh Hiên. Nên một cuộc gặp gỡ cố nhân lại đột nhiên thay đổi, Dương Nghị bỗng sinh lòng muốn giữ Liễu lão tiên sinh, dùng để khống chế Liễu phu tử!"
Liễu phu nhân kỳ thực cũng trăm mối nghĩ mà không ra.
Liễu Trung Xương lúc trước dưới trướng lão tướng quân Dương Tuần, là cố nhân với Dương Nghị.
Đây cũng là lý do mà năm đó ông nguyện ý chiếu cố Tư Đồ Thịnh, giao phó hắn cho dưỡng mẫu Lý thị.
Mọi người đều phỉ nhổ Dương Nghị thất tín bội nghĩa, theo địch b*n n**c. Nhưng trong lòng Liễu Trung Xương, ông vẫn luôn nhớ vị thượng tướng quân khí phách hăng hái, võ nghệ cao cường năm đó.
Ai mà biết rằng năm đó Dương Nghị bị bắt đầu hàng, thực ra chỉ là lời cố ý vu khống của đám kẻ gian Kinh quốc với Dương Nghị.
Nhưng Tấn Nhân đế trong cơn thịnh nộ lại hạ thánh chỉ tru diệt cả nhà Dương gia.
Cũng chính vì cục diện tàn khốc này mới khiến tính tình Dương Nghị đại biến, kiên quyết đầu hàng, nghênh thú nữ nhi thủ lĩnh bộ lạc nước địch.
Liễu Trung Xương thương cho nỗi oan khổ của Dương Nghị, cho dù thế nhân có phỉ nhổ, ông vẫn luôn coi ông ta là bằng hữu, nên trong lời nói cũng không đề phòng.
Dương Nghị chỉ biết Liễu Tĩnh Hiên là hài tử mà Liễu Trung Xương bế về, chứ không biết thân phận thật sự của hắn ta.
Kết quả là khi hai người tụ họp, ngồi trước ngôi mộ vô danh của Dương Huân tướng quân ở Phụ Thủy uống rượu, Liễu Trung Xương say khướt lỡ lời nói lộ ra bí mật.
Nào ngờ Dương Nghị lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, muốn chế trụ Liễu Trung Xương.
Nếu không phải Tư Đồ Thịnh đã âm thầm sắp xếp hộ vệ bảo tiêu cho Liễu Trung Xương, chỉ sợ ông giờ vẫn bị giam trong địch doanh Kinh quốc.
"Ta cũng nghĩ không ra, vì sao Dương tướng quân lại biến thành như vậy! Trung Xương không thù không oán với ông ta, lại không quyền không thế, ông ta vì sao lại muốn chế trụ Trung Xương?"
Về điểm này, Sở Lâm Lang lại nghĩ được rất rõ ràng: "Chuyện có thể làm lớn thực sự quá nhiều. Liễu phu tử là người hiếu thuận, vì phụ thân mình, có gì lại không chịu làm? Nếu Dương Nghị dùng việc này ép hắn ta nhận thân với hoàng đế, hoặc lại nhân cơ hội mà hành thích thì đây chính là bi kịch nhân luân phụ tử tương tàn. Bất kể là nhi tử giết thân phụ, hay thân phụ hạ lệnh xử tử hài tử mình ngày đêm mong nhớ thì trong mắt kẻ tràn đầy hận thù như ông ta, hẳn là sẽ khoái chí lắm..."
Sở Lâm Lang cảm thấy suy đoán của mình không hề phóng đại.
Chỉ xét đến mưu kế độc hại Lý Thành Nghĩa mà tướng quân Dương Nghị bày ra ở tiệm nàng lúc trước, đã có thể thấy giới hạn làm việc của vị thượng tướng quân ngày xưa này thấp đến mức nào.
Nếu ông ta được như ý nguyện, bắt cóc Liễu Trung Xương thành công thì chỉ sợ việc ông ta làm sẽ còn tàn nhẫn hơn nàng nghĩ trăm lần.
Mà Liễu phu nhân nghe lời Lâm Lang liền lập tức hít vào một hơi lạnh.
Cả đường bà trở về chỉ lo an ủi phu quân mình bị cố nhân làm thương tâm, chưa từng nghĩ đến hậu quả khủng khiếp nếu phu quân bà bị bắt, hài tử Tĩnh Hiên kia sẽ bị khống chế như thế nào.
Nhưng bây giờ nghe Lâm Lang phân tích tỉ mỉ, bà mới cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Nói đến đây, Lâm Lang cố ý vô tình liếc nhìn tấm màn bên cạnh, tựa như nói chuyện với Liễu phu nhân, lại ý vị sâu xa nói: "Rồng sinh chín con, mỗi con một khác nhau. Khi còn nhỏ có thể là rùa, là thú, là chim, nhưng đợi đến khi trưởng thành, nhất định phải lột bỏ thân xác cũ, hóa thành phi long. Liễu phu tử có tuân theo ý mẫu thân, sống cuộc sống điền viên mục dục trong thời thế chính cục bất ổn như này, hay tuân theo huyết mạch rồng có trong người, tạo nên thành tựu, sự nghiệp lớn, không phải là chuyện mà phu nhân có thể thay ngài ấy quyết định, phu nhân nói xem có đúng hay không?"
Lúc này, sau tấm màn bên kia có một nam tử cao lớn oai hùng đang đứng, nghe rõ ràng từng lời từng chữ của Sở Lâm Lang và mẫu thân hắn.
Đợi Sở Lâm Lang tiễn Liễu phu nhân đi rồi, nàng quay lại bước đến sau tấm màn, nhìn Liễu Tĩnh Hiên đang thần tình ngây dại, dường như vẫn chưa hoàn hồn rồi nói: "Lời vừa rồi, ngài đều đã nghe thấy cả rồi. Ngài cũng nên biết mục đích Tư Đồ Thịnh hẹn ngài đến đây rồi chứ?"
Chỉ trong một đêm lại đột nhiên phát hiện thân phận mình đã thay đổi đến trời long đất lỡ, ngay cả phụ mẫu cũng không phải thân sinh.
Đổi lại là bất kỳ ai cũng khó mà chấp nhận.
Những ngày qua, thất bại mà Liễu Tĩnh Hiên gặp phải đều liên tiếp ập đến, đúng là ứng với câu "trời sắp giao trọng trách cho kẻ nào, ắt trước tiên phải làm khổ tâm chí của người đó".
Từ miệng mẫu thân hắn đã nghe được, hóa ra mình chính là Tam hoàng tử mà bệ hạ tìm kiếm bao lâu, hắn chỉ biết ngây người một hồi lâu không biết nói gì.
Cuối cùng hắn nói: "Tư Đồ Thịnh mười ngày trước đã phái người dùng tờ giấy hẹn ta ra ngoài, lại đưa ta ra khỏi Kinh thành, chính là sợ phụ mẫu về tìm ta phải không?"
Với tính cách của bọn họ, vì Dương Nghị đã biết thân thế của hắn, nhất định sẽ mang hắn trốn đi xa.
Nghĩ vậy, hắn lại hỏi: "Tư Đồ Thịnh đâu? Ta không tin ngục tù kia thật sự có thể nhốt được hắn, vì sao hắn không tự mình đến gặp ta, nói cho ta biết thân thế của ta?"
Sở Lâm Lang nghĩ ngợi chút rồi không chút tô vẽ, thành thật trả lời: "Ta đoán, hắn sợ ngài đánh hắn."
Không nói gì khác, chỉ riêng việc hắn biết rõ Cốc Hữu Kim kia là giả, lại không nói, hại Đào Nhã Xu và Liễu Tĩnh Hiên diễn màn sinh ly tử biệt, cũng đủ để Liễu phu tử cho hắn hai cú đấm rồi.
Nhưng Sở Lâm Lang biết, Tư Đồ Thịnh dù biết rõ làm vậy sẽ chọc giận Liễu Tĩnh Hiên, hắn cũng vẫn sẽ làm như thế.
Một người sinh ra đã tùy duyên, đạm bạc với danh lợi, nếu không trải qua màn bị quyền thế áp bách, chịu nỗi khổ yêu mà không được, sao có thể có tâm tư đuổi theo lợi lộc, leo l*n đ*nh quyền lực?
Những cái bẫy này tuy không phải Tư Đồ Thịnh cố ý sắp đặt, nhưng Tư Đồ Thịnh cố ý để Liễu Tĩnh Hiên trải nghiệm hết mọi cay đắng trong đó.
Thông minh như Liễu phu tử, bây giờ chắc chắn cũng đã nghĩ thông điểm này.
Vậy nên Tư Đồ Thịnh để tránh đi mũi nhọn, liền giao việc nói ra sự thật này cho Sở Lâm Lang, một cao thủ hòa giải.
Mà Sở Lâm Lang lúc này lại nghiêm nghị biểu thị rằng không chỉ có phu tử muốn đánh Tư Đồ Thịnh, kỳ thực nàng cũng muốn đánh tên có tâm tư thâm trầm kia một trận.
Dù sao thì hắn cũng giấu nàng kín như bưng.
Nhưng trước khi đánh người giải hận, nàng lại không thể không đối mặt với sự thật trước mắt - nếu phu tử không chịu nhận thân với bệ hạ, vậy thì Đào Nhã Xu phải một mình giữ vương phủ Tam hoàng tử kia rồi trải qua những ngày hoa nở rồi lại tàn sao?
Khi Tư Đồ đại nhân trốn trong ngục tù thanh tịnh cuối cùng cũng đến viện của Sở Lâm Lang, Sở Lâm Lang nhịn không được mà nhướng mày đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Tên lừa đảo nào đây? Lại định đến phủ ta tống tiền sao?"
Tư Đồ Thịnh đưa tay ôm lấy nàng: "Sao, còn đang giận à?"
Sở Lâm Lang tất nhiên là giận, tuy nàng cũng biết ý của Tư Đồ Thịnh. Không nói cho nàng, nàng sẽ không phải khó xử giữa việc giữ bí mật cho hắn và nỗi đau của khuê mật Đào Nhã Xu.
Nhưng chuyện thao túng lòng người như vậy, sao có thể khiến người ta vui được?
Tư Đồ Thịnh cũng biết lý do Sở Lâm Lang tức giận, chỉ là nếu làm lại lần nữa, hắn vẫn phải làm như vậy.
Bệ hạ già yếu, mà mấy hài tử trong tay ông đều là kẻ bất tài. Nếu kẻ lòng dạ hẹp hòi như Thái tử lên được ngôi báu, dù với hắn, hay với bách tính thiên hạ đều là một trận đại họa.
Nếu Liễu Tĩnh Hiên có thể trở về vị trí cũ, sẽ tăng thêm một tia khả năng cho việc kế thừa quyền lực hoàng gia.
Nhưng với tính cách phóng khoáng, đạm bạc của Liễu Tĩnh Hiên, nếu không ép một chút thì sẽ rất khó khiến hắn ta sinh lòng đuổi theo lợi lộc.
Hiện giờ vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông, chỉ là không biết Liễu Tĩnh Hiên có chịu đối mặt với thân phận thật sự của mình, bước ra trước mặt mọi người không.
Sở Lâm Lang cũng khẽ thở dài. Quyết định này, cũng chỉ có một mình Liễu phu tử định đoạt, không ai có thể ép buộc được hắn.
Mà lúc này Kinh thành đang lan truyền đủ loại tin đồn. Có người đồn rằng người gây rối trong hoàng cung kia, kỳ thực chính là nhi tử thất lạc nhiều năm của bệ hạ.
Chỉ là người này hư hỏng, không ra gì, bệ hạ có chút ý nghĩ không muốn nhận thân.
Còn có người đồn rằng lần này Tư Đồ Thịnh làm hỏng việc, tuy được bệ hạ miễn tội ngục tù nhưng hẳn sẽ mãi mãi mất đi thánh sủng.
Thứ mà họ không biết là ngay khi tin đồn được truyền tai, bệ hạ lại không mang cung phi, chỉ mang theo thị vệ thân cận, lại một lần nữa đến hành cung.
Trong hành cung, bệ hạ lại gặp Liễu Tĩnh Hiên đã từng bị ông chê bai, dung mạo không chỉnh tề khi điện thí.
Nhìn bộ râu rậm rạp trên mặt hắn, lão hoàng đế im lặng nửa ngày rồi quay đầu hỏi Tư Đồ Thịnh: "Ngươi... lần này thực sự không nhầm chứ? Chẳng lẽ người trẫm muốn tìm đã từng đứng trước mắt trẫm?"
Tư Đồ Thịnh có tướng mạo tuấn tú, không biết vì sao mà một bên má lại sưng tím, hắn vẫn bình tĩnh đáp: "Hẳn là không sai, chỉ là hắn có phải Tam hoàng tử không, còn cần bệ hạ tự mình xem xét!"
Lão hoàng đế đứng dậy đến trước mặt Liễu Tĩnh Hiên đang quỳ. Ông cúi đầu xem xét, trước tiên là nhìn vào sau tai hắn.
Nếu đúng là tiểu Tam, chỗ này của hắn hẳn cũng giống ông, có một nốt ruồi không dễ thấy mới đúng. Điểm này bệ hạ không cho được ghi vào hồ sơ vụ án, coi như là sự chuẩn bị mà ông để lại, tránh để bị người ta làm giả, mạo danh hoàng tự.
Mà sau tai Liễu Tĩnh Hiên, quả nhiên có một nốt ruồi đen.
Lòng bệ hạ lập tức kích động, ông run giọng nói: "Ngươi có thể cạo râu, để trẫm xem một chút không?"
Liễu Tĩnh Hiên giờ cũng hiểu rõ ý định thật sự của phụ thân khi bắt hắn nuôi râu để ghi nhớ, hắn dứt khoát gật đầu, để tiểu thái giám bên cạnh hầu hạ, cạo sạch bộ râu rậm trên khuôn mặt.
Khi từng đường râu rụng xuống, Liễu Tĩnh Hiên cuối cùng cũng lộ ra chân dung.
Tư Đồ Thịnh đứng bên cạnh giờ mới hiểu, vì sao Liễu Trung Xương bắt hắn nuôi râu - nam nhân trước mắt có dung mạo rất giống bệ hạ Đại Tấn, ngay cả lão thái giám bên cạnh bệ hạ cũng kinh ngạc đến mức không khép được miệng, thấp giọng nói với bệ hạ: "Giống bệ hạ lúc trẻ thật đấy!"
Lão hoàng đế không kìm nén nổi xúc động trước mắt nữa, ông bước qua ôm chặt ái tử mình thất lạc giờ đây đã tìm lại được.
Hắn trông giống ông nhưng giữa lông mày lại rõ ràng có thần thái của Phương Lương phi.
Đây đúng là hài tử mà ông và nữ nhân mà ông yêu thương cùng nhau sinh ra!
Nhìn bệ hạ ôm Liễu Tĩnh Hiên khóc nức nở, Tư Đồ Thịnh khéo léo lui xuống, để phụ tử họ tận hưởng thời khắc đoàn tụ.
Chỉ là khi ra ngoài, hắn nhịn không được mà sờ mặt, vẫn cảm thấy có chút nhói đau.
Liễu Tĩnh Hiên cũng đúng là đã dốc hết sức mà đánh hắn mạnh như vậy.
Lúc đó Sở Lâm Lang cũng có mặt, nàng còn đau lòng hét với Liễu Tĩnh Hiên: "Mau đánh chỗ khác, đừng đánh mặt! Ôi chao, Tư Đồ đại nhân, ngài không đánh trả sao? Bây giờ không đánh trả, đợi sau này, hắn sẽ là người chàng đánh không lại đấy!"
Nhìn thế nào cũng là bộ dạng xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn.
Nhưng dù thế nào thì Liễu Tĩnh Hiên chịu đối mặt với thân phận thật sự của mình, hắn ăn đòn này cũng không uổng.
Liễu Tĩnh Hiên trước khi nhận thân đã đưa dưỡng phụ, dưỡng mẫu đi, tránh để bị bệ hạ trút giận. Nhưng làm sao để thuyết phục bệ hạ không oán hận còn phải xem bản lĩnh của chính Liễu Tĩnh Hiên.
Tư Đồ Thịnh nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn trời, lại phát hiện lão thái giám Thịnh Hải đã đi ra ở bên cạnh cũng đang ngước lên bầu trời, thấy hắn, lão thái giám còn cười hì hì, lẩm bẩm nói: "Bầu trời này... dường như sắp thay đổi rồi..."
Khi tam hoàng tử trở về phủ, vừa khéo là lúc đã vào đêm.
Vương phủ Tam hoàng tử vắng lặng đã lâu, chưa bao giờ môn đình náo nhiệt như bây giờ, mọi người đều đang bận rộn đón Tam hoàng tử về phủ.
Nhưng nữ chủ nhân trong phủ, Đào Nhã Xu, từ đầu đến cuối đều mang sắc mặt trắng bệch.
Nàng biết biến cố trong cung, càng biết vị "Tam hoàng tử" trong cung kia bất tài đến mức nào. Chỉ là nàng không hiểu, vì sao bệ hạ lại để Tam hoàng tử quy vị, chẳng lẽ định công khai hắn ta với bàn dân thiên hạ sao?
Khi tiếng bước chân vang lên, dường như có người vào phòng nàng, Đào Nhã Xu mặt mày chết lặng cúi đầu quỳ xuống, nhìn đôi giày thêu giao long trước mặt.
Nàng không nói với bất kỳ ai, rằng trong tay áo nàng giấu một cây kéo.
Nếu bị tên nam nhân này ép buộc hầu hạ, vậy nàng thà đổ huyết tại chỗ cũng tuyệt đối không để tên nam nhân này làm bẩn nàng.
Ngay lúc này, nam nhân kia dường như cúi người đưa tay muốn đỡ nàng dậy, Đào Nhã Xu không chịu nổi cảm giác buồn nôn trong lòng, nàng đột nhiên vung tay, tránh khỏi sự dìu đỡ của hắn ta.
Cũng vào lúc này, nàng hoảng hốt rút kéo ra, khi ngẩng đầu lên liền vô cùng sửng sốt.
Nam nhân trước mắt không phải tên nam nhân dầu mỡ nàng nhìn thấy trong cung ngày hôm đó!
Chỉ thấy hắn ta có thân hình cao lớn, ngũ quan sâu sắc, mày rậm mắt to, vừa nhìn đã thấy là một nam nhân có khí độ phú quý, mơ hồ có bảy tám phần giống bệ hạ...
Đào Nhã Xu nhìn thẳng quan sát, không hiểu vì sao trước mặt mình lại xuất hiện một "bệ hạ" trẻ tuổi như vậy.
Nhân lúc nàng còn đang ngây người, nam nhân kia đã giật lấy cây kéo trong tay nàng, hơi cố ý hạ giọng hỏi: "Sao? Vương phi không hoan nghênh bổn vương về phủ sao?"
Giọng nói này có chút quen thuộc, trên đời lại còn có người nói chuyện giống hắn như vậy, Đào Nhã Xu ngây người trong giây lát rồi nở nụ cười thê lương, sau đó nàng quỳ xuống đất, nói với vị Tam hoàng tử không biết từ đâu xuất hiện này: "Thần thiếp có bệnh, không chịu được nam tử đến gần, xin Tam điện hạ tha tội!"
Vị Tam điện hạ này nghe vương phi của mình mắc bệnh quái lạ như vậy, lại nhịn không được mà nở một nụ cười trào phúng, hắn nhẹ nhàng nói: "Cho dù bổn vương có thể cho vương phi cuộc sống cẩm y ngọc thực, không bắt nàng sống nghèo khổ với một tiểu quan Công bộ, vương phi cũng không muốn sao? Ta nhớ trước kia nàng không có tật xấu này, dường như không phải bất kỳ nam tử nào cũng không thể đến gần đâu?"
Đào Nhã Xu nghe lời này liền đột nhiên ngẩng đầu, nàng có chút không dám tin nhìn nam nhân oai hùng hiên ngang trước mắt, cuối cùng trong đôi lông mày của hắn, nàng đã tìm thấy dấu vết quen thuộc.
Nàng đột nhiên hít vào một hơi lạnh, nàng có chút không hiểu, Liễu phu tử cạo râu vì sao lại xuất hiện ở đây.