Tuý Quỳnh Chi

Chương 105

Nhưng khi Đào Tuệ Như đi tìm Trần Phóng, Trần Phóng lại không có ở đó, theo lời hạ nhân nói là hắn đã đi phủ Thái tử.

Bà ta ngẫm nghĩ rồi dứt khoát mượn danh nghĩa thăm Thái tử phi mà bái phỏng phủ Thái tử.

Kết quả là khi hạ nhân dẫn bà ta đến cửa thư phòng liền thấy Trần Phóng che khuôn mặt sưng tím, từ thư phòng Thái tử đi ra.

Đào Tuệ Như giật mình, đợi đến khi vào thư phòng, bà ta liền hướng về phía Thái tử thi lễ, đồng thời cẩn thận hỏi: "Điện hạ gặp phải chuyện khó chịu gì sao? Sao lại tức giận như vậy?"

Thái tử ngẩng đầu nhìn vị tứ di mẫu của mình, gương mặt đầy vẻ ủ rũ khó nói thành lời.

Đào Tuệ Như cũng đoán không ra vì sao Thái tử lại tức giận.

Dù sao thì hiện giờ kế hoạch cũng đang được thực hiện rất thuận lợi, hàng giả đã chót lọt vào cung, Tư Đồ Thịnh cũng vì bị hàng giả này liên lụy mà chịu cảnh tù tội giam cầm.

Dù thế nào thì tâm phúc Trần Phóng cũng giúp Thái tử thực hiện, đáng ra nên là công thần mới phải!

Nhưng nhìn bộ dáng vừa rồi, Thái tử rõ ràng đã tát Trần Phóng, trông rất không giống như chỉ là tức giận bình thường!

Lúc này Thái tử cuối cùng cũng mở miệng nói: "Tứ di mẫu, sao ta cứ cảm thấy việc này... có sơ hở!"

Đào Tuệ Như nghe mà sửng sốt, vội để Thái tử nói tỉ mỉ hơn.

Hóa ra biến cố Cốc Hữu Kim náo loạn ngự hoa viên lần này không phải Thái tử cố ý sắp xếp.

Theo Thái tử sau đó tìm hiểu, "Tam hoàng tử" ở mãi trong cung điện nhàn kia liền uống hai lạng rượu vàng liền trở nên mất phương hướng, sau đó hắn kéo một cung nữ mang thức ăn đến cho hắn ấn xuống dưới thân.

Cung nữ kia sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, xách váy chạy ra ngoài, Cốc Hữu Kim kia liền không xiêm y che thân, bước chân loạng choạng đuổi theo.

Thị vệ canh gác ngoài cung không biết vì sao mà vừa khéo không có mặt, để hắn cứ thế chạy một mạch đến ngự hoa viên, mới va vào Thái tử phi vào cung cùng các cung phi.

Đợi đến khi Thái tử nghe tin vào cung đã thấy Thái tử phi khóc đến mức sắp ngất đi, hắn đương nhiên là nổi cơn thịnh nộ, lập tức muốn làm rõ đến cùng.

Mấy hôm nay, hắn vẫn mãi không thấy động tĩnh của phụ hoàng, không biết vì sao. Có phải vì mất rồi tìm lại được, lòng yêu con thắm thiết, vậy nên phụ hoàng vẫn luôn không chịu đưa vị Tam thái tử lưu lạc này ra trước mặt người khác?

Vậy nên lúc đó hắn còn nghĩ: Vở hài kịch hôm nay, cũng coi như vô tình trồng liễu liễu lại xanh, vừa khéo mượn lần Tam hoàng tử có hành vi không thoả đáng này mà gây khó dễ, lôi ra nỗi băn khoăn chôn sẵn trên người tên hàng giả này.

Dù sao tên hàng giả này tuy có vật chứng chứng minh nhưng dù là vòng tay nhờ cao thủ làm giả hay vải làm tã lót đều để lại điểm mấu chốt, chỉ cần có khởi đầu là có thể liên tục nối chúng lại.

Chỉ là lúc trước chuyện sắp xếp và dẫn dắt Tư Đồ Thịnh tìm ra tên hàng giả này, Thái tử đều giao hết cho tâm phúc Trần Phóng làm.

Lý do dẫn Tư Đồ Thịnh đi phương Bắc cũng là hi vọng hắn có thể xa Kinh thành một chút, hành trình chậm trễ chút thời gian để bọn họ có thể chuẩn bị đầy đủ hơn.

Thái tử tuy chưa từng xem qua nhưng lúc trước đã dặn đi dặn lại việc chọn người cho loại hàng giả này, nhất định phải tìm người có hơi giống phụ hoàng.

Chỉ có như vậy, khi bại lộ mới có thể thể hiện sự gian trá dụng tâm của Tư Đồ Thịnh. Hàng giả càng giống thì sau khi chân tướng vạch trần, trong lòng phụ hoàng mới càng ghê tởm.

Nên trong lòng Thái tử, nam tử mà Trần Phóng sai người tìm đến nên là người có thân hình cao lớn dung mạo oai hùng như phụ hoàng.

Khi Cốc Hữu Kim tỉnh rượu kia rầm một tiếng, toàn thân dầu mỡ quỳ trước mặt bệ hạ và hai vị hoàng tử, Thái tử liền lập tức bị hắn quỳ đến choáng váng.

Cái... cái này chính là hàng giả mà Trần Phóng tìm đến?

Con chó này dùng con mắt nào nhìn ra tên này giống phụ hoàng?

Khó trách phụ hoàng mãi không chịu công khai ra bên ngoài tin tức tìm được Tam hoàng tử. Tên nam nhân thôn quê dầu mỡ này cứ luôn miệng cứ gọi "cha" này "cha" nọ, thật sự bắn hết dầu vào mắt người ta!

Bệ hạ lại rất có phong thái từ phụ, Tam hoàng tử vừa nhận này gây ra chuyện lớn như vậy, còn sàm sỡ tức phụ khác của ông, vậy mà bệ hạ vẫn có thái độ ôn hòa để Cốc Hữu Kim từ từ giải thích và giới thiệu với Thái tử, nói đây là Tam đệ thất lạc nhiều năm của hắn.

Nếu hắn có chỗ nào thất lễ, hắn làm đại ca phải bao dung nhiều hơn.

Cho dù là giả, Thái tử cũng bị sự thiên vị của phụ hoàng chọc tức.

Chẳng lẽ chỉ cần đội danh nghĩa lão Tam thì bất kỳ loại mèo chó nào cũng có thể cưỡi lên đầu hắn ỉa?

Sự tình đã được sắp xếp chu đáo, không có lý do để Thái tử phi cũng phải chịu mùi tanh hôi này.

Khi nghe bệ hạ giải thích với hắn, đây là Tam đệ thất lạc đã lâu, hắn liền mở miệng đưa ra nghi vấn, biểu thị muốn xem tín vật chứng minh của Tam đệ này.

Khi vòng rồng được mang đến, lão thái giám bên cạnh Thái tử như đã sắp xếp từ trước, run rẩy bẩm báo, biểu thị rằng trước đây ông ta hầu hạ tiên hoàng hậu, rõ ràng nhớ rằng vòng tay này lúc trước là tiên hoàng hậu ban thưởng cho Tam hoàng tử với tư cách là đích mẫu. Để cầu phúc cho hài tử mà sau khi hoàng hậu ban vòng tay liền nhờ thợ khéo thêm ở mắt rồng thêm nét "phúc" nhỏ.

Chỉ là không biết, trên vòng tay cũ này có chi tiết nhỏ này không.

Lúc đó Đào hoàng hậu bị người vu hãm, khi biện giải đã không còn kịp, tất nhiên cũng không kịp nói ra huyền cơ trên vòng tay mà hài tử đeo.

Nên những chi tiết này, trong hồ sơ của vụ án không được ghi chép lại. Phải là người cao tuổi từng ở phủ Thái tử như lão thái giám này mới biết.

Tất nhiên, lúc trước khi Đào Tuệ Như ở bên cạnh tỷ tỷ mình là tiên hoàng hậu cũng biết chi tiết này, bà ta cố ý dặn Thái tử đủ lấy giả làm thật chiếc vòng tay này, để lại sơ hở mà không ai phát hiện được.

Hoàng đế nghe xong liền sai người mang vòng tay đến xem, mắt rồng trơn nhẵn, không có nét nào trong đó.

Nhưng khi bệ hạ sai người tìm đến những vòng tay cũ mà năm đó tiên hoàng hậu ban thưởng cho các hoàng tử khác, quan sát kỹ sẽ thấy trên mắt rồng to bằng hạt đậu khác quả thật đều có nét phúc nhỏ!

Giống như Thái tử vốn dự đoán, bệ hạ quả nhiên vì chiếc vòng tay giả này mà sinh nghi, lập tức lại sai người đi tỉ mỉ điều tra những chứng cứ khác của tên Cốc Hữu Kim này.

Mà quyển hồ sơ vụ án này lúc đó do Tư Đồ Thịnh nắm giữ, nếu có người cố ý làm giả, Tư Đồ Thịnh đương nhiên sẽ không thoát khỏi liên can.

Đợi mấy lão cung nhân lão luyện của cục dệt đến nhận vải tã lót, nhận ra đường vân dệt vải tã lót không phải là loại vải cung cấp nội cung thời tiên hoàng hậu, qua mấy chục năm, đường vân vải cung cấp nội cung sớm đã có sự thay đổi lớn.

Những món vật dụng vốn là chứng cứ sắt thép liền toàn bộ đều trở thành đồ giả mạo.

Bệ hạ qua nửa ngày đều không nói gì, cuối cùng chỉ hỏi Tư Đồ Thịnh, vì sao sai sự lại thành ra nông nỗi này?

Tư Đồ Thịnh nhận lỗi rất thẳng thắn, lập tức thừa nhận mình đã sơ sót, điều tra vụ án lâu như vậy lại không bằng một thái giám bên cạnh Thái tử biết nhiều, hắn nguyện tự xin tội, tự trừng phạt vì sơ sót của mình.

Bệ hạ lại thuận theo, nói Tư Đồ đại nhân đã có lòng xin tội, vậy thì tạm thời cứ vào ngục suy ngẫm chút đi.

Sau đó bệ hạ hạ lệnh bắt Tư Đồ Thịnh hành sự không đủ đắc lực, đưa hắn vào ngục, lưu lại đợi tra cho rõ sự thật, sau đó lại xét xử.

Khi nhìn thấy thị vệ trói Cốc Hữu Kim bịt miệng lôi đi, mà Tư Đồ Thịnh cũng bị áp giải vào ngục, Thái tử không dám tin rằng sự tình lại tiến hành thuận lợi như vậy.

Chỉ là tên Cốc Hữu Kim kia thực sự đáng ghét, hắn nhục nhã Thái tử phi như vậy, kéo theo Thái tử cũng mất mặt theo.

Nhưng nếu nhân đây có thể vấp ngã Tư Đồ Thịnh, cũng dứt hậu hoạn sau này lại có Tam hoàng tử nào tìm về thì hắn mất chút mặt mũi cũng đáng!

Mấy hôm sau, mọi việc cũng đều như Thái tử sắp xếp trước, tiến hành có trật tự, tuyệt đối có thể khẳng định chứng cứ tội làm giả của Tư Đồ Thịnh.

Khi tội danh cố gắng làm lẫn lộn hoàng tự từng cái một được dâng lên, Thái tử lại có cảm giác lòng như bị treo lơ lửng, không rơi xuống đất.

Sự tình tiến triển rõ ràng rất thuận lợi, hắn lại không hiểu sao có hơi bồn chồn, cảm thấy mình có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Quả nhiên như Thái tử dự cảm, đã có biến cố.

Cốc Hữu Kim bị áp giải đến hình ti, không đợi dùng hình cụ đã nóng lòng khai cung.

Ban đầu hắn vì bán thịt mà nảy sinh tranh chấp, đánh tàn phế một lão ông trong làng, vốn là phải ăn quan tụng nhưng lại có người tìm đến hắn, nói có thể giúp hắn tìm được thân nhân giàu sang, nếu sau này có người đến tìm hắn nhận thân, hắn chỉ cần ngoan ngoãn đi theo sẽ có thể hưởng vinh hoa phú quý.

Còn nốt ruồi trên bàn chân hắn cũng là người đó tìm đến một cao thủ để xăm, dùng một loại thuốc nhuộm đặc biệt sau đó xăm lên

Người đó còn nói, nếu sau này có người hỏi rằng ai đã xăm cho hắn, hắn nhất định phải cắn chết nói rằng là một người tên Tư Đồ Thịnh tìm người xăm cho hắn một "nốt ruồi phúc".

Khi cung khai của Cốc Hữu Kim được bày ra trước mặt bệ hạ, bệ hạ còn cố ý thẩm vấn Tư Đồ Thịnh, hỏi hắn thấy khẩu cung này thế nào.

Vị Xu Mật Sử đại nhân trẻ tuổi chính trực, nhìn khẩu cung đó liền cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Vụng về đến cực điểm, thần không thèm biện bạch, thanh giả tự thanh, thần tin tưởng sự thánh minh của bệ hạ!"

Thái tử vẫn luôn đốc xúc vụ án này như ngồi trên đống lửa, hắn hoàn toàn thấy hoảng hồn!

Bởi vì tên Cốc Hữu Kim này căn bản không phải do hắn sắp xếp!

Hắn càng sẽ không vẽ rắn thêm chân, sai người làm giả thêm một nốt ruồi đen, còn cố ý bảo hàng giả phải cắn chết tên Tư Đồ Thịnh!

Đây chẳng phải là đang nói lạy ông tôi ở bụi này sao?

Mưu kế hãm hại Tư Đồ Thịnh mà hắn bày ra trước đó còn cao minh hơn cái này ngàn vạn lần!

Mà bây giờ mấy thủ đoạn mà bệ hạ tra ra lại vụng về đến cùng cực, khiến người ta nhìn không nổi!

Lời Tư Đồ Thịnh nói tiếp theo lại càng là câu nào câu nấy đều thâm độc, hắn nói với phụ hoàng: "Bên cạnh Thái tử nếu đã có thái giám thông thạo vòng tay và phụ tùng của Tam hoàng tử, vì sao trước đó không dâng lên cho bệ hạ biết. Nếu Thái tử điện hạ chịu sớm bỏ ra những thứ mình yêu thích, hạ quan nhất định có thể sớm phân biệt rõ ràng, cũng không đến nỗi bị một tên thôn phu hương dã che mắt, phạm phải sai lầm như vậy!"

Hoàng đế nghe xong tuy không nói gì, nhưng trong mắt đầy nếp nhăn lại tỏa ra ánh mắt sắc bén, nhìn Thái tử đang có phần sợ hãi bất an nói: "Chuyện trên đời, chính là có quá nhiều sự trùng hợp. Ví dụ như Thái tử phi vào cung, tên thôn phu kia lại trùng hợp say rượu. Người khác đều chạy hết, vừa khéo Thái tử phi chân tay bất tiện, bị tên say kia đè ngã, nếu không phải Thái tử nghe Thái tử phi chịu ủy khuất, quan tâm tất loạn, cũng sẽ không trùng hợp lại mang theo thái giám thông thạo chuyện cũ vào cung... Ngươi nói xem có phải đạo lý này không, Thái tử?"

Rất rõ ràng, bệ hạ thuận theo lời Tư Đồ Thịnh lại liên tưởng đến nguyên do mà Cốc Hữu Kim náo loạn ngự hoa viên mà dùng từng lời, từng câu từng chữ gõ vào Thái tử!

Thế là Thái tử vốn có ý vu hãm người, giờ lại thành người phải vội vàng biện bạch.

Hắn cũng vạn lần không ngờ đến, mình khổ tâm bày mưu tính kế lâu như vậy, cuối cùng lại phải tự mình chứng minh rằng hắn không liên quan gì đến hàng giả này.

Điều này so với dự tính ban đầu của hắn quả là sai một li đi một dặm!

Nhưng đến bây giờ, hắn cũng bó tay hết cách.

Ai bảo hàng giả này không ra gì, phụ hoàng từ đầu đến cuối căn bản đều không tin, phụ hoàng càng không tin Tư Đồ Thịnh sẽ cố ý giả mạo, làm ra món hàng giả không ra gì như vậy.

Cứ như vậy, lúc trước hắn nóng lòng, vội vàng nhảy ra vạch trần, lại có ý "lạy ông tôi ở bụi này".

Thái tử vốn có ý hãm hại Tư Đồ Thịnh, khi hoàng đế hỏi như vậy, Thái tử vốn nên chột dạ mới đúng.

Nhưng lần này Thái tử bị bệ hạ hỏi đến mức lòng tràn ngập cảm giác tủi thân, tức giận đến mức nước mắt sắp tràn ra.

Hắn còn không biết phải nên giải thích thế nào với phụ hoàng: Con định làm chuyện xấu, nhưng chuyện xấu này thật sự không phải là con làm!

Mà hoàng đế hiển nhiên là cũng không định nghe hắn giải thích, dù sao thì vở hài kịch này thực sự không ra gì, ngoài việc bộc lộ rằng Thái tử không xứng làm trữ quân một nước thì bất kỳ chi tiết nào cũng không đáng để ngoại thần phải nói!

Bệ hạ thậm chí cũng lười quở trách Thái tử, chỉ dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Trẫm sai người giải thích với các cung phi lúc đó có mặt rằng Thái tử phi ở trong cung bị "thị vệ" say rượu vô tình va vào. Nàng chịu ấm ức, ngươi là phu quân của nàng, vẫn nên ở trong phủ bầu bạn với nàng nhiều hơn... Còn việc giả mạo Tam hoàng tử này cứ từ từ tra, kiểu gì cũng có thể tra ra manh mối!"

Thái tử nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, hắn thà bị phụ hoàng mắng chửi cũng không muốn nghe những lời có vẻ khoan dung hòa hoãn này.

Bởi vì phụ hoàng đối với những hài tử không còn ký thác bất kỳ kỳ vọng nào cũng luôn có giọng điệu lạnh nhạt như vậy, cho dù tận mắt thấy chúng phạm sai lầm lớn đến mấy cũng lười mở miệng.

Mà lần này vụ án vu hãm Tư Đồ Thịnh hiển nhiên đã hoàn toàn vỡ nát trong lòng bàn tay hắn.

Nếu thật sự tra xuống thì những việc mà thuộc hạ hắn làm, sao có thể chịu nổi tra xét được?

Không chừng, đây đều có thể thành cớ để phụ hoàng phế truất hắn!

Trần Phóng cũng đau đầu đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng hắn cũng nhận được hồi âm, người phía dưới nói lúc trước rõ ràng đã chọn ra một tên thư sinh nuôi ở trong nhà nho sĩ, hoàn toàn không phải là tên đồ tể thô lỗ nào đó.

Chỉ là mấy tên tâm phúc chọn người lúc trước không biết vì sao mà đều mãi chưa thấy về, vẫn luôn liên lạc không được với bọn họ.

Sự đã đến nước này, Thái tử hiểu rằng mình đã làm áo cưới cho người khác, không biết đã bị kẻ nào chặn ngang, động tay động chân.

Hắn chỉ có thể tức giận mắng Trần Phóng hành sự không đắc lực một trận và tát hắn mấy cái.

Đào Tuệ Như nghe vậy liền lập tức cũng có hơi hoảng hốt, bà ta ôm tâm lí may mắn nói: "Bệ hạ cũng chưa chắc đã khẳng định là do Thái tử điện hạ làm! Hơn nữa Tư Đồ Thịnh không phải vẫn đang ở trong ngục sao? Thái tử chi bằng làm liều... trước hết cứ trừ khử nỗi trở ngại này đi đã. Dù sao thì chết trong ngục cũng là chuyện thường!"

Thái tử vừa rồi đã phát hỏa một trận, bây giờ đã có thể bình ổn được tâm tình.

Hắn nhìn bộ dạng Đào Tuệ Như nóng lòng muốn mượn tay hắn trừ khử người, nhất thời liền hối hận nghĩ: Lúc trước mình cũng bị mỡ lợn che mắt mới liên thủ với loại phụ nhân có thể khiến phu gia tan cửa nát nhà này.

Bà ta còn thật sự coi hắn là tên điệt tử ngốc mà lợi dụng một cách triệt để!

Sự đã đến nước này, hắn cũng nên thu tay dọn dẹp tàn cục rồi.

Vậy nên hắn hoàn toàn không tiếp lời Đào Tuệ Như, chỉ hỏi: "Chuyện chúng ta bàn bạc, di mẫu có nói với người khác chưa?"

Đào Tuệ Như vội nói: "Chuyện cơ mật như vậy, ta tất nhiên sẽ không nói với người khác, nếu có tin tức lộ ra cũng tuyệt đối không phải từ chỗ ta!"

Mắt Thái tử có hơi nheo lại, dường như có chút không tin, hắn lại dặn dò: "Gần đây di mẫu đến chỗ ta quá thường xuyên, nếu bị người có lòng nhìn thấy, sợ lại sinh ra chuyện không cần thiết, xin di mẫu mấy hôm nay tránh đi một chút, đừng chạy đến chỗ ta nữa."

Đào Tuệ Như nghe ra ý Thái tử muốn tránh hiềm nghi, liền vội thức thời đứng dậy, cáo từ xin quay về.

Nhưng khi ra khỏi phủ Thái tử, sắc mặt Đào Tuệ Như lại trở nên âm trầm, mơ hồ có cảm giác bất ổn.

Đợi đến khi bà ta về rồi, suy nghĩ cả đêm, sắp xếp lại quá trình sự việc.

Tuy bà ta khẳng định tin tức bị lộ từ phía Thái tử, nhưng vẫn sai tâm phúc và bà tử đi chùa hoàng gia một chuyến, muốn hỏi gần đây có ai dò hỏi Linh Khê đại sư không.

Dù sao Linh Khê bị bà ta sai sử, bói mệnh cho Tam hoàng tử, từng nói những lời như Tam hoàng tử ở phương Bắc.

Nhưng bà tử rất nhanh đã hoảng sợ chạy về.

Nói rằng khi bà ta đi, vừa khéo thấy hoàng tự đang náo loạn, Linh Khê đại sư kia sáng sớm tản bộ ở sau núi, bất ngờ ngã xuống khe núi, không cẩn thận mà ngã chết, óc văng tung tóe ở khe núi, một cái chết rất thảm khốc.

Đào Tuệ Như nghe xong lời này, sắc mặt liền xanh mét, bà ta hiểu rằng Thái tử đã bắt đầu ra lệnh cho người xóa sạch dấu vết, tách rời quan hệ với việc giả mạo Tam hoàng tử!

Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lẽo của Thái tử khi hỏi bà ngày hôm qua, Đào Tuệ Như lại rùng mình.

Tuy bà là thân di mẫu của Thái tử, nhưng nếu việc này thật sự bại lộ và liên lụy đến Thái tử, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà giết bà diệt khẩu.

Mới mấy hôm trước, bà còn dọa Sở Lâm Lang rằng vòng xoáy Kinh thành này rất thèm người.

Nhưng vạn lần không ngờ rằng lời này lại nhanh chóng phản phệ lên người mình đến vậy...

Đào Tuệ Như cũng không biết Thái tử có ra tay với mình không.

Chỉ là hôm đó khi nghe tin Linh Khê chết thảm, bệnh đa nghi của bà liền đột nhiên nổi lên, bà ta cứ mãi ru rú trong nhà không đi đâu, chỉ ở mãi trong căn phòng của phủ Quốc công, ngoài bà tử thân tín thì không cho bất kỳ ai đến gần.

Bà còn nghi thần nghi quỷ mắng đuổi hai nha hoàn đi, có dáng vẻ hơi cuồng loạn nhìn rất đáng sợ.

Hiện giờ bất kể thức ăn gì cũng phải làm tại chỗ trong viện của bà ta, ngay cả nước uống cũng nhất định phải dùng kim bạc thử trước.

Ngay cả Đào Tán cũng có chút chịu không nổi, nói thẳng rằng mẫu thân dường như bị ma ám.

Lại nói về phía lão hoàng đế, lúc trước khi Tư Đồ Thịnh từ phương Bắc trở về đã từng nói rõ với ông, nói vị hoàng tử tìm về này không ổn, dường như có người động tay chân, nhưng không biết là ai làm, có ý đồ thế nào.

Bệ hạ vốn vì lời của Linh Khê đại sư mà ký thác kỳ vọng lớn vào chuyến đi phương Bắc này, mãi đến khi gặp Cốc Hữu Kim kia, ông ta mới hiểu ý trong lời của Tư Đồ Thịnh.

Mẫu tử Phương Lương phi quả thật là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của một số người, sống hay chết đều bị người ta tính toán lợi dụng!

Đây là vảy ngược của ông, vậy mà lại có người nhảy nhót lên đó.

Nếu không nghĩ cách thì chỉ sợ Tam hoàng tử thật sự trở về cũng không được yên ổn.

Hoàng đế liền chấp nhận lời can gián của Tư Đồ Thịnh, âm thầm giữ món hàng giả này trong cung, muốn xem là ai đã bày ra bàn cờ này.

Chờ không mấy hôm, Thái tử lại không dằn lòng được mà bồn chồn, nóng lòng sắp xếp thuộc hạ đi cắn Tư Đồ Thịnh.

Thế là Tấn Nhân đế liền lập tức hiểu hết, trữ quân bụng dạ hẹp hòi, tốn hết tâm tư tính toán thần tử như vậy, sao có thể gánh vác được non sông vạn dặm Đại Tấn?

Nhưng nhìn khắp hậu cung lại có ai có thể cáng đáng, giao phó được non sông vạn dặm?

Nghĩ vậy, bệ hạ liền lộ rõ vẻ già nua, ông có chút mệt mỏi ngẩng mắt hỏi Tư Đồ Thịnh: "Ngươi... lần này đi phương Bắc, thật sự không tìm được chút manh mối nào về lão Tam sao?"

Tư Đồ Thịnh ngẩng mắt lên nhìn bệ hạ, nghiêm túc chắp tay nói: "Thần khi mê man, không hề thật lòng tin Phật, chỉ vì có cao tăng từng nói, mệnh số của thần là bỉ cực thái lai, chỉ là cần kiên nhẫn đợi, đợi đến khi bình minh ló dạng sẽ có lúc thấy ánh sáng. Lời an ủi lòng người như vậy, lúc đó thần không thích nghe, cảm thấy chẳng qua là cho kẻ vô vọng nơi hoang mạc chút ngọt ngào hư vô mà thôi. Nhưng sau đó, thần lại phát hiện chữ "đợi" này lại chứa vô tận thiền ý. Nếu không đợi thời cơ chín muồi, như nụ hoa nửa nở, nếu cứ ép buộc ép chúng nở ra, sẽ rút ngắn thời gian hoa nở, càng không đợi được đến lúc liễu ám hoa minh."

Hoàng đế nghe lời này liền cảm thấy trong lời hắn có ẩn ý, không nhịn được mà hỏi: "Ngươi muốn trẫm đợi cái gì?"

Tư Đồ Thịnh có chút ngẩng đầu lên nói: "Đợi... lúc Tam hoàng tử can tâm tình nguyện muốn làm Tam hoàng tử!"

Sắc mặt bệ hạ trầm xuống nói: "Ngươi nói vậy là ý gì?"

Tư Đồ Thịnh vừa ôm quyền vừa nói rõ ràng: "Thần truy tìm tung tích Tam hoàng tử, cũng thuận tiện biết được không ít sự tích của Phương Lương phi. Phương Lương phi cho dù vào lúc đương thời cũng được coi như một nữ tử kỳ lạ. Bà không chỉ thông y thuật mà còn hiểu dược lý, hơn nữa bà rất đạm bạc chuyện danh lợi, không thích tranh quyền đoạt lợi."

Những điều mà Tư Đồ Thịnh nói, lão hoàng đế tất nhiên đều biết. Linh Vi của ông đương nhiên là khác biệt với mọi người, trên đời này không có người thứ hai.

Nói đến đây, Tư Đồ Thịnh lại ngẩng đầu nói: "Phương Lương phi lúc đó đã bệnh tật triền miên, trong phủ Thái tử lại có Tĩnh phi rình rập ở bên cạnh. Thần nghĩ, nếu cho Phương Lương phi lựa chọn, bà rốt cuộc hi vọng Tam hoàng tử khi không có mẫu thân che chở sẽ an nhiên lớn lên ở đâu?"

...

Lại nói đến cuộc tranh chấp hoàng tử thật giả trong cung này chưa từng công khai với mọi người.

Ngoài những người trong cuộc, bên ngoài chỉ cảm thấy như hòa thượng cao quá không sờ thấy đầu. (*)

(*Nghĩa đen là "nhà sư cao hai tượng (khoảng 6m), sờ không tới đầu", ẩn dụ cho tình trạng mơ hồ, bối rối, không hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Thành ngữ này xuất phát từ một truyền thuyết cổ về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Có một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh nên gọi ngài là "Trượng Nhị hòa thượng" (Hòa thượng cao hai trượng). Khi ngài chỉ đạo xây dựng La Hán Đường, ngài không đưa ra bản vẽ cụ thể mà nghĩ tới đâu chỉ làm tới đó. Những công nhân xây dựng đều mơ hồ về tính toán và suy nghĩ của ngài, họ không thể "sờ tới được đầu óc" của Trượng Nhị hòa thượng này.)

Vốn Tư Đồ Thịnh đang quan vận hanh thông, giờ đột nhiên bị bệ hạ hạ chiếu, quở trách Tư Đồ Thịnh ở Xu Mật Viện lạm quyền chuyên đoán, nắm giữ chính vụ, lại vì tội bất kính trong cung mà bị giáng vào ngục.

Thánh chỉ này ban xuống không đầu không đuôi, khiến tất cả mọi người trong triều đều như hoà thượng cao quá không sờ tới đầu.

Phải biết rằng chiến sự phương Bắc gặp thuận lợi, phần công lao của Tư Đồ Thịnh là rất lớn, hắn lại là người được sủng ái trước mặt bệ hạ, quan lộ một đường thăng tiến đang mạnh mẽ. Sao đi phương Bắc một chuyến lại rước phải tội danh phải vào ngục?

Lần giam giữ này không hề đơn giản, đến tận mười ngày đều không thấy động tĩnh, thế là tin đồn trong Kinh thành nổi lên, thậm chí còn có lời đồn rằng bệ hạ đã bí mật xử tử Tư Đồ Thịnh.

Lòng Sở Lâm Lang như lửa đốt, mấy hôm nàng đều ăn không vô, đang lúc nàng sắp không chịu nổi thì lại nhận được một bức thư Tư Đồ Thịnh viết cho nàng trong ngục.

Khi nhìn thấy bức thư này, Sở Lâm Lang lúc đầu còn không dám tin, cố mở to mắt xem đi xem lại mấy lần, đến cuối cùng mới có cảm giác bừng tỉnh.

Lúc xem đến nửa bức thư, trong lòng nàng nhất thời có chút tức giận, Tư Đồ Thịnh giỏi thật!

Đã sớm biết tên Cốc Hữu Kim là hàng giả, sao không nói sớm cho nàng?

Còn khiến Đào Nhã Xu thân như bị nước sôi lửa bỏng dày vò, không biết đã trộm khóc bao nhiêu lần.

Nhưng khi nàng xem tiếp, vẻ mặt Sở Lâm Lang liền trở nên ngưng trọng, giờ nàng mới có chút ngộ ra cách làm của Tư Đồ Thịnh.

Chẳng lẽ những điều này đều là thật? Vậy thì cũng quá ly kỳ rồi!

Tư Đồ Thịnh trong thư đã nói rõ với nàng rằng khi người ngoài còn tưởng hắn còn ở trong ngục thì hắn đã bí mật hành sự rồi.

Chỉ là hai hôm nay sẽ có một nhân vật then chốt liên quan đến sự kiện Tam hoàng tử được đưa đến phủ nàng.

Nhưng làm sao để gỡ được khúc mắc của người này thì phải xem cái lưỡi khéo leo của Sở Lâm Lang.

Có bức thư này làm nền, khi cổng viện bị gõ, Liễu phu nhân xuất hiện trước cửa, Sở Lâm Lang cũng có thể thong dong mỉm cười, nói với phu nhân rằng: "Ta đã nghe người ta nói qua, phu nhân đi quãng đường này thật vất vả rồi!"

Bình Luận (0)
Comment