Tuý Quỳnh Chi

Chương 104

Lời này mang ý châm chọc và cay nghiệt quá nặng, Liễu Tĩnh Hiên nhất thời bị nghẹn họng, hắn trợn mắt, có chút không nói nên lời.

Ánh mắt Đào Nhã Xu như nước xuân tháng ba dịu dàng, lại một lần nữa nàng nghiêm túc đánh giá kỹ lưỡng nam nhân trước mắt từ đầu đến chân.

Nhưng miệng nàng lại như chuỷ thủ được mài bén, không chút lưu tình mà đâm về phía Liễu Tĩnh Hiên: "Ngươi cùng lắm... chỉ là đồ chơi tiêu khiển lúc rảnh rỗi trước khi ta gả đi mà thôi. Ngươi cũng không soi gương xem lại bản thân xem, ngươi có điểm nào xứng với ta ư? Chẳng lẽ ban cho ngươi chút ân tình liền coi như ta muốn cùng ngươi sống hết đời sao? Liễu phu tử, tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, có thể đừng người si nói mộng, tỉnh táo một chút được không?"

Liễu Tĩnh Hiên hôm nay có thể đến đây cũng là gom hết dũng cảm mà đến.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ đến, Đào Nhã Xu trầm tĩnh và có chút cố chấp kia lại có ngày nói với hắn những lời ác độc không chút lưu tình như vậy.

Nói đến đây rồi thì dù nói gì nữa cũng chỉ là hắn tự mình đa tình.

Khi Liễu Tĩnh Hiên trán nổi gân xanh, tay nắm chặt thành nắm đấm, không nói một lời mà xoay người bỏ đi, Đào Nhã Xu cũng như bị rút xương sống, đột nhiên ngồi phịch xuống ghế.

Ngay lúc này, từ sau tấm màn bên cạnh tiền sảnh có một nữ tử bước ra, người đó chính là Sở Lâm Lang.

Đào Nhã Xu cố ý mời Sở Lâm Lang đến trước một bước.

Hành động này chính là để tránh tiếng xấu sau này, dù sao nàng là phụ nhân đã gả người, một mình mời khách nam, dù thế nào cũng khó nói.

Nhưng nếu còn có một nữ học tử khác cũng có mặt, việc mời tiên sinh đến cửa sẽ hợp tình hợp lý, vậy nên Sở Lâm Lang mới bị mời đến như vậy.

Sở Lâm Lang cũng không ngờ cả hai nam nữ đều tìm mình nhờ giúp một việc khác nhau.

Nàng đều đồng ý với cả hai bên, sau đó lại ngượng ngùng xem một vở kịch như vậy sau tấm màn.

Thần tình như đã nhận ra quá muộn màng, kết hợp với sự tuyệt tình "mọi thứ đã quá muộn rồi", nhìn thế nào cũng đầy vẻ bi thương, như đang thiêu đốt trái tim người xem kịch như nàng.

Giờ khúc đã dứt, người đã tan, nàng đáng lẽ nên biết điều mà cáo từ. Nhưng nhìn khuê mật ngồi bệt trên ghế không đứng dậy nổi, Sở Lâm Lang trong lòng rất không nỡ, nàng chỉ có thể như một người tỷ tỷ, ôm lấy Đào Nhã Xu khóc nức nở.

"Cho dù ngươi muốn từ chối ngài ấy, cũng không cần nói lời tuyệt tình như vậy, sao lại phải xé rách mặt như thế?" Sở Lâm Lang vừa xoa đầu nàng, vừa thấp giọng nhỏ.

Đào Nhã Xu nức nở một lúc mới nhỏ giọng đáp: "Nếu không tuyệt tình, ngài ấy vẫn sẽ để tâm đến ta. Ngài ấy đã liều hết tất cả, muốn mang ta đi. Nếu còn giữ suy nghĩ si ngốc nào, chẳng phải sẽ tự hủy đi tiền đồ sao? Tư Đồ Thịnh không phải cũng nói với ngươi rồi sao? Lần này ngài ấy lập công lao hiển hách ở phương Bắc, Tư Đồ Thịnh đã tấu xin với bệ hạ, Liễu phu tử nhất định sẽ được thăng chức. Nhưng chuyện mang ta đi không quang minh chính đại như vậy. Một khi bị bại lộ, ngài ấy không chỉ tự hủy đi tiền đồ mà còn liên lụy đến phụ mẫu ngài ấy... Ta không thể hại ngài ấy được!"

Nói xong những lời này, Đào Nhã Xu chớp đôi mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn Sở Lâm Lang.

Nàng không biết lại nhớ đến điều gì mà cười khổ một tiếng, tiếp tục thấp giọng nói: "Ngươi nhất định muốn hỏi, ta đã nghĩ rõ ràng như vậy, vì sao còn đến trêu chọc ngài ấy... Nhưng ta chính là người xấu xa như vậy đấy, biết rõ hai người là chim bay cá lội, vốn không nên có sự giao thoa, lại muốn khắc lại chút dấu vết gì trong lòng ngài ấy... Dù sao cũng chứng minh rằng ta đến nhân gian một chuyến, cho dù là hận, cũng có thể để người mãi nhớ về ta..."

Sở Lâm Lang nghe những lời này liền cảm thấy có chút không ổn, nàng nắm chặt cánh tay Đào Nhã Xu, nghiêm túc nói: "Nhã Xu, dù sau này xảy ra chuyện gì cũng không được nghĩ quẩn! Để người ta nhớ thì có tác dụng gì! Người ta phải học cách đối tốt với bản thân, cho dù cay đắng gian khổ, dù gì cũng là tư vị nhân gian, nếm qua một lần cũng đâu có sao? Đây mới là ý nghĩa thật sự của việc đến nhân gian một chuyến! Ngươi sao biết, phía trước không phải là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn?" (*)

(*Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: thành ngữ chỉ núi cùng nước tận mà lại thấy con đường mới)

Mấy câu thơ nàng học ở thư viện cuối cùng cũng phát huy công dụng, chỉ là mấy lời này có thể thuyết phục Nhã Xu không, thì thực sự hiệu quả quá đỗi nông cạn.

May mà Đào Nhã Xu cũng dần dần kìm nén bi ý trong lòng.

Hôm nay nàng đã biết tâm ý của Liễu Tĩnh Hiên, tuy không thể cùng hắn bên nhau nhưng cũng tính là từng là tri kỷ với hắn, chút ngọt ngào này, cũng đủ để chống đỡ ngàn vạn khổ sở nhân gian.

Nàng cười khổ một tiếng rồi nắm tay Sở Lâm Lang, nhưng nhất thời không biết phải nói gì.

Hôm đó trở về, Sở Lâm Lang cũng vì hoàn cảnh của khuê mật mà có chút u uất, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.

Hai hôm sau, khi Tư Đồ Thịnh bận xong công vụ đến đây ăn cơm, Sở Lâm Lang liền kể lại chuyện này cho Tư Đồ Thịnh nghe, nàng không cam lòng hỏi: "Bệ hạ thật sự nhận định Cốc Hữu Kim là Tam hoàng tử ngay lập tức? Ông ấy không điều tra thêm ư?"

Cho đến lúc này, Sở Lâm Lang vẫn mong có thể xuất hiện chút kỳ tích, xoay chuyển số phận bi thảm của khuê mật nàng.

Nhưng Tư Đồ Thịnh dường như không cảm nhận được bi hoan tình ái của bằng hữu Liễu phu tử, hắn rất bình tĩnh mà tiếp tục gắp thức ăn thêm cơm rồi nói: "Cốc Hữu Kim là Tam hoàng tử là chuyện có chứng cứ, không thể chối cãi. Hơn nữa cho dù Cốc Hữu Kim có là giả, Đào Nhã Xu cũng không thể song túc song phi với người khác!"

Lời này tuy có vẻ vô tình nhưng đạo lý này, Sở Lâm Lang lại không thể phản bác.

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của Đào Nhã Xu, nàng lại có chút khó chịu, nhịn không được hỏi nhỏ: "Nếu người trong cuộc là chúng ta, chàng sẽ thế nào?"

Nghe nàng hỏi vậy, Tư Đồ Thịnh buông đũa rồi rất nghiêm túc mà suy nghĩ.

Tư Đồ Thịnh đoán định tâm tư hành động của người khác đều có thể mười phần chắc chín.

Nhưng khi đoán đến Sở Lâm Lang, vị nương tử này lần nào cũng có thể thoát khỏi dự đoán của hắn, thật sự không hề dễ đoán.

Vậy nên sau khi nghĩ một lúc, Tư Đồ Thịnh chỉ có thể khẳng định một điểm: "Trước tiên không nói đến ta, nếu là nàng, chỉ sợ lúc vào cung, nàng đã cãi nhau với cả nhà rồi. Đại khái là cũng không vào cung được nên vở kịch bi tình sinh ly tử biệt, khẩu thị tâm phi như vậy, đời này nàng hẳn không thể diễn được."

Ừm... Sở Lâm Lang không thể phản bác được. Bởi vì lời Tư Đồ Thịnh nói đều đúng, bảo nàng nhìn người mình yêu lại phải cứng rắn từ chối, đẩy ra ngàn dặm, chính nàng cũng rất khó tưởng tượng được cảnh ấy.

Bởi vì tính cách nàng chính là như vậy, phía trước có núi đao cũng được, có biển lửa cũng được, chỉ cần có đủ niềm tin chống đỡ, nàng đều có thể kiên định, cùng người mình yêu bên nhau, tiến lên cùng nhau!

Nhưng câu trả lời như vậy cũng quá đỗi qua loa rồi, thật sự không thể khiến nàng thỏa mãn.

"Sao có thể nói vậy! Cũng không có chút tình nghĩa sống chết có nhau! Chàng nên nói thế này, nếu ta vào cung, chàng cũng phải trăm phương nghìn kế vào cung, không oán không hối, ngày đêm bên ta, nghe vậy thật lãng mạn biết bao?"

Tư Đồ Thịnh có chút đen mặt nhìn Lâm Lang nói năng bừa bãi.

Hắn cũng phải vào cung sống chết bên nhau sao?

Chẳng lẽ nàng không biết, ngoài hoàng đế, còn có hoàng tử nhỏ tuổi, có thể vào thâm cung ngày đêm bên nhau, thì chỉ có... thái giám mà thôi!

Hắn chỉ có thể kéo dài giọng hỏi: "Nàng thật sự bảo ta vào cung bên nhau như vậy sao? Thiếu đi chút món đồ cũng không sao ư?"

Nói xong, Sở Lâm Lang cũng chợt tỉnh ngộ ra điểm này, nghe hắn hỏi vậy, nàng liền nhịn không được mà phì cười.

Nàng phủ người lên người hắn: "Thiếu đi một chút cũng không được! A Thịnh nhà ta tuổi còn nhỏ, còn có thể lớn thêm chút nữa!"

Cái "tuổi nhỏ" này đã đụng vào vảy ngược của Tư Đồ Thịnh, hắn nhịn không được mà đưa tay véo mặt Sở Lâm Lang đang nở nụ cười gian, dán vào tai nàng thì thầm: "Sao? Không đủ cho nàng dùng sao? Tối qua người kêu đủ rồi, chịu không nổi lại là ai vậy?"

Ngay khi hai người đang đùa giỡn lại có người đến gõ cửa vào đêm khuya.

Hóa ra là tên tiểu thị bên cạnh Liễu Tĩnh Hiên đến vội vàng tìm người.

Theo lời hắn nói thì mấy hôm nay tâm tình Liễu đại nhân nhà hắn không được tốt lắm, bình thường vẫn luôn vui vẻ, bây giờ lại có chút buồn bực không vui.

Mà hôm qua sau khi Liễu đại nhân nhận được một phong thư, sắc mặt liền đại biến, dẫn theo hắn vội vàng đến miếu hoang ngoại ô Kinh thành gặp ai đó.

Nhưng đến khi đến nơi, hắn lại nói chuyện riêng với người trong rừng một hồi, sau đó để tiểu thị về trước.

Cứ như vậy đã qua một ngày một đêm cũng không thấy đại nhân nhà hắn về.

Tiểu thị không có cách nào khác, liền nghĩ đến việc Liễu Tĩnh Hiên thường đến đây để ăn chực, mới đến đây để tìm một chút, muốn hỏi xem họ có nhìn thấy đại nhân nhà họ không.

Tư Đồ Thịnh nghe xong chỉ hỏi thêm vài câu rồi để tiểu thị trở về trước chờ đại nhân bọn họ.

Sở Lâm Lang nghe xong liền có chút lo lắng, nàng sợ Liễu Tĩnh Hiên vì nghĩ không thông mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Còn chưa kịp để Lâm Lang nói với Tư Đồ Thịnh mấy câu, Quan Kỳ đã vội vàng tiến vào, nói trong cung truyền đại nhân vào cung, dường như có chuyện gấp, trong thành tìm không thấy người nên tiểu thị trong phủ thành liền đến đây để báo tin.

Tư Đồ Thịnh nghe xong liền sai Quan Kỳ đi lấy quan phục, thấp giọng nói với Lâm Lang: "Tối nay và mấy hôm tới ta có lẽ đều không thể về được. Nếu nàng không có việc gì thì đừng về thành trước, nếu có chuyện khác thì bảo hạ nhân về lo... Chuyện có lớn đến mấy, cũng phải đợi ta về rồi lại nói."

Lúc này chân trời có sấm nổ vang, dường như sắp có một trận mưa lớn ập đến.

Lâm Lang bảo Hạ Hà lấy áo tơi che mưa cho hắn, lo lắng nói: "Hôm nay sao lại nhiều chuyện đến vậy? Có phải là sắp xảy ra đại sự không?"

Tư Đồ Thịnh lại nói: "Mấy hôm tới, dù có nghe thấy gì, nàng cũng đừng lo lắng, đợi hết thảy qua đi, ta sẽ nói với nàng."

Nói xong hắn liền vội vàng rời đi.

Lâm Lang dựa vào cửa, xuyên qua màn mưa lớn, mắt mãi tiễn đưa họ cho đến khi bóng họ tan biến trong làn mưa.

Trận mưa lớn này rơi rất dày, cứ thế liên tục rơi đến tận ba ngày, ngay cả đoạn đường từ ngoại ô Kinh thành vào Kinh thành cũng bị mưa cuốn hỏng mấy chỗ.

Mà mấy ngày nay Sở Lâm Lang đều không đợi được chút tin tức nào về Tư Đồ Thịnh.

Ngay sau khi tạnh mưa, vào ngày thứ hai đường sá được sửa lại, lại có một vị khách bất ngờ đến.

Khi nhìn thấy Đào Tuệ Như xuất hiện ở sảnh viện của mình, Sở Lâm Lang thật sự có chút bất ngờ.

Dù sao thì lần trước hai người ở riêng, Sở Lâm Lang đã đè nữ nhân giả dối âm hiểm này xuống đất mà đánh.

Từ đó về sau, tuy hai người cũng từng chạm mặt nhau ở nơi giao tế, nhưng Đào Tuệ Như đều cố ý tránh né nàng.

Sở Lâm Lang đánh giá Đào Tuệ Như từ trên xuống dưới, nàng cũng không mời bà ta ngồi, chỉ cười một cách ý vị: "Không có việc thì không lên điện tam bảo, không biết Đào phu nhân quý báu đến đây có việc gì?"

Đào Tuệ Như mỉm cười, không cần chủ nhân mời, bà ta tự chọn một cái ghế ngồi xuống rồi ung dung nói: "Nương tử đúng là có định lực lớn, vậy mà vẫn chưa về kinh thành. Hôm nay ta đến thăm bằng hữu, cũng đi ngang qua đây, liền nghĩ tiện thể tới xem ngươi, ngoài ra còn có chút lời muốn nói riêng với Sở nương tử... Tư Đồ đại nhân xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn mà không nóng ruột?"

Sở Lâm Lang nghe xong trong lòng liền thắt lại, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra điều gì, chỉ khẽ cười: "Ngươi cũng không phải là mẫu thân của Tư Đồ đại nhân, sao phải dõi theo hắn từng li từng tí như vậy. Ngươi sao biết hắn đi đến đâu rồi lại đi tới đâu? Xảy ra chuyện lớn rồi, hay chỉ là chuyện nhỏ không đáng nói?"

Đào Tuệ Như sớm đã đoán được vì một trận mưa mà Sở Lâm Lang này hẳn là vẫn chưa biết đến biến cố trong thành.

Bà ta lắc đầu mỉm cười một cách tiếc nuối, nhìn Sở Lâm Lang với vẻ đầy thương hại: "Sở Lâm Lang, ngươi chẳng lẽ không biết, Tư Đồ đại nhân thật sự gan to bằng trời, vậy mà lại làm rối loạn hậu cung, không biết kiếm đâu ra kẻ nào mà khiến trong cung giờ rối tung cả lên! Hiện giờ mọi chuyện bại lộ, mặt rồng nổi giận, hắn ta cũng khó tự bảo toàn mình. Ta là có lòng tốt mới đến nhắc nhở ngươi, muốn khai sáng cho ngươi một con đường!"

Sở Lâm Lang có chút trầm mặt xuống, nàng thấp giọng nói: "Ngươi dám vu khống Tư Đồ đại nhân thêm một câu nữa xem!"

Lần trước Đào Tuệ Như bị đánh ở rừng trúc đã để lại di chứng. Sở Lâm Lang này chỉ cần thay đổi chút sắc mặt đã khiến bà ta như chuột gặp mèo.

Đào Tuệ Như nhịn không được mà co rúm người lại, khi phát hiện ra mình thua phần khí thế liền vội cố ý ngồi thẳng dậy: "Ta vu khống cái gì, bệ hạ đã hạ thánh chỉ quở trách Tư Đồ Thịnh, lấy tội bất kính quân thượng mà bắt hắn vào thiên lao! Tin tức này đã truyền khắp Kinh thành, sao ngươi lại nhàn nhã trốn ngoài Kinh thành mà không hay biết gì vậy!"

Sở Lâm Lang biết, Đào Tuệ Như này dù dám gạt người thế nào cũng tuyệt đối không dám bịa đặt thánh chỉ. Bà ta nói chắc như đinh đóng cột như vậy, chẳng lẽ thật sự có chuyện này?

Đào Tuệ Như có chút đắc ý nhìn gương mặt nàng rồi khẽ cười nói: "Tư Đồ Thịnh hiện giờ còn ở trong thiên lao, cho dù ngươi có muốn gặp cũng không gặp được. Nếu ta là ngươi thì sẽ nghĩ con đường lui cho chính mình, hoặc tự mua cho mình một con đường lui."

Mặt mày Sở Lâm Lang đều không động, nàng chỉ giọng điệu bình thản hỏi: "Mua thế nào?"

Đào Tuệ Như mỉm cười: "Ngươi đưa bức thư của nhi tử ta cho ta, oán hận trước kia giữa ta và ngươi sẽ một bút xóa sạch, ta còn sẽ cho ngươi một khoản tiền coi như tạ ơn."

Sở Lâm Lang đã nghe hiểu rồi, hóa ra Đào Tuệ Như này nóng lòng muốn đến tuyên bố tin dữ Tư Đồ Thịnh đã rớt đài chính là để dọa nạt một tiểu thương phụ không còn chỗ dựa như nàng.

Đào Tuệ Như sợ bức thư kia rơi vào tay người khác nên nhất định phải tự mình đến dọa nạt nàng, dò la manh mối của bức thư, cũng dụ dỗ nàng lợi dụng bức thư này mà thực hiện giao dịch với Đào Tuệ Như, bảo vệ cho tiền đồ cho mình.

Sở Lâm Lang không thể không thừa nhận, bản lĩnh nắm bắt lòng người của vị Đào cô cô này thực sự quá cao.

Như một con nhện độc vậy, ngồi xổm trong góc tối chú ý từng cử động của con mồi, đợi thời cơ chín muồi liền nóng lòng nhảy ra phun tơ quấn quanh, siết chặt con mồi rơi vào lưới của mình.

Nếu là một phụ nhân tầm thường thì lúc này nhất định sẽ bị lời bà ta làm rối loạn đến mất phương hướng, vội vàng vào trong thành dò la tin tức.

Quả thật là nếu như không có Tư Đồ Thịnh, độc phụ Đào Tuệ Như này muốn khống chế nàng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng lúc này trong lòng Sở Lâm Lang ngoài sự lo lắng bồn chồn thì còn nhiều hơn là lòng âm thầm cảnh giác.

Đào Tuệ Như này nhất định có âm mưu gì đó với Thái tử nên bà ta mới có tin tức nhanh như vậy.

Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang liền mỉm cười nói: "Bức thư đó ta đã giao cho người đáng tin cậy rồi, ta an ổn thì nó cũng an ổn, ta có bất trắc, chắc chắn nó cũng sẽ dâng lên trước mặt bệ hạ bằng cách ngươi không ngờ tới, ngươi có tin hay không?"

Đào Tuệ Như không ngờ Sở Lâm Lang lại bình tĩnh như vậy, tình lang của nàng ta đã vào ngục, sao không thấy nàng ta gấp gáp?

Nhưng có lẽ Sở Lâm Lang thật sự không biết sự cấp bách của chuyện này, chỉ là bà ta đã gửi mồi nhử đến rồi, chỉ cần nàng ta biết Tư Đồ Thịnh đã gặp chuyện, không phải lo rằng Sở thị sẽ không tự loạn trận cước!

Đợi đến khi Sở Lâm Lang hiểu rõ lợi hại trong đó, tất nhiên sẽ nóng lòng đi khắp nơi cầu người cứu Tư Đồ Thịnh kia ra, đến lúc đó bà ta sẽ như Khương Thái Công câu cá, an ổn chờ Sở Lâm Lang này đến nói chuyện với mình.

Đào Tuệ Như liền đứng dậy, trước khi đi, bà ta còn dọa nạt Sở Lâm Lang một câu cuối cùng: "Xuất thân của ngươi quá thấp, cho rằng câu dẫn được nam nhân là có bản lĩnh lắm rồi, là có thể thuận buồm xuôi gió ở lại Kinh thành này, đúng thật là quá ngây thơ! Nếu ta là ngươi thì sẽ ngoan ngoãn biết thời biết thế, sớm rời khỏi vòng xoáy Kinh thành này, nơi này nước quá sâu, vương hầu khanh tướng đã chết đuối đâu chỉ là ngàn vạn? Ngươi ấy à, vạn lần đừng bỏ qua cuộc sống thái bình an ổn, vì một nam nhân sẽ không thú ngươi mà chạy vào con đường tối tăm!"

Nói xong, Đào Tuệ Như liền nở một nụ cười lạnh rồi đứng dậy bỏ đi.

Khi Đào Tuệ Như đi rồi, Sở Lâm Lang vẫn luôn giữ thần thái ổn định liền lập tức đứng bật dậy.

Nàng nhớ Tư Đồ Thịnh dặn dò, bảo nàng mấy hôm nay đừng về Kinh thành. Vậy nên nàng giơ tay gọi mấy tên tiểu thị đáng tin, bảo họ đi phủ Tề quốc công và vương phủ Tam hoàng tử dò la tin tức.

Đợi qua hai canh giờ, người đi dò la tin tức đều đã trở về. Tiểu thị đi phủ Tề quốc công về trước. Tin tức hắn mang về cũng tương tự với Đào Tuệ Như nói, hôm đó Tư Đồ Thịnh đột nhiên bị triệu vào vương cung, không biết vì sao lại chọc giận bệ hạ, ngay lập tức bị tống vào ngục giam, không ai được phép đến thăm.

Tề lão nghe tin liền thử vào cung muốn cầu tình cho Tư Đồ Thịnh nhưng ngay cả mặt bệ hạ cũng không gặp được.

Lời tiểu thị này đúng là chứng thực lời Đào Tuệ Như nói không giả. Gần vua như gần cọp vậy, Tư Đồ Thịnh quả nhiên là đã chọc giận mặt rồng, bị áp vào ngục.

Còn người đi dò la ở vương phủ Tam hoàng tử thì về có hơi muộn. Thứ hắn mang về không phải lời nhắn, mà là thư tay Đào Nhã Xu tự tay viết chi chít.

Sở Lâm Lang nóng lòng mở ra xem. Trong thư Đào Nhã Xu có viết hôm đó trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mấy chậu hoa quý của thái hậu vừa khéo nở rộ mấy hôm đó.

Thái hậu thấy đúng mùa hoa nở rộ liền không nỡ bỏ lỡ, bà liền để vương phi của mấy hoàng tử cùng các phi tần có chức vị trong cung đều đến ngự hoa viên xem.

Lúc đó Đào Nhã Xu cùng đi theo đám người Thái tử phi, Lục vương phi.

Khi đang thưởng hoa vui vẻ, mấy quý phụ này vừa nói vừa cười, lúc xoay đầu lại liền thấy một tên nam nhân thô lỗ đầy mùi rượu, bụng đầy mỡ, người trần như nhộng, không biết từ đâu bước đến loạng choạng lao ra.

Thế là dọa cho các cung phi sắc mặt tái nhợt, tán loạn bỏ chạy, vừa khéo Thái tử phi đang hoảng sợ bỏ chạy thì bị trật chân, bị tên nam nhân kia đè ngã xuống đất.

Cung nữ và bà tử bên cạnh liền vội vàng chạy qua kéo người, vậy mà tên béo kia lại không sợ hãi, người đầy mùi rượu lớn tiếng hô: "Ta chính là nhi tử của hoàng đế, ngủ các ngươi là cho các ngươi mặt mũi rồi! Mấy phụ nhân như các ngươi lại còn dám trốn ta! Xem xem ta có bảo phụ hoàng chặt đầu các ngươi không!"

Nói xong, tên nam nhân dầu mỡ kia còn hôn mạnh lên khuôn mặt Thái tử phi đã sợ hãi đến tái mét mấy cái, mồm thì cứ la hét phụ nhân trong cung đúng là thơm mềm các kiểu.

Thái tử phi lúc đó bị hắn đè dưới thân, vừa kinh vừa sợ liền trợn trắng mắt như sắp ngất đi rồi.

Tên béo kia say rượu vô cùng, tiếng la hét cũng lớn, mãi đến lúc này, thị vệ mới thong thả bước đến, đỡ hắn rồi dìu hắn rời khỏi ngự hoa viên.

Nhưng việc Thái tử phi bị một nam tử lai lịch bất minh đè ngã xuống đất diễn ra ở trước mặt mọi người!

Đường đường là Thái tử phi một nước lại bị nam tử khinh bạc, chuyện này sao có thể cho qua được?

Thái tử phi xấu hổ tức giận, khóc lóc nói muốn tự sát ở một góc ngự hoa viên. Chuyện này ầm ĩ quá lớn, ngay cả thái hậu trong Hành cung cũng bị kinh động. Thái tử nghe tin này cũng vội vàng vào cung.

Chuyện sau đó, Đào Nhã Xu cũng không biết nữa.

Chỉ biết cuối cùng Tư Đồ Thịnh bị gọi vào cung, ở trong thư phòng ăn một trận mắng té tát của hoàng đế rồi bị áp giải vào ngục.

Đào Nhã Xu viết hết những gì mình biết vào thư, tuy rằng nàng kể như đây đều là chuyện phiền phức của người khác.

Nhưng trên trang thư lại đầy vết nước, có thể thấy rằng khi viết thư, Đào Nhã Xu vừa khóc vừa cầm bút.

Cuối thư chỉ có một câu "Lòng ta như trăng sáng, quyết không soi mương máng!"

Tuy hôm đó các nữ tử tham gia hội thưởng hoa đều không hiểu rõ, vì sao trong cung đột nhiên lại chạy ra một tên nam nhân say rượu gây rối.

Nhưng Đào Nhã Xu nghe lời say rượu của tên nam nhân kia, trong lòng liền hiểu rõ ngay lập tức.

Hóa ra... tên nam nhân say rượu đáng khinh đè Thái tử phi gây rối này chính là Tam hoàng tử mà Tư Đồ Thịnh tìm về cho bệ hạ, cũng chính là phu quân danh chính ngôn thuận của Đào Nhã Xu nàng!

Sự thật tàn khốc này, quả thực là đã đập nát suy nghĩ muốn sống tạm của Đào Nhã Xu.

Vậy nên, nàng viết thư báo cho hảo hữu về tình hình gần đây của Tư Đồ Thịnh, nhưng không thể kìm nén nổi bi ý trong lòng, ý nghĩ thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành được chứa đựng toàn bộ trong câu cuối cùng của bức thư.

Sở Lâm Lang xem xong thư của Đào Nhã Xu liền không ngồi yên nổi nữa.

Cốc Hữu Kim kia sao lại say rượu như vậy trong cung, còn khinh nhục hoàng thân quốc thích như thế? Lại làm sao không có ai ngăn cản hắn xông vào ngự hoa viên?

Cho dù không rõ nguyên do, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy đây đầy rẫy âm mưu tính toán, toàn bộ đều hướng về Tư Đồ Thịnh, ngườ đã tìm ra Cốc Hữu Kim này.

Bệ hạ hiển nhiên cũng tức giận, không biết Thái tử đã làm thủ đoạn gì lại khiến bệ hạ trút giận lên Tư Đồ Thịnh, bắt hắn vào ngục.

Sở Lâm Lang không thể an nhàn tránh né sự đời ở biệt viện ngoại ô Kinh thành nữa, nàng phải quay về thành, nghĩ cách đi gặp thái hậu, tìm hiểu đầu đuôi sự việc.

Nhưng còn chưa kịp lên xe, Tuỳ thất gia đã ngăn nàng lại: "Sở nương tử, ngươi đã quên lời đại nhân rồi? Cung đã giương không có chuyện mũi tên quay đầu, tên còn đang bay trên trời, ngươi cũng phải kiên nhẫn đợi thêm chút nữa!"

Sở Lâm Lang kinh ngạc nhìn lão nhân từng trải này, không biết vì sao, trong lòng nàng lại có chút an định một cách kỳ lạ.

Sự đã đến nước này, nàng nhất định phải chọn tin tưởng Tư Đồ Thịnh. Hắn đã hứa với nàng, nhất định sẽ bình an trở về, hiện giờ việc nàng có thể làm chính là an phận ở đây, chờ lúc loạn tiễn trên trời rơi xuống hết.

Lại nói đến trong thành, Đào Tuệ Như vẫn luôn sai người dò la động tĩnh của Sở Lâm Lang.

Tính thời gian thì nàng ta hẳn cũng đã sai người dò la rõ tin tức rồi. Tiếp theo chính là lúc Sở thị tự loạn trận cước, muốn đi cứu người.

Chỉ cần Sở Lâm Lang vào kinh, người bà ta sớm nhờ tâm phúc Trần Phóng của Thái tử sắp xếp sẽ bắt đầu hành động, nhét mấy phong quân đồ (*) vào xe ngựa của Sở Lâm Lang.

(*Phong quân đồ: mấy bức bản đồ quân sự)

Sau đó thành môn thủ vệ sẽ lấy lý do nàng trộm bán quân đồ mà bắt giữ nàng ta, áp vào ngục của đại lý tự.

Đến lúc đó, tự nhiên có đủ loại hình cụ chờ đón nữ tử này, xem là miệng nàng ta cứng hay hình cụ cứng hơn!

Sau một vòng dụng hình, không lo nàng ta không giao ra bức thư.

Đào Tuệ Như vì yêu con mà nóng lòng, bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép Tán nhi của mình xảy ra cớ sự gì.

Chỉ cần lấy được bức thư, mà Tư Đồ Thịnh kia lại một sớm thất sủng, chịu cảnh tù tội giam cầm, vậy thì lưỡi dao treo trên đầu bà ta sẽ hoàn toàn được giải trừ, không còn gì phải kiêng dè nữa!

Chỉ là kế hoạch đã bày ra chu đáo như vậy, lại mãi không thấy Sở thị vào thành.

Ngay cả Đào Tuệ Như vốn luôn trầm ổn cũng đợi đến mức có chút sốt ruột, nhịn không được muốn đi tìm Trần Phóng, muốn hỏi xem hắn có thể tăng thêm nhân thủ, trực tiếp xông vào biệt viện ở ngoại ô Kinh thành, bắt Sở thị kia không.

Ngay cả Đào Tuệ Như vốn luôn trầm ổn cũng đợi đến mức hơi nổi nóng, nhịn không được muốn đi tìm Trần Phóng, muốn hỏi hắn có thể tăng thêm nhân thủ, trực tiếp xông vào viện ở ngoại ô Kinh thành, bắt Sở thị kia không.

Bình Luận (0)
Comment