Sở Lâm Lang không đáp lại mà hỏi: "Ngươi... đã nghe được những gì?"
Đào Nhã Xu thấy Sở Lâm Lang không chịu nói thẳng, lòng lại rơi thẳng xuống đáy vực.
Mười ngày trước, mẫu thân Đào Nhã Xu bị bệnh, phụ thân bảo nàng về phủ thăm, tiện thể hòa hoãn chút tình cảm giữa mẫu tử.
Dù sao Đào Nhã Xu cũng là coi như gả mà như ở góa. Ngô thị dù tức giận thế nào cũng có chút đau lòng cho nữ nhi, đến mức nữ nhi gả đi rồi, trong lòng vẫn u uất tức nghẹn rồi bị ho khan.
Nhân lúc yếu ớt nằm trên giường bệnh, bà cũng tính là có vài phần hòa hoãn với Đào Nhã Xu.
Chỉ là Ngô thị vì bị bệnh mà làm lỡ lễ tạ thần ở hoàng tự, bà dứt khoát để Đào Nhã Xu đi thay bà.
Nếu gặp được vị Linh Khê đại sư thần thông kia, có thể bói mệnh cải vận cho nữ nhi bà thì càng tốt.
Đào Nhã Xu ở quỷ vương phủ đã bị ngột ngạt quá lâu, vẫn luôn không ra khỏi cửa, nàng cũng muốn hít thở không khí.
Sơn sắc quanh hoàng tự đương đẹp, nàng sớm đã xuống xe ngựa, không đi cổng chính của hoàng tự mà chọn một con đường nhỏ vắng người trong núi, dẫn theo nha hoàn hái ít lá cây, nhặt ít cành cây về làm đánh dấu sách và cắm hoa.
Kết quả là cứ thế mà đi đến sau núi hoàng tự, không khéo là khi nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy cảnh vị tứ cô cô của nàng đang nói chuyện với Linh Khê đại sư ở ngôi đình sau núi, mà nha hoàn thị nữ của Đào Tuệ Như đều đứng ở rất xa, không biết bọn họ đang nói bí ẩn thiền cơ gì ở đây.
Nàng nhất thời có chút tò mò, lén đi qua, ẩn ở trong hốc núi, lời trước đó thì nàng nghe không rõ lắm, cuối cùng chỉ nghe được đuôi câu, Đào Tuệ Như nói với Linh Khê đại sư một câu: "Thái tử bảo ta truyền lời đến ngài, đợi Tư Đồ Thịnh mang Tam hoàng tử về, còn xin đại sư tùy cơ ứng biến..."
Chỉ một câu này đã khiến đầu óc Đào Nhã Xu ong ong.
Nàng lập tức liên tưởng đến chuyện trước đó chậu hoa sen cúng Tam hoàng tử Lưu Dực vỡ, Linh Khê đại sư kia dường như từng giải đáp nghi hoặc cho bệ hạ, rồi bệ hạ đột nhiên chọn trúng bát tự của nàng, muốn gả nàng cho Tam hoàng tử.
Hơn nữa lúc trước khi nàng đồng ý gả vào vương phủ của Tam hoàng tử, thái hậu có lẽ vì cảm thấy có lỗi với nàng còn an ủi nàng, nói mấy lời như đại sư đã tính rồi, có lẽ Tam hoàng tử sẽ sớm xuất hiện.
Nhưng lúc đó nàng cũng chỉ coi là lời an ủi mà thôi.
Lúc này nghe Đào tứ cô cô nói với Linh Khê đại sư lời này...
Đào Nhã Xu nhất thời lại nhớ đến trước khi xuất giá, tứ cô cô đột nhiên có qua lại mật thiết với phủ Thái tử, cách ba hôm lại đến phủ Thái tử, tìm Thái tử phi uống trà.
Nàng cũng nhớ đến chuyện khuê mật Sở Lâm Lang cùng Tư Đồ đại nhân đột nhiên đi phương Bắc.
Cô nương Đào gia đều là người thông minh. Mấy chỗ liên tưởng này hợp lại với nhau, Đào Nhã Xu đã đoán ra được đại khái.
Tư Đồ Thịnh đi phương Bắc có phải vì tìm được tung tích Tam hoàng tử, muốn mang hắn trở về hay không?
Nhưng vị tứ cô cô của nàng lại chạy đến nói với Linh Khê đại sư một câu này, cái "tùy cơ ứng biến" kia là có ý gì?
Hôm đó nàng không vào hoàng tự mà đợi tứ cô cô và Linh Khê đại sư đi rồi mới lặng lẽ rời đi.
Nàng về cũng không có người để thương lượng, ban đêm lại bắt đầu không ngủ được.
Bây giờ, cuối cùng cũng đợi được Sở Lâm Lang trở về, Đào Nhã Xu rốt cuộc cũng có thể hỏi cho rõ.
Sở Lâm Lang nghe xong liền có chút nhíu mày, nhưng nàng không thể không trả lời Đào Nhã Xu: "Tư Đồ đại nhân quả thật tìm được người, nhưng người đó có phải Tam hoàng tử hay không, còn phải đợi bệ hạ xác nhận..."
Nghe đến đây, sắc mặt Đào Nhã Xu liền lập tức trắng như tờ giấy.
Nàng thậm chí lười hỏi người mà Tư Đồ Thịnh tìm về là người thế nào, trái tim đã chìm xuống đáy vực.
Sở Lâm Lang nhẹ giọng nói: "Ngươi tạm thời đừng nóng vội, chưa đến thời khắc cuối cùng, đừng tự loạn trận tuyến. Chuyện này tứ cô cô ngươi cũng nhúng tay vào, sẽ không thể chỉ đơn giản là chuyện nhận tổ quy tông được!"
Nói đến đây, nàng đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Đào Nhã Xu: "Ngươi không phải một thân một mình, cho dù sự tình thật sự phát triển đến tình huống xấu nhất, ta và Tư Đồ đại nhân cũng sẽ không mặc kệ ngươi!"
Tên Cốc Hữu Kim óc đầy mỡ kia nếu thật sự là Tam hoàng tử, với mức độ háo sắc của hắn, sao có thể bỏ qua Đào Nhã Xu xinh đẹp như đoá hồng đoan trang, thanh nhã được?
Đừng nói đến Đào Nhã Xu, ngay cả Sở Lâm Lang nghĩ cũng muốn nôn ra.
Sự đã đến nước này, lần nhận thân này có đầy điểm nghi vấn, vậy nên Sở Lâm Lang chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Tam hoàng tử này là quỷ do Thái tử và tứ cô cô kia bày ra, mà bệ hạ nhất định có thể phát giác, tránh được một kiếp tai ương cho Đào Nhã Xu.
Cùng lúc đó, Tư Đồ Thịnh đang ở trạm dịch an bài cho Tam hoàng tử, trong lúc đang đợi người trong cung tới bàn bạc thì vừa khéo gặp Liễu Tĩnh Hiên đến tìm hắn.
Tư Đồ Thịnh đưa gia thư mà Liễu lão tiên sinh nhờ hắn chuyển cho Liễu Tĩnh Hiên rồi kể về chuyến đi phương Bắc của mình.
Khi nói đến việc chiêu an nghĩa sĩ phương Bắc, Liễu Tĩnh Hiên vẫn luôn mỉm cười và gật đầu, nhưng khi nghe Tư Đồ Thịnh nói đến chuyện mang Tam hoàng tử từ phương Bắc trở về, Liễu Tĩnh Hiên liền cứng đờ cả người, lạnh giọng hỏi ai là Tam hoàng tử?
Khi Tư Đồ Thịnh chỉ về phía tên béo đang hô hào bên xe ngựa rằng chết đói mất rồi, cả người Liễu Tĩnh Hiên như tượng đất bị nung cứng, không chỉ cứng đờ toàn thân mà mặt cũng bắt đầu tối sầm.
"Đây... chính là người ngươi tìm về làm phu quân cho Đào tiểu thư?" Liễu Tĩnh Hiên cố gắng kiềm chế mới nuốt được một nửa tiếng gầm trong cổ họng.
Tư Đồ Thịnh mang vẻ bất đắc dĩ mà hơi ngẩng cằm lên: "Ta có tư cách gì tìm phu quân cho Đào tiểu thư? Nếu ngươi không vừa mắt, hãy trách phụ mẫu sinh dưỡng phu quân của Đào tiểu thư không được chỉnh tề cho lắm... Hơn nữa, Đào tiểu thư đã gả rồi, ngươi nên gọi nàng là Tam vương phi mới đúng."
Đạo lý là như vậy nhưng Liễu Tĩnh Hiên nghe cảm thấy rất khó chịu.
Hắn không dám tin, lại quay đầu nhìn lại Cốc Hữu Kim.
Lúc này Cốc Hữu Kim vừa nhận được bánh quẩy mà thị vệ mua cho, hắn há miệng rộng, vểnh bờ môi dày nhai ngấu nghiến, ngon lành.
Tướng ăn uống đó, ngay cả một người lôi thôi như Liễu Tĩnh Hiên cũng cảm thấy có chút khó nhìn, huống chi là người có tính tình như Đào Nhã Xu?
Nhớ lần trước khi chăm sóc hắn bị thương, hắn há to miệng để ăn bánh đường, vị tiểu thư đó liền nhìn hắn chằm chằm, dùng khăn tay đỡ dưới cằm hắn, gom hết mấy mảnh đường đi!
Chẳng lẽ những năm tháng sau này, đôi bàn tay hồng hào kia phải đỡ dưới cái cằm ngấn mỡ của tên béo này?
Nếu hắn là Đào Nhã Xu, hẳn là cũng có ý nghĩ không muốn sống nữa, huống chi là chính bản thân nàng...
Nghĩ vậy, hắn bỗng nắm lấy cổ áo Tư Đồ Thịnh: "Không được! Ngươi không thể mang người này đến chỗ bệ hạ!"
Tư Đồ Thịnh thông cảm với tâm trạng của bằng hữu hắn, hắn bất đắc dĩ mà ôn hòa nói: "Tĩnh Hiên huynh, ngươi bình tĩnh lại đi! Lai lịch và manh mối của người này, các châu huyện đều đã tâu lên rồi, không phải chuyện mà một mình ta quyết định. Ngươi không cho ta mang người đi, chẳng phải là đang khiến ta phạm tội bất tuân sao?"
Liễu Tĩnh Hiên bị chặn họng không thể nói được gì, chỉ có thể đau khổ đến mức chòm râu cũng có chút run rẩy: "Vậy... ngươi bảo Đào tiểu thư... Tam vương phi phải làm sao đây?"
Tư Đồ Thịnh rõ ràng là thiếu đi sự thủ đoạn khéo léo của Sở Lâm Lang nằm bên gối hắn, hắn rất thẳng thắn mà đáp: "Ban đầu có lẽ hơi khó chịu một chút nhưng vẫn hơn là cảnh sống góa. Sau này có hài tử rồi cũng có thể trải qua những tháng ngày chắp vá. Nhưng điều này không liên quan gì đến ta và ngươi, lo lắng cũng vô ích."
Nếu là người khác nói những lời này, có lẽ Liễu Tĩnh Hiên đã vung nắm đấm, đánh chết tên khốn nói không lựa lời này.
Nhưng khi Tư Đồ Thịnh nói lại mang vẻ mặt lại rất bình tĩnh, dường như là đang an ủi hắn, cũng đang nhắc nhở hắn, việc Tam vương phi và Tam hoàng tử tương lai không liên quan gì đến hắn.
Cơn phẫn nộ vẫn đang gào thét trong huyết quản nhưng không tìm được chỗ phát tiết, trước mắt Liễu Tĩnh Hiên chỉ liên tục hiện lên cảnh Đào Nhã Xu ngày xuất giá, nàng vén rèm kiệu, nhoẻn một nụ cười đẹp đẽ mà buồn bã với hắn...
Tính ra Tư Đồ Thịnh đã rời Kinh thành hơn hai tháng rồi.
Đã tìm được Tam hoàng tử rồi, đương nhiên phải cần bệ hạ tự mình xác nhận.
Mà bệ hạ đã sớm chờ ở hành cung, thiết tha chờ đợi nhi tử đã thất lạc lâu ngày trở về.
Người cũng mong chờ như bệ hạ, tất nhiên không thể thiếu được là trữ quân quốc gia.
Lúc này, ở tiểu thuỷ hiên phủ Thái tử, hắn đang cầm thức ăn cá, thong thả cho cá ăn, còn hỏi tùy tùng Trần Phóng ở bên cạnh: "Đã sắp xếp xong cả chưa? Tư Đồ đại nhân lần này càng vất vả công lao càng lớn, nếu không đủ náo nhiệt thì thật đáng tiếc cho hắn ta!"
Trần Phóng cười một nụ cười xảo quyệt rồi nói: "Tìm được Tam hoàng tử là công lao chấn động trời đất, sao có thể để Tư Đồ Thịnh làm việc âm thầm như vậy? Xin Thái tử yên tâm, mọi việc đều đã được an bài xong!"
Thái tử nghe xong liền nở một nụ cười lạnh rồi ném hết chỗ thức ăn cá trong tay xuống ao.
Hắn tỉ mỉ bày mưu lâu như vậy, chính là muốn để Tư Đồ Thịnh nếm trải tư vị từ trên mây rớt xuống.
Một quyền thần được bệ hạ sủng ái lại mưu toan lẫn lộn long tự, đưa một món hàng giả mạo vào cung.
Một khi phát hiện phụ hoàng phát hiện, nhất định sẽ sinh nghi, một tên thứ dân không có căn cơ, nếu mất đi sự sủng ái, xem xem hắn ta còn lại gì!
Nói đến tên Cốc Hữu Kim kia, lúc mới vào kinh thành còn có chút phấn khích.
Nhưng ngày hôm nay, khi Tư Đồ đại nhân dẫn hắn đi gặp thân nhân thì càng đi, người hộ tống lại càng ít. Đợi đến khi xe ngựa vào đại môn hoàng cung, sau đó dừng lại trước một tòa cung điện, khi vừa xuống xe, hắn liền hoàn toàn choáng váng, đôi mắt nhỏ nhắn trong lớp mỡ thịt không đủ cho hắn nhìn rõ được.
Cốc Hữu Kim chỉ có thể nhút nhát đi theo sau Tư Đồ Thịnh, run giọng hỏi: "Đại... đại nhân, thân phụ ta rốt cuộc là làm gì? Sao lại ở chỗ to lớn như vậy, còn có nhiều thị vệ thế, ông ấy... ông ấy phải làm chức quan lớn thế nào mới được vậy?"
Tư Đồ Thịnh quay đầu nhìn Cốc Hữu Kim vừa thay một bộ y phục mới, người này sửa sang gọn gàng nhưng vẫn như một con lợn béo mặc lụa là, không thấy chút dáng vẻ chỉnh tề gì cả.
Đợi đến khi đã ở trước thư phòng của bệ hạ, Tư Đồ Thịnh vào thi lễ trước: "Bệ hạ, người đã chờ ở ngoài thư phòng."
Lão hoàng đế đã không thể chờ đợi nữa, trước đó ông đã xem qua những vật chứng Tư Đồ Thịnh mang về từ phương Bắc, chiếc vòng tay và tã lót, áo lót, quả thực là đồ vật của Tam hoàng tử lúc bị bắt cóc.
Nghĩ đến việc sắp gặp được nhi tử mình mong ngóng ngày đêm, bệ hạ rất khó kìm nén được cơn xúc động.
Chỉ là khi bóng dáng lôi thôi của Cốc Hữu Kim hiện ra trước mắt bệ hạ, lão hoàng đế rõ ràng đã lùi người ra sau, âm thầm hít một hơi lạnh, trừng mắt nhìn tên béo nằm sõng soài trên mặt đất, có chút nhấn giọng hỏi Tư Đồ Thịnh: "Là hắn? Ngươi không nhầm chứ?"
Tư Đồ Thịnh cung kính đáp: "Tất cả chứng cứ đều ở đây, hẳn là hắn rồi. Có sai lầm hay không, còn thỉnh bệ hạ thanh minh xem kỹ."
Ngay lúc này, thái giám Thịnh Hải bên cạnh bệ hạ vội vàng đi tới, cúi đầu kiểm tra xem trên thân thể Cốc Hữu Kim có nốt ruồi hay không.
Trước đây ông cũng từng bồng ẵm Tam hoàng tử, phục vụ Tam hoàng tử tắm rửa, tất nhiên là nhớ rõ ràng.
Mọi đặc điểm trên thân thể tên béo này đều trùng khớp với Tam hoàng tử.
Hơn nữa nếu quan sát kỹ đôi lông mày mỡ màng của hắn cũng có thể thấy có chỗ giống với bệ hạ, ví dụ như lông mày đều rất rậm, miệng thì hơi rộng.
Bệ hạ nghe thái giám nói vậy, cuối cùng cũng đứng dậy, trăm mối cảm xúc lẫn lộn bước đến trước mặt Cốc Hữu Kim.
Ông nợ hài tử này quá nhiều, không thể vì hắn lớn lên ở nông thôn, có dáng vẻ thô bỉ mà không nhận hắn.
Bệ hạ vẫn luôn không dỡ bỏ vương phủ Tam hoàng tử, chẳng phải là để chờ đến một ngày, Tam hoàng tử có thể danh chính ngôn thuận trở về sao?
Sách đọc ít thì có thể từ từ học, mỡ trên người cũng có thể từ từ giảm, mà ông cũng xem như trút được một tảng đá trong lòng, không cần lo lắng sau khi nhắm mắt xuôi tay không có mặt mũi gặp lại nữ nhân mà ông yêu thương nơi chín suối.
Nghĩ vậy, bệ hạ chậm rãi vẫy tay, để Cốc Hữu Kim lại gần ông.
Cốc Hữu Kim lúc này cũng không dám tin mọi thứ mà mình đang trải qua.
Nếu người đang ngồi trên ghế vàng lấp lánh kia là hoàng đế, vậy hắn... hắn chẳng phải là hoàng tử sao!
Tình cảnh này, thật sự ngay cả trong mơ hắn cũng không dám mơ lớn như vậy!
Nhất thời, Cốc Hữu Kim kích động đến mức có hơi mất kiểm soát, hắn lăn lộn bò dậy, nếu không có đại thái giám Thịnh Hải đỡ bên cạnh thì hắn suýt nữa không đứng dậy nổi.
Xuất thân hương dã, không có lễ giáo có cái hay là khi nhận thân, hoàn toàn không kiêng dè gì.
Đợi đến khi hắn đến trước mặt bệ hạ liền ôm chân bệ hạ bắt đầu gào khóc: "Cha ơi! Rốt cuộc hài nhi cũng tìm được cha rồi! Cha ơi! Cha ơi!" (*)
(*Editor: Thực sự thì tôi không hiểu rõ lắm về xưng hô bên Trung thời cổ đại nhưng ở chỗ này convert cũng nói là một từ chỉ cha nhưng không phải là "phụ thân" hay "phụ hoàng", kèm theo xuất thân hương dã, không hiểu quy củ của Cốc Hữu Kim nên tôi sẽ để là cha.")
Lão hoàng đế tuy có nhiều hài tử như vậy, nhưng không ai dám vô lễ ôm đùi ông như thế, trong lúc nhất thời ông thậm chí còn không kịp phản ứng.
Thịnh Hải cũng có chút luống cuống tay chân, nhưng rồi ông thấy bệ hạ đã đưa tay sờ đầu con lợn béo, ồ không, là Tam hoàng tử rồi.
Ông vội ra hiệu bảo Tư Đồ Thịnh lui xuống, để phụ tử xa cách lâu ngày có thể ở riêng một lúc.
Tư Đồ Thịnh cúi mình thi lễ, cung kính lui ra khỏi cung điện rồi rời hành cung.
Lão hoàng đế trước tiên cúi người sờ sờ đầu hắn, nhìn kỹ rồi từ từ đứng thẳng dậy, hai tay đỡ lấy thân thể béo phì của Cốc Hữu Kim, đánh giá hắn từ trên xuống dưới trước sau một hồi rồi dùng giọng điệu hòa nhã nói: "Trẫm già rồi, vui mừng quá cũng tổn thương thân thể, ngươi hãy đứng dậy nói chuyện trước đi!"
Tuy là hài tử mình mong nhớ ngày đêm, nhưng dung mạo này thực sự khiến người ta khó sinh lòng thương con được, vậy nên ông hỏi han đơn giản về cuộc sống của Cốc Hữu Kim ở phương Bắc, sau đó bệ hạ liền vẫy tay ra hiệu cho thái giám dẫn Cốc Hữu Kim đi.
Cốc Hữu Kim còn muốn thân mật với thân phụ hoàng đế của mình, nhưng hoàng đế lại vẫy tay, trầm giọng nói: "Ngươi vất vả đường xa, có chút mệt mỏi rồi, vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đi."
Thịnh Hải rất hiểu Tấn Nhân đế, thấy bệ hạ thờ ơ như vậy, liền đoán bệ hạ hẳn là đã vô cùng thất vọng.
Nhưng dù sao cũng là hoàng tự, ông cũng không dám lơ là, liền lập tức sắp xếp thái giám đưa Cốc Hữu Kim đến một cung điện trống nghỉ ngơi, đồng thời hạ giọng dặn dò thái giám và thị vệ nghiêm mật phòng bị, không cho bất kỳ ai đến gần hoàng tử.
Đợi đến khi bên cạnh chỉ còn Thịnh Hải và mấy thái giám, sắc mặt lão hoàng đế Tấn Nhân đế bình lặng như vực sâu ngàn năm, isau khi m lặng một lúc, ông có chút thất vọng nói: "Là trẫm kỳ vọng quá cao, nghĩ hài tử của trẫm và Linh Vi quá tốt..."
Linh Vi chính là khuê danh của Phương Lương phi.
Phương gia Linh Vi là nữ tử hiểu biết, tài sắc vẹn toàn biết bao.
Trước khi gặp nàng, với thân phận Thái tử, ông phải sống những ngày tuân thủ quy tắc, không biết rằng trên đời này còn có nhiều chuyện ông chưa từng được trải nghiệm đến thế.
Khi ở bên nàng, ông mới có thể tạm thời buông bỏ gánh nặng từ thân phận của mình, cảm nhận được tư vị phu thê bình dị nhân gian...
Chỉ là hài tử của ông và Linh Vi lại là dáng vẻ óc đầy mỡ như vậy, chỉ vừa thoáng lơ đãng chút, ký ức quý giá trong lòng dường như cũng có thể bị dầu mỡ bắn dính...
Thịnh Hải cẩn thận nói: "Chẳng lẽ... là Tư Đồ đại nhân tìm nhầm? Nhưng nô tài vừa kiểm tra, đặc điểm của vị này so với ghi chép trong hồ sơ lại giống y đúc!"
Lão hoàng đế chuyển tầm mắt nhìn Thịnh Hải, giọng trầm thấp nói: "Giống nhau như vậy, nếu nói là trùng hợp cũng khó, sao có thể nói là tìm nhầm được? Hắn đúng là con của trẫm!"
Thịnh Hải vội cúi đầu vâng vâng dạ dạ. Chỉ là bệ hạ dường như muốn được yên tĩnh, ông phất tay đuổi hết người bên cạnh rồi một mình ở lại thư phòng.
Nhưng vào ban đêm, cả bàn sơn hào hải vị do bệ hạ ban thưởng, toàn bộ đều được đưa đến cung viện Cốc Hữu Kim mà tạm trú, bởi vậy có thể thấy, tình phụ tử liền tâm, tuy nhất thời tình cảm kết nối có chút trắc trở nhưng bệ hạ vẫn nhận thân nhi lưu lạc đã lâu này!
Lại nói đến Thái tử, tai hắn vẫn luôn chờ động tĩnh bên này!
Hắn quá hiểu phụ hoàng mình, nếu muốn thiên vị thì ngay cả thần phật cũng ngăn không nổi.
Phụ hoàng ngóng trông Tam hoàng tử đã lâu cuối cùng cũng có tin tức, nhất định sẽ nóng lòng chiêu cáo với thiên hạ, đem Tam hoàng tử ra trước mắt mọi người.
Phụ hoàng càng nâng Tam hoàng tử lên cao, đợi đến khi chân tướng về món hàng giả mạo này bị bại lộ, mặt mũi phụ hoàng mới ngã càng đau, đến lúc đó phụ hoàng sao có thể không giận dữ được?
Năm đó ông nổi giận đùng đùng liền giết cả nhà công thần Dương Tuần!
Một tên Tư Đồ Thịnh nhỏ bé, chỉ sợ giết cả chó giữ cửa nhà hắn ta cũng không cáng đáng được lửa giận trong lòng bệ hạ!
Vậy nên khi tai mắt trong cung truyền tin, nói bệ hạ bên này đã nhận thân rồi, Thái tử thậm chí còn cười đến mức không thẳng được lưng.
Một kế hoạch cao minh như vậy, sao hắn không nghĩ ra từ sớm? Hơn nữa khi tìm ứng viên thích hợp cho vị trí "Tam hoàng tử" này, Thái tử cũng tốn không ít tâm huyết.
Giờ đúng là công phu không phụ lòng người, xem ra những thứ hắn chuẩn bị sẵn trước đó đều đã được dùng hết!
Mấy cái áo lót và vòng tay kia đều do hắn cố ý sai người làm giả, làm thành dáng vẻ như cũ kỹ.
Lúc trước khi địa phương tìm kiếm thấy những manh mối này cũng đều là do hắn đã sắp xếp chu đáo.
Chỉ cần bệ hạ đưa Tam hoàng tử này ra trước mặt người khác, thân phận thật sự của Tam hoàng tử này sẽ từ từ bị bại lộ.
Nghĩ đến người được chọn mà hắn tốn tâm sắp xếp lần này là ngàn dặm tuyển một, không chỉ có đặc điểm cơ thể phù hợp với Tam hoàng tử thất lạc mà còn đều là hài tử bị bà tử kia bắt cóc.
Khó trách Tư Đồ Thịnh xuất thân vốn là Thiếu khanh cũng không tìm ra sơ hở.
Chỉ là ngoài dự kiến của Thái tử, bệ hạ dường như không vội vàng cho lắm, tuy rằng ông đã nhận thân nhưng mãi vẫn chưa tuyên bố với thiên hạ, đem Tam hoàng tử trình diện trước mặt người khác.
Vậy thì hậu chiêu của hắn phải tiếp tục thế nào? Thái tử thậm chí còn có chút ăn ngủ không yên.
Khắp Kinh thành này, người cùng Thái tử ăn ngủ không yên cũng không ít, ví như Tam vương phi Đào Nhã Xu.
Từ khi biết Tư Đồ Thịnh đã tìm được Tam hoàng tử, còn đã mang vào cung, Đào Nhã Xu liền chờ đợi lúc vương phủ này nghênh đón vị chủ nhân chân chính của nó.
Nhưng... khi nhận được thư mà nha hoàn nàng sai đi mua kim chỉ mang về do Liễu Tĩnh Hiên nhờ, Đào Nhã Xu liền có chút giật mình.
Bởi vì hành động vượt qua khuôn phép như vậy, không giống như việc mà Liễu phu tử có thể làm.
Ngẫm nghĩ một chút, nàng không đi tới bờ hồ ngoại ô Kinh thành mà hắn hẹn trong thư mà lấy danh nghĩa sửa tập thơ, mời phu tử đến chỉnh lý, viết lời tựa, công khai mời Liễu Tĩnh Hiên đến tiền sảnh vương phủ Tam hoàng tử.
Đây là lần đầu tiên Liễu Tĩnh Hiên gặp nàng sau khi thành hôn.
Thiếu nữ trầm tĩnh ngày xưa, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi ở quỷ vương phủ này đã trở nên gầy gò hơn, cả người như bị vương phủ này âm trầm hút lấy tinh khí...
Nếu nói rằng trước khi đến, Liễu Tĩnh Hiên còn có chút do dự thì bây giờ chút do dự cuối cùng trong lòng hắn cũng tan biến hết...
Vương phủ không có chủ tử này, ngay cả người hầu cận cũng đều do Đào Nhã Xu tự mua về, vậy nên chỉ cần đuổi hết người bên cạnh là có thể thanh tịnh nói chuyện.
Đào Nhã Xu nhẹ nhàng hỏi: "Phu tử vốn bận rộn, không biết vì sao lại hẹn gặp ta?"
Liễu Tĩnh Hiên mím chặt bờ môi ẩn dưới bộ râu rậm: "Nàng... có phải... đêm hai tháng trước đã đến thăm ta?"
Đêm h**n ** mộng ảo kia, thực sự quá đỗi chân thực, đến mức Liễu Tĩnh Hiên muốn giả ngu cũng không thể bỏ qua, vậy nên lần này hắn gặp nàng phải hỏi cho rõ.
Đào Nhã Xu nghe lời này liền không có chút e thẹn thiếu nữ nào, thậm chí ngay cả đuôi lông mày cũng không động, nàng chỉ cười một nụ cười vô vị: "Lời phu tử nghe hoang đường như mộng vậy, phu tử mơ thấy gì lại tưởng thật, nói cho ta nghe xem?"
Tuy Liễu Tĩnh Hiên lớn hơn Đào Nhã Xu nhiều tuổi nhưng hắn không phải kẻ cuồng du đãng những bụi hoa, chuyện trong mộng kia, sao có thể nói với người được?
Cho dù người cùng trải qua chuyện đó với hắn, có lẽ chính là nữ tử đang nở nụ cười vô vị trước mắt này.
Chuyện liên quan đến danh tiết, nếu nàng không muốn nhận thì cũng thôi!
Liễu Tĩnh Hiên định thần lại rồi lại mở miệng nói: "Nhã Xu... nàng hãy đi cùng ta. Đừng mục nát trong nấm mồ này nữa."
Ngón tay Đào Nhã Xu ẩn trong tay áo có chút run rẩy rồi lại nắm lại thật chặt.
Vậy mà hắn lại nói ra những lời này, chẳng lẽ... giờ nàng mới là kẻ đang ở trong mộng?
"Phu tử... lời này của ngài là có ý gì?" Cho dù trong lòng đã sóng gợn thành biển nhưng giọng nàng vẫn lạnh lùng như vậy.
Liễu Tĩnh Hiên đã mở đầu nên những lời sau đó liền trở nên thuận lợi hơn nhiều, hắn lấy hết dũng khí nói: "Ta làm quan chưa lâu, trước kia cũng từng làm nghề khác, tích lũy nhiều năm tuy không nhiều nhưng cũng đủ đi nơi xa Kinh thành khai khẩn mấy mẫu ruộng tốt, dựng hai gian nhà. Nàng đi cùng ta, ta sẽ nuôi nàng. Còn việc nên đi thế nào, Sở nương tử nói, nàng ấy sẽ giúp chúng ta!"
Có một khắc, Đào Nhã Xu cảm thấy tim mình như ngừng đập. Những lời này, thật sự là lời Liễu Tĩnh Hiên nói ra sao?
Liễu Tĩnh Hiên nói những lời này không phải là hành động theo cảm tính mà là đã suy nghĩ kỹ.
Tên béo thô bỉ mà Tư Đồ Thịnh mang về từ phương Bắc, vậy mà lại là Tam hoàng tử?
Mà sau khi Tư Đồ Thịnh mang hắn vào cung, bệ hạ cũng đã nhận thân hắn bằng lời vàng miệng ngọc.
Vậy sau khi phụ tử họ đoàn tụ trong cung, Tam hoàng tử tất sẽ trở về vương phủ của Tam hoàng tử.
Hắn nghe Sở Lâm Lang nói rằng tên béo kia háo sắc. Đến lúc đó, Đào Nhã Xu chẳng phải sẽ bị con lợn béo thô bỉ nhà quê kia khinh nhục sao?
Nghĩ vậy, Liễu Tĩnh Hiên không thể chịu đựng nổi nữa.
Hơn nữa hắn cũng không thể không thừa nhận, bản thân hắn quả thật đã động lòng phàm với nữ tử nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi này.
Chỉ là sự tỉnh ngộ này đến có hơi muộn, thế nhưng sai một bước lại là sai mãi mãi.
Nhưng nếu hắn không làm gì, nhất định hắn sẽ hối hận cả đời!
Đào Nhã Xu nghe hắn lúc đầu có chút lắp bắp, rồi dần dần thuận lợi bày tỏ tấm lòng mình, nụ cười trên mặt lại dần dần nở rộ.
Cuối cùng, nàng thậm chí còn che miệng mà cười phá lên: "Liễu Tĩnh Hiên, ngươi dí dỏm như vậy, khó trách lúc trước ở nữ học được các nữ học tử hoan nghênh! Ta bây giờ là thân phận gì? Đường đường là vương phi của hoàng tử. Mà ngươi, một tiểu quan nghèo kiết xác của Công bộ lại mơ tưởng dụ dỗ tức phụ thiên tử tư bôn! Ngươi đúng là vì mê muội sắc đẹp mà thật sự không sợ chết sao! Đáng tiếc, trước khi nói lời không tự lượng sức này, sao ngươi không nghĩ đến chuyện hỏi ta có nguyện ý cùng ngươi sống cuộc sống nghèo khổ không?"