Tuý Quỳnh Chi

Chương 102

Nghe lời Dương Nghị nói, Tư Đồ Thịnh không nhịn được mà dừng bước.

Hắn lười quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Ông cũng do tổ phụ ta dạy dỗ, sao lại không hiểu phụ thân ông? Ông ấy làm người phóng khoáng, lòng chứa bốn biển, há là kẻ đầu gỗ ngu trung vì một người? Năm đó ông ấy rõ ràng biết triều đình đã hủ bại, Thái vương lòng nặng tư tâm, trong quân náo loạn, kết đảng cấu kết với nhau, mà ông ấy với hắn chính kiến bất hòa, tất sẽ bị y hãm hại, vậy mà ông vẫn kiên quyết nhận mệnh lúc lâm nguy mà lên chiến trường... Chỉ vì ông ấy thường nói, hảo nhi lang trong quân không phải chỉ vì quyền uy hoàng đế mà có hiệu lực, quan trọng là phải giữ gìn sơn hà vạn dặm, quê cha đất tổ. Quyền uy hoàng đế sẽ thay đổi, niên hiệu cũng sẽ đổi, nhưng thần dân sống trên mảnh đất này có thể ngàn thu bất biến nhờ sự gìn giữ, truyền thừa nhiệt huyết nam nhi này! Đây mới là chân lý của việc tòng võ lập quân! Kẻ ích kỷ như ông, cho dù nghe bao nhiêu cũng sẽ không hiểu!"

Nói đến đây, Tư Đồ Thịnh cũng chẳng muốn phí lời nữa, hắn tăng nhanh bước chân, chỉ muốn rời khỏi kẻ khiến hắn ghê tởm vô cùng này!

Tư Đồ Thịnh không muốn cùng Dương Nghị hồi tưởng những ký ức về tổ phụ.

Hắn cũng sẽ không nói cho y biết, trận Phụ Thủy năm đó, tổ phụ sớm đã quyết chí da ngựa bọc thây. (*)

(*Da ngựa bọc thây: nghĩa gốc là lấy da ngựa quấn thi thể người lính tử trận, nghĩa bóng chỉ quyết tâm tử chiến, hy sinh nơi sa trường vì nước mà không cầu sống sót trở về.)

Tổ phụ từng chỉ vào đám lửa lớn mà người du mục đốt trên thảo nguyên vào mùa thu rồi tha thiết nói với đích trưởng tôn còn nhỏ rằng: "Sau một trận lửa lớn, cỏ non năm sau sẽ càng tươi tốt. Tái ông mất ngựa biết đâu chẳng phải phúc? Hôm nay tuy chúng ta không nắm chắc, nhưng nếu một lần thất bại nhỏ có thể khiến triều đình tỉnh ngộ, khiến mấy tên văn quan dừng tâm tư tranh giành quyền lực, nhất trí đối ngoại cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt."

Lúc đó, Tư Đồ Thịnh không hiểu được sự nặng nề trong lời của tổ phụ.

Dương Tuần tuy rằng biết mình sẽ cố gắng hết sức, trong tình huống lương thảo không cung cấp đủ, khiến cục diện chiến sự không đến nỗi quá tệ, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị đám quan viên chỉ biết tranh giành đẩy ra ngoài hỏi tội.

Nhưng tổ phụ làm sao cũng không ngờ tới mình sẽ thua thảm như vậy, mà cả Dương gia cũng vì thế mà vạn kiếp bất phục!

Giờ đám "lửa lớn" kia đã tắt được nhiều năm.

Mà hắn, một hồn ma cô độc vốn nên chết trên chiến trường lại may mắn sống sót ở nhân gian, thay tên đổi họ, thử dùng một cách khác thay tổ phụ đánh thức chút sinh cơ trên mảnh đất khô cằn này.

Dương Nghị nghe lời nhi tử mình nói, tất nhiên chỉ nở một nụ cười lạnh.

Hận ý tích tụ trong lòng y quả thật không phải chỉ bởi mấy câu nói hùng hồn của tên tiểu tử non nớt này có thể xóa nhòa được.

Hôm nay mục đích của y đã đạt được, không cần phải lưu lại ở đây lâu, nghĩ đến mình còn có hẹn với một "cố nhân", y xoay người vội vàng dẫn thuộc hạ rời đi.

Tuy lần này hoàng mệnh đã hoàn thành nhưng Tư Đồ Thịnh còn có chút giao tình riêng muốn gặp.

Trong số những người này, có không ít kẻ là nghĩa sĩ kháng Kinh trong dân gian, có mấy vị Sở Lâm Lang thậm chí đã nghe danh hào vang dội của họ từ miệng các tiên sinh kể chuyện trong trà lâu.

Mà trong đó người có danh hào vang dội nhất chính là thủ lĩnh nghĩa quân Thượng Mẫn.

Một nhiệm vụ quan trọng khác của Tư Đồ Thịnh lần này chính là chiêu an thống lĩnh nghĩa quân Thượng Mẫn!

Lương tướng trong triều vốn thiếu thốn, chỉ có phụ tử Lý gia thì có chút khó chống đỡ. Vậy nên Tư Đồ Thịnh nhất định phải tăng thêm mấy tinh binh hổ tướng cho phụ tử Lý gia.

Những người tài được tuyển chọn lên từ võ cử sau này chưa chắc không thể là lương tướng. Nhưng nhân tài hành quân đánh trận không phải rèn luyện từ sách vở mà cần phải mài giũa trong chiến đấu thật sự.

Hiện giờ là lúc dùng người, nếu có thể có được mấy lương tướng sẵn có, chẳng phải sẽ như hổ thêm cánh sao!

Lần này người giới thiệu hai bên tiếp xúc chính là Tuỳ Thất gia.

Lão gia tử đi khắp Nam Bắc, kết giao được không ít nghĩa sĩ giang hồ, ông từng ở Tương Tây có duyên gặp mặt với Thượng Mẫn, còn ra tay cứu lão phụ thân của Thượng Mẫn.

Với ân đức như vậy, Thượng Mẫn đương nhiên phải khắc ghi ở trong lòng, hơn nữa hắn còn biết Tuỳ thất gia chính là quân của Dương gia khiến bao người kính phục, là thị vệ tướng quân thân cận của Dương Tuần tướng quân.

Vậy nên cho dù Thượng Mẫn không có hứng thú gì với đám tay sai triều đình, nhưng vì nể mặt mũi Thất gia, hắn vẫn quyết định gặp mặt một lần.

Địa điểm gặp mặt của họ được đặt ở một chỗ đình mát, phong cảnh tươi đẹp trong khe núi phương Bắc.

Nơi này bên cạnh có suối nước, tầm nhìn tương đối rộng mở, xung quanh không dễ bố trí phục binh, có thể khiến người yên tâm.

Thuộc hạ của Thượng Mẫn vốn không hi vọng thống lĩnh sẽ liều mạng, nhưng Thất gia đã đảm bảo, nói vị Tư Đồ đại nhân này chỉ là bày chút gia yến tầm thường, hắn cũng sẽ không mang thị vệ theo.

Vậy nên Thượng Mẫn liền vung tay, dừng tiếng phản đối của thuộc hạ, bản thân hắn cũng chỉ mang theo quân sư và tùy tùng, ba người đơn đao đến gặp Tư Đồ Thịnh.

Hắn tin nhân phẩm của Thất gia, ông ấy sẽ không trở thành móng vuốt của triều đình, vì ân cứu mạng phụ thân hắn của Thất gia, hắn sẽ đi gặp cái tên tân quý triều đình chó má gì đó.

Nghe nói đó là một quan viên trẻ tuổi mới hai mươi lăm, còn chưa có mấy năm công phu, từ một thám hoa mà một đường thăng tiến, hiện giờ đã là hồng nhân bên cạnh bệ hạ.

Loại người như vậy đều là mấy tên quan chuột, chuyên làm mấy trò trơn trượt, đường ngang ngõ tắt, trong miệng cũng toàn là mánh khóe lừa người mà thôi. Hắn chỉ cần đến đó nghe mà không nói, uống xong rượu liền nhấc mông bỏ đi là được!

Đợi đến nơi, đúng là mọi thứ được làm theo phong cách gia yến. Trên bàn đình đã bày đủ loại thịt muối nướng, mấy vò rượu ngon cũng đã được mở nắp.

Trong đình có một người trẻ tuổi, tướng mạo phi phàm ngồi ngay ngắn, hẳn hắn chính là Tư Đồ đại nhân, Xu Mật Sử tòng nhất phẩm mà Thất gia nói.

Tuy rằng biết hắn còn rất trẻ, nhưng Thượng Mẫn vẫn không khỏi sửng sốt, hắn không ngờ, vị tân quý trong triều lại là một mỹ nam tử nho nhã khí độ như vậy.

Vị tân quý này không mặc quan phục, thật sự như đang tiếp khách, gặp bằng hữu, hơn nữa hắn còn mang theo một nữ quyến mỹ mạo cùng đến.

Nữ tử kia đang đứng bên lò sưởi sưởi ấm, một thân váy dài màu hồng nhạt, trâm ngọc cài tóc đen, toàn thân toát lên vẻ phong lưu.

Thấy hắn dẫn người đến, còn chưa kịp nói chuyện, vị nữ tử xinh đẹp kia đã bắt đầu giãn lông mày, nở một nụ cười, hướng về Thất gia bên cạnh hỏi: "Vị tiên sinh khí vũ hiên ngang này chính là Thượng thủ lĩnh tiếng tăm lừng lẫy ư?"

Thấy Thất gia gật đầu, nữ tử kia liền rất tự nhiên và hào phóng mà tươi cười bước tới, thi lễ chào hỏi Thượng Mẫn: "Trăm nghe không bằng một thấy, thuyết thư tiên sinh miêu tả Thượng tiên sinh là râu liền mày, mắt báo miệng rộng, thật đúng là vô lý! Rõ ràng là một vị tướng quân mặt ngọc, khí độ phi phàm mà!"

Mấy người bọn họ đến để gặp quan binh, vốn đều âm thầm nín thở đến căng mình, dè chừng có đao quang kiếm ảnh từ phía đối diện.

Không ngờ rằng người tươi cười chào hỏi trước lại là một nữ tử da trắng như tuyết, mặt mày đều mang chút ý cười, toát lên một cảm giác thân thiết và ấm áp lòng người.

Đợi đến khi ngồi xuống, Thất gia liền dùng đôi ba câu đơn giản giới thiệu hai bên một chút, tùy tay cầm một đĩa thịt, đón chén rượu mà Sở nương tử rót cho ông, ngồi lên tảng đá lớn dưới đình rồi tự rót tự thưởng thức rượu.

Loại đàm phán giao thiệp này không phải sở thích của Thất gia, vậy nên ông liền trốn sang một bên, để mấy người trẻ tuổi mặc cả, ra giá đi.

Trong lúc nói chuyện, Thượng Mẫn mới chợt nhận ra, vị nữ tử mà trước đó hắn vốn tưởng là ca kỹ nào đó đến đây để bầu rượu...

Hóa ra người ta lại là nữ chủ nhân một cửa tiệm ở Kinh thành, có mỏ vàng ở Tây Bắc, làm ăn buôn bán lớn, gần đây đội thuyền của có tiếng ở Tây Bắc chính là của vị Sở đại nương tử này.

Hơn nữa nhìn tình hình này, hẳn nàng cũng là tri kỷ của vị Tư Đồ đại nhân, bởi nàng mang vẻ rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh vị đại nhân tuấn tú này.

Thượng Mẫn lần này không phải mang tâm thế bị chiêu an mà đến.

Hẳn chẳng qua là cho Thất gia chút mặt mũi, đi qua trả chút nhân tình mà thôi.

Nghĩa sĩ có thể vào nghĩa quân, chủ động chống cự sự xâm lược của Kinh quốc, người nào chẳng đã nhìn thấu sự mục nát vô năng của quan binh Đại Tấn mới phải nghĩ đến việc mở một con đường khác.

Cảnh ngộ bi thảm của cả nhà Dương Tuần trước đó chính là vết xe đổ, bọn họ không muốn cùng đám bè lũ xu nịnh chốn triều đình tranh đấu quanh co.

Chỉ là vị nam tử đến chiêu an này lại trẻ tuổi và nho nhã như vậy, đây cũng là một điều nằm ngoài dự đoán của Thượng Mẫn, hơn nữa bầu không khí còn vô cùng tùy hứng, khiến người ta không khỏi phải nghi ngờ rằng triều đình cũng có mấy phần thành ý mới phái một vị như vậy đến chiêu an.

Thượng Mẫn lần này đến không phải để tâm sự và uống rượu, đã đến rồi, hắn cũng phải cho Thất gia chút thể diện, vậy thì uống hai chén rồi sau đó nói lời cáo từ rời đi đi.

Vậy nên hắn liền trao đổi ánh mắt với quân sư tùy tùng của mình.

Vị quân sư họ Ngô nâng chén nói: "Đại nhân đến phương Bắc là khách, chúng ta vốn phải làm chủ, vậy nên trước tiên kính đại nhân một chén. Nhưng trước khi đến chúng ta đến đã dặn dò Thất gia rằng chỉ uống rượu, ăn thịt, không bàn đến chuyện tiền đồ... Đại nhân, ngài đồng ý chứ?"

Lời này của quân sư rõ ràng là muốn bịt miệng Tư Đồ Thịnh, để hắn đừng nói bừa chuyện "chiêu an", họ đã nói lời cảnh cáo trước đó rồi, nếu tên quan viên này lại nhắc đến chuyện chiêu an thì đừng trách họ phủi mông bỏ đi.

Không đợi Tư Đồ Thịnh nói chuyện, vị Sở đại nương tử kia đã cười tươi tiếp lời: "Chỉ nói rượu thịt thì có ý nghĩa gì? Chúng ta không chỉ nói đến rượu thịt mà còn phải nói đến phong hoa tuyết nguyệt, nói đến núi cao sông dài! Đời người mấy khi có dịp tương phùng hội ngộ như này, đương nhiên là hứng đến đâu thì nói đến đó thôi!"

Vị quân sư kia nheo mắt, đang định mở miệng thì Sở Lâm Lang lại cười nói: "Nhưng nói đến rượu thịt, giờ ở phương Bắc cũng coi như mons quý giá vô cùng. Kinh quốc giờ đang gặp nạn hạn hán cỏ, triều đình để bóp nghẹn cổ bọn chúng mà phong tỏa đường giao thương lương thảo với phương Bắc. Ngay cả chuyện tư nhân mua bán lương thực trước kia không buồn quản lý giờ cũng đều cấm cả. Hại người làm ăn như ta, rõ ràng là đã tích trữ hàng hóa lại không dám vận chuyển ra phương Bắc. Bách tính địa phương thì còn được, thiếu lương thực có thể đến quan phủ địa phương lĩnh. Nhưng nghĩa quân không biên chế như các ngươi thì định vượt qua mùa đông thiếu lương thực như thế nào?"

Vốn trong lòng bọn người Thượng Mẫn đều có chút chán ghét phụ nhân liên tục cướp lời này.

Nhưng không ngờ rằng đề tài của nàng quanh co rồi đột ngột tấn công vào chỗ hiểm của họ, đánh cho họ một trận không kịp đề phòng.

Hiện giờ đường lương thảo tới phương Bắc bị phong tỏa, không chỉ chặn người Kinh quốc mà còn chặn cả những nghĩa quân đánh du kích như họ.

Không có lương thảo thì cho dù trong tay họ có vàng có bạc mà dân gian quyên tặng nghĩa sĩ cũng vô dụng!

Nói đến đề tài sống còn này, Thượng Mẫn cũng không thể tránh né được, hắn nhìn Tư Đồ đại nhân rồi thẳng thắn hỏi: "Dám hỏi đại nhân, chẳng lẽ triều đình cũng muốn nhân cơ hội này để tiêu diệt những nghĩa quân dân gian như chúng ta?"

Tư Đồ Thịnh thấy hắn chủ động nói đến "tiền đồ", liền cũng thẳng thắn đáp: "Chư vị đều là anh hùng dân gian chống lại quân xâm lược, bệ hạ cũng yêu quý chư vị. Ân khoa võ cử năm nay, chư vị hẳn cũng đã nghe nói rồi, bệ hạ cầu hiền như khát. Vậy nên lần này ta đến chính là muốn hỏi Thượng thống lĩnh có nguyện quy phụ triều đình, về dưới trướng Lý tướng quân phương Bắc cùng chống lại người Kinh không?" (*)

(*Editor chỉ muốn nói người Kinh ở đây là người Kinh(荆), không có liên quan gì tới người Kinh (京) dân tộc nước ta, mọi người an tâm đọc truyện tiếp nha.)

Đã nói thẳng rồi thì Thượng Mẫn cũng không khách khí nữa, hắn lạnh lùng nói: "Bọn ta thành lập nghĩa quân dựa vào đều là một bụng nhiệt huyết, không vào quân Tấn cũng có thể chống địch."

Tư Đồ Thịnh nghe lời này chỉ nhẹ nhàng nói: "Một tơ không thể thành sợi, một cây không thể thành rừng. Nếu chư vị chịu cùng quân Lý gia kết thành một sợi dây, ta tin rằng, cục diện chiến sự phương Bắc sẽ có chuyển biến lớn."

Thượng Mẫn khinh thường cười mỉa: "Ngươi là văn quan, không hiểu điều quan trọng trong chuyện hành quân. Ngươi đã từng thấy dáng vẻ tên to con bị đánh trên đấu trường chưa? Cồng kềnh và to lớn thì sao, nếu không có một cái đầu linh hoạt thì thể hình càng lớn, ăn đòn cũng càng đau mà thôi!"

Hắn ta hiển nhiên là đang trào phúng chuyện quân đội Tấn triều không có lương tướng, có đi cũng chỉ là cống thêm một nắm tro mà thôi.

Sở nương tử kia nghe đến đây lại trợn to mắt, rất không biết nhìn sắc mặt mà nói: "Ồ! Lời này của ngươi thật vô lý, ta không tin!"

Thượng Mẫn bật cười, tuy nữ tử này liên tục xen vào nhưng dung mạo của nàng thực sự quá đẹp, cho dù có vô lễ chút cũng khiến người ta dễ dàng tha thứ.

Hắn thậm chí còn có tâm tình nhàn hạ mà trêu nữ tử kia: "Đấu vật vốn không xem thân hình cao thấp, béo gầy, vậy phải thế nào thì Sở nương tử đây mới tin?"

Sở Lâm Lang dùng đũa gõ gõ chén bát rồi nói: "Ngươi tưởng ta không nhìn ra sao? Ngươi khinh thường đại nhân nhà ta trẻ tuổi, hoàn toàn không để ngài ấy vào mắt. Đừng thấy ngài ấy là quan văn nhưng cũng có tâm hiếu võ lắm đấy, không tin thì ngươi thử so chiêu với ngài ấy thử xem. Để ta xem, có phải thân hình càng lớn thì ăn đòn càng đau không!"

Tư Đồ Thịnh so với Thượng Mẫn đúng là vóc dáng cao hơn không chỉ một chút.

Nhưng trong mắt Thượng Mẫn, Tư Đồ Thịnh này mặc một thân áo dài, cử chỉ đều mang nét hào hoa, phong nhã của người đọc sách, nào phải dáng vẻ có thể chịu được đòn?

Nữ tử này còn châm dầu vào lửa, chẳng lẽ là đã chán vị đại nhân này, chuẩn bị muốn đổi một nhân tình khác?

Ngay cả tùy tùng bên cạnh Thượng Mẫn cũng nhịn không được mà cười trộm, hắn nói nhỏ: "Thống lĩnh của bọn ta là dũng sĩ liên tiếp đánh bại hơn mười tên giặc Kinh quốc trên chiến trường, đại nhân các ngươi là không muốn sống nữa sao?"

Tư Đồ Thịnh kia nghe lời xúi giục vô lý của nữ tử này lại còn không biết tự lượng sức mà gật gù rồi hỏi hắn: "Sở nương tử nói hay lắm, hôm nay có rượu có thịt, có phong hoa tuyết nguyệt, có núi cao sông dài, tất nhiên cũng có thể dùng võ kết bạn, luận bàn kỹ nghệ! Hạ quan từ nhỏ đã hiếu võ, học được chút quyền cước công phu từ tổ phụ, không biết Thượng thống lĩnh nguyện ý cho chút vinh hạnh, cùng hạ quan tỷ thí vài chiêu?"

Thượng Mẫn cũng đã uống một chén rượu vào bụng, men sau đã bốc hơi lên đầu, nhìn tên ngốc non nớt này muốn tự mình tìm đòn, hắn không có lý do gì để không thành toàn.

Thế là hắn nhịn không được mà lại nở một nụ cười khinh miệt rồi chắp tay nói: "Chỉ là quyền cước vô tình, nếu lát nữa đánh đau đại nhân, còn xin đại nhân thứ lỗi!"

Khi nói lời này, hắn nhịn không được mà liếc nhìn Thất gia.

Không biết tên tiểu tử Tư Đồ này có giao tình gì với Thất gia, lát nữa hắn phải xem chừng mực thế nào để Thất gia không quá khó xử.

Chỉ là tựa hồ như Thất gia cũng chỉ có giao tình bình thường với Tư Đồ đại nhân mà thôi, ông căn bản không đến ngăn cản, còn giống Sở nương tử kia thì lại như xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, nàng cầm chén, bưng bát, sớm chọn một chỗ quan sát ở khoảng đất trống phía bên cạnh.

Được rồi, Diêm Vương cũng không cản nổi quỷ muốn chết.

Đã như vậy, Thượng Mẫn quyết định phải để tên tân quý triều đình tự cho là học được mấy ngày quyền cước công phu này hiểu rõ thế nào gọi là "tự tìm đường chết không thể sống"!

Lát nữa nếu hắn ta cầu xin tha thứ thì hắn sẽ thu lại quyền cước là được.

Sở Lâm Lang tuy là kẻ châm ngòi gây sự, lúc này nàng tươi cười cầm chén rượu nhưng kỳ thực trong lòng cũng đang đánh trống thùng thùng.

Nàng lấy chén rượu che miệng, hỏi nhỏ Thất gia: "Thất gia, ngài biết quyền cước công phu của hai người này, trước đó ngài nói đại nhân có thể chiếm thượng phong trong năm mươi chiêu, liệu có khi nào sai không?"

Lâm Lang biết quyền cước công phu của Tư Đồ Thịnh lợi hại, nhưng hắn dù sao cũng là quan văn, không giống như Thượng Mẫn, sống cuộc sống l**m máu trên lưỡi dao.

Lỡ như thất gia tính toán sai, lát nữa Tư Đồ Thịnh bị Thượng Mẫn đánh ngã sóng xoài trên đất thì sau đó biết nói thế nào đây?

Ngay lúc này, hai người đã đứng vững ở phần đất trống.

Đã là tỷ thí thì sẽ không dùng binh khí.

Tư Đồ Thịnh thậm chí không thèm cởi trường sam, chỉ dứt khoát cài vạt trường sam vào thắt lưng rồi ra hiệu cho đối thủ rằng có thể bắt đầu rồi.

Khi hai người giao thủ đánh vào một chỗ, từng quyền sinh phong, thân hình chuyển hoán tựa như du long phi phượng, khiến người xem không khỏi dán chặt ánh mắt, thậm chí quên cả hơi thở mà dõi theo từng quyền phong.

Nhưng Thất gia vẫn không trả lời câu hỏi của Lâm Lang, chỉ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hai người đang đấu với nhau, lông mày có hơi nhíu chặt, sau khi dõi theo một lúc, ông đáp ngắn gọn: "Ta tính sai rồi!"

Sở Lâm Lang căng thẳng đến mức cắn cả chén rượu, nàng run giọng nói: "Không phải chứ, chuyện quan trọng như vậy mà ngài cũng tính sai. Chẳng lẽ đại nhân sắp thua sao?"

Nhưng ngay lúc này chỉ nghe thấy Thượng Mẫn rên khẽ một tiếng sau đó hắn loạng choạng mấy bước rồi đột nhiên ngã sấp xuống đất, sau đó lại không phục mà khó nhọc bò dậy, trên mặt đã không còn vẻ trêu chọc khinh thường như trước, nghiêm túc đánh tiếp với Tư Đồ Thịnh.

Mà quân sư và tùy tùng của Thượng Mẫn ở bên cạnh thì trợn to mắt dường như không dám tin rằng thống lĩnh của bọn họ, vừa rồi như một cái túi nước rách, bị một tên quan văn Đại Tấn đánh ngã...

Lúc này Thất gia mới nghiêm túc nói: "Ta vốn tưởng tiểu tử Thượng Mẫn kia có thể chống đỡ đủ năm mươi chiêu, không ngờ Lục Thập Cửu Lộ Cầm Nã Dương gia (*) của đại nhân đã luyện thuần thục đến mức Thượng Mẫn ngay cả hai mươi chiêu cũng không chống nổi!"

(*Lục Thập Cửu Lộ Cầm Nã: 69 chiêu võ thuật khống chế/ vật ngã đối phương.)

Lúc này, Tư Đồ Thịnh vung quyền giương cánh tay, trong lúc lướt qua có một vẻ tuấn tú, phóng khoáng tự nhiên, lại mang theo vài phần thong dong, linh hoạt.

Rõ ràng là kỹ nghệ cầm nã độc truyền Dương gia trong loại đối chiến tay không này có hiệu quả cực kỳ tốt!

Sở Lâm Lang lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Về việc làm sao có thể chiêu an Thượng Mẫn, kỳ thực Tư Đồ Thịnh đã bàn bạc riêng với nàng vô số lần.

Sở Lâm Lang nghe nói Thượng Mẫn có xuất thân từ thế gia võ nghiệp làm tiêu cục. Từ nhỏ nàng đã giao thiệp với mấy tên nam nhân ở tiêu cục, hiểu rõ nhất tác phong và thói quen của những người này.

Những người này có sự tôn sùng với võ lực khắc sâu từ trong xương tủy.

Tư Đồ Thịnh không phải là danh tướng đại nho, tuy quan vị hắn cao nhưng không có uy danh. Với tuổi tác của hắn, muốn dùng vài ba câu thuyết phục mấy tên thô lỗ này, quả thực là viển vông.

Cuối cùng Lâm Lang rất hào khí giang hồ mà hiến kế, đã như vậy thì trước khi nói chuyện cứ đánh ngã hắn ta rồi hẵn nói!

Nhìn tình hình bây giờ, chiêu này quả thật là vừa dựng sào liền thấy bóng!

Khi Thượng Mẫn bị tên văn quan tuổi trẻ này lần lượt dùng thủ pháp quỷ dị đánh ngã xuống đất, toàn thân đều có cảm giác phiêu diêu như không biết đâu là trời, đâu là đất.

Cảm giác mất mặt, không đứng dậy nổi này thật tốt, cả người đều thấy uyển chuyển nhẹ nhàng.

Thượng Mẫn vậy mà có thể nhịn đau lưng, choáng váng, tâm phục khẩu phục nghiêm túc chắp tay với Tư Đồ Thịnh: "Tại hạ kỹ nghệ không bằng người! Cam nguyện chịu thua! Chỉ là không biết các hạ thụ giáo từ ai, lại có công phu lợi hại như vậy?"

Tư Đồ Thịnh ôm quyền nói: "Thượng thống lĩnh khách sáo rồi. Chỉ là học từ một cố nhân, biết chút công phu tự vệ cường thân mà thôi, nếu ở trên chiến trường phải đao kiếm thật, mấy chiêu hoa quyền thêu cước này, quả thực không đáng nhắc tới!"

Lời hắn nói rất có chừng mực, cũng coi như cho Thượng Mẫn thể diện.

Tiếp theo khi mọi người lại ngồi xuống, không khí rõ ràng đã thay đổi.

Sở Lâm Lang hiểu rõ tác dụng bôi trơn bầu không khí của mình đã xong rồi, nàng có thể đứng dậy để nam nhân nói chuyện chính sự.

Vậy nên nàng lấy cớ nướng thịt, đến bếp nướng bên suối, cùng hạ nhân nha hoàn nướng thịt.

Cuộc nói chuyện này lại kéo dài ngoài dự kiến đến tận hai canh giờ.

Cuối cùng, than nướng cũng cháy hết rồi trở nên nguội lạnh.

Thượng Mẫn đã quét sạch vẻ khinh miệt lúc mới đến, đối với vị quan văn trẻ tuổi lại thông thuộc phong tình phương Bắc, thậm chí còn quen thuộc hành quân, đánh trận như một vị tướng quân, thật sự hắn đã bội phục sát đất.

Nghe nói hắn là tân quý đang được trọng dụng trước mắt bệ hạ.

Vốn tưởng chỉ là một kẻ gian xảo thượng vị nhờ nịnh hót, nhưng vạn lần không ngờ đến hắn lại là nhân tài văn võ song toàn như vậy!

Nếu trên dưới triều đình Đại Tấn đều là hạng chân tài thực học như này, thì đám hổ lang Kinh quốc sao dám khinh thường Đại Tấn ta?

Sở Lâm Lang không biết nội dung bọn họ đàm luận, nhưng nàng có thể thấy, Thượng Mẫn nguyện ý ngẫm lại về lời đề nghị của Tư Đồ Thịnh.

Chỉ là việc này không phải việc một mình hắn có thể quyết định được, vẫn phải về bàn bạc với các huynh đệ mới được.

Ngoài Thượng Mẫn ra, sau đó Tư Đồ Thịnh còn liên lạc tiếp xúc với không ít nghĩa quân phương Bắc.

Chỉ là chuyện như vậy không thể lộ ra tứ phương, thậm chí ngay cả trước mặt bệ hạ cũng không thể nói được.

Những nghĩa quân này vốn cũng là mối lo ngại trong lòng Đại Tấn nên việc phải chỉnh hợp thế nào cũng là vấn đề gây tranh cãi không ngừng trong triều.

Mà chuyến đi lần này của Tư Đồ Thịnh rõ ràng là có ý tiền trảm hậu tấu, sau khi định ra mọi chuyện rồi mới tấu lên triều đình, tránh để cho mấy tên quan viên kia có dịp tranh cãi!

Vì vậy mà hành trình cũng trở nên có chút chậm trễ.

Đến mức Kinh thành liên tục có trạm dịch, khoái mã thúc giục, biểu thị bệ hạ nóng lòng, muốn để Tư Đồ Thịnh sớm về kinh.

Lúc về vì gặp thuyền quân nhu vận lương quay về nên có thể đi đường thủy thuận dòng mà xuôi, đương nhiên là so với lúc đi cũng thuận lợi hơn nhiều.

Lâm Lang hồi kinh trước. Chỉ là vừa về đến viện, thiếp mời của vương phủ Tam hoàng tử đã được gửi đến, Tam hoàng tử phi vốn luôn ẩn cư tựa hồ như không chịu nổi cảnh khuê mật rời đi lâu như vậy, vội vã muốn mời nàng đến chơi.

Sở Lâm Lang vốn cũng định trước tiên là đi gặp Đào Nhã Xu trước. Dù sao chuyến đi này của họ cũng mang về một người có quan hệ mật thiết với Đào Nhã Xu, bất kể kết cục là tốt hay xấu, cũng phải báo trước với nàng một tiếng.

Vậy nên Lâm Lang tắm rửa, thay y phục một cách sơ qua liền đến vương phủ của Tam hoàng tử.

Vương phủ của Tam hoàng tử rất khác với phủ của các hoàng tử khác, không chỉ là ở một địa phương hẻo lánh mà trước cửa còn có thể giăng lưới bắt chim, nếu không phải có thị vệ đứng ở cổng thì nhìn qua thật giống như một vương phủ ma quỷ, âm khí nặng nề.

Đào Nhã Xu đã thành vương phi, sớm đã đổi sang kiểu tóc phụ nhân, chỉ là nàng vẫn lười đánh phấn son, nàng ấy ngồi ngay ngắn ở tiền sảnh vương phủ Tam hoàng tử đợi nàng đến. Nội trạch vương phủ Tam hoàng tử là cấm địa trong mệnh lệnh của bệ hạ, trừ Tam hoàng tử phi và những hạ nhân hầu hạ nàng, những khách khác đến thăm khác đều không được vào, tránh ảnh hưởng đến Tam hoàng tử nhược thể "nghỉ ngơi".

Còn chưa kịp để Sở Lâm Lang hỏi nàng ấy gần đây có khỏe không, Đào Nhã Xu đã đuổi hết người bên cạnh đi.

Đợi người đã đi sạch rồi, Đào Nhã Xu nắm chặt tay Sở Lâm Lang, bờ môi có hơi run rẩy, thấp giọng nói: "Lâm Lang, ngươi có phải cùng Tư Đồ Thịnh đi phương Bắc không? Các ngươi rốt cuộc... đã mang người nào về?"

Sở Lâm Lang nghe lời này liền không nhịn được mà giật mình, bởi vì chuyến này của Tư Đồ Thịnh là phụng mật chỉ, âm thầm lên đường.

Vậy nên Sở Lâm Lang tất nhiên sẽ không báo trước cho Đào Nhã Xu biết rằng phu quân nàng có thể sẽ về.

Nhưng sao Đào Nhã Xu lại như đã biết trước mà hỏi ra lời này vậy?

Bình Luận (0)
Comment