Lý Thành Nghĩa sau khi hành lễ vấn an xong liền hỏi: "Dám hỏi Liễu bá, ta vừa rồi nói sai chỗ nào, còn xin được chỉ giáo."
Phụ thân của Liễu Tĩnh Hiên là Liễu Trung Xương chỉ biết khẽ cười khổ, ông quay đầu nhìn Lý lão tướng quân một cái rồi nhàn nhạt nói: "Chuyện cũ năm xưa, là nhất thời sơ suất hay có người tiết lộ quân cơ đều không thể tra ra được nữa rồi, nhắc tới cũng chỉ thế mà thôi."
Chỉ đôi ba câu đã khiến sắc mặt của Lý Thành Nghĩa vì vậy mà biến đổi.
Còn nhớ năm đó sau trận chiến bại ở Phụ Thủy, các đại thần trong triều đều buộc tội Dương Tuần nhất thời nóng nảy mà dụng binh vội vàng, vì lấy được lương thảo quân nhu mà bí quá hoá liều.
Thật ra sau đó cũng dần có những ý kiến khác, nhất là khi Tư Đồ Thịnh theo Lục hoàng tử bắt quan tham ở phương Bắc, kéo theo vụ án cũ Thái vương năm đó vu hãm Dương Tuần, cắt đứt nguồn cung lương thảo cũng liên luỵ theo.
Tiếng nói trong triều minh oan vì lão tướng quân Dương Tuần lúc này mới dần dần vang lên. Nếu là người khác thì với một án tử đã tra đến mức này, triều đình cũng nên có lời giải thích rồi.
Nhưng đây lại là án tử của Dương gia! Năm đó bệ hạ nổi cơn tam bành phẫn nộ đến mức sau khi Dương Nghị đầu hàng liền hạ lệnh tru di toàn bộ Dương gia.
Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cho dù trong lòng bệ hạ biết rõ năm đó chuyện Dương Tuần thất bại có oan tình, nhưng minh oan cho Dương gia thì tuyệt đối không được.
Bằng không, chẳng phải là đang công khai vả một cái vào mặt rồng sao?
Mà Liễu Trung Xương đã là đồng liêu của Lý lão tướng quân, vậy năm đó hẳn là ông cũng dưới trướng lão tướng quân Dương Tuần.
Ông ấy hẳn là người biết chuyện nên mới có cách nói chuyện như vậy.
Liễu Trung Xương sau khi hàn huyên đôi câu với Lý Thành Nghĩa tướng quân liền đặt ánh mắt lên người Tư Đồ Thịnh.
Tính ra thì ông cũng đã lâu không gặp lại hài tử này. Năm đó hài tử này từ tay ông được gửi đến tay Lý thị, thê tử goá bụa của bằng hữu ông, nhờ bà nuôi nấng thay ông.
Sau đó để xóa sạch quá khứ của hài tử này, ông liền không đi thăm hắn nữa.
Chớp mắt một cái, hài tử này đã trổ mã thành một bộ dáng trưởng thành tuấn tú, khí độ toàn thân thật đúng là giống lão tướng quân!
Tư Đồ Thịnh cũng im lặng nhìn Liễu Trung Xương nhưng không đi qua nhận thân.
Nghe Lý lão tướng quân nói, phu thê Liễu gia từ quê nhà vội vàng đến đây, vốn là đến thăm nhi tử Liễu Tĩnh Hiên. Không ngờ Liễu Tĩnh Hiên đột ngột về kinh không báo với phụ mẫu, kết quả là đôi phu thê đến thành ra công cốc.
Nhưng Liễu Trung Xương và Lý lão tướng quân cũng tính là cố nhân, lần này đến coi như là đến thăm bằng hữu, cũng không tính là đi một chuyến vô ích.
Đôi đồng liêu dưới trướng quân Dương gia ngày xưa đứng trên đầu thành, nhìn Phụ Thủy, nơi họ từng cùng phi ngựa tung roi, cùng ngựa uống, tắm cho ngựa, nhất thời trong lòng cũng có vô ngàn cảm khái.
Chỉ là Liễu Trung Xương vẫn phát hiện thành trì này có chút khác biệt so với lúc trước. Ông chỉ chỉ về phía mương rãnh ở cách đó không xa: "Ta nhớ nơi này đâu từng có sông, chẳng lẽ là vì xây hào bảo vệ thành mà cố ý dẫn nước đến?"
Lý lão tướng quân cười nói: "Đây chính là công lao của tên nhi tử tốt nhà ông đấy, cái mương rãnh này vào lúc có chiến tranh, tất nhiên là hào bảo vệ thành nhưng khi biên quan thái bình lại là sông cứu mạng, dẫn nước tưới ruộng vườn cho bách tính bốn phía."
Liễu Trung Xương nghe xong lời này lại mở mắt thật to rồi nhìn ra phía xa, quả nhiên ở các thôn trang bốn phía sau thành đều đã có vô số ruộng tốt gia tăng.
Lý Thành Nghĩa cười nói: "Đây đều là quân hộ khai hoang mà thôi, mấy năm gần đây mới khai khẩn ra chút ruộng đất. Tư Đồ đại nhân và Liễu đại nhân của chúng ta ở Hộ bộ và Công bộ đâu phải là ngồi không, ngoài cải cách ruộng chức điền, khẩn cầu bệ hạ xây dựng công sự ở phương Bắc, xây đắp thủy lợi, tiện cho thao điền đóng quân biên ải. Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, ngàn khoảnh ruộng tốt này chính là căn cơ của binh sĩ tiền tuyến!"
Liễu Trung Xương nghe xong lời này liền không nhịn được mà lòng thầm giật mình.
Phu nhân ông vốn dạy nhi tử Liễu Tĩnh Hiên phải đạm bạc với danh lợi, không cho hắn đi con đường làm quan. Nhưng tiếc là Liễu Tĩnh Hiên dù mặt ngoài có kính cẩn nghe theo nhưng trong lòng hắn cũng có hùng tâm tráng chí của riêng mình, đợi đến tuổi trung niên, hắn vẫn lén phụ mẫu đi thi lấy công danh.
Sự đã đến nước này, phu nhân ông lại dặn Liễu Tĩnh Hiên phải làm mấy chức an nhàn ở nha môn, đừng dính líu đến mấy chuyện tranh đấu chốn triều đình.
Hắn cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, làm một vị quan trong sạch ở nha môn Công bộ, sau đó vì dưỡng thương mà đến nữ học làm phu tử.
Liễu Trung Xương tuy dặn dò nhi tử phải chiếu cố Tư Đồ Thịnh nhiền hơn chút nhưng ông nào không ngờ rằng hai tiểu tử không có căn cơ này lại có thể gây nên sóng gió lớn như thế nào, có thể có chút thành tựu trên triều đình nhốn nháo tấp nập kia.
Và ai ngờ được rằng nhi tử trông có vẻ mờ nhạt bao năm lại cùng Tư Đồ Thịnh, cùng nhau kiến tạo hậu phương vững chắc cho binh sĩ biên cương trên triều đình.
Tư Đồ Thịnh nhìn gương mặt trăm mối cảm xúc lẫn lộn của Liễu Trung Xương, hắn chỉ cười khẽ rồi nhẹ nhàng nói: "Liễu huynh tuy đạm bạc với danh lợi nhưng lại có tài trị thế, hết thảy là nhờ sự dạy dỗ tận tâm của bá phụ!"
Đây vốn là lời khách sáo thường gặp khi khen ngợi phụ thân của đồng môn, nhưng ai ngờ Liễu Trung Xương nghe xong lại có chút biến sắc, ông chua xót cười khổ: "... Đâu phải là công lao của ta, là hắn bẩm sinh đã nên như vậy..."
Ừm... Câu này nghe cứ có vẻ "con ta vốn là thiên tài" không chút gì khách khí.
Ngay cả Lý Thành Nghĩa đứng ở bên cạnh nghe xong cũng có chút ngượng ngùng cười gượng một tiếng ha ha rồi lảng sang chuyện khác.
Khi Tư Đồ Thịnh hỏi Liễu phu nhân ở đâu, Liễu Trung Xương chỉ tay nói: "Vừa rồi còn ở dưới thành, tình cờ gặp một vị nương tử họ Sở, nàng nói là nữ đệ tử từng theo học ở nữ học mà Tĩnh Hiên nhà ta làm phu tử, nghe nói chúng ta là phụ mẫu của phu tử nàng, nàng liền kéo tiện nội gọi sư nương. Cái miệng này khéo ngọt quá, tiện nội liền cùng nàng vừa đi vừa tán gẫu."
Tư Đồ Thịnh nhìn theo hướng Liễu lão tiên sinh chỉ, chỉ thấy Sở Lâm Lang đang khoác tay Liễu phu nhân, vừa đi vừa trò chuyện trên đê sông dưới thành!
Sở Lâm Lang tán gẫu với Liễu phu nhân, tất nhiên là về Liễu Tĩnh Hiên.
Liễu phu nhân lâu rồi không gặp nhi tử, trong thư nhà cũng chỉ báo tin vui không báo buồn, nên từ miệng Sở Lâm Lang, Liễu phu nhân ngược lại có thể biết tình hình gần đây của nhi tử mình.
Sở Lâm Lang kiên nhẫn trả lời từng câu rồi mỉm một nụ cười ẩn ý đánh giá Liễu phu nhân.
Vừa rồi nàng gặp đôi phu thê này, lại nghe họ là phụ mẫu của Liễu Tĩnh Hiên, trong lòng Sở Lâm Lang liền giật thót.
Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc Liễu Tĩnh Hiên có vóc người cao lớn, giống như Tư Đồ Thịnh, là một nam tử khí vũ hiên ngang.
Nhưng bây giờ nhìn vóc dáng của phu thê Liễu Tĩnh Hiên, có lẽ là lùn hơn hắn không chỉ là một chút, hơn nữa họ đều có thân hình gầy gò, làm sao lại sinh ra một nhi tử cao lớn oai hùng như vậy?
Cảm giác không hợp này khiến một nữ nhân tâm tư tinh tế như nàng không thể không nghĩ nhiều.
Chỉ là loại vấn đề này thật sự rất khó hỏi, Sở Lâm Lang không hiểu sao lại nhớ đến vết sẹo trên vai của Liễu phu tử rất giống của mẫu thân nàng.
Nói chuyện một hồi lâu liền nói đến chuyện gặp nạn ở ốc đảo, khi Liễu phu nhân nghe nhi tử mình vì cứu học trò mà thân chịu một nhát kiếm liền hít vào một hơi lạnh.
Sở Lâm Lang vội dùng lời an ủi, nói rằng Liễu phu tử hồi phục rất tốt, chỉ là thể chất của hắn dường như hay để lại sẹo, giống như vết sẹo trên vai hăn, nhìn qua trông rất dữ tợn.
Sở Lâm Lang ra vẻ vô tình mà hỏi: "Đúng rồi, phu tử nói, vết sẹo trên vai hắn là vì hồi nhỏ bất cẩn bị vật sắc nhọn cắt trúng, không biết khi đó bôi thuốc gì mà sao lại để lại vết sẹo rõ ràng như vậy?"
Nghe lời này, Liễu phu nhân liền thuận miệng nói: "Ồ, phụ thân hắn đùa với hắn nên bất cẩn như vậy đấy, chỉ là tùy tiện bôi chút thuốc cầm máu mà thôi..."
Sở Lâm Lang từ từ quay đầu nhưng nụ cười trên mặt đã biến mất.
Bởi vì trước kia Tư Đồ Thịnh từng hỏi phu tử Liễu về vết sẹo trên vai, hắn rõ ràng nói là hồi nhỏ mẫu thân bất cẩn làm hắn bị bỏng.
Nhưng vừa rồi khi nàng nói là vết sẹo vì bị cắt, Liễu phu nhân cũng không phản bác.
Một sai lầm như vậy, Liễu phu nhân không cần thiết phải nói dối trong mấy chuyện nhỏ nhặt như này!
Hơn nữa nếu hài nhi bị thương, còn để lại sẹo ngay trước mắt mình, làm phụ mẫu cho dù cả đời cũng sẽ đều nhớ rõ nguyên do.
Huống hồ Liễu gia dường như chỉ có mỗi Liễu Tĩnh Hiên là độc đinh, hẳn là sẽ không vì có quá nhiều hài tử mà nhớ nhầm!
Nhưng nếu đó là vết sẹo không hình thành trước mắt mình, chỉ sợ một lý do mà bản thân tùy tiện bịa đặt qua loa lúc trước, qua một thời gian dài cũng sẽ không còn nhớ rõ nữa?
Khi hai người dạo bước đến bên tường thành, vừa khéo đám người Tư Đồ Thịnh cũng đi xuống.
Lý lão tướng quân muốn giữ họ lại dùng cơm. Nhưng bây giờ là lúc hành quân, đâu phải lúc uống rượu hàn huyên, có thể gặp mặt đã là khó khăn lắm rồi, vậy nên ai nấy đều từng người rời đi.
Nghe ý phu thê Liễu gia, đã đến công cốc rồi, vậy thì trước tiên cứ quay về quê nhà trước đã, đến khi nào liên lạc được với nhi tử mình rồi lại nói.
Nhưng nghe ý của Liễu lão tiên sinh thì trước khi ông về, ông còn muốn đến gần Phụ Thủy, đi tế điếu một cố nhân.
Tư Đồ Thịnh trong lòng mơ hồ đã đoán được ông muốn tế điếu vị nào, hắn mở lời khuyên can.
Nguyên nhân không có gì khác, phương Bắc lúc này chiến loạn, huống hồ Phụ Thủy hiện giờ cũng là địa bàn của người Kinh quốc.
Nhưng tâm ý lão tiên sinh đã định, ông chỉ mỉm cười tỏ vẻ ông đã tính toán trong lòng, sẽ tùy tình hình mà định, tuyệt không liều mạng mạo hiểm.
Tư Đồ Thịnh trầm ngâm một chút rồi nói: "Nếu không phải có công vụ trong người, tại hạ đáng lẽ phải thay tiên sinh đi trước."
Hắn là đích trưởng tôn của Dương Tuần, đáng lẽ hắn phải đi Phụ Thủy, nơi tổ phụ hắn ngã xuống tế điếu, nhưng tiếc là thế tục phiền toái quấn thân, hắn vẫn không thể tự mình đi được.
Liễu lão tiên sinh cười khẽ một tiếng: "Ngươi còn trẻ, dù gì cũng sẽ có một ngày, ngươi sẽ theo quân đội Đại Tấn, quang minh chính đại tế điếu những tướng sĩ đã đổ máu, chỉ là ta e là không đợi được đến ngày đó... Đúng rồi, ngươi đến đây là để hòa đàm với người Kinh quốc sao?"
Tư Đồ Thịnh không muốn giấu Liễu lão tiên sinh điều gì, liền nói thật việc mình vâng mệnh đến tìm Tam hoàng tử.
Liễu lão tiên sinh nghe hoàng đế tìm được tung tích Tam hoàng tử, lông mày bạc của ông liền có hơi run, nhưng nghe Tư Đồ Thịnh nói rằng người tìm được là một tên đồ tể, ông lại thả lỏng mỉm cười: "Dù sao cũng là một tâm bệnh, tìm được là vẹn tâm nguyện rồi, không cần phải lo lắng nữa."
Tư Đồ Thịnh cũng mỉm cười rồi hỏi lại một câu: "Lão tiên sinh nói là bệ hạ không còn vương vấn nữa sao? Hay là người nào khác không cần phải lo lắng nữa?"
Liễu lão tiên sinh quay đầu nhìn về phía xa, trầm ngâm một chút rồi nói: "Tất nhiên là người để tâm đến Tam thái tử không cần phải lo lắng nữa!"
Đợi đến khi Liễu phu nhân và Sở Lâm Lang dạo bước về, Sở Lâm Lang nhân lúc Tư Đồ Thịnh và Liễu phu nhân hàn huyên lại đánh giá một lần nữa đôi phu thê này.
Vóc dáng của họ thật sự không giống Liễu Tĩnh Hiên. Cảm giác quái dị này giống như là lạc có thể sinh ra được bí đao sao?
Liễu phu tử bình thường luôn râu tóc rậm rạp, thỉnh thoảng dù có lộ chân dung, dung mạo hắn cũng không hề giống phụ mẫu.
Trên đường trở về ngày hôm đó, Sở Lâm Lang lại nói với Tư Đồ Thịnh nghi hoặc trong lòng mình rồi hỏi: "Vì sao bá phụ Liễu gia chỉ có mỗi một hài tử là Liễu Tĩnh Hiên?"
Tư Đồ Thịnh lúc này lại đang thất thần, hắn chỉ lắng nghe tiếng sáo khương từ xa truyền đến bên ngoài xe, ngón tay gõ theo nhịp, không nghe thấy lời của Lâm Lang.
Mãi đến khi nghe xong một khúc, hắn mới quay đầu hỏi: "Vừa rồi nàng nói gì?"
Đợi đến khi nghe Lâm Lang nói lại một lần, hắn cúi mắt dò hỏi: "Nàng vẫn nghi ngờ Liễu Tĩnh Hiên là hài tử được nhận nuôi?"
Sở Lâm Lang ngồi xếp bằng trên xe: "Sao? Chàng không thấy kỳ lạ sao, Liễu Tĩnh Hiên so với phụ mẫu hắn lại cao hơn hẳn nhiều như vậy sao!"
Tư Đồ Thịnh chậm rãi nói: "Những người lớn tuổi khi trước ăn uống không bằng với bây giờ, nếu gặp năm mất mùa, vì dinh dưỡng không đầy đủ mà thấp bé, sinh ra nhi tử cao lớn cũng không có gì là lạ. Chẳng lẽ vì cao thấp mà nghi ngờ người ta không phải ruột thịt sao?"
Sở Lâm Lang nhất thời không thể phản bác được, dù sao có hỏi kiểu gì cũng toát lên vẻ vô tri vô lễ.
Khi Lâm Lang và Tư Đồ Thịnh về đến dịch quán, Cốc Hữu Kim kia đã không kiên nhẫn đợi được nữa, hắn cứ lải nhải không biết khi nào mới được lên đường. Hắn nóng lòng muốn gặp lại thân phụ mẫu.
Tuy thân phận chưa được xác định nhưng nếu đã có thể là Tam thái tử, nhất định phải đối đãi thật cung kính, vậy nên Tư Đồ Thịnh đối xử với vị hoàng tử đồ tể này cũng tính là tương đối lịch sự.
Nhưng Cốc Hữu Kim này lại có chút phiêu diêu vì thái độ cung kính của mấy tên thị vệ áo gấm này, hắn thậm chí đã liếc thấy Sở Lâm Lang cùng trở về với Tư Đồ Thịnh.
Hắn ở thôn nhỏ chốn biên thùy, đâu từng thấy qua một mỹ nhân da trắng mịn màng thế này?
Vừa liếc mắt nhìn qua đã phải trợn tròn con mắt, hắn hỏi thẳng rằng vị nương tử này là người ở đâu, sao trước đó lại không thấy?
Nhưng tiếc là sau khi hỏi xong lời này, ánh mắt Tư Đồ đại nhân bên cạnh lập tức trở nên lạnh tanh, hắn nhàn nhạt nói: "Cốc công tử, đêm đã khuya, ngươi cũng nên đi ngủ rồi."
Cốc Hữu Kim tuy ngu xuẩn nhưng cũng bị ánh mắt âm trầm của Tư Đồ Thịnh dọa sợ.
Nói thế nào nhỉ? Vị đại nhân này tuy trông tuấn tú nhưng đôi mắt khi trở nên âm trầm sao lại giống sói đói xông vào làng cướp cừu đến vậy? Dọa đến mức hắn không dám nói nhiều nữa mà chạy vù vù trở về phòng mình.
Lâm Lang bận rộn cả ngày, giờ cũng thấm mệt rồi.
Chỉ là khi nàng nằm trên giường lại trằn trọc mãi không ngủ được, trong lúc nhất thời, trong đầu nàng dường như có mấy sợi tơ rối rắm mãi không nối được, nhưng tìm kiểu gì cũng không ra đầu mối.
Tư Đồ Thịnh tuy không cùng phòng với nàng nhưng đêm nào hắn cũng lẻn sang ôm nàng ngủ, bây giờ thấy nàng lật người như nướng bánh liền cũng ngồi dậy theo rồi hỏi nàng: "Sao vậy? Ngủ không được à?"
Sở Lâm Lang khẽ hỏi: "Chàng có nhìn qua vai của tên Cốc Hữu Kim kia không? Trên vai hắn có vết sẹo giống mẫu thân ta không?"
Tư Đồ Thịnh lắc đầu: "Không có. Nhưng lúc đó Tam hoàng tử còn nhỏ chỉ là một ấu tử trong tã lót. Mấy tên bắt cóc có lẽ không đánh dấu lên người hắn."
Hắn giải thích như vậy cũng có thể gọi là thuyết phục. Nhưng Sở Lâm Lang chỉ cần nghĩ đến cái gọi là thần tích ở hoàng tự, mi mắt lại có chút giật giật.
Tuy ngày thường nàng lắc mai rùa dữ dội, như thể chỉ một lòng tin vào thần linh.
Nhưng nàng cũng biết, nếu có người muốn mượn thần linh để hại người thì cũng dễ dàng biết bao.
Cái gọi là thần tích, hay là có người đào hố, hại Đào Nhã Xu vốn nên trở thành cung phi, thậm chí là hoàng hậu giờ ra sao?
Sau đó lại đột nhiên thuận buồm xuôi gió để Tư Đồ Thịnh tìm được Tam hoàng tử vốn bặt vô âm tín, rốt cuộc là ý đồ gì?
Trong đầu Sở Lâm Lang có một sợi dây đàn không hiểu sao lại căng lên, khiến nàng có chút bất an.
Tư Đồ Thịnh nhìn đôi mắt mang chút hoảng sợ của Sở Lâm Lang, hắn xoa đầu nàng: "Nàng lo lắng ta gặp chuyện nên mới ngủ không được à?"
Sở Lâm Lang đưa tay sờ gò má hắn rồi thấp giọng nói: "Kiếp này ta đã nằm mơ quá nhiều giấc mộng đẹp nhưng đều tỉnh lại vào lúc quá sớm, giờ thà rằng ta chết ở trong mơ cũng không muốn tỉnh lại nữa..."
Không biết có phải vì đêm khuya khiến người ta trở nên vô cùng yếu đuối, khi Sở Lâm Lang nói, khóe mắt bất giác còn bắt đầu ươn ướt.
Tư Đồ Thịnh thở dài ôm chặt Lâm Lang vào lòng, hắn cũng không biết nên khen nàng quá thông minh, hay nên dạy nàng bớt suy nghĩ một chút mới có thể dưỡng tốt thân thể.
Hắn chỉ có thể ôm chặt nàng rồi trầm giọng nói: "Một việc nếu quá thuận lợi, trừ phi trời giúp, nếu không chính là có người trợ giúp. Chỉ là không biết người giúp đỡ sau lưng này có mục đích gì. Đợi người về đến Kinh thành rồi mọi chuyện sẽ rõ ràng cả."
Sở Lâm Lang nghe ra ý trong lời hắn là không phải không có chuẩn bị, nhưng nàng vẫn lo lắng: "Nhưng nếu đã có người vì chàng mà bày sẵn thiên la địa võng thì phải làm sao?"
Tư Đồ Thịnh cười: "Ta không phải có một cẩm lý nương tử chống đỡ đây sao? Nàng chuẩn bị cho ta một chiếc thuyền nhanh nhất,/ nếu tình thế không ổn, ta liền cùng nàng bôn ba thiên hạ, đến Lĩnh Nam bán trái cây!"
Lâm Lang nghe lời vô trách nhiệm này, nàng nghĩ nghĩ rồi lại gật gật, nghiêm túc nói: "Được, chi bằng để mấy tên thị vệ đưa heo mập vào kinh, bây giờ bôn ba thiên hạ luôn đi. Chàng cứ nói rằng mình mắc nan y rồi giả chết là được, ta sẽ khiêng quan tài chịu tang cho chàng!"
Tư Đồ Thịnh khẽ bật cười nói: "Nàng muốn làm góa phụ đến vậy sao?"
Sở Lâm Lang cũng cười theo: "Nếu chàng có thể dễ dàng thoái lui, vui vẻ đi bán trái cây với ta thì còn là Tư Đồ Thịnh mà ta quen biết nữa sao? Ta cũng chẳng phải là muốn khóc lóc cho chàng xem, xem xem có thể gọi bản tôn trở về không?" (*)
(*Câu này ý tứ có xíu liên quan tới Tôn Ngộ Không, chuyện là mỗi lần Đường Tăng đuổi Tôn Ngộ Không đi, Tôn Ngộ Không liền quay về Hoa Quả Sơn rồi để Bát Giới hay Sa Tăng đến khóc lóc kêu sư phụ gặp nạn rồi là Ngộ Không lại quay trở về. Thì câu này Sở Lâm Lang muốn nói là nàng không phải là muốn dùng nước mắt để xem có thể gọi "Bản Tôn" Tư Đồ Thịnh rút lui khỏi quan trường, triều đình về Lĩnh Nam bán trái cây với nàng không.)
Lâm Lang quá hiểu Tư Đồ Thịnh, hắn là một nam nhân trên lưng gánh vác mối thù rửa hận cho tổ phụ, lòng mang chí lớn.
Sao có thể vì phong ba nhất thời mà vội vàng thoái lui, sinh lòng tránh né?
Hắn là người nên đứng trong triều đường, gặp biến bất kinh, vừa cương vừa nhu bình thản tiếp nhận, là một hiền thần có tài trị quốc, nên cho dù trong lòng có bồn chồn, nàng cũng kiên định phải đứng sau lưng hắn, âm thầm giúp đỡ hắn đoạn đường này!
Lúc này đêm đã khuya, sau khi tâm sự, lòng Lâm Lang dường như cũng đã an định hơn nhiều, cuối cùng nàng cũng có thể nhắm mắt, nằm trong lòng Tư Đồ Thịnh ngủ say.
Nhưng Tư Đồ Thịnh vẫn chưa ngủ được.
Trên đường trở về, khi hắn nghe được khúc nhạc sáo khương kia, kỳ thực đó là ám hiệu của một người định ra với hắn.
Mà thời gian hẹn gặp chính là vào lúc nửa đêm, giờ Sửu.
Đến giờ hẹn, Tư Đồ Thịnh liền nhẹ nhàng ngồi dậy, mang theo đoản kiếm rồi men theo phía tây dịch quán, bước nhanh đến bên thành.
Trước một căn nhà có chút đổ nát có mấy tên thị vệ vây quanh và có một bóng đen đang đứng bất động ở đó.
Đến khi hắn đến, người đó mới hơi bước lên phía trước rồi nói: "Ta còn tưởng đường đường là Xu Mật Sử Đại Tấn sẽ không chịu cho ta mặt mũi mà ra gặp mặt ta một lần đâu!"
Giọng Tư Đồ Thịnh lạnh lùng đáp: "Ông dùng mẫu thân ta uy h**p ta, ta có thể không đến gặp sao?"
Bóng đen kia chính là Dương Nghị. Y nhìn người thanh niên cao lớn trước mắt, không nhịn được mà cười lạnh.
Thật là càng lớn càng không nghe lời, y đã mấy lần sai người liên lạc bí mật đưa tín hiệu cho tên tiểu tử này nhưng hắn đều phớt lờ.
Hơn nữa tên tiểu tử này lại rất có mưu kế, không biết hắn từ đâu dò la được địa chỉ trang viện mà y mua ở biên trấn, phái người đến đó dò la tìm kiếm.
Nếu không phải y đã phòng bị từ sớm, chỉ sợ sẽ bị tên tiểu tử này đến nhà trộm mất!
Nhưng nghĩ đến mục đích mà hắn đến phương Bắc lần này, lòng Dương Nghị lại có một cơn kích động khó kìm nén: "Ta nghe nói, lần này ngươi đến là để đón nhi tử yêu quý nhất của tên cẩu hoàng đế kia?"
Tư Đồ Thịnh nheo mắt nói: "Ông nghe được từ đâu?"
Dương Nghị nhìn phản ứng của hắn mà đắc ý cười.
Ban ngày y đã mai phục quanh dịch quán, nhìn thấy tên hoàng tử dân gian béo phì kia, thật là béo đến mức đầy lòng đầy cảm giác hả hê! Xem ra cung điện u ám kia sắp có thêm chút khí vui rồi.
Nhưng nghĩ đến chuyện quân đội Kinh quốc liên tiếp gặp thất bại mấy ngày qua vẫn khiến Dương Nghị cảm thấy rất tức giận.
Y vốn tưởng Đại Tấn mấy năm nay vẫn luôn nội hao, lại còn trọng văn khinh võ, cũng không thấy có danh tướng nào xuất thế. Mà trong quân mấy năm trước còn có nạn tham ô nghiêm trọng, đống kho lương đó không biết đã hư thành thế nào rồi.
Kỵ binh Kinh quốc lại giỏi đột kích. Một khi xé rách một lỗ hổng ở biên cảnh Tấn quốc, đám hổ sói đói khát của Kinh quốc sẽ như lao vào bầy cừu, không cần phải trải qua đại chiến gì, cứ thế là có thể tiến quân thần tốc.
Nhưng một tranh chấp mà y vất vả khơi mào lại hoàn toàn không như y ban đầu tưởng tượng.
Trước tiên là Lý Thành Nghĩa vốn nên vì "giết hại" Hà Sát mà bị triều đình vấn tội, không những vô tội mà còn được trọng dụng.
Phụ tử Lý gia nhiều năm chịu ghẻ lạnh, vốn luôn ẩn nhẫn chờ thời, khi đến biên cảnh liền lập tức lộ ra nanh vuốt!
Hơn nữa mấy năm nay phía Bắc Đại Tấn luôn sửa chữa, tu bổ biên thuỳ, tuy tin tức nội bộ mà thám tử dò la được nói những thứ này đều là chuyện bảo dưỡng thường ngày, nhìn bề ngoài cũng không tăng thêm công sự gì lớn.
Nhưng khi hai quân thật sự giao chiến mới phát hiện chỉ mấy năm công phu đã khiến biên thùy đột nhiên tăng thêm nhiều hào bảo vệ thành, tường thành cũng được xây dựng dày và chắc hơn, lương thảo dự trữ cũng đầy đủ, vượt ngoài dự kiến, thậm chí còn không cần điều động đến lương thảo và quân nhu hộ thành từ xa.
Kiểu ngồi trên đống lương thảo, giữ tường thành vững như thành đồng rồi đánh một trận phòng thủ, đúng là thoải mái nhất.
So sánh ra thì, Kinh quốc đánh quá nóng vội, chưa được bao lâu đã lộ ra khí thế yếu ớt rồi.
Vì thế, Dương Nghị cũng bị vị nhạc phụ hiện giờ, An Cốc Khả Hãn quở trách không ít.
Trông thấy Đại Tấn sắp đánh một trận ngập tràn khí thế, An Cốc cũng gấp rút lại kéo mối quan hệ của hai nước lên bàn hòa đàm.
Hiện giờ sứ đoàn mới đã được phái đi, nhưng lần này ngoài sứ thần hòa đàm còn có thêm một sắc thái rực rỡ khác, tiểu nữ nhi A Đan Na của An Cốc cũng sẽ gả cho bệ hạ Đại Tấn, để tăng sắc thêm hoa cho hậu cung Đại Tấn.
Dương Nghị gọi Tư Đồ Thịnh ra chính là muốn Tư Đồ Thịnh thay mặt chiếu cố vị công chúa yểu điệu của Kinh quốc này, để nàng thuận lợi tiến vào hậu cung.
Tư Đồ Thịnh lười hỏi han đến chuyện bè lũ xu nịnh này của y, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta đến không phải để nghe mấy thứ này, rốt cuộc ông giấu mẫu thân ta ở đâu?"
Dương Nghị hướng về phía hắn mỉm cười: "Tuy ngươi rất không nghe lời, nhưng vẫn là nhi tử ta. Người làm phụ thân nào lại không mong nhi tử được tốt? Đợi đến khi về Kinh thành, nếu lại nhận được thư từ ta, chỉ cần ngoan ngoãn làm việc, ta bảo đảm rằng cuối năm sẽ để mẫu tử các người đoàn tụ, mà lúc đó nếu ngươi lại muốn ở với thương phụ nào, cũng có thể tuỳ ý... Ta tuyệt sẽ không nuốt lời!"
Không biết vì sao, khi Dương Nghị nói lời này lại mang theo một cảm giác thương cảm và kiên quyết khó nói thành lời.
Tư Đồ Thịnh không thèm liếc y một cái liền chuẩn bị xoay người rời đi.
Dương Nghị nhìn bóng lưng hắn rồi nhàn nhạt nói: "Ta biết lần thắng lợi lật ngược tình thế của quân Tấn ở phương Bắc này có sự nhúng tay không ít của ngươi. Ta không trách ngươi, ai bảo ngươi là do phụ thân ta dạy dỗ. Ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng ngu xuẩn giống ông ấy. Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng quá đề cao bản thân. Một triều đại mục nát không phải chỉ dựa vào mấy sống lưng là có thể chống đỡ nổi! Ngươi cứ khư khư ý mình mà chấp nhất với sự trung thành ngu xuẩn ấy, cuối cùng chỉ có kết cục giống như tổ phụ ngươi - chôn thây sa trường, thân một nơi thủ một nơi, thanh danh cả đời ông ấy đánh đổi bằng mồ hôi, sương máu lại bị tên cẩu hoàng đế kia coi như giấy vệ sinh, lau cái mông bẩn thỉu hôi thối của hắn!"