Cuối cùng Tư Đồ Thịnh bị treo đến mức không lên không xuống được, hắn chỉ có thể trán chạm trán, véo gương mặt non mềm ướt đẫm như ngâm nước đường của Lâm Lang, trầm giọng nói: "Nàng cố ý phải không?"
Lâm Lang lại dùng đôi mắt đẹp như tơ, ôm lấy bắp tay rộng lớn của hắn: "Ngay cả cái này cũng không nhịn được... chàng thật nỡ lòng xa ta mấy tháng ư?"
Từ xa xưa, con người và hồ ly tranh đấu đều là kẻ có định lực mạnh hơn sẽ chiến thắng.
Nhưng tiếc là đối mặt tiểu hồ ly một đuôi Sở Lâm Lang này, Tư Đồ Thịnh chưa từng có thành tích nào đáng nói.
Cuối cùng vẫn là hắn phải vứt mũ bỏ giáp trước, đồng ý mang nàng cùng đi mới có thể sung sướng tận hưởng nếm chút ngon ngọt này vào miệng.
Tuy là cùng đi nhưng không thể đi cùng xe.
Tư Đồ Thịnh đến phương Bắc với danh nghĩa là nhận chức đốc quân, không thể mang theo quyến thuộc, càng không thể mang theo Lâm Lang, một nữ nhân vô danh vô phận với hắn trong mắt người ngoài.
Vậy nên họ định cùng đường chứ không cùng đi, tách nhau ra, người thì đi trước, người thì đi sau nhưng sẽ không cách nhau quá xa để có thể săn sóc lẫn nhau. Khi dừng nghỉ chân, hai người cũng có thể thừa dịp hoàng hôn ráng chiều mà đi dạo cùng nhau.
Lý do Lâm Lang đi phương Bắc cũng rất đường hoàng, nàng đi khai thác cơ hội làm ăn, dù sao thì với tư cách là một thương nhân, nàng có đi khắp trời Nam biển Bắc cũng không mấy kì lạ.
Vì chuyến đi phương Bắc lần này, Lâm Lang cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nàng mua ba cỗ xe ngựa trục lớn và thuê thêm mấy xa phu để luân phiên đánh xe.
Đến lúc đó Tuỳ Thất gia cũng không cần phải vất vả như vậy, chỉ cần ngồi trấn thủ trong xe là được.
Trước khi lên đường, Lâm Lang lại dặn dò tỉ mỉ chuyện buôn bán trong tiệm một lần nữa.
Gần đây vị trí mỏ vàng ở thượng du phía Tây Bắc đã được thăm dò ra rồi, quan phủ cũng sắp tiếp quản chuyện khai thác, đến lúc đó nguồn nước thượng lưu sẽ nói cắt là cắt, vậy nên chuyện sinh kế từ việc đãi cát vàng dọc theo bãi bồi của dòng sông qua hai năm nữa, cũng sẽ không còn nhiều sản lượng để đãi vàng nữa.
May mà Hạ Thanh Vân đã bán đi gần hết đất. Lần buôn bán đất này lại khiến Lâm Lang thu về không ít lời, còn để Hạ Thanh Vân mua thêm nhiều thuyền buôn hơn.
Trong tay có nhiều tiền bạc, sau này làm chuyện làm ăn có gì cũng chắc chắn hơn, cũng có vốn liếng để mắc sai lầm, không cần phải như lúc mới đến Kinh thành, luôn luôn phải đi trên tầng băng mỏng.
Tính ngày tháng thì người trước đó nàng phái đưa mẫu thân nàng đến Lĩnh Nam lúc này hẳn đã đi được phân nửa hành trình rồi, chỉ là không biết một mình bà ở đó có quen không.
Hi vọng khi nàng từ phương Bắc trở về, mọi việc sẽ đều thuận lợi, nàng cũng có thể dư dả thời gian đi thăm mẫu thân...
Đang tính toán thì có một cỗ xe ngựa dừng ở trước cửa tiệm của nàng.
Lâm Lang đóng sổ sách lại, liếc thấy một đôi mẫu tử vừa bước vào tiệm. Vì chưởng quỹ và người làm đều ở hậu đường kiểm kê hàng hóa nên Lâm Lang thay họ đón tiếp khách.
Nhưng khi chạm mặt mẫu tử kia, Lâm Lang liền nhất thời ngây ngẩn.
Bởi vì đôi mẫu tử này có thể coi là cố nhân. Trong đó nữ tử trẻ tuổi kia không phải ai khác mà chính là Doãn Tuyết Phương lúc trước ở Tuỳ Châu tự mình dâng đến cửa, muốn đến Chu phủ làm thiếp.
Hóa ra lúc trước Doãn Tuyết Phương gặp thất bại ở Tuỳ Châu, về nhà liền trở nên tâm tro ý lạnh, chỉ cảm thấy dẫu mình có tình sâu nghĩa nặng với Chu đại nhân bao nhiêu, rốt cuộc vẫn bị chính thất Sở Lâm Lang kia ly gián, cũng không biết Sở thị đã nói gì với Triệu thị mà khiến bà thay đổi sắc mặt.
Mỗi lần buồn bã, nàng lại liền lấy bức thư mà Chu Tuỳ An viết cho mình ra tỉ mỉ thưởng thức, cũng nếm ra mấy phần tâm tình chua xót của Ngưu Lang Chức Nữ, thiên hà ngăn cách ngàn trùng.
Cầu mà không được so với tự dưng may mắn mà có được còn khiến lòng người ta khó nguôi ngoai hơn!
Tuy mẫu thân Lưu thị lại nhờ người xem cho nàng mấy nhà nhưng trong mắt Doãn tiểu thư, người nào cũng không có tài hoa xuất chúng, tiền đồ xán lạn như Chu đại nhân.
Đặc biệt là sau đó nàng nghe nói quan lộ của Chu Tuỳ An phát triển thuận lợi, một đường nhập kinh trở thành quan lại kinh thành, nàng càng thêm buồn bã, chướng mắt mấy kẻ phàm phu hương dã.
Hơn nữa nàng còn mang tiếng góa phụ khắc phu, thành ra cũng đã lãng phí gần hai năm trời.
Chỉ là ngay mấy hôm trước, không biết vì sao mà Triệu thị và Lưu thị lại nối lại duyên xưa.
Thế là Lưu thị nhận được lời mời liền dẫn nữ nhi Doãn Tuyết Phương vào kinh thăm bạn.
Vì lần đầu vào Kinh thành, hai tay không mà đến cũng không tiện nên mẫu tử nàng dạo qua các tiệm, định mua chút lễ vật mang theo đến cửa.
Không ngờ thật trùng hợp lại gặp lại cố nhân Sở Lâm Lang. Mẫu thân Lưu thị của Doãn tiểu thư sớm đã nghe chuyện Sở thị hoà ly, nhưng gặp mặt như vậy đúng thật là ngoài dự kiến, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút lúng túng dị thường.
Doãn tiểu thư cũng có chút xấu hổ, nàng ấy hướng về nàng gọi một tiếng "Tỷ tỷ bình an!"
Sở Lâm Lang không nhịn được mà nhớ lại lần đầu gặp vị Doãn tiểu thư này, vì nàng gọi mình là "tẩu tẩu" hay gọi là "tỷ tỷ" mà tranh luận qua lại.
Chuyện cũ năm xưa giờ không khỏi khiến nàng bật cười.
Ngay khi mẫu tử nàng ấy vội vàng xoay người định trở ra thì Sở Lâm Lang lại nắm lấy cổ tay Doãn tiểu thư rồi như không để ý mà nhiệt tình tiếp đãi như thân thích nhà mình, giới thiệu từng thứ trong cửa tiệm cho bọn họ.
Lời nói chu đáo như vậy khiến Lưu thị và Doãn tiểu thư đều có chút khó xử, cảm thấy nếu không mua chút gì thì sẽ không tiện bước ra khỏi cửa tiệm.
Sở Lâm Lang cũng biết gia cảnh của họ, nàng không muốn hố bạc của họ, đồ vật nàng chọn cho họ đều rất thích hợp để tặng người, giá cả cũng vừa phải.
Đang lúc mẫu tử nàng vội vàng trả tiền bỏ đi thì Chu Tuỳ An đầy một đầu mồ hôi tìm đến.
Hóa ra hôm nay hắn đến cổng thành đón xe ngựa của mẫu tử Doãn gia, vừa rồi lại lạc nhau ở trên phố.
Đợi đến khi hắn khó khăn lắm mới tìm được lại phát hiện xe ngựa của mẫu tử nàng đang đỗ trước cửa tiệm của Sở Lâm Lang.
Chu Tuỳ An còn đang chuẩn bị những lời hoa mỹ, thấy vậy liền chỉ có thể vội vàng vào tiệm rồi lại phát hiện Lâm Lang cũng đang ở đó.
Hắn hận vừa rồi không thể không vào, trong lúc nhất thời, hắn lúng túng đến mức không mở được miệng.
Sở Lâm Lang lại nở một nụ cười rất đúng mực, không nói nửa câu khiến Chu đại nhân mất mặt trước mặt Doãn gia muội muội.
Đúng lúc mẫu tử Doãn Tuyết Phương ra cửa, bước lên xe ngựa, Sở Lâm Lang thấy Chu Tuỳ An dường như không vội đi liền rảnh rỗi đến hỏi han Chu Tuỳ An về chuyện học hành gần đây của Diên Nhi.
Chu Tuỳ An nói đúng tình hình hiện tại, bảo rằng Diên Nhi vẫn luôn đi đến nữ học, không hề nghỉ ngơi.
Sở Lâm Lang nghe xong mới yên tâm gật đầu. Chuyện ghê tởm mà Chu gia làm quá nhiều, Diên Nhi không bị liên lụy, ảnh hưởng gì đến việc học là tốt rồi.
Chu Tuỳ An nhìn Doãn Tuyết Phương đang thò đầu ra ngoài xe ngựa, hắn cảm thấy mình cần giải thích một chút với Sở Lâm Lang, liền khó khăn mở miệng nói: "Tạ thị sau khi sinh mãi vẫn không sạch hết sản dịch, nghe lang trung nói là vì đã tổn hại đến căn nguyên, e là khó mà sinh nở được nữa... Lưu phu nhân nghe vậy có hỏi han đến mẫu thân, vậy nên mẫu thân đã mời Lưu phu nhân lên kinh thành làm khách..."
Khi hắn nói ra lời này, Sở Lâm Lang cũng đã hiểu được đại khái.
Hiện giờ Chu gia đã liên tiếp mất đi hai hài tử, mà tiểu thiếp Hồ thị cũng đã rời đi rồi.
Vậy nên trong lòng Triệu thị gấp gáp, liền nghĩ đến chuyện cũ, đến nữ nhi góa bụa của hảo hữu.
Cũng đúng! Lúc trước Triệu thị là vì một phen sắp xếp khéo léo của nàng mới sinh lòng e ngại sợ bị liên luỵ bởi vị di phụ (*) của Doãn gia.
(*Di phụ: Chồng của người dì, em của mẹ.)
Mà bây giờ phế vương đã hết hy vọng rồi nên cũng không cần phải kiêng dè chuyện này nữa. Triệu thị hẳn là muốn nối lại duyên xưa, để Doãn Tuyết Phương đến làm thiếp.
Chỉ là Sở Lâm Lang nghe loại chuyện vòng vo lắt léo này vẫn cảm thấy đây không phải chuyện mà con người có thể làm, Tạ Du Nhiên chỉ vừa mới sinh nữ nhi rồi nữ nhi nàng yểu mệnh, mọi chuyện mới qua được chưa bao lâu, sao mẫu tử hắn đã bắt đầu sắp xếp chuyện nạp thiếp?
Nàng nhìn Chu Tuỳ An mà thật sự cả nửa ngày cũng không biết nói gì.
Chu Tuỳ An dưới ánh mắt trong veo mà sắc bén của nàng liền có cảm giác như không chỗ trốn, hắn vẫn quen thói thoái thác: "Không phải ý của ta... là mẫu thân không chịu nghe lời khuyên..."
Sở Lâm Lang chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nàng nhẹ nhàng nói: "Chu đại nhân, ta đâu phải phu nhân của ngươi, ngươi cần gì phải giải thích với ta?"
Chu Tuỳ An lại cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng, bởi vì lần này hắn thật sự không biết, mọi chuyện đều là mẫu thân đã sắp xếp xong xuôi rồi, mới nói với hắn.
Tiếc là hắn đã quên mất, người trước mắt này sớm đã không cần phải bao dung hết thảy về hắn nữa. Sở Lâm Lang có chút bất đắc dĩ phải cắt ngang lời của hắn: "Chu đại nhân, chỉ có con lừa ngu ngốc mới bị bịt mắt, mặc cho người ta dắt đi quanh quẩn tại chỗ. Ta đã đi về phía trước rất xa rồi, chuyện nhà của ngươi vốn không cần phải giải thích với ta!"
Nói xong, nàng liền phúc lễ rồi xoay người về phía cửa tiệm.
Chỉ để lại một mình Chu Tuỳ An ngây người đứng tại chỗ, suy ngẫm về lời Lâm Lang nói.
Đúng vậy, hắn và Lâm Lang đã hoà ly gần hai năm rồi.
Hắn nghe nói rất nhiều chuyện của Lâm Lang, nàng đón mẫu thân ra khỏi Sở gia, còn mua cửa tiệm ở Kinh thành, mua được trang viên ở ngoại ô Kinh thành, nghe nói chuyện sinh kế của nàng ở Tây Bắc rất phát đạt.
Vì dũng cảm cứu đồng môn ở ốc đảo mà nàng được bệ hạ đặc biệt phong thưởng làm an nhân lục phẩm, còn có thể vào hoàng tự cầm đèn pháp, thậm chí còn có mấy lần yết kiến thái hậu.
Hắn từng hứa với Lâm Lang rằng sớm muộn gì cũng có ngày hắn để nàng đội mũ phượng, quàng khăn vai, phong quang thụ phong (*), có thể ra vào hoàng cung.
(*Phong quang thụ phong: được phong tước/phong vị một cách rạng rỡ, long trọng và vẻ vang.)
Nhưng nữ nhân này từ khi rời khỏi Chu gia, nàng không dựa vào nam nhân mà sống qua ngày rồi lần lượt thực hiện tất cả những ước hẹn hắn từng nói.
... Nàng quả thật đã đi rất xa rồi.
Chu Tuỳ An thậm chí còn đột nhiên nhớ lại từ khi còn nhỏ, tính cách của hắn vốn luôn nhút nhát, vì sao lại dũng cảm, thậm chí còn không báo cho mẫu thân mình đã dẫn nàng trốn khỏi Sở gia, tự tư định chung thân.
Không chỉ vì Lâm Lang trẻ tuổi mỹ mạo mà còn vì trên người nàng luôn có một luồng tinh thần kỳ lạ cổ vũ con người lười biếng, không dám tiến về phía trước trong hắn.
Nàng luôn rõ ràng mình muốn gì, nên làm gì.
Không giống hắn, nếu không có người đẩy hắn tiến lên, hắn sẽ dừng bước không tiến tiếp, cứ mãi quay vòng tại chỗ.
Mà hiện tại, công sự lẫn gia sự đều khiến hắn đau đầu xử lí đến sứt đầu mẻ trán, hắn thậm chí còn có cảm giác thân bất do kỷ, không biết mình đã trượt xuống từ nơi nào trên con đường này.
Con lừa kéo cối xay chẳng phải chính là hắn sao?
Chu Tuỳ An đứng ngây ra trong tiếng gọi "Chu ca ca" của Doãn Tuyết Phương, hắn mơ hồ nghĩ, mình rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi sợi dây buộc mình quay vòng tại chỗ?
Lại nói đến Sở Lâm Lang, sau khi sắp xếp xong chuyện làm ăn của cửa tiệm, nàng liền có thể thu dọn hành trang theo sau Tư Đồ Thịnh lên đường.
Liên Châu trước kia nàng ở vốn gần với phương Bắc, nhưng lần này họ còn đi về phía xa hơn cả phương Bắc.
Tuy chặng đường này vất vả nhưng không hề nhàm chán. Tư Đồ Thịnh lần này đến có nhiệm vụ đốc quân nên dọc đường đều phải dừng lại để xử lý công vụ ở các quân sự châu huyện.
Trong khoảng thời gian dừng chân giữa đường và xử lý xong công vụ, Tư Đồ Thịnh sẽ đến tìm Sở Lâm Lang, hắn cải trang vi phục, cùng nàng thưởng thức đồ ăn vặt, dạo chơi mua đồ ở thị trấn địa phương.
Lâm Lang nói rằng hắn không cần tốn tâm đến bầu bạn với mình, nàng sẽ tự mình giết thời gian tiêu khiển nhưng Tư Đồ Thịnh vẫn sẽ tìm mọi cách để tranh thủ thời gian đến bầu bạn cùng nàng đi dạo.
Đây là cảm giác mà Lâm Lang chưa từng có khi đi đường trước đây.
Trước kia khi đi đường, nàng đều phải chăm sóc cả nhà, theo dõi chuyến hành trình, trông nom đồ đạc, sắp xếp mấy việc vặt của thuyền xe, cho dù phong cảnh dọc đường có đẹp mấy cũng không lọt vào mắt nàng.
Nhưng hành trình lần này là do Tư Đồ Thịnh quyết định, xe ngựa của nàng chỉ cần theo sau là được.
Mỗi lần đến thị trấn, khách đ**m nghỉ lại cũng đều có Tư Đồ Thịnh sắp xếp chu đáo. Ngay cả ba bữa một ngày ăn gì cũng đều là Tư Đồ đại nhân sai Quan Kỳ đi mua rồi đưa đến cho nàng.
Chưởng quầy Sở Lâm Lang giờ buông tay không quản việc gì mới cảm nhận được, hóa ra một đường hành trình ra bên ngoài còn có thể thoải mái và vui vẻ như vậy.
Hôm nay họ đến một nơi đỉnh đá xếp như một trận đồ, nơi đây là phong cảnh tự nhiên được hình thành từ những cơn gió mạnh bào mòn thổi dồn dập từ năm này qua năm khác .
Lúc này mặt trời vẫn còn chưa lặn, khắp đất trời nhuộm màu đỏ au, Tư Đồ Thịnh nắm tay nàng, leo lên một đỉnh đá cao nhất rồi dõi mắt trông về phía xa, phong cảnh đại mạc cùng với ốc đảo gần đó đều được thu vào tầm mắt bọn họ.
Sở Lâm Lang bị phong cảnh mà mình chưa từng nhìn thấy này làm chấn động, với cảnh tượng như vậy, khó trách văn nhân mặc khách đều có lúc xúc động ngắm cảnh sinh thơ!
Ngay cả loại người không giỏi văn chương gì như nàng trong lòng cũng cảm thấy chấn động, có loại xúc động muốn trào dâng thơ ý.
Và thế là trong lúc nhất thời cảm xúc, tài nữ đến từ nữ học Dung Lâm liền không nhịn được mà ngâm một bài thơ: "Khắp chốn hoang mạc tựa như vàng, vốc lên một nắm toàn là cát. Hoàng hôn chân trời tựa bánh nướng, tối nay làm món gì mới ngon!"
Ngâm thơ xong, nàng liền ngửa cổ quay đầu lại nhìn nam nhân cao lớn ở bên cạnh: "Đại nhân, thơ nô gia làm thế nào?"
Tư Đồ Thịnh chưa bao giờ làm Lâm Lang bẽ mặt, càng sẽ không giễu cợt tài văn chương ít ỏi của nàng, hắn rất nghiêm túc mà thưởng thức một chút rồi nói: "Có ý cảnh, có tưởng tượng, là một bài thơ hay!"
Lâm Lang vốn mang theo ba phần tâm tình đùa giỡn làm thơ, nào ngờ vị này nói dối nịnh hót mà mặt cũng không đổi sắc.
Nàng không nhịn được mà bội phục ngước nhìn Tư Đồ đại nhân một chút, khó trách vị này trên triều đình có thể thăng quan tiến chức, chỉ công phu trợn mắt nói dối nịnh hót này... thật đúng là không phải thứ mà người thường có thể luyện thành!
Khen xong vẫn chưa thôi, Tư Đồ Thịnh còn sai Quan Kỳ lấy giấy bút, chuẩn bị đề tự "kiệt tác" của Sở Lâm Lang lên một tấm bia đề tự đã có nhiều mặc khách viết lên.
Ôi chao, Sở Lâm Lang chẳng qua chỉ là nhất thời nghịch ngợm mà làm một bài thơ vui đùa mà thôi, sao có thể ghi lên nơi thanh nhã như vậy được? Bài thơ bánh nướng này nếu được đề lên thì Sở Lâm Lang nàng thật sự có thể mất mặt đến ngàn thu.
Thấy Tư Đồ Thịnh thật sự muốn đề tự, nàng vội vàng đưa tay ra ngăn cản.
Lúc này Tư Đồ Thịnh mới bật cười lên tiếng: "Ta thay nàng chỉnh sửa rồi viết có được không?"
Nói xong, hắn suy nghĩ một chút rồi tu sửa lại bài thơ vui đùa "ý cảnh sâu xa" này của Lâm Lang một chút, rồi đề lên đá: "Hãn hải lưu kim ấm, Xích Ô lược nhật xán. Dữ quân dư huy hạ, Huề thủ túy thiên nhai." (Biển cát trải vàng ấm, vầng dương chói lửa hồng. Cùng người trong ánh tà,
tay nắm tới viễn xa."
Viết xong, hắn ký tên xuống bên dưới bốn chữ "Lâm Lang cư sĩ".
Sở Lâm Lang nghiền ngẫm đọc, tuy rằng không biết bài thơ hoa mỹ này có can hệ gì với kiệt tác vừa rồi của mình nhưng nàng mơ hồ cảm thấy đây chính là thi từ nhã nhặn mà hai người cùng sáng tác.
Đề tự giữa trời đất, thật đáng quý biết bao?
Lâm Lang lặng lẽ nhìn rồi không nhịn được mà xoay người ôm cổ Tư Đồ Thịnh, dưới ánh chiều tà đỏ rực, hôn lên má hắn một cái.
Tuy tình yêu đến bất ngờ nhưng Tư Đồ Thịnh cũng thuận theo mà ôm lấy nữ tử mềm mại vào trong lòng, ở nơi hoang dã và xa lạ này, nhiệt liệt hôn đáp trả lại nàng.
Ở chốn đất trời không người, Sở Lâm Lang không cần phải kìm nén bản thân nữa, không cần sợ người khác phát hiện ra nàng thân mật với nam nhân này.
Cảm giác này... thật sự rất dễ nghiện.
Nàng phát hiện bản thân bị Tư Đồ Thịnh dưỡng đến càng ngày càng tham lam, thậm chí nàng không còn thỏa mãn chuyện cùng hắn mỗi đêm triền miên đến chết nữa, thậm chí ngay cả ban ngày, nàng cũng muốn kề vai sát cánh cùng hắn...
Sở Lâm Lang lặng lẽ ôm chặt lấy vòng eo của nam nhân.
Nàng thậm chí không dám nghĩ đến nếu có một ngày, nàng buộc phải chia lìa hắn, nàng sẽ phải đối mặt với tình huống đó như thế nào...
Loại cảm giác này cực kỳ không tốt, khiến người ta lo được lo mất, nhưng cũng vui vẻ mà chịu đựng.
Sau bao ngày lên đường, khi Tư Đồ Thịnh cuối cùng đến Ứng huyện phương Bắc, nơi nghe nói đã phát hiện tung tích của tam hoàng tử, các vị quan viên, huyện trưởng địa phương đều ra đón tiếp hắn.
Người cầm vòng tay tên Trần Tam, còn tổ mẫu của tên Trần Tam này hẳn là bà tử đã cướp được vòng tay trên thuyền của bọn bắt cóc năm đó.
Bà tử này đã sớm không còn trên đời nữa rồi, nhưng sau khi hỏi cung người nhà của hắn cặn kẽ, nhi tử của bà tử kia có nhớ lại và nói rằng mẫu thân hắn năm đó có bế về một hài tử, lấy giá mười lượng mà bán cho đồ tể ở thôn kế bên.
Hài tử kia bây giờ tên là Cốc Hữu Kim, năm nay ba mươi ba tuổi, kế thừa nghề nghiệp của dưỡng phụ, cũng là một tên mổ heo.
Khi dưỡng phụ và dưỡng mẫu của Cốc Hữu Kim bị đưa đến huyện nha, vừa thấy tình thế này họ đã hoảng sợ không nhẹ, lập tức khai nhận, nói rằng nhi tử của mình quả thật là do mẹ mìn thôn bên bán cho nhà họ với giá mười lượng bạc.
Chỉ vì nhà bọn họ không có nhi tử nối dõi nên mới mua một nam hài về kéo dài hương khói.
Hài tử này đích thực là nhận nuôi, không còn gì để nghi ngờ, dù sao thì mấy lão nhân trong thôn cũng đều biết hết.
Hơn nữa hài tử kia cũng được ôm về khi còn trong tã lót, món tiểu y mà hài tử mặc khi bế về, lúc lật ra xem đều giống với hoa văn và kiểu dáng tã lót mà tam hoàng tử mặc lúc mất tích trong văn thư.
Khi Tư Đồ Thịnh dẫn người đi gặp Cốc Hữu Kim, Cốc Hữu Kim đang ở trần giết heo, hăqns vừa vung đao, vừa cất giọng nói thô to hỏi họ có phải đến để mua thịt hay không.
Tư Đồ Thịnh cũng không nói gì, chỉ đánh giá một cách kỹ lương gương mặt bị mỡ che lấp đi đường nét kia.
Nhà đồ tể nấu ăn không thiếu nhất là mỡ heo. Cốc Hữu Kim này đến tuổi trung niên lại càng phát phì một cách nghiêm trọng, thắt lưng suýt chút nữa thì không thắt nổi quần, hai mắt cũng lộ vẻ ngu xuẩn, thô lỗ của dân quê.
Dáng vẻ phát phì, biến dạng như vậy cũng không nhìn ra hắn có mấy phần giống bệ hạ.
Nhưng hiện giờ tất cả chứng cứ đều chỉ về Cốc Hữu Kim này, Tư Đồ Thịnh cũng chỉ có thể đưa hắn về Kinh thành trước rồi giao cho bệ hạ xem.
Cốc Hữu Kim kia thấy mình bị một đám quan binh dẫn đi cũng sợ đến vỡ mật, hắn run giọng hỏi: "Các vị quan gia, ta cũng không phạm pháp gì, vì sao lại đến bắt ta?"
Tư Đồ Thịnh chỉ có thể giải thích ngắn gọn với hắn: "Có vị quý nhân từng mất hài nhi, muốn mời ngươi đến gặp xem có phải huyết nhục ly tán của người đó không?"
Cốc Hữu Kim sớm đã nghe qua miệng người làng nói rằng hắn là được nhận nuôi, vừa thấy tình thế này, hắn lại mừng như điên mà vội hỏi Tư Đồ Thịnh rằng thân phụ của hắn có phải là làm quan không không, gia trạch ở đâu, có bao nhiêu trâu bò, ruộng tốt?
Tư Đồ Thịnh không muốn nói nhiều với hắn: "Công tử không cần nóng vội, đến lúc đó ngài tự sẽ biết."
Khi Cốc Hữu Kim được cung thỉnh về dịch quán, Sở Lâm Lang nhìn qua vách cửa sổ thấy vị tam thái tử lưu lạc dân gian kia, nàng chỉ cảm thấy đôi mắt mình đã bị bắn đầy váng dầu.
Nàng nhất thời có chút cứng họng, không phải nàng nhìn mặt mà bắt hình dong, chỉ là nàng nghĩ đến Đào Nhã Xu mới tân hôn ở trong vương phủ của tam hoàng tử.
Chẳng lẽ vị hảo hữu thanh nhã đa tài của nàng đã phải gả cho người như vậy...
Sở Lâm Lang có chút không dám tin, thừa dịp Tư Đồ Thịnh về phòng, nàng vội hỏi: "Có thể nhầm không vậy, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi?"
Tư Đồ Thịnh nhìn nàng rồi trầm giọng nói: "Tất cả chứng cứ đều có thể chứng minh hắn là hài tử mà bà tử kia bế về. Hơn nữa tiểu y lúc trước của hắn cùng với tã lót đều là đồ cũ của phủ Thái tử, hơn nữa theo án quyển mà bệ hạ đưa ta, nốt ruồi ở chân trái của tam thái tử cũng đều khớp với hắn, vậy nên, hẳn là hắn không sai."
Đặc điểm ghi chép trên án quyển này cũng không ghi quá chi tiết. Chỉ là Tư Đồ Thịnh cho rằng, tìm hài tử cho thiên tử như tìm đồ thất lạc vậy, nhất định sẽ không ghi chép tất cả các đặc điểm một cách chi tiết.
Vậy nên Tư Đồ Thịnh cũng không biết hoàng đế còn giấu riêng điều gì không, như là giữ lại một đặc điểm nào khác, điều này chỉ có thể để thiên tử tự mình kiểm chứng mà thôi.
Sở Lâm Lang nghe càng lòng càng trầm xuống, nàng lại hỏi: "Vậy hắn đã thú thê, có hài tử hay chưa?"
Tư Đồ Thịnh gật đầu nói: "Cưới một nữ tử thôn ngoài, sinh ba hài tử."
Sở Lâm Lang đã không còn có thể nói được nên lời, nàng ấp úng nói: "Vậy... Nhã Xu phải làm sao đây?"
Tư Đồ Thịnh không nói gì, chỉ quay đầu nhìn xuống lầu.
Cốc Hữu Kim kia dường như mới ăn được một nửa đã chạy ra, hắn ngồi xổm ở ngưỡng cửa bưng bát cơm rồi tiếp tục ăn, sau đó ợ một tiếng no nê rồi đứng dậy đi đến trước mặt một thị nữ trẻ tuổi phụ việc ở dịch quán, đứng đó nói mấy lời vô nghĩa!
"Tiểu cô nương bao nhiêu tuổi rồi? Làm việc ở đây kiếm được mấy đồng? Ta nói với ngươi này, ta chính là hài tử bị lạc mất của nhà có tiền, sau này ta mặc áo gấm trở về, ngươi đến chỗ ta làm việc đi, ngươi trông xinh đẹp như vậy, ở đây làm hạ nhân thì phí quá..."
Cũng không biết tiểu cô nương kia trả lời hắn như thế nào mà khiến Cốc Hữu Kim cười đến mức mỡ cằm đều run lên.
Tư Đồ Thịnh nhìn một lúc rồi trầm giọng nói: "Nếu nàng là bệ hạ, nhi tử mà mình tưởng nhớ bao lâu là tình trạng như thế này, nàng sẽ thấy sao?"
Sở Lâm Lang liếc nhìn Tư Đồ Thịnh, nàng hiểu ý của hắn.
Hoàng đế sở dĩ để tâm đến tam hoàng tử, phần lớn nguyên nhân là vì tam hoàng tử là hài tử của nữ tử tâm đầu ý hợp với ông chứ không hoàn toàn vì tình phụ tử.
Nếu không thì trong cung ông cũng có nhiều hài tử như vậy, có hài tử bệ hạ còn không gọi nổi ra tên, sao không thấy bệ hạ ban chút mưa móc với mấy hài tử đó?
Nếu tam hoàng tử Lưu Dực tài hoa hơn người, học thức xuất chúng, trông lại có chút giống người xưa cũng không uổng phí bao năm thương nhớ của bệ hạ.
Nhưng bây giờ, Tam hoàng tử khó khăn lắm mới tìm được về lại là một tên đồ tể mặt đầy dầu mỡ, kiến thức nông cạn, chỉ sợ bệ hạ nhìn một cái sẽ đoạn tuyệt hết vọng tưởng!
Một tam hoàng tử không ra gì như vậy, cho dù bệ hạ có nhận về thì có công khai hay không vẫn chưa chắc!
Vậy nên chuyện nàng lo lắng Đào Nhã Xu phải gả cho một tên đồ tể, đúng là có hơi sớm rồi.
Nhiệm vụ quan trọng nhất chuyến này của Tư Đồ Thịnh là tìm về tam hoàng tử, đã tìm được tất nhiên phải lập tức trở về Kinh thành.
Nhưng trước khi về kinh, hắn cũng tranh thủ dẫn theo Lâm Lang đến gặp Lý Thành Nghĩa ở phương Bắc.
Lý Thành Nghĩa nghe nói Tư Đồ Thịnh đến đây còn tự mình ra khỏi doanh trại đón tiếp và cùng hắn lên thành lâu.
Quân Tấn hiện giờ đóng quân ở nơi gọi là Đằng Xuyên, cách Phụ Thủy, nơi Dương Tuần tướng quân năm đó chiến bại không xa lắm.
Chỉ là Phụ Thủy hiện giờ đã là địa bàn của người Kinh quốc, đứng trên tường thành chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một dòng sông uốn lượn phía xa xa.
Đôi mắt Tư Đồ Thịnh nhìn về phía Phụ Thủy rồi nhắm mắt lại, hắn có thể cảm nhận được ngoài cơn gió lạnh lẽo nơi quan ngoại còn có một mùi tanh tưởi khắc sâu trong ký ức, cùng với tiếng giết chóc kéo dài không dứt.
Lúc đó hắn còn nhỏ, chỉ có thể bất lực trốn trong thùng gỗ cá khô quân nhu, bịt miệng nghe tiếng chém giết bên ngoài, tuyệt không ngờ đến khi hắn ngã ra từ thùng gỗ liền thấy thi thể không đầu của tổ phụ hắn nằm ngang trước mặt hắn...
"Tư Đồ đại nhân, ngươi sao vậy..." Tiếng kêu nhỏ giọng mang theo chút kinh ngạc của Lý Thành Nghĩa đã cắt ngang hồi ức đau thương của hắn.
Tư Đồ Thịnh từ từ mở mắt mới phát hiện tay mình đang nắm cột cờ cắm trên tường thành. Mà cột cờ gỗ cứng rắn lúc này đã bị bàn tay lớn của hắn bóp đến mức nứt ra một khe hở.
Hắn buông tay rồi nhẹ nhàng nói: "Chỉ là nhớ lại nỗi nhục Phụ Thủy năm xưa, lòng khó bình tình được, để Lý tướng quân chê cười rồi!"
Lý Thành Nghĩa chợt hiểu ra rồi nói lời cảm thông: "Hảo nhi lang Đại Tấn nào quên được nỗi nhục Phụ Thủy! Chỉ đáng tiếc là năm đó Dương lão tướng quân nhất thời sơ sẩy, thân phải chịu cảnh bị mai phục..."
"Lời này sai rồi!" Còn chưa đợi Lý Thành Nghĩa nói hết lời, phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua.
Tư Đồ Thịnh quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy Lý lão tướng quân và một lão giả gầy gò có vóc dáng trung bình cùng đứng phía sau bọn họ.
Người nói chuyện chính là lão giả kia.
Lý Thành Nghĩa thấy phụ thân mình đến liền vội đi qua hành lễ, đồng thời cất lời hỏi: "Xin hỏi vị này là..."
Lý lão tướng quân liền giới thiệu: "Lại đây, Thành Nghĩa, vị này là phụ thân của Công bộ đại nhân Liễu Tĩnh Hiên, cũng là đồng liêu cùng trong quân của ta ngày trước, ngươi gọi ông ấy Liễu bá là được."