Sở Lâm Lang nhìn đôi mắt vì khóc mà đỏ hoe của Đào Nhã Xu, nàng không nhịn được mà cười khổ: "Lúc này rồi, ngươi còn hỏi đến hắn làm gì?"
Nhưng nói đến đây, Sở Lâm Lang bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ trong câu "các ngươi" mà Đào Nhã Xu vừa nói có thể thường xuyên gặp gỡ kia cũng bao gồm cả "Liễu Tĩnh Hiên".
Nhưng vị phu tử lôi thôi lếch thếch, trông thì có vẻ phóng khoáng hào sảng kia, kỳ thực lại là nam nhân vô tâm nhất.
Nàng nghe Tư Đồ Thịnh nói rằng chòm râu Liễu Tĩnh Hiên để dài chính là lời thề với phụ thân hắn, đợi đến khi cờ quân Dương gia cắm trên vương trướng Kinh quốc hắn mới cạo đi.
Cũng chính vì có tâm nguyện như vậy, hắn mới lâu năm trú ngự lại Bắc địa, căn bản là không có lòng muốn an cư.
Đào Nhã Xu thích nam nhân nào không tốt lại thích một người lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, hơn nữa trong lòng còn mang sự nghiệp gia quốc.
Chỉ sợ Liễu Tĩnh Hiên kia nếu hiểu rõ một lòng sâu đậm của Đào Nhã Xu với hắn sẽ sợ đến mức ngay đêm đó liền thu dọn hành trang, một lần nữa bỏ chạy đến phương Bắc.
Chỉ là Đào Nhã Xu vừa thấy Sở Lâm Lang gật đầu lại vui mừng như trút được một gánh nặng, nàng thì thầm nói: "Vậy... ngài ấy về rồi, vẫn ở chỗ cũ phải không?"
Khi Sở Lâm Lang lại gật đầu, Đào Nhã Xu mới từ từ thở phào rồi thấp giọng nói: "Ta sắp xuất giá nhưng không muốn mang theo hạ nhân trong phủ đi. Trước kia nha hoàn thân cận với ta sớm đã gả chồng, người bên cạnh cũng toàn là tai mắt của mẫu thân, không có lý do gì để ta gả đi rồi còn để mẫu thân phải thường xuyên giám sát... Ta đây có chút bạc, phiền ngươi giúp ta chọn mua mấy nha hoàn thật thà kín miệng, đến lúc đó coi như của hồi môn của ta, cùng ta vào vương phủ của tam hoàng tử."
Không có tân lang nên lễ thành hôn đương nhiên sẽ tiến hành một cách lặng lẽ. Vì với bên ngoài đều tuyên bố rằng thân thể tam hoàng tử không tốt, lần gả này của nàng theo dân gian gọi là xung hỉ. Đại khái là ôm gà trống cùng bái đường, giống như lấy ma vậy.
Chỉ cần nàng nghiến răng chịu đựng lần này, sau này phải giữ kín như bưng mọi chuyện liên quan đến Tam thái tử với bên ngoài, đây cũng coi như một loại "tự do" khác.
Toà phủ kia tuy trống nhưng nàng không cần phải xu nịnh người khác nữa, có thể tùy tâm một lần được làm chính mình.
Đây cũng là lý do mà lúc trước khi nghe bệ hạ chuẩn bị để lấy nàng "xung hỉ", nàng dứt khoát đáp ứng.
Vậy nên Đào Nhã Xu vì cuộc sống tương lai của mình mà tính toán, muốn mang theo mấy người đáng tin cậy gả qua.
Nữ nhi gả chồng như bát nước đổ đi, từ nay về sau, chuyện của nàng không cần mẫu thân phải chỉ tay năm ngón nữa.
Sở Lâm Lang vốn tưởng chỉ là Đào Nhã Xu ngoan ngoãn chịu đựng hết thảy nhưng bây giờ xem ra, nàng kỳ thực cũng có tính toán riêng của mình.
Mỗi người đều có chí hướng riêng, với tư cách là bằng hữu, không phải nàng muốn thuyết phục hảo hữu sống hoàn toàn theo suy nghĩ của mình, chỉ cần Đào Nhã Xu chỉnh đốn lại tinh thần, không rơi vào cảnh bi ai, tự thương tự trách, vậy thì Sở Lâm Lang cũng có thể yên tâm.
Còn về việc chọn nha hoàn đi theo, tất nhiên là nàng đồng ý.
Khi Lâm Lang lưu luyến từ biệt Đào Nhã Xu, vừa ra khỏi viện liền thấy Đông Tuyết và Hạ Hà đang đứng ở cổng viện trống vắng, mắt sáng rực lên.
Thấy Sở Lâm Lang và Đào tiểu thư đi ra, Đông Tuyết liền lập tức bước tới, dán vào tai Sở Lâm Lang thì thầm: "Vừa rồi nha hoàn thân cận của Đào Tuệ Như lén đến viện này. Lúc đó nô tỳ và Hạ Hà đang ngồi dưới giàn nho, nàng ta không nhìn thấy, lén lút muốn vào viện, định nghe lén dưới cửa sổ. May mà nô tỳ đứng dậy, làm nàng ta giật mình, nàng ta liền nói là muốn đến mượn giá hoa trong viện của Đào tiểu thư, nhưng lại không lấy đồ đi đã quay đầu rời đi rồi."
Nghe vậy, Đào Nhã Xu và Sở Lâm Lang liền nhìn nhau, hai người đều hiểu lý do nha hoàn của Đào Tuệ Như xuất hiện ở đây.
Trong đầu Sở Lâm Lang lại nghĩ đến nụ cười châm chọc chói mắt trên mặt Đào Tuệ Như khi nghe người khác khen Đào Nhã Xu sắp được thánh sủng trong buổi trà yến lần trước.
Chẳng lẽ... lúc đó Đào Tuệ Như đã đoán được Đào Nhã Xu rốt cuộc cũng không vượt qua được Long Môn, mất đi cơ hội trở thành phi tần?
Sở Lâm Lang nhất thời lại nhớ đến chậu nước đột nhiên vỡ ở hoàng tự cùng với đủ loại dị tượng như ếch kêu khắp chùa.
Nghe nói bát tự của Đào Nhã Xu ích lợi cho Tam hoàng tử, đây chính là lời do vị tân nhiệm phó chủ trì Linh Khê đại sư của hoàng tự tính ra.
Những chuyện này đan xen lẫn nhau làm Sở Lâm Lang vẫn chưa sắp xếp được rõ ràng, nàng thầm nghĩ, những điều này rốt cuộc thuần tuý chỉ là ngẫu nhiên hay có người cố ý làm?
Nếu có người cố ý làm thì đơn thuần chỉ là tranh sủng trong hậu cung, hãm hại Đào Nhã Xu, hay đằng sau chuyện này còn đang ấp ủ một âm mưu còn lớn hơn?
Sở Lâm Lang cảm thấy trong này nhất định có huyền cơ, chỉ là nhất thời nàng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Không được, những chuyện này nàng phải về nói rõ với Tư Đồ Thịnh, để hắn cũng giúp mình sắp xếp mọi chuyện một phen...
Nghĩ vậy, nàng liền từ biệt Đào Nhã Xu, vội vàng về biệt viện ngoại ô Kinh thành của mình. Kết quả là vừa xuống xe ngựa, mới vào sân liền nghe bên trong truyền ra giọng nói hùng hồn quen thuộc.
Tư Đồ Thịnh dường như đang nói chuyện với ai đó.
Sở Lâm Lang vừa bước vào xem liền không nhịn được mà mỉm cười nói: "Liễu phu tử, ngài từ khi nào lại quang lâm hàn xá (*) vậy? Cũng không sớm phái người đến thông báo, để ta bày tiệc tẩy trần cho ngài!"
(*Quang lâm hàn xá: cách nói kính trọng, nghĩa là "vinh hạnh được bậc tôn quý ghé thăm nhà mọn/nhà thô sơ của chủ nhà.)
Liễu Tĩnh Hiên vừa từ Bắc địa trở về, mặt mày vẻ phong trần mệt mỏi, vẫn là bộ râu rậm bù xù dường như đã bị gió thổi đến lung tung trên lưng ngựa, hắn lại không tự biết mà cười đùa với Sở Lâm Lang: "Không cần phải bày đại yến, ta thích nhất là ăn mấy món nhà mà Sở nương tử làm, cứ nấu đơn giản là được!"
Nghe phu tử nói vậy, Sở Lâm Lang tất nhiên là phải rửa tay làm chút canh cơm, để phu tử an ủi cái dạ dày đã thèm thuồng từ lâu.
Đợi đến khi thức ăn đã làm xong, ba người cùng ngồi xuống đối ẩm.
Liễu Tĩnh Hiên vô cùng trân trọng mà ăn một miếng rau cải xào thịt Sở Lâm Lang làm, hắn không nhịn được mà thở dài: "Ta đã nghĩ đến miếng này, nghĩ đến từ rất lâu rồi!"
Tư Đồ Thịnh gắp cho Sở Lâm Lang một đũa rồi hỏi nàng: "Nàng đến Đào phủ có gặp Đào tiểu thư không?"
Còn chưa đợi Sở Lâm Lang trả lời, Liễu Tĩnh Hiên đã giật mình nói: "Đào tiểu thư về Đào phủ rồi? Nàng không phải là đã tiến cung, làm nữ quan bên cạnh thái hậu sao? Sao có thể tùy tiện về nhà được?"
Sở Lâm Lang liếc nhìn hắn, xem ra Liễu Tĩnh Hiên vừa mới về nên không biết chuyện Đào Nhã Xu bị tứ hôn.
Nàng đột nhiên muốn thay hảo hữu mình thử thách phu tử này một chút, nàng liền nhìn vào mắt hắn, kể lại từ đầu đến cuối chuyện Đào tiểu thư sắp gả cho hoàng tử ma.
Nhưng còn chưa đợi Sở Lâm Lang kể xong, chòm râu rậm rạp của Liễu Tĩnh Hiên đã vì tức giận mà dựng đứng lên.
Hắn đập mạnh chén rượu xuống mặt bàn: "Hoang đường! Người còn chưa tìm thấy thì gả cái gì? Hơn nữa, cho dù có tìm được người, tam hoàng tử kia lưu lạc dân gian đã lâu, tính tình ra sao, có thê nhi gì không còn chưa biết. Cho dù hoàng tử có thú thê cũng phải để nhà gái chọn lựa, đâu có đạo lý như dân gian bán nữ nhi xung hỉ như vậy?"
Sở Lâm Lang từ khi quen vị phu tử này luôn thấy hắn ta vui vẻ hồ hởi, nàng chưa từng thấy hắn ta tức giận đến mức nói lớn tiếng như vậy.
Nhưng không biết rằng hắn ta tức giận như vậy, chỉ đơn thuần là tiếc một nữ đệ tử ưu tú của mình bị gả vào vương phủ trống không, hay là đau lòng cho Đào Nhã Xu?
Liễu Tĩnh Hiên đập chén rượu xong cũng tự biết mình đã lỡ lời, kể từ đó hắn buồn bực ngậm miệng không nói nữa, chỉ uống thêm mấy chén rượu nặng.
Khi hắn bị thương, nữ tử kia thường xuyên xuất hiện trong viện của hắn, dù đuổi thế nào cũng không đi. Rõ ràng là tuổi tác còn nhỏ hơn hắn nhiều như vậy, nhưng nói chuyện lại vô cùng già dặn cứng nhắc.
Hắn dù sao cũng lớn hơn nữ tử kia nhiều, sao có thể không nhìn ra tia tình ý chôn sâu trong đó?
Chỉ là tuổi nàng còn nhỏ như vậy, làm sao có thể hiểu rõ bản thân thật sự muốn gì? Huống hồ, phụ mẫu nàng đã sắp xếp cho nàng một tiền đồ rực rỡ, không phải một quan viên công bộ thường xuyên bôn ba bên ngoài như hắn có thể xứng.
Nhưng nàng nói nàng không muốn vào cung, cũng không thèm làm hoàng hậu gì đó. Đợi đến khi niên hạn làm nữ quan kết thúc, nàng có thể được xuất cung, lúc đó tuổi nàng đã lớn, biết đâu phụ mẫu nàng sẽ không ép nàng nữa, để nàng tùy tâm sống qua ngày.
Khi nói những lời này, trong mắt nàng mang theo hi vọng, dường như đang chờ mong hắn sẽ đáp lại một chút.
Nhưng trong mắt Liễu Tĩnh Hiên, một nữ tử nhỏ tuổi như vậy, rõ ràng nàng chỉ là nhất thời mê luyến hắn mà thôi.
Hắn là phu tử của nàng, sao có thể cùng một tiểu cô nương làm ra chuyện hoang đường được?
Hơn nữa... dù xét từ phương diện nào, hắn cũng không phải lương nhân của một tiểu thư khuê các như nàng!
Vốn tưởng rằng lần này hắn đi phương Bắc, nàng hẳn đã xua tan cơn choáng váng nhất thời này rồi.
Vạn lần không ngờ tới lão hoàng đế lại tứ hôn nàng cho vị "hoàng tử ma" đã mất tích từ lâu, để từ đây cuộc đời nàng sẽ chôn vùi trong phủ đệ trống không kia!
Thật đúng là chuyện hoang đường nhất thiên hạ!
Nghĩ vậy, hắn lại liên tục uống mấy chén lớn nhưng làm thế nào cũng không dập tắt được ngọn lửa giận ngày càng bùng cháy mạnh trong lòng hắn.
Đúng lúc Tư Đồ Thịnh lái sang chuyện khác, hỏi hắn tin tức tìm kiếm mẫu thân Ôn thị ở biên quan.
Liễu Tĩnh Hiên nói đến chuyện này lại bất đắc dĩ lắc đầu, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Dương tướng quân dường như phát hiện có người đuổi theo nên chỉ đi một lần rồi không đến nữa."
Sở Lâm Lang vội hỏi: "Vậy... trấn đó cũng không có mùi thuốc nấu kia sao?"
Liễu Tĩnh Hiên tiếp tục lắc đầu nói: "Biên quan nổi chiến loạn, nhiều nhà trong trấn đó đã dời đi, đêm cũng không có mấy nhà nhóm lửa nấu cơm. Nếu Ôn phu nhân trước kia từng ở đó, đại khái cũng sớm bị chuyển đi nơi khác rồi!"
Nhưng Dương Nghị sẽ giấu Ôn thị ở đâu thì trong lúc nhất thời cũng không có manh mối gì.
Chỉ là Kinh quốc kia quả thật không chịu nổi nữa, bọn chúng lại gấp rút phái đi một sứ đoàn.
Tất nhiên, lần này kẻ được phái đi cũng không còn là hạng vô liêm sỉ như Hà Sát mà là một hiền thần thông thuộc chính vụ Đại Tấn. Còn về cách thức thì hẳn cũng sẽ khác với lần trước, Đại Tấn không cần phải rơi vào thế bị động nữa.
Chỉ là con sói hổ Kinh quốc này nếu bị ép đến cùng, khó tránh khỏi sẽ chó cùng rứt giậu, quyết liều một phen sống mái, nhưng nếu để bọn chúng hoàn hồn, vượt qua cửa ải khó khăn này, sợ rằng sẽ thành nuôi hổ gây họa.
Vậy nên đàm phán thế nào lại là một vấn đề cần mưu tính tỉ mỉ.
Sở Lâm Lang thấy nam nhân nói chuyện công sự liền mượn cớ đi lấy thêm canh rời đi, để họ tự mình bàn bạc.
Qua một lúc sau, nàng thấy Liễu Tĩnh Hiên bước chân có chút lảo đảo đi ra.
Hôm nay hắn ta dường như không chịu nổi rượu, Sở Lâm Lang không yên tâm để hắn ta tự đi liền để Quan Kỳ tiễn hắn một đoạn.
Liễu Tĩnh Hiên lại vẫy tay biểu thị mình không cần sau đó mang theo tiểu tư của mình ngồi xe ngựa quay về trong thành.
Hôm sau, Lâm Lang đến tiệm, vừa khéo đi ngang trạch viện của Liễu Tĩnh Hiên, nghĩ đến chuyện hôm qua phu tử còn say rượu, nàng liền mang theo một phần canh giải rượu, định mang đến cho phu tử tỉnh rượu.
Nhưng còn chưa đi đến đầu ngõ, nàng đã thấy một nữ nhân khoác áo choàng vội vàng từ trong ngõ đi ra, dưới sự che chở của sương mù lúc ban mai, bước thật nhanh rồi biến mất.
Sở Lâm Lang nhìn bóng lưng đó cảm thấy rất đỗi quen thuộc, trong lòng nàng không khỏi giật thót một cái.
Đợi đến khi nàng bước đến trước đại môn trạch viện của Liễu Tĩnh Hiên lại phát hiện đại môn được khép hờ chứ không đóng lại.
Khi nàng vào viện gọi người, tiểu tư trong sương phòng bên cạnh mới ngái ngủ bước ra.
Hắn nhận lấy hộp đựng canh giải rượu trong tay Sở Lâm Lang rồi vào phòng gọi phu tử.
Khi nghe tên tiểu tư thấp giọng nói: "Ôi chao, đại nhân, sao ngài ngay cả áo lót cũng không mặc, cứ ngủ như vậy chẳng phải sẽ bị cảm sao?"
Ngay sau đó, dường như có người bị đánh thức, bất chợt bật dậy khỏi giường, sau đó là thanh âm leng keng như chén bát vỡ vụn.
Cuối cùng, khi Liễu Tĩnh Hiên y phục xộc xệch, đi bằng hai bàn chân trần, vội vàng từ trong phòng lao ra như bị lửa đốt mông, nhìn thấy Sở Lâm Lang đang đứng giữa viện, hai mắt hắn liền trợn to như trứng gà luộc, cổ thì như bị người bóp nói: "Sở... Sở nương tử? Tối qua là nàng sao?... Ta... ta..."
Sở Lâm Lang xoa xoa hai huyệt thái dương của mình rồi nàng an ủi tâm trạng kích động của phu tử: "Ta mới đến, còn tối qua..."
Nàng hơi tò mò nói: "Tối qua, có người đến thăm sao?"
Liễu Tĩnh Hiên nghe Sở Lâm Lang nói tối qua mình không đến, trước tiên là thả lỏng mà thở dài một hơi.
Tối qua hắn say rượu, nằm mơ một giấc mộng đẹp không thể nói ra, thế nhưng lại vô cùng chân thực.
Cảm giác da thịt cọ xát trong mơ, đến bây giờ vẫn còn vương vấn trên đầu ngón tay hắn, cảm giác này quá đỗi chân thực, khiến hắn nhất thời thác loạn theo.
Nếu hắn chỉ vì lúc nhất thời say rượu mà làm chuyện thất đức, tuỳ tiện với người trong lòng Tư Đồ Thịnh, vậy thì hắn thật sự phải cầu Vô Lượng Thiên Tôn (*) rồi!
(*Vô Lượng Thiên Tôn: là lễ ngữ Đạo giáo, dùng như một câu cảm thán tôn kính kiểu "lạy trời" hoặc "A di đà Phật," biểu thị cầu phúc,cầu che chở hay than thở khi gặp chuyện hệ trọng.)
Nhưng nếu không phải Sở nương tử, vậy thì tối qua là ai? Chẳng lẽ trong mơ có hồ nữ đến thăm hắn?
Hắn cũng chỉ biết trố mắt ngẩn ngơ, dường như đang rơi vào một hồi ức hư vô khó phân thật giả, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: "Ta... có lẽ là ngủ đến hồ đồ rồi."
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên mới phát hiện, Sở Lâm Lang đang dùng ánh mắt sáng rực, đánh giá hắn kỹ lưỡng từ trên xuống dưới!
Ái chà, hôm qua khi ở biệt viện của nàng vẫn là một phu tử đầu bù tóc rối!
Vậy mà bây giờ sau khi ngủ một giấc lại tóc tai không rối, râu ria cũng được cắt tỉa gọn gàng, xem ra tối qua sau khi trở về đã có người chải chuốt cho hắn từ đầu đến chân!
Liễu Tĩnh Hiên vốn là người thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết, nhưng hôm nay không biết vì sao mà dưới ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới của Lâm Lang lại có chút co rúm lại.
Hắn không nhịn được mà bước mấy bước đến bên giếng giữa sân, đợi đến khi nhìn rõ kiểu tóc và bộ râu của mình liền như bị sấm đánh ngang tai, mắt hắn trợn tròn, chìm vào hồi ức không thể nói ra.
Lâm Lang cũng rất biết điều, đợi đến khi nàng đã thỏa mãn phần nào sự tò mò liền không quấy rầy phu tử đang trợn mắt đến thất thần nhìn nước giếng nữa.
Sau đó nàng cáo từ rồi dẫn theo Đông Tuyết ra khỏi ngõ, chuẩn bị lên xe ngựa.
Đúng lúc này, Đông Tuyết nhỏ giọng hỏi: "Đại cô nương, sao ta thấy, cô nương từ trong ngõ đi ra... giống Đào tiểu thư..."
Sở Lâm Lang trừng mắt nhìn nàng: "Đừng nói bậy, bị người nghe thấy sẽ gây chuyện can hệ đến mạng người đấy!"
Đông Tuyết vội bịt miệng nói: "Chắc không phải rồi! Đại cô nương, ta không nhìn thấy gì hết."
Sở Lâm Lang lại thở dài, nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng cũng không dám tin cảnh tượng vừa rồi.
Vị tiểu hữu khuê tú, đoan trang thùy mị của nàng, một khi vứt bỏ đi sự cố kỵ, việc nàng ấy có thể làm ra thật sự có thể dọa chết người!
May mà mệnh nàng bẩm sinh không có nhi nữ, nếu nàng sinh ra một nữ nhi có tính cách im lặng không động rồi đột nhiên làm một chuyện bùng nổ tựa sấm đánh như tiểu hữu kia của nàng, nàng thật sự có thể sẽ giảm thọ...
Nếu nàng có thể có nữ nhi, nàng nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt, không ép con phải làm việc con không muốn, mà Tư Đồ Thịnh nhất định cũng sẽ là một phụ thân tốt, sẽ không để nữ nhi mình phải chịu nỗi ấm ức lớn này...
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Lâm Lang không nhịn được lại cảm thấy có chút cô đơn, tự giễu sao mình lại liên tưởng đến mấy thứ vô dụng như vậy?
Nàng không nghĩ đến khiếm khuyết cả đời của mình nữa, chỉ cảm thấy Đào Nhã Xu sắp gả vào mộ người sống, thà cứ phóng túng một lần như vậy, cho mình bớt đi chút hối tiếc, có lẽ cũng là một sự an ủi khác...
Sở Lâm Lang định giả vờ không biết cuộc gặp gỡ tình cờ lúc sáng sớm này, nàng không muốn xua tan đi giấc mộng đẹp đẽ mà người khác khó khăn lắm mới có được.
Vì bệ hạ tứ hôn mà lễ của Đào Nhã Xu và Tam hoàng tử rất nhanh đã được tổ chức, vì Tam hoàng tử thân thể có "khiếm khuyết" nên không bày yến tiệc lớn.
Đào Nhã Xu mặc một thân lễ phục ngự tứ, dẫn theo bốn nha hoàn mới mua vào phủ, trong sự tiễn đưa của đội ngũ hôn lễ do Nội Thị Giám phái ra rước theo dọc đường, từ đây nàng bước vào vương phủ của tam hoàng tử, làm nữ chủ nhân của nơi này.
Khi nàng từ biệt cha mẹ, sắc mặt mẫu thân Ngô thị của nàng xanh mét, nếu không phải phụ thân nàng vẫn kiên trì thì có lẽ bà còn không muốn tiễn nữ nhi mình.
Ngô thị trước sau vẫn không thể tha thứ chuyện Đào Nhã Xu tự ý, không bàn bạc gì với thân gia đã vội vàng đồng ý mối hôn sự hoang đường này.
Ngược lại tứ cô cô Đào gia mặt lại đầy ý cười, ôn tồn nói lời từ biệt với ngoại điệt nữ.
Đào Nhã Xu lạnh lùng liếc bà ta một cái rồi không quay đầu lại, bước lên kiệu hoa.
Khi đi được nửa đường, dường như trong lòng có chút ý niệm chuyển động, Đào Nhã Xu vén rèm kiệu lên, vừa vặn nhìn thấy một nam nhân cao lớn với chòm râu dài đang đứng trong đám đông.
Ánh mắt hắn ta đang chăm chú nhìn nàng, không chút trốn tránh...
Đào Nhã Xu cũng không tránh hiềm nghi, đôi môi anh đào điểm son đỏ thắm có hơi mím lại, nàng hướng về phía người đó nở một nụ cười rạng rỡ, rồi trong tiếng thán phục "tân nương tử đẹp quá" của mọi người nhẹ nhàng buông rèm xuống, che mình thật kín kẽ.
Hôn lễ quái dị này trong lúc nhất thời trở thành đề tài bàn tán của các phủ đệ lớn nhỏ chốn Kinh thành.
Khi Đào Nhã Xu xuất cung đã đạt thành thỏa thuận với bệ hạ.
Đào Nhã Xu tuyệt đối sẽ không nhắc đến phu quân của mình với người ngoài, mà bệ hạ cũng ban cho nàng gấm vóc ngọc thực, miễn cho nàng tham gia các loại lễ nghi rườm rà trong các cung yến lớn nhỏ.
Từ nay về sau, trong hoàng thành lại thêm một người tu hành mang tóc ở ẩn. Đào Nhã Xu kia từ khi gả vào vương phủ đã từ chối sự thăm viếng của người nhà Đào gia, cũng không lộ mặt trước người khác.
Xem ra tuổi xuân như hoa này sẽ hoang phí trong một phủ đệ trống không, trong lúc nhất thời chuyện này cũng khiến bao người phải thổn thức.
Chỉ là đoạn nhân duyên như ý này của tam đệ lại khiến Thái tử có tâm trạng vô cùng thoải mái, cuối cùng hắn cũng đã giải trừ được khả năng Đào ngoại công hắn sẽ thay dây đổi đàn, mở một cửa tiệm khác.
Mà vị Linh Khê đại sư kia cũng là cao thủ bói mệnh, bên này vừa xung hỉ cho tam hoàng tử, phương Bắc đã truyền đến tin tức về tam hoàng tử.
Hóa ra Tư Đồ Thịnh đã nhận được thư từ phương Bắc, ngay mấy hôm trước, quan phủ phương Bắc hồi báo nói rằng có manh mối về chiếc vòng tay ngọc long châu mà tam hoàng tử đeo trên tay khi bị bắt cóc.
Lúc trước chiếc vòng này đã bị một bà tử trên thuyền bắt cóc lén lấy đi nhưng không nỡ bán mà đem làm lễ vật đầy tháng cho tôn tử chưa đủ tháng của mình.
Ngay mấy hôm trước, tên tôn tử đã lớn kia vì sa vào cờ bạc mà đem chiếc vòng đi cầm.
Chỉ là một món trang sức có kiểu dáng hoàng gia như vậy, rơi vào mắt người lành nghề sao có thể không nhận ra rồi đem lòng nghi ngờ?
Hơn nữa trước đó Tư Đồ Thịnh đã tâu rõ với bệ hạ rồi hạ lệnh tìm kiếm manh mối theo kiểu dáng đại khái của chiếc vòng tay ấy xuống các châu quận.
Vậy nên chưởng quầy tiệm cầm đồ vừa nhìn kiểu dáng vòng tay liền lập tức giật mình, vội vàng tìm cớ giữ người lại, sau đó sai người đi báo quan phủ.
Mà quan phủ địa phương cũng đột ngột thẩm tra tên tiểu tử kia, sau đó bắt giữ được một đồng bọn năm xưa của bà tử kia, theo lời hắn thì năm đó hài tử kia cũng bị bán đi phương Bắc cùng bà tử.
Tư Đồ Thịnh nhận được tin liền bẩm báo lại một năm một mười với bệ hạ.
Lão hoàng đế nghe xong cũng phấn chấn tinh thần lên, bởi vì mấy manh mối này vừa khéo lại ứng với thần tích mà Linh Khê đại sư nói!
Tung tích của tam hoàng tử quả thật ở phương Bắc!
Tin tức tốt liên tiếp truyền đến, bệ hạ vội ban mật lệnh để Tư Đồ Thịnh tự mình nhanh chóng đến phương Bắc xác định thật giả, nếu là thật thì phải sớm đón tam hoàng tử về.
Tuy nhiên khi Tư Đồ Thịnh nhận được mật lệnh của bệ hạ lại có chút nhíu mày.
Hiện giờ tuy sứ giả mới của Kinh quốc mới bắt đầu vào biên cảnh nhưng tình hình tiền tuyến phương Bắc vẫn chưa rõ ràng, tuy quân Lý gia tạm thời đang chiếm ưu thế nhưng người Kinh quốc có nhiều âm mưu quỷ kế, hơn nữa còn có Dương Nghị giỏi dùng binh pháp chống đỡ, cũng khó bảo đảm rằng họ sẽ không vừa hòa hoãn, vừa chuẩn bị ra tay tiếp tục chiến đấu.
Tư Đồ Thịnh tin tưởng vào tài năng tác chiến của phụ tử Lý gia, nhưng tướng sĩ vận doanh ngàn dặm ở bên ngoài, trong triều nhất định phải có lực lượng kiên định ủng hộ họ mới có thể để họ chiến đấu ở tiền tuyến mà không lo lắng gì.
Thời điểm này hắn đi phương Bắc, trong triều không có người, chẳng phải là đang để hết trứng vào cùng một giỏ sao?
Chỉ là nỗi ám ảnh của bệ hạ chính là tam hoàng tử. Hiện giờ có chút manh mối, ông sao có thể bỏ qua, ông dùng mệnh lệnh cứng rắn bắt Tư Đồ Thịnh phải buông hết mọi việc trong tay, trước tiên là đi phương Bắc xác định xem tin tức này là thật hay giả.
Dù sao thì bây giờ phương Bắc đang chiến loạn, nếu Tam hoàng tử ở đó, hẳn cũng đang ở trong hiểm cảnh!
Sở Lâm Lang an ủi Tư Đồ Thịnh: "Sự vụ trong triều cũng không chỉ có phe Thái tử nắm giữ. Môn sinh của Tề lão đông đảo, họ đều là bậc chính nhân, còn có mấy người giao hảo với chàng cũng là tầng lớp thanh lưu. Hiện giờ bệ hạ đang nghi ngờ năng lực của Thái tử, ngay cả việc đốc vận lương thảo cũng không để Thái tử dính dáng vào. Chàng cũng không tiện trái ý của bệ hạ. Thế nhưng nếu chàng đi phương Bắc... ta cũng muốn đi theo cùng chàng, chàng thấy có được không?"
Tư Đồ Thịnh nghe vậy liền nhướng đôi mày kiếm hỏi: "Nơi đó bây giờ khắp nơi đều chiến loạn, nàng đi cùng làm gì?"
Sở Lâm Lang cười nói: "Liễu phu tử không phải nói rằng hắn không tìm được manh mối về mẫu thân chàng sao? Ta muốn theo chàng đi, dẫu sao cũng có thể giúp đỡ một chút."
Tư Đồ Thịnh vẫn nhíu mày biểu thị phản đối.
Sở Lâm Lang lại ôm chặt lấy eo hắn rồi khẽ nói: "Tuy chúng ta quen biết nhau từ nhỏ nhưng giữa chừng lại chia cắt mấy năm, có thể gặp lại nhau rồi một lần nữa trở thành tri kỷ đã là ân huệ lớn nhất của trời cao. Chúng ta đều phải quý trọng đoạn duyên phận này, không thể lãng phí ân thưởng của ông trời. Chàng đã nói lần đi này, có thể sẽ lại phải chia xa mấy tháng. Đời người sống được bao lâu chứ? Ta không muốn rời xa chàng lâu như vậy..."
Con đường phía trước của Tư Đồ Thịnh vẫn còn chưa rõ, mà phương Bắc lại là phạm vi thế lực của Dương Nghị, chỉ một mình hắn đi, Sở Lâm Lang đã có thể tưởng tượng được những đêm về sau sẽ khó lòng yên giấc được.
Vậy nên, vì sao nàng phải chia xa Tư Đồ Thịnh? Phương Bắc có nguy hiểm đến đâu, nếu có thể ở bên cạnh hắn, Lâm Lang đều cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Nhưng Tư Đồ Thịnh vẫn cau mày, hắn cố chấp không chịu mang Lâm Lang cùng đi. Cuối cùng Lâm Lang thấy dùng lời không thể thuyết phục được hắn, chỉ có thể dùng chút dụ hoặc!
Để thuyết phục Tư Đồ đại nhân, tiểu thương phụ trên giường cũng liều mình uốn éo biến thành dáng vẻ Đát Kỷ chín đuôi mị hoặc, trêu chọc nam nhân đến bấn loạn nhưng vào thời khắc then chốt lại không cho hắn thỏa mãn.
Điều này khiến nam nhân huyết khí phương cương làm sao chịu nổi?