Tuý Quỳnh Chi

Chương 98

 
Khi Đào Tuệ Như ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm với Sở Lâm Lang, nét châm chọc có chút lộ ra kia liền lập tức gọn gàng thu lại, bà ta chỉ nâng chén trà, thong thả thưởng thức nước trà.

Qua một lúc, chủ đề lại chuyển sang chuyện hôn sự các phủ.

Sở Lâm Lang ở trường hợp này mới biết vị đại nhân nhà nàng gần đây sao hồng loan chuyển động rất chăm chỉ.

Ví như gần đây có nhiều nhà muốn tổ chức yến tiệc đều mời vị quan viên tòng nhất phẩm nóng phỏng tay Tư Đồ Thịnh.

Không khéo là mấy nhà này đều có cô nương mặt hoa da phấn, đang chờ để gả chồng. Chỉ là Tư Đồ đại nhân đều lấy lý do công vụ bận rộn, không quen uống rượu các loại mà từ chối hết.

Những người này khi thỉnh rượu đều nhờ người trung gian bày tỏ ý tứ nên Tư Đồ đại nhân hẳn đã biết ý nghĩa thật sự của lời mời này.

Vậy nhưng hắn lại cự tuyệt tất thảy, khó tránh khỏi sẽ khiến mấy nhà này hoài nghi lẫn nhau, không biết Tư Đồ đại nhân rốt cuộc thích cô nương nhà nào, đã bị nhà nào nhanh chân cướp mất.

Vậy nên mấy vị phu nhân đương gia này tuy nói cười tán gẫu nhưng câu nào cũng có ý thăm dò, mong phân tích ra chút manh mối.

Lần này đến lượt Đào Tuệ Như đầy thâm ý đánh giá thần sắc Sở Lâm Lang.

Mấy tiểu thư nhà các phu nhân đây có lẽ dung mạo không bằng tiểu phụ Sở thị này nhưng thân thế học vấn thì có ai mà không hơn nàng! Sở thị nghe nhiều phu nhân mơ ước tình lang của nàng ta như vậy, muốn hút rể hiền về, trong lòng ắt hẳn là chua xót khó chịu lắm nhỉ!

Nhưng Sở Lâm Lang này lại ngoài dự đoán của Đào Tuệ Như, nàng ta đúng là trầm ổn, vậy mà lại có thể tươi cười nghe các phu nhân khẩu chiến qua lại, không thấy chút ghen tuông nào...

Đào Tuệ Như nhất thời nghĩ đến chuyện mọi người đều nói Đào Nhã Xu có thể được bệ hạ để mắt tới là vì Sở thị này nảy sinh hiềm khích với vị Tiêu Thục nghi kia.

Bà dùng ngón chân cũng đoán ra được, nhất định là Sở thị gian xảo này bày mưu tính kế vì Đào Nhã Xu, để Đào Nhã Xu có thể lộ mặt trước bệ hạ! Xem ra vị điệt nữ này của bà giờ đã đoạn tuyệt những niệm tưởng vô vọng trước kia, không còn tơ tưởng gì đến tên phu tử bần hàn kia nữa mà cũng muốn nhẫn nhịn có được một vị trí ở trong cung!

Chỉ đáng tiếc là cho dù Đào Nhã Xu có được Sở Lâm Lang giúp đỡ, tốn hết tâm cơ làm ra dáng vẻ nữ tử hiền đức để được thánh sủng cũng thành công dã tràng mà thôi!

Nghĩ đến việc Thái tử đã an bài, khóe miệng Đào Tuệ Như lại hiện lên nụ cười lạnh.

Sống cảnh góa bụa khi trượng phu còn sống là cảm giác gì, bà hiểu rõ hơn ai hết. Chỉ là không biết vị điệt nữ kia của bà có đủ kiên cường không, có thể chịu đựng nổi không?

Nhưng vị tẩu tử vẫn luôn coi thường người khác của bà chắc chắn sẽ rớt xuống từ tầng mây, uổng công mừng hụt một phen!

Nghĩ vậy, Đào Tuệ Như liền đứng dậy, giả vờ muốn đi ra ngoài rồi đi về phía viện của mình.

Bà... thực sự nhịn không được nữa! Phải tìm chỗ không người mà cười thỏa thích một trận!

Lần trà yến này Sở Lâm Lang đã mời hơn chục quý phụ đến tiệm của nàng.

Lâm Lang nói rất hay, nàng nói mấy món trang sức mới của nàng đều được khai quang ở miếu Nữ Oa nương nương rất linh ở Tây Bắc, đeo vào sao Hồng Loan sẽ khai quang chiếu thẳng vào mặt.

Mấy vị phu nhân đàm luận chuyện hôn sự với vị quan lớn nào đó trong triều không mấy thuận lợi, sao không thử xem sao, biết đâu mua một bộ lại có thể sửa vận!

Đợi trà yến tan rồi, Đông Tuyết lên xe còn không nhịn được mà nói: "Đại cô nương, sao ta cảm thấy ngài muốn bán trang sức kiểu mua một tặng một đại nhân vậy!"

Sở Lâm Lang véo miệng nàng: "Nói bậy cái gì! Ta không kiếm thêm tiền thì sao gả mấy lão cô nương các ngươi đi được. Không thể để ngươi và Hạ Hà qua tay ta đều lỡ thì được!"

Khế thân của Đông Tuyết còn chưa đến hạn nhưng nhìn qua thì nàng cũng nên gả chồng rồi.

Nàng không muốn để hai nha hoàn trong tay đều trở thành lão cô nương. Đông Tuyết vừa nghe lời này, tất nhiên nàng lại trách đại cô nương nói gở mấy lời xấu hổ, trong lúc nhất thời chủ tớ hai người đều đùa giỡn nhau vài câu qua lại.

Khi về đến biệt viện ngoại ô Kinh thành, còn chưa kịp bước vào đại sảnh đã có một con chó lao đến đón.

Con chó này chính là con chó răng chưa mọc đủ mà Quan Kỳ ôm đến ngày hôm đó, cuối cùng nó vẫn được giữ lại.

Có lẽ hôm đó sau khi chó bị bẻ miệng, nó cũng đã nhận rõ ai mới là đại ca ở nơi này, vậy nên con chó này mỗi lần đón Sở Lâm Lang đều rất nhiệt tình.

Chỉ đáng tiếc là hôm nay còn chưa kịp đưa đầu chó vào lòng Lâm Lang, nó đã bị một nam tử răng chưa mọc đủ khác nhấc bổng sang một bên.

Tư Đồ Thịnh hôm nay về thật sớm, hắn còn tiện thể mua cua mà Lâm Lang thích ăn, mỗi con nặng bốn lạng, hấp chín đến đỏ au.

Lâm Lang từ nhỏ đã thích ăn cua, nàng còn nhớ Tư Đồ Thịnh hồi nhỏ từng đi sạp thịt nhặt thịt vụn, đêm cầm đèn chạy đến ruộng lúa câu cua cho nàng ăn.

Bây giờ nghĩ lại, nam hài nhỏ tuổi như vậy đã từ bỏ giấc mộng đẹp không ngủ mà nhất định phải câu đầy một sọt mới trở về, đúng là phải có ý chí lớn biết bao!

Lúc đó nàng chỉ tưởng là tiểu hài tử ham chơi, thích câu cua mà thôi.

Giờ hồi tưởng lại mới thấy một sọt đầy ắp kia, tiểu tử thối này một con cũng không ăn, toàn bộ đều đưa cho nàng!

Nàng vừa bóc cua, vừa cười đùa nói lại chuyện cũ, hỏi Tư Đồ Thịnh lúc đó vì sao phải thức đêm câu cua cho nàng.

Tư Đồ Thịnh đã bóc xong một con cua, hắn đặt gạch cua vàng óng và thịt cua trắng tuyết lên muỗng canh, đưa đến bên miệng Lâm Lang nói: "Không phải nàng nói sao? Cua câu đêm là béo và ngon nhất, tiếc là nàng còn chưa được ăn qua."

Hả? Sở Lâm Lang không nhớ nổi mình từng nói lời này. Nhưng Tư Đồ Thịnh lại nhớ rất nhiều, rất nhiều chuyện liên quan đến nàng.

Nam nhân này tuy từ nhỏ đến lớn, dung mạo và thân hình đều thay đổi đến long trời lở đất nhưng chân tình dành cho nàng dường như chưa bao giờ thay đổi.

Tuy nàng từng cười chế nhạo hắn là tiểu đệ đệ, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì dường như kể từ khi hai người còn là tiểu hài tử, Tư Đồ Thịnh đã quen chiều chuộng nàng rồi, ngược lại thì nàng mới giống như tiểu muội muội luôn được hắn đối xử tốt...

Sự trưởng thành sớm của nam nhân này thật khiến người lớn hơn hắn hai tuổi như nàng có chút mất mặt!

Nếu nói tình yêu của Tư Đồ Thịnh từng khiến Lâm Lang cảm thấy thụ sủng nhược kinh (*), thậm chí còn nghi ngờ con mắt của hắn có chút không ổn.

(*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà bất ngờ.)

Vậy thì bây giờ, Lâm Lang lại cảm thấy hóa ra nàng may mắn biết bao, cho dù trong tuổi thơ đầy ắp những hồi ức đau buồn cũng luôn có một người ân cần như vậy âm thầm ở bên cạnh bảo vệ nàng...

Nghĩ vậy, nàng buông con cua trong tay xuống rồi bỗng nhiên dang tay ôm chặt lấy Tư Đồ Thịnh đang bóc cua cho nàng.

Đối mặt với sự làm nũng đột ngột này của Lâm Lang, toàn bộ đường nét cứng rắn trên mặt Tư Đồ Thịnh đều trở nên nhu hòa, hắn dùng má cọ cọ mái tóc đen nhánh của nàng: "Sao vậy, ăn đến mức quá đỗi vui vẻ sao?"

Sở Lâm Lang ôm cổ hắn, hôn mạnh lên khuôn mặt của hắn hai cái: "Không... là vì có chàng ở bên cạnh, ta mới vui như vậy..."

Nụ cười trên khuôn mặt nam nhân vì lời này của nàng mà càng thêm nhu hòa.

Hắn vốn nhạy cảm, đương nhiên là hắn có thể cảm nhận được thái độ của Lâm Lang với hắn đã có sự thay đổi vi diệu.

Tuy Lâm Lang đối với hắn trước giờ dường như vẫn luôn là thái độ được đến đâu hay đó, nhưng ban đầu nàng có chút giống như chỉ nhất thời tham luyến sắc đẹp của hắn mà thôi, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể no miệng rồi liền lau miệng bỏ đi, thậm chí còn rất sợ phải thổ lộ tình cảm với hắn.

Còn Lâm Lang bây giờ lại giống như con cua nhỏ mới từ hầm bùn bò ra, tuy thỉnh thoảng vẫn vẫy càng giả vờ hăm dọa nhưng đã có thể thử chạm vào tấm lòng chân thật của hắn rồi phì phò đáp lại hắn.

Nàng như vậy, làm sao không khiến người ta yêu thương được?

Hắn không nhịn được mà cười khẽ, cúi đầu hôn lên chiếc mũi nhỏ xinh xắn của nàng, dỗ dành nàng như hài tử: "Sao? Lại thèm rồi à? Ngoan, cua nguội rồi ăn sẽ hại dạ dày, đợi nàng ăn xong rồi ta lại chiều nàng..."

Nói xong, hắn còn cắn mạnh một cái lên cần cổ mảnh mai của nàng.

Hắn rốt cuộc là hiểu lầm nàng thèm cái gì vậy!

Điều này thật khiến Lâm Lang hiếm lắm mới có lúc xúc động không nhịn được mà dở khóc dở cười, nàng bật cười đấm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hỏi trong đầu hắn rốt cuộc chứa cái gì vậy!

Tư Đồ Thịnh lại làm bộ ngây thơ nói: "Sao? Ta chẳng phải còn khiến người thèm hơn cua sao? Nàng không phải nói mấy phu nhân kia vì tranh giành ta làm rể hiền mà muốn sứt đầu mẻ trán sao?"

Sở Lâm Lang trừng mắt nhìn hắn: "Muốn làm rể hiền của các nàng cũng chẳng ai ngăn chàng đâu!"

Tư Đồ Thịnh cúi đầu ngửi ngửi rồi hài lòng nói: "Giấm chua lâu năm, ăn cua rất hợp."

Tuy cua ngon nhưng Tư Đồ Thịnh cũng phải để mắt đến Lâm Lang, không thể để nàng thèm mà ăn quá nhiều.

Mấy năm trước thân thể nàng quá đỗi mệt nhọc, hoàn toàn bị tổn hại, tuy rằng Tư Đồ Thịnh đã mời danh y hốt thuốc đúng bệnh, điều trị dưỡng thân cho nàng.

Nhưng loại điều dưỡng này chú trọng vào việc ăn uống sao cho bổ sung lẫn nhau, hơn nữa còn là từ từ dần dần điều trị.

Giờ Lâm Lang đã lâu không còn ăn đồ lạnh, loại đồ có tính hàn như cua này cũng đều phải để Tư Đồ Thịnh trông chừng, không để cho nàng ăn nhiều.

Cuối cùng vẫn là Tư Đồ Thịnh đoạt lấy con cua mà nàng cầm lên lại, sau đó ôm nàng vào nội thất mới miễn cho nữ tử tham ăn này gặm hết sạch cua.

Tư Đồ Thịnh nói rằng nếu nàng vẫn chưa hết thèm, hắn chỉ có thể lại tận lực cho nàng ăn no thêm chút nữa.

Gần đây Lâm Lang dường như trở nên đầy đặn hơn một chút, làn da ngọc cũng càng mềm mại, thêm vào đó là dáng vẻ đa tình khiến người ta dễ triền miên của nàng, nam nhân định lực không tốt, thật sự có thể dễ dàng chết trên người tiểu yêu vật này.

Đợi đến khi sóng lặng thuyền dừng, tấm lưng Lâm Lang lười biếng tựa vào lồng ngực rắn chắn của nam nhân rồi nàng hỏi: "Liễu phu tử không phải là sắp vội vàng trở về Kinh thành sao? Thư từ trước đây của ngài ấy có mang tin tốt gì cho chàng không?"

Hiện giờ điều nàng lo lắng nhất là mẫu thân Tư Đồ Thịnh rốt cuộc ở đâu.

Bây giờ biên giới hai nước đã nổi lên chiến hỏa, tuy phụ tử Lý tướng quân dũng mãnh, nhất thời có thể áp chế khí thế của đám hổ lang Kinh quốc, Kinh quốc cũng vì gặp hạn hán cỏ mà thiếu đi tự tin, gấp rút muốn hòa đàm.

Nhưng Dương Nghị tuyệt đối không muốn nhìn thấy cục diện hòa đàm giữa hai nước, đến lúc đó y nhất định sẽ lại gây sóng gió, thúc ép Tư Đồ Thịnh phải làm việc trái với bản tâm.

Chỉ có cứu được mẫu thân của hắn đi mới có thể triệt để tháo gỡ lời nguyền trói buộc trên đầu Tư Đồ Thịnh!

Nghe Lâm Lang hỏi vậy, Tư Đồ Thịnh chỉ nhẹ nhàng nói: "Tĩnh Hiên đã tìm kiếm chỗ biên trấn đó nhưng không tìm được manh mối nào. Xem ra suy đoán trước đây của ta sai rồi, y không giấu mẫu thân ở đó..."

Sở Lâm Lang xoay người lại, v**t v* gò má của hắn rồi khẽ nói: "Tuy phụ thân chàng bị hận thù che mờ đôi mắt nhưng cũng không đến mức tuyệt tình, đối xử tệ bạc với người thê tử đã từng sinh nhi dục nữ cho y, chàng đừng lo lắng, xe đến chân núi nhất định sẽ có đường đi!"

Kỳ thực lời này Sở Lâm Lang nói ra cũng rất thiếu tự tin, nếu Dương Nghị không đối xử tệ với Ôn thị, Ôn thị cũng sẽ không đến mức bị y và Đào Tuệ Như ép điên.

Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể an ủi Tư Đồ Thịnh và âm thầm cầu nguyện Liễu phu tử sẽ có phát hiện mới.

Lại nói đến Đào gia đang tràn đầy kỳ vọng với chuyện thánh thượng sẽ ban bố thánh mệnh gia phong cho nữ nhi Đào Nhã Xu.

Nhưng khi thánh chỉ mãi chưa ban xuống cuối cùng khi được truyền đến chỉ khiến Ngô thị vốn tràn ngập hân hoan nghe xong phải trợn mắt há mồm, nửa ngày cũng không hoàn hồn nổi!

Bà chỉ có thể nắm lấy tay phu quân Đào Hải Thịnh, run giọng xác nhận: "Ông nói, bệ hạ tứ hôn cho Nhã Xu với tam điện hạ Lưu Dực?"

Đợi đến khi nhìn thấy Đào Hải Thịnh hữu khí vô lực gật đầu, Ngô thị chỉ cảm thấy trán như thắt lại, mắt tối sầm, nếu không phải có phu quân đỡ thì thật sự bà sẽ ngất xỉu tại chỗ.

Khi bà được dìu đến chiếc ghế dài bên cạnh nằm, nước mắt đã lưng tròng: "Đây là trò đùa gì vậy? Tam hoàng tử kia sống chết còn không rõ, cần gì phải thú thê? Nhã Xu của ta gả qua chẳng phải chính là gả cho một bài vị sao!"

Sắc mặt Đào Hải Thịnh xanh mét, ông vội vàng bịt miệng bà: "Lời đại nghịch bất đạo như vậy ngươi cũng dám nói? Lôi đình mưa móc đều là ân huệ của quân vương! Thánh chỉ đã hạ xuống rồi, ngươi còn có thể để bệ hạ sửa lại thánh chỉ chắc?"

Ngô thị nghe lời này liền như được nhắc nhở, bà vội nói: "Không được, ta phải vào cung cầu xin thái hậu, lão nhân gia yêu thương Nhã Xu như vậy, nhất định sẽ thay nàng cầu tình với bệ hạ. Trong cung có nhiều nữ quan như vậy, tứ hôn cho ai chẳng được, vì sao phải ban cho đường đường là đích nữ của phủ Quốc công chúng ta?"

Đào Hải Thịnh kéo tay áo bà, hạ giọng nói: "Nàng đừng làm loạn nữa! Ý nàng là muốn nói với bệ hạ, nữ nhi Đào gia ta, ngay cả nhi tử của thánh thượng cũng không xứng sao? Ta vừa hỏi thái giám truyền chỉ, trước khi bệ hạ hạ chỉ đã thông qua thái hậu hỏi ý của Nhã Xu rồi, chính nữ nhi ngoan của nàng mở miệng đồng ý, khiến thái hậu có lòng thay nàng cầu tình cũng không có chỗ xoay sở! Sự đã đến nước này, nàng làm ầm lên nữa cũng có nghĩa lý gì!"

Hả? Ngô thị nghe đến đây cũng hoàn toàn ngây người. Bà vạn lần không ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy, nữ nhi bà lại không tìm người nói cho phụ mẫu nhà mình bàn bạc mà tự mình quyết định.

Lúc này, tất cả lửa giận đang bốc cao của Ngô thị đều chuyển toàn bộ sang nữ nhi, bà đã tạo nghiệt gì lại sinh ra nữ nhi ngốc nghếch, đầu gỗ như vậy!

Một đạo thánh ý này rất nhanh chóng đã truyền khắp các phủ đệ Kinh thành.

Những kẻ đứng sau lưng cười nhạo Đào gia không phải là ít, nuôi dưỡng thành hoàng hậu cuối cùng lại trở thành góa phụ sống của hoàng tử ma, thật khiến người ta nhịn không được mà vỗ đùi cười đến rụng răng.

Còn những người thân thiết với Đào Nhã Xu nghe thấy lại rất khó chịu.

Nàng sắp thành hôn với Tam thái tử nên phải rời khỏi cung, trở về Đào gia chờ thành lễ.

Quan Kim Hòa liền mời Sở Lâm Lang cùng đến Đào phủ thăm Đào Nhã Xu sắp xuất giá.

Lần này Lâm Lang đi liền cảm nhận được một số thay đổi vi diệu, ví như trước khi Đào Nhã Xu tiến cung, nô tỳ bà tử vây quanh sân rất náo nhiệt.

Nhưng giờ nàng vẫn ở viện trước kia của mình, đình viện lại vắng lặng, gần như không thấy người hầu.

Đợi đến khi hai vị hảo hữu chí giao cùng ngồi xuống, thậm chí còn cần Đào Nhã Xu phải tự mình bưng trà rót nước cho hai người.

Quan Kim Hòa có chút nhìn không nổi, nàng nhận lấy trà trong tay Đào Nhã Xu rồi hỏi: "Hạ nhân trong viện của ngươi đâu?"

Đào Nhã Xu cười nhạt nói: "Khi ta tiến cung không mang theo nha hoàn. Những người theo ta trước kia đều đã được phân đến viện khác rồi, hiện giờ ta sắp thành lễ, mẫu thân muốn điều động người lúc trước hầu ta trở về, nhưng họ nếu không phải cáo ốm thì cũng là phải về nhà đưa tang, tìm không ra lý do để miễn cưỡng trở về lại quỳ trước mặt ta khóc lóc, cầu ta ban cho họ chút tiền đồ tốt đẹp. Nghe nhiều rồi, lòng ta cũng phiền, ta bén dứt khoát nói với mẫu thân ta rằng trừ việc thô sơ, tạm thời không cần điều người đến chỗ ta, để ta thanh tịnh mấy hôm!"

Nô bộc đối với chủ tử tựa như hiền thần đối với minh quân, can hệ đến tiền đồ cả đời họ.

Nếu Đào Nhã Xu gả cho một hoàng tử có thể lộ diện, tất nhiên là sẽ có phần tiền đồ an nhàn. Nhưng Đào Nhã Xu lại được gả cho một "hoàng tử ma" nổi danh Kinh thành, đó chính là số mệnh vào cửa làm góa phụ!

Đáng sợ nhất là mấy hôm nay hạ nhân Đào phủ truyền lời nói rằng nếu có một ngày bệ hạ tỉnh ngộ tuyên bố hoàng tử ma không còn ở trên đời, biết đâu sẽ để Tam vương phi này phải cùng tuẫn táng, đến lúc đó thân là hạ nhân cũng phải đi theo, có thể là sẽ phải cùng nhập hoàng lăng.

Một tin đồn hoang đường như vậy càng truyền lại càng thái quá, đến mức ai cũng tránh xa Đào Nhã Xu, sợ rằng sẽ bị chỉ định đi theo cùng với của hồi môn của nàng.

Quan Kim Hòa quen thói khi đi thăm tỷ muội tốt sắp gả sẽ mang theo nhiều đồ thêu, nhưng những màu sắc đỏ rực như đón lộc cùng với kiểu dáng uyên ương lặn lội vui đùa trong hoàn cảnh này lại không thể hiện ra chút vui mừng gì được.

Quan Kim Hòa lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện lễ vật chúc mừng của mình có chút không hợp hoàn cảnh.

Nàng không biết phải an ủi thế nào rồi lại thay Đào Nhã Xu buồn đến muốn khóc. Nhưng nếu thật sự khóc ra thành tiếng rồi bị lan truyền ra ngoài lại thể hiện sự không kính trọng với tứ hôn của bệ hạ.

Quan Kim Hòa khó xử, cuối cùng nàng ngồi không yên, nói vài câu lắp bắp rồi xin cáo từ đi trước.

Đợi trong phòng chỉ còn có Sở Lâm Lang và Đào Nhã Xu, Đào Nhã Xu cũng không muốn Lâm Lang khó xử, vừa định mở miệng hỏi nàng có muốn đi hay không thì Sở Lâm Lang đã đứng dậy quan sát xung quanh sân, sau khi xác nhận không có người, nàng liền đóng cửa sổ lại, đi đến trước mặt Đào Nhã Xu thì thầm: "Nếu muốn trốn, ta sẽ giúp ngươi!"

Khi nói lời này, mắt Sở Lâm Lang sáng long lanh, tràn đầy vẻ hoang dã muốn thử một phen.

Ồ? Đào Nhã Xu vẫn luôn biết lá gan Sở Lâm Lang vô cùng lớn, không đi theo lối mòn, nhưng nàng vạn lần không ngờ tới Lâm Lang lại dám xúi giục nàng làm trái thánh chỉ!

Nàng há hốc miệng rồi nói nhỏ: "Sở nương tử, ngươi có biết mình đang nói gì không?"

Sở Lâm Lang mặt không đổi sắc rồi cũng dùng lời thì thầm: "Lời này, ta chỉ nói với ngươi lần này thôi, lát nữa ra khỏi cửa, nếu ngươi chỉ trích ta với người khác, ta cũng sẽ không nhận! Ta nói thật đấy, nếu ngươi không muốn gả, hãy nhanh chóng nghĩ cách trốn đi, ta sẽ thay ngươi tìm đường lối, chuẩn bị thuyền bè, bảo đảm họ sẽ không tìm được!"

Không trách Lâm Lang lại to gan như vậy, thực sự là sự chuyện tứ hôn này, mẹ nó quá giày xéo người ta!

Ban đầu nàng tưởng rằng lão hoàng đế sẽ phong Đào Nhã Xu làm phi, nghĩ đến cảnh lão hoàng đế ôm Đào Nhã Xu đã khiến Lâm Lang không ngủ ngon được, không ngờ lại có chuyện tứ hôn còn kỳ quái hơn!

Tam hoàng tử kia sớm đã không thấy tung tích gì, sống chết còn không rõ nhưng lão hoàng đế hoa mắt ù tai kia lại nhét Đào Nhã Xu tài sắc vẹn toàn vào vương phủ trống rỗng đó, giữ cái danh mà sống qua ngày.

Đây không phải là hôn quân thì còn là gì nữa?

Nàng nghe tin ban hôn này liền thật sự tức giận đến mức đêm không ngủ được. Nhất thời nàng lại nhớ đến bản thân cũng từng bị cha anh bức bách, suýt đã bị trói lên kiệu, gả làm thiếp của người khác ngay đêm hôm đó.

Tâm trạng của bằng hữu Nhã Xu hẳn là cũng giống nàng lúc đó chăng!

Lúc đó, nàng có thể nghĩ ra cách tự cứu lấy mình nhưng Nhã Xu thì sao? Theo tính cách bảo thủ do Đào gia giáo dưỡng nên, chỉ sợ nàng sẽ cào nát lòng bàn tay rồi vẫn ngoan ngoãn mà chịu đựng, tiếp tục sống qua những tháng ngày tăm tối và vô vọng, cho đến khi tự mình dồn mình phát điên!

Với lòng đồng cảm như thể cảnh ngộ của chính mình, Sở Lâm Lang thật sự không nhịn được là lật đi lật lại trên giường như bánh rán.

Đến mức cuối cùng, người nằm bên cạnh nàng cũng phải bất đắc dĩ ôm lấy nàng, hỏi xem nàng đang lo lắng chuyện gì.

Khi nghe Lâm Lang kể mọi chuyện ra, Tư Đồ Thịnh chỉ hỏi nàng: "Vậy nàng muốn làm gì?"

Ban đầu Sở Lâm Lang chưa nghĩ ra được gì nhưng nghe Tư Đồ Thịnh hỏi như vậy, nàng lập tức quyết tâm, mở miệng nói: "Ta muốn cứu nàng ấy!"

Nếu đổi lại bất kỳ nam nhân nào khi nghe nữ tử bên gối nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, chắc hẳn sẽ kinh ngạc đến thất sắc rồi lập tức mắng mỏ, lên án.

Nhưng Tư Đồ Thịnh chỉ nhướng mày, rồi rất bình tĩnh hỏi nàng: "Nàng định cứu như thế nào?"

Sở Lâm Lang cười khổ nói: "Hiện giờ ta cũng chưa có cách gì hay ho, nhưng đại khái không thể ngồi chờ chết được. Chỉ là điều này cũng phải xem ý của nàng ấy, xem nàng ấy có muốn thử không."

Tư Đồ Thịnh gật đầu đồng ý với lời của nàng, Sở Lâm Lang không khỏi có chút tò mò: "Sao chàng không khuyên ta? Chàng không sợ bị liên lụy à?"

Tư Đồ Thịnh vỗ về lưng nàng rồi rất bình tĩnh nói: "Cái này thì tính là gì? Nếu có thể giúp nàng ngủ ngon một đêm thì cứ làm đi, cùng lắm thì ta sẽ giúp nàng thu dọn hậu quả."

Hắn vẫn là hắn, vẫn là người mỗi khi nàng lúc còn nhỏ gây chuyện, làm mấy việc nghịch ngợm đều âm thầm đứng một bên canh gác cho nàng.

Bây giờ dù nàng có muốn chọc thủng trời, hắn cũng sẽ vô tư biểu thị rằng, muốn chọc thì chọc mạnh vào, trời có sập cũng có hắn đỡ!

Cũng chính vì có Tư Đồ đại nhân chống đỡ mà Sở Lâm Lang hôm nay mới có thể yên tâm đại nghịch bất đạo đề nghị lời này với Đào Nhã Xu.

Từ khi Đào Nhã Xu về nhà, trước tiên là nàng bị mẫu thân mắng một trận té tát rồi bị tổ phụ vốn luôn yêu thương nàng cũng tức giận không chịu gặp nàng.

Phụ thân nàng cũng chỉ lắc đầu thở dài, bảo nàng cứ an tâm mà chờ gả. Phủ Quốc công to lớn như vậy mà ngay cả hạ nhân cũng tránh nàng, sợ bị nàng liên lụy, cùng vào cái mộ người sống, vương phủ của Tam hoàng tử đó.

Thế nhưng lại có một người dám làm chuyện cả thiên hạ đều không tán đồng, nói muốn giúp nàng trốn thoát khỏi vận mệnh vô vọng đã định này!

Giống như lần gặp nạn ở ốc đảo, Sở nương tử một lần nữa không chút do dự đưa tay về phía nàng đang tuyệt vọng rơi vào vòng xoáy...

Từ khi ra khỏi cung, sự tủi thân chôn sâu không có chỗ phát tiết, vào giây phút này cuối cùng cũng vỡ bờ bùng nổ.

Đào Nhã Xu ôm chầm lấy Sở Lâm Lang mà khóc nức nở một trận thống khoái.

Lần này vị tiểu thư khuê các vốn luôn đoan trang, thận trọng đã khóc đến mức không còn hình tượng gì.

Vẫn là Sở Lâm Lang phải dỗ dành nàng như kế nữ Diên Nhi của mình, dùng khăn tay lau sạch vẻ thảm hại trên khuôn mặt nàng rồi thì thầm nói: "Thời gian ta lưu lại đây không thể quá lâu được, đi đâu hay làm gì, ngươi phải quyết thật nhanh."

Đào Nhã Xu nắm tay Lâm Lang, cố gắng bình ổn cảm xúc nghẹn ngào rồi khẽ nói: "Ta hiểu quyết tâm của quân, nếu ta có thể như quân bất chấp tất cả thì tốt biết bao... Nhưng ta không thể bỏ đi như vậy, dù sao chuyện đáp ứng "gả cho" Tam hoàng tử cũng là quyết định của chính ta, không phải có người ép buộc. Có lẽ trong mắt người ngoài, việc không thể trở thành phi tần của bệ hạ mà gả cho một cái bài vị là trò cười lớn nhất, nhưng với ta, không cần phải miễn cưỡng nội tâm mình, không cần phải nịnh bợ nam tử mà mình không muốn yêu, kỳ thực cũng là một loại giải thoát. Giữ một toà phủ trống trải qua một đời thì sao? Tuy không có sự vinh hoa phú quý của thế tục, cũng sẽ không có nhi nữ quấn quýt bên gối nhưng ta vẫn có các ngươi, những bằng hữu tốt của ta, cũng có thể thường xuyên gặp gỡ các ngươi, há chẳng phải là một chuyện may mắn sao? Ta sao có thể vì chuyện của mình mà khiến ngươi cũng bị liên lụy, gây ra hiểm hoạ khó lường chứ?"

Sở Lâm Lang đã nghe hiểu rồi. Đúng vậy, nàng ấy là Đào Nhã Xu, một thiên chi kiều nữ từ nhỏ đã gánh vác quá nhiều hi vọng của gia tộc!

Sự kiêu ngạo của nàng ấy cũng không cho phép nàng ấy như mình, một nữ tử thương hộ có thể tùy hứng tư bôn mà bỏ trốn.

Nhưng ngay khi Sở Lâm Lang gật đầu, có chút thất vọng mà chuẩn bị đứng dậy ra về, Đào Nhã Xu lại kéo lấy tay nàng, cánh môi run rẩy khẽ hỏi: "Liễu phu tử... có phải đã trở về rồi đúng không?"

 

Bình Luận (0)
Comment