Lời này thật sự chưa ai từng nói với Đào Tán.
Hắn bẩm sinh có da dẻ trắng nõn, lại có gương mặt như búp bê, đi đến đâu cũng là tiểu công tử khiến người khác yêu thích.
Hơn nữa còn có sự che chở của cữu cữu Đào gia và sự nuông chiều của mẫu thân từ nhỏ, hắn vẫn luôn coi mình là hài tử chưa lớn, còn chuyện nam nữ thụ thụ bất thân các loại, hắn không để tâm lắm.
Hắn cũng không phải lúc nào cũng như vậy, thực sự là sau lần tiếp xúc ngắn ngủi với Sở nương tử ở hoàng tự, không biết vì sao, nữ tử có dung mạo yêu kiều linh khí này lại mấy lần tiến vào trong giấc mộng của hắn, đến mức khi đột nhiên có thể gặp lại lúc ban ngày, hắn liền vui mừng mà kêu lên.
Chỉ là giờ đây hắn lại bị một người đường đường là quan lớn trên triều lạnh mặt quở trách, chế giễu mình không biết nhìn sắc mặt người khác, chỉ biết một mực quấn lấy người ta.
Hơn nữa còn bị giai nhân trong mộng chứng kiến từ đầu đến cuối, cho dù là một thiếu niên lang quân có l* m*ng đến đâu, cũng không giữ nổi mặt mũi.
Gương mặt trắng nõn của hắn nhanh chóng trở nên đỏ bừng, hắn chỉ vào Tư Đồ Thịnh lắp bắp: "Ngươi... ngươi..."
Hắn định phản bác Tư Đồ Thịnh nhưng không biết vì sao, vừa nhìn ánh mắt lạnh lùng của nam nhân này, hắn liền như bị chấn nhiếp hồn phách, có một loại sợ hãi khó nói nên lời, hắn không thể so lại khí thế nên chỉ có thể trợn mắt trừng lại.
Tư Đồ Thịnh liếc thấy Lâm Lang đã lên xe ngựa, hắn cũng lười nói nhảm với tên đệ đệ khác mẫu chưa từng nhận này mà xoay người sải bước rời đi, chỉ để lại Đào Tán đứng tại chỗ tức giận đến mức líu cả lưỡi.
Đào Tán bị Tư Đồ Thịnh lạnh mặt sỉ nhục, cảm thấy tức tối đến mức nửa người đều tê dại, đầu óc đều ong ong, thậm chí hắn cảm thấy từ nay về sau mình sẽ không thể ngẩng đầu trước mặt Sở nương tử nữa.
Hắn cứng nhắc xoay người lên xe ngựa, đợi đến khi ngồi một lúc lâu trong xe mới hoàn hồn, hắn liền tức giận đấm vào thành xe gào khóc.
Vì mấy hôm nay mẫu thân đều an nhàn ở lại ở phủ Quốc công mà Đào Tán cũng về phủ Quốc công.
Hắn vừa xuống xe ngựa, dáng vẻ khóc đến mắt hai mắt sưng húp đã dọa Đào Tuệ Như đang đợi ở cửa giật mình.
Bà vội hỏi: "Tán nhi, làm sao vậy?"
Đào Tán cũng không nói gì, chỉ đỏ mắt, vươn cổ như thể bị ma nhập, che mặt cúi đầu chạy về phòng.
Đào Tuệ Như sốt ruột, bà vội kéo tên tiểu tư của Đào Tán lại, hỏi công tử bị sao vậy.
Tên tiểu tư này kỳ thực cũng không rõ đầu đuôi, hắn liền kể lại chuyện trước cung môn: "Công tử chúng ta đang nói chuyện pháp hội giữa tháng với Hoa phu nhân và Tân Mai an nhân, Tư Đồ đại nhân của Xu Mật Viện đột nhiên đi tới, lạnh mặt quở trách công tử của chúng ta, nói công tử không biết xem sắc mặt người khác, cứ gây... phiền phức cho người ta! Rồi... rồi công tử không nói lại được ngài ta liền tự mình tức giận, khóc lóc cả đường..."
Đào Tuệ Như nghe đến đây liền tự bổ sung đầu đuôi câu chuyện! Bà ta tức giận đến mức cánh mũi cũng phát run.
Lại là đôi cẩu nam nữ này! Bọn chúng thấy mẫu tử bà cô nhi quả phụ dễ bề ức h**p ư, thật đúng là không biết kiêng nể!
Món nợ Sở Lâm Lang thô bạo động thủ với bà tạm không tính, Tư Đồ Thịnh dựa vào cái gì mà sỉ nhục Tán nhi?
Từ khi Dương Nghị đầu hàng, Đào Tuệ Như đã sống cảnh như góa bụa, tất cả tâm tư của bà đều dồn vào nhi tử.
Đào Tán chính là bảo bối trong miệng bà, bất cứ ai cũng không thể khi dễ hắn.
Tên Tư Đồ Thịnh này! Một ngày hắn còn không chết, sao có thể có ngày yên lành của mẫu tử bà?
Nghĩ vậy, trong mắt Đào Tuệ Như liền nổi lên sát khí.
Chỉ là giờ bà không nơi nương tựa, làm sao có thể đấu lại tên gian trá đã thâm căn cố đế bám rễ trong triều được?
Cùng là tôn tử tướng môn Dương gia, sao nữ nhân ngu xuẩn, không có chủ ý Ôn thị kia lại sinh ra tên nhi tử mạnh mẽ như vậy?
Cố tình nhi tử Đào Tán mà bà dày công nuôi dưỡng lại hoàn toàn trở thành một hài tử đơn thuần không có tâm cơ...
Nghĩ vậy, trong lòng Đào Tuệ Như liền có một nỗi khó chịu không nói nên lời. Lại nghĩ đến lần trước gặp, Dương Nghị nói rằng hắn đã lén gặp Tán nhi, hắn chê Tán nhi như một chú cừu non yếu ớt, chỉ là một tên vô dụng mà thôi, càng làm lòng bà cảm thấy bực bội!
Nếu Dương gia không gặp biến cố, nhi tử bà e là cũng sẽ không địch lại tên huynh trưởng Dương Giới Hành kia, đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng lại càng khiến người ta cảm thấy khó chịu!
Dương Nghị không phải lấy làm kiêu ngạo với nhi tử của Ôn thị sao? Được thôi! Bà sẽ để Dương Nghị tận mắt nhìn thấy, cái đinh sâu mà hắn cài vào triều đình này sẽ diệt vong thế nào!
Bà giờ chỉ là quả phụ, không có trợ lực thì sao?
Đột nhiên bà nhớ tới mấy hôm trước, Thái tử đột nhiên mở miệng hỏi bà chuyện ngày xưa bà tá túc ở phủ Thái tử, ý tứ trong đó, thật khiến người ta suy ngẫm.
Chi bằng học hỏi Tư Đồ Thịnh, bà cũng phải bám vào một gốc cây to mới được...
Ngày hôm sau, sau khi nghe nói Thái tử đến tìm huynh trưởng, Đào Tuệ Như liền tính toán thời gian, bưng một đĩa trái cây đến thư phòng của huynh trưởng mình.
Khi gõ cửa thư phòng, Đào thị đã khéo léo dẹp bỏ cơn giận trong lòng, mỉm cười chào hỏi Đào Hải Thịnh và Thái tử.
Vừa khéo là Thái tử và Đào Hải Thịnh đã nói xong công sự, thấy Đào Tuệ Như vào, Thái tử liền đứng dậy định cáo từ.
Nhưng Đào Tuệ Như lại lên tiếng giữ Thái tử lại, bà nhắc đến chuyện Đào Tán chủ trì pháp hội giữa tháng rồi thỉnh cầu Thái tử: "Đây là lần đầu tiên Tán nhi làm tự quan, tự mình chủ trì toàn bộ pháp hội đạo trường, nếu người đến không nhiều, hắn cũng khó giữ thể diện. Không biết Thái tử có thể vui lòng để ngài và Thái tử phi cùng tham gia, tạo chút thanh thế cho Tán nhi được không?"
Tuy Đào Hải Thịnh luôn có cầu tất ứng với muội muội mình, nhưng nghe yêu cầu này ông cũng có chút khó xử, cảm thấy muội muội nói như vậy có hơi đường đột.
Thái tử hiện giờ đầu óc chỉ toàn chuyện quan vụ, nghe lời này của Đào Tuệ Như, hắn chỉ cảm thấy vị di mẫu này quá không hiểu chuyện nhưng lại không tiện nói trước mặt Đào Hải Thịnh, làm Đào Tuệ Như mất hết mặt mũi liền qua loa đáp: "Gần đây việc biên quan bận rộn, cô thực sự không rảnh, cô sẽ để Thái tử phi đến, nâng đỡ cho hắn chút thể diện vậy."
Nghe Thái tử nói vậy, Đào Tuệ Như liền vội nói: "Không dám làm Thái tử khó xử nhưng tham gia pháp hội này phải có chút chuẩn bị hương hỏa rườm rà, để ta tiễn Thái tử, tiện thể cũng nói chi tiết hơn với ngài, để ngài chuyển lời cho Thái tử phi."
Nói đến đây, Đào Tuệ Như lại ngăn huynh trưởng mình đang định đứng dậy tiễn: "Để ta tiễn Thái tử là được, vừa khéo cũng hỏi thăm chuyện Thái tử phi ở cữ thế nào."
Thái tử phi quả thật vừa sinh hài tử, vừa mới ở cữ xong, loại chủ đề như này thực sự không tiện để nam tử khác nghe thấy.
Vì vậy Đào Hải Thịnh cúi người về phía Thái tử biểu thị mình cáo biệt trước.
Khi Đào Tuệ Như dẫn đường đưa tiễn, vừa khéo đi ngang qua một vườn hoa vắng vẻ, Đào Tuệ Như quay đầu thấy bọn hạ nhân đã cách rất xa rồi mới mỉm cười thấp giọng nói với Thái tử: "Điện hạ, ngài có muốn có cơ hội một lần vĩnh viễn trừ khử Tư Đồ Thịnh không?"
Thái tử nghe vậy mí mắt liền có hơi giật, hắn quay đầu nghi hoặc nhìn vị di mẫu này của mình: "Ngươi... lời này là có ý gì?"
Đào Tuệ Như vì nhi tử nên không thể nói ra bí mật của Tư Đồ Thịnh, bà ta chỉ mỉm cười: "Không có gì, chỉ là Tư Đồ đại nhân làm người quá đỗi ngông cuồng ngang ngược, thực sự không phải là phúc khí của triều đình. Ngài trước kia cũng từng nói qua rằng người này không phải người tốt, không phải sao? Hiện giờ đúng là có cơ hội, biết đâu có thể trợ giúp điện hạ một tay!"
Khi bà nói lời này, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ, nhưng trong mắt lại mang sát khí không thể kìm được.
Thái tử nhịn không được mà thầm rùng mình, cuối cùng hắn cũng nhớ lại, vị di mẫu này của mình từng là nhân vật tàn nhẫn cỡ nào.
Đào Tuệ Như từng vì phát sinh xung đột với Dương Nghị, đến mức khi Dương Nghị buông lời độc nói muốn hưu thê, bà ta liền chạy đến chỗ hắn, bán đứng Dương gia.
Tuy sau đó có trận chiến bại Phụ Thủy, Dương Tuần chiến tử hoàn toàn ngoài dự đoán của Đào thị này, nhưng khi tin tức Dương Nghị đầu hàng truyền đến Kinh thành, bà ta có thể hạ quyết tâm vung kiếm chém đứt tơ tình cùng trượng phu mình, ân đoạn nghĩa tuyệt với Dương gia, còn khéo léo dựa vào Thái tử đương triều là hắn mà bảo toàn mẫu tử bọn họ.
Đáng cười là tên Dương Nghị kia e là đến giờ còn không biết, Dương gia một phen thất bại đều nhờ ả phụ nhân bên gối này ban tặng!
Hôm nay khi đến đây hắn cũng nghe người ta nhắc tới, nói là hôm qua Đào Tán ở cung môn bị Tư Đồ Thịnh quở trách thậm tệ, ầm ĩ đến mức rất mất mặt.
Nếu Tư Đồ Thịnh vì thế mà đắc tội với bà ta thì đúng là đã đắc tội nhầm một mụ độc phụ rồi!
Thế nhưng nghe những lời này của Đào Tuệ Như, Thái tử vẫn nhịn không được mà bật cười, hắn cảm thấy một người xuất gia xa rời triều đường, mang tóc tu hành như bà ta, làm sao có thể lật đổ quan lớn tòng nhất phẩm trong triều? Quả thực là một tưởng tượng hão huyền, hoang đường quái lạ mà!
Chỉ là Đào Tuệ Như như đã thông thuộc hết những điểm đau sâu kín nhất trong lòng Thái tử, bà ta không nhanh không chậm mà ném ra mồi nhử: "Thái tử ngài chẳng phải cũng đã nghĩ ra diệu kế rồi sao? Người ta ai cũng có lúc phạm sai lầm, chỉ là có sai lầm có thể để người khác tha thứ được, có sai lầm lại không thể... Nếu Tư Đồ Thịnh chạm vào vảy ngược của bệ hạ, mưu toan làm lẫn lộn long tự, ngài nói xem bệ hạ còn chịu tin hắn nữa hay không?"
Nói đến đây, Đào Tuệ Như ra hiệu Thái tử cúi đầu, rồi dán vào tai hắn thì thầm: "Tư Đồ Thịnh chẳng phải nhận hoàng mệnh, muốn tìm kiếm vị Tam hoàng tử đã thất lạc nhiều năm kia sao? Đã như vậy rồi sao không giúp hắn một tay, để hắn tìm ra, chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?"
Trong lòng Thái tử giật thót một cái, sắc mặt hắn âm trầm: "Sao ngươi lại biết chuyện này?"
Đào Tuệ Như mỉm cười: "Điện hạ chẳng lẽ không biết, phụ nhân hậu trạch chúng ta đôi khi còn biết được chuyện nhiều hơn các lão gia tiền triều các ngài!"
Thái tử lười so đo xuất xứ mọi chuyện từ đâu với bà ta, nhưng để Tư Đồ Thịnh tìm được Tam hoàng tử là có ý gì? Chẳng phải là muốn tự đặt chướng ngại vật cho mình sao?
Đào Tuệ Như lại tiếp tục cười thầm: "Điện hạ, ngài sao vẫn chưa hiểu, Tam hoàng tử này có thể là thật cũng có thể là giả! Nếu hắn tìm được người thật, đúng là có công lao to lớn. Nhưng nếu cuối cùng để bệ hạ mừng hụt, phát hiện Tư Đồ Thịnh "cố ý" tìm một kẻ giả mạo, ngài nói xem bệ hạ sẽ nhìn hắn thế nào?"
Nhìn nụ cười ý vị sâu xa của di mẫu, Thái tử cuối cùng cũng phần nào hiểu được ý của bà ta.
Thế nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện thực hiện sẽ rất khó khăn, Tư Đồ Thịnh kia đâu có ngu, sao hắn có thể tin một Tam hoàng tử bỗng dưng xuất hiện?
Đào Tuệ Như lại rất tự tin, bà ta mỉm cười nói: "Sự thành do người mà thôi, Thái tử đã có thể lật đổ Tứ hoàng tử và Tĩnh phi thì một Tư Đồ Thịnh nhỏ bé này có gì khó?"
Từ khi biết bí mật của Tư Đồ Thịnh, sau đó lại bị Sở Lâm Lang bày mưu tính kế, nắm thóp bằng phong thư nhà của nhi tử bà ta, Đào Tuệ Như thật sự mỗi ngày đều khó ngủ yên.
Khi Đào Tuệ Như vô tình nghe cuộc trò chuyện của phụ thân và huynh trưởng, nhắc đến bệ hạ vì Thái vương gây rối pháp trường mà lại nảy sinh ra tâm tư muốn tìm Tam hoàng tử, thêm vào chuyện nghe Thái tử nhắc lại chuyện cũ với bà, bà liền đột nhiên được khai sáng.
Năm đó bà theo tỷ tỷ mình là Thái tử phi tạm trú ở phủ Thái tử, vừa khéo được tận mắt trải qua biến cố mất hài tử ở phủ Thái tử.
Đào Tuệ Như tất nhiên là rất thông thuộc chi tiết mọi chuyện khi đó, thậm chí hoa văn trên đồ vật mà hài tử kia mang theo, bà ta cũng đều biết rõ ràng!
Nếu muốn động tay động chân về chuyện cũ năm xưa này, bà ta nhất định sẽ có thể cung cấp cho Thái tử rất nhiều ích lợi!
Vậy nên lần này bà ta mạnh dạn tìm đến Thái tử, đưa ra ý tưởng này, chỉ xem Thái tử có chịu cắn câu không mà thôi.
Chỉ là Đào Tuệ Như khẳng định rằng Thái tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này!
Lúc trước khi phế vương gây rối pháp hội, vạch trần hành vi gieo ác của Tĩnh phi năm đó, trong đó nhất định có bàn tay của Thái tử.
Di mẫu như bà ta hiểu quá rõ nỗi đau trong lòng vị ngoại sinh tôn quý của mình và tính cách có thù tất báo của hắn.
Trước mắt, người bất hòa với Thái tử chính là Tư Đồ Thịnh vẫn luôn nơi nơi chống đối lại hắn.
Vậy nên mồi câu thơm phức này, Thái tử sao có thể từ chối?
Quả nhiên, Thái tử chỉ trầm tư một lát rồi nói với Đào Tuệ Như: "Cô gần đây vận hạn không tốt, đúng là nên cầu phúc ước nguyện một chút. Pháp hội mà biểu đệ chủ trì, cô sẽ tự mình đến dự. Đến lúc đó, ta sẽ lại tỉ mỉ tán gẫu chuyện nhà với di mẫu..."
Ngay hôm qua, khi hắn nghe tiếng gió rằng phụ hoàng quả nhiên đã chạy đến chỗ thái hậu dò hỏi về Đào Nhã Xu, thậm chí còn bàn với thái hậu nếu thu nạp vị đích nữ này của Đào quốc công thì nên phong vị trí gì mới tốt.
Nghe ý đó, hẳn là ông muốn trực tiếp phong "phi", qua đôi ba lễ tết mà từ từ gia phong, cuối cùng không chừng thật sự có thể thành tân hậu của Đại Tấn!
Thái tử mấy bữa nay đều ngủ không ngon, hôm nay hắn cũng chạy đến chỗ cữu cữ để dò la thực hư...
Chỉ là nghe nói rằng vị Đào tứ di mẫu và Đào Nhã Xu nảy sinh hiềm khích, mối quan hệ cũng trở nên bất hòa, Thái tử đột nhiên cảm thấy, trên pháp hội hắn có thể tranh thủ nói với vị di mẫu này một mối lo ngầm khác trong lòng mình, dựa vào vị di mẫu này, có thể nghĩ ra diệu kế gì không tổn thương tình thân, lại có thể vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn cho hắn không nhỉ...
Đào Tuệ Như mỉm cười cung kính tiễn Thái tử đi, bà ta đứng ở cửa với nụ cười thật lâu không tan trên mặt.
Tự quan Đào Tán lần đầu chủ trì pháp hội đã có vô số quý phụ, danh khách đến ủng hộ, trên gương mặt như búp bê kia cũng mang đầy vẻ đắc ý.
Nhưng những ai có hiểu biết đều biết, cảnh tượng náo nhiệt như vậy hoàn toàn là nhờ hắn có một vị mẫu thân có nhân mạch rộng rãi.
Tuy Đào Tuệ Như đắc tội với thân quyến trước kia có quan hệ với Dương gia, mối quan hệ với người thanh lưu như Hoa thị cũng không hiểu sao mà bỗng dưng xa cách.
Nhưng bà dù sao cũng là di mẫu của Thái tử, hơn nữa lần này Thái tử và Thái tử phi đều vì cho mặt mũi mà tham gia pháp hội lần này, nên vì thể diện của Thái tử cũng có không ít danh lưu hào khách đến hiến hương hỏa.
Ngay cả thái hậu cũng nể mặt mũi mà để Đào Nhã Xu mang đủ hương hỏa cống phẩm đến, nâng đỡ cho trường hợp của biểu đệ nàng một chút.
Vào ngày đầu tiền của pháp hội, hương khói chùa chiền lượn lờ, Thái tử cố ý mở một gian thiền phòng, mời di mẫu của mình đến uống trà.
Khi nghe Thái tử nói Đào Nhã Xu vì giúp đỡ Sở thị mà được phụ hoàng để ý, Đào Tuệ Như cũng phải nhíu mày.
Hiện giờ ở Đào gia, tẩu tử Ngô thị kia đã nhìn bà rất không vừa mắt, nếu nữ nhi bà ta một sớm bay thẳng lên trời, chỉ sợ huynh trưởng Đào Hải Thịnh cũng sẽ không bảo vệ nổi bà ta...
Trong dòng suy nghĩ lưu chuyển, Đào Tuệ Như mỉm cười: "Hài tử Nhã Xu này làm người ích kỷ, sau này nếu nàng ta trở thành hoàng hậu, chưa chắc sẽ nâng đỡ vị biểu huynh Thái tử ngài đây... Nếu Thái tử hối hận, không muốn nàng ta thượng vị, chuyện như vậy cũng không phải không có cơ hội xoay chuyển..."
Nói xong, bà ghé sát qua, thì thầm bên tai Thái tử.
Người làm phụ mẫu là người lo lắng cho con cái nhất, cũng sẵn lòng hy sinh vì con cái nhất.
Bà đối với Tán nhi của bà là vậy. Chắc hẳn lòng hy sinh của bệ hạ với hài tử mà ông thương yêu nhất cũng thế...
Lại nói đến pháp hội lần này không phải là ai cũng đến. Sở Lâm Lang không đi.
Nàng giờ cũng tính là đã xé rách mặt với Đào Tuệ Như, hoàn toàn không cần thiết phải đi nâng tất thối cho mẫu tử bà ta.
Hơn nữa hôm đó Tư Đồ Thịnh còn lạnh mặt quở trách Đào Tán, chắc hẳn tiểu tử kia sau này cũng sẽ không đến quấn lấy nàng nữa.
Nhưng sau đó, nàng lại từ miệng Quan Kim Hòa có mặt ở đó nghe được một tin kỳ lạ, nghe nói pháp hội hôm đó rất bất thường.
Hai hôm trước vẫn còn tốt, ngay ngày cuối tổ chức pháp hội cầu phúc, chậu hoa sen trong hoàng tự vẫn luôn thờ phụng, cầu phúc cho Tam hoàng tử đột nhiên vô duyên vô cớ mà tự vỡ.
Thánh thủy tràn lan khắp đất, đồng thời xung quanh chùa vốn không có ao hồ lại vang lên tiếng ếch, hiện ra dị tượng.
Quan Kim Hòa lúc đó cũng có mặt cũng bị cóc nhái nhảy loạn khắp nơi dọa đến nỗi phải trốn trong lòng mẫu thân khóc lóc.
Mấy hôm nay nàng đều sợ đến mức tâm tư bất an, nghĩ tới Sở nương tử bói toán có chút thần thông liền nóng lòng đến báo, muốn hỏi xem đây là điềm báo trước chuyện gì?
Nào ngờ rằng Sở nương tử tuy luôn lắc mai rùa nhưng lại là kẻ láu cá vô cùng, chỉ dùng lúc cần.
Khi cần thì A Di Đà Phật thành tâm thành ý, xong việc lại không tin quỷ thần nhất.
Nàng nghe Quan Kim Hòa nói mấy chuyện này liền không nhịn được mà trong lòng giật thót một cái.
Bởi vì nàng nhớ đến sự cố pháp hội lần trước, tuy hai lần sự cố đều khác nhau nhưng Sở Lâm Lang lại nghĩ, nếu việc này không phải điềm báo cho ý trời, vậy thì sẽ là người nào, cố ý bắt nhiều cóc nhái như vậy đến nơi thờ phụng?
Hơn nữa chuyện chậu cầu phúc cho Tam hoàng tử bị vỡ rất nhanh đã truyền đến chỗ bệ hạ, dọa cho bệ hạ đánh rơi chén trà trong tay.
Tam thái tử là nỗi ám ảnh của lão hoàng đế, một dấu hiệu như vậy tất nhiên là phải tìm cao nhân giải trừ, dù là phúc hay là họa, thực sự khiến người ta cảm thấy khó đoán.
Bệ hạ muốn nhờ Linh Vân đại sư giải đáp nhưng không may là đại sư đã đi vân du với bằng hữu, mấy tháng đều không thể trở về kinh.
Ngay lúc này lại có người tiến cử phó chủ trì Linh Khê hòa thượng của hoàng tự, nói vị cao tăng này là cao nhân giải mã quẻ tượng.
Thế là Linh Khê đại sư nhận thánh chỉ vào cung, đồng thời cũng an ủi bệ hạ: Cái gọi là chậu vỡ chính là mang ý mê cục sắp được phá.
Điều này có nghĩa là mê cục làm khó Tam hoàng tử đã lâu sắp được phá, chỉ là không biết hoàn cảnh khó khăn của Tam hoàng tử là gì.
Lời như vậy so với bất kỳ pháp hội nào đều làm lão hoàng đế cảm thấy phấn chấn tinh thần hơn.
Ông vội hỏi, có thể từ điềm linh này nhìn ra Tam hoàng tử hiện đang ở đâu không?
Linh Khê đại sư kia ra vẻ bấm ngón tay tính toán rồi nói: "Kỳ lạ, theo hướng nước chảy khi chậu vỡ, Tam hoàng tử hẳn phải ở phía bắc mới đúng. Nhưng Tam hoàng tử bệnh đã lâu không dậy, luôn an cư ở trong phủ, phủ Tam hoàng tử rõ ràng phải ở phía nam, kỳ lạ, kỳ lạ..."
Lão hoàng đế trong lòng rõ như ban ngày, có gì đâu mà kỳ lạ?
Phủ Tam hoàng tử kia chỉ là một tòa phủ đệ trống không, căn bản chưa từng một ngày có chủ tử.
Trước đó ông nghe nói vị Linh Khê đại sư này từng là chủ trì của chùa khác, vì giỏi bói toán, đoán họa phúc mà bị vị tự quan tiền nhiệm điều từ nơi khác đến hoàng tự.
Nếu đã đến rồi, bệ hạ tất nhiên cũng muốn để đại sư bói một quẻ cho Tam hoàng tử, xem xem tình cảnh hiện giờ của hắn ra sao.
Linh Khê đại sư kia hỏi bát tự sinh thần của Tam hoàng tử xong liền trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Dám hỏi bệ hạ, Tam hoàng tử đã thú thê chưa?"
Chuyện này... là tâm bệnh đã lâu của lão hoàng đế, tuy hàng năm ông ban cho phủ Tam hoàng tử đủ loại phong thưởng, ngay cả lễ tết cũng không ngừng.
Nhưng hắn không ở bên cạnh mình, làm sao có thể thú thê cho hắn? Bệ hạ vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài rằng thể chất hắn yếu ớt đa bệnh, không thể gặp người.
Linh Khê đại sư thở dài: "Tam hoàng tử có mệnh số thăng trầm, duyên phận phụ tử với bệ hạ mỏng manh vô cùng! Nếu muốn củng cố chút duyên phận này, bệ hạ nên lấy thân phận phụ hoàng mà ban hôn sự cho Tam hoàng tử, tìm một nữ tử có bát tự có ích cho hắn để tẩm bổ linh căn mới có thể bảo đảm Tam hoàng tử một đời vô ưu!"
Lão hoàng đế vốn rất tin lời như bát tự có ích này, cảm thấy lời đại sư này cũng có chút đạo lý.
Chỉ là bát tự của nữ tử thế nào mới thích hợp thì còn cần đại sư chỉ điểm thêm...
Linh Khê đại sư vuốt chòm râu dài: "Đã là ích lợi, tẩm bổ cho hoàng tử, tất nhiên là phải chọn nữ tử làm quan trong cung là tốt nhất, một là tránh phải lo lắng chuyện gia thế không trong sạch, hai là, đã có thể làm nữ quan thì tất nhiên cũng phải có phẩm hạnh đoan trang."
Một phen lời này khiến nghe hoàng đế gật đầu liên tục, cảm thấy có chút đạo lý.
Tuy vương phủ này là nổi danh là một toà quỷ phủ nhưng cho dù có nghênh thú một vương phi làm trang trí cũng không thể tùy tiện lựa chọn mà tất nhiên phải chọn ra một nữ tử có thể chịu đựng cô quạnh, giữ được bí mật vương phủ trống không!
Khi danh sách nữ quan trong cung được đưa đến, Linh Khê đại sư kia căn bản không cần nhìn tên, chỉ lướt qua sinh thần bát tự của họ, đột nhiên mắt ông ta sáng lên, kinh ngạc nói: "Không ngờ còn có bát tự ích lợi cho điện hạ như vậy, hiếm có, thực sự hiếm có!"
Nói xong, ông ta liền khoanh tròn bát tự đó, đợi đến khi thái giám dâng lên cho bệ hạ xem, lão hoàng đế lại không nhịn được mà nhíu mày.
Bởi vì cái tên tương ứng với bát tự này - chính là một người ông muốn tấn chức thành phi tử, đích tôn nữ của Đào quốc công - Đào Nhã Xu.
Tấn Nhân đế nhìn thấy, sắc mặt liền không khỏi đen đi.
Ông đang định mở miệng nói rằng nữ tử này không được, xin đại sư xem xem còn bát tự nào khác thích hợp hay không thì Linh Khê đại sư kia lại mở miệng nói: "Nữ tử này sinh vào tam khảm, vừa khéo ứng với tam kiếp trong mệnh của điện hạ, nếu có được nữ tử này, duyên phận phụ tử của bệ hạ và điện hạ mới có thể lâu dài được..."
Một câu "lâu dài" này quá chạm vào nỗi ám ảnh của lão hoàng đế.
Gần đây trong mộng ông lại thường mơ thấy Phương Lương phi, nàng ngồi xổm trong ruộng vườn tự tay trồng rồi cười với ông...
Nàng vẫn không hận ông không tìm được hài tử của bọn họ, còn chịu vào trong mộng của ông mà cười với ông.
Ông nợ mẫu tử bọn họ quá nhiều, đừng nói là đích tôn nữ của quốc công, nếu hài tử của bọn họ ở ngay bên cạnh ông thì cho dù là tiên nữ bị đày từ trên trời xuống cũng xứng!
Chỉ là lời của Linh Khê đại sư này có thật sự ứng nghiệm hay không? Trong lòng lão hoàng đế vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.
Nhưng cứ như vậy, thánh chỉ tấn chức cho Đào Nhã Xu vốn định ban xuống cũng mãi chậm chạp chưa hạ.
Điều này khiến Ngô phu nhân sớm nghe được lời nói lúc lỡ miệng của thái hậu có chút bất an.
Để cảm niệm Hoa phu nhân và Sở nương tử trước kia vào cung khuyên bảo nữ nhi Nhã Xu, Ngô phu nhân còn đặc biệt mời hai vị đến cùng dự trà yến.
Ngô thị hiện giờ không còn bày ra vẻ mặt lạnh với Sở nương tử như trước, nhìn thấy Sở nương tử đến, bà liền cười chào hỏi trước.
Khó trách bệ hạ muốn phong nữ tử này làm Cẩm Lý (*) an nhân, Sở nương tử này đúng là có một thân vận may phúc lộc!
(*Cẩm Lý ở đây là cá chép, vì Sở Lâm Lang được ví như cá chép may mắn á.)
Nữ nhi Nhã Xu của bà ta trông thấy ngay cả chức vị Thục nghi cũng không vớt được, phải thường xuyên bầu bạn bên cạnh thái hậu chờ ngày xuất cung.
Ai ngờ rằng nữ nhi chỉ bầu bạn với Sở thị kia chọn hoa trong vườn đã khiến nàng gặp được bệ hạ, còn vì nói năng có lễ độ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, bác bỏ sự kiêu ngạo của Tiêu Thục nghi kia mà được bệ hạ để ý.
Khi Ngô thị nghe thái hậu nói rằng bệ hạ đã bàn với bà về vị trí phi tần của nữ nhi mình, Ngô thị thật sự vui mừng khôn xiết, bà chỉ cảm thấy trái tim treo lơ lửng mấy hôm nay cuối cùng cũng có thể yên lòng!
Tâm tình Ngô thị rất tốt, ngay cả chút ân oán cũ với tiểu cô kia cũng không mấy để ý.
Lần này phủ mở trà yến, chiêu đãi nhiều tiểu thư phủ trạch, nếu cố ý tránh né, sợ là sẽ mang tiếng, vậy nên bà cũng sai người mời Đào Tuệ Như đến.
Nên đây cũng là lần gặp mặt thứ hai của Sở Lâm Lang và Đào Tuệ Như sau khi nàng đánh Đào Tuệ Như một trận trong rừng trúc.
Tuy hai người đều nhìn nhau không vừa mắt nhưng họ đều là cao thủ biết giả lả mặt ngoài, họ mỉm cười gật đầu, tươi cười an toạ, cái sau còn thuần thục hơn cái trước.