Ngô thị cũng sốt ruột, bà liền nghĩ đến việc để Hoa thị đi khuyên nhủ Đào Nhã Xu.
Dù sao Hoa thị cũng là nữ phu tử của Đào Nhã Xu, lại thường xuyên đến bên thái hậu đọc sách giảng kinh, vừa khéo cũng thuận tiện.
Chuyện liên quan đến tiền đồ, Đào Nhã Xu có lẽ cũng có thể nghe lọt tai.
Hoa phu nhân biết tính cách quái gở của Đào Nhã Xu. Cô nương kia nhìn thì nhu thuận như bao tiểu thư khuê các khác nhưng từ trong xương tủy lại bướng bỉnh vô cùng!
Nếu luận điệu nào của phu tử nào làm nàng chướng tai, nàng có thể túm lấy người ta, bám riết không tha mà biện luận đến khi nào xong mới thôi!
Vậy nên việc khó nhọc này phải lôi thêm một tráng đinh nữa, và thế là Hoa thị kéo Sở Lâm Lang cùng đi cùng.
Sở Lâm Lang và Đào Nhã Xu là khuê mật chí giao, có mấy lời, để nàng nói sẽ tốt hơn.
Sở Lâm Lang nghe nữ phu tử nói đến việc ủy thác liên hoàn này liền không nhịn được mà mỉm cười: "Hoa phu nhân, trong cung đâu phải là nơi ta muốn đến là đến được, nếu thái hậu không muốn gặp ta, ta đến cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa, bệ hạ muốn sủng ái ai, đâu có phải là chỗ cho ngài và ta nói? Lời khuyên này biết phải nói thế nào?"
Lời này nói đúng vào nỗi lòng của Hoa phu nhân, chẳng phải là ý này sao!
Hoa phu nhân thở dài: "Ngô phu nhân hiếm khi mở miệng nhờ người khác, nếu ta trực tiếp từ chối thì có chút không hay. Nhưng để ngươi đi lại là ý thái hậu! Lão nhân gia đã nhắc đến ngươi với ta mấy lần rồi. Chỗ sứ thần Kinh quốc gây chuyện không phải chính là cửa tiệm của ngươi sao? Thái hậu ghét bỏ ta không có mặt ở đó, kể chuyện không hấp dẫn, ngài đang nhớ thương muốn ngươi vào cung kể lại mọi chuyện thật hay cho ngài đấy."
Lòng hiếu kỳ của thái hậu Đại Tấn còn nhiều hơn cả thọ mệnh của bà. Để nghe được lời đồn mới lạ một cách chân thực nhất, thái hậu thật sự muốn gặp Sở Lâm Lang.
Được rồi, lão thái thái muốn nghe truyện, Sở Lâm Lang tất nhiên cũng phải biết điều chút, mau chóng vào cung khoe mẽ tài khua môi múa mép thôi.
Quả nhiên là lời từ miệng người trong cuộc đúng thật là khác biệt. Sở Lâm Lang lại giỏi nhất là loại chuyện này, nàng rất am hiểu mạch suy nghĩ của mấy lão phụ nhân ở nhà không ra ngoài.
Thế là một trận đấu trí đấu dũng nho nhỏ giữa nữ tử yếu đuối và lũ hổ lang Kinh quốc này, kể đến chỗ nào nên ngứa thì ngứa đến vô cùng, chỗ nào nên sướng thì sướng đến khoái chí.
Nghe đến mức thái hậu liên tục hít vào rồi lại thở phào, vỗ tay khen hay, thậm chí chỉ hận không thể tận mắt được chứng kiến xem bộ dạng thê thảm của tên Hà Sát kia.
Nhưng thái hậu dù sao cũng là lão nhân gia, nghe một lúc liền cảm thấy mệt mỏi, muốn uống trà, ăn chút trái cây, tiện thể cũng trò chuyện với Hoa phu nhân.
Trước đó bà nghe nói Lâm Lang thích trồng hoa, liền để Đào Nhã Xu dẫn Lâm Lang đi dạo trong vườn hoa của bà, chọn mấy chậu hoa ưng ý coi như phần thưởng cho Lâm Lang.
Vườn hoa thái hậu thật sự đúng là muôn hoa tranh tài khoe sắc, nơi đây hội tụ đủ loại trân phẩm, thật khiến người yêu hoa như Lâm Lang nhìn đến mức có chút khó rời mắt được.
Sau khi hỏi qua Đào Nhã Xu, nàng tránh đi mấy thứ mà thái hậu thích nhất rồi chọn ra mấy chậu hoa hiếm thấy ở ngoài cung.
Nàng vừa chọn vừa hỏi Nhã Xu: "Ngươi biết lần này ta vào cung, cũng có ý tứ của mẫu thân ngươi chứ?"
Nhã Xu cười một tiếng: "Ngươi làm thuyết khách còn chưa đủ phân lượng đâu, mấy hôm trước, ngay cả biểu ca Thái tử của ta cũng khuyên ta ở trong cung phải khéo léo xu nịnh chút. Nhưng gần đây không biết vì sao hắn lại không khuyên nữa. Có lẽ là cảm thấy nếu thật sự mọi chuyện như họ nghĩ, sau này xưng hô sẽ loạn cả lên, không tiện gọi chăng?"
Thân thích hoàng gia vốn trước nay vẫn là thân càng thêm thân, nhưng nghe Nhã Xu nói vậy, Lâm Lang mới tỉnh ngộ, nếu Nhã Xu làm hậu, mối quan hệ với vị biểu huynh Thái tử của nàng sẽ trở thành kế mẫu - nhi tử...
Loại thân càng thêm thân này, quả thật là bình dân áo vải như nàng không tài nào hiểu nổi.
Nghĩ vậy, nàng đưa tay ra nắm lấy tay Nhã Xu: "Chúng ta nói chuyện nhiều hơn ở đây, coi như ta cũng đã khuyên ngươi rồi. Ngươi cũng đừng tiết lộ chuyện của ta với người khác... Chỉ là dù ngươi không muốn thì cũng đừng đắc tội thái hậu, nếu ngươi không đi đến bước đó, bà chính là chỗ dựa lớn nhất của ngươi trong cung."
Nhã Xu mỉm cười, thấp giọng nói: "Ngươi và Tư Đồ Thịnh thế nào rồi? Định khi nào thì thành hôn?"
Sở Lâm Lang cảm thấy chuyện mình đính hôn với Tư Đồ Thịnh không tiện nói với Nhã Xu, nàng chỉ ẩn ý nói: "Khụ, cũng chỉ như vậy thôi, có gì đáng bàn đâu!"
Nhã Xu nhìn Lâm Lang lại cảm thấy có chút đau lòng cho nàng ấy, nàng thấp giọng nói: "Giờ đại thần trong triều coi trọng Tư Đồ đại nhân càng ngày càng nhiều, họ đều muốn chiêu hắn làm rể hiền... Chúng ta là nữ nhi gia, sống qua ngày vốn không dễ dàng gì, trong lòng phải có chút dự liệu, bất kể lúc nào cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt."
Trong lòng Nhã Xu, hảo hữu Lâm Lang của nàng là một kỳ nữ hiếm có trên đời, nếu để so có xứng với Tư Đồ Thịnh không thì còn dư dả.
Nhưng tiếc là thế gian đều chỉ là tục nhân, khi cân nhắc sự tình, cũng không thể không dùng ánh mắt của thế tục.
Hoàn cảnh của Lâm Lang cố tình lại như vậy, trong mắt thế tục là tuyệt đối không xứng với Tư Đồ Thịnh.
Nhã Xu không tiện đoán trước việc Tư Đồ Thịnh có thể có mới nới cũ, càng không thể nói lời quá đáng, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Lang, đừng sa vào quá sâu rồi khó có thể tự kiềm chế.
Lâm Lang hiểu ý Đào Nhã Xu, nàng lại chỉ mỉm cười, giọng nói thì vô cùng kiên định: "Chàng sẽ không... ít nhất trước mắt sẽ không!"
Tư Đồ Thịnh có quá nhiều bí mật, trước khi hắn chưa hoàn toàn buông xuống gánh nặng về thân thế của mình, chỉ sợ với mấy tiểu thư danh môn kia cũng đều là kính nhi viễn chi. Vậy nên điều này lại làm cho Lâm Lang yên tâm, thoải mái hơn.
Bởi vì đoạn đường này quá đỗi u ám và không rõ ràng, chỉ có nàng có thể bầu bạn cùng hắn tiến bước. Còn chuyện sau này thì để sau này tính vậy.
Hai người đang thì thầm nói chuyện, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng cười như chuông bạc: "Nhã Xu tỷ tỷ, hóa ra tỷ ở đây, để muội tìm mệt quá!"
Sở Lâm Lang nhìn theo tiếng, chỉ thấy một nữ tử đầu đầy châu ngọc, trong sự tháp tùng của hai cung nữ mà mỉm cười yểu điệu bước tới.
Dưới sự nhắc nhở nhỏ của Đào Nhã Xu, Sở Lâm Lang mới biết hóa ra vị nữ tử này chính là Tiêu Thục nghi mới được bệ hạ sủng ái.
Nàng trông không đẹp bằng Đào Nhã Xu nhưng Sở Lâm Lang luôn cảm thấy có cảm giác quen mặt.
Nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra Tiêu Thục nghi có nét mặt khá giống Tĩnh phi nương nương, đều thuộc loại mỹ nhân nhỏ nhắn thanh tú.
Nghe nói Tĩnh phi lại rất giống biểu tỷ Phương Lương phi của bà ta, nên lý do Tiêu Thục nghi này được sủng ái cũng có chút rõ ràng.
Lần này mấy nữ quan vào cung đều có thân phận không thấp. Từng người bọn họ đều gánh vác hi vọng của gia tộc vào cung.
Giữa các nữ tử trẻ tuổi như đồng học cùng thư viện, khó tránh khỏi có tâm lý ganh đua, tranh giành nhảy qua Long Môn (*).
(*Tranh nhau nhảy qua Long Môn ở đây là cách nói xuất phát từ chuyện cá chép nhảy qua Vũ Môn để hoá rồng, thì ở đây mấy nữ quan nhảy qua Long Môn (Cửa của rồng - của vua) để được đổi đời.)
Tiêu Thục nghi này lúc mới vào cung mọi thứ đều không bằng Đào Nhã Xu. Vừa không có phẩm cấp nữ quan cao như nàng, càng không thể được ở bên cạnh thái hậu như nàng, trong tay nắm thực quyền.
Cái gọi là "cây nổi giữa rừng ắt bị gió quật", một khi gió đã thổi đến mức đỏ mắt (*) thì sẽ không bao giờ dứt.
(*Đỏ mắt ở đây ẩn dụ cho chuyện ganh tỵ)
Hễ Đào Nhã Xu được thưởng gì thì vị Tiêu Thục nghi kia liền đỏ mắt, căng đầu, cảm thấy tại sao chỉ mình nàng ta gặp được nhiều chuyện tốt như vậy?
Thời gian lâu ngày, cộng thêm mấy chuyện mâu thuẫn nhỏ nhặt không đáng kể, trong lòng nàng ta đã kết thù với Đào Nhã Xu.
Giờ đây nàng ta gặp vận may đổi đời, lại được bệ hạ sủng ái, trở thành người đầu tiên trong đám nữ quan được phong làm phi tần, tất nhiên tâm tình cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Nàng ta muốn phô trương thanh thế một phen, nên không có việc gì vẫn luôn đến trước mặt Đào Nhã Xu khoe khoang đống phong thưởng nàng ta có được từ bệ hạ.
Hôm nay cũng vậy, nàng cta ười nhìn Đào Nhã Xu hành lễ vấn an với mình sau đó đột nhiên cúi đầu, thấp giọng nói: "Ôi chao, sao giày thêu của ta lại dính bùn thế này?"
Nghe lời nàng ta nói, Sở Lâm Lang và Đào Nhã Xu không hẹn mà cùng nhìn về phía giày của Tiêu Thục nghi.
Đôi giày kia đúng là không tệ, hai loại vải the khâu lại, mũi giày được đính hoa châu chồng lên nhau, chỉ thoáng nhìn qua đã thấy vô cùng quý giá.
Nói xong, Tiêu Thục nghi lại cố ý nhấc váy, mỉm cười nói: "Đôi giày này là do bệ hạ ban thưởng, giày như ý song cẩm, mặt giày rất mềm mại! Ta sợ hai cung nữ này ta mang đến thô tay thô chân mà làm hỏng giày, phiền Nhã Xu tỷ tỷ lau giúp ta một chút!"
Ý khinh nhục người của nàng ta quá đỗi rõ ràng!
Phải biết rằng Đào Nhã Xu tuy không phải là phi tần hậu cung nhưng nàng là nữ quan nhất phẩm, hơn nữa còn hầu hạ bên cạnh thái hậu.
Lão nhân gia thái hậu còn chưa bao giờ bắt Đào Nhã Xu làm loại việc như này, nàng ta chỉ là một Thục nghi nhỏ bé, sao có thể sai khiến Đào Nhã Xu một cách tuỳ tiện như thế chứ?
Vừa khéo nàng ta gần đây đang được sủng ái, mấy đêm liên tiếp bệ hạ đều nghỉ ở chỗ nàng ta, đúng là thời điểm được đắc ý xuân phong.
Nếu Đào Nhã Xu cứng rắn cự tuyệt, chỉ sợ Tiêu Thục nghi kia sẽ thổi gió bên gối trước mặt bệ hạ, nói Đào Nhã Xu không coi ai ra gì, chỉ là một nữ quan nhỏ bé lại dám bất kính với phi tần trong cung.
Với thân phận đích tôn nữ của Quốc công, cả đời này Đào Nhã Xu chưa từng phải ngồi xuống lau giày cho ai, nghe xong những lời này của Tiêu Thục nghi, nàng nhất thời cũng tức giận đến mức hai má ửng đỏ.
Ngay khi hai người đang giằng co thì Sở Lâm Lang lại tiến lên một bước, nàng ung dung quỳ xuống, cười nói với Tiêu Thục nghi: "Thục nghi không biết rồi, vừa rồi khi Đào nữ quan giúp nô gia di chuyển chậu hoa đã bị trật lưng, giờ vẫn còn đau! Nàng không ngồi xuống được, vừa khéo có ta ở đây!"
Nói xong, nàng liền lấy khăn tay ra, làm bộ muốn lau giày cho Tiêu Thục nghi.
Vừa lau giày, Sở Lâm Lang vừa nịnh nọt xu nịnh: "Ôi chao, đúng là đồ ngự tứ của bệ hạ, thật sự tinh xảo quá!"
Nói xong, nàng dùng khăn tay nhẹ nhàng phủi sạch bụi bẩn hoàn toàn không thể nhìn thấy trên mặt giày.
Giày nào có bẩn! Chỉ là đang cố ý làm khó người mà thôi!
Sở Lâm Lang lại không để ý đến chuyện này, nàng đâu có xuất thân là quý nữ, vào cung rồi, quỳ ai mà chẳng là quỳ!
Thế là chỉ với ba câu nói, nàng đã dễ dàng giúp Đào Nhã Xu thoát khỏi tình thế khó xử.
Tiêu Thục nghi này vốn muốn làm khó Đào Nhã Xu, không ngờ giữa đường lại có Sở Lâm Lang từ đâu chui ra.
Nữ gian thương này miệng thì a dua nịnh hót, mặt thì mang vẻ vui vẻ cam tâm tình nguyện, nàng ta còn đâu niềm vui làm khó người nữa?
Nghĩ vậy, sắc mặt Tiêu Thục nghi liền không khỏi mà khó coi hơn mấy phần, nàng ta lạnh lùng nói với Sở Lâm Lang: "Đồ của bệ hạ ngự tứ, là thứ mà hạng ngu xuẩn như ngươi sờ được sao!"
Tiêu Thục nghi từ cung thái hậu đi ra, tất nhiên là nàng ta nhận ra Sở nương tử, cũng rất coi thường nàng.
Một thương phụ không có gốc rễ, chỉ vì quen khoe mẽ tài ăn nói mà thăng tiến, chẳng lẽ thật sự tưởng rằng bệ hạ thưởng cho nàng ta một phong "an nhân" lục phẩm, là có thể xứng ngang hàng với mấy nữ tử xuất thân từ nhà quan viên như họ sao?
Vậy nên Tiêu Thục nghi sỉ nhục Đào Nhã Xu không thành liền trút cơn tức giận lên người Sở Lâm Lang.
Thấy Tiêu Thục nghi nổi giận, Sở Lâm Lang lại không chút nào hoảng loạn, nàng đã từng trải qua tình cảnh bị Tĩnh phi ép phải đến trước mặt thái hậu để bà ta làm khó.
So với Tĩnh phi nương nương có gốc rễ sâu hơn thì vị Thục nghi nhỏ bé này đúng là còn không đủ nhìn!
Nghe nói nhà nàng ta xuất thân võ tướng, lần này cũng đảm nhận chuyện phụ trách lương thảo quân nhu ra tiền tuyến. Bệ hạ sủng ái nàng ta như vậy, ngoài việc thấy nàng ta hơi giống người xưa, đại khái cũng có ý dùng sủng ái trong cung để cổ vũ tướng sĩ tiền tuyến.
Dù sao lần này ngoài Tiêu Thục nghi ra, hai nữ quan khác được thăng làm phi tần cũng đều xuất thân từ nhà võ tướng.
Vậy nên theo Sở Lâm Lang thấy, lão hoàng đế đại khái không phải là vì nổi sắc tâm mà là đang thưởng cho tam quân!
Tiểu nhân đắc chí, có lẽ chính là dáng vẻ cuồng vọng như vậy.
Tiêu Thục nghi nhất định phải ngụm lửa giận này, Sở Lâm Lang liền làm vẻ cung kính, sợ hãi quỳ xuống nghe, miệng thì qua loa mấy lời như "vâng vâng vâng, đúng đúng đúng!"
Chỉ là trong lòng Lâm Lang hiểu rõ, nàng là người mà thái hậu phát bài tử mời vào trong cung.
Sự sủng ái của Thục nghi nhỏ bé này không đủ để nàng ta đè nàng xuống mà đánh, tát vào thể diện của thái hậu! Tiêu Thục nghi này nhiều nhất cũng chỉ có thể ra oai trước mặt nàng mà thôi.
Chỉ là Sở Lâm Lang quên mất còn có Đào Nhã Xu đang ở bên cạnh.
Nghe Tiêu Thục nghi ở trước mặt cung nhân nói những lời cay nghiệt như vậy, như một kẻ hoàn toàn không có tu dưỡng mà làm khó Sở nương tử, Đào Nhã Xu tức đến mức tim muốn nổ tung.
Nàng há lại không biết Sở Lâm Lang đang hy sinh bản thân để thay nàng giải vây, há lại không biết ngọn lửa giận của Tiêu Thục nghi vốn là hướng về phía mình.
Đào Nhã Xu vốn nên ngậm miệng, để Tiêu Thục nghi ra oai cho xong rồi rời đi, để nhận phần ân tình sâu nặng này của Sở Lâm Lang.
Nhưng nhìn hảo hữu của mình phải chịu cảnh nhục nhã như vậy, tính cách cố chấp thích biện luận đúng sai, trắng đen của Đào Nhã Xu lại tái phát!
Móng tay nàng dùng sức bấu vào lòng bàn tay, cuối cùng không nhịn được mà lạnh lùng cất tiếng: "... Nhớ khi xưa tiên hoàng từng thưởng một đôi ủng da bò Tây Vực quý giá cho tằng tổ phụ của ta. Hạ nhân thô lỗ lại tạt nước canh nóng lên mặt giày. Hạ nhân kia hoảng sợ, tự xin nhận phạt, luận tội, dù sao cũng là y làm bẩn đồ vật ngự tứ! Nhưng tằng tổ phụ lại xua tay biểu thị rằng tuy là vật ngự tứ nhưng mục đích tiên hoàng ban giày cho ông là để thưởng cho ông chuyện trị thủy hoạn Hương Tây, trợ sức cho đôi bàn chân ông bước những bước vì nước vì dân, sao có thể vì một đôi giày vốn nên dính bụi trần, bước đi ngàn dặm mà phạt nặng hạ nhân được? Như vậy chẳng phải là "trọng vật khinh người" sao, mất đi ý nghĩa của tiên hoàng khi ban tặng đôi giày này sao? Tiên hoàng nghe xong lại một lần nữa khen ngợi tằng tổ phụ ta. Nhưng Tiêu Thục nghi ngài lại vì đôi giày không hề bẩn, không hề hỏng mà làm khó an nhân lục phẩm do bệ hạ đích thân phong thưởng như vậy. Người biết thì cho rằng Thục nghi đang yêu quý tâm ý của bệ hạ. Người không biết lại tưởng rằng Thục nghi ngài là người hẹp hòi, thiếu chút lòng dạ khoan dung độ lượng!"
"Ngươi..." Tiêu Thục nghi nghe xong lời này mặt liền đỏ bừng lên, tức giận đến mức ngón tay cũng phát run!
Đào Nhã Xu điên rồi! Dám ở trước mặt cung nhân chèn ép nàng như vậy! Xem xem lát nữa nàng sẽ đến trước mặt bệ hạ khóc lóc kể lể, cáo trạng nàng ta thế nào đi!
Nghĩ vậy, Tiêu Thục nghi liền tức tối nói: "Ý ngươi là ám chỉ bệ hạ không bằng tiên hoàng? Cứ đợi đó đi, xem xem ta có cáo trạng ngươi với bệ hạ không!"
Đúng lúc này lại có một giọng nói già nua nhưng vững vàng truyền từ đằng sau: "Không cần đâu, trẫm đều nghe thấy rồi!"
Tiêu Thục nghi lòng giật mình cả kinh, nàng ta quay đầu nhìn lại, Tấn Nhân đế còn dẫn theo Thái tử cùng với mấy thái giám đang đứng trên bậc thềm bên vườn hoa.
Rõ ràng là những gì vừa xảy ra, bệ hạ đều nhìn thấy cả.
Tiêu Thục nghi lòng giật thốt, nàng ta vội vàng quỳ xuống với dáng vẻ yếu đuối, gấp gáp muốn giải thích với bệ hạ: "Thần thiếp thật sự quý trọng phần thưởng của bệ hạ, trong lúc nhất thời nóng vội, có chút nặng lời với Tân Mai an nhân, không ngờ lại làm Đào nữ quan tức giận, là lỗi của thần thiếp..."
Lão hoàng đế cả đời có vô số nữ tử hậu cung nhưng bản thân ông vẫn tự thấy mình không hiểu nữ nhân.
Vì sao nữ tử trước mặt ông vẫn luôn yếu đuối như liễu bệnh, khi xoay người lại với người khác, trong nháy mắt lại có thể trở nên kiêu ngạo ngông cuồng, vênh váo tự đắc.
Trước kia Tĩnh phi được ông sủng ái mấy chục năm cũng thế, mà Tiêu Thục nghi này cũng vậy.
Nhìn giai nhân lệ rơi như hoa lê, mong manh đến không chịu nổi nhưng lão hoàng đế lại khó có thể liên tưởng đến cố nhân Lương phi, ngược lại ông chỉ nghĩ đến ả độc phụ Tĩnh phi kia!
Vậy nên không đợi Tiêu Thục nghi diễn xong vai liễu yếu đào tơ, lão hoàng đế đã lạnh lùng nói: "Nếu giày đã bẩn đến mức phải mắng người thì còn không mau trở về thay đi!"
Tiêu Thục nghi vừa nghe giọng điệu có chút không đúng này liền sợ đến mức không dám nói nhiều thêm một câu, nàng ta vội cáo lui với bệ hạ rồi mặt mũi xám xịt rời đi.
Lúc này lão hoàng đế chuyển ánh mắt về phía Đào Nhã Xu đang cúi đầu mà quỳ, ông mở miệng nói: "... Ngươi là tiểu thư nhà Đào quốc công? Ngẩng đầu lên cho trẫm xem nào."
Nếu là nữ tử khác nghe được lời này, nhất định sẽ cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng Đào Nhã Xu vừa nghe, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, ngẩng đầu lên một cách khó khăn.
Trước đó Tấn Nhân đế tuy cũng từng nhìn qua Đào Nhã Xu nhưng ông không mấy để tâm.
Hôm nay lại khác, trước đó ông nghe Đào Nhã Xu không kiêu ngạo không siểm nịnh mà chê trách Thục nghi coi đồ vật chết còn quý hơn người sống.
Phong thái nói chuyện có tình có lý như vậy, đúng là đích nữ Quốc công gia có khác.
Nghĩ lại thì giờ, Tĩnh phi mà ông sủng ái cũng vậy, hạng như Tiêu Thục nghi cũng thế, tuy không phải xuất thân từ nhà bần hàn nhưng cũng không phải là nữ nhi đến từ danh môn có căn cơ thâm hậu, thiếu đi sự phong độ và khoan dung của con cháu nhà sĩ khanh (*).
(*"Sĩ khanh" là cách gọi ghép chỉ tầng lớp quan lại trí thức cao cấp thời cổ: "sĩ" là kẻ sĩ/sĩ đại phu, "khanh" là bậc khanh, đại thần; nên "con cháu sĩ khanh" nghĩa là con cái nhà quan lại quyền quý, danh môn.)
Đào Nhã Xu này không làm mất phong phạm của thế gia, khó trách lại được thái hậu không ngớt lời khen ngợi.
Đợi đến khi Đào Nhã Xu ngẩng đầu lên, lão hoàng đế lại phát hiện ra nữ tử này đúng là một luồng gió mới thổi mát chốn hậu cung.
Dù đang ở độ tuổi trẻ trung yêu cái đẹp nhưng trên mặt nàng lại không trang điểm, càng không có những trang sức như trâm vàng vòng bạc, từ đầu đến chân đều là một bộ dáng giản dị, lại càng lộ ra mấy phần khí vị thư hương.
Mẫu hậu nói đúng, gió tà trong hậu cung đã thổi quá lâu rồi, cũng đến lúc nên nâng đỡ một nữ tử xuất thân là tiểu thư khuê các, có phẩm hạnh đoan chính đến chủ trì đại cục...
Nghĩ vậy, lão hoàng đế liền ôn hòa hỏi han tuổi tác của Đào Nhã Xu, hỏi nàng gần đây làm việc gì trong cung thái hậu.
Thái tử đang cùng phụ hoàng dạo vườn ngự hoa, vừa thấy chút điềm báo này, sắc mặt hắn đang từ không vui hoá thành lo.
Lần trước ngoại công Đào quốc công của hắn còn than phiền với hắn rằng biểu muội Đào Nhã Xu của hắn tính tình quá đỗi chất phác, không biết xu nịnh trước mặt hoàng đế, khiến hắn tin là thật mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vạn lần không ngờ rằng hôm nay hắn vào cung lại vừa khéo nhìn thấy cảnh Đào Nhã Xu đang đĩnh đạc nói đạo lý trong ngự hoa viên, thu hút sự chú ý của phụ hoàng...
Vị biểu muội thanh đạm như cúc, không tranh không giành đâu rồi? Hóa ra lại giỏi tâm kế như vậy, còn vừa đúng hợp ý của phụ hoàng!
Thái tử thậm chí đã có thể tưởng tượng, vị biểu muội nhìn như đoan trang này, sau này một khi đã lên ngôi hậu, mang thai long chủng, sẽ có dã tâm lớn thế nào!
Sai lầm! Đúng là sai lầm, lúc trước sao hắn lại nhất thời hồ đồ, hứa để biểu muội vào cung rồi hắn sẽ nâng đỡ chứ?
Đang lúc trong lòng hoang mang thì lão hoàng đế lại quay đầu nhìn Thái tử vẫn đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: "Đề nghị của ngươi, trẫm đã biết, trời đã không còn sớm, ngươi mau xuất cung đi."
Dạo này phụ hoàng nói chuyện với hắn đều lạnh nhạt như vậy, Thái tử trong lòng nhất thời cũng không nắm chắc điều gì, chỉ có thể cứ vậy mà xuất cung.
Sở Lâm Lang quỳ ở bên cạnh, khi nghe đoạn đối thoại của Đào Nhã Xu và lão hoàng đế, trong lòng cũng có chút gấp gáp.
Đợi đến khi bệ hạ và Thái tử đều đi rồi, khi Sở Lâm Lang quay đầu lại liền phát hiện sắc mặt Đào Nhã Xu đã trắng như tờ giấy.
Lòng Sở Lâm Lang liền giật thót một cái, nàng mơ hồ đoán ra Đào Nhã Xu đang lo lắng điều gì.
Hôm nay sau một phen khẩu chiến với Tiêu Thục nghi lại dẫn đến sự tán thưởng của bệ hạ, đây tuyệt đối không phải điều mà Đào Nhã Xu mong cầu.
Nàng... có phải là đang hối hận vì lúc nãy ham đôi ba lời qua tiếng lại mà tự rước lấy sự chú ý của bệ hạ sao?
Sở Lâm Lang đang định nói, lúc cúi đầu lại thấy Đào Nhã Xu đang hung hăng bấu chặt vào lòng bàn tay mình, nàng giật mình, vội đưa tay ra kéo nàng, lúc này nàng mới phát hiện lòng bàn tay nàng ấy đã bị chính mình cào đến máu chảy ròng ròng...
"Ngươi làm gì vậy? Sao lại tự làm khổ bản thân?"
Đào Nhã Xu lại mỉm cười rồi nói với Lâm Lang: "Không có gì, chỉ là vừa rồi bực bội với người ta, không cẩn thận cào phải mà thôi..."
Sở Lâm Lang có chút lo lắng mà nhìn nàng, nàng muốn an ủi Đào Nhã Xu nhưng lại cảm thấy lúc này dù nói gì cũng mang vẻ giả dối, bất lực.
Đúng lúc này Hoa thị lại đến tìm nàng, muốn cùng nàng xuất cung. Lâm Lang không có cách nào khác, chỉ có thể mang theo mấy chậu hoa mình chọn xong rồi cùng Hoa thị xuất cung trước.
Khi nàng xuất cung mới phát hiện ngoài cổng thành hào bảo vệ cung môn có một người đứng như thường lệ, một thân quan phục tím kết hợp áo choàng dài đen, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, người đó đúng là Tư Đồ Thịnh.
Có lẽ là vì lần đầu vào cung Sở Lâm Lang đã bị Tĩnh phi làm khó dễ, sau này mỗi lần nàng vào cung, dù Tư Đồ Thịnh có bận rộn thế nào, hắn cũng sẽ đợi ở ngoài cung môn cho đến khi nàng bình an ra ngoài.
Hôm nay cũng vậy, khi nhìn thấy Sở Lâm Lang cùng Hoa phu nhân bình an từ trong cung trở ra, Tư Đồ Thịnh liền xoay người chuẩn bị ngồi xe ngựa rời đi.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên từ một bên cửa phụ cung môn truyền đến tiếng hô mang theo chút vui mừng: "Tân Mai an nhân, không ngờ ở đây cũng có thể gặp được nàng."
Sở Lâm Lang có chút ngây người mà quay đầu nhìn lại, hoá ra là tự quan Đào Tán mặc một thân quan phục đang vui vẻ đi về phía nàng.
Thì ra hôm nay Đào Tán cùng với tăng nhân hoàng tự thay tượng Phật khai quang cho Phật đường trong cung, vừa khéo lúc đi ra lại nhìn thấy Sở Lâm Lang ở phía trước liền nhiệt tình chạy tới chào hỏi.
Đợi đến khi đi tới nơi, hắn liền hành lễ với Hoa phu nhân và Sở nương tử rồi hỏi: "Mấy hôm nữa có pháp hội cầu an vào đông, không biết hai vị phu nhân có đến quyên một ít tiền hương hỏa không?"
Vừa mở đầu xong, vị công tử này liền rất tự nhiên mà bắt đầu giới thiệu đến liên miên bất tận.
Sở Lâm Lang lần trước đã từng lừa được một thư tay của vị công tử này, nay vô tình gặp lại hắn, trong lòng cũng có chút không được tự nhiên.
Ngoài ra, nàng còn có chút khó hiểu, lần trước nàng đánh Đào Tuệ Như dữ dội như vậy, cả khuôn mặt Đào Tuệ Như đều sưng đỏ, vì sao Đào Tán đợi bà ta trên xe ngựa lại không hề hay biết?
Khi gặp lại rồi, hắn lại còn vẫn có thể nói chuyện với nàng mà không chút để bụng như vậy?
Sở Lâm Lang nhất thời có chút hoang mang, nàng nhìn không thấu vị Đào công tử này là thật sự ngây thơ vô tri hay là một kẻ... thâm sâu khó lường, vui buồn không lộ!
Nếu là trường hợp sau... vậy hắn đúng là không hổ là đệ đệ của Tư Đồ Thịnh, đều là cao thủ giả heo ăn thịt hổ!
Nghĩ đến Tư Đồ Thịnh... Sở Lâm Lang liền lén quay đầu nhìn một cái, ôi chao, cái lu giấm kia lại còn chưa đi, đang lạnh lùng nhìn ba người bọn họ.
Một chốc lát sau, Tư Đồ Thịnh sải bước đi tới, trầm giọng hỏi: "Đào tự quan, pháp hội cầu phúc ngươi vừa nói có phải là giữa tháng không?"
Đào Tán đang nói hăng say, không ngờ lại có người xen vào, hắn ngẩng đầu nhìn liền thấy một nam tử anh tuấn thân hình cao lớn đứng đối diện mình.
Thân hình cao lớn của hắn không lệch không nghiêng, vừa khéo che khuất bóng hình xinh đẹp của Sở nương tử, khiến Đào Tán muốn nhìn thêm mấy cái cũng không thấy được.
Tư Đồ Thịnh mặc quan phục của yếu viên nhất phẩm, màu tím phú quý với khí phái của quý tộc. Thêm vào chiều cao áp đảo của Tư Đồ Thịnh lại càng tăng thêm phần uy nghiêm.
Khí chất trưởng thành và quan lộ thành công cuối cùng cũng khiến chàng thiếu niên vô tư nói năng có chút lắp bắp.
"Đúng... đúng vậy, sao? Tư Đồ đại nhân cũng có hứng thú tham gia sao?"
Tư Đồ Thịnh cúi mắt nhìn vị đệ đệ cùng phụ khác mẫu này của mình rồi nhẹ nhàng nói: "Ta có chút tò mò, muốn nghe Đào tự quan nói chi tiết chút..."
Đã có người giải vây rồi, lúc này còn không đi thì đợi đến khi nào?
Sở Lâm Lang vội kéo Hoa phu nhân lên xe đi mất. Đào Tán thấy Sở nương tử lại không từ biệt mình mà đi liền trở nên có chút gấp gáp, hắn đang giơ tay muốn gọi, hỏi nàng rằng rốt cuộc có muốn đi pháp hội không thì cánh tay hắn lại bị một bàn tay lớn có chút dùng sức nắm lấy.
Tư Đồ Thịnh miệng thì mỉm cười nhưng ánh mắt lại ngập tràn sương giá: "Đào tự quan, thân gia ngươi không dạy ngươi phải xem sắc mặt của người khác sao? Nếu người ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi còn cứ lải nhải không ngừng thì đó chính là đang gây phiền phức cho người ta!"