Tư Đồ Thịnh từ từ xoay cổ, gương mặt tuấn tú mang chút vẻ không tự nhiên, rõ ràng hắn không mấy thích chủ đề này, liền đổi đề tài hỏi: "Tối nay ăn gì?"
Trong lòng Lâm Lang khẽ cười khẩy: Trước kia nói đến chuyện này, sao nàng không để ý đến vẻ mặt lúng túng chột dạ của hắn?
Nàng thậm chí còn không nghi ngờ gì, hắn nói gì nàng cũng tin.
Bản thân mình đã bị một con chó con ăn sạch cả trong lẫn ngoài, lại còn hoàn toàn không hay biết gì!
Tên tiểu tử thối này! Dám lừa nàng ư!
Hôm nay, sự thấu hiểu lòng người của Sở Lâm Lang như bay biến không còn dấu vết.
Nàng cầm bộ y phục thêu dở so với dáng người Tư Đồ Thịnh, sau đó lại nhướng mày bình thản nói: "Nói đến chuyện này, quê nhà Giang Khẩu của chúng ta cũng có một gã công tử ph*ng đ*ng. Tuổi còn trẻ, bỏ mặc thê thiếp xuân thì trong nhà không yêu, một hai cứ phải đi tìm mấy phụ nhân hơn mình rất nhiều tuổi để gạ gẫm. Không phải đi lảng vảng trước cửa nhà góa phụ này thì cũng chạy đến trước mặt phụ nhân trung niên nọ buông lời v* v*n. ... Ta vẫn cứ tự hỏi, hắn ta bị ám ảnh gì vậy? Chẳng lẽ là thiếu tình thương của tỷ tỷ trong nhà?"
Lần này chưa đợi Sở Lâm Lang nói hết, Tư Đồ Thịnh đã nắm lấy ngón tay thon dài đang đo đạc trước người hắn, ánh mắt có chút lóe lên hỏi: "Đào Tuệ Như hôm nay... còn nói gì với nàng nữa?"
Hôm nay Sở Lâm Lang bất thường như vậy, cứ mãi loanh quanh chuyện tuổi tác, Tư Đồ Thịnh cũng không ngu, đương nhiên là nhận ra, hơn nữa hắn cũng đoán được nguyên nhân.
Nghe hắn hỏi, nụ cười trên mặt Sở Lâm Lang dần tan biến, mắt cũng dần trợn tròn, nàng lạnh lùng hỏi: "Dương Giới Hành! Ta chỉ hỏi chàng một lần cuối, chàng năm nay bao nhiêu tuổi?"
Nếu hắn còn không thành thật thì nàng cũng có cách, tuổi của trưởng tử Dương Nghị, kiểu gì cũn có thể dò hỏi từ miệng người lớn tuổi ở Kinh thành, nếu hắn còn chối thì thật vô vị!
Tư Đồ Thịnh vốn luôn biết xem xét tình thế, với tình hình trước mắt, nếu hắn còn cứng miệng thì bản thân hắn sẽ sa đọa thành thanh danh như vị công tử ph*ng đ*ng ở Giang Khẩu kia!
Hắn thành thật nói: "Hai mươi hai, sang năm nữa là hai mươi ba... Cũng không chênh lệch nhiều với nàng..."
Tuy Sở Lâm Lang đang dùng lời thử thăm dò hắn, nhưng trước đó nàng cũng không hoàn toàn tin lời Đào Tuệ Như.
Nhưng nàng vạn lần không ngờ, vị này nằm trong chăn của mình lại thật sự dám giở trò chuyện tuổi tác!
Bây giờ nghĩ lại kỹ mới thấy, hồi nhỏ khi hai người ở cùng nhau, rõ ràng hắn thấp hơn nàng nhiều như vậy, dáng vẻ lại gầy gò nhỏ bé, sao có thể lớn hơn nàng được?
Nàng nhất thời cũng tức giận mà ném mạnh bộ y phục trong tay lên người hắn rồi bước ra ngoài.
Nhưng chưa đi được mấy bước, nàng đã bị Tư Đồ Thịnh từ phía sau ôm bổng lên.
Sở Lâm Lang nghĩ đến việc mình bị một tên tiểu tử răng còn chưa mọc đủ lừa vào tròng liền tức không chịu nổi, nàng dùng sức vỗ tay hắn: "Còn bám lấy ta làm gì, mau buông ra! Nữ nhân ngoài đường kia đầy ra kìa, đổi người khác mà lừa đi!"
Tư Đồ Thịnh kéo dài giọng nói: "Bảo ta lừa ai cơ? Chúng ta đã ký hôn thư, cũng có Tề lão làm chứng rồi!"
Sở Lâm Lang cười như đám tàn lửa vừa nổ tung vậy, nàng nhướng cao lông mày: "Ngài thôi đi có được không! Ngày sinh tháng đẻ, họ tên quê quán trên hôn thư đó đều không phải là thật! Phu quân của ta là hai mươi lăm, đâu có trẻ trung như ngài? Hôn thư này... theo ta thấy, hoàn toàn không thể tính được!"
Nàng không biết rằng lời nói lúc tức giận này của mình lại toàn dẫm lên chỗ hiểm của Tư Đồ Thịnh.
Hắn trừng mắt nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người của Lâm Lang, ngữ khí gian nan nói: "Đúng vậy, ta không thể cho nàng bất cứ thứ gì, ngoài trái tim chân thành không đáng giá này, ngay cả một tờ hôn thư có thể đàng hoàng ghi ra tên tuổi thật của ta cũng không cho nàng được, nhưng nàng... không thể không cần ta..."
Nói đến đây, vị Tư Đồ đại nhân vẫn luôn đứng vững trên triều đình, chống đỡ áp lực tám phương, lại trở nên ấp úng, khó nói nên lời, hắn cảm thấy dù mình có nói gì thì cũng chỉ là tên tiểu tử lừa hôn trong mắt Lâm Lang mà thôi!
Lời như vậy, dù bất kỳ tên nam nhân nào nói ra cũng đều chỉ là mấy tên cao thủ chuyên lừa lọc nữ tử mà thôi, khó trách Lâm Lang cảm thấy tức giận.
Bởi vì hắn vốn từ đầu đến chân, dù là tuổi tác hay thân thế, đều chưa bao giờ là lương nhân tốt trong lòng Sở Lâm Lang.
Gặp được hắn, Lâm Lang vốn nên sống những tháng ngày yên ổn lại bị lôi vào trong vòng xoáy như vậy, căn bản không thể biết được phía trước là họa hay là phúc!
Thế nhưng Lâm Lang vẫn khắp nơi suy tính cho hắn, tốn hết tâm cơ để nắm thóp Đào Tuệ Như.
Một nữ tử tựa như đoá hoa hướng dương như vậy, làm sao một kẻ sống trong cống rãnh u ám như hắn có thể xứng đáng kề cạnh?
Nếu hắn là bậc quân tử thì phải nên như lúc năm xưa trở về Giang Khẩu, yên lặng làm một người qua đường thoáng qua thiếu nữ rạng rỡ ấy, nhìn nàng song túc song phi (*) cùng người khác, sống một cuộc sống nhỏ bình an, yên ổn...
(*Song túc song phi: Đôi chim cùng đậu, cùng bay - ám chỉ tình yêu gắn bó không rời của đôi vợ chồng.)
Nói đến đây, Tư Đồ Thịnh không thể che giấu nỗi thất vọng và mặc cảm ẩn sâu trong lòng hắn, tất cả sự chua xót áp chế nơi đáy mắt đều như bốc hơi, dẫu vậy hắn vẫn cố chống đỡ, khóe mắt hơi đỏ như cố kìm nén, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không giữ được mà rơi xuống một giọt nước mắt trong vắt...
Sở Lâm Lang vốn đang cảm thấy mình chiếm mười phần lý lẽ, chịu trăm phần ủy khuất.
Nhưng khi nghe Tư Đồ Thịnh bình tĩnh nói những lời khiêm tốn không giống hắn rồi lại không chớp mắt, mặc cho giọt nước mắt lăn trên gương mặt cương nghị, Sở Lâm Lang chỉ cảm thấy một vị chua xót không rõ tên đang hung hăng bóp chặt cổ họng nàng, khiến nàng hận không thể nuốt lại những lời nói cay nghiệt vừa rồi!
Làm sao đây? Sở Lâm Lang vốn tưởng mình giỏi ứng phó nhất là sự yếu đuối, khóc lóc của nam nhân.
Dù sao phu quân trước của nàng là cũng là một tên mít ướt, gặp chuyện không vừa lòng, thỉnh thoảng lại phải vùi vào lòng nàng bất lực khóc thút thít.
Nhưng với vị này, cho dù hắn không nói gì, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm, như đang chìm dần trong vực sâu tuyệt vọng nhìn nàng, Lâm Lang đã có cảm giác như linh hồn mình bị một lưỡi kiếm xuyên thủng, tất cả đều trở nên không quan trọng nữa!
Hóa ra khuynh thành hoạ quốc, hoạ thuỷ mê hoặc nhân tâm nên là dáng vẻ lay động lòng người, sinh ra ngàn phần tiếc thương như vậy...
Sở Lâm Lang không thể chịu nổi nữa, nàng đột nhiên đưa tay ra bịt miệng hắn, không cho hắn nói những lời hèn mọn không giống hắn nữa, sau đó dùng ngón tay dài lau loạn nước mắt trên má hắn, giận dỗi nói: "Nói chàng trẻ tuổi, chàng còn muốn ấu trĩ cho ta xem à? Khóc nữa là ta sẽ kéo đồng liêu khắp triều của chàng cùng đến xem đấy! Xem xem Tư Đồ đại nhân trăm ngàn mưu tính khi ở riêng là bộ dạng như thế nào!"
Tư Đồ Thịnh đưa tay ra ôm chặt lấy nàng đã không còn chút chống cự nào vào lòng, rồi dùng thanh âm trầm ấm hỏi bên tai nàng: "Nàng... còn muốn ta không?"
Lâm Lang có chút bất đắc dĩ vỗ lưng hắn: "Muốn muốn muốn! Tư Đồ nhà ta trẻ tuổi tuấn tú như vậy, là kiếp trước ta tích đức mới có thể gặp được thứ yêu tinh tra tấn người như thế này... không phải, mới có thể có được người còn mĩ mạo hơn cả Phan An, tài giỏi, xứng đáng là trụ cột của quốc gia như thế này!"
Nhưng tiếc là lời an ủi này của nàng hình như không có tác dụng lớn.
Đối với nam nhân, hành động luôn có hiệu quả trực quan hơn lời nói.
Vậy nên, Sở nương tử vốn đang thẩm vấn cứ như vậy mà mơ mơ màng màng bị cởi váy lụa áo mỏng, bị một con chó tuấn tú, măt ướt lệ nhoà, răng chưa mọc đủ cắn vào giường...
Đợi đến khi đã điên loan đảo phượng đủ đường, nam nhân đang sinh lòng bất an cuối cùng cũng đã xác định được rằng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài viên minh châu mỹ ngọc hoàn toàn thuộc về sở hữu của minh, Sở Lâm Lang chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị răng chó nhai nát, nuốt sạch!
Đến khi mây mưa tạm ngừng cũng đã là lúc phải thắp đèn. Nàng mệt mỏi tựa vào lồng ngực nam nhân vạm vỡ rồi khẽ hỏi: "Chàng... thật sự không thấy ta quá già sao?"
Tư Đồ Thịnh lại mở miệng nói: "Sở Lâm Lang, đừng có quá đáng! Nàng già đến mức có thể làm mẫu thân ta sao?"
Nói xong, hắn đưa tay véo cánh mũi còn đọng giọt mồ hôi của nàng, nghĩ một chút, hắn vẫn miễn cưỡng kể lại đoạn thời gian hắn niên thiếu quay trở về Giang Khẩu, tình cờ gặp Sở Lâm Lang lúc tân hôn.
Nếu không phải hắn từng bị Sở Lâm Lang "khinh thường vì nhỏ tuổi" ngay trước mặt, thì hắn cũng sẽ không để bụng mà muốn mơ hồ cho qua vấn đề này.
Sở Lâm Lang lần đầu được nghe đến chuyện này, nàng không khỏi có chút ngây người mà trợn to mắt.
Sao có thể như vậy? Lúc đó nàng đâu có gặp qua hắn!
Nhưng lúc đó để nàng có thể gọi hắn là "tiểu đệ đệ", chẳng phải là chứng tỏ lúc đó trông hắn non nớt lắm sao!
Chậc chậc chậc, mới có bao nhiêu tuổi chứ, thế mà dám học người ta ghen tuông?
Khoan đã, chẳng phải điều này nói lên rằng, từ khi còn rất nhỏ, hắn đã thầm yêu nàng?
Sở Lâm Lang càng nghĩ càng thấy tên tiểu tử thối nhà hàng xóm từ sớm tâm tư đã trưởng thành như vậy, đôi mắt không nhịn được mà ánh lên nét ranh mãnh hỏi hắn, rốt cuộc là từ khi nào đã thích nàng rồi?
Tư Đồ Thịnh không trả lời, chỉ cúi đôi mắt cười như không cười nhìn nàng, dường như cũng không định trả lời nàng.
Sở Lâm Lang lại vô cùng hứng thú, nàng nhớ lại sau khi hai người gặp lại, hắn cứ cách ba hôm lại đến tìm mình gây "phiền toái", nhìn thế nào cũng như trong lòng có quỷ!
Nhưng lúc đó nàng còn là thê tử của người ta mà! Chẳng lẽ hắn...
Có lẽ cảm thấy là Sở Lâm Lang quá ồn ào, Tư Đồ Thịnh dứt khoát cúi người, dùng môi mỏng bịt lấy cái miệng nhỏ còn muốn truy hỏi của nàng rồi dùng hành động thực tế, vắt kiệt chút sức lực còn sót lại của nàng để nàng đoán xem, rốt cuộc hắn yêu nàng từ khi nào!
Trong phòng xuân ý nồng nàn, còn Quan Kỳ và Đông Tuyết ngồi trong bếp đợi chủ tử thức dậy ăn cơm, vừa uống canh vừa bất đắc dĩ chờ đợi.
Quan Kỳ nhìn cửa sổ sân lại tắt đèn, cái miệng thiếu đánh không nhịn được mà hỏi: "Nhìn tình hình này thì Sở nương tử hẳn là hết giận rồi phải không? Vậy chó còn cần phải đổi nữa không? Ta khó khăn lắm mới chọn được một con không tệ đấy!"
Đông Tuyết cảm thấy cái miệng của Quan Kỳ quá không biết quản, nàng nhịn không được mà nói: "Đại cô nương bảo ngươi đổi thì đổi! Nói nhiều làm gì!"
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng Đông Tuyết hấp hối nằm trên giường, giờ đây Quan Kỳ cảm thấy lúc Đông Tuyết mắng mỏ người bằng mười phần tinh lực thật tốt biết bao!
Thế là hắn vui vẻ đồng ý, hớn hở ăn miếng xương sườn to mà Đông Tuyết gắp cho hắn.
...
Những ngày này sau đó, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng lại có chút không mấy bình thường.
Sau khi bày ra tư thế chọc giận mãnh hổ, văn võ trên dưới triều đình đều lo lắng bất an chờ đợi phản ứng của Kinh quốc bên kia.
Đúng như Tư Đồ Thịnh dự đoán, Kinh quốc bên kia sau khi nhìn thấy thi thể của Hà Sát, xem qua thư tay của bệ hạ Đại Tấn, thêm vào đó còn có sự thổi gió, châm lửa của "người có tâm", cả vương trướng suýt nữa đã bị những lời phẫn nộ lật tung.
Thống lĩnh tướng sĩ từ trên xuống dưới đều thề phải hỏi tội Đại Tấn, báo thù cho Hà Sát thống lĩnh, tiếng hô hào đồng lòng vang thẳng lên trời xanh.
Trong sự cuồng nộ này, cho dù An Cốc khả hãn có không muốn khai chiến cũng không thể làm trái ý nguyện của bộ hạ.
Phải biết rằng ông ta chỉ vừa mới kế thừa vị trí khả hãn, giờ đang là lúc muốn gấp rút ổn định lòng người, lại gặp phải nạn hạn hán cỏ khô trăm năm khó gặp.
Vốn tưởng rằng vì có giao hảo với Thái tử Đại Tấn, việc hòa đàm đã nắm chắc phần thắng, chỉ chờ tích trữ lương thảo, dưỡng sức rồi đại cử tiến công xuống phía Nam xâm chiếm.
Không ngờ rằng tên khốn Hà Sát này đóng vai mặt trắng quá đà, lén chạy vào thành trêu ghẹo nữ tử, dẫn đến quân dân tới vây đánh rồi mất mạng ở đô thành Đại Tấn.
Vốn là cục diện đang thuận buồm xuôi gió, không biết vì sao lại đảo thành cưỡi lên lưng cọp khó xuống.
Kế sách hiện giờ là chỉ có thể dựa vào ưu thế đột kích của người Kinh quốc mà trước tiên đánh vài trận giao chiến với quân đội biên cảnh Đại Tấn, dọa dẫm mấy tên nhũn như bún, hèn nhát của Tấn triều, cũng để dẹp yên lửa giận trong vương trướng Kinh quốc, chiếm thế thượng phong rồi lại thương lượng chuyện hòa đàm.
Bởi vì mấy lần trước Kinh quốc du kích, tập kích vào thôn trấn đều đại thắng trở về.
Họ vốn đã coi thành trấn phòng thủ biên cảnh như hậu viện nhà mình, muốn ăn thịt liền không kiêng nể gì mà đi tàn sát một phen.
Nhưng lần này, phòng thủ biên cảnh Đại Tấn đã thay đổi, binh lính đồn trú hiện giờ đã thay người từ trong lẫn ngoài, đó chính là quân của Lý gia, kế thừa hồn binh của Dương gia.
Tuy quân Lý gia dũng mãnh nhưng vì có quan hệ mật thiết với Dương gia ngày xưa mà trước giờ vẫn luôn bị bệ hạ đề phòng, bao nhiêu năm nay, ngài chỉ để họ đi khắp nơi bình loạn diệt phỉ, không giao chuyện quân quyền trọng yếu.
Mà giờ đây, phụ tử Lý gia cuối cùng cũng đợi được cơ hội được xông pha Bắc địa, nắm giữ trọng binh.
Thế là phụ tử họ cùng lên trận, bày ra mồi nhử lương thảo mà đánh mấy trận bao vây vô cùng mãn nhãn.
Dù sao cũng là lão tướng đã từng trải sa trường, mấy đường binh pháp quỷ quyệt và tàn nhẫn này lập tức đánh cho kỵ binh Kinh quốc vốn quen thói ngông cuồng cảm thấy choáng váng.
Thắng mấy trận rồi, động tĩnh nhỏ bên Kinh quốc cũng đột nhiên giảm đi nhiều.
Xem ra quân Lý gia đã đánh cho họ biết đau rồi, khiến họ cũng nảy sinh lòng cảnh giác, không dám ra tay khinh suất nữa, hơn nữa bên Kinh quốc lại truyền ra động tĩnh, liên tục thăm dò ý muốn hòa đàm.
Tình hình chiến sự biên cương được một đường phi mã tốc báo đến Kinh thành.
Khi chiến báo đến nơi, bệ hạ đang ở nghị sự đường, thần tử Xu Mật Viện và mấy vị trọng thần đã bầu bạn cùng bệ hạ chờ đợi nguyên một đêm.
Chờ đến khi nhận được tin, dù là quân hay thần đều ngửa ra sau thả lỏng, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Không có cách nào, Đại Tấn đã quá lâu không chính diện cứng rắn với người Kinh quốc như vậy. Trong lòng Tấn Nhân đế và các lão thần thực sự không nắm chắc, chỉ sợ tiền tuyến bị đánh tan thì sẽ không còn đường lui.
Trong đám quần thần thở ra một hơi dài thì Tư Đồ Thịnh lại có vẻ hơi khác biệt.
Hắn không đợi bệ hạ vui mừng xong đã bắt đầu dâng tấu nói: "Bệ hạ, hiện giờ Bắc địa tăng binh, lương thảo quân nhu phải đi trước một bước, nhưng chuyện vận chuyển lương thảo phải dựa vào sự phối hợp của các châu quận, để phòng ngừa chuyện tham ô lương thảo, xin bệ hạ phái giám sát quan đốc thúc chuyện vận chuyển lương thảo."
Thái tử cũng đang ở nghị sự đường, nghe xong lời này, hắn cảm thấy không mấy thuận tai bèn nói: "Lần này lương thảo được áp tải đều do phụ hoàng đích thân chỉ định quan lương thảo, ngươi lại còn muốn phái thêm giám sát quan là có ý gì?"
Tư Đồ Thịnh nhìn về Thái tử rồi trả lời bằng ngữ điệu lạnh lùng: "Tham ô lương thảo là chuyện từ xưa đã có. Cho dù bệ hạ anh minh cũng khó bảo đảm thỉnh thoảng sẽ có con chuột béo tham lam. Nếu là lúc bình thường thì thôi. Nhưng vào thời khắc then chốt như khi hai nước giao chiến, những phần lương thảo thoạt nhìn như không đáng kể bị tham quan ô lại bớt xén, tích lũy lại lại có thể là phần lương cứu mạng của tướng sĩ tiền tuyến! Nếu lương thảo được vận chuyển đến quân biên cảnh không đủ một nửa số được ghi trên sổ sách, với tình hình như vậy thì làm sao tướng sĩ tiền tuyến có thể an tâm chiến đấu!"
Giọng Tư Đồ Thịnh quá đỗi cứng rắn, lại còn trước mặt bệ hạ và biết bao trọng thần như vậy, làm trữ quân một nước không thể xuống nổi đài, thật đúng là không biết điều.
Đào quốc công đúng lúc này bước ra để ra mặt hòa giải: "Lời Tư Đồ Xu Mật Sử nói quá nặng, Thái tử cũng chỉ là lo lắng hiệu suất chuyện vận chuyển lương thảo, sợ thủ tục đối sổ kiểm tra quá rườm rà làm chậm trễ chuyện vận chuyển lương thảo mà thôi."
Theo lời Đào công, các lão thần hiểu chuyện khác cũng lần lượt ra mặt hòa giải, cuối cùng cũng cho trữ quân đủ thể diện để xuống đài.
Chỉ là cuối cùng Tấn Nhân đế vẫn chấp nhận lời can gián của Tư Đồ Thịnh.
Hắn nói đúng, năm đó trận Phụ Thủy cũng vì lương thảo không đến kịp, khiến Dương Tuần phải liều mạng rồi bị tập kích trên đường điều động lương thảo.
Thời điểm bước ra khỏi cung, ngụm uất khí trong lòng Thái tử quả thực muốn xông thẳng lên tận trời xanh.
Đào quốc công thấy trên mặt Thái tử vẫn còn nét bực dọc, ông liền mời Thái tử đến Đào phủ uống trà. Khi đến thư phòng Đào quốc công, Thái tử không nhịn được mà than phiền với ông: "Tên Tư Đồ Thịnh này, đúng là được đằng chân lân đằng đầu, muốn chạy lên đầu ta ra oai luôn rồi!"
Đào quốc công khuyên giải Thái tử: "Hiện giờ hắn đang được bệ hạ sủng ái, điện hạ đừng tranh chấp với hắn trước mặt bệ hạ."
Thái tử nghe lời này, ngụm uất khí trong lòng lại càng tăng thêm: "Vốn chuyện hòa đàm đang tốt đẹp, đều do tên Lý Thành Nghĩa kia gây họa, khiến Hà Sát bị ngộ sát, quấy rối chuyện hòa đàm. Phụ tử Lý gia vốn không được trọng dụng, giờ lại chia mất đi phân nửa binh quyền, ta thấy họ đã chiêu binh mãi mã, chẳng phải là đang muốn chia đi binh quyền trong tay ta sao?"
Từ khi Thái vương ngã xuống, Thái tử vẫn luôn tích cực vận động, muốn nắm quyền binh tư nhưng Tấn Nhân đế mãi vẫn luôn chậm chạp, chưa chịu uỷ quyền cho hắn.
Sau khi nhìn thấy Tĩnh phi bị rớt đài, Tứ đệ bị lưu đày, lại đúng lúc hắn có thể nhân cơ hội hòa đàm này mà thể hiện tài năng với phụ hoàng mình.
Tiếc là Tư Đồ Thịnh và Lý Thành Nghĩa lại ngáng một chân vào, sao có thể không khiến Thái tử bực bội được?
Đào quốc công lại cảm thấy Thái tử có chút nông nổi.
"Điện hạ, cái gọi là trữ quân một nước, không lầm lỗi chính là đại thiện! Chỉ khi nào ngài lĩnh hội thấu đạo lý này, hành sự nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều."
Thái tử đã không ít lần nghe vị ngoại công của mình nói mấy lời trung dung chi đạo (*) này. Nhưng hắn rất nóng lòng muốn chứng minh bản thân với phụ hoàng, tâm cảnh này lại là thứ mà người ngoài không thể hiểu được.
(*Trung dung chí đạo: hiểu đơn giản là đạo làm gì cũng vừa phải và đúng mực.)
Trong các hoàng tử, hắn là người nhớ mọi việc sớm nhất. Hắn đã tận mắt thấy phụ hoàng yêu thương ấu đệ do Phương Lương phi sinh ra biết bao, như thể ngoài hắn ra, tất cả những hài tử khác đều không phải thân sinh của phụ hoàng.
Sau đó vì Phương Lương phi mất đi hài tử, sau đó lại bệnh chết. Phụ hoàng liền quy mọi trách nhiệm lên mẫu hậu hắn, thái độ với hắn cũng càng ngày càng không thích.
Nếu không phải mẫu thân hắn xuất thân từ đại tộc, mà hắn lại là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận, vị trí Thái tử này phụ hoàng có lẽ thà để cho cái đồ bỏ đi Lục đệ kia, cũng sẽ không truyền cho hắn.
Từ nhỏ hắn đã không được phụ thân coi trọng, thậm chí còn có chút ghét bỏ âm thầm.
Đây là nỗi đau tận nơi đáy lòng của Thái tử, hắn khao khát chứng minh với phụ vương mình có tài định quốc an bang, sao có thể cam tâm chỉ làm một trữ quân tầm thường, giữ gìn cơ nghiệp?
Điều chết người nhất là, gần đây hắn mới biết, hóa ra phụ hoàng lại ủy thác Tư Đồ Thịnh đi tìm kiếm tung tích tên Tam hoàng tử đã làm lạc mất kia.
Với tài năng của Tư Đồ Thịnh, nhất định hắn sẽ điều tra đến cùng.
Tuy đã nhiều năm như vậy, Tam đệ của hắn có lẽ sớm đã biến thành một nắm đất vàng, không biết chôn ở nơi đâu rồi.
Nhưng phụ hoàng để tâm đến chuyện này làm trong lòng Thái tử luôn có cảm giác bất an.
Đúng lúc này, Đào quốc công lại nói: "Việc cấp bách hiện giờ còn có một chuyện. Bệ hạ muốn bắt đầu bổ sung phi tần hậu cung, nhưng biểu muội của điện hạ cũng không biết có phải do gia giáo quản quá nghiêm, tính tình cứng nhắc, chính là kiểu không được mở mang đầu óc!"
Mắt thấy trong mấy nữ quan vào cung, có một nữ quan họ Tiêu đã nhân cơ hội dâng rượu bệ hạ mà thể hiện tuyệt kỹ xoa bóp của mình, nhân lúc xoa bóp đầu cho bệ hạ đã lên được long sàng rồi được phong làm Thục nghi.
Sau đó lại có hai nữ nhi của võ quan được bệ hạ thu vào hậu cung.
Còn Đào Nhã Xu mỗi ngày chỉ thành thật hầu hạ bên cạnh thái hậu, từ trước đến nay ngay cả cơ hội lộ mặt trước bệ hạ cũng không biết nắm bắt.
Đào quốc công nói vậy là hi vọng Thái tử ở trong cung thay biểu muội hắn tìm một con đường, chỉ điểm một chút cho nàng.
Thái tử nghe xong lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi bị Tư Đồ Thịnh đả thông đầu óc bằng lời nói, hắn đã lén đi xem khởi cư chú của phụ hoàng hắn, vậy mà lại phát hiện bệ hạ vẫn có thể ngự nữ, hơn nữa tình hình lần cuối cùng mang long chủng nhưng không giữ được xảy ra là cách đây hai năm!
Lúc đó chuyện ở trong cung mà không giữ được thai là bởi vì Tĩnh phi chuyên quyền, sợ người khác sẽ chia sủng.
Hiện giờ trong cung không còn Tĩnh phi nương nương cao tay quấy phá, biết đâu sau này phụ hoàng hắn còn cho hắn thêm mấy đệ đệ.
Trước kia Thái tử rất vui mừng chuyện biểu muội có thể vào cung làm hậu.
Dù sao thì cũng là người nhà Đào gia, sau khi vào cung cũng sẽ hết lòng phò tá hắn. Nhưng bây giờ, Thái tử lại có chút nghi thần nghi quỷ, buồn lo vô cớ.
Hắn nghĩ, nếu biểu muội Đào Nhã Xu được sủng ái, thật sự được lập làm hoàng hậu, nàng lại sinh thêm nhi tử cho bệ hạ, khó bảo đảm rằng nàng sẽ không vì nhi tử mình mà mưu tính tiền đồ.
Mà ngoại công lúc ấy liệu còn sẽ như bây giờ, tận tâm tận lực mà vì hắn tính toán?
Giống như Tư Đồ Thịnh nói, hoàng đế tiền triều còn sống thọ hơn hai Thái tử, sau đó lập một ấu tử còn trong tã lót làm quốc trữ!
Vậy nên Đào Nhã Xu không cố ý tranh sủng lại càng đúng ý Thái tử!
Lúc ra khỏi thư phòng ngoại công, khi Thái tử đi ngang qua vườn hoa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy tứ di mẫu Đào Tuệ Như đang cắt hoa.
Bà thấy dáng vẻ ủ rũ không vui của Thái tử liền lôi kéo Thái tử cùng nói chuyện một hồi.
Mẫu thân của Đào Nhã Xu là Ngô thị đang ở thủy các bên cạnh nhìn thấy liền không nhịn được nhíu mày nói với bà tử thân cận ở bên cạnh: "Ngươi qua đó xem đi, nàng ta lại đang gây thị phi gì đấy?"
Bà tử vừa nghe liền vội sai tiểu a hoàn đi dò la, nhưng chưa kịp để người xuống thủy các thì bên kia đã giải tán rồi.
Không trách Ngô thị lại ghét bỏ tứ tiểu cô của mình như vậy, thực sự là vì Đào Tuệ Như đã gây thị phi sau lưng Đào Nhã Xu, phạm vào điều kiêng kỵ của Ngô thị.
Bà sớm đã nói với phu quân rằng nếu không có việc gì thì đừng để Đào Tuệ Như trở về nữa, nàng ta không phải có trạch viện riêng sao, cứ phải về Đào gia làm gì?
Nhưng mỗi lần nghe những lời như thế, phu quân bà, Đào Hải Thịnh đều sẽ bực bội đáp lại: "Nàng ấy đâu có tái giá, vẫn là cô nương Đào gia, muốn trở về nhà mình thì có sao? Nàng làm tẩu tử mà lại có thái độ như vậy ư?"
Ngô thị biết Đào Hải Thịnh vốn luôn đau lòng cho vị muội muội phải sống cảnh goá bụa này, lòng thiên vị nàng ta nhiều đến mức có thể chạy ba dặm.
Trong mắt ông, muội muội nhà mình hoàn toàn không có lỗi, tất cả đều là do bà làm tẩu tử không đúng.
Hơn nữa Ngô thị gần đây cũng rất bực mình nên bà lười phải tranh cãi với Đào Tuệ Như. Tất cả vì nữ nhi bà ở trong cung thật đúng là không bớt lo, uổng công những lời ám chỉ của thái hậu, nàng căn bản không có ý sáp lại gần bệ hạ.
Trải qua một khoảng thời gian đã lâu như vậy rồi, lão nhân gia thái hậu cũng đã nhìn ra, liền tìm tới Ngô thị nói vài lời ám chỉ.
Bà biểu thị rằng bệ hạ tuổi đã cao, lập hậu cũng phải lập người biết thương người.
Nha đầu Nhã Xu này cái gì cũng tốt, chỉ là làm người quá lạnh nhạt, ngay cả cười với bệ hạ cũng không biết.
Bệ hạ đã đến tuổi này rồi, sao có thể ôm một cục băng vào trong chăn được chứ?
Vậy nên ý thái hậu là, cứ để Nhã Xu ở bên cạnh bà là được, còn bệ hạ bên kia thì thôi vậy.
Nghe nói thái hậu gần đây rất sủng ái vị Tiêu Thục nghi mới được phong kia, vừa khéo gia thế của vị Thục nghi kia cũng không tệ, nếu được bệ hạ sủng ái thì tiền đồ hẳn là không thể hạn lượng.
Quay đầu lại nhìn nữ nhi mình, thật sự là yên phận thủ thường làm một nữ quan, mắt thấy ngay cả thái hậu cũng không buồn nâng đỡ nàng nữa rồi!
Ngô thị nghe những lời này cũng phát điên lên, bà hận không thể vào cung nhéo lỗ tai mà mắng Nhã Xu. Nàng cũng không nghĩ xem, nếu cứ theo thân phận nữ quan mà chịu đựng đến lúc xuất cung, lúc đó nàng chính là lão cô nương rồi! Còn gả được cho người nào tốt nữa đây!
Đào gia vốn coi nàng như hoàng hậu mà nuôi dưỡng. Nếu không phải vì bệ hạ vẫn mãi chưa có ý định muốn truyền vị, vị trí trữ quân của Thái tử còn chưa vững chắc, cần một trợ lực có ích trong cung, công công cũng sẽ không truyền lời để Nhã Xu vào cung.
Ngô thị đã có thể tưởng tượng, nếu việc tuyển hậu của Đào Nhã Xu thất bại, nàng xuất cung với thân phận lão cô nương thì những tiếng cười nhạo của mấy phu nhân chốn hậu trạch kia sẽ lớn thế nào.
Bà là người cả đời sống thể diện, sao có thể chịu đựng cảnh nữ nhi mình cuối cùng lại phải xuất cung một cách thảm hại như vậy?