Nếu luận đến nhơ nhuốc lăng loàn thì không có nữ nhân nào có thể bẩn hơn kẻ leo lên giường phu quân khuê mật!
Sở Lâm Lang chẳng qua chỉ là hoà ly đàng hoàng mà thôi, nàng chưa bao giờ cố ý quyến rũ nam nhân đã có thê tử!
Nàng vốn không định đối đầu trực diện với Đào Tuệ Như. Giống như lúc trước nàng khuyên Đào Nhã Thụ ở ốc đảo, thà đắc tội quân tử chứ chớ đắc tội tiểu nhân.
Đáng tiếc Đào Tuệ Như này thật quá vô liêm sỉ, năm lần bảy lượt đã hãm hại nàng và Tư Đồ Thịnh, bây giờ lại chạy đến trước mặt nàng mắng mỏ mấy lời nhơ nhuốc. Loại tiểu nhân này đã oán hận nàng rồi, dù có đắc tội năm phần hay đắc tội mười phần cũng không khác gì nhau lắm!
Nàng dứt khoát không thèm giả bộ nữa, cứ mắng Đào Tuệ Như cho sướng miệng trước!
Trước kia mỗi khi Sở Lâm Lang gặp vị nữ nhi của Quốc công gia, cũng là di mẫu của Thái tử, nàng đều dùng lời nói khách khí, cho bà ta đủ mặt mũi.
Đến mức Đào Tuệ Như đã quen từ trên cao nhìn xuống nàng, tuy biết Sở thị cũng có chút tâm cơ, giỏi nịnh bợ, nhưng chẳng buồn để nàng vào mắt.
Một con chuột hèn mọn dù có ranh mãnh đến mấy cũng không thể coi như người được!
Không ngờ rằng phụ nhân này lại ăn nói sắc bén như vậy, vừa ra chiêu đã ám chỉ bà ta phẩm đức không trong sạch.
Chuyện tư thông trước hôn nhân này khi đó ở Kinh thành đã bị đồn đại ầm ĩ cả lên, đây chính là tử huyệt của Đào Tuệ Như, bà ta ghét nhất là khi bị người khác nhắc đến đoạn chuyện cũ này.
Chiêu này mạnh đến nỗi sắc mặt Đào Tuệ Như đột ngột biến đổi, bà ta tức giận đến mặt mũi đỏ bừng: "Ngươi... ngươi loại tiện tì nhà ngươi!"
Nói đến đây, Đào Tuệ Như phát hiện ra mình đang mất bình tĩnh, đánh mất đi khí thế.
Bà ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, muốn nắm thóp Sở thị này, vậy nên bà ta cười lạnh một tiếng mang theo ý vị sâu xa: "Tuổi còn trẻ lại vô gia giáo như vậy. Chẳng lẽ Tư Đồ Thịnh cho ngươi dũng khí dám sỉ nhục đường đường Quốc công chi nữ? Ồ. Cũng phải, ngươi hẳn còn chưa biết, tình lang Tư Đồ Thịnh kia của ngươi có thân phận gì? Khó trách lại cảm thấy mình bay lên trời, không coi ai ra gì!"
Đào Tuệ Như khẳng định rằng Tư Đồ Thịnh tuyệt đối không dám giao phó thân gia, tính mạng cho một nữ tử hạ tiện như vậy.
Thích Sở thị này là một chuyện, nhưng nói cho nàng ta biết hắn là hậu nhân tướng môn bị hoàng đế diệt môn lại là một chuyện khác!
Loại thương phụ tục tằn, đầu óc chỉ biết tính toán như này, một khi biết được sự thật, chỉ sợ hồn cũng bị doạ bay mất.
Nếu Sở thị này biết, e rằng cũng sẽ không dám tố giác, để tránh bị liên lụy, nàng ta nhất định sẽ nghĩ cách rời xa Tư Đồ Thịnh, rời khỏi Kinh thành.
Vậy nên Đào Tuệ Như cố ý ném mồi nhử, định từ từ nói cho Sở thị này biết, nàng ta rốt cuộc đã quyến rũ phải thứ nam nhân phiền phức như nào?
Không ngờ rằng Sở Lâm Lang lại mỉm cười: "Chàng? Tất nhiên là thần tử được bệ hạ sủng ái, trụ cột chỉ biết lo cho nước lo cho dân rồi!"
Đào Tuệ Như nở một nụ cười độc ác, bà ta cố ý tiến sát Lâm Lang rồi chậm rãi mở miệng: "Ngươi chẳng lẽ không biết... hắn kỳ thực là hậu duệ của tội thần Dương Tuần, là người vốn nên đã chết, vậy mà lại mai danh ẩn tích, là một kẻ không thể lộ mặt sao?"
Nói xong câu này, trong lòng Đào Tuệ Như cảm thấy sảng khoái vô cùng, bà chỉ cảm thấy bao nhiêu ngày buồn bực cứ thế mà tan biến, giờ chỉ đợi xem Sở Lâm Lang mờ mịt luống cuống, dần dần rơi vào trạng thái hoảng sợ.
Nhưng tiếc là lời bà ta vừa dứt, cổ áo bà ta liền bị Sở Lâm Lang túm chặt.
Nữ tử ngày thường luôn nở một nụ cười đẹp như hoa trong đám quý phụ, giờ lại mang theo mấy phần khí thế hung dữ khó nói, cố ý tiến sát, dán vào tai Đào Tuệ Như nói: "Lời này của ngươi... ngoài nói với ta, còn nói với ai nữa?"
Đào Tuệ Như trước kia tuy từng thấy nữ nhân này kéo cổ áo Liễu Tĩnh Hiên nhưng bà chưa từng nghĩ, nàng ta lại không báo trước mà xông lên động thủ với mình!
Một nữ tử bình thường luôn a dua nịnh hót, thình lình lại lộ ra khí chất như đạo tặc, thật sự làm người ta giật mình muốn nhảy dựng!
Đào Tuệ Như muốn giãy ra nhưng lại phát hiện cánh tay mảnh khảnh trông như liễu yếu đào tơ này sao lại mạnh đến vậy?
Bà ta có khi nào chịu qua sự nhục nhã như này? Dưới cơn tức giận, bà ta định giơ tay tát Sở thị một cái.
Nhưng tiếc là bà ta không biết rằng Sở Lâm Lang thuở nhỏ hoàn toàn là một "tiểu tử".
Ngoài việc thỉnh thoảng giúp phu thuyền khiêng bao muối, làm việc nặng, nàng còn đánh nhau với mấy tên tiểu tử choai choai trên thuyền muối, hơn nữa còn rất ít khi thua.
Vậy nên khi Đào Tuệ Như vừa động cánh tay, Sở Lâm Lang đã chuẩn bị sẵn rồi, nàng đẩy mạnh tay bà ta ra, nhẹ nhàng lùi lại, tránh cái tát này của bà ta rồi giơ tay tặng lại Đào Tuệ Như một cái tát trong vắt và vang dội, tát méo khuôn mặt ni cô đoan trang của bà ta, khiến bà ta loạng choạng ngã ngồi xuống đất!
Cái tát này toàn là ân oán tư thù, không thể nói là nhất thời xúc động được.
Sở Lâm Lang không biết Đào Tuệ Như có đau không, dù sao thì cánh tay nàng cũng tê rần rồi.
Nàng sớm muốn làm vậy lắm rồi, lúc này nàng sảng khoái phủi tay rồi cười lạnh: "Kẻ bày mưu cho Dương Nghị, dẫn người Kinh quốc đến tiệm ta khinh nhờn người chính là ngươi đúng không! Cái tát này là thay nha hoàn Đông Tuyết của ta đánh!"
Lúc trước khi nghe Tư Đồ Thịnh nói việc Đào Tuệ Như nhận ra Tư Đồ Thịnh, còn đi đối chất với Dương Nghị, Sở Lâm Lang liền lập tức ngộ ra.
Bởi vì trước đó nàng dù nghĩ cả trăm lần cũng không ra.
Cách dẫn người Kinh quốc vào tiệm nàng khinh nhờn người thực sự không phải cách mà nam nhân có thể nghĩ ra được!
Đợi đến khi nghe được Đào Tuệ Như cũng nhúng tay vào, Sở Lâm Lang dù dùng ngón chân cũng có thể đoán ra được đây là thủ đoạn của ai!
Mấy lần trước Đào Tuệ Như liên tiếp gây phiền phức cho nàng, nàng còn chưa tính sổ, giờ lại còn dám chạy đến trước mặt mình dùng miệng lưỡi khoe khoang, ly gián tình cảm của nàng và Tư Đồ Thịnh!
Nếu có thể nhịn được chuyện này, nàng có thể dứt khoát tiếp bước mụ ni cô giả này luôn!
Đào Tuệ Như thật sự bị Sở thị đánh đến choáng váng!
Dù sao thì bà ta cũng là đích nữ của Quốc công, từ nhỏ đã nuôi lớn, trân quý như vàng như ngọc, sau khi gả chồng, tuy thỉnh thoảng khi cãi vã với Dương Nghị cũng có lúc động tay tranh chấp.
Nhưng Dương Nghị cũng chưa từng dùng sức lớn đánh bà ta như vậy!
Giờ bà ta lại bị một phụ nhân phố chợ vốn bà ta vẫn luôn coi thường đánh mắng như vậy, trong lúc nhất thời bà ta tức giận đến run cả người, chỉ có thể che mặt run giọng nói: "Thứ phụ nhân hạ tiện như ngươi cũng dám đánh ta?"
Sở Lâm Lang cười.
Chuyện nàng dám làm còn nhiều lắm! Dù sao hôm nay cũng đã trở thành ả phụ nhân đanh đá rồi, nàng cũng liều rồi, nàng dứt khoát cởi một chiếc giày cầm trên tay, sau đó nắm tóc bà ta, dùng đế giày ra sức quất: "Ngươi thì không hạ tiện à? Quyến rũ nam nhân đã có thê tử! Hãm hại thân điệt nữ của mình! Thông đồng với ngoại địch! Dung túng, dẫn đám cẩu tặc Kinh quốc đến càn quấy! Giờ ngươi lại muốn hại Tư Đồ Thịnh, đến trước mặt ta nói mấy lời thị phi!"
Sở Lâm Lang sợ nàng sẽ dẫn người đến nên cũng không dám mắng lớn tiếng, Đào Tuệ Như cũng sợ lôi kéo người đến, bà ta không đánh lại, chỉ có thể ôm đầu né tránh một cách thê thảm, cũng không dám gọi người.
Không có cách nào khác, mấy lời mắng mỏ này của Sở thị, câu nào câu nấy cũng là tội danh có thể khiến người ta mất hết thanh danh.
Đào Tuệ Như thật không ngờ rằng Tư Đồ Thịnh kia lại không giữ lại chút gì, đem toàn bộ thân thế của mình nói hết cho ả tiện phụ Sở thị này nghe.
Càng không ngờ rằng ả phụ nhân đanh đá này lại liều mạng bảo vệ Tư Đồ Thịnh như vậy!
Đào Tuệ Như sợ rằng mình la lớn sẽ dẫn nhi tử bà và gia nhân đến, nếu nghe được chút manh mối thì có thể để lại hậu hoạn vô cùng!
Cứ như vậy, bà ta không thoát khỏi những cú đánh của Sở Lâm Lang, cuối cùng chỉ biết áp mặt xuống đất, ôm đầu không dám ngẩng lên.
Sở Lâm Lang đánh đã tay liền ướn thẳng lưng, lau mồ hôi, tiện thể cũng mang giày vào.
Nàng đã trút được một hơi uất nghẹn, sau đó cũng có thể thong thả mà bày ra đòn chí mạng của mình.
Thế là nàng từ trong lòng lấy ra phong thư nhà mà Đào Tán thay mình viết, vẫy vẫy trước mặt Đào Tuệ Như vừa mới bò dậy: "Thấy chưa? Đây là nhi tử ngươi viết đấy! Từng chữ từng câu đều nói nhớ huynh trưởng phụ thân, mong vứt tối theo sáng, phù trợ phụ thân một tay. Đặc biệt là câu "mẫu thân cũng mong sớm ngày mong cùng người gương vỡ lại lành" thật là cảm động đến rơi nước mắt!"
Đào Tuệ Như ngẩng mắt lên liền thấy nét chữ quen thuộc, đây... đây không phải nét chữ của nhi tử bà, Đào Tán sao?
Bà ta đưa tay ra muốn giật lấy nhưng lại bị Sở Lâm Lang nhanh nhẹn né tránh, nàng mỉm cười: "Nét chữ Đào tự quan thật độc đáo, theo hắn nói thì đây là do hắn khổ luyện mà ra, là nét chữ hoa độc nhất Kinh thành đấy! Không thể giả mạo được! Sau này ngươi chỉ ở nhà gõ mõ thì tốt. Nếu còn dám ra ngoài gây sóng gió, nhi tử ngươi và ngươi đều đừng hòng thoát khỏi liên quan!"
Tâm tư nữ nhân độc ác và khó đoán, tuy bà ta hẳn sẽ e ngại vì nhi tử mình mà không dám chạm vào vảy ngược của Tấn Nhân đế.
Nhưng nhỡ đâu lão hoàng đế vẫn luôn canh cánh chuyện Dương gia một ngày nào đó quy tiên thì sao? Đào Tuệ Như sẽ không còn e ngại chuyện bị liên lụy nữa!
Thế nhưng có bức thư tay mà Đào Tán viết cho phụ huynh ở đây, còn có lời nói hắn và mẫu thân đều mong muốn sớm ngày đoàn tụ với phụ thân, bất kể ai lên làm hoàng đế, đây đều là bằng chứng chuyện thông đồng với ngoại địch!
Điều này chứng minh rằng Đào Tán từ sớm biết Tư Đồ Thịnh là huynh trưởng của hắn, còn rất nhớ tên phụ thân làm phản tặc kia của hắn!
Đào Tuệ Như nghĩ đến nội dung của bức thư mà tức giận đến run cả người: "Sao Tán nhi có thể viết mấy lời hồ ngôn loạn ngữ như này? Hắn chưa bao giờ dò la về phụ thân hắn! Ngươi cho hắn uống mê hồn gì mà khiến hắn viết ra lời đại nghịch bất đạo như vậy? Ngươi... ngươi có gì thì cứ nhắm vào ta, Tán nhi là người đơn thuần vô tội nhất! Vì sao ngươi phải hại hắn? Ngươi vu khống người vô cớ, nhất định sẽ gặp phải báo ứng!"
Sở Lâm Lang lúc này đã mang giày xong xuôi, nàng cười khẩy: "Hóa ra ngươi cũng biết vu khống người sẽ bị báo ứng sao? Vì sao ngươi hại người lại không chút áy náy? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không có lòng hại người, ta đương nhiên sẽ không cầm tờ giấy này đi vu khống người khác bừa bãi! Chúng ta đây là... tiên tiểu nhân, hậu quân tử!"
Nói đến đây, nàng lại tươi cười hỏi Đào Tuệ Như: "Đào cư sĩ, ngài còn việc gì muốn hỏi nữa không? Ôi chao, tóc ngài rối như vậy, có cần ta giúp ngài chỉnh lại không? Nếu không lát nữa Đào công tử hỏi thì ngài hẳn sẽ rất khó đối đáp!"
Giờ nhìn Đào Tuệ Như toàn thân đều thê thảm, tóc cũng bị Sở Lâm Lang giật nắm đến rối bù, bà ta cố gắng duy trì tôn nghiêm đích nữ nữ Quốc công phủ, lạnh lùng nói: "Không cần..."
Ngay khi Sở Lâm Lang xoay người, Đào Tuệ Như vẫn không cam lòng mà hỏi với theo: "Tư Đồ Thịnh rốt cuộc an bài tâm tư gì? Hắn vì sao phải ẩn náu trong triều đình? Hắn muốn huyết hải thâm thù diệt môn Dương gia sao? Con đường này cuối cùng đều dẫn đến cửa tử! Ngươi là nữ nhân thông minh, vì sao lại mê muội, nhất định phải dính líu với kẻ cùng đường mạt lộ như vậy?"
Thấy Đào Tuệ Như vẫn không cam lòng mà châm ngòi ly gián, Sở Lâm Lang chỉ cười nhẹ: "Kỳ thực ta cũng không hiểu ngươi lắm, lúc trước ngươi vì muốn làm thê tử của Dương Nghị mà tốn hết tâm cơ, thậm chí còn làm trái lương tâm, rắp tâm hại người. Nhưng cuối cùng khi Dương gia gặp nạn, ngươi lại là người đầu tiên phân rõ ranh giới với Dương Nghị, phủi sạch mọi can hệ! Chẳng lẽ các ngươi chỉ có thể có phúc cùng hưởng, nhưng lại không thể có hoạn cùng chịu sao?"
Đào Tuệ Như cười lạnh nói: "Sao? Ngươi cũng muốn nhìn từ trên cao phán xét ta sao? Đổi thành bất cứ ai cũng sẽ đưa ra quyết định giống như ta mà thôi, dù sao thì rốt cuộc cũng là hắn coi nhẹ đại nghĩa, chỉ lo tham sống sợ chết! Nhi tử ta còn nhỏ như vậy, ta sao có thể không cân nhắc vì hắn! Chẳng lẽ ngươi sẽ không như vậy sao?"
Vấn đề này Sở Lâm Lang cũng thật sự đã từng nghĩ qua, dù sao thì thân thế của Tư Đồ Thịnh cũng rất phức tạp, hắn là hậu duệ của tội thần.
Nàng sao có thể không nghĩ đến một khi sự việc phát triển đến kết quả tồi tệ nhất, nàng sẽ đi đâu về đâu!
Vậy nên nghe Đào Tuệ Như hỏi, nàng chỉ bình tĩnh mỉm cười: "Nếu là ta, có lẽ là ta sẽ mang theo con nhỏ, một đường đi tìm phu quân ta. Bởi vì người ta yêu nhất định là quân tử quang minh lỗi lạc, nuôi hoài bão lớn, sao có thể người khác nói rằng hắn đầu hàng, ta liền tin ngay? Ta phải tìm hắn, tự mình hỏi rõ sự thật, ta là thê tử của hắn, một nhà ta cho dù có chết cũng phải chết cùng nhau!"
Nghe lời nàng nói, Đào Tuệ Như liền có chút sửng sốt, bởi vì bà ta chưa từng nghĩ, tin tức Dương Nghị đầu hàng lúc trước có thể chỉ là sai lầm.
Bà ta càng không nghĩ đến chuyện sẽ mang theo nhi tử vượt đường xa vạn dặm để tìm y, hỏi cho ra lẽ.
Nhưng lời nói này thực sự quá mức hoang đường!
Dương Nghị đầu hàng là sự thật không thể chối cãi! Mà cách làm của bà ta lúc trước cũng không thể chê trách được, nếu không thì Tán nhi của bà ta sao có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy?
Sở nương tử này chưa từng ở trong hoàn cảnh của bà ta, những lời này chẳng qua chỉ là những lời đạo lý mạnh miệng mà thồi...
Nghĩ vậy, Đào Tuệ Như liền nở một nụ cười lạnh với Sở Lâm Lang: "Dù ta hành sự có hèn hạ đến đâu thì vẫn hơn ngươi! Cũng không nhìn lại tuổi tác của mình đi, chỉ chuyên ra tay với mấy nam tử nhỏ tuổi hơn! Ngươi còn biết xấu hổ không!"
Sở Lâm Lang tưởng rằng bà ta đang nói mình quyến rũ Đào Tán, nàng không nhịn được trợn mắt, không ngờ tiếp theo Đào Tuệ Như lại nói: "Ngươi si tình như vậy cũng vô dụng thôi! Cho dù Tư Đồ Thịnh không chê thân phận tái giá của ngươi thì cũng sẽ tuyệt đối không cưới nữ nhân có tuổi tác lớn hơn mình!"
Bà ta thấy Sở Lâm Lang nghe lời này liền sửng sốt, đột nhiên nở một nụ cười như đã hiểu rõ: "Sao? Hắn không nói cho ngươi biết hắn bao nhiêu tuổi sao? Ta tính toán chút thì có lẽ là nhỏ hơn ngươi ba tuổi, hay là nhỏ hơn ngươi bốn tuổi nhỉ? Nữ nhân ấy à, không có khả năng không già đi như nam nhân đâu, có lẽ là qua mấy năm nữa thôi, tỷ tỷ như ngươi sẽ bắt đầu lộ ra bộ dáng già nua rồi..."
Bà ta còn chưa nói xong liền phát hiện Sở thị kia đã xoay người bước ra khỏi rừng trúc rồi.
Khi Đào Tuệ Như khó khăn lắm mới chỉnh lại mái tóc rối bù của mình, sau đó chỉnh lại xiêm y, tự thấy miễn cưỡng cũng có thể gặp người được rồi, bà ta nhịn đau cơn đau truyền từ má và da đầu, khập khiễng bước ra khỏi rừng trúc.
Khi bà ta lên xe ngựa, Đào Tán đang nằm lười biếng trong khoang xe, say sưa xem thoại bản dã sử, không ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân mình.
Đào Tuệ Như nhịn tức hỏi nhi tử mình: "Ngươi... viết thư cho huynh trưởng rồi à?"
Đào Tán đang xem đến chỗ hấp dẫn, ngay cả mí mắt cũng buồn không nhấc lên, chỉ lơ đãng nói: "Con đâu có huynh trưởng thì viết thư cho ai? Mẫu thân nói đến mấy biểu ca bên ngoại làm quan của con à?"
Đào Tuệ Như cố nén sự bồn chồn mà hỏi lại: "Vậy... sao trong tay Sở Lâm Lang lại có thư con viết cho huynh trưởng?"
Đào Tán tiếp tục lười biếng đáp: "Chuyện gì vậy trời! Là hôm nay lúc nghỉ pháp hội, nàng ấy rảnh rỗi muốn viết thư cho phụ huynh, nhưng vì chữ quá xấu, nàng ấy lo huynh trưởng và phụ thân nàng xem không hiểu, con liền tốt bụng sao chép lại giúp nàng. Khụ, không ngờ thân thế của nàng ấy lại đáng thương như vậy, mẫu thân nàng là thiếp thất, bị đuổi ra khỏi nhà, nàng ấy đang nghĩ cách khuyên phụ thân mình, gương vỡ lại lành với mẫu thân nàng ấy! Đúng rồi, nàng ấy còn khen con viết chữ đẹp, nói tài hoa này của con mà làm tự quan thì đúng là có chút phí phạm!"
Nghe lời tên nhi tử ngốc của mình nói, Đào cư sĩ tức đến mức muốn thổ ba ngụm huyết!
Bà ta cuối cùng cũng hiểu ra bức thư trong tay Sở Lâm Lang là từ đâu mà ra!
Cái gì mà viết thư cho phụ huynh! Huynh trưởng của Sở Lâm Lang kia chính là bị nàng ta tự tay đưa vào ngục giam huyện nha! Chẳng lẽ là muốn viết thư hỏi thăm phụ huynh khi nào ra khỏi ngục, mấy ngày cơm ngục ăn có ngon không?
Còn mẫu thân làm tiểu thiếp kia của nàng, khi trước cũng là liều cái mạng già mới có thể ân đoạn nghĩa tuyệt với phụ thân nàng ta, sao có thể còn mong "gương vỡ lại lành"?
Đây rõ ràng là cái bẫy giăng ra cho nhi tử bà mà!
Bà ta và Dương Nghị đều là người tinh ranh tính toán, sao lại sinh ra tên nhi tử ngốc như Đào Tán!
Ngụm tức nghẹn lại vì vừa rồi bị đánh và bị mắng ở trong rừng trúc cuối cùng cũng không chịu nổi, bà giật lấy cuốn thoại bản trong tay nhi tử mình, dùng gáy sách đập lên đầu Đào Tán: "Sao ngươi ngu ngốc như vậy, đã là thư nhà rồi, còn viết cái gì mà "vứt tối theo sáng"? Chẳng lẽ ngươi lại không nghi ngờ gì sao? Lời này ai mà tin được!"
Đào Tán từ nhỏ đã được Đào Tuệ Như nuông chiều mà lớn lên, đâu từng bị mẫu thân mắng xa xả vào mặt như vậy bao giờ?
Bị mắng đến mức tủi thân, hắn nhịn không được mà đẩy mẫu thân ra rồi quát xa phu: "Dừng xe!"
Sau đó hắn hầm hừ nhảy xuống xe ngựa rồi nghênh ngang bỏ đi.
Đào Tuệ Như ở phía sau la lớn cũng không thấy nhi tử mình quay đầu lại.
Bà ta cũng không hiểu nổi, nhi tử vốn luôn ngoan ngoãn của mình sao dạo này càng ngày càng phản nghịch, cứ khiến bà ta không bớt lo?
Nhất định là nữ nhân Sở Lâm Lang này đã rót vào đầu nhi tử bà ta mấy lời chết tiệt gì đó rồi!
Trong lòng Đào Tuệ Như thật sự tức giận nhưng bà ta lại không thể nói với nhi tử mình mấy chuyện khúc chiết quanh co này, nếu không thì chỉ dựa theo tính tình ngây thơ không đề phòng của hắn, sợ rằng sẽ vô tình mà nói ra bí mật động trời này, mang đến họa sát thân cho chính mình!
Nghĩ vậy, bà ta cầm chuỗi hạt Phật, cố gắng bình ổn tâm tình nhưng cuối cùng lại giật đứt chuỗi hạt Phật, khiến hạt châu rơi lả tả đầy khoang xe!
Sở Lâm Lang! Ngươi ngàn vạn lần đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!
Lại nói đến Sở Lâm Lang, chuyến pháp sự lần này không tính là uổng công vất vả, thế mà lại lừa được tên nhi tử ngốc nuôi bởi ni cô kia một phong "thư nhà".
Có được một nhược điểm không thể nói như vậy, đáng lẽ là có thể khiến người ta yên giấc ngủ ngon hơn, không cần lo lắng đến chuyện Đào Tuệ Như sẽ lấy thân thế của Tư Đồ Thịnh làm to chuyện.
Thế nhưng một đường Sở Lâm Lang trở về lại chìm trong lửa giận.
Đào Tuệ Như nói Tư Đồ Thịnh năm nay hẳn là hai mươi hai, ngay cả can chi cũng có thể nói rành rọt.
Trong loại chuyện này, kế mẫu của Tư Đồ Thịnh hẳn sẽ không nói dối hoặc nhớ sai, dù sao thì trước kia bà ta cũng rất vất vả tìm kiếm nhi tử của Ôn thị.
Hơn nữa nghĩ lại dáng vẻ gầy nhỏ của Tư Đồ Thịnh trước kia, quả thật là giống như nhỏ hơn nàng hai, ba tuổi.
Chỉ là sau khi trưởng thành, với dáng người cao lớn của hắn cùng với tính cách trầm ổn quá đỗi mê hoặc người ta, hắn nói mình lớn hơn Lâm Lang, Lâm Lang cũng ngốc nghếch mà tin theo luôn!
Nàng vốn tưởng Tư Đồ Thịnh chuyện gì cũng nói hết với nàng, không ngờ rằng hắn còn giấu nàng chuyện này!
Sau khi về đến biệt viện, Đông Tuyết đang vui vẻ trò chuyện với Quan Kỳ, hai người cùng nhau lấy xương thịt trêu chọc chú con chó ta (*) mà Quan Kỳ tặng nàng.
(*Gốc là thổ cẩu, tức là chó đất, nói chung là chó nhà, chó bản địa, không phải giống thuần chủng ấy mấy bác.)
Vừa thấy đại cô nương về, Đông Tuyết liền hưng phấn chỉ cho đại cô nương xem: "Đại cô nương, Quan Kỳ tặng ta đấy, nói là nó vừa đúng một tuổi, có thể trông nhà giữ viện được rồi!"
Không ngờ đại cô nương chỉ từ từ ngồi xuống, đưa tay ra bẻ miệng chó, rất cẩn thận mà nhìn răng chó, con chó bị khí thế của Sở Lâm Lang áp chế cũng không dám giãy ra, chỉ có thể ra sức ngửa đầu ra sau, nhỏ tiếng r*n r*.
Mà Sở Lâm Lang thì càng xem sắc mặt càng tối.
Quan Kỳ đột nhiên có hơi bồn chồn mà cũng ngồi xuống theo, hắn cẩn thận hỏi: "Sở nương tử... Con chó này có gì không đúng sao?"
Sở nương tử lạnh lùng nhìn hắn: "Răng chó còn chưa mọc đủ, cũng gọi là một tuổi rồi?"
Hả? Quan Kỳ căn bản không nghĩ đến Sở nương tử sẽ cẩn thận đếm răng chó như vậy, hắn vội vàng nhìn theo, quả nhiên là còn thiếu mấy cái răng.
Hắn lập tức cười ngượng: "Có lẽ nhà nuôi chó nhớ sai tháng tuổi, nhưng con chó này cũng không tệ, thể trạng khỏe mạnh, tiếng sủa cũng rất lớn, cho dù có thiếu mấy tháng tuổi thì trông nhà giữ viện cũng không thành vấn đề..."
Quan Kỳ càng nói giọng càng nhỏ, bởi vì ánh mắt Sở nương tử nhìn đáng sợ quá!
Nhìn dáng vẻ đó như thể nếu hắn nói thêm nữa, Sở nương tử sẽ bẻ miệng hắn ra mà đếm răng mất. Vậy nên Quan Kỳ dứt khoát ngậm miệng lại rồi ngượng ngùng biểu thị rằng mình sẽ về đổi một con đủ tháng tuổi mang đến.
Đông Tuyết cũng nhìn ra tâm tình đại cô nương không tốt, nàng vội ra hiệu cho Quan Kỳ, bảo hắn mau ôm chó đi, đừng chọc đại cô nương không vui.
Sở Lâm Lang cười lạnh nhìn theo bóng lưng Quan Kỳ ôm chó, nàng vẫn hầm hừ tức giận: "Nghé mà cũng đòi đội sừng làm trâu!"
Đợi đến khi chó bị ôm đi rồi, Sở Lâm Lang cũng đã rửa tay xong xuôi, thay một bộ y phục khác, nàng nhẹ giọng hỏi: "Tư Đồ đại nhân cũng đến rồi?"
Đông Tuyết vừa đưa khăn vừa nói: "Không phải cô nương chê ghế ngồi luyện chữ có hơi thấp, lưng cũng không được thoải mái lắm sao? Đại nhân vừa rồi vừa lấy ghế đi ra xưởng mộc hậu viện sửa lại, lát nữa nô tỳ sẽ đi nói với đại nhân, bảo người đã về rồi."
Sở Lâm Lang không lên tiếng, chỉ im lặng cầm bộ y phục đang thêu dở, ngồi xếp bằng trên giường thêu.
Nhưng tiếc là vừa rồi nàng đánh người đến mỏi cả tay, thêu cũng chỉ được hai mũi đã bắt đầu tâm phiêu ý đãng.
Hôm nay Tư Đồ Thịnh đến biệt viện ngoại ô Kinh thành của nàng cũng sớm, hắn làm mộc ở hậu viện cả nửa ngày nhưng nữ nhân vốn bình thường vẫn luôn như bướm bay, một mặt hân hoan đón hắn hồi phủ nay lại không đi xem hắn, chỉ an ổn ở trong phòng mình thêu hoa văn.
Khi Tư Đồ Thịnh bước vào phòng, Sở Lâm Lang mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Tư Đồ Thịnh cảm thấy ánh mắt nàng không mấy thiện cảm, liền cúi đầu kiểm tra lại bản thân, vì đã làm mộc nên hắn đã thay một bộ y phục ngắn tay quần dài thoải mái, tuy dính ít mạt cưa nhưng y phục trên người hắn không có gì không đúng cả!
Chưa kịp để hắn hỏi, Sở Lâm Lang đã đơn giản kể lại quá trình hôm nay nàng giao đấu một trận với Đào Tuệ Như rồi đưa bức thư kia cho Tư Đồ Thịnh.
Tư Đồ Thịnh nghe xong cũng có chút ngẩn ra, đại khái là hắn không ngờ đệ đệ cùng chung huyết mạch với mình lại ngu ngốc như vậy.
Nhưng điều này cũng khiến hắn hiểu ra nguyên nhân Sở Lâm Lang hôm nay có chút bất thường, chắc hẳn là do cãi vã với Đào Tuệ Như mà trong lòng không vui nên mới không đến tìm hắn!
Nghĩ vậy, hắn lại cẩn thận xem lại bức "thư quy thuận" của tên đệ đệ ngu ngốc, trong lòng bỗng nhiên nổi trăm mối cảm xúc.
Hắn nhớ lại lúc tái ngộ Sở Lâm Lang, nàng đã dũng cảm làm sổ sách giả để nắm thóp người.
Không ngờ sau hai năm, nàng trên con đường "làm giả" này cũng càng lúc càng tinh thâm, giờ đã có thể tìm người viết thay được rồi!
Sở Lâm Lang ngồi trên giường, tay cầm kim thêu nhưng nàng không thêu, nhân lúc hắn xem thư, nàng lại như đếm răng chó, nhìn Tư Đồ Thịnh từ trên xuống dưới rồi bình thản nói: "Ta cũng không ngờ Đào Tán lại đơn thuần như vậy, nhưng chỉ cần mẫu thân hắn không quá đáng, chúng ta cũng không cần dùng đến bức thư này."
Tư Đồ Thịnh thu thư lại, nghĩ một lúc, hắn đoán ra được lý do tên đệ đệ kia của mình vô cớ nhiệt tình, không nhịn được mà thăm dò hỏi: "Hắn có phải... có ý gì không tốt với nàng phải không?"
Sở Lâm Lang mỉm cười, đôi mắt nàng đẹp như sóng xô: "Ta trông xinh đẹp như vậy, lại không tái giá, có nam nhân nhiệt tình với ta không phải là rất bình thường sao?"
Lời này tuy có lý, nhưng đây có phải là lời có thể nói trước mặt nam nhân của mình không?
Ánh mắt Tư Đồ Thịnh trầm xuống, vừa định mở miệng thì Sở Lâm Lang lại nhanh chóng nói tiếp: "...Nhưng nam tử tuổi còn trẻ, lại non nớt như vậy, ta sao có thể ăn được? Chàng biết đấy, ta... không thích người nhỏ tuổi hơn mình! Nhỏ hơn hai, ba tuổi cũng không được!"
Tư Đồ Thịnh khẽ nhếch môi, hắn phủi mạt cưa trên áo rồi nhẹ nhàng nói: "Không nên nói như vậy, nàng chỉ không thích nam nhân nhẹ dạ mà thôi, nếu là người hành sự trầm ổn đáng tin, tuổi nhỏ hơn một chút, cũng đáng để nữ tử gửi gắm một đời."
Sở Lâm Lang nhướng mày, kéo dài giọng nói: "Sao có thể thế được? Cho dù có giả vờ trầm ổn, bên trong vẫn chỉ là tên tiểu tử thối non nớt mà thôi, giống như mấy con chó còn chưa mọc đủ răng vậy, giả thì làm thế nào cũng không giống thật được!"