Giờ đây trong mắt Đào Tuệ Như, Sở Lâm Lang kia cũng thật đáng thương.
Hẳn là nàng ta cảm thấy mình chỉ là một phụ nhân bị ruồng bỏ, vốn nhân duyên tưởng chừng như vô vọng, vậy mà lại khiến một tuấn tài đương triều say đắm, coi như vận may đến tận cửa rồi, có lẽ rất nhanh sẽ được cưỡi mây hóa rồng chăng?
Nào ngờ rằng Tư Đồ Thịnh kia chỉ là hậu duệ của một tội thần, một khi thân phận hắn bại lộ, ắt sẽ chết không có chỗ chôn!
Nam nhân mà, ôm những nỗi niềm khó nói, lẻ loi ẩn núp giữa chốn kinh thành, át hẳn là sẽ cô quạnh khó kìm lòng nổi lắm.
Vậy nên, Tư Đồ Thịnh mới tìm đến hạng nữ tử không môn không hộ, dễ bề nắm thóp như Sở Lâm Lang để tiêu khiển những lúc tiêu điều!
Nhưng hạng nam nhân lòng dạ thâm sâu như thế, sao có thể đem tính mệnh, bí mật thân thế ký thác vào một phụ nhân đã hòa ly, lại còn chẳng thể sinh dưỡng được?
Nghĩ tới đây, Đào Tuệ Như khẽ cười lạnh, bà đoán chắc Sở thị này bề ngoài nhìn thì khôn ngoan khéo léo, kỳ thực chẳng hay biết thực tình chuyện của tình lang nàng ta, ngày sau e rằng khó có kết cục tốt.
Bà là đích nữ phủ Quốc công, nói thêm một câu với hạng nữ nhân ngu xuẩn như thế cũng là tự hạ thấp thân phận!
Vì thế, Đào Tuệ Như ngồi trong xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống, khóe môi khẽ cong, liếc Sở Lâm Lang một cái, tỏ vẻ khinh thường không muốn nói chuyện với nàng rồi đưa mắt nhìn thẳng phía trước, nói với xa phu: "Hồi phủ!"
Sở Lâm Lang bị khéo khước từ, nàng cảm thấy phản ứng của Đào Tuệ Như thật có chút ý vị sâu xa, phải chăng gần đây ở Kinh thành tiếng xấu của vị cư sĩ này đồn đi quá xa nên bà ta mới bực dọc chăng?
Lâm Lang làm như không sao cả mà mỉm cười, sau đó quay người tiếp tục phát chè ngọt.
Mà cùng lúc đó, trong đồng văn kiện ở nha môn, Tư Đồ Thịnh lại phát hiện ra một phong giấy mật ký.
Hắn theo cách cũ mà dịch ra, sau đó nhìn qua rồi theo thói quen đốt cháy mảnh giấy, bỏ vào lư hương rồi đứng dậy chuẩn bị ngựa, dẫn theo Quan Kỳ một đường đi đến một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô Kinh thành.
Hắn bước chân vào trong ngôi miếu đổ đứng một lúc, sau đó từ sau lưng tượng thần có một người bước ra, kẻ đó chính là phò mã Kinh quốc Hổ Đô Liệt vốn đã nên sớm rời khỏi đô thành!
Tư Đồ Thịnh trừng mắt nhìn y, sau đó đột ngột phi thân vung nắm đấm, tấn công về phía y.
Phụ tử bọn họ đều sử dụng quyền pháp kế thừa từ Dương Tuần, ngay cả đường lối đi quyền cũng giống nhau.
Chỉ là Dương Nghị sống ở đất Kinh quốc thượng võ, những năm tháng liên miên tỷ thí võ thuật cùng với dũng sĩ Kinh quốc đã cho y kinh nghiệm chiến đấu hơn hẳn nhi tử y một bậc.
Dù vậy thì kinh nghiệm có dày dặn đến mấy cũng chẳng chịu nổi thứ quyền pháp vô danh và điên cuồng của Tư Đồ Thịnh.
Mặt Dương Nghị liên tiếp ăn phải mấy cú, cuối cùng y dùng một thế khéo léo làm vấp ngã Tư Đồ Thịnh rồi ấn mặt hắn đè chặt xuống sát đất, y nghiến răng nói: "Ngươi điên rồi! Dám đánh cả phụ thân ngươi!"
Tư Đồ Thịnh bị đè đến nỗi không thể động đậy được, hắn lạnh lùng đáp: "Không phải các ngươi đều nói ta giống mẫu thân ta, đều là giống điên, sớm muộn gì cũng sẽ phát điên sao?"
Sắc mặt Dương Nghị biến đổi: "Đó là lúc nhỏ ngươi ương bướng, chọc giận người ta, lúc giận dữ mới nói ra những lời như vậy thôi, vậy mà ngươi lại coi là thật!"
Nói đoạn, rốt cuộc y cũng thả lỏng cánh tay đang kiềm chế Tư Đồ Thịnh, nói vài lời hoà hoãn: "Lần này ngươi làm khá lắm, cuối cùng cũng thuyết phục được Tấn Nhân Đế kia xuất binh. Phải biết rằng lúc này Kinh quốc đang ở thời kỳ suy yếu, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn ngày quật khởi được nữa. Hai nước phải giao tranh thì mới có cơ hội báo thù tên cẩu hoàng đế đó..."
Tư Đồ Thịnh đứng dậy phủi đi đống bụi bặm trên người, sau đó nở một nụ cười lạnh: "Nói như ông có nhiều ưu tư cho tổ quốc, bách tính lắm vậy? Vì cơ hội này mà ông quả thực là đã tốn hết tâm cơ, ngay cả một nữ tử yếu ớt cũng không tha, bày ra một cái bẫy bẩn thỉu như vậy, còn mưu đồ muốn vu oan cho nhi tử của Lý lão tướng quân, ông có từng xứng đáng với họ không?"
Dương Nghị khi nghe đến cái tên Lý lão tướng quân đã không thoải mái mà khẽ quay đầu, nhưng y vẫn làm như đúng lý hợp tình mà nói: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Ngươi phát điên như vậy, chẳng qua là đang thương tiếc cho ả thương phụ Sở thị kia thôi! Chuyện gặp dịp thì chơi gì đó, hoá ra cũng biết lừa dối ta ư? Ngươi rõ ràng đã tặng cho nàng ta chiếc vòng ngọc gia truyền rồi!"
Lông mày Tư Đồ Thịnh nhíu lại, hắn hỏi: "Làm thế nào ông biết được?"
Dương Nghị không hề che giấu mà kể lại từng ly từng tí việc Đào Huệ Như phát hiện ra từ Sở thị rồi đến chất vấn y.
Tư Đồ Thịnh vạn lần không ngờ đến, bí mật hắn và Lâm Lang vất vả giữ kín lại bị Đào Tuệ Như nắm bắt được manh mối, càng không ngờ rằng rằng phụ thân hắn lại có thể dễ dàng tiết lộ mọi chuyện cho phụ nhân Đào Tuệ Như kia, trong lúc nhất thời, hắn thật sự nhịn không được mà muốn cho Dương Nghị thêm mấy quyền nữa.
Hắn không nhịn được mà lạnh giọng hỏi: "Ông nói rõ ngọn ngành mọi chuyện với Đào thị, là có ý gì?"
Dương Nghị lạnh lùng nhìn hắn: "Ta nghĩ lại, để ngươi có cảm giác nguy cơ cũng không tệ. Chỉ có treo đao trên đầu mới biết lo xa, tránh cho ở phủ đệ chốn Kinh thành quá đỗi an nhàn, vui vẻ quên đi hết thảy, sống giấc mộng thanh bình đóng cửa! Nếu ngươi thật lòng thương tiếc cho tiểu phụ nhân kia thì hãy rời xa nàng ta đi, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến nữ nhân mà ngươi thương yêu. Đến lúc đó, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hại chết phụ nhân kia lại tính là lỗi của ta!"
Tư Đồ Thịnh không ngờ Dương Nghị lại tính toán như vậy, ép hắn phải tự động phải rời xa Sở thị.
Nhưng Dương Nghị nói không sai, một khi bí mật của hắn bại lộ, tất sẽ liên lụy đến Lâm Lăng, muốn bảo toàn cho nàng, chỉ có thể rời xa nàng.
"Ông không sợ ta sẽ mang theo Lâm Lang cao chạy xa bay sao?" Tư Đồ Thịnh nghiến răng chậm rãi hỏi.
Dương Nghị lại như đang nhìn một hài tử đang cố làm loạn mà nhìn Tư Đồ Thịnh: "Ngươi nỡ lòng mình sống những ngày an lạc mà không quan tâm đến mẫu thân ngươi nữa à?"
Trong tay y đã nắm giữ một sợi dây khống chế Tư Đồ Thịnh, không sợ hắn sẽ chạy ra khỏi lòng bàn tay y!
Có lẽ vì bị đe dọa đến yếu huyệt của mình, Tư Đồ Thịnh hít sâu một hơi, cố gắng dập tắt cơn thịnh nộ tiềm ẩn trong lòng mấy ngày qua.
Hắn trầm giọng nói: "Chỉ sợ việc ông muốn ta làm còn chưa xong thì Đào thị đã nóng lòng muốn bán ta rồi."
Dương Nghị lắc đầu: "Ngươi yên tâm, nàng ta sợ thân phận hậu duệ Dương thị của ngươi bại lộ hơn bất cứ ai. Dù sao thì nhi tử duy nhất của nàng ta cũng là huyết mạch của Dương gia. Nếu để bệ hạ sinh lòng cảnh giác, ngươi nói xem bệ hạ có còn muốn để lại một mối hiểm họa ở bên cạnh không?"
Đào Tán chính là yếu điểm mà Dương Nghị dùng để kiềm chế Đào thị. Y thực sự đã đem mọi nhi tử của mình lợi dụng triệt để!
Nói đến đây, vẻ mặt Dương Nghị trở nên nghiêm túc: "Ta không phải là không muốn tốt cho ngươi, chỉ là huyết hải thâm thù của Dương gia còn chưa báo, khiến ta ngày đêm khó say giấc. Nếu ngươi muốn sớm ngày có được giải thoát thì ngươi cũng phải giúp ta một tay!"
Tư Đồ Thịnh không nói gì, chỉ lại hít sâu một hơi rồi nhẹ giọng nói: "Mấy hôm nay ta rất nhớ mẫu thân, cũng mua cho bà ít y phục cùng một số món dược liệu bổ dưỡng, ngươi hẳn cũng phải về rồi, phiền ngươi giúp ta đem mấy thứ này đưa đến tay mẫu thân ta."
Nói xong, hắn quay người gọi Quan Kỳ, Quan Kỳ liền từ trên ngựa lấy xuống một gói đồ dày rồi đưa cho Dương Nghị.
Dương Nghị mở ra xem, quả nhiên là nhân sâm, các loại dược liệu, đồ bổ với phân lượng đầy đủ. Một gói đồ này có giá không hề rẻ.
Dương Nghị châm chọc một tiếng: "Ngươi bây giờ đúng là rộng rãi thật đấy."
Những năm trước Tư Đồ Thịnh đều gửi cho mẫu thân hắn mấy tượng đất nhỏ mà hắn tự tay nặn. Dường như hắn muốn nhờ những món đồ chơi thời thơ ấu này gợi lại chút ký ức của mẫu thân hắn.
Có lẽ hắn cuối cùng cũng lớn rồi, năm nay đã biết phải thực tế hơn mà gửi chút thức ăn, đồ bổ.
Tư Đồ Thịnh nở một nụ cười tự giễu: "Dù sao giờ ta cũng làm quan không tệ, nếu ông muốn ăn, ta cũng có thể mua thêm cho ông một phần nữa."
Cảnh tượng như thể phụ tử quan tâm nhau này cũng rất đỗi xa lạ với Dương Nghị.
Ít nhất là đối với nhi tử trước mắt, y chưa từng có khoảnh khắc ấm áp tương tự.
Chỉ khi Tư Đồ Thịnh thu bớt sự sắc bén của mình, y cũng sẽ ngẩn ngơ mà nhớ ra, mình là phụ thân của thanh niên cao lớn này.
Dương Nghị có chút mất tự nhiên nhíu mày, mang theo sự cứng nhắc nói: "Không cần đâu... Ngươi hãy tự chăm sóc tốt cho chính mình... Nếu trong triều có biến động gì, có thể nhanh chóng thông qua người truyền tin báo cho ta."
Nói xong, phụ tử hai người cũng không còn gì để nói, một người đi hướng Bắc, một người rẽ hướng Nam, đường ai nấy đi.
Tư Đồ Thịnh một đường làm bạn cùng gió đêm, đi thẳng đến biệt viện ngoại ô Kinh thành của Lâm Lang.
Lâm Lang đang tưới chỗ hoa mới trồng trong viện. Ngẩng đầu lên thấy Tư Đồ Thịnh bước vào, nàng nở một nụ cười rồi định đứng dậy.
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại ngồi xuống trước rồi ôm chặt lấy nàng.
Lâm Lang bị cái ôm kịch liệt này siết đến mức không thở nổi, nàng cuối cùng cũng cảm nhận được rõ ràng tâm trạng bất thường của Tư Đồ Thịnh.
Nàng không giãy ra, chỉ buông gáo nước xuống trước rồi an ủi ôm lấy Tư Đồ Thịnh hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tư Đồ Thịnh chỉ nhắm mắt, đưa sống mũi cao ngất lượn lờ giữa búi tóc và cổ thon của Lâm Lang, cũng chỉ giây phút này, hắn mới có cảm giác từ địa ngục quay về nhân gian.
Làm thế nào hắn nói cho Lâm Lang biết, thân phận của hắn đã bị Đào Tuệ Như biết rồi?
Mà nàng có lẽ phải rời khỏi Kinh thành để tránh xa nguy hiểm.
Nguy hiểm cận kề, hắn không thể để Lâm Lang rơi vào hiểm cảnh được. Chỉ là nếu như vậy, hai người họ phải chia xa, không biết đến khi nào mới có thể tương phùng.
Chờ đến khi hai người trở về phòng, Tư Đồ Thịnh liền nói cho Sở Lâm Lang nghe những lời của Dương Nghị.
Lâm Lang nghe xong liền không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh. Nàng đột nhiên nhớ tới ban ngày khi ở chỗ chiêu binh, lúc nàng phát nước đường, Đào Tuệ Như từ trong xe lạnh lùng liếc nàng bằng ánh mắt với ý vị sâu xa và thái độ xa lánh rõ ràng của bà ta.
Lúc đó Lâm Lang vẫn chưa nhìn thấu, nhưng bây giờ kết hợp lời của Tư Đồ Thịnh nghĩ lại, ánh mắt đó như đang nhìn một con cừu sớm muộn gì cũng bị đưa lên thớt, mang đầy vẻ khinh thường cao cao tại thượng...
Khi hiểu rõ hoàn toàn, Sở Lâm Lang lại trấn tĩnh trở lại.
Dương Nghị nói không sai, trong lòng Đào Tuệ Như nhất định muốn trừ khử Tư Đồ Thịnh cho thỏa dạ, nhưng tuyệt đối không thể ra tay từ thân phận hậu duệ Dương gia của hắn.
Đã như vậy thì tuy đao treo trên đầu nhưng không cần lo lắng nó sẽ rơi xuống ngay lập tức.
So với chuyện này, Lâm Lang kỳ thực quan tâm một chuyện khác hơn: "Đồ bổ dưỡng dược liệu ta chuẩn bị cho mẫu thân chàng, ông ta đều nhận thay cả chứ?"
Hóa ra năm nay đồ Tư Đồ Thịnh mang cho mẫu thân đều do Sở Lâm Lang tự tay sắm sửa.
Đồ tuy tốt, chỉ là không biết Dương Nghị có đưa đến tay Ôn thị không.
Tư Đồ Thịnh nghĩ một chút rồi nói: "Với mấy chuyện nhỏ nhặt như này, ông ta không đến mức nuốt lời đâu."
Hắn từ miệng tên thị vệ trưởng Kinh quốc kia hỏi ra, Dương Nghị mua nhà cửa ở khu vực tạp cư Bắc địa, ngoài việc mùa đông sẽ đến đó tránh rét thì mùa hè y cũng thỉnh thoảng đến...
Nghe mấy chuyện này, Tư Đồ Thịnh đoán rằng Dương Nghị ở đó, có khi không chỉ là mua nhà cửa không thôi mà còn an trí mẫu thân hắn ở đó.
Vậy nên hắn đã viết thư cho Liễu Tĩnh Hiên, bảo Liễu Tĩnh Hiên bố trí nhân thủ ở đó. Đợi lần sau Dương Nghị lại đến đến Bắc địa, biết đâu có thể theo dấu tìm ra nơi ẩn thân của mẫu thân hắn.
Lâm Lang biết được ý định của Tư Đồ Thịnh, vậy nên trong đống đồ bổ nàng chuẩn bị có mấy gói dược liệu an thần đã được nghiên cứu kỹ lưỡng, mời ngự y trong cung bốc theo bệnh chứng, dùng dược liệu không thường thấy. Trong đó có trùng thú kỳ trân phương Nam, nấu với thạch anh tử an thần sẽ có mùi vị đặc biệt, khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Cho dù đến lúc không theo dõi được Dương Nghị, chỉ cần y có thể đưa mấy dược liệu đó cho Ôn thị, đợi đến khi sắc thuốc, mùi sẽ tỏa đi, có lẽ có thể khiến thuộc hạ Liễu Tĩnh Hiên du tẩu khắp nơi phát hiện ra manh mối.
Nhưng giờ đây hết thảy đều mịt mù, chỉ có thể đi từng bước một.
Nhìn Tư Đồ Thịnh mỗi lần gặp Dương Nghị đều đau khổ đến mức không thể kìm nén, Sở Lâm Lang thật sự hận không thể lập tức tìm được Ôn thị, giúp Tư Đồ Thịnh tháo bỏ xiềng xích gông cùm lớn nhất của hắn.
Nhất thời hai người đều không nói gì, chỉ nằm trên giường tựa đầu vào nhau không ngủ, cả hai đều lo lắng cho tiền đồ của đối phương, mười ngón tay chỉ biết đan chặt vào nhau.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Lang khẽ nói: "Ta sẽ đưa mẫu thân đi đến trang viên ở Lĩnh Nam trước, nhưng ta sẽ không đi đâu, chàng ở đâu, ta ở đó!"
Đây là quyết định cuối cùng của nàng, không cho Tư Đồ Thịnh có cơ hội phản bác.
Nếu Tư Đồ Thịnh không đồng ý, hắn cũng không quản được nàng. Nàng là người sống, cho dù có áp nàng đến chân trời góc biển, nàng cũng có cách để quay về!
Nghe nàng nói lời ngông cuồng như vậy, Tư Đồ Thịnh theo bản năng muốn quở trách nàng làm loạn.
Nhưng trong bóng tối, một thân thể ấm áp mềm mại đã không cho phép hắn tranh cãi mà đè lên hắn, môi mỏng Tư Đồ Thịnh lại một lần nữa bị sự nhiệt tình của Lâm Lang lấp đầy...
Đợi đến khi một nụ hôn kết thúc, Lâm Lang nói bên tai hắn: "Đừng cãi với ta, nếu chàng dám đẩy ta quá xa, có tin rằng sau này ta không cần chàng nữa không... úi..."
Xem ra câu "không cần chàng nữa" kia đã triệt để chọc vào vảy ngược của ai đó, tiểu nương tử vốn đang bá đạo nằm ở thế thượng phong liền hoàn toàn bị lật ngược xuống dưới.
Tư Đồ Thịnh dùng một tay giữ nàng, đôi mắt lộ ra tia sáng vừa bá đạo vừa hung dữ: "Nàng dám không cần?"
Rồi hắn dùng hành động nói cho nàng biết, lúc này quấn quýt cùng hắn, đừng nghĩ có thể dễ dàng vứt bỏ hắn...
Nhất thời tiếng cười như chuông bạc của Lâm Lang đã xua tan bầu không khí u ám. Cho dù phía trước có khó đi thế nào, ít nhất giờ đây họ cũng không phải một mình đối mặt.
Biên quan dụng binh, hương khói ở hoàng tự cũng không thể đứt đoạn.
Thái hậu cũng nghĩ đến chuyện làm pháp sự cầu phúc cho quốc vận.
Lâm Lang với tư cách là cá chép may mắn, tất nhiên cũng phải theo Linh Vân đại sư bài hương bày trận.
Chỉ là khi nàng ở hoàng tự lại nhìn thấy Đào Tán, đệ đệ cùng phụ khác mẫu với Tư Đồ Thịnh.
Hắn lãnh một chức nhàn tản ở hoàng tự, làm quan chùa chủ trì cầu phúc nên khi làm pháp sự, hắn tất nhiên cũng phải có mặt.
Tuy Sở Lâm Lang không cố ý nói chuyện với hắn, nhưng vì biết hắn là đệ đệ Tư Đồ Thịnh, nàng khó tránh được tò mò liếc nhìn thêm mấy lần.
Đệ đệ này với huynh trưởng của hắn không có gì quá giống nhau. Đào công tử này nhìn có vẻ văn nhã và mảnh mai hơn, chỉ là một lang quân thiếu niên vẫn chưa trưởng thành.
Nhưng mấy cái liếc mắt này của nàng lại khiến Đào Tán bắt chuyện.
Đợi dâng hương xong, tăng nhân chùa bắt đầu đốt hương cầu nguyện, Đào Tán theo sau lưng Tân Mai an nhân đi ra ngoài, tiện thể cũng hỏi nàng: "Trên người ta có gì không ổn sao? Sao ngươi cứ nhìn ta mãi?"
Sở Lâm Lang lúc đầu không phản ứng kịp rằng hắn đang nói chuyện với mình. Mãi đến khi Đào Tán lại chạy đến bên cạnh nàng hỏi một lần nữa, nàng mới giật mình quay đầu lại.
Vị công tử này đúng là l* m*ng mà!
Cho dù vừa rồi nàng thất lễ mà nhìn hắn thêm mấy lần, hắn cũng không nên ở nơi như vậy mà đuổi theo hỏi nàng chứ!
Nghe nói Đào Tuệ Như rất nuông chiều nhi tử độc nhất này, lúc trước vì sợ người khác nói chuyện thân thế của hắn, hình như ngay cả thư viện hắn cũng không mấy khi đến, vẫn luôn ở nhà mời danh nho đến để dạy học, trên người hắn dường như có chút... hoạt bát ngây thơ không hiểu chuyện đời.
Đào Tán không hề nhận ra mình thất lễ. Ở nơi toàn một đám đầu trọc như này, ngay cả một người nói chuyện cùng tuổi với hắn cũng không có, hắn cả ngày đều cảm thấy cực kỳ buồn chán.
Khó có dịp cử hành pháp sự long trọng như hôm nay, xuất hiện nhiều gương mặt mới lạ, hắn cũng có chút hoạt bát hơn.
Hơn nữa vị Tân Mai an nhân này trông là đẹp! Đặc biệt là đôi mắt linh động khi nhìn thẳng vào hắn, ngỡ như là vỏ sò vừa bị mở ra vậy, hoa quang và châu ánh trong khoảnh khắc ấy cứ thế chiếu thẳng vào mắt hắn.
Hắn bình thường không quan tâm đến chuyện giao tế của mẫu thân mình, càng không biết chuyện ân oán, khúc mắc giữa mẫu thân mình và vị Sở nương tử này.
Đào Tán liền như mấy thiếu niên lang non nớt không rõ chuyện đời ở thư viện, hoàn toàn chỉ dựa vào lòng thẳng thắn không phân sâu cạn mà vô tư chào hỏi nữ tử xinh đẹp này.
Tiếc là Sở Lâm Lang sớm đã thoát khỏi tuổi thanh xuân ngây thơ, đối với thái độ quá đỗi nhiệt tình của Đào công tử cũng có chút xin thứ cho kẻ bất tài.
Thấy Đào công tử theo sát không buông hỏi, nàng chỉ có thể mỉm một nụ cười đoan trang: "Nô gia bình thường hay thất thần, khi thần du, tự mình cũng không biết mình đang nhìn cái gì. Nếu có chỗ nào mạo phạm Đào tự quan, xin ngài lượng thứ."
Đào Tán nghe xong lại xua tay nói: "Sao lại trách Sở nương tử, ta có nghe nói chuyện nàng ở ốc đảo cứu sư đồ nữ học, dũng cảm chống lại ác sứ Kinh quốc. Trước kia ta còn tưởng rằng nàng là một nữ tử vai to eo tròn, không ngờ nàng lại mảnh mai như vậy, thật khiến người ta không dám tin."
Tuy trước kia Lâm Lang từng tham gia thi xã của Đào Tuệ Như, nhưng lúc đó đông người ồn ào, Đào Tán không chú ý đến Lâm Lang.
Mà bây giờ giữa một hàng tăng y nhàm chán, một viên minh châu Lâm Lang này thật khiến người ta khó mà lơ là được.
Thấy Lâm Lang không đi về phía thực đường, dường hình như không có ý định ăn cơm chay, vì cũng không đói lắm, Đào Tán dứt khoát bám theo đuôi Sở Lâm Lang, liên tục hỏi nàng quê quán ở đâu, nhà có phụ huynh tỷ muội gì không.
Sở Lâm Lang đi tới đi lui, rồi nàng đột nhiên dừng bước, quay người lại hỏi Đào Tán: "... Không biết phụ huynh tự quan có khỏe không?"
Lời nói sắc bén này của nàng, là muốn để người trẻ tuổi có chút quấn người này kịp lúc xấu hổ mà biết tránh đi một chút.
Quả nhiên Đào Tán liền có chút xấu hổ đến ngây người. Nhưng hắn nghĩ lại, Sở thị này từ ngoại tỉnh đến đây, không phải mấy lão nhân ở Kinh thành, làm sao biết được nỗi khúc mắc của hắn?
Đã như vậy rồi, hắn cũng không thấy xấu hổ nữa, không chút ngượng ngùng gì mà nói: "Nhà ta năm xưa có chút biến cố nên ta theo họ của mẫu thân, gia phả nhà họ Đào!"
Sở Lâm Lang như chợt hiểu mà từ từ gật đầu, sau đó nàng dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá một vòng chung quanh rồi nói: "Ta đây có phụ có huynh, chỉ là lâu rồi không gặp, cũng có chút nhớ họ, đôi khi muốn viết thư nhà nhưng chữ viết lại quá xấu, mỗi lần viết rồi lại sửa, sửa rồi lại viết..."
Lúc này họ đang ở một mái hiên tạm dựng làm pháp sự trong điện bên, trên bàn trong mái hiên có để bút mực giấy nghiên dùng để ghi sổ.
Đào Tán nghe xong liền phấn chấn tinh thần, bởi vì chữ hắn viết rất đẹp, cũng vì muốn khoe khoang trước mặt vị an nhân này mà lập tức nói: "Có gì khó đâu? Nàng đến đọc, ta giúp nàng viết!"
Sở Lâm Lang vừa nghe liền vội cảm tạ Đào tự quan, sau đó ngồi đối diện Đào Tán, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Huynh trưởng an khang? Tuy ta nhớ huynh và phụ thân nhưng hiện giờ thân bất do kỷ, khốn đốn ở Kinh thành, không thể ở trước mặt phụ thân tận hiếu, nhưng tấm lòng của ta hoàn toàn đặt trên thân người, hận không thể sớm "vứt tối theo sáng", sớm ngày trợ huynh trưởng một tay..."
Viết đến đây, Đào Tán ngẩng đầu nói: "Sở nương tử, nàng dùng "vứt tối theo sáng" không mấy thích hợp đâu? Không biết phụ huynh nàng làm nghề gì?"
Sở Lâm Lang mặt không hề đổi sắc, tùy ý bịa chuyện: "Nhà ta là thương hộ buôn muối thế truyền. Tổ huấn của nhà ta là ngoài bán muối ra, những thứ khác đều không phải là nghề chính đáng! Ta giờ ở Kinh thành buôn bán tạp hóa, trong mắt của phụ huynh chính là không làm nghề đàng hoàng... Sao? Đào tự quan chê ta xuất thân nông cạn, dùng từ th* t*c sao?"
Đào Tán sao dám vô lễ với giai nhân như vậy? Hắn vội biểu thị rằng nếu như vậy, dùng "vứt tối theo sáng" là cực kỳ hay!
Cứ như thế, một phong thư nhà cảm động, chân thành liền được viết xong.
Lâm Lang xem qua, sau đó mỹ mãn thu lại bức thư nhà, lúc xoay người liền nói lời cáo từ rời đi.
Đào Tán cảm thấy những chuyện còn lại cũng có người giám sát, hắn không cần thiết phải ở lại, chi bằng đi tiễn Sở nương tử cùng ra khỏi hoàng tự, hắn cũng sớm trở về nhà.
Và thế là trên đoạn đường còn lại, vị thiếu niên này vẫn dùng bản tính tự nhiên lắm lời mà nhiệt tình trò chuyện với Sở nương tử.
Sở Lâm Lang chỉ có thể cố nhịn, mặt vô cảm xúc tăng nhanh bước chân, nàng muốn nhanh chóng xuống bậc thang, lên xe ngựa rồi thoát khỏi vị này.
Đào Tán lại như không nhận ra, hắn vẫn đang hỏi lần pháp hội sau Sở nương tử có đến không, hắn thấy tay cầm hương hôm nay của nàng không đúng lắm, lần sau hắn rảnh rỗi có thể chỉ điểm kỹ càng cho Sở nương tử vài nội dung quan trọng của một lễ tế tự.
Ngay khi chàng thiếu niên lắm lời còn đang nói, dưới bậc thang đột nhiên truyền đến một tiếng quát mắng: "Đào Tán! Còn không mau qua đây!"
Sở Lâm Lang nhìn xuống, chỉ thấy Đào Tuệ Như đang đứng trước xe ngựa với sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn nàng.
Đào Tán vừa nhìn thấy mẫu thân liền như chuột con vui vẻ gặp mèo, sắc mặt liền lập tức héo úa.
Hắn chỉ có thể xách vạt áo quan, vội vàng xuống bậc thang, bực bội nói: "Mẫu thân, sao người lại đến đón con? Con đâu còn là hài tử, cứ để người tự mình đưa đón, nếu bị đồng liêu khác nhìn thấy thì ra thể thống gì?"
Đào Tuệ Như lúc này không muốn nói nhảm với hắn, chỉ trừng mắt nói: "Lên xe!"
Đào Tán nhịn không được mà quay đầu nhìn Sở nương tử một cái, sợ mẫu thân lại nói lời khiến hắn mất mặt trước giai nhân, hắn liền hầm hừ lên xe.
Mặt Đào Tuệ Như đầy vẻ sư thái uy nghiêm, bà ta lại tiến lên mấy bước rồi nói với Sở Lâm Lang: "Sở nương tử, mời sang bên rừng kia đi dạo một chút, ta có chút lời muốn nói với ngươi."
Từ khi biết Đào Tuệ Như hiểu rõ thân thế bí mật của Tư Đồ Thịnh, Sở Lâm Lang cũng muốn tìm cơ hội dò xét kỹ hơn vị Đào Tuệ Như này.
Nên nghe đề nghị của bà ta, Sở Lâm Lang cũng thuận theo, làm một động tác "mời".
Đợi vào rừng trúc bên cạnh, sự khách sáo giả tạo của Đào Tuệ Như cũng đã có chút giữ không nổi, bà ta xoay người rồi lạnh lùng nói với Sở Lâm Lang: "Tán nhi của ta tuy quý báu như vàng như ngọc, từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, có chút ngây thơ không hiểu chuyện đời, nhưng chỉ cần có người làm mẫu thân như ta còn ở đây thì mấy phụ nhân lẳng lơ, tâm địa nhơ nhuốc đừng hòng đến gần hắn được!"
Nữ nhân này đã quen dùng tư sắc quyến rũ nam nhân rồi. Chẳng lẽ nàng ta oán hận bà nên muốn quyến rũ nhi tử bà để báo thù riêng sao?
Sở Lâm Lang nghe lời buộc tội ngang ngược như vậy liền không nhịn được mà cười lạnh một tiếng. Giờ nàng mới ngộ ra vì sao phản ứng của Đào cư sĩ vừa rồi lại dữ dội như vậy!
Hóa ra trong mắt Đào Tuệ Như này, Đào Tán một đường đi theo nàng nói chuyện, là "phụ nhân lẳng lơ" như nàng cố ý quyến rũ nhi tử ngây thơ vô tội của bà ta!
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang cũng không khách khí với bà ta nữa, nàng lạnh lùng phản bác: "Lời này của Đào cư sĩ khiến người ta thấy thật khó hiểu. Nếu phụ nhân lẳng lơ tâm địa nhơ nhuốc không thể đến gần quý công tử, vậy tại sao người như ngươi có thể an nhiên ở bên cạnh hắn? Chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ dạy hư nhi tử ngươi sao?"