Tuý Quỳnh Chi

Chương 73

 
Nếu không phải là Sở Lâm Lang nghĩa khí ra tay cứu giúp thì hẳn Đào Nhã Xu cũng sẽ giống như đám người Nghi Tú quận chúa, bị bọn thuỷ phỉ bắt đi, huỷ đi hết danh tiết.

Khi gặp lại Đào Tuệ Như, Đào Nhã Xu thật sự phẫn nộ đến mức nàng chẳng buồn nói chi với bà ta, chỉ ném chén trà trong tay qua rồi rồi lạnh lùng nhìn vị cô cô này.

Cái ném này không tiếc ân đoạn nghĩa tuyệt, biểu thị sau này Đào Nhã Xu sẽ không coi vị tứ cô cô này là bậc trưởng bối tôn kính nữa.

Tình cảnh như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy xấu hổ, những người khác vừa mới thức dậy cũng đang thì thầm bàn tán trước cửa phòng mình, dường như đang hỏi xem đây là tình huống gì vậy.

Đào Tuệ Như cúi đầu nhìn mảnh vỡ dưới chân rồi lại ngẩng đầu, mím môi không nói gì. Bà thấy điệt nữ mình đã an toàn đến trạm dịch trước mình, giờ đã bình an vô sự đứng ở trước mắt cũng cảm thấy xấu hổ, giật mình.

Không phải là bà không yêu điệt nữ này, dù sao thì Đào Nhã Xu là cũng ái nữ nhỏ tuổi nhất của huynh trưởng, cũng là người thái hậu đã lựa chọn, sau này vào cung sẽ tiền đồ vô lượng.

Tương lai tiền đồ của Đào gia, một nửa đều phụ thuộc vào điệt nữ này.

Nhưng lúc đó tình hình thực sự rất khẩn cấp, điệt nữ đã bị bọn cướp tóm xuống nước, nếu do dự thì nhất định sẽ có thêm nhiều thuỷ phỉ vồ tới, người người đều tranh nhau chạy trốn, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có thể quan tâm đến người khác.

Lại nói đến nguyên nhân mà Đào Nhã Xu rơi xuống nước, bà cũng đã sớm bàn bạc lời khai với ba vị tiểu thư khác ở trên thuyền rồi.

Nghĩ vậy, sắc mặt xấu hổ trên mặt Đào Tuệ Như liền lập tức biến mất, thấy Đào Nhã Xu ném xong chén liền quay người định lên lầu, bà bước theo vài bước đuổi theo, nắm lấy cánh tay Đào Nhã Xu, rơi lệ thấp giọng nói: "Lúc đó trời tối, ta căn bản là không phát hiện con đã rơi xuống nước, chỉ lo bảo người chèo thuyền. Cũng là sau khi thoát hiểm mới phát hiện ra con đã rơi xuống nước. Một đường này của ta đều tự trách đã không chăm sóc tốt cho con, chỉ hận lúc đó người rơi xuống nước không phải là ta, sao con lại có thái độ này? Chẳng lẽ cho rằng ta cố ý bỏ mặc con?"

Đúng lúc này, mấy nữ tử cùng trở về với Đào Tuệ Như cũng lĩnh hội ý của nhau, họ lần lượt tiếp lời, biểu thị lúc đó trời quá tối, họ chỉ nghe bùm một tiếng, quả thật không nhìn rõ là ai rơi xuống nước.

Lời nói vô liêm sỉ như vậy làm Đào Nhã Xu cảm thấy phẫn nộ đến mức cả người đều run lên. Nghe họ nhất trí như vậy, nếu không phải là chuyện của tối qua, ký ức vẫn còn mới mẻ thì ngay cả chính nàng cũng phải nghi ngờ rằng không biết có phải mình đã nhớ nhầm hay không.

Nàng ngẩng mắt lên liền nhìn thấy Sở Lâm Lang vừa xuống lầu, không nhịn được mà mắt sáng lên. Sở nương tử lúc đó cũng ở đó, đương nhiên là có thể phân biệt ai đang nói dối ở đây.

Sở Lâm Lang ở bên cũng đã nghe rõ ràng rành mạch, dù sao thì lúc đó nàng cũng ở đó, mấy người này sao lại không biết người rơi xuống nước là Đào Nhã Xu chứ? Lúc đó họ còn đang do dự có nên cứu người hay không mà!

Xem ra tội bỏ rơi đích nữ Đào gia, chỉ lo chạy trốn quá lớn, Đào tứ cô cô không muốn gánh vác, những người khác càng không muốn thừa nhận.

Đúng lúc này, Sở Lâm Lang đi tới nói đỡ: "Lúc đó hỗn loạn như vậy, ai cũng hoảng hốt, không để ý tới cũng là chuyện bình thường, may mà vừa lúc thuyền ta đi ngang qua, cứu được Đào tiểu thư từ dưới nước lên, như vậy mọi người đều vui vẻ là tốt nhất rồi. Đào tiểu thư, ngươi đừng giận dỗi cô cô nữa. Bà ấy cũng không dễ dàng gì, để bà ấy nghỉ ngơi trước đã... Đào phu nhân, mấy người mau đi tắm rửa đi, lát nữa ta sẽ bảo quan trạm nấu thêm canh gừng nóng cho mọi người uống."

Nghe nàng nói vậy, Đào Nhã Xu liền đột ngột quay đầu nhìn về phía Sở Lâm Lang.

Vị cô nương này hành sự vốn luôn nghiêm túc, gặp chuyện đều phải luận đúng sai.

Cả thuyền người đều bỏ rơi nàng, giờ lại đồng thanh nói dối, thật khiến lòng người ta nguội lạnh làm sao?

Sở Lâm Lang rõ ràng là cũng biết sự thật, cũng nghe thấy lời bọn họ vừa nói dối, giờ nàng ấy lại nói giúp tứ cô cô, vậy chiếc chén mà nàng ném vừa rồi chẳng phải sẽ là vô lý gây sự sao?

Sở Lâm Lang âm thầm dùng sức véo lấy cánh tay Đào Nhã Xu rồi mỉm cười nói: "Ngươi không phải là muốn ta giúp làm tóc sao? Đi, vào phòng ta rồi làm."

Nói xong, nàng liền mạnh mẽ lôi kéo, cuối cùng cũng túm được Đào Nhã Xu vào phòng mình.

Đợi Sở Lâm Lang đóng cửa, Đào Nhã Xu mới lạnh lùng lên tiếng: "Vừa rồi ý ngươi là sao? Là muốn giúp họ lấp l**m sao?"

Sở Lâm Lang rót cho nàng một cốc nước rồi ôn hòa nói: "Nếu là ta thì ta sẽ bảo bọn họ chỉ biết bỏ rơi người khác, không cho họ cơ hội mở miệng nói dối, vừa lên liền kéo tóc họ rồi ấn xuống đất vả miệng, tuỳ ý hả giận. Nhưng ngươi không phải ta, không phải một thương phụ hạ đường ti tiện, không cần phải để ý đến thanh danh của chính mình!"

Đào Nhã Xu dù sao cũng là một người thông minh, tuy vừa rồi nàng tức giận đến có hơi mụ mị nhưng chỉ ngẩn người một chút lliền lập tức hiểu ý trong lời của Sở Lâm Lang.

Sở Lâm Lang bình tĩnh nói: "Con người bản chất đều là xu lợi tránh hại, lúc then chốt đó bỏ rơi ngươi chỉ là bản năng của con người, sao có thể tính là sai lầm gì? Ngươi không thể đến quan phủ tố cáo tội họ, huống chi trong đó còn có một người là thân cô cô của ngươi. Nếu ngươi cứ khăng khăng là họ bỏ rơi ngươi rồi cứ mãi không buông tha như vậy, họ nhất định sẽ ồn ào nói rằng lúc đó ngươi bị thủy phỉ siết cổ, ấn xuống nước làm cho họ không cứu được. Lời như vậy mà truyền ra thì chỉ có cô nương như ngươi thiệt thòi, hơn nữa ngươi cũng không phải một cô nương có gia cảnh bình thường. Danh tiết của ngươi nhất định phải không tì vết!"

Đào Nhã Xu từ từ ngồi xuống ghế, trước tiên là mặt mày vô cảm, sau đó là cười lên một tiếng bi thương: "Ngươi nói đúng. Ta quả thật là phải không tì vết. Tứ cô cô cũng hiểu đạo lý này nên bà ta cũng đã tìm được một lý do thoái thác hoàn hảo rồi cùng với mấy người cùng thuyền thông đồng rồi. Chỉ cần nói là ta rơi xuống nước mà không đề cập đến việc ta bị tên thủy phỉ kia bắt... Nếu ta không cho bà ta mặt mũi thì nhất định cũng phải làm ầm ĩ đến mức không còn mặt mũi nào nữa."

Nói xong lời này, bệnh cũ của Đào Nhã Xu lại phát, nàng lại bắt đầu vô thức x** n*n từng nếp nhăn chưa được ủi phẳng trên váy, dùng sức co giật.

Sở Lâm Lang nhìn mấy động tác nhỏ này của nàng mà cảm thấy rất khó chịu, nàng đi lên nắm chặt lấy tay nàng ấy, nhẹ giọng nói: "Ngươi không nhắc đến chuyện họ thấy chết không cứu, bọn họ đương nhiên cũng phải bảo vệ danh tiếng của ngươi, không dám nhắc lại chuyện này nữa. Làm người không thể chỉ nhìn hai ba bước trước mắt, nếu không có thực lực tuyệt đối mà chỉ biết cứng đầu chống cự chỉ khiến người ta cười nhạo thôi. Nỗi ấm ức nặng nề có thể tạm thời nhẫn nại, khắc ghi trong lòng. Đợi đến khi đại bàng tung cánh, mấy con chim sẻ nhỏ kia thì có là gì? Cái gọi là luận đúng sai chỉ là thỏa mãn cái miệng của mình, cưỡng ép người khác phải cúi đầu với ngươi mà thôi. Chúng ta là nữ tử, sinh ra đã không dễ dàng gì, bất kể là sinh ra trong hoàn cảnh nào cũng đều phải bảo vệ bản thân thật tốt trước. Tâm cơ của vị cô cô đó... không đơn giản, ngươi nhất định không thể trở mặt với bà ta."

Lời mà Sở Lâm Lang không nói ra là, cô cô của ngươi há chỉ không đơn giản?

Bà ta còn từng ép điên một khuê mật của mình, sau đó thì chiếm đoạt phu quân của nàng ấy làm của riêng mình!

Một lão hồ ly đã tu luyện nhiều năm như bà ta, há có thể là người mà một tiểu thư khuê các chưa từng trải đời như Đào Nhã Xu có thể đấu lại được?

Vậy nên Sở Lâm Lang vừa rồi vội lên tiếng, nhìn thì như đang giúp Đào tứ cô cô giải vây, kỳ thực nàng muốn tránh cho Đào Nhã Xu bị người ta ép đến đường bước cùng, để cho Đào tứ cô cô kia lại giở thủ đoạn gì đó.

Đào Nhã Xu ngẩng đầu lên nhìn Sở Lâm Lang, nữ tử có xuất thân hèn mọn này lại có tâm tư và cách đối nhân xử thế với người khác hoàn toàn khác với mấy khuê mật nàng trước kia quen biết, điều này lại khiến nàng phải nhìn nàng ấy bằng một con mắt khác.

Nàng cũng nghe nói về chuyện Sở Lâm Lang đưa phụ thân và huynh trưởng mình vào ngục huyện nha.

Lúc đó, trong lòng Đào Nhã Xu còn không mấy tán đồng, nàng cảm thấy Sở Lâm Lang đã coi thường "hiếu đạo", không màng luân thường đạo lý, hành xử mất phép tắc .

Giờ đây sau khi đã trải qua một trận sinh tử nguy nan, thước đo trong lòng nàng dường như cũng đang âm thầm vỡ vụn.

Nàng thậm chí còn nghe ra trong câu "đợi đại bàng tung cánh" là sự nằm gai nếm mật mà Sở Lâm Lang từng chịu đựng. Trong đó còn có sự thỏa mãn khi mắng người sau khi có thể xoay mình lật ngược tình thế.

Nàng thấp giọng hỏi Lâm Lang: "Khi ngươi không nhịn được, ngươi sẽ làm thế nào?"

Sở Lâm Lang chớp mắt rồi rất thành thật mà trả lời: "Sẽ muốn ăn đồ lạnh để hạ hoả, ngươi đừng học ta, ta ăn rồi bị hàn t* c*ng nên không sinh con luôn rồi."

Đào Nhã Xu nghe mà chỉ biết cười khổ, nàng đáp lại nắm tay Sở Lâm Lang rồi thấp giọng hỏi: "So với những ấm ức mà ngươi từng chịu, mấy chuyện này của ta đều không tính là gì đúng không?"

Hai người cũng tính là đã trải qua một trận sinh tử nguy nan, Sở Lâm Lang nói chuyện với vị tiểu thư khuê các này cũng trở nên có chút làm càn hơn.

Nàng mỉm cười: "Cái này của ngươi thì tính là gì, nếu để ngươi gặp phải phụ thân ta, lại thêm vị phu quân trước của ta, bảo đảm là sau này ngươi có rơi xuống nước cũng không cầu người cứu nữa, chỉ hận không thể ôm tảng đá mà nhảy sông, chìm xuống đáy, cũng không muốn gặp lại bọn họ nữa!"

Đào Nhã Xu bị những lời này của Sở nương tử chọc cười, nàng hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói: "Ngươi nói đúng, là do ta nóng vội rồi. Phải làm sao đây? Lại nợ ngươi một phần nhân tình nữa rồi, đúng là trả mãi không hết mà."

Sở Lâm Lang kỳ thật đã sớm nghĩ ra rồi: "Ngươi không cần phiền não, ta từ trước đến giờ đều không làm ăn lỗ vốn. Nếu sau này ngươi có một ngày làm hoàng hậu, đừng quên ban thưởng cho ta một phen làm hoàng thương! Đến lúc đó thì một thương phụ bị người khác coi thường như ta cũng tính là được xếp vào hàng tiên ban, tu thành chính quả rồi!"

Đào tiểu thư bị sự th* t*c, không che giấu chút nào của nàng chọc cười, nàng cũng bắt đầu thuận miệng nói bừa: "Ngươi đúng thật là nông dân mà lại mơ làm hoàng đế, không có tầm nhìn mà chỉ muốn cái gánh vàng! Nếu thật sự có ngày đó thì ta nhất định sẽ ban thưởng một vương hầu công khanh trẻ tuổi anh tuấn cho ngươi, để ngươi làm cáo mệnh phu nhân!"

Sở Lâm Lang gật đầu: "Cái này được thôi! Chỉ sợ người ngươi thưởng cho không đủ anh tuấn, ta không vừa mắt!"

Trong lúc nhất thời, hai nữ tử đều phá lên cười, buồn bực trong lòng Đào Nhã Xu cũng tiêu tan đi không ít.

Tối hôm đó lúc ăn cơm, Đào Nhã Xu ở trước mặt mọi người trịnh trọng thi lễ tạ lỗi với tứ cô cô, nói là do mình hẹp hòi đã hiểu lầm cô cô.

Trước đó hành động ném chén quả thực là bất kính, nàng nguyện phạt quỳ một đêm để bồi tội cô cô, còn xin cô cô tha thứ cho sự không hiểu chuyện của hậu bối.

Đào Tuệ Như trước đó cũng đã đoán trước đủ loại phản ứng của điệt nữ quý báu như vàng này, cũng đã sớm nghĩ ra đối sách ứng phó.

Bà đã bàn bạc chút lợi hại với ba tiểu thư kia.

Nếu tính cách cố chấp của Đào Nhã Xu phát tác, quyết bám lấy họ không buông thì đến lúc đó bọn họ sẽ cùng nhau sửa miệng, nói trong tình cảnh hỗn loạn, chỉ thấy dưới nước dường như có một nữ tử bị một tên thủy phỉ siết cổ rồi ôm vào trong lòng, chẳng lẽ người đó chính là Đào Nhã Xu?

Nếu thật sự làm ầm ĩ đến mức đó, dựa vào tính cách thông minh của Đào Nhã Xu hẳn cũng nên biết rằng một khi tiếp tục cứng đối cứng thì nàng sẽ không có kết quả tốt.

Người làm cô cô như bà cũng tính là đã hết lòng hết dạ, chỉ là nếu thật sự đến lúc đó thì với chút lời đồn này cũng sẽ khiến Đào Nhã Xu không thể ngẩng đầu làm người được.

Không ngờ rằng điệt nữ ngày thường luôn cứng nhắc như cây thước này lại chỉ trong chốc lát có thể dễ dàng uốn lượn, không nhắc lại chuyện bà đã bỏ rơi không quan tâm, thậm chí còn chạy đến xin lỗi bà.

Đã như vậy rồi, Đào Tuệ Như đương nhiên cũng phải làm đủ thái độ của một vị trưởng bối hiền giả, tuyệt đối không thể nhắc lại chuyện Đào Nhã Xu từng bị thuỷ phỉ bắt nữa.

Nếu Đào Nhã Xu đã có thái độ khiêm tốn như vậy, bà còn nói ra ngoài, chẳng phải là tự chứng minh bà là người làm trưởng bối đã thấy chết không cứu còn huỷ hoại danh tiếng của điệt nữ hay sao?

Thế là bà mỉm cười đỡ điệt nữ mình dậy, biểu thị rằng một nét bút không viết ra được hai chữ "Đào", tất cả chỉ là một phen hiểu lầm mà thôi, sau này bọn họ đều không nên nhắc lại chuyện này nữa là được.

Chỉ là khi Đào Nhã Xu nói cười với người khác, Đào Tuệ Như liền âm thầm chuyển mục tiêu sang Sở Lâm Lang.

Bà cảm thấy điệt nữ mình không còn cố chấp nữa, hẳn là nhờ công lao của vị Sở nương tử này. Chỉ là không biết nàng đã nói gì mới có thể lay động được Đào Nhã Xu.

Mà lúc đó khi gặp nguy hiểm ở ốc đảo, cũng chính là vị cô nương này đã âm thầm khuyên được mọi người cùng xuống thuyền mới tránh được một trận đại nạn.

Mấy tôi tớ bên cạnh nàng dường như đều là ngoạ hổ tàng long, không có một nhân vật nào đơn giản cả...

Sở nương tử này rốt cuộc là có lai lịch gì? Bà có chút nhìn không thấu! Mặt khác... bà lại chuyển mục tiêu sang Đào Nhã Xu, điệt nữ này của bà, liệu có thật sự là khoan dung độ lượng, không để chuyện này trong lòng nữa?

Nghĩ vậy, Đào Tuệ Như không nhịn được mà nhìn về phía Tư Đồ Thịnh đang đứng ở cửa trạm dịch, dặn dò mấy quan trạm.

Nghe nói hắn vừa khéo có công vụ đi ngang qua nơi này nên tiện đường đến giúp.

Vốn nên xóa bỏ đi hết khúc mắc nhưng khi nhìn thấy hắn, bà lại khó kiềm chế nổi mớ bòng bong trong lòng.

Không có biện pháp nào, mỗi lần nhìn thấy người thanh niên này, bà đều không kiềm lòng được mà nghĩ đến một người khác. Người đó luôn chiếm cứ lòng bà, sinh sôi rồi đục một lỗ trong trái tim bà, khiến bà ngày đêm trải qua trong đau đớn, khó chịu.

Thế nhưng tuổi tác không khớp, người này không thể là hài tử của ông ta... Chỉ là quá giống, bà không được mà vẫn ngây ngốc nhìn theo, móng tay từ từ bấu chặt lòng bàn tay...

Tư Đồ Thịnh không thể lưu lại ở nơi này quá lâu, cũng không tiện đi cùng nhiều nữ quyến như vậy về Kinh.

Vậy nên sáng sớm ngày hôm sau, hắn liền từ biệt sớm rồi lên đường.

Sở Lâm Lang dậy thật sớm để tiễn hắn, Tôn thị ngày hôm đó cũng cố ý dậy thật sớm, tiễn vị Tư Đồ đại nhân đã có ơn cứu mạng mẫu tử bà này một đoạn.

Không phải Tôn thị coi trọng lễ nghĩa mà là bà luôn cảm thấy thái độ vị Tư Đồ đại nhân này với nữ nhi mình có chút mờ ám.

Lâm Lang sinh ra có dung mạo quá xinh đẹp, nhan sắc như vậy nếu là đích nữ nhà phú quý thì hẳn là cả đời sẽ sống thuận buồm xuôi gió.

Nhưng nàng lại là nữ nhi của một nữ tử hèn mọn như bà sinh ra. Bà có lỗi với nữ nhi mình, không cho nàng được một xuất thân tốt.

Vậy nên nữ nhi bà từ nhỏ đến lớn đều dựa vào chính mình. Nhưng tiếc là về phần duyên phận, nàng lại gặp phải người không tốt. Chu Tùy An kia đã phụ bạc Lâm Lang, nếu lại trải qua một tên nam nhân còn khốn nạn hơn Chu Tùy An thì nữ nhi bà phải biết làm sao đây?

Không khéo là vị Tư Đồ Thịnh này trong mắt Tôn thị chính là một nam nhân còn khốn nạn hơn cả Chu Tùy An.

Hắn có dung mạo và phẩm hạnh như vậy, còn có cả bản lĩnh làm quan, há lại là kẻ có thể để nữ nhi bà nắm trong lòng bàn tay? Hơn nữa nữ nhi bà còn từng làm hạ nhân cho hắn, sự chênh lệch như mây và đất này tuyệt đối sẽ không cho ra kết quả gì tốt.

Nhìn tình trạng của hai người, dù thế nào cũng không giống như chủ tớ, đặc biệt là mấy lần bà mơ hồ nghe thấy trong phòng nữ nhi bên cạnh có động tĩnh của nam nhân, bà luôn cảm thấy hẳn là Tư Đồ Thịnh này.

Lâm Lang đã là phụ nhân một lần đò rồi, cũng là người đã quen tự mình đưa ra quyết định.

Chuyện nam nữ này, người làm mẫu thân như bà cũng không tiện nói quá rõ, làm cho nữ nhi trở nên khó xử.

Nhưng bà phải nói thẳng với vị Tư Đồ đại nhân kia, đừng mơ tưởng có thể chiếm tiện nghi của nữ nhi gia, nếu không có ý nghênh thú thì xin hãy tránh xa nữ nhi của bà!

Tôn thị mang tâm tư như vậy đến tiễn, nhưng hai người họ luôn dính nhau như sam, bà chẳng tìm được cơ hội nào để nói chuyện.

Ở đầu bến sông, Lâm Lang vừa thắt áo choàng cho hắn, vừa thấp giọng dặn dò: "Dù bận rộn cũng phải ăn uống đúng giờ, lúc đau đầu thì đừng quên ngửi chút dầu gió cho tỉnh người mà ta làm cho chàng, cho dù có không ngủ được thì cũng phải nhắm mắt dưỡng thần... Đừng cử động cổ! Đã bao lớn như vậy rồi mà một chút cũng không biết chăm sóc cho bản thân, sương sớm lạnh lẽo mà cũng không khoác thêm áo choàng chắn hơi nước... Quan Kỳ, ngươi đừng suốt ngày chỉ biết ngủ, phải biết nhắc nhở đại nhân nhà ngươi nhiều hơn!"

Quan Kỳ co cổ lại rồi nghĩ thầm: Mắng đại nhân là được rồi mà, sao còn nhắc đến hắn làm gì? Từ khi Sở nương tử vào phủ, hắn đã chăm chỉ hơn trước rất nhiều rồi, ngay cả tất bẩn hắn cũng không dám tích lại nữa mà!

Tôn thị đứng bên nghe giọng nữ nhi mắng người mà cũng có chút tim đập chân run, chỉ sợ tên nam nhân đã từng lạnh lùng hỏi cung thủy phỉ, hỏi đến mức mang cả một thân máu me trở ra này sẽ trở mặt với nữ nhi bà.

Một nam nhân cường tráng và cao lớn như vậy, nếu đánh nhau hẳn là còn đau hơn khi Sở Hoài Thắng đánh người!

Không ngờ hai chủ tớ kia ai nấy đều một thân cao lớn lại ngoan ngoãn nghe lời, không có một ai trợn mắt mắng người.

Đặc biệt là vị Tư Đồ đại nhân kia lại còn mắt ngập tràn ý cười thấp giọng nói chuyện với nữ nhi bà, biểu thị rằng hắn muốn ăn món thịt muối xào mà nàng làm.

Sở Lâm Lang cũng mỉm cười ngẩng đầu, dịu dàng nói: "Được thôi, đợi về Kinh thành rồi sẽ làm cho chàng ăn..."

Dáng vẻ như vậy tựa như đôi phu thê lâu ngày gặp lại vậy, đâu có nửa điểm bộ dáng của chủ tớ?

Hơn nữa theo như Tôn thị thấy, Tư Đồ Thịnh kia đã mấy lần cúi đầu, có thể là vì liếc thấy có bà ở bên cạnh mới thôi.

Tôn thị nghi ngờ rằng nếu như bà không có ở đây, tên nam nhân thoạt nhìn như phong độ tao nhã xuất chúng này không chừng còn muốn hôn nữ nhi bà một cái, làm ra hành động suồng sã nào đó.

Đương nhiên là Tư Đồ Thịnh cũng rất lễ phép mà từ biệt Tôn thị, nói mấy lời tốt đẹp như đợi về Kinh rồi sẽ lại đến thăm bà vân vân.

Lời nói và việc làm đều không có chút kiểu cách nhà quan nào, khiêm tốn như điệt tử nhà mình vậy.

Đợi đến khi Tư Đồ Thịnh lên thuyền rời đi, Sở Lâm Lang vẫn còn lưu luyến vẫy tay từ biệt.

Đến khi nàng quay người lại đã thấy Tôn thị một mặt lo lắng nhìn nàng, vẻ mặt như muốn nói rồi lại thôi.

Sở Lâm Lang biết mẫu thân mình chắc chắn đã nhìn ra điều gì đó khả nghi, nhất định là không muốn nàng dính dáng gì với Tư Đồ Thịnh vậy nên nàng không đợi Tôn thị mở miệng đã dịu dàng nói: "Mẫu thân, Tư Đồ đại nhân là người rất tốt, lòng con tự biết chừng mực, xin mẫu thân đừng lo lắng."

Tôn thị từ nhỏ đến lớn đều chưa từng đụng đến Lâm Lang nửa ngón tay nhưng bây giờ bà lại hận rèn sắt không thành thép mà muốn véo nàng một cái: "Mẫu thân sao lại không thấy chút đúng mực nào cả? Ngài ấy đối xử với con như vậy nhưng có ý định thú con không?"

Lâm Lang có chút buồn bã nói: "Cho dù chàng ấy có muốn thú thì con cũng không muốn gả. Con không thể sinh nở, lấy chàng ấy rồi chẳng phải sẽ lại phải sống lại những tháng ngày trước kia sao? Con cũng không phải dựa vào người khác nuôi, gả hay không gả thì có quan hệ gì?"

Tôn thị không ngờ rằng nữ nhi mình lại có giọng điệu này, trong lúc nhất thời bà có chút ngây người, không biết phải làm sao, chỉ có thể yếu ớt nói: "Con chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi lớn sao?"

Sở Lâm Lang lại bật cười: "Ai chịu thiệt thòi còn chưa biết đâu!"

Tôn thị cũng chịu không nổi đức hạnh đầu đường xó chợ của nữ nhi mình, nhưng nữ nhi bà từ sớm đã không quản được rồi, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không trốn đi cùng với thư sinh họ Chu.

Nuôi một nữ nhi có gan to bằng trời như vậy, dù có gấp cũng không làm được gì!

Bà chỉ có thể bất đắc dĩ mà giậm chân, xoay người đi về.

Hành trình tiếp theo, đại bộ phận đều không đi đường thủy nữa mà đổi thành đường bộ, tuy hành trình này xóc nảy và mệt mỏi hơn một chút nhưng lại bình an trở về Kinh thành.

Đúng lúc bọn họ sắp vào Kinh thì vị Nghi Tú quận chúa đã bị bắt cóc kia cuối cùng cũng có tin tức.

Nghe nói là nàng ta được phát hiện trên xe ngựa mà mẹ mìn đi về phía bắc, nàng ta cùng với mấy nữ tử bị bắt khác sẽ bị đưa đến Kinh quốc.

Nghe nói có quý tộc Kinh quốc thích khẩu vị này, chỉ rõ rằng muốn bắt mấy quý nữ Đại Tấn đến để điều vị.

Có thể tưởng tượng rằng nếu lúc trước cả thuyền quý nữ đều rơi xuống nước, không có người kịp thời phát hiện thì nhiều tiểu thư danh môn vọng tộc của Đại Tấn sẽ phải mặc áo mỏng váy trong, bò lết trong trướng của người Kinh quốc chịu nhục.

Đây không phải một hai vụ gièm pha của môn hộ mà sẽ biến thành nỗi sỉ nhục quốc gia động trời, cho dù bệ hạ có muốn một điều nhịn chín điều lành thì một khi bị mấy văn nhân kia biết được cũng sẽ làm ầm lên đòi đánh một trận để rửa nhục.

Tin tức như vậy cũng khiến các vị tiểu thư đã thoát nạn sợ hãi. Không hẳn là vì lo lắng cho vận nước mà là vì cảm thông, sau đó là vì bản thân mà sợ hãi.

Sở Lâm Lang ngoài việc hít vào một hơi khí lạnh thì phần nhiều là sự kinh hoàng không dám tin.

Nếu thật sự có quý tộc Kinh quốc bất lương thích nữ tử Đại Tấn thì hoàn toàn có thể mua về mà. Mỗi năm đều có chuyện có mấy tên bắt cóc vô đạo đức bắt mấy phụ nhân rồi bán ra ngoại quốc.

Thế nhưng làm đến tốn công tốn sức như vậy, hơn nữa còn phái ra nhiều nhân thủ được huấn luyện kỹ càng như vậy, chỉ để làm một việc bắt cóc tầm thường?

Điều này thật sự có cảm giác như dùng dao mổ trâu giết gà vậy. Nàng sao lại cảm thấy rằng kẻ làm việc này còn có dụng ý độc ác hơn, hắn muốn cố ý chọc giận đến văn võ bá quan Đại Tấn, phá vỡ vẻ ngoài "hòa bình" mười mấy năm nay giữa Đại Tấn và Kinh quốc, sau đó có thể oanh oanh liệt liệt mà đánh một trận?

Nhưng làm vậy thì có lợi ích gì? Đây thật sự không phải là điều mà một phụ nhân không hỏi đến chính sự như nàng có thể nghĩ thông được.

Tóm lại là việc này có liên quan quá lớn, tuy vì can hệ đến thanh danh của các vị tiểu thư mà không tuyên dương rầm rộ nhưng cũng không thể không báo lên triều đình.

Vân gia thì càng là tình cảnh bi thương.

Dù sao thì Nghi Tú quận chúa đã bị bắt cóc ngay trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa cũng đã qua nhiều ngày như vậy.

Khi phát hiện được Nghi Tú trong sào huyệt của bọn cướp, y phục của nàng không chỉnh tề, thần sắc nàng mơ hồ, về rồi cũng không ăn không uống, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không chịu nói.

Bệ hạ cũng biết chuyện này, nghe nói là ông cực kỳ giận dữ, dù sao thì nơi xảy ra mọi chuyện chính là vùng đất trung tâm của Đại Tấn, còn là trên đường thủy của quan gia chứ không phải nơi tiếp giáp biên cương.

Có người dám ngang ngược làm càn như vậy, lại còn muốn đem tiểu thư quan gia vận chuyển ra bên ngoài, đây là muốn giẫm chân lên mặt mũi Đại Tấn rồi!

Hôm đó, bệ hạ đến cung của Tĩnh phi nương nương với vẻ mặt âm trầm không nói gì, cuối cùng đối mặt Tĩnh phi nương nương thở dài một tiếng: "Nếu sớm biết có ngày sẽ phải chịu sự nhục nhã như hôm nay, lúc trước khi Dương Nghị bị bắt đầu hàng giặc, trẫm cũng không nên tức giận mà tru di cả nhà hắn..."

Sau khi để lại một câu không đầu không đuôi này, bệ hạ liền đứng dậy rời đi, mấy ngày sau đó cũng không đến cung của Tĩnh phi nữa.

Thần tiên trên cao ị một cái, phàm nhân trần thế cũng có thể cảm nhận được nỗi đau ruột già.

Tĩnh phi nương nương càng nghiền ngẫm càng cảm thấy bất an, lòng cũng càng thêm kinh hoàng - lúc trước khi Dương Nghị bị bắt, vốn nên lấy cái chết để tỏ chí hướng báo quốc.

Thế nhưng hắn lại đầu hàng Kinh quốc, khiến bệ hạ mất mặt mũi, vậy nên ngài mới nổi giận tru di toàn bộ Dương gia.

Giờ đây Nghi Tú ngoài việc không phải là nam nhân thì tình hình chẳng phải giống hệt như Dương Nghị sao?

Ý bệ hạ, chẳng lẽ là trách Nghi Tú sau khi bị bắt không thể tự vẫn để giữ tròn danh tiết, làm mất hết thể diện quốc thích Vân gia?

Tĩnh phi nương nương sau khi tự mình lĩnh hội như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ là ý này.

Bệ hạ đã lâu rồi không đến chỗ bà, sao có thể không khiến người ta sốt ruột được? Vậy là bà liền gửi cho đệ đệ mình một phong thư dài, ẩn ý biểu thị tuy Nghi Tú gặp cảnh ngộ đáng thương nhưng cả nhà họ Vân vẫn gần trăm miệng ăn, nhiều nữ tử như vậy còn chưa gả chồng, danh tiết là chuyện không thể không cân nhắc.

Vân quốc cữu cầm lá thư này cũng trợn mắt xem một lượt rồi gào khóc thảm thiết.

Ý tứ của tỷ tỷ mình, ông hiểu hết.

Hiện nay tin tức Nghi Tú bị người Kinh quốc bắt đi đã bị truyền khắp nơi, không chỉ người Vân gia mất mặt, ngay cả Tĩnh phi nương nương trước mặt bệ hạ cũng mất đi vị thế.

Người nhà họ Vân nhất định phải thể hiện chút khí tiết, để bệ hạ và người trong thiên hạ thấy, nếu không thì sự nhục nhã này sẽ treo chặt trên người người Vân gia, khiến Tĩnh phi nương nương và cả nhà già trẻ lớn bé trong nhà cả đời không ngẩng đầu lên được!
 

Bình Luận (0)
Comment