Tuý Quỳnh Chi

Chương 74

 
Chỉ vài ngày sau khi Nghi Tú được đưa về Kinh thành, Vân gia đã truyền đến tin Nghi Tú đột tử.

Còn việc người chết như thế nào thì không ai biết, nhà họ Vân cũng kín mồm kín miệng, lấy cớ bệnh nặng ra che giấu.

Thế là có người suy đoán, người thì nói là nửa đêm treo cổ tự vẫn, người lại nói là gieo mình xuống giếng, tóm lại đều là hành vi trinh liệt, đáng đưa vào sách truyền liệt nữ.

Tin này truyền đến Dung Lâm nữ học đều khiến mọi người cảm thấy rúng động.

Cũng đã học cùng lớp một thời gian, cho dù ngày thường Nghi Tú làm người có chút kiêu ngạo nhưng đã là người quen biết nàng khi nghe được tin này, trong lòng đều cảm thấy không thoải mái.

Những người có quan hệ thân thiết với nhà họ Vân đều tự mình đến Vân phủ phúng điếu, người không tiện đi thì sẽ lập đàn tế ở một góc nữ học cho Nghi Tú, đốt đi chỗ sách vở mà nàng để lại ở nữ học cùng với có thư tạm biệt mà họ viết cho Nghi Tú.

Có mấy người có cảm tình tốt với Nghi Tú còn trong ánh lửa lượn lờ, nhịn không được mà ôm vai nhau khóc nức nở.

Sở Lâm Lang cũng ôm tiểu hữu Quan Kim Hòa, mặc cho nàng khóc thút thít.

Quan Kim Hòa vẫn luôn tự trách, giá như ngày hôm đó nàng có thể khuyên Nghi Tú nhiều hơn, để nàng cũng xuống thuyền theo thì có phải sẽ không có bi kịch ngày hôm nay?

Sở Lâm Lang không nói gì, chuyện sinh tử, thế sự khó đoán, nếu có nhiều "giá như" như vậy, sao trần đời còn có nhiều chuyện bất bình như vậy?

Không chỉ Quan Kim Hòa có tinh thần sa sút, hôm đó khi ra khỏi nữ học, Đào Nhã Xu không vội về mà mời Sở nương tử cùng uống một chén trà.

Trong gian phòng trang nhã của trà lâu, sau khi Đào Nhã Xu đuổi hết người hầu bên cạnh liền trở nên im lặng khác thường.

Sở Lâm Lang hỏi nàng có phải đang buồn thay cho Nghi Tú quận chúa hay không? Đào Nhã Xu gật đầu rồi lại lắc đầu: "Ta không chỉ buồn thay cho nàng mà còn vì chính mình... Hôm đó nếu không phải ngươi ngăn ta lại, ngươi nói xem, có phải ta cũng sẽ có kết cục giống như Nghi Tú không?"

Sở Lâm Lang nghe cũng hiểu ra, Đào Nhã Xu đang sợ hãi.

Cái gì mà Nghi Tú vì giữ gìn danh tiết mà tự vẫn? Nàng ta đâu phải người cương nghị như vậy? Người nào đã quen biết với tính tình của nàng ta sẽ nửa phần cũng không tin.

Đào Nhã Xu nhịn không được mà nghĩ, nếu nàng không màng mọi thứ mà cãi nhau với tứ cô cô và mấy người kia, ép bọn họ phải bôi bác thanh danh của nàng, thì với gia phong Đào gia còn hơn Vân gia, việc họ có thể làm cũng sẽ tàn nhẫn hơn Vân gia nhiều.

Kết cục của nàng cũng sẽ không khá hơn Nghi Tú bao nhiêu, sao có thể không khiến người ta cảm thấy sợ hãi?

Sở Lâm Lang không nhịn được mà đưa tay ra ôm lấy Đào Nhã Xu, đồng thời nàng cũng cảm nhận được thân thể nàng ấy đang khẽ run rẩy.

Dù có là tiểu thư khuê các ổn trọng và chín chắn đến đâu thì chung quy nàng cũng chỉ là một nữ hài tử trẻ tuổi.

Một đồng học đang ở độ tuổi phong hoa rực rỡ như vậy mà chỉ trong nháy mắt, người đã không còn, nguyên nhân cái chết lại thần bí đến mức khiến người ta nghi ngờ như vậy. Với những ai đã có trải nghiệm tương tự như vậy đều như bị phủ lên một tầng bóng ma khó phai mờ.

Sở Lâm Lang an ủi Đào Nhã Xu, nàng thấp giọng nói: "Là do bậc cha anh của Nghi Tú vô năng, nữ nhi phải chịu nhục, bọn họ vốn nên che chở cho nàng, nếu muốn vì thanh danh của gia tộc thì cũng có thể tòng quân ra trận giết bè lũ moi rợ Thát Lỗ. Nữ nhi gia bị sỉ nhục thì nên dùng nhiệt huyết nam nhi để rửa sạch. Làm vậy thì không ai không kính bọn họ là nam tử hán chân chính? Vậy nhưng họ lại chỉ nghĩ ra cái gọi là giữ gìn danh tiết, nếu cần phải dùng tính mạng của nữ hài yếu đuối nhất để bù đắp, chẳng lẽ người chết rồi thì gia tộc này sẽ sạch sẽ sao? Cái thứ gọi là danh tiết chó má, không cần cũng được!"

Đào Nhã Xu lần đầu nghe thấy lý luận như vậy, nàng vừa thấy mới mẻ, vừa thấy khiến lòng trở nên sôi sục nhiệt huyết.

Nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể nghĩ được như vậy, thật đúng là một nữ hào kiệt!"

Sở Lâm Lang không dám nhận công, nàng vội khiêm tốn cười: "Ta cũng chỉ là mượn hoa hiến Phật, chuyển lời của người khác mà thôi."

Nhưng khi Đào Nhã Xu hỏi là ai thì Sở Lâm Lang lại nói mình không nhớ rõ.

Nàng dù sao cũng không thể nói rằng người nói mấy lời này là chủ nhân trước của nàng - Tư Đồ Thịnh đại nhân chứ?

Nếu muốn giải thích chuyện này thì thật sự sẽ có hơi không rõ ràng, chút danh tiếng không còn lại nhiều của thương phụ nhỏ như nàng cũng sẽ mất sạch.

Thấy Sở Lâm Lang không nói gì, Đào Nhã Xu cũng không hỏi thêm nữa. Trải qua chuyện này, phụ thân nàng cũng sợ hãi, còn vì thế còn trách tứ cô cô, nói lúc trước không nên để Nhã Thụ đi hạ du.

Qua mấy hôm nữa, phụ thân nàng ngay cả nữ học của nàng cũng muốn dừng, để nàng chỉ một lòng một dạ ở nhà chuẩn bị, chờ đợi vào cung.

Nói đến đây, Đào Nhã Xu lại rơi vào một nỗi trầm uất khó giải. Bây giờ Sở Lâm Lang cũng đã nhìn ra rồi, vị Đào tiểu thư được mọi người ghen tị này không mấy nhiệt tình chuyện vào cung, chỉ là nàng đang ép mình tích cực chuẩn bị, mọi khía cạnh đều phải nghiêm khắc, kiềm chế bản thân lại.

Cách sống không vì mình như vậy, cho dù nàng có cái danh tiểu thư khuê các thì Sở Lâm Lang cũng không chút nào ghen tị, thậm chí còn có hơi thương hại.

Đào Nhã Xu hẹn với Sở Lâm Lang rằng lỡ như nàng không đến nữ học nữa, nếu như Sở Lâm Lang có nhận lời mời của nàng cũng phải thường xuyên gặp gỡ.

Sở Lâm Lang tất nhiên là mỉm cười đáp ứng, sau đó nàng nói lời từ biệt với Đào Nhã Xu rồi từng người đều lên xe rời đi.

Sở Lâm Lang tiễn Đào tiểu thư đi rồi liền chuẩn bị lên xe ngựa.

Trên phố xá phồn hoa, đối diện có một nam tử anh tuấn cưỡi con tuấn mã cao lớn đi tới, khi liếc thấy nàng, ánh mắt kia rõ ràng còn trừng nàng một cái rồi mới phi nhanh mà đi.

Đức hạnh! Sở Lâm Lang trong lòng thầm nhổ một bãi nước bọt.

Bởi vì mẫu thân Tôn thị của nàng vào Kinh nên tiểu viện của nàng không phải chỗ người nào đó có thể tùy tiện lui tới.

Thế là món thịt muối xào đã hứa hẹn thật tốt, người nào đó còn chưa được ăn.

Việc âm thầm tư thông đã hứa lúc ban đầu, giờ chỉ còn lại "gặp nhau chỉ biết đưa mắt ngó qua".

Dù sao thì mẫu thân cũng đã mấy lần nhắc nhở nàng, không thể qua lại với Tư Đồ đại nhân nữa, Sở Lâm Lang cũng không muốn chọc cho mẫu thân giận, chỉ có thể tạm thời làm bộ làm tịch.

Một ngày của Tư Đồ đại nhân bây giờ không chỉ không có một bữa tối cho ra hồn mà ngay cả mấy cái ôm hôn đơn giản cũng không thấy tăm hơi đâu.

Cho nên Sở Lâm Lang đã vào Kinh nhiều ngày như vậy nhưng chỉ mới hôm qua thôi, hắn thừa lúc nàng tan học, kéo nàng vào trong xe, ấn lên nệm mềm rồi hung hăng hôn bịt kín môi nàng mới có thể an ủi chút nỗi khổ tương tư.

Thế nhưng khi Tư Đồ Thịnh mời nàng đến phủ Thị lang qua đêm thì Sở Lâm Lang lại lắc đầu như trống bỏi.

Nơi hắn ở là nơi quyền quý tụ tập, mỗi nhà lại có biết bao nhiêu tôi tớ như vậy, sợ rằng hôm nay nếu nàng ở lại đó qua đêm thì ngày mai sẽ có người truyền chuyện "gian tình" của hai người.

Sở Lâm Lang cảm thấy không ổn chút nào nên nàng liền từ chối. Kỳ thực nàng cũng rất muốn uống một chén cho đỡ "khát", tiếc là bây giờ lại không tiện.

Xem ra nàng thật sự phải kiếm tiền thật tốt, sau này mua thêm một trang viên ở ngoại ô Kinh thành để có thể kim ốc tàng kiều.

Bị giai nhân cự tuyệt như vậy, nam nhân nào cũng sẽ chưng ra vẻ mặt thối. Tư Đồ Thịnh cũng không phải là ngoại lệ.

Hôm nay không khéo lại gặp nhau trên phố xá, sao hắn lại trừng mắt rồi trưng ra vẻ mặt thối như vậy nữa rồi?

Nghĩ đến chuyện vừa rồi hắn dùng sức trừng nàng như vậy, trong lòng Sở Lâm Lang có chút bực bội, thế nhưng khi quay mặt nhìn hộp đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, nàng vẫn gọi Đông Tuyết đến rồi thì thầm vài câu, sau đó để nàng đi đưa tin.

Lại nói đến Đông Tuyết, sau khi nàng đi quan phủ một chuyến lại không tìm được Tư Đồ đại nhân, hỏi Quan Kỳ ở lại mới biết rằng hóa ra Tư Đồ đại nhân đã đi thăm Liễu phu tử đang bị thương rồi.

Lúc này Tư Đồ Thịnh đang ở nhà Liễu Tĩnh Hiên, cùng hắn đối ẩm thanh trà.

Liễu Tĩnh Hiên thân vẫn là một tên độc thân, ngày tháng trôi qua cũng giống như Tư Đồ Thịnh ngày trước vậy.

Thấy Tư Đồ đại nhân đến, ngay cả thanh trà mời khách cũng không có, còn phải sai tên thư đồng chạy sang nhà hàng xóm, mượn láng giềng chút trà mới pha được một chén ấm nóng.

Tư Đồ Thịnh bây giờ đã được Sở Lâm Lang dẫn dắt cho biết những ngày tháng ấm áp là tư vị gì, hắn thật lòng khuyên người bạn tri kỷ rằng nếu như có nữ nhân thích hợp thì vẫn nên thành gia trước đi.

Liễu Tĩnh Hiên bất đắc dĩ cười: "Đợi đến khi vết thương của ta lành rồi còn phải theo Công bộ đến biên quan làm công sự xây dựng, những ngày tháng khổ cực như vậy nào có nữ nhân nào chịu nổi? Nếu không theo ta đi thì chẳng khác nào trượng phu còn sống mà như ở goá, vẫn là thôi đi, đừng làm hại người ta."

Tư Đồ Thịnh cũng không phải kiểu tính tình có thể tán gẫu chuyện nhà với người khác, nói đến đây hắn cũng tự nhiên mà chuyển đề tài.

Liễu phu tử liền thừa dịp rót rượu thấp giọng nói: "Kinh quốc nội đấu, Khả hãn đã đổi chủ rồi..."

Tư Đồ Thịnh nheo mắt nói: "Tin tức của ngươi có đáng tin không?"

Liễu phu tử lộ ra hàm răng trắng từ bộ râu rối bù: "Ngươi tưởng mấy năm nay ta tu sửa tường thành biên cảnh là vô ích sao? Tin tức của ta còn nhanh hơn cả tấu chương phi trên quan đạo đó! Nạp Nộ đại hãn trước kia đã bị điệt tử của hắn chém chết trong trướng... Ngươi đoán xem chắt tử nào của hắn sẽ kế vị?"

Tư Đồ Thịnh không tiếp lời, chỉ là tay cầm chén rượu có chút khẽ run rẩy.

Nạp Nộ đại hãn này chính là kẻ năm đó đã hạ lệnh treo đầu lâu của tổ phụ hắn lên cờ hiệu thị chúng. Đáng tiếc là còn chưa đợi hắn báo thù cho tổ phụ thì kẻ thù đã đầu lìa khỏi cổ...

Liễu phu tử nhìn bàn tay khẽ run rẩy của hắn liền thở dài như vừa ngộ ra rồi thấp giọng nói: "Là tên Khả Hãn Đa Luân Bộ vẫn luôn thân thiện với Đại Tấn, An Cốc kế thừa vị trí của hắn."

An Cốc này ngoài việc sau trận chiến Phụ Thủy năm đó luôn hết sức khuyên bảo, chú trọng việc hòa đàm với Đại Tấn thì người ta còn biết hắn vì tế tử của hắn chính là đại tướng quân Đại Tấn đầu hàng Kinh quốc năm đó - Dương Nghị!

Bản thân An Cốc rất sùng bái lễ học của Trung Nguyên, ông ta có thể nói tiếng kinh thành Đại Tấn lưu loát.

Năm đó ông ta vừa có thể khuyên hàng Dương Nghị, vừa có thể bảo toàn cho tính mạng của Dương Nghị trước mặt hoàng thúc đại hãn, có thể thấy được tài ăn nói của người này vô cùng lợi hại.

Sau khi nghe nói vị nhạc phụ mới của Dương Nghị đã kế thừa vị trí đại hãn, tay Tư Đồ Thịnh không run nữa nhưng sự uất ức ngưng tụ trong đôi mắt lại ngày càng nặng.

Liễu phu tử thấp giọng nói: "Nghe nói, trong mấy người vào cung ám sát Đa Luân đại hãn có cả Dương Nghị tướng quân..."

Ánh mắt Tư Đồ Thịnh đã trở nên lạnh như dao: "Vậy thì chứng minh được gì? Chứng minh năm đó ông ta nằm gai nếm mật, lấy uy danh ba nghìn thiết kỵ nhà họ Dương làm bùa hộ mệnh, làm nhục thanh danh cả đời của quân Dương gia là đúng hay sao?"

Liễu phu tử không nói nữa, nỗi thâm cừu đại hận ba đời phụ tử nhà họ Dương, há có thể nói rõ ràng bằng một câu?

Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Vốn An Cốc kế thừa vị trí khả hãn, trước đó lại hết sức đề xướng chuyện mở kinh thương biên giới, biên tuyến cũng có xu hướng hòa hoãn. Nhưng giờ vì chuyện nữ học hạ du, quan hệ giữa Đại Tấn và Kinh quốc lại căng thẳng. Biên quan đã hoàn toàn đóng cửa kinh thương, để tránh lại có sự kiện bắt cóc nữ tử qua biên quan, các ải biên quan ra vào đều được kiểm soát rất nghiêm ngặt... Thái tử vốn chủ trương dĩ hoà vi quý với Kinh quốc. Xảy ra chuyện như vậy, việc hắn làm ăn ngầm với Kinh quốc lại bị người ta lật ra. Giờ quốc trữ của chúng ta cũng trải qua những ngày tháng không mấy tốt đẹp lắm."

Ánh mắt Tư Đồ Thịnh trở nên lạnh lẽo: "Nếu nói tên Nạp Nỗ kia là con sói hung bạo thì tên An Cốc này lại là một con cáo xảo quyệt! Đa Luân bộ trong các bộ lạc của Kinh quốc vốn không có tiếng tăm gì, nhưng trong những năm tranh đấu với Đại Tấn, An Cốc lại âm thầm chiêu binh mãi mã để thu phục tướng tài, thậm chí còn không tiếc nữ nhi mình... Còn giao hảo ngầm với quốc trữ, cả hai bên đều giao hảo, cuối cùng đem Đa Luân bộ trở thành bộ lạc mạnh nhất Kinh quốc. Ngươi cảm thấy một người nằm gai nếm mật như vậy lại dốc sức học theo lễ học của người Trung Nguyên như vậy, sau khi kế thừa vị trí đại hãn Kinh quốc thật sự có thể an phận thủ thường, sống ở nơi thảo nguyên hoang vu không cố định hay sao?"

Liễu Tĩnh Hiên gật gù rồi thấp giọng nói: "Nhưng chỉ hai ta thanh tỉnh cũng vô dụng, sau trận chiến Phụ Thủy, triều đình đã không còn ý chí đối chiến với Kinh quốc nữa. Huống hồ An Cốc cũng khổ tâm kinh doanh trong triều đình Đại Tấn, sợ rằng việc hắn kế thừa vị trí khả hãn còn khiến nhiều quan viên vì vậy mà hoan hỉ, cảm thấy biên quan không còn chiến sự nữa rồi, từ nay có thể ngủ yên được rồi."

Tư Đồ Thịnh lại cười lạnh một tiếng: "Sợ rằng có người sẽ càng lo lắng biên quan không còn chiến sự nữa, nếu không thì lchuyện nữ học gặp tập kích lại từ đâu mà đến?"

Nói đến đây, Quan Kỳ đến tìm hắn rồi thì thầm vài câu đơn giản, Tư Đồ Thịnh liền đứng dậy cáo từ.

Liễu Tĩnh Hiên cũng không mấy thành tâm mà giữ khách: "Không ăn ở chỗ ta rồi đi à?"

Tư Đồ Thịnh nhìn cái tay áo đã mòn đến khuỷu tay của hắn, nhịn không được mà nói: "Ăn cái gì? Còn phải nhờ hàng xóm cho mấy món xào nữa sao?"

Liễu Tĩnh Hiên cười ha ha: "Ta bảo thư đồng đi mua ít rượu và thức ăn về."

Tư Đồ Thịnh không quay đầu lại mà đi, còn cất giọng nói: "Có người mời ta ăn món ngon, không đến chỗ ngươi để bụng này phải chịu thiệt thòi!"

Liễu Tĩnh Hiên nhìn dáng vẻ vội vàng đi của hắn, nhịn không được mà cười nói: "Đây là muốn đi ăn sơn hào hải vị gì mà phải khoe khoang với ta như vậy?"

Nơi Tư Đồ Thịnh một đường cưỡi khoái phi đi không phải là tửu lầu mà là một cửa hàng mới mua ở Kinh thành của một nữ thương nhân.

Dưới sự giúp đỡ của nhân mạch giao thiệp rộng rãi của Hà phu nhân, vị nữ thương nhân này gần đây mới thu mua được một cửa hàng đáng tin cậy ở Kinh thành.

Tuy mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng thắng ở chỗ vị trí không tệ, bán các loại đặc sản Giang Nam kèm theo vải vóc đặc sắc mà lần này nàng tìm được ở Tú Phường Giang Khẩu.

Bận rộn trong cửa hàng một lúc thì có người vào cửa hàng. Sở Lâm Lang ngẩng mắt nhìn, hoá ra là vị trừng mắt với nàng trên đường lớn.

Vừa rồi nàng bảo Đông Tuyết đến quan phủ tìm Quan Kỳ đưa tin, mời người nào đó đến cửa hàng ngồi một chút mà hắn đến nhanh thật.

Khách vừa vào cửa hàng, Sở Lâm Lang liền tươi cười nghênh đón, nàng hướng về Thị lang đại nhân cười nói: "Khách quý từ xa không kịp đón tiếp, Tư Đồ đại nhân muốn mua thứ gì?"

Tư Đồ Thịnh liếc nàng một cái: "Mua chút vải vóc."

Sở Lâm Lang liền tùy tay lấy một tấm rồi mở ra cho hắn xem: "Đại nhân thấy cái này có đẹp không?"

Lúc này trước cửa hàng không có ai, Tư Đồ Thịnh thừa dịp tấm vải che chắn liền nhân cơ hội mổ hôn lên mặt nàng một cái: "... Đẹp đến vô cùng!"

Sở Lâm Lang bị sự bạo gan của hắn dọa cho giật mình, nàng vội lùi lại nhìn ra bên ngoài xem có ai nhìn thấy cảnh tượng thiếu đứng đắn này không.

Khi quay đầu lại, nàng liền nhỏ giọng nói: "Làm gì vậy, càng ngày càng lớn gan!"

Tư Đồ Thịnh không nói gì, hắn không thể nói với Sở Lâm Lang rằng mình chỉ là càng ngày càng không chịu nổi cảnh nàng cứ tránh né mình như vậy thôi.

Tuy mỗi lần Lâm Lang đều có lý do nghe có rất đường hoàng, khiến hắn không thể phản bác được.

Kỳ thực hắn hiểu rõ mình đang giận dỗi cái gì.

Trong lòng Lâm Lang tuy hắn có chút phân lượng nhưng không nhiều.

Đại khái hẳn là xếp sau mẫu thân nàng, việc buôn bán, thậm chí là khuê mật tri kỉ ngày càng nhiều của nàng.

Chút giận dỗi thầm kín này, thân là nam tử sao có thể kể lể những ấm ức này ra chứ? Vậy nên loại cảm xúc không thể nói ra này chỉ có thể đè nén ở trong lòng, thỉnh thoảng lại lộ ra chút vị chua không thể kiềm chế được...

Sở Lâm Lang thấy hắn chọn vô cùng nghiêm túc, nàng liền hỏi: "Chàng thật sự muốn mua vải?"

Tư Đồ Thịnh gật đầu: "Vừa rồi đi thăm Liễu Tĩnh Hiên, vết thương của hắn vẫn chưa lành, ta thấy y phục của hắn cũng đã rách rồi nên muốn nhờ nàng may cho hắn vài bộ."

Những ngày tháng độc thân, ai đã trải qua rồi mới biết. Cũng không trách Liễu phu tử vẫn luôn lôi thôi, dù sao thì hắn đã đến tuổi này rồi vẫn chưa thú thê, đúng thật là thiếu người biết lạnh biết nóng.

Mà sam y vừa người nhất của hắn lần trước khi gặp thủy phỉ cũng bị chém nát, ngay cả Tư Đồ đại nhân không mấy chú trọng ăn mặc cũng có chút nhìn không nổi dáng vẻ lôi thôi của hắn, vậy nên mới nghĩ chuyện mua chút vải, để Sở Lâm Lang may giúp hai bộ.

Việc như này, Sở Lâm Lang tất nhiên là sẵn lòng giúp, nhưng nói đến may quần áo, nàng lại đột nhiên nhớ đến vết sẹo từng thấy trên vai của Liễu Tĩnh Hiên.

Thế là nàng liền thăm dò hỏi: "Liễu phu tử là phụ mẫu ngài ấy nhặt nuôi hay sao?"

Lúc này, Tư Đồ Thịnh đang ăn món thịt muối xào mà Sở Lâm Lang nấu ở hậu viện của cửa hàng, đây là món Lâm Lang cố ý làm cho hắn, nàng bỏ vào hộp cơm rồi xách đến cửa hàng cho hắn đỡ thèm.

Một miếng thịt to và đầy đặn trải trên cơm trắng, lại trang trí chút củ cải ngọt ăn thực sự rất ngon.

Lúc nghe lời này, Tư Đồ Thịnh lại cắn thêm một miếng thịt muối mềm nhừ: "Chưa từng nghe nói, sao nàng lại hỏi vậy?"

Vậy là Sở Lâm Lang nói ra phát hiện của mình.

Vết sẹo trên vai Liễu Tĩnh Hiên kia với vết trên vai mẫu thân nàng Tôn thị quá đỗi giống nhau, không biết có phải do bọn buôn người để lại không.

Tư Đồ Thịnh lúc đầu cũng không mấy để ý nhưng khi nghe đến cuối lại dừng đũa: "Nàng chắc chắn không?"

Sở Lâm Lang lau miệng cho hắn: "Ta đâu dám chắc chắn chuyện này? Có lẽ là vết sẹo của Liễu phu tử là do nguyên nhân khác gây ra! Chàng đừng có mà đi hỏi thẳng, không lại làm tan nát tình mẫu tử của người ta."

Tư Đồ Thịnh hiểu ý Sở Lâm Lang. Theo như hắn biết thì phụ mẫu Liễu Tĩnh Hiên rất yêu thương hắn ta, nếu hắn đột ngột hỏi người ta có phải là con nuôi hay không thì quá vô lễ rồi.

Cho dù thật sự có là nhặt nuôi thì nếu nhà họ Liễu không nói rõ ràng, hắn cũng không tiện vạch trần.

Nhưng sau khi nghe nàng nói xong, Tư Đồ Thịnh cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vết sẹo đó hình dạng thế nào, nàng vẽ lại cho ta xem."

Thế là Lâm Lang lấy giấy bút ra vẽ cho hắn hình dạng đại khái.

Tư Đồ Thịnh đã nắm được sơ qua hình dáng ấy, sau đó hắn lại chuyên tâm ăn cơm, ở hậu viện của cửa hàng này, cuối cùng hắn cũng ăn được món ăn gia đình mà hắn mong nhớ đã lâu, đã nếm được trà thơm rồi, tất nhiên cũng phải ôm hôn trù nương xinh đẹp một chút để giải nỗi tương tư.

Sở Lâm Lang thừa dịp hậu viện không có người mà cũng ôm lấy cổ nam nhân, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của hắn.

Vóc dáng nàng có hơi thấp, khi móc cổ nam nhân cần phải nhón chân, Tư Đồ Thịnh dứt khoát như ôm hài tử mà nhấc bổng nàng lên, môi lưỡi quấn quýt càng thêm tùy ý.

Sở Lâm Lang chưa từng biết, hóa ra thịt ăn vào miệng rồi lại càng nhai càng thấy ngon.

Cực phẩm mà nàng làm trái lương tâm, len lén chiếm đoạt này, vốn tưởng rằng ăn rồi sẽ đỡ ghiền rồi buông. Kết quả lại khiến nàng càng ngày càng nghiện, nếu sau này lương duyên thật sự của hắn xuất hiện mà nàng lại không nỡ buông tay thì biết phải làm sao?

Nghe nàng nhỏ giọng nói luyến tiếc, Tư Đồ Thịnh lại hung hăng cắn một cái lên gò má của kẻ vô lương tâm này.

Hắn đã bao giờ nói với nàng rằng đây chỉ là duyên phận sớm nở tối tàn? Nghe ý nàng là bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến chuyện chia ly hay sao?

Lúc trước hắn nhịn không động đến nàng, không phải là muốn buông tay mà là hy vọng có một ngày sẽ danh chính ngôn thuận có được nàng.

Không phải là nghe mấy lời nói ma quỷ như "hôm nay có rượu hôm nay say" của nàng, chuẩn bị cho khúc duyên đứt người tản.

Nếu có thể thì hắn thật sự hy vọng có thể sống trên đời này một cách tuỳ ý, không có gánh nặng, cùng nàng sớm chiều bên nhau...

Nhưng bây giờ thì... vẫn chưa được.

Sở Lâm Lang cũng nhận ra tâm tình Tư Đồ Thịnh bỗng nhiên trở nên sa sút, nàng liền hỏi: "Sao vậy?"

Tư Đồ Thịnh ôm nàng ngồi dưới gốc cây táo trong hậu viện của cửa hàng, hắn thấp giọng nói tin tức mà hắn nghe được từ Liễu Tĩnh Hiên.

Cứ như vậy mà một phen thân mật vào giờ nghỉ trưa trong cửa hàng, sau đó Tư Đồ Thịnh cũng phải trở về làm chuyện công vụ.

Sở Lâm Lang tô lại son môi, tiện thể cũng phải lau đi dấu đỏ trên mặt tên nam nhân vừa trộm hương: "Đúng rồi, Đào Tuệ Như kia vẫn luôn dò la tin tức của chàng, chàng đã qua mặt bà ta thế nào vậy?"

Tư Đồ Thịnh trả lời: "Bà ta tìm một thiếu niên mười bảy mười tám, ta liền để bà ta tìm đến một kẻ đã chết, vậy là bà ta liền yên tâm rồi."

Sở Lâm Lang cảm thấy có chút kỳ lạ hỏi: "Vì sao là mười bảy mười tám mà không phải hai mươi lăm tuổi?"

Không biết vì sao mà khi Tư Đồ Thịnh nghe lời nàng xong liền nhanh chóng dời mắt đi, hắn cũng không nhìn nàng, chỉ thản nhiên nói: "Bà ta hẳn là khẳng định rằng ta chết rồi, sau đó lại cảm thấy mẫu thân ta sau khi bị hưu bỏ lại sinh thêm một nhi tử."

Hả? Sở Lâm Lang không chú ý đến sự chột dạ hiếm thấy của nam nhân này, chỉ cảm thấy Đào tứ cô cô này đúng là cái gì cũng dám nghĩ!

Đây có phải cũng nói lên một khía cạnh nào đó rằng Dương Nghị và Ôn thị vốn rất thương yêu nhau.

Đến mức Đào thị cảm thấy rằng cho dù Ôn thị phát điên rồi cũng sẽ không cản trở Dương Nghị và Ôn thị tái hợp tiền duyên mà sinh ra một hài tử?

Về Dương Nghị và Ôn thị, đó là vết sẹo không thể chạm vào trong tim Tư Đồ Thịnh. Nếu hắn không nói, Lâm Lang cũng sẽ tự giác không hỏi.

Nhưng hôm nay nghe lời hắn, nàng thật sự sinh ra chút tò mò với chuyện yêu hận dây dưa của ba người năm đó.

Tư Đồ Thịnh đã nhờ nàng may y phục cho phu tử, đương nhiên nàng cũng phải tận tâm một chút, chỉ là mấy lời như "nàng không cần tự làm, để nha hoàn làm là được" đầy ghen tuông của hắn, nàng vờ như không nghe thấy.

Vốn nàng và Tư Đồ Thịnh đã hẹn rồi, đợi may xong y phục sẽ để Tư Đồ Thịnh mang đi.

Nhưng mấy hôm nay Tư Đồ đại nhân lại vô cùng bận rộn. Để tránh cho phu tử phải mặc phục trang tả tơi, Sở Lâm Lang quyết định đi ngang qua rồi tiện thể mang y phục đến.

Nơi Liễu phu tử ở lại ở gần chỗ mà phu quân trước của nàng đang ở, nằm ở con phố bên cạnh ngõ Tập Tuệ.

Sở Lâm Lang xuống xe ngựa ở cửa ngõ rồi gặp lại Hồ thị đã lâu không gặp.

Chỉ là Hồ thị trông như sắp phải đi xa, trên đầu nàng quấn một vòng khăn vành dày, ngày hè còn mặc một chiếc áo bông mỏng, hơn nữa phần bụng vốn phình to của nàng... giờ lại phẳng.

Hồ thị đã lên xe ngựa rồi, khi vừa ngẩng mắt lên liền nhìn thấy Sở Lâm Lang.

Đã nhìn thấy nhau rồi thì không thể không chào hỏi. Sở Lâm Lang liền hỏi Hồ thị định đi đâu.

Hồ thị cười trong bi thương nói: "Sở nương tử, ngươi cũng không tính là người ngoài, cũng không cần giấu ngươi, nhi tử ta... bị mụ ác ôn Tạ thị kia hại rồi!"

Nói xong nàng liền muốn bật khóc, lúc này từ trong xe ngựa chui ra một phụ nhân có nước da hơi đen, bà ấy nói với nàng: "Con ngoan đừng khóc, con còn đang ở cữ, nếu khóc sẽ tổn thương đến thân thể!"

Hóa ra đúng vào những ngày Sở Lâm Lang trở về quê cũ Giang Khẩu, Chu gia lại nổi lửa.

Hồ thị vì trong nhà ăn uống không được tốt, nàng lại thèm ăn đến không chịu nổi, liền lấy vòng tay mà Sở Lâm Lang thưởng cho nàng lúc trước đi cầm, để nha hoàn của nàng mua một con gà mái về hầm ăn.

Tạ Du Nhiên lại đột nhiên không tìm thấy một cây trâm vàng của mình, sau đó nàng ta thấy Hồ thị hầm gà ăn liền hỏi tiểu nha hoàn của Hồ thị đi cầm đồ trang sức gì mới có tiền mua gà.

Vài liên tưởng đều tụ cùng một chỗ, Tạ thị liền khẳng định Hồ thị trộm trâm của nàng đem cầm đổi gà ăn!

Thế là mọi chuyện trở nên ầm ĩ đến mức không thể hòa giải, một nồi gà vừa hầm xong cũng đều bị hất đổ!

Hồ thị thèm món này đã lâu, cũng nhịn sự xấu tính của Tạ thị đã lâu. Người khi mang thai thì tính tình cũng trở nên cứng cỏi hơn bình thường, lần này nàng không thể nhịn được nữa.

Hồ thị dứt khoát kéo bà bà Triệu thị, còn có Chu Tùy An đang giả chết trong thư phòng ra, vung tờ phiếu biên lai cầm đồ cho Tạ Du Nhiên xem: "Đây rõ ràng là vòng tay mà Sở nương tử thưởng cho ta, ai dám tiêu tiền của ngươi? Nói đến thì ngươi vào cửa đã lâu như vậy, có cho được thiếp thất trong nhà chút chỗ tốt nào không? Đại nương tử người ta trước kia so với ngươi còn rộng rãi hơn nhiều! Không chỉ thưởng cho ta vòng tay mà ngay cả canh gà sâm cũng thưởng nguyên một nồi cho ta uống! Vậy mà ngươi còn là từ phủ tướng quân ra đấy! Keo kiệt đến mức ngay cả một nữ tử thương hộ cũng không bằng!"

Thế là Tạ Du Nhiên cũng tức giận đến mức muốn nổ tung.

Nàng ghét nhất là khi người khác đem nàng so sánh với vị trước kia.

Nhưng trong nhà này, bà bà, tiểu cô còn có phu quân nàng, ai cũng so sánh nàng với Sở Lâm Lang, đó là cái gì cũng không bằng được người trước.

Điều này thì cũng thôi đi, nhưng Hồ thị chỉ là một tiểu thiếp mà cũng xứng để so sánh nàng?

Tạ Du Nhiên lúc đó xông thẳng qua túm lấy Hồ thị rồi đánh.
 

Bình Luận (0)
Comment