Hồ thị cũng là dựa vào chuyện mình đang mang bầu nên mới nhất thời kích động nói ra mấy lời này.
Không ngờ là Tạ thị cũng đang mang bầu lại sẽ động thủ.
Nàng không dám đánh trả, chỉ có thể vừa tránh vừa kêu phu quân cứu mạng.
Nàng không kêu thì thôi, vừa kêu, Tạ Du Nhiên lại lửa giận bốc lên, nàng ta hỏi ai là "phu quân" của nàng? Nàng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, thật là tự coi mình là đại nương tử rồi phải không?
Giằng co một hồi, Hồ thị giẫm hụt một bước rồi bị Tạ Du Nhiên đẩy ngã xuống bậc thang.
Lúc đó Hồ thị ngã rất nặng, nàng cảm thấy bụng mình đau không chịu nổi, dọa cho Triệu thị phải vội vàng sai người đi mời lang trung. Kết quả là lang trung còn chưa đến, bên này đã thấy máu, hài nhi đang thương trong bụng nàng cứ thế mà mất đi.
Triệu thị nghe lang trung nói là một nam hài đã thành hình liền tức giận khóc lớn - đáng thương cho trưởng tôn nhà họ Chu cứ thế mà bị độc phụ này hại chết.
Chu Tùy An cũng tức giận vô cùng, hắn giơ tay tát Tạ thị một cái, túm lấy nàng định đưa đến phủ tướng quân lý luận, hỏi xem có chính thất nhà nào dám công khai mưu hại lương thiếp còn đang có thai như vậy!
Nhất thời câu chuyện trở nên ầm ĩ không thể hòa giải, mãi đến khi Tạ Du Nhiên cũng ôm bụng kêu đau thì trận này mới tạm ngừng.
Vốn nỗi ấm ức này, Hồ thị không chịu cũng phải chịu. Nhưng vừa khéo hai hôm sau, phụ mẫu Hồ thị từ ngàn dặm xa xôi đến Kinh thành thăm nữ nhi lại thấy nữ nhi có sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường bệnh.
Đợi đến khi nghe rõ đầu đuôi, biết nữ nhi ở nhà họ Chu lại phải sống những tháng ngày như vậy, phụ thân Hồ thị, vốn là một tiên sinh dạy học liền lập tức không chịu nổi.
Lúc đó ông muốn viết đơn kiện gửi lên quan phủ, kiện Chu gia ngược đãi lương thiếp! Ông còn la lối muốn viết thêm một tờ cáo thị, dán ở cửa nha môn Hộ bộ!
Cũng không trách đôi phu thê già Hồ thị tức giận, lúc trước bà mối nói về nhà họ Chu tốt đẹp vạn phần, Triệu thị kia lại chủ động đến đưa bạc, đưa sính lễ, vỗ ngực nói rằng hài tử mà nữ nhi ông sinh ra sẽ là đích tử của Chu gia, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp.
Bọn họ cảm thấy điều kiện này cũng vô cùng khó gặp, hơn nữa là vì để góp sính lễ cho nhi tử nên mới phải ấm ức cho nữ nhi mình mà nhận lời hôn sự này.
Nhà họ Hồ tuy nghèo nhưng cũng không thể chịu để người ta bắt nạt nữ nhi mình như vậy.
Lại một trận náo loạn như vậy, Chu Tùy An là người đầu tiên không chịu nổi. Triệu thị vì tiền đồ quan trường của nhi tử, cũng muốn một điều nhịn chín điều lanh, cuối cùng vẫn là Tạ Du Nhiên đuối lý mà phải lấy tiền từ mẫu thân mình, đền cho nhà họ Hồ một khoản lớn mới dập tắt được chuyện kiện tụng này.
Hồ thị cũng không muốn ở lại Chu gia chịu thêm tủi nhục nữa, nàng liền chuẩn bị theo phụ mẫu trở về.
Phụ thân nàng đã chuẩn bị sắp xếp cho nàng một mối môn thân, chỉ đợi nàng dưỡng tốt thân thể rồi sẽ tái giá.
Lần này cho dù có phải gả cho quả phu nông phu cũng không ở lại nhà tên lang trung (*) mặt giấy này chịu tủi nhục!
(*Lang trung (郎中) ban đầu không phải là thầy thuốc mà là một chức quan trong triều đình từ đời Tần-Hán. Tuy nhiên sau đó từ thời Tống-Minh thì đổi nghĩa sang từ thầy thuốc. Mình không edit là vị quan tầm trung vì có thể đây là một cách mỉa mai nhỏ, ý nói tuy làm quan nhưng thực tế gia cảnh lại náo loạn, quan không ra quan, chẳng khác gì một thầy thuốc.)
Hồ thị lúc sắp đi lại gặp lại Sở Lâm Lang, tự nhiên có chút cảm khái mà rơi lệ, cuối cùng nàng còn nói một câu: "Sở nương tử, ngươi là người có phúc khí lớn, trời xanh thương xót ngươi mới để ngươi ra khỏi nhà họ Chu!"
Sở Lâm Lang nghe xong chỉ biết bất đắc dĩ cười, nàng cũng chỉ có thể nói lời khuyên giải: "Ngươi cũng là người có phúc, những ngày tháng sau này sẽ tốt hơn..."
Nói xong, Hồ thị liền lên xe lừa theo phụ mẫu rời khỏi ngõ Tập Tuệ.
Sở Lâm Lang thở dài một hơi nhẹ rồi quay người đi đến ngõ bên cạnh.
Nha hoàn của Tạ Du Nhiên vừa khéo lại nhìn thấy cảnh hai người nói chuyện, không chỉ ẩn ở sau cửa nghe trộm mà còn lén nhìn theo sau Sở Lâm Lang một lúc, mãi đến khi nhìn thấy Sở Lâm Lang vào cửa nhà của một phu tử mới quay về bẩm báo cho Tạ Du Nhiên, nói rằng Sở Lâm Lang vào nhà vị Liễu phu tử râu ria xồm xoà ngõ bên.
Hôm nay Tạ Du Nhiên cũng có tâm tình không tồi!
Tuy trước đó nàng đã cãi nhau to một trận với Chu Tùy An, còn phải đền cho Hồ thị một khoản tiền nhưng cuối cùng cũng đuổi đi được một cái đinh trong mắt, cũng không cần để hài nhi trong bụng mình xếp sau một thứ tử.
Xem như là tốn tiền mua chút thanh tịnh trước mắt.
Còn về phần hài tử, nếu là nữ nhi thì nàng lại sinh tiếp, nàng cũng không phải là Sở Lâm Lang không thể sinh nở kia, đương nhiên là sẽ có nhi tử nối dõi tông đường cho Chu gia!
Tâm tình nàng đang sảng khoái lại nghe chuyện Sở Lâm Lang đi đến nhà Liễu phu tử ngõ bên cạnh.
Tạ Du Nhiên không nhịn được mà cười lạnh một tiếng: "Tưởng mắt nàng ta nhìn người tốt như nào! Quyến rũ chủ tử Tư Đồ đại nhân không thành, quay đầu lại lại dùng mỹ nhân kế quyến rũ một phu tử ở nữ học ! Chỉ là một phụ nhân bị ruồng bỏ mà thôi, giờ cũng chỉ có thể tiêu tốn hết tâm cơ, khắp nơi đều muốn hút máu nam nhân mà thôi! Nhưng tên lão nam nhân râu ria xồm xoàm quả thật là dễ ra tay hơn, chỉ là không biết phu tử này có muốn loại gà không đẻ được trứng như nàng ta không! Phu tử và nữ học sinh... thật đúng là không chê mất mặt mà!"
Nói đến đây, Tạ Du Nhiên lại vui vẻ mà trang điểm một phen, lát nữa mẫu thân sẽ dẫn nàng đi dự trà yến.
Nếu không phải vì thời gian không kịp thì nàng thật muốn chặn cửa nhà tên phu tử kia, mắng nhiếc Sở thị đâu đâu cũng chỉ biết tư thông với nam nhân kia một trận!
Dẫu vậy nhưng nàng cũng không muốn từ khi còn sớm đã đánh rắn động cỏ, tốt nhất là đợi đến lúc gian tình đang nồng để Chu Tùy An xem, thê tử trước trong lòng hắn tốt đến tận trời cao làm ra chuyện mất mặt gì!
Lại nói đến "gà không biết đẻ trứng" đang đi thăm Liễu phu tử, sau khi gõ cửa một lúc, đợi trước cửa cả nửa ngày cũng không thấy có ai ra mở cửa.
Sở Lâm Lang đang nghĩ rằng liệu phu tử có phải không có ở nhà hay không thì cuối cùng cũng có người ra mở cửa.
Sở Lâm Lang ngẩng đầu lên nhìn, nhịn không được mà hít vào một hơi.
Không biết có phải vì gần đây không phải lên lớp mà vị phu tử này được dưỡng đến mức mặt mày có chút.. hồng hào rạng rỡ!
Chỉ thấy búi tóc vốn luôn có chút lộn xộn tùy ý, thỉnh thoảng còn lệch lạc của hắn lại ngay ngắn thẳng đứng trên đỉnh đầu, đường lược chải vẫn còn nguyên ở đó. Thậm chí bộ râu ria rối bù cũng không chải chuốt gọn gàng, dường như hình dáng còn được cắt tỉa lại, thẳng mượt và bóng loáng như một ngọn núi nhỏ đảo ngược.
Hơn nữa... Liễu phu tử này dường như không thiếu y phục mặc, kiện trang phục trên người dù vội vàng thắt nhầm dây thì xét từ màu sắc hay là kiểu dáng cắt may đều là hàng thượng phẩm.
Xem ra phu tử này đang thay y phục lại nghe thấy tiếng gõ cửa mới vội vàng mặc xong y phục chạy ra mở cửa.
Sở Lâm Lang nhìn vị phu tử anh tuấn lẹ làng này, thậm chí còn được chỉnh chang cẩn thận như vậy, không nhịn được mà rụt rè nói: "Phu tử, ngài... đây là định ra ngoài uống rượu à?"
Liễu Tĩnh Hiên nhìn qua sau bóng lưng nàng rồi bình tĩnh cười nói: "Uống rượu cái gì? Lang trung bảo ta mấy hôm nay phải kiêng khem, ngay cả mấy món k*ch th*ch như thịt dê cũng không được ăn."
Lúc nói chuyện, Liễu Tĩnh Hiên còn đứng chắn cửa, không có ý nhường đường.
Thế nhưng Sở Lâm Lang hôm nay đến là để đưa y phục, nàng cũng không biết số đo phu tử, chỉ nghĩ đến thân hình của hắn chỉ thấp hơn Tư Đồ Thịnh một chút nên liền thử may hai bộ, còn về phần y phục này có vừa hay không thì phải nhờ phu tử mặc lên người mới được.
Vậy nên nàng cũng không khách khí mà hỏi: "Phu tử, chẳng lẽ ngài không mời ta ngồi sao?"
Nghe nàng nói vậy, Liễu Tĩnh Hiên mới quay đầu lại, như chợt nhận ra mà mở cửa nhường đường.
Sở Lâm Lang ngồi xuống thính đường không nhỏ không lớn mới phát hiện trên bàn có bày mấy hộp đồ bổ quý giá.
Sở Lâm Lang nhìn thấy liền trêu: "Phu tử có khách quý đến thăm sao? Sao ra tay hào phóng vậy?"
Bộ râu ria chỉnh tề Liễu Tĩnh Hiên nhướn lên, hắn cười gượng: "Đồng liêu đến thăm bệnh, tiện thể cũng đưa chút đồ bổ..."
Sở Lâm Lang không cần nghĩ ngợi đã đoán được hình như Liễu phu tử đang nói dối.
Trước kia hắn ở Công bộ, sau lại kiêm chức ở thư viện, thật sự là toàn chốn nước trong, nghèo rớt mồng tơi, căn bản là không có chỗ nào có thể béo bở.
Thử hỏi, trong nha môn trong sạch có đồng liêu nào có thể hào phóng tặng nhân sâm năm mươi lượng bạc một cây?
Hơn nữa vị đồng liêu này hình như còn tặng phu tử đây y phục chất liệu tinh xảo.
Nhưng nếu đây đều là chút giao tế riêng của phu tử, Sở Lâm Lang tất nhiên sẽ không vạch trần nội tình, nàng chỉ cười nói mình nhận được ủy thác của Tư Đồ đại nhân, may cho phu tử vài kiện y phục, vải vóc không tính là quá tinh xảo, mong phu tử vui lòng đón nhận.
Đang nói chuyện thì Sở Lâm Lang vô tình quay đầu, lại thoáng nhìn thấy sau rèm cửa nội thất cách vách có một đôi giày thêu nhanh chóng lướt qua.
Cách vách có người, hơn nữa còn là một nữ nhân!
Sở Lâm Lang thầm hít vào một hơi lạnh, trong lúc nhất thời mông như đang ngồi trên ba cân đinh sắt, khiến nàng xấu hổ, không ngồi yên.
Nàng chợt tỉnh ngộ ra, hóa ra mình lại làm vị khách đến không đúng lúc, quấy rầy thanh tịnh của phu tử và khách quý.
Đã tỉnh ngộ rồi, tất nhiên phải biết điều nhanh chóng cáo từ thôi.
Sở Lâm Lang lúc rời đi lại không nhịn được mà sinh ra chút tò mò - vị khách đến thăm bệnh này là ai?
Chẳng lẽ không lâu nữa, nàng sẽ có thêm một vị sư mẫu?
Sư mẫu tương lai này tay cũng khéo thật, kiểu tóc chải chuốt cũng đẹp, râu ria cũng được xử lí thật tốt. Nếu sớm thành thân thì có phải vị đồng học Đào tiểu thư cũng không đến nỗi mỗi lần lên lớp đều bị sự lôi thôi của phu tử chọc cho đau mắt...
Tất nhiên, nàng cũng phải là người biết điều. Người ta đã tránh không gặp tức là còn chưa công khai, chỉ xem xem đến bao giờ, Liễu phu tử mới có thể công bố tin vui.
Nhưng lòng tò mò thì ai cũng có, Sở Lâm Lang thật sự muốn có thể sớm nhìn thấy sư mẫu.
Ngay sau khi ra khỏi ngõ, nàng kéo Hạ Hà trốn vào một bên góc đường nhìn.
Một lúc sau liền thấy có hai nữ tử trùm mũ choàng đen, che kín từ đầu đến chân vội vàng đi ra.
Hai người họ trông như chủ tớ, một người đỡ người kia lên một chiếc xe ngựa vải xanh thuê từ hành xe rồi vội vàng đi mất.
Tuy không nhìn ra diện mạo như nào nhưng nghĩ đến y phục mà nàng tặng phu tử còn có mấy món đồ bổ thì đều không giống như kiểu cách của một người bình thường.
Sở Lâm Lang cảm thấy thân phận của nữ tử kia nhất định không phải là từ tiểu môn tiểu hộ.
Đã không nhìn ra gì rồi, nàng cũng không có ý đào bới tận gốc, dòm ngó bí mật của phu tử.
Hôm sau, Đào tiểu thư mời Sở nương tử đến phủ Quốc công thưởng hoa, sau khi hai người tán gẫu một lúc, Đào Nhã Xu có vô tình hỏi: "Ta đã một thời gian không đến thư viện, không biết vết thương của Liễu phu tử đã khá hơn chưa?"
Sở Lâm Lang nghĩ đến chuyến thăm xấu hổ hôm qua, nàng thở dài nhẹ: "Nhìn qua hẳn là không sao, vài hôm nữa ngài ấy sẽ phải về Công bộ, sau này ngài ấy sau này cũng không thể đến thư viện giảng bài nữa."
Đào Nhã Xu thêm nước vào chén trà của Sở Lâm Lang rồi như không có việc gì nói: "Sao ngươi biết? Ngươi đi thăm phu tử rồi sao?"
Sở Lâm Lang gật đầu, Đào Nhã Xu không nhịn được mà ngẩng đầu lên như có ý sâu xa, nàng rất uyển chuyển mà hỏi Sở Lâm Lang, vì sao phải đi thăm Liễu phu tử?
Sở Lâm Lang vừa cười vừa trừng mắt: "Ngươi hỏi lời quái gở này làm gì? Ta chỉ là nhận ủy thác của chủ tử trước, Tư Đồ đại nhân, làm chút chuyện chăm sóc người bị thương mà thôi. Ngài ấy chính là phu tử của ta, giúp đỡ ân sư không phải là việc mà học trò nên làm sao? Hơn nữa, biết đâu phu tử người ta sớm đã có ý trung nhân rồi, ngươi đừng có nói bậy nha!"
Đào Nhã Xu có chút động lòng, nàng nghi hoặc hỏi: "Phu tử sắp thành thân? ... Là tiểu thư nhà nào vậy?"
Sở Lâm Lang bất đắc dĩ nói: "Ta có biết đâu? Cũng chưa nhìn thấy mặt người ta mà..."
Thấy Đào Nhã Xu còn muốn hỏi, nàng chỉ có thể phất tay chịu thua: "Đừng hỏi nữa, đừng nói là ta không nhìn thấy, cho dù có nhìn thấy cũng không thể nói bậy, hủy mất thanh danh của người ta!"
Đào Nhã Xu cười thông cảm rồi cũng không hỏi nữa, nhưng đã có qua có lại, nàng cũng báo cho Sở Lâm Lang biết một việc.
Đó là thái hậu có thể sẽ triệu Sở nương tử vào cung.
Sở Lâm Lang nghe xong liền giật nảy mình, nàng vội hỏi là có chuyện gì?
Phải biết là vì chuyện gặp nguy hiểm ở ốc đảo mà Nghi Tú đã tự vẫn vì danh tiết.
Nghe nói sau khi người chết rồi, Vân quốc cữu kia như vì cái chết của nữ nhi mà thẳng lưng ưỡn ngực, ngày nào cũng đến Đại lý tự gây ầm ĩ, yêu cầu tự khanh phải điều tra rõ vụ án thủy phỉ này!
Vào thời điểm này, thái hậu muốn gặp một thương phụ nhỏ vô danh tiểu tốt như nàng để làm gì?
Đào Nhã Xu lại an ủi nàng: "Thái hậu nghe người khác kể lại trận kinh hồn ở ốc đảo, dù đã nghe diễn dịch nhiều rồi nhưng khi nghe nói ngươi là người đầu tiên phát hiện ra nguy hiểm, còn hết sức khuyên mọi người lên ốc đảo tránh nạn nên muốn nhìn xem người thật thế nào."
Một lão phu nhân dưỡng thọ trong hậu cung, ngày thường nhàn rỗi vô cùng, cũng thường triệu kiến mấy nghệ nhân biểu diễn trong dân gian vào cung giải buồn.
Thái hậu muốn gặp Sở Lâm Lang, đại khái thuần túy chỉ là vì tò mò.
Bà từ các quý nữ khác nghe kể về quá trình Sở Lâm Lang trấn định cứu người liền nói với Hoa thị rằng lúc nào rảnh hãy dẫn Sở nương tử này đến cho bà xem.
Đào Nhã Xu đi theo cùng mẫu thân cũng nghe được nên nàng đến báo trước cho Sở Lâm Lang một tiếng, để nàng có chút chuẩn bị ứng đối.
Tính tình thái hậu còn tính là khoan hòa, chỉ cần Sở nương tử chuẩn bị ổn thỏa, hẳn cũng sẽ không có sai sót gì lớn.
Sở Lâm Lang trước kia gả cho Chu Tùy An, tuy thỉnh thoảng cũng mơ ước đến chuyện làm cáo mệnh phu nhân, nhưng nàng đại khái cũng biết rằng loại mộng đẹp này rất khó để thực hiện.
Nàng không ngờ rằng giờ mình có loại thân phận này lại có ngày vào cung gặp thái hậu.
Chỉ là nàng không biết mấy lễ nghi trong cung, trong một thời gian ngắn như vậy, biết đi đâu tìm ma ma dạy lễ nghi cung đình đáng tin đây?
Đào Nhã Xu nheo mắt cười: "Có ta rồi, còn cần gì ma ma dạy dỗ nữa?"
Nói xong, nàng liền đưa tất cả các điều cần phải chú ý đã viết sẵn cho Sở Lâm Lang, ngoài ra còn có lễ nghi vào cung bái kiến, nàng cũng từng bước một dạy tỉ mỉ cho Sở Lâm Lang.
Dưới đình hoa Chương Đài, hai thiếu nữ mỹ lệ nói cười, một người vái chào, một người sửa sai lại có một vẻ phong tình rực rỡ khác.
Có danh sư chỉ điểm, Sở Lâm Lang đương nhiên là tiến bộ rất nhanh chóng.
Sau khi nắm được điểm quan trọng rồi, nàng cười cảm tạ Đào Nhã Xu chỉ bảo, sau một hồi trò chuyện, nàng cáo từ rồi rời khỏi phủ Quốc công.
Khi Đào Nhã Xu tiễn nàng đi về phía cổng phủ Quốc công, lúc đi ngang qua bờ hồ, Đào tứ cô cô đang cùng với mẫu thân Đào Nhã Xu cho cá ăn tán gẫu bên hồ.
Bên cạnh Đào tứ cô cô còn có phu nhân Từ thị của Tạ Thắng tướng quân và mấy vị phu nhân khác, mấy vị phu nhân này đều đang nói cười rất thân thiết.
Nghe nói Từ thị và Đào Tuệ Như vẫn luôn là khuê mật, xem ra không phải là giả.
Chỉ là khi Từ thị nhìn thấy Sở Lâm Lang cũng xuất hiện ở phủ Quốc công, rõ ràng là đã sững sờ và cứng đờ mặt một chút.
Đợi Sở thị đi rồi, bà mới quay đầu kinh ngạc hỏi nhỏ: "Nàng ta... sao lại đến phủ Quốc công?"
Đào Tuệ Như mỉm cười: "Nàng ta là đồng học nữ học của điệt nữ Nhã Xu nhà ta, có lẽ là đến để bàn luận về việc học."
Từ thị cau mày: "Xuất thân của nàng ta như vậy... Đào tiểu thư không nên lui tới nhiều với nàng ta mới phải?"
Nghe lời này, Đào Tuệ Như liền chuyển ánh mắt sang tẩu tử mình.
Ngô thị, mẫu thân Đào Nhã Xu nghe xong cũng bất đắc dĩ lắc đầu: "Nữ nhi ta cũng là kiểu tính cách cố chấp, vốn vì không được đi nữ học đã có chút buồn bực. Thiết nghĩ nàng sắp phải vào cung, muốn gặp mấy đồng học thân thiết, ta đương nhiên là cũng đồng ý. Sở nương tử này tuy xuất thân không cao nhưng là người không tệ, rất được Hoa phu nhân thưởng thức, hơn nữa thái hậu còn muốn triệu nàng vào cung!"
Nói đến đây, Ngô thị liền ngừng lại, vì bà mới nghĩ đến điểm then chốt - vị Sở nương tử kia trước đây hình như là thê tử trước của tế tử tiểu nữ Tạ gia!
Nghĩ vậy, Ngô thị vội ngậm miệng lại, bà cũng không nhìn Từ thị mà quay đầu nói cười với mấy phu nhân khác rồi đi chỗ khác.
Dù sao giao tế của nữ nhi bà không liên quan gì đến Tạ gia, chuyện nhân tình kiện tụng của Tạ gia cũng không liên quan gì đến Đào gia.
Còn Từ thị vừa nghe xong liền không nhịn được mà thầm giật mình, sau đó sắc mặt liền có chút ủ rũ không vui.
Con người ta đều sợ so sánh. Nữ nhi bà lúc trước cướp đi nhân duyên của Sở thị, nhưng gả đi rồi cũng không được như ý.
Trước đó vì tranh cãi với tiểu thiếp mà làm tiểu thiếp Hồ thị sẩy thai, sau đó lại đền một khoản tiền lớn, rốt cuộc cũng làm tổn hại đến danh tiếng nữ nhi, gây ra vài lời đồn nhảm nhí, làm đại nữ nhi đến oán trách bà, nói bà có thể quản lý thật tốt nhị nữ nhi được không, đừng bôi đen Tạ gia thêm nữa.
Ngược lại nhìn Sở thị này, một thứ nữ nhà thương nhân bên ngoài không có gốc rễ, làm thé nào mà sau khi bị ruồng bỏ vẫn có thể đàng hoàng sống ở Kinh thành, không chỉ đến nữ học, kết giao với một đám quý nữ, giờ lại còn có thể đến lộ diện trước mặt thái hậu.
Đây là chuyện quái gở gì? Từ thị giờ chỉ hoài nghi rằng có phải là bát tự Chu Tùy An không vượng, có chút khắc thê!
Lúc Từ thị cáo từ Đào Tuệ Như, Đào Tuệ Như lại ra vẻ vô tình hỏi: "Vị Sở nương tử này, hình như chính là vị trước kia của tế tử nhà ngươi, Nhã Thụ nhất quyết kết giao với nàng ta, không biết phẩm tính của vị Sở nương tử này thế nào?"
Nếu là với người khác, Từ thị sẽ không tiện bàn chuyện thị phi thê tử trước của tế tử, nhưng đối với khuê mật tri kỷ nhiều năm, Từ thị không nhịn được mà than thở.
"Là một phụ nhân đanh đá, lòng báo thù rất mạnh, làm người cũng rất cứng rắn, nếu không thì tế tử ta sao có thể không chứa nổi nàng ta? Hơn nữa..."
Nói đến đây, Từ thị có hơi do dự chút nhưng cuối cùng trong lúc nhất thời tâm thái cũng mất cân bằng, không muốn lại thấy Sở thị này ở phủ Quốc công, bà liền thuận miệng nói: "Nữ tử này còn có chút phong lưu không đoan chính, nếu ngươi có thể khuyên Đào tiểu thư thì vẫn nên tránh xa nàng ta là tốt nhất!"
Đào Tuệ Như có chút động lòng, bà ra vẻ kinh ngạc rồi thấp giọng nói: "Không thể nào, ta thấy nàng ta làm người vẫn tính là đoan chính, sao có thể phong lưu được?"
Từ thị cũng là vừa mới từ nữ nhi biết được chuyện Sở nương tử chạy đến nhà Liễu phu tử còn độc thân, bà liền thêm mắm dặm muối nói một phen.
Đào Tuệ Như tất nhiên là cũng gật gù nghe kể.
Bà thân là một cư sĩ, mặc một thân áo ni cô, cách biệt hồng trần, tính tình lại ôn nhu, am hiểu Phật lý, rất nhiều phu nhân đều giao hảo với bà, cũng đem một số lời không tiện nói với người khác nói cho bà nghe, coi như chỗ để an ủi lòng người.
Dù sao thì hôn nhân của bà đã bất hạnh như thế, lại thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, so với bà thì có gặp phải cảnh ngộ bất hạnh hơn cũng có thể sinh ra chút an ủi.
Loại chuyện riêng tư bí mật này, một cư sĩ buông bỏ hồng trần như Đào Tuệ Như lại nghe được nhiều hơn bất cứ ai...
Nghe lời Từ thị, Đào Tuệ Như cũng không ngừng thở dài gật đầu, thế nhưng trong lòng bà lại nghĩ: Trước kia còn nghi ngờ Sở thị này có mối quan hệ không cạn với Tư Đồ Thịnh. Nếu có chuyện như vậy thì Sở Lâm Lang này có vẻ như không có quan hệ gì với Tư Đồ Thịnh.
Đào Tuệ Như không biết vì sao mà mỗi lần nghĩ đến Tư Đồ Thịnh, lòng đều có chút căng như dây đàn, trước sau không thể buông người này xuống.
Hiện tại lại có người càng khiến bà không yên lòng hơn.
Nghĩ vậy, bà lại chuyển ánh mắt về phía điệt nữ Đào Nhã Xu vừa tiễn bằng hữu về.
Lúc này nàng cũng nhìn thấy tứ cô cô đang đứng cách đó không xa, nàng dừng bước, đoan trang thi lễ vấn an rồi xoay người dẫn theo nha hoàn về.
Tuy giống như đã hẹn ở trạm dịch ốc đảo, cô cháu hai người đều không nhắc lại chuyện rơi xuống nước như lúc trước nữa, phảng phất như tất thảy chỉ là nước chảy qua không tì vết.
Nhưng Đào Tuệ Như biết, trong lòng điệt nữ vẫn luôn có một nút thắt không gỡ được.
Ngay hôm trước, Quốc công muốn chọn ra vài người có tài trong đám con cháu vào Lại bộ rèn luyện.
Đào Tuệ Như nhờ đại ca nói giúp với phụ thân tiến cử nhi tử bà, Đào Tán.
Đại ca cũng hứa hứa xong cả rồi, sau đó lại đổi giọng nói Tán nhi vẫn còn nhỏ, đến chỗ yếu hại như vậy, chỉ sợ dục tốc bất đại, chi bằng khi nào có việc khác lại tiến cử hắn đi.
Ngày ấy khi bà nói chuyện với đại ca mình, rõ ràng đã nhìn thấy Đào Nhã Xu ra khỏi thư phòng của đại ca.
Lòng người có quỷ khó tránh khỏi chuyện thần hồn nát thần tính. Đào Tuệ Như nhịn không được mà hoài nghi là do điệt nữ mình gây trở ngại, cản trở con đường quan lộ của nhi tử mình.
Đây còn chưa phải hoàng hậu đã như vậy rồi, nếu sau này nếu nàng vào cung làm hoàng hậu thì sẽ báo thù cô cô này thế nào đây?
Nghĩ vậy, ánh mắt Đào Tuệ Như cũng chuyển lạnh, bà không nhịn được mà thầm lần tràng hạt Phật trong tay rồi cười nói với Từ thị: "Nghe nói ngày mai ngươi sẽ tham gia tiệc trà của Lục vương phi, còn mời các vị như Tứ vương phi, không biết ta có thể góp vui được không?"
Từ thị tất nhiên là cười bảo được, trong lúc nhất thời trong vườn hoa là tiếng cười nói vui vẻ, không biết trong hương hoa nồng đậm ẩn chứa loài ong bướm nào đang nhảy múa...
Hai hôm sau, cung đình quả nhiên là ban chiếu chỉ triệu kiến Sở nương tử vào cung.
Trước khi vào cung, Sở Lâm Lang đã hỏi Tư Đồ Thịnh rằng liệu lần này có phải Hồng Môn Yến hay không? Nàng có nên giả bệnh từ chối vào cung không.
Tư Đồ Thịnh nghĩ rất lâu rồi mới trầm ngâm nói: "Thái hậu tuổi đã cao, ngày thường luôn giữ gìn giới luật, đối với hạ nhân cũng rất khoan hòa, nếu muốn phạt người thật nặng, ước chừng sẽ không tự mình gặp nàng. Loại chiếu chỉ này không nên từ chối, nàng cứ yên tâm đi, cứ nói ít nhìn nhiều, sẽ có người chiếu ứng nàng."
Xem ra Tư Đồ Thịnh đã giúp nàng đánh tiếng trong cung, Sở Lâm Lang lúc này mới thấy yên tâm.
Nghĩ lại cũng phải, một lão tổ tông dưỡng thọ ở trong cung, chẳng qua là nhàn rỗi vô cùng mới muốn gặp một phụ nhân có thể dùng dao bếp chém thủy phỉ.
Xem nàng cùng với xem đám mèo chó biết lộn nhào giải buồn cũng không có mấy khác biệt.
Quy trình vào cung Đào Nhã Xu đã chỉ cho Sở Lâm Lang biết hết, nàng chỉ cần làm theo thôi là được.
Đợi đến ngày vào cung, Sở Lâm Lang cố ý gạt bỏ mấy bộ váy có màu sắc rực rỡ mà nàng thích mặc, chỉ thay một thân váy dài trang nhã đến trước cửa cung Hòa Thọ của thái hậu.
Nghe nói hôm nay thái hậu còn mời cao tăng giảng kinh, hiện giờ còn đoạn chưa nghe xong, vậy nên đành để Sở Lâm Lang đợi ở bên ngoài.
Đúng lúc Sở Lâm Lang đang đợi thái hậu truyền gọi lại có người đến thông báo, nói là Tĩnh phi nương nương nghe nói rằng Sở nương tử dũng cảm cứu người của Dung Lâm nữ học đã đến rồi, muốn gọi người đến xem.
Dù sao thì mỗi lần thái hậu cùng cao tăng lễ Phật đều phải mất hơn một canh giờ, đây là thói quen mà mọi người trong cung đều biết.
Nghe Tĩnh phi nương nương muốn gặp nàng, trong lòng Sở Lâm Lang liền chùng xuống, không biết vị sủng phi hậu cung Đại Tấn này sao lại có thời gian nhàn hạ mà lãng phí trên người nàng?
Thái giám truyền xong liền âm dương quái khí nói: "Tĩnh phi nương nương cho mời, Sở nương tử mau theo bổn quan đi thôi!"
Sở Lâm Lang nhìn trái ngó phải, không có ai đứng ra ngăn cản.
Nàng không phải quan quyến nhà ai, càng không phải quý khách mà thái hậu coi trọng, nói khó nghe hơn thì nếu nàng xảy ra chuyện gì bất trắc trong cung của Tĩnh phi nương nương, sợ rằng bất kỳ ai qua loa nói mấy lời có lệ trước mặt thái hậu, thái hậu cũng chưa chắc sẽ nhớ rằng hôm nay bà triệu một thương phụ.
Vị Tĩnh phi kia muốn gặp nàng tuyệt đối không phải là vì có ý tốt.
Trong trận đại nạn ở ốc đảo, người chết không nhiều nhưng cũng không ít. Không khéo, Nghi Tú quận chúa lại chính là một trong số đó.
Sở Lâm Lang có trực giác rằng việc Tĩnh phi nương nương muốn triệu kiến mình, e là lành ít dữ nhiều.
Đầu óc nàng nhất trong lúc thời nảy số rất nhanh chóng, miệng lại kinh sợ nói: "Nếu là thái hậu triệu kiến mà nô gia lại không có ở chỗ này, thái hậu giáng tội nô gia thì biết làm sao? Công công, nô gia là lần đầu vào cung gặp thái hậu, thật sự không dám đâu!"
Vị công công kia vốn tưởng dẫn thương phụ này đi là chuyện dễ dàng, ai ngờ nàng ta lại không biết điều, cứng đầu cứng cổ, nhất định phải quỳ chết đợi ở đây.
Vị công công kia liền có chút thay đổi sắc mặt nói: "Sở Lâm Lang, ngươi lần đầu vào cung lại không sợ Tĩnh phi nương nương sao, thật đúng là lớn gan!"