Tuý Quỳnh Chi

Chương 76

Sở Lâm Lang một lần nữa tỏ ra kinh hãi, biểu thị mình không dám.

Đúng lúc này, thái giám của cung thái hậu lại đến truyền gọi Sở nương tử, nói là thái hậu muốn gặp nàng ngay lập tức.

Thấy thái giám bên Tĩnh phi nương nương cũng ở đó, An công công bên người thái hậu liền cười nói: "Tiểu Tuyền nhi, ngươi không hầu hạ bên Tĩnh phi nương nương, sao lại chạy đến đây?"

Vị thái giám tên Tiểu Tuyền kia cũng không ngờ rằng thái hậu sẽ gọi người nhanh như vậy, thế là hắn chỉ có thể cười gượng rồi tìm một cái cớ rời đi.

An công công cười lạnh một tiếng về phía bóng lưng của người đó rồi quay đầu mời Sở nương tử vào bên trong cung điện đợi.

Sở Lâm Lang lúc này mới biết, hóa ra là thái hậu vẫn chưa nghe xong kinh, bây giờ cũng chưa triệu kiến nàng ngay.

Vậy thì lời của An công công vừa rồi rõ ràng là cố ý muốn giải vây giúp nàng.

Nghĩ vậy, nàng không nhịn được mà lần nữa cảm kích, nói lời cảm tạ với An công công.

An công công mỉm cười: "Tư Đồ đại nhân nói ngươi lần đầu vào cung, bảo bổn quan chiếu cố ngươi một chút, không tính là giúp gì, Sở nương tử không cần phải đa lễ!"

Hóa ra điệt tử của An công công một năm trước có một hồi kiện tụng rất đau đầu, Tư Đồ Thịnh khi đó làm Thiếu khanh Đại lý đã đứng ra hỗ trợ giải quyết.

An công công nợ hắn một phần nhân tình, vậy nên khi Tư Đồ Thịnh nhờ ông ta chiếu cố vị Sở nương tử này, ông ta tất nhiên là cũng vui vẻ giúp đỡ. Lão nhân tinh ở trong cung là rõ ràng hơn ai hết, ai mới là người được sủng ái trước mắt bệ hạ.

Một lát sau, tiếng mõ kinh Phật đằng trước mới ngừng lại rồi có người gọi Sở nương tử vào.

Đợi đến khi vào Phật đường, Sở Lâm Lang liếc mắt liền thấy hóa ra là Đào Nhã Xu cũng đến, nàng đang ngồi xếp bằng bên cạnh một phụ nhân tóc bạc uy nghi, hoa quý cùng với mẫu thân nàng, nữ phu tử Hoa thị của nàng cũng ở đó.

Họ hẳn là vừa nghe xong kinh Phật cùng thái hậu, ngoài ra còn có một vị hòa thượng râu bạc ngồi đối diện với họ.

Xem ra vị lão phụ nhân tóc bạc quý khí kia chính là thái hậu.

Sở nương tử theo lễ nghi mà Đào Nhã Xu dạy nàng, sau khi quy quy củ củ hành lễ với thái hậu xong, thái hậu được cung nhân dìu ngồi lại trên ghế, bà nhìn Sở Lâm Lang với vẻ hài lòng: "Quả nhiên là từ Dung Lâm nữ học dạy ra, cái nào cũng ra dáng, lại gần chút, để ai gia nhìn cho kỹ."

Sở Lâm Lang vội đứng dậy tiến lên vài bước rồi lại quỳ xuống.

Thái hậu chăm chú nhìn rồi không nhịn được bật cười nói: "Hài tử bây giờ trông càng ngày càng đẹp, dung mạo xuất chúng như vậy, ta ở tuổi này rồi, nhìn khắp đám hài tử ở trong cung cũng chưa thấy được mấy đứa."

Hoa thị cũng cười nói: "Đúng vậy, thần thiếp cũng là lần đầu thấy Sở nương tử đã cảm thấy sao lại có người sinh ra đẹp như vậy, cái gọi là 'người đứng bên bờ tựa vầng trăng, cổ tay trắng ngần đọng sương tuyết' là cảnh tượng gì, coi như cũng có thể nhìn người thật để tưởng tượng rồi."

Không trách thái hậu và Hoa thị lại hết lời khen như vậy. Sở Lâm Lang là một cô nương vùng sông nước Giang Nam, vốn sinh ra đã có dáng người yểu điệu thon thả còn có thêm làn da trắng ngần như tuyết kia, thật đúng là khiến người ta cảm thấy sáng ngời con mắt, càng ngắm càng muốn nhìn thêm.

Trên đời này không chỉ có nam tử thích mỹ nhân. Ngay cả nữ tử cũng thích nhìn mấy cô nương xinh xắn, dáng vẻ mỹ mạo, đẹp mắt như hoa tươi, còn có thể gọi là trông người cảnh đẹp ý vui.

Thái hậu cười tủm tỉm quay đầu lại hỏi Hoa thị: "Chỉ là một nữ tử gầy yếu như nàng ta lại có thể cứu được nhiều người như vậy sao?"

Hoa phu nhân cười nói: "Nếu không phải thần thiếp đã tận mắt trải qua, e là cũng không dám tin, Sở nương tử quả đúng là nữ hào kiệt."

Sở Lâm Lang đang ở trong cung cũng không dám khoe mẽ, nàng chỉ thành thật trả lời câu hỏi của thái hậu, biểu thị rằng nếu không phải mọi người đều anh dũng đánh lui địch thì chỉ sợ cũng sẽ không có nhiều nữ quyến toàn thân đều bình an rút lui như vậy, bản thân nàng nghĩ lại cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Thái hậu lại hài lòng gật đầu: "Tuy là một nữ tử nhưng lòng can đảm không hề tầm thường, ta đã liên tục nghe mấy vị phu nhân từ Giang Khẩu quay về khen ngợi ngươi, nói là ngươi đã cố gắng thuyết phục mọi người xuống thuyền, cứu bọn họ. Tới đây, nói cho ai gia nghe tình hình lúc đó nào."

Sở Lâm Lang liền lập tức hiểu ra, lão phụ nhân sống lâu trong cung này muốn nghe kể chuyện.

Cái này thực ra lại là sở trường của nàng, vậy là nàng liền đem tình hình lúc đó, thêm vào chút gia vị k*ch th*ch, kể lại một cách sinh động.

Thái hậu nghe đến mức liên tục hít hơi, ngay cả Linh Vân đại sư xuất gia ở bên cạnh cũng nghe đến mức có chút nhập thần.

Đúng lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ lại nghe bên ngoài có người đến báo, nói là Tĩnh phi nương nương nghe nói Linh Vân đại sư đến giảng kinh Phật cho thái hậu, cố ý mang một quyển kinh Phật chép bằng tay dâng thái hậu, tiện thể cũng nhờ đại sư khai quang.

Thái hậu đã nhièu năm không quản nội vụ trong cung, tuy bà nhìn không thuận mắt Tĩnh phi thay mặt nắm quyền chưởng lý lục cung này nhưng ít nhiều gì cũng phải cho bà ta chút thể diện, bà bèn triệu Tĩnh phi vào Phật đường.

Sở Lâm Lang ở bên trộm liếc nhìn qua, vị Tĩnh phi nương nương có thể độc sủng trong cung nhiều năm này không phải là kiểu có dung mạo diễm lệ động lòng người như trong tưởng tượng mà chỉ là một dung mạo dịu dàng, thanh tú, dáng người lại gầy yếu, đi theo kiểu "Tây Thi bệnh tật".

Nghe nói Tĩnh phi nương nương cũng từng có phong vận khỏe mạnh. Nhưng nhiều năm nay, bà luôn cố ý bắt chước vị biểu tỷ đã mất của mình, thậm chí để bắt chước cả thân hình ốm yếu yêu kiều của biểu tỷ, mỗi ngày chỉ ăn định lượng của đúng một bữa, chưa bao giờ ăn no.

Thế là nhờ dáng vẻ ốm yếu này, Tĩnh phi nương nương được sủng ái nhất lục cung nhiều năm, không có đối thủ.

Sở Lâm Lang rất bội phục loại ý chí tinh thần không từ thủ đoạn nào để tranh sủng này nhưng đồng thời nàng cũng cung kính xin kiếu loại nữ nhân tâm cơ bậc này.

Rõ ràng là hôm nay vị Tĩnh phi nương nương kia đến không có nhiều tâm kính Phật, bà ta vừa bước vào hành lễ với thái hậu xong, đôi mắt kia liền lập tức dừng lên người Sở Lâm Lang.

Thái hậu ban cho Tĩnh phi nương nương an toạ, Tĩnh phi nương nương lại tránh đi chiếc ghế mà thái giám khiêng đến, cố ý ngồi đối diện với Sở Lâm Lang, đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Ngươi chính là vị Sở nương tử gan dạ cứu người trong vụ nữ học phải không? Mấy hôm nay cả trong lẫn ngoài cung đều đang lan truyền sự tích của ngươi đó!"

Sở Lâm Lang nở một nụ cười e thẹn, bày ra dáng vẻ rụt rè không dám nói chuyện.

Tư Đồ đại nhân đã nói là vào cung rồi thì nhìn nhiều nói ít, ít nói mới ít sai.

Tĩnh phi này trước đó đã muốn gặp nàng, sau đó bị An công công lấy cái cớ qua loa lấy lệ mà không thành. Lần này lại chủ động đến trước mặt thái hậu, rõ ràng là ôm một bụng ác ý mà đến, chỉ không biết trước mặt thái hậu, vị Tĩnh phi này có thể thu liễm lại chút khí thế của quản sự nương nương quản lý lục cung hay không.

Quả nhiên là sau đó Tĩnh phi cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ngươi cứu nhiều người như vậy, đáng lẽ nên thưởng, chỉ là đáng thương cho điệt nữ của ta lại không được cứu. Khi nàng còn sống, vì để ý đến danh tiếng, phụ mẫu cả nhà nàng đều không dám lên tiếng. Giờ điệt nữ đáng thương của ta cứ thế mất đi, ta đây làm cô cô không thể không hỏi. Hôm nay Hoa phu nhân quản sự nữ học cũng ở đây, bổn cung vừa khéo muốn hỏi một chút, lúc đầu vì sao chỉ mình nàng lại không xuống thuyền! Nghe nói... Sở nương tử này và hài tử Nghi Tú kia vốn luôn bất hoà, ngay trước đó còn xảy ra một trận cãi nhau lớn, có chuyện này không?"

Nghe xong lời này, thái hậu cũng giật mình, rõ ràng là bà không ngờ đến Tĩnh phi nương nương sẽ chạy đến cung của mình gây khó dễ.

Hơn nữa lời này cũng là chuyện thái hậu lần đầu được nghe tới, bà không nhịn được mà cũng ngẩng mắt lên nhìn về phía Sở Lâm Lang.

Sở Lâm Lang nghe ra ý không tốt trong lời của Tĩnh phi, không biết là ai đã chạy đến chỗ Tĩnh phi nói mấy lời thị phi nên nàng chỉ trả lời đúng sự thật: "Lúc đó thủy phỉ còn chưa đến, tuy dân phụ đã nói rồi, mọi người cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Nghi Tú quận chúa lúc đó còn buồn ngủ, nhất quyết muốn ở lại trên thuyền ngủ tiếp, dù khuyên thế nào cũng không chịu nghe nên mới có kiếp nạn sau đó... Đều là lỗi của dân phụ, nếu lúc đó cũng ở lại cùng quận chúa, biết đâu còn có thể đánh nhau với mấy tên thủy phỉ đó. Dân phụ so với mấy đồng học khác thì lớn tuổi hơn, ngày thường đều coi bọn họ như muội muội vậy, nếu có người khác nói là có khắc khẩu, đại khái cũng chỉ là lúc rảnh rỗi mà đấu võ mồm vài câu, dân phụ cũng không nhớ rõ lắm."

Lời này của Sở Lâm Lang nói rất uyển chuyển nhưng cũng cơ bản là đã giải thích rõ ràng rồi. Nghi Tú không phải là bị người ép mà ở lại trên thuyền. Lúc đó khi nàng nói có thể có địch tập kích, mọi người đều không tin, thậm chí còn oán trách. Nghi Tú còn có thân phận tôn quý, nàng không muốn xuống thì còn ai có thể lôi nàng xuống?

Lâm Lang nói rằng lẽ ra mình nên ở lại cùng Nghi Tú, nghe qua đã biết là biện pháp tuẫn táng gà bay trứng vỡ (*). Nếu Tĩnh phi nương nương còn tiếp tục gây khó dễ thì chính là đang gây sự vô cớ.

(*Tuẫn táng: Chết theo.

Gà bay trứng vỡ: Ám chỉ mất trắng cả hai, chẳng thu được gì mà còn thiệt hại nặng.)

Về phần đấu khẩu, với tính tình của Nghi Tú thì trong thư viện có mấy người chưa từng cãi nhau với nàng ta? Sở Lâm Lang từ trước đến giờ đều luôn nhường nhịn hết mức. Cho dù có là đáp trả cũng không cãi nhau đến mức mặt đỏ tai hồng.

Không biết câu cuối cùng này của Tĩnh phi là từ đâu mà ra.

Tĩnh phi rõ ràng là không tin, bà hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu nói với thái hậu: "Thái hậu, hôm nay thần thiếp đến chính là hy vọng người có thể thay nữ nhi chết oan của Vân gia làm chủ, thay mặt điều tra ra chân tướng. Vì sao nhiều quý nữ như vậy, một hai phải rủ nhau đi Giang Khẩu. Thần thiếp nghe nói rằng chính vị Sở nương tử này là người đầu tiên đề xuất muốn về Giang Khẩu thăm quê nhà mới dẫn đến tai họa sau đó."

Thái hậu nghe vậy, mày cũng có hơi nhíu lại, bà nghi hoặc hỏi: "Thật sự có chuyện này?"

Đúng lúc này, Đào Nhã Xu ở bên cạnh liền lên tiếng: "Các nơi nữ học vốn có truyền thống hạ du, nghe mẫu thân thần thiếp nói, hồi bà học nữ học còn rủ rê đi đến nơi xa hơn. Lúc đầu Sở nương tử là xin nghỉ để bản thân về quê nhà thăm người thân, một học sinh như nàng làm sao có thể sắp xếp hạ du được? Là mấy học tử chúng ta bàn bạc với Hoa phu nhân rồi mọi người cùng quyết định, Sở nương tử cũng là sau đó mới biết."

Khi Đào Nhã Xu nói lời này, mẫu thân Ngô thị của nàng cũng có chút khiếp sợ, cảm thấy nữ nhi mình hôm nay có phần l* m*ng, không nên thay Sở thị biện hộ trong trường hợp như này.

Ai mà không nhìn ra là vị Tĩnh phi nương nương này tìm cớ phát giận mà đến chứ.

Lúc này Đào Nhã Xu lên tiếng chẳng phải là đang tự chuốc lấy họa sao? Ngô thị thầm cảm thấy nóng vội, thật sự hận không thể véo đùi nữ nhi mình một cái để khiến nàng im miệng.

Nghe xong lời này, quả nhiên là lửa liền bắt đầu lan rộng.

Tĩnh phi nương nương ngẩng mắt nhìn về phía Đào Nhã Xu rồi mang chút ý cười nói: "Đúng là đích nữ Đào gia, nói chuyện còn thật sự có chút phong thái của tiên hoàng hậu, theo ý ngươi thì mấy tên tặc tử này nhắm vào các ngươi hoàn toàn chỉ là sự trùng hợp mà thôi?"

Hoa thị vốn không muốn lên tiếng, đắc tội đến Tĩnh phi. Nhưng bà vừa thấy ngay cả học trò Đào Nhã Xu cũng đã lên tiếng giải thích, bà thân là người chưởng sự nữ học, nếu vì muốn tránh tị hiềm mà không lên tiếng bảo vệ học sinh vô tội thì thật không ra thể thống gì.

Vậy nên bà cũng ôn tồn khuyên giải, nói lời an ủi: "Tĩnh phi nương nương, chuyến du học này quả thật là do mấy hài tử đến chỗ ta cầu xin, sau đó ta bảo họ về nhà bàn bạc với phụ mẫu rồi mới quyết định, quả thật là không liên quan gì đến Sở nương tử... Thư viện vẫn luôn có truyền thống hạ du, ai cũng không muốn thấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy..."

Đến đây, Hoa thị cũng không nói nổi nữa. Nói cho cùng thì chuyện này sao có thể quy kết lỗi lầm thuộc về cá nhân nào, nếu Vân gia muốn truy cứu thì thư viện tất nhiên sẽ phải gánh phần lớn.

Nghe đến đây, thái hậu dường như cũng có chút mệt mỏi, bà cất giọng lạnh nhạt nói: "Đây là Phật đường, không nghe nổi mấy chuyện đánh đánh giết giết đó, nếu Tĩnh phi muốn thẩm án, sao không đến Đại Lý Tự thăng đường, không cần đến chỗ ta tra hỏi từng người một!"

Nghe ra sự bất mãn trong lời của thái hậu, Tĩnh phi nương nương liền vội đứng dậy thi lễ với thái hậu rồi nói: "Xin thái hậu tha tội, thần thiếp không phải muốn cố ý quấy nhiễu thái hậu thanh tịnh... Chỉ là, Nghi Tú nhà ta tính tình cương liệt, chẳng may lại mất sớm, mẫu thân nàng suốt ngày đến chỗ ta khóc lóc, khóc đến hai mắt đều sưng húp. Làm cô cô mà không thể minh oan cho nàng, thần thiếp thật sự ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên... Nghe nói Sở nương tử và Đào tiểu thư có giao tình rất tốt, thường xuyên châm chọc Nghi Tú nhà ta, khiến cho nàng bị cô lập ở nữ học, cuối cùng ngay cả xuống thuyền tránh nạn cũng không chịu dẫn nàng theo... Tú nhi thật đáng thương làm sao, cô cô ở nơi thâm cung nội viện không thể giúp được gì cho con, mặc cho con bị đồng học khi dễ!"

Nói đến đây, Tĩnh phi nương nương khóc lóc sụt sùi.

Nếu Nghi Tú không chết thì bà ta thật sự không thể vin vào chuyện này gây sự, chỉ có thể làm kẻ ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng giờ Nghi Tú đã không còn nữa, hơn nữa còn vì danh tiết mà tự vẫn, thật đúng là trinh liệt!

Vân gia giờ chính là khổ chủ, dù có làm ầm lên thế nào cũng không quá đáng. Huống chi, hôm qua bà còn nghe được một chuyện: Sở Lâm Lang này một lòng nịnh bợ đích nữ Đào gia, liên hợp với các học sinh khác nơi nơi xa lánh Nghi Tú, đến mức Nghi Tú lúc ấy vì tức giận mới không chịu xuống thuyền.

Giờ xem ra là nhân duyên của Sở nương tử này quả thật không tệ, không chỉ Hoa thị bảo vệ nàng mà ngay cả Đào Nhã Xu thanh cao, kiêu ngạo kia cũng nhìn Sở nương tử bằng con mắt khác mà đối xử.

Hai người này là cùng một giuộc, mặc chung một cái quần.

Tĩnh phi vốn không để Đào Nhã Xu sắp nhập cung này vào mắt.

Một nữ nhi của Đào gia, còn có chút giống hoàng hậu đã mất kia, làm sao có thể được bệ hạ sủng ái?

Giờ đây điệt nữ Vân gia của bà lại vì Sở nương tử liên hợp với Đào Nhã Xu làm trò xa lánh mà gặp nạn, mất đi tiết hạnh, đủ thấy nàng ta là một kẻ có tâm cơ.

Chẳng lẽ Đào Nhã Xu tính toán muốn để cho Vân gia mất mặt, trợ lực cho thái tử?

Hôm nay bà đã quan sát kỹ, Đào Nhã Xu thực sự trẻ trung, dung mạo cũng không tầm thường, còn mĩ mạo hơn hoàng hậu năm đó chút.

Loại người này sau này vào cung rồi, nếu biết vận dụng chút tâm cơ như vậy, biết đâu còn có thể thật sự giành được chút sủng ái!

Tĩnh phi độc chiếm hậu cung đã nhiều năm, không thể chịu được loại người này đến tranh sủng với bà.

Hơn nữa Đào Nhã Xu còn có xuất thân không tầm thường, nếu được sủng ái, không chỉ thái tử như hổ thêm cánh mà biết đâu tiểu cô nương này có gia thế chống đỡ, lại có thêm sự ủng hộ của thái hậu, thật sự là có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu đã bỏ trống từ lâu kia...

Tĩnh phi không thể không đề phòng, sớm phòng bệnh từ khi còn chưa phát tác.

Còn về Sở Lâm Lang này, nàng ta là quản sự của Tư Đồ Thịnh, nếu động đến nàng là không cho vị ác quan kia thể diện, bà không thể không kiêng dè chút.

Nhưng nghe nói nàng ta đã từ chức, không còn là hạ nhân của phủ Thị lang nữa. Phụ nhân này gần đây còn quyến rũ một phu tử thư viện, bởi vậy có thể thấy, Tư Đồ Thịnh kia cũng không thèm dây dưa với loại nữ tử có xuất thân ti tiện, ong bướm lẳng lơ như vậy.

Vậy thì bà có thể mượn cái cớ Sở Lâm Lang đã hại chết điệt nữ mình mà làm ầm lên một trận, ngăn cản con đường tiến cung của Đào Nhã Xu!

Vậy nên cái gì mà minh oan, tất cả đều chỉ là mấy cái cớ vô nghĩa, ngăn Đào Nhã Xu tiến cung mới là mục đích chính.

Chính vì nghĩ như vậy mà Tĩnh phi nương nương mới cứ bám riết không tha, gây phiền phức cho Sở Lâm Lang. Bà cố ý quy kết cái chết của điệt nữ mình, đổ lỗi cho chuyện Sở Lâm Lang tổ chức du học, điệt nữ mình bị các đồng học mà Đào Nhã Xu cầm đầu xa lánh, khiến nàng bỏ lỡ cơ hội được cứu.

Và như vậy, Tĩnh phi cũng trực tiếp trở mặt với tiểu cô nương nhà họ Đào này, cũng có thể danh chính ngôn thuận đến chỗ bệ hạ khóc lóc cầu xin, không cho phép đích nữ Đào gia khi dễ điệt nữ đã chết của bà vào cung!

Thế là càng nói, Tĩnh phi càng rơi lệ như mưa, nghẹn ngào đến mức gần như muốn ngất đi, liên tục lải nhải đòi Sở Lâm Lang và Đào Nhã Xu cho bà một công đạo, vì sao cả thuyền người mà chỉ mình Nghi Tú không xuống!

Thái hậu cũng không ngờ rằng hóa ra Tĩnh phi là người yêu thương điệt nữ như vậy.

Điệt nữ người ta chết oan uổng như vậy, cho dù bà có là thái hậu cao quý cũng khó lòng quở trách cái kiểu quấy rối vô lý này của Tĩnh phi.

Tuổi bà đã lớn rồi, rất phiền chán mấy chuyện hậu cung của bệ hạ, ngày thường cũng lười duỗi tay đến.

Thế nhưng bà lại rất thích Đào Nhã Xu này, thấy Tĩnh phi vung gậy loạn xạ, muốn kéo cả đích nữ Đào gia xuống nước, thái hậu mới lên tiếng: "Ngươi nói người khác khi dễ quận chúa thì cũng thôi. Tiểu thư nhà họ Đào là người đoan trang nhất, nàng ngay cả mắng người cũng không biết thì sao có thể khi dễ người? Tĩnh phi nương nương, ngươi ở trong cung cũng tính là bậc trưởng bối, nói chuyện phải có căn có cứ!"

Tiếc là lần này Tĩnh phi căn bản không định nói lý, bà chính là muốn làm ầm lên, ẫm ĩ đến trước mặt bệ hạ thì tốt!

Đã nhiều ngày rồi, vì bà đau buồn cho điệt nữ mà khóc đến đỏ mắt, bệ hạ đã đến thăm bà rất nhiều lần.

Có lẽ là dáng vẻ khóc lóc thút thít của bà giống hệt vị biểu tỷ họ Phương kia mà gần đây bệ hạ luôn hữu cầu tất ứng với bà.

Tĩnh phi ỷ vào sủng ái mà không chút e dè, bà quyết tâm 'một không làm hai không thôi' (*), sau đó bà lại diễn một màn thống khổ thảm thiết, vừa khéo đến chỗ bệ hạ diễn một vở tuồng bi thương.

(*Một không làm hai không thôi: Đã không làm thì thôi, nhưng đã làm thì làm đến cùng, dù việc đó tốt hay xấu.)

Chỉ cần bà lấy cái cớ điệt nữ tự vẫn mà chết, khăng khăng là do Đào Nhã Xu và Sở Lâm Lang làm trò cô lập gây ra liền có thể thuận lý thành chương cầu xin bệ hạ không cho phép Đào Nhã Xu nhập cung.

Nghĩ vậy, Tĩnh phi dứt khoát ngả thân mình một chút ra sau, thuận thế giả vờ hôn mê, coi như mình vì khóc mà ngất đi.

Thái giám phía sau bà lại luống cuống tay chân gọi thái y, Phật đường trở nên hỗn loạn, cho dù có niệm thêm mấy đoạn tâm kinh cũng khó xua tan đi đống oán khí quỷ quái này.

Sở Lâm Lang vẫn luôn quỳ ở bên cạnh không hề lên tiếng. Cả đại đường đều là mấy thần tiên chính thống, đâu có chỗ cho tiểu quỷ như nàng nhiều lời?

Hơn nữa nàng cũng đã nhìn ra rồi, lão thần tiên thái hậu này rõ ràng là không trấn nổi sự càn quấy của yêu phi.

Lần này Tĩnh phi ngất đi chính là đang muốn cố ý làm lớn chuyện. Sau cùng, thủ phạm làm nương nương tức đến ngất đi là nàng sẽ khó tránh khỏi một trận trượng hình.

Mấy cái trượng trong cung ấy mà đánh thì thần tiên cũng chết!

Lúc này cho dù nàng có đầy một bụng cơ linh cũng vô dụng, trước quyền thế tuyệt đối, đâu có đạo lý nào mà thứ dân có thể nói?

Tư Đồ Thịnh còn nói để nàng yên tâm, sáng nay nàng còn lắc mai rùa ra được một quẻ cát tường, cộng lại có hai con rùa đen (*) cùng nhau lừa nàng!

(*Bản gốc là vương bát đản, là câu chửi kiểu tên khốn.)

Tai hoạ bất ngờ này nên tránh thế nào đây?

Đúng lúc then chốt này, đột nhiên có thái giám tới truyền lời, nói là bệ hạ dẫn theo Hộ bộ Thị lang Tư Đồ Thịnh đến gặp thái hậu.

Vị Đại Tấn Nhân Hoàng đế này vừa vào Phật đường đã thấy bộ dạng như sắp hấp hối của Tĩnh phi, không nhịn được mà nhíu mày hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh của bệ hạ khiến cả người lấy lại chút tỉnh táo, Tĩnh phi lại r*n r* một tiếng rồi từ từ mở mắt, vừa thấy bệ hạ liền run rẩy thắt lưng mềm mại, loạng choạng đứng dậy, quỳ xuống dưới chân Nhân đế, kể lể nỗi oan ức của bà một lần nữa.

Nhân đế nghe xong, không được mà đương muốn ngồi xuống đỡ Tĩnh phi dậy lại nghe thấy vị ác quan cứng như đầu gỗ đứng bên cạnh lên tiếng: "Theo ý của Tĩnh phi nương nương, chuyến hạ du này là Đào tiểu thư và Sở nương tử cố ý sắp đặt, muốn dùng để hãm hại Nghi Tú quận chúa sao?"

Trước mặt bệ hạ, Tĩnh phi nương nương không tiện làm mấy trò càn quấy kia nữa.

Bà rất nhanh chóng đã ngẩng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh vừa lên tiếng, mang ngữ điệu âm trầm như búa gõ nói: "Tư Đồ đại nhân, tuy Sở nương tử này từng là hạ nhân của phủ đại nhân nhưng công đạo tự tại lòng người, loại độc phụ như vậy, đại nhân vẫn đừng nên dây vào."

Tư Đồ Thịnh cúi mắt thi lễ: "Hạ quan từng làm việc ở Đại lý tự, đã quen với việc định tội cần phải truy cứu đến tận cùng, không thể buông lời bừa bãi, việc xác định lỗi lầm của một người không liên quan đến việc nàng ấy có phải từng là hạ nhân của phủ đệ ta. Nếu có chỗ mạo phạm nương nương còn xin nương nương bao dung!"

Lời này vừa nói ra, quả thực là rõ ràng chỉ trích Tĩnh phi nương nương mở miệng đã vu khống người nhưng không đưa ra được bằng chứng rõ ràng.

Tĩnh phi muốn phát tiết nhưng bà phải duy trì dáng vẻ liễu yếu đào tơ trước mặt bệ hạ nên chỉ có thể nuốt cơn giận nói: "Nếu không phải vì Sở Lâm Lang này xúi giục học sinh nữ học đi Giang Khẩu thì hài tử Nghi Tú kia sao gặp phải tai bay vạ gió này? Nếu không phải nàng ta liên hợp với Đào Nhã Xu và mấy vị tiểu thư khác bài xích Nghi Tú thì vì sao nàng lại một mình ở lại trên thuyền? Tư Đồ đại nhân, ngài giỏi xử án, vậy xin hỏi lời ta nói có sai không?"

Tư Đồ Thịnh trầm giọng nói: "Tĩnh phi nương nương có biết rằng bọn cướp này vốn định phạm tội ở đâu không?"

Tĩnh phi bị hỏi mà có chút giật mình, bà xấu hổ tức giận nói: "Bọn cướp phạm tội, làm sao mà ta biết?"

Tư Đồ Thịnh dùng ngữ khí cung kính mà vẫn ổn trọng nói: "Vân quốc cữu đau xót vì mất đi nữ nhi thân yêu liền yêu cầu Đại lý tự nghiêm tra vụ án này, vì lúc đó hạ quan vô tình đi ngang qua, cũng đến ốc đảo chi viện, hiểu rất rõ tình hình lúc đó nên cũng bị Đại lý tự điều động đi hỗ trợ điều tra vụ án này. May mà không phụ sự ủy thác của quốc cữu, vụ án này đã có chút manh mối."

Lần Dung Lâm nữ học gặp nạn này đã gây ra chấn động rất lớn.

Vân gia kia mất đi nữ nhi, sao có thể cam tâm? Thế là Vân quốc cữu vốn chỉ muốn tra ra chuyến hạ du nữ học này là ai khởi xướng, có phải là cùng một giuộc với bọn cướp kia không? Bên cạnh đó còn muốn tra xét vì sao tiểu thư nhà người khác đều được cứu, chỉ có nữ nhi ông bị bỏ lại trên thuyền.

Giờ Vân quốc cữu có chút tẩu hoả nhập ma, cố chấp cho rằng là có người muốn hãm hại nhà họ Vân, dường như chỉ như vậy, ông mới có thể có chút giảm bớt sự tự trách và áy náy với nữ nhi mình.

Thế nhưng vụ án này càng tra lại càng khiến người ta kinh hãi.

Hóa ra bọn cướp này lúc đầu mưu tính thừa dịp bệ hạ hành cung vào mùa hè mà đột kích thuyền của bệ hạ và phi tần hậu cung.

Thậm chí trong sào huyệt của bọn cướp còn phát hiện ra bản đồ quy hoạch tuyến đường thủy lúc ban đầu, ngay cả bảng phân công trực hành cung đều có đầy đủ, từng chi tiết ngay cả bệ hạ xem xong cũng phải sợ hãi.

Chỉ là dưới sự hộ tống của trọng binh mà việc bắt cóc thiên tử phi tử trở nên quá mức khó khăn, bọn tặc tử nhất thời không hạ được quyết tâm.

Vừa khéo lại có chuyện Dung Lâm nữ học xuất du, thuyền vuông kia gây ra thanh thế rất lớn nên đã dẫn bọn cướp vốn nên đến Kinh thành này xuống phương nam gây án.

Mà kẻ tập hợp bọn thủy phỉ hung ác cực kỳ có tiền, dường như là đến từ phía Kinh quốc, chỉ là khi manh mối tra đến phía bắc thì đứt đoạn tại đây.

Đợi đến khi thẩm tra ra những chi tiết như vậy, không còn ai muốn truy cứu chuyện nữ học nữa.

Dù sao thì quan viên Đại lý tự thụ lý vụ án này đều đã tấu lên nói rằng sư đồ Dung Lâm nữ học kỳ thực đã thay bệ hạ và phi tần hậu cung chắn đi tai ương, đúng là trời đã phù hộ hoàng đế Đại Tấn.

Vừa rồi khi Tư Đồ Thịnh cùng Đại lý tự khanh bẩm rõ với bệ hạ ngọn nguồn mọi chuyện, bệ hạ đã âm trầm một hồi lâu, sau đó chỉ ném một chén trà xuống đất.

Hiện giờ Đại Tấn thái bình đã lâu, khiến cho đám quan viên đều mất đi lòng cảnh giác, quên mất Kinh quốc kia nuôi dưỡng toàn đám hổ lang thế nào, mặc cho nanh vuốt chúng thò đến Kinh thành lúc nào mà không hay.

Đặc biệt là tên nhi tử quốc trữ của ông lại còn một lòng một dạ làm ăn với quyền quý Kinh quốc, sao bọn tặc tử kia không đi cướp thuyền thái tử?

Được vậy thì ông nhẹ cả lòng, lại lập một quốc trữ khác không hăng hái làm ăn với đám hổ lang bên ngoài đến mức thiển cận là được.

Đúng lúc bệ hạ có chút kiềm chế lửa giận, Tư Đồ Thịnh lại mạo muội nói một lời thỉnh cầu không hợp tình, hắn nghe nói rằng hôm nay Linh Vân đại sư vào cung giảng kinh.

Trước kia hắn từng cúng bài vị mẫu thân mình ở chùa, hắn muốn Linh Vân đại sư gia trì nhưng tiếc là mãi không được gặp đại sư, nếu tiện thì hắn muốn gặp đại sư một chút, tiện thể cũng tiễn đại sư ra khỏi cung.

Nhân đế giờ đây càng ngày càng dựa dẫm vào thần tử trẻ tuổi này, Tư Đồ Thịnh hiếm khi mở miệng cầu xin, chút yêu cầu nhỏ này thì tính là gì, ông cũng không tiện cự tuyệt, làm mất mặt mũi hắn.

Vừa khéo bệ hạ cũng muốn đến vấn an thái hậu liền dẫn Tư Đồ Thịnh cùng đi.

Quân thần hai người cũng không ngồi kiệu, chỉ vừa đi vừa tán gẫu về tình hình Kinh quốc.

Vậy là bệ hạ dẫn Tư Đồ Thịnh đến tìm Linh Vân đại sư, vừa khéo thấy cảnh Tĩnh phi nương nương gây khó dễ cho Sở Lâm Lang và Đào Nhã Xu.

Bình Luận (0)
Comment