Tuý Quỳnh Chi

Chương 77

Tĩnh phi lần đầu nghe nói đến chuyện này, hóa ra bọn thủy phỉ này lại nhắm vào bệ hạ!

Nếu như vậy thì bà khó mà chỉ trích việc tổ chức hạ du là có ý đồ bất lương nữa.

Xét cho cùng thì việc tổ chức hạ du còn dẫn dụ bọn cướp đi chỗ khác, chắn cho bệ hạ một tai ương, không những không có lỗi, ngược lại còn có công!

Nhưng chuyện Sở Lâm Lang nịnh bợ Đào Nhã Xu, cùng nhau cô lập Nghi Tú, hại nàng không xuống thuyền được lại có người nhìn thấy.

Nếu bà xử lý qua loa, chẳng phải chuyến này cuối cùng sẽ chỉ là một trận vô cớ gây sự sao?

Tĩnh phi cắn răng, chỉ là hai mắt vẫn rơi lệ trong thê lương: "Chỉ là Sở thị này là người xảo quyệt, giỏi xu nịnh, vì lấy lòng đích nữ Đào gia mà cùng một giuộc với nàng ta khi dễ điệt nữ thiếp, đây là sự thật đã rõ rành rành, nếu không phải họ thì hài tử Nghi Tú kia cũng sẽ không không xuống thuyền!"

Tấn Nhân đế nhíu mày rồi quay đầu nhìn về phía nữ tử họ Sở vẫn đang quỳ một bên kia, còn có Đào Nhã Xu cũng quỳ xuống theo mẫu thân nữa.

Sở Lâm Lang bức tử quận chúa trong miệng Tĩnh phi này nhìn qua không có dáng vẻ hống hách ngang ngược, ngược lại còn mang bộ dáng mảnh mai yêu kiều, là một nữ tử rạng rỡ, xinh đẹp...

Sao ông lại không biết Tĩnh phi đang càn quấy lung tung? Thế nhưng Vân gia đã chết mất một nữ nhi, tình cảnh nhà họ cũng thật đáng thương.

Nếu vì thế mà trừng phạt đích nữ Đào gia thì càng là chuyện bé xé ra to, vô cớ đắc tội với Quốc công gia.

Còn nếu xử trí dân phụ này làm Tĩnh phi hả giận, đổi lấy chút thanh tịnh bên tai, cũng bớt đi một việc...

Đúng lúc bệ hạ nhanh chóng đưa ra cân nhắc, trầm ngâm muốn lên tiếng thì Tư Đồ Thịnh đứng bên cạnh lại đột nhiên lạnh lùng cất giọng: "Với tư cách là một quận chúa do bệ h* th*n phong, ở nữ học vẫn luôn hô bằng gọi hữu lại có thể bị một thương phụ xuất thân không cao khi dễ? Thật đúng là chưa từng nghe thấy! Lời nói vô căn cứ lừa gạt này nương nương đã nghe từ đâu? Không ngại nói cho vi thần biết, vi thần nhất định sẽ tra rõ cho nương nương... Còn về việc thiên kim Vân gia đột nhiên tự vẫn, cho dù Tĩnh phi nương nương không nói thì bên Đại Lý Tự cũng sẽ truy tra đến cùng. Nghe nói vào đêm quận chúa ra đi, phòng nàng vào ba, năm bà tử, trong phòng liên tục truyền ra tiếng gào thét giãy giụa, ánh nến hắt bóng dây thừng. Sau đó, có người xem vết thắt trên cổ nàng nói rằng đó là đường vân ngang, không giống tự treo cổ mà giống như bị người từ phía sau siết cổ thì đúng hơn..."

Lời này của Tư Đồ Thịnh vừa thốt ra làm cả đại đường phải khiếp sợ.

Thái hậu và hoàng thượng đã đến tuổi này rồi, có gì mà không hiểu chứ?

Nếu lời Tư Đồ Thịnh là thật, vậy nội tình trong chuyện này là gì, bọn họ ngay lập tức cũng đã hiểu ra.

Tĩnh phi tức giận đến run cả người, bà không buồn giả vờ yếu ớt nữa: "Im miệng! Tư Đồ đại nhân! Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ là đang vu khống người nhà ta hại chết nữ nhi mình!"

Tư Đồ Thịnh lạnh lùng nói: "Xin nương nương yên tâm, nguyên nhân cụ thể của cái chết còn phải cần mở quan tài khám nghiệm thi thể. Nếu Tĩnh phi nương nương cố ý muốn truy tra hung thủ thật sự, Đại lý tự tất nhiên phải lập án, trả lại sự trong sạch cho cô nương Vân gia!"

Tĩnh phi phẫn nộ đến mức toàn thân run rẩy

Bà vẫn luôn cảm thấy Tư Đồ Thịnh này có mối giao hảo với nhi tử bà, thậm chí còn giúp Tứ hoàng tử ngáng chân Thái tử một cú đau, cũng xem như là người cùng một nhà.

Không ngờ rằng vào thời khắc then chốt này, hắn đột nhiên lại như con chó điên mà gây khó dễ với mình, thật làm người ta trở tay không kịp!

Lúc này ngay cả chiếc mặt nạ yếu ớt cũng lộ ra dấu vết nứt vỡ: "Ngươi đang nói bậy nói bạ gì vậy! Mở quan tài khám nghiệm cái gì? Ta xem xem ai dám quấy nhiễu sự yên nghỉ của điệt nữ ta!"

Quan tài kia sao có thể mở được? Nếu mở ra rồi, chẳng phải lại một lần nữa đẩy Vân gia lên nơi đầu sóng ngọn gió?

Nghe xong lời này, ngay cả lão hoàng đế ở một bên cũng nheo mắt liếc qua liếc lại, không biết vị ái khanh của ông còn muốn mang đến bao nhiêu "kinh hỉ" bất ngờ cho Phật đường này.

Tư Đồ Thịnh căn bản không để ý đến ánh mắt đe dọa của Tĩnh phi nương nương, hắn không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Vân đại nhân đã mấy lần đến Đại lý tự trần tình trong nỗi xúc động và phẫn nộ khó lòng kiềm chế. Theo hạ quan thấy, ngài ấy hẳn là có ý muốn tra xét án mạng nữ nhi mình! Nghi Tú quận chúa còn đương tuổi trẻ, đương lúc phong hoa lại gặp phải chuyện như vậy, bất cứ ai nghe cũng cảm thấy lòng đầy căm phẫn thay. Vân đại nhân nhất định là tự trách bản thân đã không phái người đáng tin có thể chăm sóc quận chúa thật tốt, để nàng gặp phải bất trắc như vậy. Hạ quan cảm thấy nếu truy cứu tỉ mỉ việc này, đúng là nên bắt đầu từ người bên cạnh quận chúa trước. Xin nương nương yên tâm, hạ quan đã có nhân chứng quan trọng, nhất định sẽ truy tra đến cùng, tuyệt không để Nghi Tú quận chúa chết oan!"

"Ngươi... im miệng! Hài tử Nghi Tú kia có tính cách cương liệt, lấy cái chết để tỏ rõ chí hướng, bảo toàn danh tiết của Đại Tấn và Vân gia! Ta tuyệt không cho phép có người lấy cái chết của nàng làm bình phong, hắt nước bẩn lên đầu Vân gia chúng ta!"

Tư Đồ Thịnh lạnh lùng nói: "Lấy cái chết tỏ rõ chí hướng? Cảnh ngộ của Nghi Tú quận chúa là nỗi sỉ nhục của tất cả nam nhân Đại Tấn chúng ta! Bọn ta vô năng nên mới để bọn cướp hoành hành ngang ngược như vậy! Cần gì một nữ tử yếu đuối phải chết để tỏ rõ chí hướng? Càng không cần phải liên lụy đến người không liên quan, để bọn họ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của nàng!"

"Ngươi..." Tĩnh phi nhất thời bị hắn nói đến á khẩu, không biết phản bác thế nào, trong lòng lại thầm mừng.

Lời này của hắn chẳng phải là đang tát vào mặt bệ hạ sao?

Phải biết rằng hài tử Nghi Tú đó phải bước lên con đường này, không phải là do bệ hạ ám chỉ sao?

Vân gia là thông gia với hoàng gia, nếu xuất hiện một nữ tử bị người Kinh quốc làm nhục, mất đi trong sạch thì thể diện của bệ hạ còn đâu?

Nghĩ vậy, Tĩnh phi nương nương lièn quay sang lão hoàng đế vẫn im lặng ngồi một bên, bi thiết nói: "Bệ hạ, Tư Đồ Thịnh có lời lẽ mạo phạm, bất kính người đã khuất! Xin người vì hài tử Nghi Tú đó làm chủ..."

Bà khóc như hoa lê đẫm lệ, rất làm người ta cảm thấy vừa thương vừa yêu.

Nếu Nghi Tú thật sự bị người khác hại chết thì người làm cô cô khóc thương như vậy, đúng là khiến người ta thương xót.

Nhưng Nhân Tông hiểu rõ sự tài giỏi của bậc trọng thần này. Tư Đồ Thịnh từ trước tới nay làm việc vẫn luôn ổn trọng, tính tình lại cứng rắn, chưa bao giờ nói ra mấy lời không có căn cứ.

Hắn có thể nói ra chuyện đêm đó nhà họ Vân có ẩn tình, nhất định là cũng nắm trong tay nhân chứng, vật chứng.

Phụ nhân ngu xuẩn! Chẳng lẽ còn không biết người nhà mình là hạng người gì sao? Còn ở đó mà cứng miệng với Tư Đồ Thịnh. Chẳng lẽ bà ta cho rằng ai cũng như ông, yêu ai yêu cả đường đi sao?

Hơn nữa, nếu lời Tư Đồ Thịnh nói là thật thì việc có thể ép chết thân nữ nhi mình để bảo toàn cái gọi là thanh danh, có khác gì loài cầm thú?

Tấn Nhân đế lúc đầu kinh nghe chuyện Dung Lâm nữ học và cảnh ngộ của Nghi Tú, ngoài sự phẫn nộ, kỳ thực cảm xúc của ông phần nhiều là giống như Tư Đồ Thịnh.

Năm đó vì tin tức quân tình chậm trễ, Dương Tuần không có quân nhu tiếp viện cũng không có quân tiếp viện mà một đời danh tướng cứ như vậy mà chiến tử nơi sa trường!

Nếu Dương Tuần còn sống, ba nghìn Dương gia quân còn trấn thủ biên cương thì đám hổ lang Kinh quốc sao dám ngang ngược như vậy? Dám gây ra sóng gió ngay giữa trung tâm Đại Tấn?

Nhân đế năm đó cũng là vào lúc nhất thời nóng giận, bên cạnh lại không có hiền thần khuyên can, khi nghe tin Dương Nghị đầu hàng, trong cơn thịnh nộ liền hạ lệnh chém giết cả nhà Dương gia.

Từ đó về sau, phong trào bỏ bút theo quân cũng bị dập tắt, không có dũng tướng sa trường nào nổi lên.

Đại Tấn mấy năm sau đó càng không có dũng tướng nào có thể sánh vai với các lang quân Dương gia!

Đây là một nước cờ hối hận mà Tấn Nhân đế tự mình đi, người khác không thể nhắc đến nhưng bản thân ông mỗi khi thấy triều đình không có lương tướng có thể dùng liền sẽ nghĩ đến nước cờ thối này mà ân hận vô cùng!

Vậy nên hôm đó Nhân đế ở cung Tĩnh phi, nghĩ đến cảnh ngộ của Nghi Tú, lòng lại nổi lên nỗi ân hận mới nói ra câu "Nếu sớm biết nhục nhã ngày hôm nay, đáng lẽ không nên chém cả nhà Dương Nghị".

Bản thân Nhân đế cũng tuyệt không ngờ tới một lời tâm sự vô tình của ông, khi đến tai người khác lại bị hiểu sai thành vô số ám chỉ mỉa mai, từ đó hại mất một mạng thiếu nữ đương độ thanh xuân.

Về cảnh ngộ của hài tử nhà Tĩnh phi kia, lúc đầu Nhân Tông còn có chút tự trách, cảm thấy hổ thẹn với Tĩnh phi. Mỗi khi bà ta khóc lóc, Nhân Tông cũng tìm mọi cách thuận theo, tự cho là mình đang bù đắp những lỗi lầm.

Nhưng vị phi tần đã già lại còn yếu này thỉnh thoảng lại khóc lóc như suối phun vậy, làm sao cũng không ngừng được, thật là khiến người ta chán ghét.

Cộng thêm chuyện hôm nay nghe được lời của Tư Đồ Thịnh, hóa ra Nghi Tú này rất có thể là bị người nhà họ Vân ép chết.

Lão hoàng đế trong lòng như nuốt phải lông vậy, thực sự rất buồn nôn!

Tĩnh phi dù có khóc lóc thê lương đến đâu cũng không gợi nổi lòng thương xót của ông.

Thấy thái hậu ở bên cạnh không chịu nổi phiền nhiễu, đang nhíu đôi mày lại, Nhân đế cuối cùng cũng lên tiếng, lạnh lùng quở trách Tĩnh phi: "Đây là Phật đường của thái hậu, không phải là linh đường Vân gia nhà ngươi! Nếu muốn khóc thì trẫm cho phép ngươi về thăm nhà, về nhà họ Vân mà khóc lóc với huynh đệ nhà ngươi đi!"

Lần này sự không vui trong lời bệ hạ không cần phải suy đoán quá độ, ai cũng có thể nghe ra được.

Tĩnh phi lòng rối bời, không biết mình đã làm sai chỗ nào mà không thể khiến bệ hạ khoan dung độ lượng như khi trước.

Bà không dám vô lý như với thái hậu khi nãy nữa, chỉ vội vàng cầm nước mắt, thấp giọng nói lời tạ lỗi với thái hậu và bệ hạ rồi để cung nữ dìu đi, mặt xám mày tro cáo lui.

Đợi Tĩnh phi đi rồi, thái hậu mới nói: "May mà bệ hạ đến kịp, nếu không thì mỹ nhân hậu cung của ngươi, ai gia khuyên không được, chọc không nổi!"

Nhân đế nghe ra sự bất mãn của thái hậu, hiển nhiên là ông vội đứng dậy, bồi tội với mẫu thân.

Thái hậu kỳ thực cũng không tính là quá mức tức giận, dù sao thì ngày thường trong cung bà cũng nhàn rỗi, đâu thể thấy được một vở kịch trở mặt thú vị như ngày hôm nay?

Nhân cơ hội này, bà cũng khéo đề cập đến: "Hậu cung của ngươi cũng nên có một người đường hoàng chủ sự rồi. Nếu không thì ngày nào cũng sẽ chướng khí mù mịt mất, bệ hạ làm sao có thể yên tâm lo chuyện quốc sự được chứ? Ai gia không phải là nói nữ tử có xuất thân bình dân thì không tốt, nhưng khi đối mặt với những chuyện lớn vẫn thiếu chút tầm nhìn, lòng rộng lượng. Qua một thời gian nữa sẽ có một đám trẻ không tệ nhập cung, ngươi cũng phải để tâm xem xét, nếu có ai tốt thì đề bạt lên một chút... Nhã Thụ, lại đây bái kiến bệ hạ! Bệ hạ, ngươi xem, vị đích nữ Đào gia này vừa khéo sắp đến bên ta làm nữ quan, bệ hạ có thấy bộ dáng của nàng thật đẹp không?"

Nói xong, thái hậu liền thuận thế đẩy Đào Nhã Xu được bà xem trọng nhất ra phía trước, để nàng lọt vào mắt xanh của bệ hạ.

Tĩnh phi kia tâm cơ chỉ có bấy nhiêu đó, vừa rồi làm ầm lên một trận dữ dội thực ra chỉ là không muốn để đích nữ Đào gia tiến cung.

Tiếc là bà ta đã gặp phải một đối thủ quá cứng, tên tiểu tử Tư Đồ Thịnh kia đã đem hết những lời bệ hạ khó có thể nói ra, mạnh mẽ ném thẳng vào mặt yêu phi này, chỉ một cái lập án "mở quan tài" đã làm cho Tĩnh phi á khẩu không nói nên lời.

Thái hậu chỉ đứng ở bên lạnh lùng liếc mắt nhìn một phen còn cảm thấy sảng khoái, hả giận hơn nghe Tâm Kinh nhiều. Giờ lại có cơ hội thúc đẩy đích nữ Đào gia, ngày tháng mà vị Tĩnh phi đã nhiều năm phách lối trong cung cũng nên đến hồi kết thúc rồi.

Lại nói đến, ngoài khuôn mặt và dáng người đó ra thì Tĩnh phi giống Phương Lương Đế ở chỗ nào?

Thái hậu tuy không thích cái kiểu hay ốm đau của Phương Lương Đế nhưng hài tử đó là người rộng lượng, rất tùy ý, đâu có một bụng tâm cơ như Tĩnh phi! Nếu Phương Lương Đế còn sống thì Tĩnh phi tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay...

Đào Nhã Xu nghe lời thái hậu rồi cũng máy móc đứng dậy, đoan trang và quy củ như một cây thước mà hành đại lễ trước bệ hạ.

Chỉ là trên gương mặt của tiểu cô nương còn đương độ xuân xanh hoàn toàn không có vẻ e thẹn bối rối khi bái kiến bệ hạ, nét mặt vô cảm kia tựa như lão hòa thượng vừa mới gõ mõ xong, thực sự cứng ngắc vô cùng.

Lão hoàng đế nhìn Đào Nhã Xu nghiêm túc cung kính, biểu tình cũng rất đỗi nhạt nhẽo.

Ở cái tuổi này của ông, có đóa hoa kiều nào chưa từng thưởng thức qua?

Ông nhìn thiếu nữ trẻ trung như tôn nữ mình cứ như đang nhìn một chén trà đã nếm qua ngàn vạn lần rồi vậy, thực sự nhạt nhẽo và bình thường đến vô cùng.

Với hai người không có phản ứng gì như vậy, thái hậu có chút sốt ruột, bà không nhịn được thầm nghĩ, nếu có cơ hội, phải để Nhã Thụ lộ mặt nhiều hơn trước mặt bệ hạ.

Trong số nhiều nữ quan tiến cung như vậy, chỉ có Đào Nhã Xu này là có lòng dạ và khí độ không tầm thường, xứng làm hoàng hậu một nước.

Lại nói đến Sở Lâm Lang, nàng chỉ cảm thấy như mình vừa sống sót sau một trận tai ương, lúc này đang chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Một trận sấm sét mây đen lăn lộn làm loạn trên đầu nàng vừa rồi, mấy lần suýt nữa đã đánh nàng đến tan xương nát thịt.

May mà Tư Đồ Thịnh kịp thời đến, mạnh mẽ đối mặt với vị Tĩnh phi nương nương kia, làm loại tép riu như nàng có thể yên bình trở ra từ nơi bão táp mưa sa.

Trước kia nàng chỉ biết Tư Đồ Thịnh rất giỏi leo lên, thăng tiến cực nhanh, hẳn là vì hắn đi một con đường thuận lợi mọi bề.

Không ngờ rằng người này trước mặt bệ hạ lại hành sự, nói năng lại kiếm tẩu thiên phong (*) như vậy, dám đối đầu thẳng với vị phi tần được sủng ái trước mặt bệ hạ...

(*Kiếm tẩu thiên phong: một câu thành ngữ có nghĩa là không đi theo con đường thông thường, hành động táo bạo, không theo lề thói)

Vậy nhưng hắn làm vậy hoàn toàn là vì để giải vây cho nàng, đúng là quá đỗi liều lĩnh cuồng vọng mà... khiến lòng người ta cứ đập thình thịch, cảm thấy hắn đúng là bậc lang quân tuấn tú khó tìm nhất trên đời này!

Nếu tình huống cho phép thì nàng thật muốn lập tức nhào vào lòng hắn, hôn lên đôi môi mỏng của hắn rồi lột từng kiện trên thân quan phục thẳng tắp và nghiêm chỉnh kia của hắn.

Ngoài nàng ra, ước chừng là sẽ không ai biết rằng tuy Tư Đồ đại nhân có dáng vẻ đạo mạo nhưng dưới lớp y phục kia còn đáng xem hơn!

Nhưng giờ, thân còn đang ở Phật đường trong cung, nàng chỉ có thể đè nén sự xúc động muốn ăn tươi nuốt sống vị đại nhân tuấn lãng này lại, yên tĩnh đứng hầu một bên và lắng nghe.

Cũng không biết là từ câu nào mà thái hậu và bệ hạ lại nói chuyện với Linh Vân đại sư, nói đến chuyện gần đây Hoàng tự sẽ làm một pháp hội.

Ý thái hậu là bà giờ tuổi tác đã cao, không thích xuất cung đi đi lại lại, đến lúc đó Nhã Thụ cũng đã tiến cung rồi, vừa khéo để nàng phụ trách chuyện hương hỏa cúng bái của các vị nương nương trong cung.

Pháp hội này rất có danh tiếng, hàng năm đều phải cử hành. Hơn nữa nghe nói ngày cử hành có chút kỳ quặc, hình như là sinh thần của vị Tam hoàng tử thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.

Bệ hạ tuy đối ngoại tuyên bố rằng Tam thái tử vẫn khỏe nhưng đến thời điểm mừng sinh thần mà vẫn không thấy người cũng thật khó mà giải thích.

Vậy nên mỗi khi đến những dịp này, bệ hạ sẽ lấy danh nghĩa cầu phúc cho mình, nhờ mấy vị cao tăng tổ chức pháp hội cầu phúc.

Chỉ là không biết bệ hạ muốn cầu phúc cho người sống hay siêu độ cho người chết.

Chỉ là Linh Vân đại sư nói, niên hiệu năm nay chứa thủy, lại có thế bệnh thủy thượng đường (*). Nếu có thể tìm người mệnh hỏa khắc thủy chủ trì pháp hội bài trí, ắt sẽ vượng khí cho bệ hạ.

(*Bệnh thuỷ: Thủy khí quá vượng sẽ gây tai họa (lụt lội, bệnh tật). Thượng đường: "Lên thềm/tràn vào nhà", ám chỉ Thủy khí xâm nhập nơi ở của hoàng đế (cung điện/triều chính). Cả câu có hàm ý là: Thủy khí dư thừa sẽ đe dọa đến sức khỏe/vận mệnh của hoàng đế.)

Nhân đế nghe xong cũng gật gù nói: "Vậy trẫm lập tức sai Hộ bộ kiểm tra xem xem có người có sinh thần như này có thể dùng không."

Linh Vân đại sư mỉm cười rồi quay đầu hỏi Sở Lâm Lang vẫn đang im lặng ở bên: "Cần gì phải phiền phức như vậy, có duyên chính là người ở trước mắt. Không biết vị nữ thí chủ này có thể cho lão nạp xem qua sinh thần được không?"

Hả? Sở Lâm Lang sửng sốt, nhưng khi thái giám đưa giấy bút nhờ nàng viết xuống sinh thần, nàng cũng không dám lơ là, như thật viết xuống.

Linh Vân đại sư xem qua sinh thần nàng rồi gật đầu nói: "Lão nạp vừa rồi nghe qua rằng nữ thí chủ đã thay bệ hạ chắn tai ương liền đột nhiên muốn hỏi sinh thần của nữ thí chủ, không ngờ rằng đúng là ông trời phù hộ bệ hạ, sinh thần của vị nữ thí chủ này đúng là mệnh hỏa, nếu lão nạp đoán không sai thì nhân duyên của nữ thí chủ hẳn cũng khá gập ghềnh phải không?"

Sở Lâm Lang không ngờ vị quốc sư này lại linh nghiệm như vậy, nàng vội xác nhận, biểu thị mình vừa hoà ly sắp tròn một năm rồi.

Linh Vân đại sư gật gù nói: "Nếu là người phúc vận không đủ thì cũng khó bạc đầu giai lão với người có mệnh cách như ngươi. Nữ thí chủ không cần nóng lòng, nếu gặp được lương nhân tương xứng với mệnh bàn của ngươi, nhất định có thể nhân duyên viên mãn."

Sở Lâm Lang vội cảm tạ Linh Vân đại sư đã giúp nàng 'xua mây thấy sương mù'. (*)

(*Chỗ này thành ngữ gốc phải dùng là 拨云见日, ý nói là xua mây sẽ nhìn thấy ánh mặt trời nhưng tác giả lại dùng 拨云见雾, ý nói xua mây lại thấy sương mù, một cách nói hài hước để chỉ Sở Lâm Lang nghe xong mà lại càng mông lung hơn, không hiểu gì.)

Không lâu sau đó việc cầm Phật đèn hoa sen trên pháp hội cũng rơi xuống đầu Sở Lâm Lang, người có mệnh cách chính vượng cho bệ hạ này.

Tấn Nhân đế cũng cảm thấy đại sư nói đúng, nữ tử này đúng là ích lợi cho ông.

Một khi đã như vậy thì Sở thị có thể làm Tỳ Hưu trừ tà (*), ông cũng không muốn bủn xỉn, lập tức long tâm đại duyệt (*), thưởng cho Sở Lâm Lang một cái phong hiệu "Tân Mai an nhân" và nhiều vàng bạc của cải kèm theo.

(*Tỳ Hưu: linh vật thần thoại hút tài lộc, đuổi tà ma, thường đặt trong cung đình để giữ vượng khí.

Long tâm đại duyệt: Lòng vua rất hài lòng.)

"An nhân" này là phong hiệu mà chỉ thê tử của quan viên lục phẩm mới có thể nhận được.

Bệ hạ dường như "quên" chuyện nàng đã hoà ly với lang trung lục phẩm mà vẫn theo phẩm cấp lục phẩm, cho nàng phong thưởng như một mệnh phụ quan quyến.

Còn chữ "Tân Mai" kia là lấy từ bài thơ cổ "Nhất thụ tân mai thiên cổ nguyệt, phàm quy niên cựu thảo nghênh xuân". (*)

(*Dịch nghĩa thơ: Cây mai mới nở dưới ánh trăng nghìn năm, thuyền buồm trở về năm cũ, cỏ non đón xuân tới.)

Có ý tứ là khổ tận rồi sẽ cam lai, vạn vật rồi sẽ đổi mới.

Sở Lâm Lang không rành mấy chuyện thơ văn này lắm nhưng nàng cũng hiểu, đằng sau phong hiệu này là ý tứ kí thác nặng nề như một con cá chép vàng may mắn.

Nhận phong thưởng và tạ ơn long ân xong, vị Tân Mai an nhân mới được phong liền cáo lui ra khỏi cung cùng với mẫu tử Đào gia.

Sở Lâm Lang nhỏ giọng hỏi: "Việc cầm đèn pháp hội đó... có phải là việc tốt không?"

Đào Nhã Xu bình tĩnh đáp: "Sao lại không tốt? Một công sự của hoàng gia như vậy, ít nhất còn có thể làm cái bùa hộ thân, nếu không thì chỉ sợ Tĩnh phi kia còn muốn tìm phiền phức cho ngươi. Ta chưa từng nghĩ đến việc Linh Vân đại sư muốn xem bát tự của ngươi. Tĩnh phi nếu còn muốn tìm phiền phức cho ngươi thì cũng phải dè chừng một chút. Dù sao thì bệ hạ từ trước đến nay luôn coi trọng pháp hội, bà ta cũng không tiện lấy ngươi ra làm con tốt thí nữa!"

Sở Lâm Lang gật đầu, cảm thấy lời của Đào Nhã Xu nói rất có lý, nàng nhờ họa mà được phúc, sau này phải đến chùa, dâng tiền hương hỏa hậu hĩnh cho Linh Vân đại sư mới được.

Thừa dịp đi về phía cổng cung, Sở Lâm Lang lại nhỏ giọng nói với Đào Nhã Xu: "Ngươi cũng thật lớn gan, vừa rồi ngươi không nên thay ta ra mặt, như vậy chẳng phải là đắc tội với Tĩnh phi sao?"

Đào Nhã Xu thản nhiên cười rồi thấp giọng đáp: "Sớm muộn gì cũng phải đắc tội, đâu cần phải để ý chuyện nhất thời làm gì. So với việc ngươi nhảy xuống nước cứu ta thì việc ta làm có tính là gì? Nếu không phải Tư Đồ đại nhân và bệ hạ đến kịp thì ta vẫn không thể bảo vệ được ngươi..."

Chưa đợi nàng nói xong, Ngô thị đang đi phía trước đã quay đầu lạnh lùng nói: "Thân còn đang ở trong cung, vừa đi vừa nói trông ra thể thống gì? Còn không mau cáo biệt đồng học đi?"

Không biết vì sao mà sắc mặt Ngô thị nhìn rất khó coi, Đào Nhã Xu cũng không nói nữa, chỉ vội bước nhanh rồi theo mẫu thân ra khỏi cung.

Nhìn dáng vẻ cứng nhắc của Ngô thị, Sở Lâm Lang cuối cùng cũng biết tính tình cổ quái của vị đồng học này được nuôi dưỡng thế nào rồi.

Bị mẫu thân nghiêm khắc như vậy áp chế, chỉ sợ từ nhỏ đến lớn, Đào Nhã Xu đều chưa từng có thể tuỳ ý làm một việc theo ý mình.

Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy râu tóc bạc phơ của lão hoàng đế, mà người bạn tốt Nhã Thụ lại kiều diễm như hoa xuân.

Trong lòng Sở Lâm Lang đột nhiên dâng lên một nỗi khó chịu không nói nên lời.

Một cây hoa lê đè hoa hải đường (*), sao có thể là một mối nhân duyên mỹ mãn?

(*Một cây hoa lê đè hoa hải đường: là một thành ngữ/điển tích nổi tiếng trong văn học Trung Hoa, có nguồn gốc từ: câu chuyện về Trương Tiên, một nhà thơ đời Tống. Ông lấy vợ trẻ ở tuổi 80, bị người đời chế giễu. Tô Đông Pha đã viết: "Tân nương mười tám, chồng tám mươi / Tóc bạc sương pha kề má hồng / Chăn gấm uyên ương một đêm ấy / Một nhánh hoa lê áp hải đường." Bản dịch thơ thuộc về bạn Phượng Tường.)

Nếu nàng là người làm mẫu thân thì cho dù có phải dùng phú quý ngập trời đánh đổi, nàng cũng tuyệt sẽ không để nữ nhi mình phải sống những ngày tháng phiền lòng như vậy.

Sau đó Sở Lâm Lang được An công công tự mình dẫn ra khỏi cung môn.

Nàng không vội đi mà đợi trong xe ngựa một lúc, đến khi Tư Đồ Thịnh ra rồi, nàng mới thăm dò hỏi hắn: "Sau này vị Tĩnh phi kia... sẽ không gọi ta vào cung nữa chứ?"

Tư Đồ Thịnh nhìn dáng vẻ giả vờ kinh hãi của nàng rồi mỉm cười: "Yên tâm, bà ta sẽ 'rất bận', không rảnh tìm nàng gây phiền phức. Nếu tìm nàng thì nàng cứ nói mình phải chuẩn bị cho pháp hội của bệ hạ, không đi đâu được."

Sở Lâm Lang biết rằng đây là ý tứ vị ác quan lừng lẫy Kinh thành trước kia muốn tìm phiền phức cho cả nhà Tĩnh phi.

Đỉnh đầu đã có một cây dù khiến người ta nghe thấy thôi đã sợ đến vỡ mật như vậy che chở, Sở Lâm Lang cũng cảm thấy yên tâm hơn, nàng nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay chàng đã đoán trước được nên mới cố ý theo bệ hạ đến giải vây cho ta sao?"

Tư Đồ Thịnh chỉ nhàn nhạt đáp: "Không giải vây cho nàng thì ta sẽ vô duyên vô cớ mặt dày đến cầu bệ hạ sao? Một thần tử lại nhất định phải đến Phật đường của thái hậu sao?"

Sở Lâm Lang bật cười rồi nàng lại hỏi: "... Linh Vân đại sư kia có quan hệ gì với chàng? Chẳng lẽ hôm nay vào cung cũng chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Nàng đột nhiên nhớ ra mình đã từng thấy văn bia bảo mực của Dương Tuần đại tướng quân để lại ở Hoàng tự.

Nếu không phải Linh Vân chủ trì đồng ý thì bảo mực của lão tướng quân e là cũng không để lưu lại được.

Vậy nên Sở Lâm Lang lớn gan suy đoán, Linh Vân đại sư e là cũng có mối quan hệ không cạn với Tư Đồ Thịnh, vừa rồi chuyện xin bát tự nàng, thuận thế cho nàng có một cái bùa hộ thân cầm đèn pháp hội, e là cũng không phải chuyện trùng hợp?

Lần này Tư Đồ Thịnh không giải thích nhưng nhìn hắn chỉ mỉm cười nhạt, hết thảy tựa hồ như không cần nói gì cũng đã rõ.

Hóa ra hắn nói sắp xếp xong rồi là có ý này, đúng là thay nàng suy nghĩ thấu đáo, an bài ổn thỏa.

Sở Lâm Lang từ nhỏ đến lớn đã quen cái gì cũng dựa vào chính mình.

Tuy sau khi quen biết Tư Đồ Thịnh, nàng cũng đã dần quen với sự chăm sóc trầm mặc không nói gì nhưng luôn chu đáo đến tận cùng của hắn.

Lại nghĩ đến vừa rồi hắn ở trước mặt bệ hạ, không cho sủng phi hậu cung chút mặt mũi nào để bảo vệ mình, Sở Lâm Lang nhìn gương mặt anh tuấn đến bức người của hắn, cảm thấy hai chân như mềm nhũn ra, nàng liếc mắt đưa tình nhìn về phía vị lang quân che trời cho mình, nhịn không được mà trộm cười hỏi: "Tối nay có muốn đến tiệm của ta... chơi một chút không?"

Nếu không phải còn đang ở trước cung môn, Tư Đồ Thịnh rất muốn véo mặt nữ tử đang nở nụ cười ph*ng đ*ng này!

Nàng thật dám nói, chỉ là không biết lúc đó nàng muốn chơi trò gì?

Trước mặt nhiều người, hai người cũng không thể trò chuyện lâu được, chỉ có thể thấp giọng hẹn thời gian tư tình rồi ai nấy tản đi.

Sở Lâm Lang trên đường về lại nghĩ: Rốt cuộc là ai bày mưu tính kế trước mặt Tĩnh phi, nhắm vào nàng và Đào Nhã Xu, vu khống họ khi dễ Nghi Tú quận chúa?

Đợi đến hôm sau tới nữ học, nàng cố ý chú ý đến đám đồng học và phu tử, mọi người đối với sự xuất hiện của nàng đều không có biểu hiện gì bất thường, cũng không ai hỏi đến tình hình tiến cung của nàng.

Lâm Lang cảm thấy kẻ bày mưu tính kế hẳn không phải người của nữ học.

Nếu như vậy thì chỉ còn lại mấy vị thân quyến đi cùng!

Sở Lâm Lang nhất thời suy nghĩ đến ngây người, mãi đến khi tiểu hữu Quan Kim Hòa đến vỗ lưng nàng, đau đến mức nàng kêu ối lên một tiếng.

Quan tiểu thư giật mình, nhìn vẻ mặt đau đớn của Sở Lâm Lang rồi vội hỏi: "Sao vậy? Ta cũng không dùng lực mạnh lắm mà!"

Sở Lâm Lang ôm eo, bất đắc dĩ phất phất tay, biểu thị rằng không liên quan đến nàng.

Cái giường cứng tạm bợ trong cửa tiệm đúng là muốn lấy mạng người ta mà!

Nàng vốn đã không quen ngủ giường cứng, từ trước đến giờ đều không chịu nổi, vừa khéo tên kia lại nhịn đói lâu ngày không biết nặng nhẹ, vừa đè xuống liền không chịu buông tay.

Cứ như vậy mà trải qua một đêm hoang đường, chiếc eo thon đã như bị ngàn quân vạn mã nghiền qua, chỉ là vỗ vỗ lưng thôi cũng có thể trật eo.

Hơn nữa một câu "chơi một chút" rất không đứng đắn kia của nàng coi như đã gây họa lớn.

Tên tiểu tử kia thật đúng là biết chơi đủ trò, ngay cả một phụ nhân coi như có chút kinh nghiệm như nàng cũng mặt đỏ tim đập!

Bình Luận (0)
Comment