Tuý Quỳnh Chi

Chương 78

(*Phản đạo ly kinh hay còn được biết nhiều hơn là Ly kinh phản đạo, là thành ngữ có nghĩa "bội bạc, phản bội kinh điển và đạo lý", ban đầu dùng để chỉ trích những ai vi phạm tư tưởng Nho giáo chính thống. Sau đó, cụm từ này được sử dụng rộng rãi hơn để chỉ việc đi ngược lại những tư tưởng, lý thuyết hoặc chuẩn mực chủ đạo trong xã hội.)

Tên ôn dịch này! Sao hắn dám! Ngay cả chỗ đó cũng hạ miệng được?

Tiến bộ và thuần thục như vậy, nếu không phải công vụ của hắn quá bận rộn, nàng thực sự đã nghi ngờ hắn có phụ nhân nào khác rồi.

Chỉ là mấy chuyện nội tình như vậy, đương nhiên là không thể nói tỉ mỉ với mấy tiểu hữu đồng học, nàng chỉ có thể gượng cười biểu thị rằng mình đổi giường nằm, lúc ngủ bị trật eo.

Quan Kim Hòa thấy nàng cũng không có vẻ gì quá nghiêm trọng, lúc này mới có chút yên tâm, mỉm cười hỏi nàng có muốn ăn kẹo đậu phộng không.

Đây là món mà mấy hôm trước nàng cùng mẫu thân ăn ở phủ Lục vương phi.

Loại kẹo này là do một sư phụ chính tông mời từ phương Nam đến làm, hương vị rất độc đáo!

Quan Kim Hòa vốn tham ăn, thấy ngon liền mặt dày xin Lục vương phi một ít, hôm nay mang đến cũng tiện thể mời bạn tốt nếm chút: "Tiệc trà phủ Lục vương lần này không chỉ mời sư phụ chuyên làm bánh kẹo, ngay cả Vong Trần cư sĩ cũng lộ mấy tài nhỏ, cơm chay mà bà làm ăn thật là ngon, Tứ vương phi cũng phải liên tục khen ngợi."

Vong Trần cư sĩ kia chính là Đào tứ cô cô, vị cư sĩ này đúng là có chút không cắt đứt được hồng trần, luôn lui tới những nơi quyền quý tụ tập như vậy.

Nói đến đây, Quan Kim Hòa lại cau mày: "Tiệc trà này nếu không có vị muội muội Lục vương phi thì tốt biết mấy, Tạ Du Nhiên kia..."

Nói rồi Quan Kim Hòa lại do dự một chút, sau đó nàng dường như hạ quyết tâm, nhìn trái ngó phải, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: "Nàng ta nói xấu ngươi với Tứ vương phi."

Sở Lâm Lang nở một nụ cười như không sao cả, Tạ nhị kia không nói xấu nàng mới là uống nhầm thuốc rồi!

Chỉ là nàng ta không than phiền với thân tỷ tỷ mình, Lục vương phi mà lại chạy đi bày mưu tính kế với Tứ vương phi thì có chút kỳ lạ, khiến nàng cũng cảm thấy hơi tò mò.

Hóa ra, Quan tiểu thư lúc đó vì xin bánh kẹo nhiều quá, sợ bị mẫu thân mắng nên dẫn theo tiểu nha hoàn trốn dưới đình mát bên núi giả trong vườn hoa, định giấu mấy gói quả còn sót lại vào hòm nhỏ mang theo bên người của tiểu nha hoàn.

Không khéo nàng lại nghe thấy phía trên đình mát, Tạ nhị đang nói chuyện với Tứ vương phi.

Quan Kim Hòa đã nghe không sót một chút rồi kể lại hết cho Sở Lâm Lang nghe: "Nàng ta nói lúc gặp nguy hiểm ở ốc đảo, ngươi là người trước đó đã xảy ra khẩu chiến với Nghi Tú, mới khiến nàng ấy tức giận không chịu xuống thuyền. Còn nói... còn nói Nghi Tú ở nữ học bị không ít người khi dễ, ngay cả Đào Nhã Xu kia cũng ỷ thế h**p người, hoàn toàn không để nữ nhi Vân gia vào mắt, dung túng ngươi, cùng ngươi khi dễ Nghi Tú!"

Sở Lâm Lang nghe đến đây liền có chút giật mình, nàng ngẩng đầu nói: "Ngươi không nghe nhầm chứ? Tạ Du Nhiên kia cũng không phải người của nữ học chúng ta? Hơn nữa chuyện trên ốc đảo, nàng ta biết được từ đâu?"

Quan Kim Hòa nói: "Tứ vương phi cũng hỏi vậy. Kết quả là Tạ Du Nhiên lại nói, lần trước khi nàng ta tham gia thi tập đã từng gặp qua Nghi Tú quận chúa, quận chúa và nàng ta mới gặp mà như đã quen từ lâu, cùng nàng ta nói chuyện cả nửa ngày! Chính quận chúa đã tự miệng nói với nàng ta rằng nàng không hòa thuận với ngươi. Còn về chuyện gặp nguy hiểm ở ốc đảo, nàng ta nói nàng ta nghe mẫu thân tán gẫu với phu nhân từ ốc đảo trở về mà vô tình nghe được..."

Sở Lâm Lang nheo mắt: "Phu nhân? Là vị phu nhân nào nói vậy?"

Nói đến đây, Quan Kim Hòa có chút áy náy nói: "Ta chỉ nghe đến đây thì có người gọi ta. Ta không dám ở lại lâu nên liền rời đi. Lúc đó nghe lén đã là thất lễ rồi, nếu ta nhảy ra trước mặt Tứ vương phi chỉ trích Tạ thị kia lại càng vô lễ hơn. Sau khi trở về, ta lại cảm thấy lúc đó không đính chính lời vô căn cứ của Tạ thị là ta có lỗi với đồng học. Vậy nên ta mới nói cho ngươi nghe, để ngày khác, ta cùng ngươi đi giải thích với Tứ vương phi một phen."

Sở Lâm Lang cười an ủi Quan Kim Hòa, nói việc này vốn cũng không liên quan gì đến nàng ấy. Nàng cảm tạ việc nàng ấy đã báo cho còn không kịp, sao có thể trách nàng ấy được?

Đến khi Quan Kim Hòa đi phát bánh kẹo cho các đồng học khác, Sở Lâm Lang mới nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, đại khái nàng cũng đã hiểu rõ.

Tĩnh phi nương nương đột nhiên gây khó dễ, chắc chắn liên quan đến vị tức phụ Tứ vương phi của bà ta truyền lời.

Mà vị Tứ vương phi lại bị Tạ nhị xúi giục. Nhưng Tạ nhị này đột nhiên lại chạy đến chỗ Tứ vương phi nói nhiều chuyện không liên quan đến nàng ta như vậy, rốt cuộc chỉ là vô tình trùng hợp hay bị người khác xúi giục?

Theo sự hiểu biết của nàng về cái đầu ngu ngốc và rỗng tuếch của Tạ nhị, đại khái hẳn là trường hợp sau.

Nếu có vị phu nhân nào cùng đồng hành ở ốc đảo cố ý nói với Từ thị những lời dối gạt như vậy, vậy vị phu nhân này rốt cuộc là hiểu lầm, hay cố ý làm vậy?

Sở Lâm Lang cảm thấy mình nên đi gặp vị Chu phu nhân hiện tại, xem xem từ miệng nàng, có thể lôi ra thủ phạm gây chuyện không?

Muốn gặp Tạ nhị cũng rất đơn giản, nàng chỉ cần dẫn theo Đông Tuyết đi dạo chút ở cửa ngõ Tập Tuỵ vào sáng sớm, sẽ thấy Tạ Du Nhiên dẫn theo nha hoàn từ trong ngõ đi ra.

Từ khi Hồ thị sẩy thai và rời đi, oán khí của bà bà Triệu thị liền trực tiếp xông thẳng đến tận trời, không biết bà ta nghe lời đạo sĩ già nơi nào mà ở nhà cúng bái "hồ tiên", bảo Tạ Du Nhiên lúc rảnh phải đi cúng hương khói, cầu hồ tiên phù hộ, tránh cho nam hài chết oan trong nhà biến thành oán linh.

Tạ Du Nhiên phiền đến không chịu nổi, vậy nên cứ ăn sáng xong là nàng ta muốn ra ngoài đi dạo, đi đến tối mịt mới trở về.

Hôm nay cũng vậy, khi nàng ta ra khỏi cửa ngõ, chuẩn bị đến trà lâu mình thường đến uống trà, nghe mấy khúc từ tiêu khiển thời gian, lúc ngẩng đầu lên lại thấy Sở Lâm Lang đi tới.

Tạ Du Nhiên không nhịn được mà cố ý ưỡn cái bụng bầu của mình lên, giả vờ tươi cười: "Ôi chao, sao Sở nương tử lại đến đây nữa vậy? Là đến để gặp ai sao?"

Sở Lâm Lang mỉm cười rồi không nói gì.

Tạ Du Nhiên liền hừ lạnh một tiếng: "Ngươi không nói ta cũng biết, chẳng phải là đến xem vị Liễu phu tử của nữ học nhà ngươi sao?"

Sở Lâm Lang có chút bất ngờ nheo mắt lại, không ngờ nàng ta sẽ lôi phu tử ra.

Tạ Du Nhiên lại tưởng rằng nàng ngẩn người là vì chột dạ, nàng ta càng thêm đắc ý: "Cách mấy hôm lại đến một lần, tưởng rằng mỗi lần đều trùm khăn choàng ta sẽ không nhận ra cô sao? Cũng không phải tiểu thư khuê các gì, làm ra dáng vẻ cẩn thận như vậy là cho ai xem!"

Nghe vậy, Sở Lâm Lang liền chợt hiểu ra, hóa ra nàng ta coi mình là vị khuê tú thần bí đến gặp Liễu phu tử kia, còn tưởng rằng nàng và Liễu phu tử có chuyện giấu diếm.

Cái chuyện hoang đường gì vậy!

Sở Lâm Lang vừa cười vừa đáp: "Chu phu nhân nói đúng, phu tử bị thương nên cho dù ta có đến thăm ngài ấy cũng không cần giấu giếm."

Tâm tình của Tạ Du Nhiên đang rất tốt, nàng ta liền quan tâm đến vị tiền nhiệm này của phu quân mình: "Hắn ta và ngươi tuổi tác cũng tương xứng, già thì tuy có già một chút, nhưng dù có là một lão độc thân cũng phải nối dõi tông đường, kéo dài hương khói, hắn ta có biết bệnh kín của cô không? Gả vào nhà họ Chu tám năm mà không đẻ nổi một quả trứng!"

Sở Lâm Lang đến gặp nàng ta đâu phải để nghe nàng ta khoe khoang bản lĩnh đẻ trứng của mình, nàng hỏi thẳng: "Ngươi nói với Tứ vương phi là ta cố ý xa lánh Nghi Tú quận chúa, không biết mấy lời này của ngươi từ đâu mà ra?"

Tạ Du Nhiên giật mình, không biết Sở Lâm Lang sao lại biết được lời nàng ta nói riêng với Tứ vương phi.

Sở Lâm Lang hôm đó rõ ràng là không tham gia trà yến mà!

Nhưng nàng ta biết thì có sao, nàng ta được phép làm mà không cho người ta được phép nói sao?

Đại khái có lẽ là nhà họ Vân đi tìm nàng ta tính sổ, nàng ta mới chạy đến lôi kéo với mình phải không? Cả nhà Vân gia ai cũng khó chọc, Sở Lâm Lang này có lẽ là không có nơi nương tựa, tên phu tử mà nàng ta thông đồng kia cũng không thể che chở nổi cho nàng ta, hẳn là đang hoảng loạn cực độ đúng không?

Nghĩ vậy, nàng ta định thần lại rồi đắc ý nhướn mày: "Tính tình l* m*ng điêu toa của ngươi ai mà không biết? Còn cần gì ta phải nói?"

Sở Lâm Lang cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng không phải người của nữ học lại ở đó mà bịa đặt vô cớ, là tưởng rằng ta dễ bị khi dễ hay sao? Ngươi có tin rằng, ta sẽ lôi ngươi đến chỗ vị Tứ vương phi kia nói lại lần nữa, xem mấy câu ngươi nói có mấy phần thật giả!"

Nói xong lời này, Sở Lâm Lang lại tiến lên vài bước, dọa Tạ Du Nhiên phải liên tục lùi lại.

Không có cách nào khác, mụ phụ nhân chết tiệt này từng dùng kéo kề cổ nàng ta, dọa cho nàng ta sợ chết.

Hơn nữa Tạ Du Nhiên còn nghe nói rằng lúc trước Sở Lâm Lang này gặp nguy hiểm ở ốc đảo, hình như đã dùng dao làm bếp chém đứt ngón tay của một tên cướp thuyền.

Nên đừng thấy Tạ Du Nhiên dám nói lời chọc tức Sở Lâm Lang, nàng ta cũng thật sự sợ Sở Lâm Lang sẽ trở mặt động thủ.

Chỉ là Tạ nhị vẫn cứng miệng không phục, nàng ta tiếp tục mỉa mai: "Sở Lâm Lang, ngươi cũng không soi gương lại xem mình là thứ gì? Nói gặp vương phi là gặp được sao? Ngươi cũng xứng sao?"

Đông Tuyết đi theo sau Sở Lâm Lang nghe thấy lời này, đâu còn có thể nhịn được nàng ta nữa, nàng liền lập tức cười lạnh: "Đại cô nương nhà ta vừa mới từ trong cung lĩnh phong thưởng về, được bệ hạ tự mình ban tặng phong hiệu "Tân Mai an nhân", mấy hôm nữa còn phải thay bệ hạ cầm đèn pháp hội! Ngươi thì tính là cái thứ gì chứ, cũng xứng để gọi thẳng tên đại cô nương nhà ta sao?"

Cái gì? Nghe xong lời này, sắc mặt Tạ Du Nhiên liền thay đổi. Nàng ta nghi ngờ có phải hai chủ tớ này đang nói láo hay không. Nhưng tiểu nha hoàn còn nói phong hiệu là do bệ hạ ban tặng, cũng không có dáng vẻ như đang bịa đặt.

Sở Lâm Lang cũng bày ra vẻ mặt thản nhiên, không hề phủ nhận lời nha hoàn kia, chẳng lẽ là thật ư?

Tạ Du Nhiên vẫn không dám tin: "Ngươi thì có tài đức gì mà lại được bệ hạ ban thưởng?"

Đông Tuyết vốn độc miệng không chừa một ai, nghe nàng ta nói vậy liền cười lạnh: "Tạ Du Nhiên, ngươi cũng không soi gương xem, tưởng mình là thân phận gì mà dám nghi ngờ phong thưởng của bệ hạ?"

Tạ Du Nhiên tất nhiên là không dám, tuy bây giờ nàng ta đã ghen tị đến ê răng.

Chỉ là Sở Lâm Lang đâu phải đến để khoe khoang với nàng ta, thừa lúc khí thế Tạ Du Nhiên bị dập tắt liền hỏi: "Ngươi vu khống ta như vậy, ta có nên lôi ngươi đi báo quan không?"

Tạ Du Nhiên nghe Sở Lâm Lang tiến cung không những không bị Tĩnh phi gây khó dễ mà còn nhận được phong thưởng của bệ hạ, lòng liền có chút chột dạ, vừa nghe Sở Lâm Lang nói muốn truy cứu, nàng ta chỉ có thể cứng đầu đùn đẩy trách nhiệm: "Lời này đâu phải là ta nói, là Vong Trần cư sĩ lúc tán gẫu với người khác, ta nghe thấy được."

Sở Lâm Lang trong lòng căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn không động thanh sắc: "Ngươi đừng có ở đó vu khống loạn người khác, Vong Trần cư sĩ một người tu hành, sao lại phạm loại chuyện miệng lưỡi như này?"

Tạ Du Nhiên vừa nghe lời nàng không chịu tin cũng tức giận nói: "Chính là Vong Trần cư sĩ nói, bà ấy tán gẫu với mẫu thân ta, nói đến chuyện Nghi Tú không chịu xuống thuyền là vì lúc xuất phát ở Giang Khẩu, ngươi mở miệng chế giễu Nghi Tú, nói nàng ấy bị thái hậu chán ghét nên mới không được tiến cung, sao sánh được với đích nữ Đào gia được thái hậu yêu thích, vậy nên Nghi Tú mới luôn buồn bực, không chịu hòa đồng, đến mức lúc gặp nguy hiểm ở ốc đảo, chỉ mình nàng ấy không xuống thuyền!"

Lúc đó tuy lúc Vong Trần cư sĩ tán gẫu với mẫu thân cũng liếc nhìn sang Tạ Du Nhiên đang hầu ở bên cạnh, có chút đồng tình biểu thị rằng thê tử trước của Chu đại nhân lại là người có tính tình như vậy, khó trách Tạ nhị tiểu thư gả cho Chu đại nhân lại bị liên lụy đến thanh danh, làm người không thể ngẩng đầu lên được.

Chỉ đáng tiếc cho nhà họ Vân, không biết được lúc trước Nghi Tú không chịu xuống thuyền lại là vì có nội tình không ai biết như vậy.

Dù sao thì cho dù có tố cáo đến quan phủ, Sở nương tử liên hợp với đồng học cô lập người khác cũng không tính là tội nặng gì.

Chỉ đáng giận là điệt nữ Đào Nhã Xu kia lại không hiểu chuyện mà còn giao hảo với người như Sở nương tử, về lâu về dài, chỉ sợ tính tình cũng bị người ta dạy hư, thật là khiến người ta lo lắng mà.

Hơn nữa nghe nói Sở nương tử được Đào tiểu thư và Hoa thị giới thiệu, mấy hôm nữa sẽ vào cung gặp thái hậu, Sở Lâm Lang được Đào Nhã Xu nâng đỡ, e là còn có rất nhiều cơ hội lộ mặt trước mặt thái hậu.

Mấy lời này làm cho Tạ Du Nhiên vừa nghe xong đã ghen tức lồng lộn, nàng liền nảy sinh ý nghĩ đến chỗ Tứ vương phi gieo chút lời thị phi.

Thế nên mới có mấy vụ kiện tụng rắc rối sau đó.

Sở Lâm Lang nghe đến đây đã hoàn toàn hiểu rõ rồi!

Nàng trước đó tuy có chút hoài nghi mơ hồ nhưng không có bằng chứng, cũng không dám khẳng định Đào Tuệ Như có thể tàn nhẫn hãm hại thân điệt nữ mình như vậy.

Nếu lời Tạ Du Nhiên nói đều là thật, vậy thì mấy lời thật giả lẫn lộn mà Đào Tuệ Như nói kia, đúng là câu nào cũng ác độc đâm tim, giết người trong vô hình, lại không cần phải vấy bẩn đôi tay mình.

Dù sao thì bà cũng chỉ là lén nói chuyện phiếm với khuê mật tri kỷ Từ thị, là thích nói gì liền nói.

Mà người đi cáo trạng với Tứ vương phi lại là đồ ngu xuẩn Tạ Du Nhiên này!

Nhìn tình hình này, Tạ Du Nhiên rõ ràng là vẫn chưa biết mình bị người ta lợi dụng triệt để.

Sau khi đã rõ ngọn ngành, Sở Lâm Lang cũng lười nói chuyện với nữ nhân này thêm, nàng chỉ nhìn nàng ta rồi cố ý lộ vẻ hung ác trong ánh mắt, thấp giọng nói: "Ngươi cũng biết, ta ở ốc đảo đã chém qua không ít thủy phỉ, đao pháp cũng rất thuần thục! Nếu biết, ngươi còn dám đi khắp nơi bịa đặt chuyện thị phi về ta, coi chừng ta lôi ngươi vào ngõ tối..."

Tạ Du Nhiên sợ đến mức lùi lại thêm một bước, run giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Sở Lâm Lang nhe răng cười rồi chuyển ánh mắt đến cái bụng tròn vo của nàng ta, sau đó dùng một tay làm động tác chém dưa.

Tạ Du Nhiên lần này sợ đến "a" một tiếng rồi hét toáng lên, vội vàng dẫn theo nha hoàn chạy về ngõ nhà họ Tạ.

Sở Lâm Lang dọa xong Tạ Du Nhiên ngu xuẩn bị nuông chiều đến hư này cũng lười nói gì thêm, nàng dẫn theo Đông Tuyết quay người rời đi.

Trên đường về, nàng suy nghĩ chuyện Đào Tuệ Như vì sao lại làm vậy.

Nếu nhìn nàng không vừa mắt thì kéo cả nàng vào cũng thôi đi, vì sao trong lời nói còn cố ý hướng đến Đào Nhã Xu?

Chẳng lẽ Đào Tuệ Như không muốn nhà họ Đào lại có thêm một hoàng hậu? Hay là... bà ta chỉ không hy vọng Đào Nhã Xu sẽ có được long sủng?

Sở Lâm Lang sinh ra trong nhà thương nhân tràn ngập tính toán, việc nắm bắt lòng người với nàng là thiên phú trời cho.

Nàng suy nghĩ một chút liền hiểu ra điểm then chốt - cho dù ngươi có độ lượng tha thứ kẻ đã hại người, nhưng kẻ hại người trong lòng có quỷ, chưa chắc đã tin lời tha thứ của ngươi.

Đào Tuệ Như này đại khái là nghĩ như vậy, bà ta sợ Đào Nhã Xu sau này phong vân rồi sẽ quay lại báo thù bà ta?

Nếu vậy thì nàng không thể không báo cho Đào Nhã Xu một tiếng, để nàng đề phòng vị cô cô này một chút.

Nhưng khi nàng đến phủ Quốc công, đưa danh thiếp rồi đợi nửa ngày, chỉ có một bà tử bên cạnh Ngô thị bày ra vẻ mặt hầm hầm nói: "Phu nhân chúng ta bảo lão thân đến nói với Sở nương tử một tiếng, Đào tiểu thư thân thể không được khỏe, không tiện gặp khách. Hơn nữa vài hôm nữa, nàng ấy sẽ tiến cung, lễ nghi cần phải học còn rất nhiều, nương tử nếu không có việc gì quá quan trọng, vẫn đừng nên đến quấy rầy tiểu thư."

Ý xa cách, đuổi khách trong lời này không hề che giấu. Sở Lâm Lang biết, đây hẳn là ý của Ngô phu nhân.

Rõ ràng là lúc đó ở trong cung, Đào Nhã Xu lên tiếng bênh vực nàng rồi bị Tĩnh phi nương nương lấy chuyện này ra làm cớ đã khiến Ngô thị không vui, cảm thấy nữ nhi mình hành sự khinh suất, không đủ khí chất xuất thân từ đại môn hộ.

Điều đó khiến cho vị phu nhân này sinh ra lòng đề phòng với tình nghĩa giữa nữ nhi mình với nàng, một hạ đường phụ có xuất thân không cao này, cứ một nhát dao sắc chặt đứt đay rối, cũng cắt đứt mối hữu nghị không tương xứng này.

Mẫu thân người ta đã lên tiếng rồi, Sở Lâm Lang tất nhiên cũng không tiện nán lại trước cửa phủ Quốc công.

Nhưng làm thế nào truyền lời lại cho Đào Nhã Xu mới là vấn đề.

Tiểu hữu Quan Kim Hòa thì có thể đi gặp Đào Nhã Xu nhưng lời bảo Đào Nhã Xu đề phòng thân cô cô của mình thật sự không thể qua tai người thứ hai, cho dù có viết trên giấy cũng rất không ổn.

Sở Lâm Lang nhất thời không có cách nào, buồn bực đến mức ăn cơm cũng thở dài một tiếng.

Tư Đồ Thịnh đang cắt sườn cho nàng thấy vậy liền nhịn không được mà quay đầu hỏi: "Sao vậy?"

Giờ đôi dã uyên ương đã đạt thành nhận thức chung, mỗi tối đều đến cửa tiệm ăn bữa khuya.

Sở Lâm Lang còn cố ý xây bếp lò ở sau tiệm, chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu là có thể làm chút đồ ăn nóng.

Vậy nên Tư Đồ Thịnh đang cắt sườn cho Sở Lâm Lang, đợi lát nữa sẽ xào vị chua ngọt.

Nếu có thể thì Sở Lâm Lang không muốn nhắc đến Đào Tuệ Như trước mặt Tư Đồ Thịnh, tránh lại gợi lên ký ức u ám thời thơ ấu của hắn.

Chỉ là bây giờ nàng không có ai khác để bàn bạc nên cũng chỉ có thể nói với Tư Đồ Thịnh.

Tư Đồ Thịnh nghe những việc Đào Tuệ Như đã dùng tâm cơ làm, quả nhiên là sắc mặt liền trở nên ngưng trọng rồi từ từ buông dao xuống.

Sở Lâm Lang thấy hắn đã cắt gần xong rồi, liền múc nước nóng cho Tư Đồ Thịnh rửa tay rồi tiếp tục nói: "Tâm tư của bà ta hẳn là không muốn Đào Nhã Xu tiến cung, nếu Nhã Thụ không đề phòng, ta sợ vị cư sĩ kia lại làm ra mấy thủ đoạn âm hiểm khó lòng phòng bị."

Nàng nói xong, lúc ngẩng đầu thấy đôi mày Tư Đồ Thịnh vẫn chưa giãn ra liền nhẹ nhàng hỏi: "Lại nghĩ đến chuyện không vui sao?"

Tư Đồ Thịnh đưa tay ôm nàng vào lòng, ngửi được hơi thở thơm tho của nàng mới có chút bình ổn tâm tình rồi nói: "Những gì mẫu thân gặp phải, ta không hề quy kết hết lên Đào Tuệ Như. Dù sao nam nhân cũng không phải chó, không quản được miệng mà đi ăn vụng, không thể trách miếng thịt dụ dỗ nó quá thơm. Nhưng nếu bà ta không biết điều mà cứ chọc đến nàng thì đừng trách ta..."

Nói đến đây, trong mắt hắn đã lộ ra một tia sát khí mơ hồ.

Sở Lâm Lang nghe ra ý không tốt trong lời hắn, không nhịn được mà có chút hoảng sợ.

Không phải nàng lo lắng thay cho phụ nhân ác độc Đào Tuệ Như kia. Nàng biết Tư Đồ Thịnh tuy trải qua nhiều trắc trở, cũng trải qua trải nghiệm chém giết nơi chiến trường, nhưng hắn không vì những sự từng trải cực đoan này mà trở nên bất chấp thủ đoạn.

Tư Đồ Thịnh hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, tâm tư hắn tuy rất sâu sắc nhưng cũng kiềm chế rất nghiêm, cũng coi như một bậc quân tử lỗi lạc.

Nếu không thì trong ngàn vạn cách g**t ch*t Thái vương kia, Tư Đồ Thịnh lại không đi đường tắt mà tìm đủ tội chứng của hắn, sau đó xử theo quốc pháp.

Tuy hắn tự giễu rằng trong người mình chảy dòng máu thất tín bội nghĩa của Dương Nghị nhưng Tư Đồ Thịnh là hài tử do đại tướng quân Dương Tuần tự tay nuôi lớn!

Một nam nhân trong lòng tự có một phần kiêu ngạo của tướng môn như vậy, sao có thể vì nàng mà tay nhuốm máu của một phụ nhân?

Vậy nên Sở Lâm Lang kịp thời đưa tay ra bịt miệng hắn lại, nàng nhẹ giọng nói: "Chỉ là chút mưu kế nhỏ của phụ nhân mà thôi, tội nghiệt bà ta phạm phải sớm muộn gì cũng sẽ phản phệ lại bà ta, ta nói những lời này với chàng, không phải để chàng đi đối phó với bà ta. Bằng không thì chàng vất vả lắm mới xóa bỏ được mối nghi ngờ của bà ta sẽ thành uổng phí sao?"

Tư Đồ Thịnh nhìn ra sự lo lắng trong mắt nàng, cũng biết giọng điệu vừa rồi của chính mình hình như đã làm nàng sợ.

Hắn nhịn không được mà ôm chặt lấy nàng. Đúng vậy, bây giờ hắn không phải một thân một mình, mọi hành động đều có một phần vướng bận.

Chỉ là hy vọng Đào Tuệ Như kia biết dừng đúng lúc, nếu lần sau còn liên lụy đến Lâm Lang, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho bà ta!

Sở Lâm Lang an tâm ôm lấy Tư Đồ Thịnh, lúc này ở sau viện của tiệm nhỏ, tiếng côn trùng mùa hè kêu vang, trên bếp lò là mùi cơm bốc hơi.

Họ tạm thời không cần phải để ý đến mưa gió bên ngoài, chỉ an tâm ôm ấp nhau, tận hưởng một phần yên vui vừa thế tục vừa xa xỉ...

Lại nói đến Đào Nhã Xu cuối cùng cũng tiến cung, đám quý nữ bọn họ tiến cung với thân phận nữ quan, tất nhiên người phải hầu hạ cũng là lão nhân gia thái hậu.

Vậy nên nếu Tư Đồ Thịnh muốn nhắn gửi lời gì tới nàng cũng khá đơn giản, hắn có thể thông qua An công công mà truyền mấy lời nói ẩn ý.

Đào Nhã Xu thông minh lanh lợi, vừa nghe lời An công công đứng ra truyền đạt, trong lòng liền lập tức hiểu ra.

Nàng vạn lần không ngờ tới, vị thân cô cô của mình lại âm thầm đặt cái bẫy lớn như vậy cho mình. Nàng nhất thời nhịn không được mà nghĩ, bình thường mình có đắc tội gì đến cô cô không.

Suy trái nghĩ phải, nàng nghĩ đến hình như chính là sau khi cô cô đến thư phòng của phụ thân, thái độ với nàng liền chuyển lạnh.

Nghe nói lúc đó bà đến là vì cầu một chức vị cho biểu huynh Đào Tán. Phụ thân vốn đã đáp ứng.

Cuối cùng tổ phụ lại gọi phụ thân đi, ân cần nói với ông rằng Đào Tán dù sao cũng chảy dòng máu nhà họ Dương trong huyết mạch. Nếu hắn lấy danh nghĩa nhà họ Đào đi Lại bộ thì không đủ ổn thỏa. Chi bằng sau này có việc gì không quan trọng lắm lại nghĩ đến Đào Tán.

Vì thế, phụ thân mới đổi giọng uyển chuyển nói lời từ chối. Sau đó hình như vì chuyện này mà cô cô cũng đã từng nói qua với nàng, chỉ là lúc đó nàng không hiểu ý trong lời của cô cô.

Bây giờ nghĩ lại, bà ta lẽ nào là hiểu lầm nàng đã ngáng trở, hại biểu huynh mất chức Lại bộ liền mượn dao giết người, ra tay nặng để báo thù nàng...

Nghĩ thông điểm này, Đào Nhã Xu nhịn không được mà lạnh toát nơi sống lưng? Nhớ đến lời mà Sở Lâm Lang từng nói với nàng, tâm cơ của vị cô cô này không hề đơn giản.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đào Nhã Xu lại cười khổ một tràng. Nếu nói nhà họ Đào có nữ nhi nào thích hợp vào cung, trong mắt nàng, hẳn là vị tứ cô cô có thâm hiểm này mới đúng.

Một nhân tài như vậy, nếu không đến đây để tranh đấu với lũ yêu ma quỷ quái trong cung này, thật đúng là lãng phí.

Nàng vốn hoàn toàn không có lòng muốn tranh đấu với người khác nhưng lại bị chính người nhà đẩy vào nơi thâm cung tối tăm không thấy ánh mặt trời này...

Nghĩ đến đây, Đào Nhã Xu lại không nhịn được mà nhớ đến lời "người đó" từng nói với nàng: "Tính tình cứng nhắc của ngươi vào cung đúng là chịu tội, sao không thưa rõ với phụ mẫu, vẫn đừng nên đi thì tốt hơn... Nơi đó quá bẩn, không thích hợp với ngươi!"

Người thì lôi thôi như vậy, nhà cửa thì như cái chuồng chó mà cũng có mặt mũi nói trong cung bẩn sao?

Nàng chỉ là vô tình từ miệng Lâm Lang biết được, vết thương phía sau lưng phu tử vẫn luôn không tốt, hình như là có chút nhiễm trùng.

Nàng sinh lòng áy náy, muốn gửi chút thuốc bổ và y phục cho ân sư mới lần đầu đời phản đạo ly kinh, dẫn theo nha hoàn thân cận lén đi thăm ân sư.

Nàng vốn định gặp phu tử rồi để lại đồ rời đi.

Kết quả là vừa thấy phu tử ở nhà càng tùy ý, đầu càng rối bù hơn, bệnh cũ của nàng lại phát tác, làm thế nào cũng không kiềm chế được, nàng cầm lược rồi không nói hai lời chải lại búi tóc và râu ria cho hắn, mặc kệ hắn có quát mắng thế nào cũng mạnh mẽ bắt hắn đi thay bộ y phục rách rưới kia.

Ai ngờ đúng lúc này, đồng học Sở Lâm Lang cũng đến.

Nàng chỉ có thể trốn tránh vào nội thất cách vách. Đợi Sở Lâm Lang đi rồi, Liễu phu tử trịnh trọng cúi mình với nàng, còn gọi nàng một tiếng "cô nương", nói rằng hắn nhất định sẽ ăn mặc tử tế, chỉ là nàng có thể đừng đột ngột đến cửa như vậy được không, nếu bị người khác nhìn thấy, hai người bọn họ đều không ai nói rõ được.

Nghĩ đến đây, Đào Nhã Xu lại nhớ đến dáng vẻ cầu xin tha thứ của vị phu tử vốn luôn cứng miệng, nhịn không được mà khẽ bật cười.

Loại hành vi hoang đường và sai trái như này, nếu là nửa năm trước, nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Nhưng từ sau khi rơi xuống nước, một sợi dây đàn trong lòng nàng dường như đã đứt phựt, cả người đều như đã thay ruột đổi gan.

Khi bị mẫu thân dạy dỗ nghiêm khắc, khiến cả người cảm thấy như nghẹt thở, thỉnh thoảng nàng lấy ra hết can đảm, làm chút việc tiểu thư khuê các không nên làm lại thoải mái đến vậy...

Khi nàng trùm lên tấm áo choàng kín mít, ngồi trên chiếc xe ngựa thuê rẻ tiền, đến con ngõ chật hẹp như ổ chó kia lại có một loại khoái ý phản đạo ly kinh.

Khi nhìn thấy vị phu tử lôi thôi luôn nói mấy lời mạo phạm tới nàng kia, hai bên ngươi một lời ta một lời rồi lại không nhịn được mà đấu võ mồm.

Thậm chí nàng cảm thấy sống như vậy mới giống một người tự do tự tại...

Giờ đây nàng đã tiến cung, những sự hoang đường, lệch nhịp của một nữ tử, những thứ phản đạo ly kinh kia từ nay cũng sẽ một đi không trở lại.

Lúc này gió trong trăng sáng, từng con ngõ hẻm, nhà nhà trong Kinh thành là cảnh khói bếp lượn lờ, cả nhà sum vầy.

Chỉ là không biết, người đó đang làm gì?

Từ nay về sau, hắn có khi nào thoáng nhớ đến từng có một nữ học sinh chê hắn toàn thân bẩn thỉu, từng xuất hiện trong viện nhà hắn, chọc cho hắn bực mình hay không?

Bình Luận (0)
Comment