Từ ngày đó tiến cung, Đào Nhã Xu đã phong kín hơn phân nửa trái tim mình, giờ đây nàng chỉ biết yên lặng ngồi ở một góc cung điện, lặng nhìn ánh trăng cô đơn, dưới bóng trăng là biết bao tâm tư ngổn ngang...
Chỉ là sau một hồi thẫn thờ cân nhắc, nàng quay người lấy bút mực ra, viết một lá thư cho mẫu thân mình.
Lúc trước vì chuyện xen vào khi nhập cung mà Ngô thị về nhà đã mắng nàng một trận, ý trong lời nói đều là Sở Lâm Lang có phẩm hạnh không đoan chính, không thể giao du.
Đào Nhã Xu lúc đó vì khó nói với mẫu thân chuyện mình bị thuỷ phỉ bắt giữ, càng không tiện nói chuyện trước đó cô cô đã bỏ rơi nàng, gây ra nỗi bất hòa giữa cô cô và phụ mẫu.
Giờ thì tứ cô cô cũng đã làm ra mấy chuyện quá đáng lắm rồi. Còn mẫu thân lại đối đãi vô lễ như vậy với Sở nương tử đã cứu mạng nàng.
Đào Nhã Xu cảm thấy mình cũng không cần phải giữ thể diện gì cho cô cô nữa mà phải nói thẳng với mẫu thân, tránh cho vị tứ cô cô lại làm ra chuyện gì quá đáng.
Sau khi thư được gửi đi, Đào quốc công từ lâu không quản việc trong nhà gọi đã tứ nữ nhi của mình đến phủ Quốc công.
Lão Quốc công rất không cho tứ nữ nhi này chút mặt mũi nào, ông bày ra vẻ mặt lạnh, từng điều một chất vấn, rằng mấy việc mà tôn nữ Nhã Thụ nói có đúng sự thật hay không.
Đào Tuệ Như trước khi bị gọi vào thư phòng của phụ thân mình thật sự không ngờ đến chuyện bà âm thầm mượn dao giết người lại bị điệt nữ tinh mắt của mình nhìn ra, thậm chí còn tố cáo đến chỗ tổ phụ.
Trước tiên là bà biện giải, nói rằng lúc đó rơi xuống nước, bà thật sự không biết gì, còn về chuyện nói Đào Nhã Xu xúi giục đồng học xa lánh Nghi Tú quận chúa càng là chuyện vô căn cứ, chỉ là khi đó bà có tán gẫu một chút với Từ thị, bị nhị nữ nhi không đứng đắn của Từ thị nghe thấy mà thêm mắm thêm muối rồi đồn thổi thị phi đến chỗ Tứ vương phi mà thôi.
Lời giải thích này dùng để lừa huynh trưởng bà ta thì còn được, tiếc là Đào quốc công là lão thần ba đời ở triều đình, con mắt nhìn người rất sâu.
Hơn nữa nữ nhi của ông có tính tình như nào, lẽ nào ông lại không biết?
Khi điệt nữ trong thư ẩn ý chỉ ra rằng nhất định là tứ cô cô đã hiểu lầm nàng nói xấu với phụ thân, làm hại tiền đồ biểu huynh Đào Tán, Quốc công gia liền nghĩ thông suốt.
Ông giơ tay ngăn mấy lời giải thích khô khan của Đào Tuệ Như rồi lạnh lùng nói: "Nếu không phải ngươi làm ra chuyện quá đáng như vậy, hài tử Nhã Thụ kia sẽ để mấy chuyện để thối trong bụng cũng không dám nói ra này của ngươi sao. Hơn nữa ngươi còn không hiểu huynh trưởng của ngươi sao? Hắn với mẫu thân ngươi vốn luôn nuông chiều ngươi. Sao lại vì lời Nhã Thụ nói xấu ngươi mà lấy việc thiên tư ra để trả thù, hại tiền đồ của hài tử Đào Tán kia? Không để hắn vào Lại bộ là ý của ta, có liên quan gì đến Nhã Thụ?"
Nghe phụ thân mình nói vậy, Đào Tuệ Như liền đột nhiên ngẩng đầu: "Phụ thân, ý người là sao?"
Đào quốc công cảm thấy là nhà mình đã bảo vệ nữ nhi trong nhà quá tốt, đến mức năm đó nàng hoàn toàn không cảm nhận được gió tanh mưa máu đã diệt môn Dương gia.
Thế nhưng Đào Tán dù sao cũng là huyết mạch Dương gia, để hắn vào Lại bộ là chuẩn bị để hắn đến trước mặt bệ hạ gây bực bội hay sao?
Phụ thân nổi cơn thịnh nộ, Đào Tuệ Như cũng chỉ biết ở một bên im lặng lắng nghe.
Cuối cùng, bà chỉ có thể hai mắt rưng rưng nói: "Tán nhi vô tội biết bao? Hắn bây giờ đã đổi thành họ Đào, vì sao phụ thân còn dùng nhà họ Dương ra để nói chuyện, hủy đi tiền đồ của hắn?"
Đào quốc công tức giận nói: "Lúc trước nếu không phải ngươi nhất quyết muốn gả cho Dương Nghị, nhi tử ngươi há chỉ có thể vào Lại bộ? Cho dù tiền đồ lớn hơn cũng có thể mưu được! Nhưng ngươi lúc đó mê muội, nhất định phải một mình hành động, cuối cùng rơi vào kết cục gì? May mà ngươi còn biết nhi tử mình bây giờ nên là họ Đào, ngươi nên biết rằng nhà họ Đào mới là chỗ dựa lớn nhất của ngươi! Vậy mà ngươi lại còn phá huỷ đi chỗ dựa của hài tử Nhã Thụ! Đào gia gặp xui xẻo, rốt cuộc có bao nhiêu ích lợi đối với ngươi?"
Tóm lại ngày hôm đó, Đào công mắng Đào Tuệ Như đến mức máu chó phun đầy đầu, ông còn cảnh cáo Đào Tuệ Như rằng hãy thu lại tâm tư nhỏ nhen muốn báo thù kia.
Nếu sau này ông lại nghe thấy một chút tin đồn nào liên quan đến việc gặp nạn ở ốc đảo, bất kể việc này bắt nguồn từ miệng người nào cũng sẽ đều coi như do bà tiết lộ.
Đến lúc đó, Đào Tuệ Như đừng trách người làm phụ thân như ông không nể thân tình, tất cả sẽ đều xử trí theo gia quy.
Hôm đó khi đi ra từ thư phòng, Đào Tuệ Như khóc đến mức mặt mày trắng bệch, môi cũng tái nhợt.
Tiếc là dáng vẻ đáng thương này của bà trước mặt phụ thân luôn luôn vô dụng, ngược lại phụ thân Đào Nhã Xu nhìn thấy lại có chút đau lòng cho muội muội mình.
Ngô thị đứng bên chỉ liếc mắt lạnh lùng, trong lòng thì cười lạnh, cuối cùng nữ nhi cũng hiểu được tâm ý của phụ thân, trong thư nữ nhi chỉ bảo bà nói lại với tổ phụ, không thể nói với phụ thân.
Bằng không thì nếu để cho vị phu quân cưng chiều muội muội này của bà xử lý sẽ lại là một mớ lộn xộn không đâu vào đâu!
Bà cũng vạn lần không ngờ tới vị tiểu cô tử này lại sinh ra nhiều thị phi cho nữ nhi mình như vậy.
Bây giờ nghĩ lại những lúc khi trước Đào Tuệ Như nói nhiều lời xấu xa về Sở Lâm Lang như vậy trước mắt mình, đúng là "hết lòng hết dạ" mà!
Nghĩ đến việc trước đó mình lại để ân nhân cứu mạng nữ nhi mình ăn một cái bế môn canh, trong lòng Ngô thị thật sự có chút áy náy.
Bà suy nghĩ một chút rồi lấy cớ nữ nhi nhập cung mới được phong nữ quan, muốn chia sẻ tin vui với đồng học mà sai người quản sự đặt hộp bánh kẹo ở tửu lâu Kinh thành gửi cho Sở Lâm Lang.
Khi hộp quà được gửi đến, Sở Lâm Lang nghe nói rằng đây là do Ngô phu nhân gửi đến, trong lòng cũng thầm kinh ngạc.
Nàng đương nhiên là cũng lĩnh hội được ý tốt của Ngô thị, chắc hẳn là Đào Nhã Xu đã báo cho mẫu thân biết chuyện ốc đảo kia, Ngô thị đang muốn biểu thị lời cảm tạ với mình.
Sở Lâm Lang nghe người quản sự phủ Quốc công đưa bánh kẹo nói, tuy Đào Nhã Xu mới vào cung nhưng vì rất được thái hậu yêu thích nên đã được phong là Quang Hưng hộ chủ nhất phẩm, phụ trách việc nắm giữ ấn tín cung thái hậu, còn có thể thay thái hậu xét duyệt những dịp tế lễ trọng đại.
Mà trước kia loại việc này thái hậu đều giao cho Tĩnh phi xử lý.
Bây giờ bà lại thu hồi phần lớn quyền hạn, giao vào tay Đào Nhã Xu, lấy danh nghĩa là thay Tĩnh phi nương nương phân ưu để nàng học hỏi thêm kinh nghiệm.
Vinh quang vô lượng như vậy, ngầm như có ý muốn chia quyền chưởng quản lục cung, từ đó có thể thấy được nữ nhi Đào gia được thái hậu yêu quý bậc nào.
Nàng nói tình hình gần đây của Đào Nhã Xu cho các đồng học ở nữ học nghe, tiện thể cũng chia bánh kẹo mà Ngô thị gửi đến cho đồng học và các phu tử, mọi người cũng rất vui mừng cho Đào tiểu thư, dù sao thì địa vị nữ quan được phong "hộ chủ" cũng không thấp.
Ngoài ra Sở nương tử cũng rất lợi hại, vậy mà còn được bệ hạ ban thưởng phong hiệu "Tân Mai an nhân".
Một vinh dự đặc biệt như vậy, nhiều phu nhân lục phẩm trong triều cho dù muốn cũng chưa từng được. Thế là Quan tiểu thư dẫn đầu nói muốn góp tiền mời Tân Mai an nhân mới được phong uống rượu.
Sở Lâm Lang lại cười nói: "Nào lại có lý để các ngươi mời? Để khi khác ta làm chủ, mời các ngươi cùng uống."
Trong lúc nhất thời, mọi người trò chuyện đến sôi nổi, quên mất một lát nữa sẽ vào học.
Thế nhưng ngồi ở vị trí chủ tọa, mặc cho bọn họ có ríu rít thế nào, Liễu phu tử lại đang thất thần.
Sau khi dưỡng thương xong và quay trở lại, lần này hắn đến nữ học là để bàn giao với tân phu tử. Qua hôm nay, hắn sẽ về Công bộ, không cần phải đến thư viện nữa.
Sở Lâm Lang chú ý thấy, búi tóc của hắn hình như không được chỉnh tề và bóng loáng như mấy hôm trước, tuy đã tốt hơn trước rất nhiều, nhìn có vẻ rất dụng tâm nhưng vẫn chải không được ngay ngắn, xem ra ý chung nhân của hắn mấy hôm nay lười biếng, không giám sát hắn chải đầu chỉnh râu...
Không biết vì sao, khi Liễu Tĩnh Hiên nhìn đến chỗ ngồi trống không vốn thuộc về Đào Nhã Xu lại có chút ngẩn người, Sở Lâm Lang đột nhiên trong lòng có một ý niệm, nhiều điểm then chốt trong nháy mắt đã nghĩ thông.
Nàng nhịn không được mà nghĩ, đôi giày thêu nàng nhìn thấy ngày đó trong nội thất Liễu phu tử... Đào Nhã Xu cũng có một đôi!
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang liền có chút giật mình, nàng lại liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Kể cả sau lần đó, Đào Nhã Xu có cố ý hay vô tình dò hỏi, còn có mấy lời kỳ quái mà nàng nói, bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy có vị chua lòm.
Nghĩ đến đây, Sở Lâm Lang liền đứng bật dậy, chỉ trong mấy bước đã đuổi theo Liễu Tĩnh Hiên đang đi về phía cửa thư viện.
Đợi ra ngoài cửa rồi, thấy trái phải không có người, Sở Lâm Lang mới lên tiếng gọi: "Phu tử, xin dừng bước!"
Liễu Tĩnh Hiên quay đầu lại nhìn nàng hỏi: "Sao vậy, Sở nương tử có việc gì?"
Sở Lâm Lang nhìn chằm chằm hắn rồi thấp giọng hỏi: "Hôm đó, người tặng ngài đồ bổ... có phải là đồng học của ta không?"
Tuy Liễu Tĩnh Hiên mặt mày đầy râu ria nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được sự lúng túng thoáng qua trên gương mặt hắn.
Suy đoán của nàng hoá ra lại là thật!
Nghĩ vậy, lòng bảo vệ con non của Sở Lâm Lang lại đột nhiên bùng phát!
Đào Nhã Xu cho dù bình thường có giả vờ chín chắn ổn trọng đến đâu thì cũng chỉ là một thiếu nữ đang tuổi xuân xanh, khó tránh khỏi lúc bị người khác lừa gạt.
Nhưng Liễu Tĩnh Hiên đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao hắn có thể dụ dỗ Đào Nhã Xu, một ngườ thân là học trò mình như vậy?
Đôi lông mày mảnh của Sở Lâm Lang dựng lên, nàng một tay kéo cổ áo Liễu Tĩnh Hiên, thấp giọng hỏi: "Ngài đã làm gì nàng ấy rồi!"
Khí thế như tên buôn giang hồ muối này dọa cho Liễu Tĩnh Hiên phải nhảy dựng.
Vì biết nàng hiểu lầm, hắn cũng không tiện giằng co gì với Sở nương tử, chỉ có thể mặc cho nàng kéo cổ áo, cúi đầu bất đắc dĩ nói: "Còn có thể làm gì? Các ngươi đều là mấy nữ trung hào kiệt, xông vào viện người ta như chốn không người, ta tất nhiên là chỉ có thể mời trà tiếp khách, cung kính mời từng bà cô ra khỏi cửa thôi!"
Hắn vốn là người trước giờ đều tuỳ tiện, cho dù có bị nữ học sinh kéo cổ áo, thương tổn đến tôn nghiêm của người làm phu tử cũng không bày ra sắc mặt thối, thậm chí còn rảnh rang hô về phía xe ngựa bên cạnh: "Tư Đồ huynh, mau đến giải vây cho ta. Ta đây trong sạch, tất cả đều là nàng động tay chân!"
Hóa ra xe ngựa của Thị lang đại nhân không biết từ lúc nào đậu ở trước cửa nữ học, Tư Đồ Thịnh vén trường bào rồi, từ trên xe ngựa đi xuống, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nhìn tình hình này, nếu như hắn không đến, có vẻ như Sở Lâm Lang muốn kéo Liễu Tĩnh Hiên vào ngõ tối bên cạnh.
Sở Lâm Lang thấy Liễu Tĩnh Hiên không giống như đang chột dạ nói dối mới buông tay.
Nếu đúng như lời hắn nói, Đào Nhã Xu cũng giống nàng, chỉ là quan tâm tới phu tử mà đến thăm thì không có gì cả.
Chỉ là việc này thật không hợp lễ nghĩa, không giống như chuyện mà một tiểu thư khuê các như Đào Nhã Xu có thể làm.
Liễu Tĩnh Hiên có chút oan ức, hắn đợi Tư Đồ Thịnh đến quát mắng nữ nhân này của hắn một chút.
Kết quả là Tư Đồ Thịnh lại đi tới hỏi Sở Lâm Lang: "Hắn ta khi dễ nàng sao?"
Dưới bộ râu rậm rạp là Liễu Tĩnh Hiên đang há hốc miệng, thật đúng tức nghẹn mà, tên này thật vô đức! Đúng là thấy sắc quên bạn!
"Ta nói này Tư Đồ Thịnh, ở Đại lý tự ngươi đã xử sai bao nhiêu án oan rồi? Rõ ràng là nàng đang khi dễ ta mà!"
Sở Lâm Lang không muốn đem chuyện của Đào Nhã Xu làm ầm lên, tạo thành mấy lời đồn nhảm nhí, nếu Liễu Tĩnh Hiên không giống như có dáng vẻ dụ dỗ Đào Nhã Xu phạm phải sai lầm, nàng cũng biết điều mà dừng lại đúng lúc, cười trừ hòa hoãn ;ạo bầu không khí: "Ta vừa rồi thấy cổ áo của phu tử bị lệch rất nghiêm trọng nên mới giúp phu tử chỉnh lại."
Nói xong, nàng liền có chút ngượng ngùng mà đưa tay, định chỉnh lại cổ áo đã bị nàng kéo lệch trái ngã phải của phu tử.
Kết quả là lần này, "bốp" một tiếng, tay nàng bị Tư Đồ Thịnh gạt ra.
Tư Đồ Thịnh căng chặt sống mũi, giọng điệu lạnh lùng: "Hắn ta có tay, tự hắn sẽ chỉnh."
Sở Lâm Lang nếu không nhìn ra là nam nhân này đang ghen, vậy thì nàng đã sống uổng phí bao năm rồi.
Nàng có chút bật cười: "Không phải... Ta với Liễu phu tử... không phải như chàng nghĩ đâu."
Tư Đồ Thịnh không cho nàng giải thích, chỉ kéo tay nàng cùng lên xe ngựa, bỏ lại Liễu Tĩnh Hiên ở phía sau gọi với theo: "Này, không phải đã hẹn rồi sao, ngươi đến đưa ta tới phủ đại nhân Công bộ bàn việc mà? Ngươi nhận lầm người rồi có phải không?"
Sở Lâm Lang giờ mới biết vì sao Tư Đồ Thịnh lại xuất hiện ở cửa nữ học, hóa ra là vì có hẹn với Liễu phu tử!
Từ khi hai người đạt thành nhận thức chung, họ vẫn luôn tránh hiềm nghi trước mặt người khác. Chỉ là lần này Tư Đồ Thịnh hình như bất chấp hết, thậm chí hắn còn bóp cổ tay Sở Lâm Lang đến mức có chút đau.
Sở Lâm Lang biết tính cách từ trước đến nay của Tư Đồ Thịnh, cho dù hắn có lòng dạ sâu đến đâu cũng là bậc quân tử khiêm tốn.
Nhưng hôm nay, rõ ràng nàng cảm thấy Tư Đồ Thịnh đang tức giận, hơn nữa còn là vô cớ hờn ghen với hảo hữu của hắn.
Trong mắt Sở Lâm Lang, việc này thực sự quá không cần thiết, cũng không giống việc mà Tư Đồ Thịnh lạnh lùng lý trí, tự chủ như thần nên làm.
Vậy nên nàng thử kéo kéo tay áo hắn: "Này, sao lại kéo ta lên đây? Người đã lớn như vậy rồi, đừng có trẻ con như vậy có được không!"
Sở Lâm Lang không biết, một câu "trẻ con" kia của nàng thật sự đã đâm trúng vảy ngược của Tư Đồ đại nhân, đâm vào ba phần thịt đã xì xì chảy máu!
Nên cho dù nàng có giải thích thế nào rằng mình và Liễu Tĩnh Hiên không có gì cũng không còn quan trọng.
Tư Đồ Thịnh dùng một tay đỡ lấy phần gáy mảnh mai của nàng, vừa v**t v* vừa nghiến răng nói: "Sau này, không được không câu nệ tiểu tiết với nam tử khác như vậy!"
Hắn không phải nói Sở Lâm Lang cố ý quyến rũ người khác, nhưng cô nương này từ nhỏ đã ngâm mình trong thương trường, bất kể nam nữ, mỗi khi gặp người liền mang theo vài phần tự nhiên thân thiết, giao hảo với người thì vô cùng láu cá.
Nàng lại sinh ra với dáng vẻ tươi tắn yêu kiều, đôi khi khó tránh khỏi việc sẽ khiến nam nhân tâm viên ý mã, nhịn không được mà suy nghĩ lung tung.
Ngay hai ngày hôm trước, tên Hạ Thanh Vân kia lại đến, nghe nói là để thương lượng với Sở Lâm Lang chuyện mua đất ở Tây Bắc trồng dược liệu.
Lúc đó hắn cũng ở trong tiệm, lạnh lùng đứng ngoài quan sát qua tấm rèm, mỗi lần Sở Lâm Lang cười với tên tiểu tử mặt đen kia, mặt tên tiểu tử kia lại đỏ lên, nếu nói lần trước lời từ chối uyển chuyển của Sở Lâm Lang đã khiến tên tiểu tử kia triệt để mất hết hi vọng, quỷ cũng không tin!
Tư Đồ Thịnh cảm thấy mình phải nói chuyện tử tế với Sở Lâm Lang, thế nào gọi là "không câu nệ tiểu tiết", tránh lại dẫn đến mấy tên ngốc tử non choẹt như Hạ Thanh Vân.
Sở Lâm Lang bị hắn bóp gáy, lập tức ngã vào lòng hắn, nàng tức giận kéo bàn tay lớn của hắn: "Làm gì mà tức giận lung tung vậy? Ta không phải đã nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm rồi sao?"
Tư Đồ Thịnh không lên tiếng, chỉ đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại của Sở Lâm Lang vào lòng mình, xoa nhẹ phần gáy bị bóp đau của nàng rồi nhẹ giọng hỏi: "Nói ta trẻ con? Ta... trông có nhỏ không?"
Ừm, câu hỏi tương tự như này trước kia hắn cũng từng hỏi trên giường, tất nhiên lúc đó, cái hỏi tuyệt đối không phải là tuổi tác.
Giờ cái hắn hỏi, hẳn là tuổi tác đi?
Sở Lâm Lang có chút không nắm rõ ý hắn, tuổi hắn vừa đúng, hai mươi lăm, chẳng lẽ hắn cũng như nữ tử, sợ bị người ta nói là quá già?
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang cũng không còn giận hắn nữa, nàng véo cánh tay cứng ngắc của hắn vẽ vòng tròn: "Dù sao thì nhìn thế nào cũng không lớn, thanh tú như mới hai mươi tuổi đầu vậy!"
Nàng nói có hơi trái lòng, dù sao thì Tư Đồ Thịnh là người trầm ổn chín chắn, so với mấy thanh niên trẻ tuổi non choẹt kia đúng là có một khoảng cách, nhưng khen nguời khác trẻ trung hẳn là không thể nào sai được đúng không?
Tiếc là lời nịnh hót này lại như đập vào móng lừa, gương mặt tuấn tú của Tư Đồ Thịnh trong nháy mắt đã đen đi một nửa.
Tất nhiên hắn hiểu rõ, Sở Lâm Lang hẳn là sẽ không có gì với Liễu Tĩnh Hiên. Nhưng vừa rồi khi đứng từ xa thấy hai người họ đầu kề đầu gần như vậy, hắn vẫn có một luồng tà hỏa xông l*n đ*nh đầu.
Đây không phải vấn đề của nàng, mà là của hắn.
Hắn chưa bao giờ nói với nàng, sau năm năm hắn bị người đón đi, đến dưới gối dưỡng mẫu thụ giáo, có lần nhân lúc học quán du học, hắn từng đi ngang qua Giang Khẩu.
Lúc đó, hắn còn là học trò cố ý xin phu tử nghỉ một ngày, đi một đoạn thuyền đến Giang Khẩu, muốn xem nha đầu ngang ngược nhà kế bên giờ thế nào.
Khi ấy trong lồng ngực hắn là vài bạc vụn tích cóp sau đủ một năm.
Chỉ vì hắn nhớ năm năm trước, hàng xóm nhỏ tốt bụng nhà bên cạnh từng nói rằng nàng muốn đến tửu lâu lớn nhất Giang Khẩu, ăn thử món thịt muối xào nổi tiếng ở đó, nhưng tiếc là tiền đồng kiếm được từ việc bán tượng đất sét dù thế nào cũng không đủ.
Bây giờ bạc hắn đã tích cóp đủ rồi, có thể mời nàng đi ăn một bữa no nê, cũng có thể tiện thể xem năm năm hắn không ở đây, nàng sống có tốt không.
Cuộc gặp gỡ chứa chan bao mong đợi lại không thắng được năm năm thời gian.
Lúc đó Sở Lâm Lang đã là một đại cô nương yểu điệu thục nữ, nàng đang vui vẻ kéo một thiếu niên lang cùng đi dạo phố mua thức ăn, mà kiểu tóc của nàng đã thành kiểu tóc của phụ nhân...
Nghe nói nàng lớn gan vô cùng, dám trốn người nhà tư bôn, thậm chí còn vừa thành thân với đối tượng mình tư bôn.
Nghe nói, cuộc sống bây giờ của nàng rất tốt đẹp, phu quân nàng là người biết đọc sách, đã thi đỗ tú tài, chỉ cần chờ đợi, nhất định hắn sẽ tiền đồ vô lượng.
Thiếu nữ thậm chí còn linh động hơn xưa kia không hề nhận ra thiếu niên năm ấy giờ đã cao lên rất nhiều, thậm chí bộ dáng cũng đã thay đổi.
Chỉ là khi hắn đứng ngây ra chắn một quầy hàng nàng muốn xem, thiếu nữ kia liền không mấy khách khí nói với hắn khi đó mặt mày vẫn còn non nớt: "Tiểu đệ đệ, tránh ra một chút, ta muốn mua ít đồ ở đây."
Một tiếng "tiểu đệ đệ " kia đã đánh thức hắn còn đang chìm đắm trong cảm xúc không biết tên.
Hóa ra, chìm đắm trong ký ức quá khứ, dừng bước mãi không tiến chỉ có mình hắn...
Hắn khi đó còn là một thiếu niên, hắn cũng không mở miệng nhận lại nàng, người hàng xóm cũ năm xưa, chỉ là bàn tay hắn nắm chặt rồi không quay đầu lại mà ngoảnh người rời đi.
Mấy năm sau đó nghĩ lại cảm xúc lúc đó là gì, Tư Đồ Thịnh tưởng rằng mình đã sớm quên rồi.
Thế nhưng ngay lúc vừa rồi, khi hắn từ xa xa lầm tưởng Sở Lâm Lang đang thân mật nói chuyện với Liễu Tĩnh Hiên, tất cả lại trào dâng lên một lần nữa.
Hóa ra lúc đó, ở quầy hàng ở Giang Khẩu, hắn nhìn thiếu nữ kia mặt mày hớn hở kéo một nam nhân xa lạ, thân mật kề cận, cảm giác đau lòng xông lên tận mũi - đó chính là ghen tuông!
Hóa ra hắn so với tưởng tượng của hắn đã sớm thích nha đầu hàng xóm ngang ngược nhưng lại vô cùng tốt bụng của mình.
Tất nhiên, Tư Đồ Thịnh tuyệt đối sẽ không mở miệng kể cho Sở Lâm Lang chuyện cũ xấu hổ và chật vật thời thiếu niên.
Hắn không còn là thiếu niên bất lực không thể giữ lại bất kỳ ai cho riêng mình nữa.
Nhưng... nữ nhân này chính miệng nói với hắn rằng nàng thích lớn tuổi, không biết chừng, nàng càng thưởng thức dáng vẻ già nua râu ria xồm xoàm kia của Liễu Tĩnh Hiên.
Nghĩ vậy, hắn cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ gò má Lâm Lang: "Được bệ hạ phong làm an nhân, tính tình cũng lớn theo luôn rồi? Nàng không câu nệ tiểu tiết với nam nhân khác, còn không cho ta giận?"
Lâm Lang thấy hắn cuối cùng cũng dùng giọng điệu bình thường, còn trêu chọc nàng như vậy liền bật cười: "Chàng muốn ghen cũng phải xem người chứ, phu tử như vậy có gì mà ghen?"
Nàng là người nhìn mặt, được không? Bất kể là phu quân trước hay "nhân tình" bây giờ, người nào không phải là mỹ nam mặt ngọc.
Liễu phu tử râu ria xồm xoàm như cây lau nhà, có gì mà ghen chứ?
Vậy nên khi chủ đề chuyển sang Tư Đồ Thịnh hỏi nàng rằng hắn có nên học Liễu Tĩnh Hiên, cũng để một bộ râu hay không thì đến lượt Sở Lâm Lang kinh hãi thất sắc, lắc đầu như trống bỏi!
"Không đời nào! Ta không muốn ăn một miệng đầy lông râu!"
Nói xong, nàng nhịn không được mà hôn mấy cái nịnh bợ lên cái cằm nhẵn mịn đẹp đẽ của nam nhân.
Nếu để râu rồi thì sao nàng có thể thoải mái thưởng thức đôi môi mỏng này của hắn, còn có dung mạo tuấn mỹ như cảnh đẹp núi sông này nữa?
Hắn dám để, nàng dám nửa đêm lén lấy dao cạo sạch sẽ cho hắn!
Có lẽ là lý do của Sở Lâm Lang đầy đủ và rất có sức thuyết phục, hoặc là những nụ hôn vụn vặt của nàng khiến hắn không còn tâm trạng để nói chuyện.
Ngay khi Sở Lâm Lang nghiến răng, nói muốn cạo râu cho hắn, Tư Đồ Thịnh liền thuần thục phủ lên đôi môi anh đào của nàng, vô độ đòi hỏi sự đáp lại nhiệt tình của nàng...
Khi xe ngựa Tư Đồ Thịnh lái đi được một đoạn, phía sau xe ngựa không chỉ có Liễu Tĩnh Hiên tức giận bất đắc dĩ vẫy vẫy tay. Vừa rồi ở một bên thư viện, phía bên rừng trúc cũng có hai vị phu nhân mới tới nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi mà có chút sửng sốt.
Hai vị này không phải ai khác, đó chính là Đào tứ cô cô Đào Tuệ Như và Hoa thị, phía sau là phu nhân Tạ tướng quân Từ thị và Tạ Du Nhiên.
Vong Trần cư sĩ và đám người Từ thị cùng đến thăm Hoa thị cũng là vì có nguyên nhân.
Lần trước Sở Lâm Lang đến hỏi rõ nguyên do chỗ Tạ Du Nhiên, còn đe dọa kéo nàng ta vào ngõ hẻm đã làm Tạ Du Nhiên hoảng sợ không ít.
Sau khi biết Sở Lâm Lang được bệ h* th*n phong làm "an nhân", Tạ Du Nhiên vừa ghen tị vừa sợ hãi, cuối cùng vẫn báo cho mẫu thân Từ thị biết.
Từ thị nghe xong liền phẫn hận dùng ngón tay chỉ vào đầu nàng ta: "Ngươi là ở quê bị người ta đổi rồi sao? Có đúng là nữ nhi của ta sao? Sao bây giờ đầu óc ngươi lại ngu ngốc vậy! Ta với Đào phu nhân tán gẫu riêng tư, sao ngươi có thể chạy đi nói cho Tứ vương phi nghe? Nói xấu người ta sau lưng thì cũng thôi, lại còn để người ta biết! Khó trách người ta túm cổ áo ngươi?"
Giai đoạn Tạ Du Nhiên bị gửi nuôi ở quê từ nhỏ kia, Từ thị thường không nhắc đến. Nhưng bà cũng là bị nữ nhi này làm cho tức đến khóc mới giận quá nói rằng nàng ta bị người ta đổi.
Tạ Du Nhiên bị Sở Lâm Lang dọa sợ không nhẹ, trước mặt mẫu thân cũng mất đi sự hung hăng ngày thường.
Nếu Sở Lâm Lang chỉ là thương phụ thì cũng thôi. Nhưng cố tình nàng ta lại còn khéo léo như vậy, vô thanh vô tức đã được phong thưởng "an nhân" lục phẩm, hơn nữa nàng ta còn có thể thay bệ hạ cầm đèn dầu pháp hội, đây là vinh quang lớn đến bậc nào?
Chẳng lẽ là vì nàng ta có chút dung mạo, được bệ hạ để ý nên mới thế? Chỉ là nàng ta là phụ nhân đã từng gả nên không vào được cung, vì vậy bệ hạ mới cho nàng ta cái phong hiệu, để nàng ta làm ngoại thất.
Nghĩ vậy, Từ thị càng nghĩ càng cảm thấy có lý, càng nghĩ cũng càng cảm thấy sợ. Nếu Sở thị sau này tiểu nhân đắc thế, được bệ hạ sủng ái như vậy, nhà mình chẳng phải sẽ gặp đại họa sao?
Từ thị nhất thời hết cách, loại họa như nói xấu sau lưng này cũng không thể báo cho tướng quân bà biết.
Thế là bà dứt khoát đi tìm Đào Tuệ Như, kể lại đầu đuôi nguyên do nữ nhi mình đến chỗ Tứ vương phi đồn thổi mấy lời thị phi.
Nói đến nửa đoạn trước còn đỡ, đợi đến khi Đào Tuệ Như nghe Sở Lâm Lang và Đào Nhã Xu không những không bị Tĩnh phi gây khó dễ mà Sở thị kia còn được phong thưởng, bà ta liền không nhịn được nheo đôi mắt lại.
Từ lần trước ăn giáo huấn từ phụ thân, Đào Tuệ Như vẫn luôn không có cách nào ra khỏi cửa, càng không biết chi tiết chuyện Sở thị được thụ phong.
Bà vẫn luôn thắc mắc, vì sao nhà họ Vân mãi không có động tĩnh, để cho điệt nữ bà thuận lợi tiến cung như vậy.
Náo loạn cả nửa ngày, hoá ra là Sở thị này dựa vào sắc đẹp mà được bệ hạ sủng ái!
Đào Tuệ Như sớm đã biết rằng chuyện đã lộ, bà ta không hoảng loạn như Từ thị, chỉ cau mày nói: "Chúng ta đâu có nói xấu ai, chỉ là phụ nhân tán gẫu mà thôi, đem mấy lời đồn đại nghe được nói lại thôi mà."
Từ thị cũng gật đầu, biểu thị ý đúng là như vậy.
Sau đó Đào Tuệ Như làm chủ, đến tìm chủ sự Dung Lâm nữ học Hoa phu nhân, muốn nhờ bà thay mặt khuyên giải, tìm vị Sở nương tử kia giải thích một chút, nói tất cả đều là do Tạ Du Nhiên không nghe rõ mới phóng đại, vô tình gây ra tai hoạ.
Dù sao thì nếu đúng như lời Từ thị nói, Sở Lâm Lang được bệ hạ sủng ái, đúng là một phụ nhân không thể đắc tội vào.
Đào Tuệ Như không muốn đắc tội hết người trong nhà lẫn người ngoài nhà, tất nhiên là bà ta phải quay trở lại hoà giải một chút, vậy nên mới tìm đến Hoa thị ra mặt.